Cố Tắc Viêm chợt sững sờ, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại nói đến điều này. Nếu như đối mặt với người ngoài thì hắn tuyệt đối dám biểu hiện sự không biết, thế nhưng đối mặt với Vương Tử Quân thì hắn không dám làm. Tuy những ngày qua hắn cực kỳ lo lắng, thế nhưng hắn vẫn phải cảm thấy rét run với Vương Tử Quân.
Dù sao vị chủ tịch Vương nổi tiếng này không phải dễ chọc vào.
- Điều này...Điều này tôi thật sự không biết. Sau khi nghe lời của Cố Tắc Viêm thì Vương Tử Quân đưa một phần văn kiện trong tay ra: - Đây là bản thống kê điều tra về diện tích văn phòng được sử dụng của các cơ quan tỉnh, thành phố và quận huyện, mời anh xem qua, để xem các cơ quan đơn vị trong tỉnh có cần phải xây dựng văn phòng mới hay không.
Tuy văn kiện không quá dài nhưng bên trong lại thống kê rõ ràng quy định của thượng cấp đối với diện tích văn phòng quản lý công, người ngoài chỉ cần nhìn vào là hiểu. Cố Tắc Viêm nhìn tài liệu này mà không khỏi nhíu mày.
Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chủ tịch Vương, tính xác thực của phần tài liệu này thật sự làm cho người ta cảm thấy coi trọng. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên coi trọng chuyện này, đồng thời cũng không nên làm ảnh hưởng đến tính tích cực phát triển kinh tế của các tuyến dưới.
- Bí thư Sầm rất tán thưởng phương án của thành phố Tử Quang, tôi cảm thấy chủ tịch ngài cũng không nên quá lo lắng. Cố Tắc Viêm nói hết lời thì gương mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi, lời nói của Cố Tắc Viêm đã quá rõ ràng, đó chính là dùng sự cường thế của Sầm Vật Cương để dọa mình. Vương Tