Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp đầy sương mù mà thầm nghĩ, làm quan thật sự rất có ý tứ, ngoài cửa phòng họp có ghi rõ ràng là không được hút thuốc, thế nhưng mỗi lần họp thì mọi người vẫn hít khỏi nhả sương, khói trong phòng cứ như mây bay vậy. Rất nhiều chuyện lớn đều được ra lò từ trong những buổi thuốc rượu mù mịt thế này.
Vương Tử Quân bóp gói thuốc lá trong tay mà không khỏi cười lạnh, có một câu chuyện thế này, một người đến huyện ủy tìm lãnh đạo để liên lạc cảm tình, liên hệ tạo nên chút hảo cảm. Chưa đến gần khu vực huyện ủy đã phát hiện một cột khói bốc lên trời, thế là người này không khỏi cảm thấy kinh hãi, trời ạ, như vậy là sao? Chưa nói đến chuyện lãnh đạo mất mạng, còn tiền đầu tư của mình thì sao? Chẳng lẽ mất không?
Người này cầm lấy điện thoại gọi cho phòng cháy, đội phòng cháy nghe nói huyện ủy bốc hỏa thì không dám chậm trễ, vội vàng điều động xe chữa cháy chạy đến. Hai cột nước được xịt vào như rồng phun, cửa phòng họp lập tức bị đẩy ra: Đám lãnh đạo huyện ủy từ bên trong lũ lượt chạy ra như đám chuột gặp lũ, bộ dạng chật vật không thể chịu nổi.
Bí thư huyện ủy là người đầu tiên nổi trận lôi đình, hắn chỉ vào tên đội trưởng phòng cháy và chửi ầm lên:
- Các anh không có việc gì làm, ăn no rửng mỡ sao? Chạy đến huyện ủy luyện tập cho vui à?
Đây tất nhiên là một câu chuyện cười không được khảo chứng, nhưng Vương Tử Quân vẫn hạ quyết tâm, sau này hút thuốc ít lại một chút, dù sao thì cũng phải lo lắng đến sức khỏe của mình.
Vương Tử Quân đang nghĩ ngợi này nọ thì đúng lúc Tiếu Tử Đông từ phía sau đi đến, Vương Tử Quân vỗ tay Tiếu Tử Đông rồi dùng giọng nhiệt tình nói:
- Chủ nhiệm Tiếu, hôm nay tôi muốn được ăn cơm của nhà giàu, không biết anh có thời gian không?
- Tôi quả nhiên may mắn, đúng lúc cần ngủ thì bí thư Vương đưa gối kê đầu, tối nay chúng ta gặp mặt, không gặp không về.
Tiếu Tử Đông cười sảng khoái rồi đồng ý ngay.
Dù là hội nghị ở đâu, chỉ cần liên quan đến vấn đề nhân sự thì tốc độ truyền bá có thể nói là phô thiên cái địa như ôn dịch. Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc thì tất cả đám nhân viên đã xôn xao về kết quả, tất nhiên phần lớn mọi người đều tập trung vào việc bổ nhiệm cục trưởng cục công an.
Liên Giang Hà trở thành cục trưởng cục công an, đây là lời đề nghị của bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân, đây thật sự là một tin tức làm cho người ta mở rộng tầm mắt, càng làm cho không ít cán bộ khiếp sợ không thôi. Phải biết rằng chức vụ cục trưởng cục công an dù cho đó là bí thư hay chủ tịch huyện cũng khó thể nắm chắc, nhưng khi hai bên đang long tranh hổ đấu, tranh chấp túi bụi thì vị trí này lại do một vị bí thư ủy ban tư pháp quyết định dứt khoát. Dù trong đó có sự thỏa hiệp và cứng nhắc từ hai phía, nhưng điều này ít nhất cũng nói rõ một vấn đề, đó là bí thư Vương có quyền lên tiếng ở hội nghị thường ủy, là việc nhân đức không nhường ai.
Sau khi Tôn Hạ Châu biết anh rể của mình trở thành phó cục trưởng cục công an thì thật sự không tin vào lỗ tai của mình, hơn nữa người cho ra lời đề nghị này chính là bí thư Vương.
Tôn Hạ Châu là thư ký của Vương Tử Quân, hắn thật sự biết rõ về thủ đoạn của thủ trưởng của mình, chỉ cần Vương Tử Quân tỉnh thì cả thế giới sẽ phải chống mắt lên mà nhìn, chỉ cần Vương Tử Quân ngủ thì cả thế giới cũng phải ngủ theo. Dù cho có vài người cảm thấy không thuận mắt nhưng ngoài mặt cũng không dám nói thẳng. Điều này làm cho Tôn Hạ Châu thật sự phục sát đất, thủ trưởng là người có khí thế mạnh mẽ, thu phóng tự nhiên, đây cũng không phải là thứ mà người bình thường có được.
Dù vậy thì thu hoạch của Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy lần này vẫn làm cho Tôn Hạ Châu thật sự bất ngờ, mà sự thật cũng đã chứng minh sự cường thế của Vương Tử Quân. Cường thế là cái gì? Cường thế chính là vừa ăn cá lại vừa ăn cả thịt, vui vẻ thì ném cho đối phương một khúc xương, như vậy cũng đủ làm cho đối phương cảm thấy sung sướng đến mức cúi đầu.
- Hạ Châu, bí thư Vương có ở đó không?
Anh rể gọi điện thoại đến làm cho Tôn Hạ Châu thật sự run sợ, hắn đang chuẩn bị gọi điện thoại chúc mừng một phen, không ngờ đối phương lại đến trước một bước, lại biết rõ tin tức kia rồi.
- Bí thư Vương vẫn chưa về, anh rể, chúc mừng anh.
Tôn Hạ Châu vừa chú ý đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lại vừa khẽ nói.
- Cám ơn cậu, Hạ Châu, anh rể bây giờ được tiến lên đúng với tâm nguyện, không phải đã làm phiền cậu sao? Nếu không có cậu thì anh rể cũng không được bí thư Vương đề bạt ngày hôm nay. Ôi, anh em chúng ta cần gì phải nói những lời thế này? Không nói như vậy nữa, nếu hôm nào cậu rảnh thì hai anh em chúng ta uống với nhau vài ly.
Anh rể của Tôn Hạ Châu ở đầu dây bên kia rất cảm kích, rõ ràng thăng chức ngoài ý muốn đã làm cho hắn cực kỳ kích động.
Tôn Hạ Châu đồng ý một tiếng, sau đó thấy hình bóng của Vương Tử Quân xuất hiện trên hành lang, lúc này cũng có vài vị cán bộ ở trên hành lang đang cung kính lên tiếng chào hỏi.
- Anh rể, em cúp máy đây, bí thư về rồi.
Tôn Hạ Châu nói rồi cúp điện thoại, hắn tranh thủ thời gian tiến lên đón tiếp Vương Tử Quân, dùng hai tay nhận lấy sổ sách trong tay Vương Tử Quân. Lúc này đám cán bộ đang chào hỏi thấy Tôn Hạ Châu tiến lên tiếp đón Vương Tử Quân, trong mắt đều bùng lên cái nhìn hâm mộ.
Những năm gần đây người so với người về sức mạnh, lãnh đạo mình đang phục vụ là ai? Lãnh đạo là một vị cường thế, như vậy sẽ có ý nghĩa rằng vào những lúc có liên quan đến nhân sự sẽ giúp anh vượt qua khó khăn, vượt chông gai, trổ hết tài năng, có hiệu quả còn lớn hơn cả sự cố gắng khổ sở vùi đầu vào công tác của anh rất nhiều.
Vương Tử Quân nói sẽ đi dùng cơm, bữa cơm này tất nhiên là do Tiếu Tử Đông sắp xếp, khi sắc trời còn sớm, Tiếu Tử Đông tự mình gọi điện thoại đến, nói là đã sắp xếp bàn tiệc ở Giáp Ngư Thôn, mời bí thư Vương đến phó ước.
Ngày hôm nay Vương Tử Quân tiếp nhận biết bao cuộc điện thoại, còn có hơn mười vị cán bộ đến thăm hỏi, mà Vương Tử Quân đều tươi cười đón tiếp bọn họ, kể ra vài chuyện không nặng chẳng nhẹ, nhưng hắn cũng khắc ghi họ tên cấp bậc của từng người này vào trong lòng.
Trong đám người đến chào hỏi, Vương Tử Quân thấy những kẻ cần đến đều đã đến, nói cũng không ít lời, nhưng có một người chẳng những không đến, thậm chí cũng không thèm gọi một cuộc điện thoại.
Liên Giang Hà, trước đó là chính ủy của cục công an, bây giờ sắp tiến lên làm cục trưởng cục công an, dù bây giờ khả năng đối phương đến phòng làm việc của Vương Tử Quân là không cao, nhưng gọi điện thoại cảm ơn một tiếng cũng không được sao? Xuất phát từ vấn đề lễ phép, đây hẳn là điều nên làm mới đúng chứ?
Điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất khó hiểu chính là Liên Giang Hà thậm chí còn không gọi điện thoại đến, điều này có chút kỳ quái.
Vương Tử Quân cũng không nói cho Tôn Hạ Châu biết chuyện mình dùng cơm tối, hắn tự mình đi. Sau khi đuổi lái xe Tiểu Thái đi, hắn tự mình đi về phía Giáp Ngư Thôn.
Tuy đã qua năm mới, bầu không khí rất động tình nhưng bầu không khí tháng giêng vẫn khô ráo trong trẻo và lạnh lùng, ánh mặt trời buồn bã chiếu xuống vàng ửng, gương mặt ỉu xìu treo trên trời giống như một cái bánh bột ngô đông cứng vào ngày đông giá lạnh.
Huyện Lô Bắc là một huyện ngèo cấp quốc gia, vì vậy mà tối đến ở nơi đây cũng rất vắng vẻ, mượn lời của một người đàn ông thô tục trong huyện thì vào đông, anh nông dân cả đời một nắng hai sương cũng chẳng có gì làm, việc tiêu khiển duy nhất chính là ở nhà nằm ngủ, cùng vợ làm vài hoạt động thể dục nho nhỏ. Những cửa hàng trong huyện thành cũng đã đóng cửa.
Những ngọn gió bắc thổi qua cực kỳ thê lương, thổi lên mặt người như dao cạo, Vương Tử Quân cố sức bước đi, toàn thân rất ấm áp. Giáp Ngư Thôn cũng không cách xa huyện ủy, Vương Tử Quân chỉ mất hơn mười phút đã đến nơi.
Khi Vương Tử Quân đến Giáp Ngư Thôn thì bầu trời đã xẩm tối, khi hắn còn đang cảm thán gió lạnh trời đêm, khi đi qua một khúc cua thì thấy phía trước là một dàn đèn nê ông lấp lánh, ba chữ Giáp Ngư Thôn lúc sáng lúc tối giống như một cặp mắt liên tục chớp chớp đánh giá thực khách vào dùng cơm.
Vương Tử Quân còn chưa đi vào Giáp Ngư Thôn thì đã nhận được điện thoại của Tiếu Tử Đông, tuy lúc này điện thoại còn chưa phổ cập nhưng Tiếu Tử Đông là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, trong tay cũng có một chiếc điện thoại như cục gạch.
- Bí thư Vương, anh đã đến chưa?
Âm thanh của Tiếu Tử Đông tràn đầy nhiệt tình.
- Đã đến cổng Giáp Ngư Thôn, bây giờ tôi đi lên.
Vương Tử Quân vừa nói thì thấy một tên thanh niên chạy về phía mình.
- Bí thư Vương, anh đã đến rồi, tôi là Tiểu Tào của văn phòng huyện ủy, chủ nhiệm Tiếu nói rồi ra tiếp anh.
Tiểu Tào cười tươi rất nhiệt tình, sau đó nhanh chóng vung tay tiếp nhận chiếc cặp trong tay của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tiểu Tào, sau đó hắn xoải bước đi lên lầu hai. Đi lên lầu chỉ mất khoảng một phút nhưng có hơn chục vị khách qua lại, điều này có thể thấy Giáp Ngư Thôn kinh doanh tốt đẹp thế nào.
- Ha ha ha, bí thư Vương, không thể đón tiếp từ xa, anh cũng đừng trách móc.
Tiếu Tử Đông với gương mặt tràn đầy nụ cười đã tranh thủ đứng lên nghênh đón khi Vương Tử Quân vừa bước qua cửa phòng, hắn lớn tiếng nói.
Lúc này trong phòng chẳng những có Tiếu Tử Đông, còn có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi, mái tóc hơi bạc, khi thấy Vương Tử Quân tiến vào thì cũng nhanh chóng đứng lên.
Tiếu Tử Đông là thường ủy huyện ủy, là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, nếu nói về địa vị thì cũng không kém Vương Tử Quân. Nhưng lúc này tư thái của hắn lại biểu hiện khá thấp, điều này cũng làm cho Vương Tử Quân tỏ ra khách khí, đây là quy luật, người kính ta một thước ta kính người một trượng.
- Chủ nhiệm Tiếu có lời mời, tôi nào không dám đến? Nói ra thì tôi cũng thất lễ, đáng lý ra tôi phải nghênh đón chủ nhiệm Tiếu, không ngờ lại để cho chủ nhiệm Tiếu phải chờ đợi.
Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông bắt tay nhau rồi cười lớn nói.
Khi Vương Tử Quân bắt tay Tiếu Tử Đông thì người đàn ông trung niên ở bên kia cũng duỗi hai tay đến:
- Chào bí thư Vương, thật sự rất cảm động khi được anh quan tâm.
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa nhiệt tình bắt tay Vương Tử Quân:
- Tôi là người sắp về hưu, lại được anh đưa lên lò lửa, vị trí cục trưởng cục công an cũng không dễ dàng đảm nhiệm. Nhưng dù thế nào thì tôi đây cũng phải cảm tạ sự quan tâm đề bạt của bí thư Vương.
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân đã hiểu người lên tiếng là ai, chính là cục trưởng cục công an Liên Giang Hà. Trong suy nghĩ của hắn thì Liên Giang Hà phải là một kẻ khô khan, không ngờ người này chẳng những nhìn còn khá trẻ, nói chuyện lại rất ẩn giấu, hèn gì đối phương không gọi điện thoại, thì ra đang ẩn mình nơi đây chờ mình đến.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây và hiểu rõ vì sao Tiếu Tử Đông lại đứng lên giúp mình trong hội nghị thường ủy, hai người kia lại xuất hiện cùng lúc ở chỗ này, quan hệ thế nào đã quá rõ ràng rồi.
Trong lúc hai thế lực mạnh nhất của huyện ủy đang tranh chấp với nhau đỏ mặt tía tai, Tiếu Tử Đông không thể có năng lực đề cập đến Liên Giang Hà, chính mình lên tiếng đề bạt Liên Giang Hà, Tiếu Tử Đông tất nhiên sẽ tỏ ra vui sướng, thế là những chuyện phát sinh sau đó cũng thuận tiện hơn. Khi Vương Tử Quân đề xuất nhân tuyển cho vị trí phó cục trưởng, Tiếu Tử Đông cũng là người lên tiếng đầu tiên, để cho mình xác định nhân tuyển mình đề bạt. Hành động của đối phương đã quá rõ ràng, chính là thông qua phương thức kia để bánh ít đi bánh quy lại.
Vương Tử Quân suy nghĩ rất nhanh, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười:
- Cục trưởng Liên, anh có thể lại phải gánh thêm phiền hà, nhưng anh cũng không nên về hưu sớm, anh cả đời làm công tác công an, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ vị trí như vậy. Hưởng thụ đại ngộ dành cho cán bộ lãnh đạo chỉ là thứ yếu, vấn đề là anh còn phải làm gương cho các cán bộ tuyến dưới.
Vương Tử Quân nói ra những lời này tất nhiên là nói ngược, cái gì là hưởng thụ đãi ngộ dành cho cán bộ lãnh đạo là thứ yếu? Cái gì là dẫn dường cho các đồng chí tuyến dưới noi gương? Dù là người trong thể chế thì không ai không thích làm lãnh đạo, không ai không muốn mình phát triển cô độc, giống như ai cũng tình nguyện thừa nhận mình là kẻ có tài năng mà không phải chỉ là một cái vỏ bọc.
Vì vị trí lãnh đạo các đơn vị ban ngành đều đã cố định, nếu nhổ một cây củ cải ra thì sẽ xuất hiện một lỗ hổng, đám cán bộ nín nhịn nhiều năm sẽ dõi cặp mắt trông mong nhìn vào chằm chằm, vì vậy mà ai cũng vung tay, kéo quan hệ để tạo điều kiện cho mình.
vương tử quân nói ra những lời này làm cho một Liên Giang Hà vốn đang rất cảm kích phải kích động, bí thư Vương rõ ràng là đại công vô tư. Đãi ngộ cán bộ cấp xứ chính là thứ mà hắn cực kỳ mơ ước, nếu về hưu từ vị trí chính ủy cục công an thì sẽ được đề bạt lên cấp xứ về hưởng lương hưu, nhưng nếu mình tranh thủ leo lên vị trí cục trưởng cục công an, như vậy sẽ là vui vẻ và phát triển hơn.
Tiếu Tử Đông nghe được đoạn đối thoại của Vương Tử Quân và Liên Giang Hà thì thầm cảm khái, hắn không thể xác định mình cùng nhập gánh với một kẻ thâm trầm như Vương Tử Quân thì là may mắn hay bất hạnh. Người này làm việc có phương thức rất bí mật, bình thường sẽ cực kỳ khủng bố nhưng biểu hiện cũng chỉ có chút tảng băng ngầm mà thôi.
Vị bí thư ủy ban tư pháp mới nhận chức này còn quá trẻ tuổi nhưng nói chuyện và làm việc có thể nói là cực kỳ trưởng thành và có khí thế, giống như hứa hẹn nhưng cũng giống như không nói gì, chỉ vài lời mà vừa nhẹ nhàng lại không mất đi tính trang trọng, lại làm cho Liên Giang Hà cảm kích không thôi. Điều này sẽ làm cho Liên Giang Hà thầm nghĩ phải báo đáp ơn tri ngộ của bí thư Vương, cũng sẽ có lòng trung với bí thư Vương.
- Bí thư, chúng ta giống như đã rời xa chủ đề rồi, hôm nay anh em chúng ta tụ hội chủ yếu là uống rượu nói chuyện, không nói đến công tác, không nói đến công tác.
Tiếu Tử Đông vừa nói vừa vẫy vẫy tay ra ngoài cửa.
Vương Tử Quân bóp gói thuốc lá trong tay mà không khỏi cười lạnh, có một câu chuyện thế này, một người đến huyện ủy tìm lãnh đạo để liên lạc cảm tình, liên hệ tạo nên chút hảo cảm. Chưa đến gần khu vực huyện ủy đã phát hiện một cột khói bốc lên trời, thế là người này không khỏi cảm thấy kinh hãi, trời ạ, như vậy là sao? Chưa nói đến chuyện lãnh đạo mất mạng, còn tiền đầu tư của mình thì sao? Chẳng lẽ mất không?
Người này cầm lấy điện thoại gọi cho phòng cháy, đội phòng cháy nghe nói huyện ủy bốc hỏa thì không dám chậm trễ, vội vàng điều động xe chữa cháy chạy đến. Hai cột nước được xịt vào như rồng phun, cửa phòng họp lập tức bị đẩy ra: Đám lãnh đạo huyện ủy từ bên trong lũ lượt chạy ra như đám chuột gặp lũ, bộ dạng chật vật không thể chịu nổi.
Bí thư huyện ủy là người đầu tiên nổi trận lôi đình, hắn chỉ vào tên đội trưởng phòng cháy và chửi ầm lên:
- Các anh không có việc gì làm, ăn no rửng mỡ sao? Chạy đến huyện ủy luyện tập cho vui à?
Đây tất nhiên là một câu chuyện cười không được khảo chứng, nhưng Vương Tử Quân vẫn hạ quyết tâm, sau này hút thuốc ít lại một chút, dù sao thì cũng phải lo lắng đến sức khỏe của mình.
Vương Tử Quân đang nghĩ ngợi này nọ thì đúng lúc Tiếu Tử Đông từ phía sau đi đến, Vương Tử Quân vỗ tay Tiếu Tử Đông rồi dùng giọng nhiệt tình nói:
- Chủ nhiệm Tiếu, hôm nay tôi muốn được ăn cơm của nhà giàu, không biết anh có thời gian không?
- Tôi quả nhiên may mắn, đúng lúc cần ngủ thì bí thư Vương đưa gối kê đầu, tối nay chúng ta gặp mặt, không gặp không về.
Tiếu Tử Đông cười sảng khoái rồi đồng ý ngay.
Dù là hội nghị ở đâu, chỉ cần liên quan đến vấn đề nhân sự thì tốc độ truyền bá có thể nói là phô thiên cái địa như ôn dịch. Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc thì tất cả đám nhân viên đã xôn xao về kết quả, tất nhiên phần lớn mọi người đều tập trung vào việc bổ nhiệm cục trưởng cục công an.
Liên Giang Hà trở thành cục trưởng cục công an, đây là lời đề nghị của bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân, đây thật sự là một tin tức làm cho người ta mở rộng tầm mắt, càng làm cho không ít cán bộ khiếp sợ không thôi. Phải biết rằng chức vụ cục trưởng cục công an dù cho đó là bí thư hay chủ tịch huyện cũng khó thể nắm chắc, nhưng khi hai bên đang long tranh hổ đấu, tranh chấp túi bụi thì vị trí này lại do một vị bí thư ủy ban tư pháp quyết định dứt khoát. Dù trong đó có sự thỏa hiệp và cứng nhắc từ hai phía, nhưng điều này ít nhất cũng nói rõ một vấn đề, đó là bí thư Vương có quyền lên tiếng ở hội nghị thường ủy, là việc nhân đức không nhường ai.
Sau khi Tôn Hạ Châu biết anh rể của mình trở thành phó cục trưởng cục công an thì thật sự không tin vào lỗ tai của mình, hơn nữa người cho ra lời đề nghị này chính là bí thư Vương.
Tôn Hạ Châu là thư ký của Vương Tử Quân, hắn thật sự biết rõ về thủ đoạn của thủ trưởng của mình, chỉ cần Vương Tử Quân tỉnh thì cả thế giới sẽ phải chống mắt lên mà nhìn, chỉ cần Vương Tử Quân ngủ thì cả thế giới cũng phải ngủ theo. Dù cho có vài người cảm thấy không thuận mắt nhưng ngoài mặt cũng không dám nói thẳng. Điều này làm cho Tôn Hạ Châu thật sự phục sát đất, thủ trưởng là người có khí thế mạnh mẽ, thu phóng tự nhiên, đây cũng không phải là thứ mà người bình thường có được.
Dù vậy thì thu hoạch của Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy lần này vẫn làm cho Tôn Hạ Châu thật sự bất ngờ, mà sự thật cũng đã chứng minh sự cường thế của Vương Tử Quân. Cường thế là cái gì? Cường thế chính là vừa ăn cá lại vừa ăn cả thịt, vui vẻ thì ném cho đối phương một khúc xương, như vậy cũng đủ làm cho đối phương cảm thấy sung sướng đến mức cúi đầu.
- Hạ Châu, bí thư Vương có ở đó không?
Anh rể gọi điện thoại đến làm cho Tôn Hạ Châu thật sự run sợ, hắn đang chuẩn bị gọi điện thoại chúc mừng một phen, không ngờ đối phương lại đến trước một bước, lại biết rõ tin tức kia rồi.
- Bí thư Vương vẫn chưa về, anh rể, chúc mừng anh.
Tôn Hạ Châu vừa chú ý đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lại vừa khẽ nói.
- Cám ơn cậu, Hạ Châu, anh rể bây giờ được tiến lên đúng với tâm nguyện, không phải đã làm phiền cậu sao? Nếu không có cậu thì anh rể cũng không được bí thư Vương đề bạt ngày hôm nay. Ôi, anh em chúng ta cần gì phải nói những lời thế này? Không nói như vậy nữa, nếu hôm nào cậu rảnh thì hai anh em chúng ta uống với nhau vài ly.
Anh rể của Tôn Hạ Châu ở đầu dây bên kia rất cảm kích, rõ ràng thăng chức ngoài ý muốn đã làm cho hắn cực kỳ kích động.
Tôn Hạ Châu đồng ý một tiếng, sau đó thấy hình bóng của Vương Tử Quân xuất hiện trên hành lang, lúc này cũng có vài vị cán bộ ở trên hành lang đang cung kính lên tiếng chào hỏi.
- Anh rể, em cúp máy đây, bí thư về rồi.
Tôn Hạ Châu nói rồi cúp điện thoại, hắn tranh thủ thời gian tiến lên đón tiếp Vương Tử Quân, dùng hai tay nhận lấy sổ sách trong tay Vương Tử Quân. Lúc này đám cán bộ đang chào hỏi thấy Tôn Hạ Châu tiến lên tiếp đón Vương Tử Quân, trong mắt đều bùng lên cái nhìn hâm mộ.
Những năm gần đây người so với người về sức mạnh, lãnh đạo mình đang phục vụ là ai? Lãnh đạo là một vị cường thế, như vậy sẽ có ý nghĩa rằng vào những lúc có liên quan đến nhân sự sẽ giúp anh vượt qua khó khăn, vượt chông gai, trổ hết tài năng, có hiệu quả còn lớn hơn cả sự cố gắng khổ sở vùi đầu vào công tác của anh rất nhiều.
Vương Tử Quân nói sẽ đi dùng cơm, bữa cơm này tất nhiên là do Tiếu Tử Đông sắp xếp, khi sắc trời còn sớm, Tiếu Tử Đông tự mình gọi điện thoại đến, nói là đã sắp xếp bàn tiệc ở Giáp Ngư Thôn, mời bí thư Vương đến phó ước.
Ngày hôm nay Vương Tử Quân tiếp nhận biết bao cuộc điện thoại, còn có hơn mười vị cán bộ đến thăm hỏi, mà Vương Tử Quân đều tươi cười đón tiếp bọn họ, kể ra vài chuyện không nặng chẳng nhẹ, nhưng hắn cũng khắc ghi họ tên cấp bậc của từng người này vào trong lòng.
Trong đám người đến chào hỏi, Vương Tử Quân thấy những kẻ cần đến đều đã đến, nói cũng không ít lời, nhưng có một người chẳng những không đến, thậm chí cũng không thèm gọi một cuộc điện thoại.
Liên Giang Hà, trước đó là chính ủy của cục công an, bây giờ sắp tiến lên làm cục trưởng cục công an, dù bây giờ khả năng đối phương đến phòng làm việc của Vương Tử Quân là không cao, nhưng gọi điện thoại cảm ơn một tiếng cũng không được sao? Xuất phát từ vấn đề lễ phép, đây hẳn là điều nên làm mới đúng chứ?
Điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất khó hiểu chính là Liên Giang Hà thậm chí còn không gọi điện thoại đến, điều này có chút kỳ quái.
Vương Tử Quân cũng không nói cho Tôn Hạ Châu biết chuyện mình dùng cơm tối, hắn tự mình đi. Sau khi đuổi lái xe Tiểu Thái đi, hắn tự mình đi về phía Giáp Ngư Thôn.
Tuy đã qua năm mới, bầu không khí rất động tình nhưng bầu không khí tháng giêng vẫn khô ráo trong trẻo và lạnh lùng, ánh mặt trời buồn bã chiếu xuống vàng ửng, gương mặt ỉu xìu treo trên trời giống như một cái bánh bột ngô đông cứng vào ngày đông giá lạnh.
Huyện Lô Bắc là một huyện ngèo cấp quốc gia, vì vậy mà tối đến ở nơi đây cũng rất vắng vẻ, mượn lời của một người đàn ông thô tục trong huyện thì vào đông, anh nông dân cả đời một nắng hai sương cũng chẳng có gì làm, việc tiêu khiển duy nhất chính là ở nhà nằm ngủ, cùng vợ làm vài hoạt động thể dục nho nhỏ. Những cửa hàng trong huyện thành cũng đã đóng cửa.
Những ngọn gió bắc thổi qua cực kỳ thê lương, thổi lên mặt người như dao cạo, Vương Tử Quân cố sức bước đi, toàn thân rất ấm áp. Giáp Ngư Thôn cũng không cách xa huyện ủy, Vương Tử Quân chỉ mất hơn mười phút đã đến nơi.
Khi Vương Tử Quân đến Giáp Ngư Thôn thì bầu trời đã xẩm tối, khi hắn còn đang cảm thán gió lạnh trời đêm, khi đi qua một khúc cua thì thấy phía trước là một dàn đèn nê ông lấp lánh, ba chữ Giáp Ngư Thôn lúc sáng lúc tối giống như một cặp mắt liên tục chớp chớp đánh giá thực khách vào dùng cơm.
Vương Tử Quân còn chưa đi vào Giáp Ngư Thôn thì đã nhận được điện thoại của Tiếu Tử Đông, tuy lúc này điện thoại còn chưa phổ cập nhưng Tiếu Tử Đông là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, trong tay cũng có một chiếc điện thoại như cục gạch.
- Bí thư Vương, anh đã đến chưa?
Âm thanh của Tiếu Tử Đông tràn đầy nhiệt tình.
- Đã đến cổng Giáp Ngư Thôn, bây giờ tôi đi lên.
Vương Tử Quân vừa nói thì thấy một tên thanh niên chạy về phía mình.
- Bí thư Vương, anh đã đến rồi, tôi là Tiểu Tào của văn phòng huyện ủy, chủ nhiệm Tiếu nói rồi ra tiếp anh.
Tiểu Tào cười tươi rất nhiệt tình, sau đó nhanh chóng vung tay tiếp nhận chiếc cặp trong tay của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tiểu Tào, sau đó hắn xoải bước đi lên lầu hai. Đi lên lầu chỉ mất khoảng một phút nhưng có hơn chục vị khách qua lại, điều này có thể thấy Giáp Ngư Thôn kinh doanh tốt đẹp thế nào.
- Ha ha ha, bí thư Vương, không thể đón tiếp từ xa, anh cũng đừng trách móc.
Tiếu Tử Đông với gương mặt tràn đầy nụ cười đã tranh thủ đứng lên nghênh đón khi Vương Tử Quân vừa bước qua cửa phòng, hắn lớn tiếng nói.
Lúc này trong phòng chẳng những có Tiếu Tử Đông, còn có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi, mái tóc hơi bạc, khi thấy Vương Tử Quân tiến vào thì cũng nhanh chóng đứng lên.
Tiếu Tử Đông là thường ủy huyện ủy, là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, nếu nói về địa vị thì cũng không kém Vương Tử Quân. Nhưng lúc này tư thái của hắn lại biểu hiện khá thấp, điều này cũng làm cho Vương Tử Quân tỏ ra khách khí, đây là quy luật, người kính ta một thước ta kính người một trượng.
- Chủ nhiệm Tiếu có lời mời, tôi nào không dám đến? Nói ra thì tôi cũng thất lễ, đáng lý ra tôi phải nghênh đón chủ nhiệm Tiếu, không ngờ lại để cho chủ nhiệm Tiếu phải chờ đợi.
Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông bắt tay nhau rồi cười lớn nói.
Khi Vương Tử Quân bắt tay Tiếu Tử Đông thì người đàn ông trung niên ở bên kia cũng duỗi hai tay đến:
- Chào bí thư Vương, thật sự rất cảm động khi được anh quan tâm.
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa nhiệt tình bắt tay Vương Tử Quân:
- Tôi là người sắp về hưu, lại được anh đưa lên lò lửa, vị trí cục trưởng cục công an cũng không dễ dàng đảm nhiệm. Nhưng dù thế nào thì tôi đây cũng phải cảm tạ sự quan tâm đề bạt của bí thư Vương.
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân đã hiểu người lên tiếng là ai, chính là cục trưởng cục công an Liên Giang Hà. Trong suy nghĩ của hắn thì Liên Giang Hà phải là một kẻ khô khan, không ngờ người này chẳng những nhìn còn khá trẻ, nói chuyện lại rất ẩn giấu, hèn gì đối phương không gọi điện thoại, thì ra đang ẩn mình nơi đây chờ mình đến.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây và hiểu rõ vì sao Tiếu Tử Đông lại đứng lên giúp mình trong hội nghị thường ủy, hai người kia lại xuất hiện cùng lúc ở chỗ này, quan hệ thế nào đã quá rõ ràng rồi.
Trong lúc hai thế lực mạnh nhất của huyện ủy đang tranh chấp với nhau đỏ mặt tía tai, Tiếu Tử Đông không thể có năng lực đề cập đến Liên Giang Hà, chính mình lên tiếng đề bạt Liên Giang Hà, Tiếu Tử Đông tất nhiên sẽ tỏ ra vui sướng, thế là những chuyện phát sinh sau đó cũng thuận tiện hơn. Khi Vương Tử Quân đề xuất nhân tuyển cho vị trí phó cục trưởng, Tiếu Tử Đông cũng là người lên tiếng đầu tiên, để cho mình xác định nhân tuyển mình đề bạt. Hành động của đối phương đã quá rõ ràng, chính là thông qua phương thức kia để bánh ít đi bánh quy lại.
Vương Tử Quân suy nghĩ rất nhanh, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười:
- Cục trưởng Liên, anh có thể lại phải gánh thêm phiền hà, nhưng anh cũng không nên về hưu sớm, anh cả đời làm công tác công an, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ vị trí như vậy. Hưởng thụ đại ngộ dành cho cán bộ lãnh đạo chỉ là thứ yếu, vấn đề là anh còn phải làm gương cho các cán bộ tuyến dưới.
Vương Tử Quân nói ra những lời này tất nhiên là nói ngược, cái gì là hưởng thụ đãi ngộ dành cho cán bộ lãnh đạo là thứ yếu? Cái gì là dẫn dường cho các đồng chí tuyến dưới noi gương? Dù là người trong thể chế thì không ai không thích làm lãnh đạo, không ai không muốn mình phát triển cô độc, giống như ai cũng tình nguyện thừa nhận mình là kẻ có tài năng mà không phải chỉ là một cái vỏ bọc.
Vì vị trí lãnh đạo các đơn vị ban ngành đều đã cố định, nếu nhổ một cây củ cải ra thì sẽ xuất hiện một lỗ hổng, đám cán bộ nín nhịn nhiều năm sẽ dõi cặp mắt trông mong nhìn vào chằm chằm, vì vậy mà ai cũng vung tay, kéo quan hệ để tạo điều kiện cho mình.
vương tử quân nói ra những lời này làm cho một Liên Giang Hà vốn đang rất cảm kích phải kích động, bí thư Vương rõ ràng là đại công vô tư. Đãi ngộ cán bộ cấp xứ chính là thứ mà hắn cực kỳ mơ ước, nếu về hưu từ vị trí chính ủy cục công an thì sẽ được đề bạt lên cấp xứ về hưởng lương hưu, nhưng nếu mình tranh thủ leo lên vị trí cục trưởng cục công an, như vậy sẽ là vui vẻ và phát triển hơn.
Tiếu Tử Đông nghe được đoạn đối thoại của Vương Tử Quân và Liên Giang Hà thì thầm cảm khái, hắn không thể xác định mình cùng nhập gánh với một kẻ thâm trầm như Vương Tử Quân thì là may mắn hay bất hạnh. Người này làm việc có phương thức rất bí mật, bình thường sẽ cực kỳ khủng bố nhưng biểu hiện cũng chỉ có chút tảng băng ngầm mà thôi.
Vị bí thư ủy ban tư pháp mới nhận chức này còn quá trẻ tuổi nhưng nói chuyện và làm việc có thể nói là cực kỳ trưởng thành và có khí thế, giống như hứa hẹn nhưng cũng giống như không nói gì, chỉ vài lời mà vừa nhẹ nhàng lại không mất đi tính trang trọng, lại làm cho Liên Giang Hà cảm kích không thôi. Điều này sẽ làm cho Liên Giang Hà thầm nghĩ phải báo đáp ơn tri ngộ của bí thư Vương, cũng sẽ có lòng trung với bí thư Vương.
- Bí thư, chúng ta giống như đã rời xa chủ đề rồi, hôm nay anh em chúng ta tụ hội chủ yếu là uống rượu nói chuyện, không nói đến công tác, không nói đến công tác.
Tiếu Tử Đông vừa nói vừa vẫy vẫy tay ra ngoài cửa.
/1843
|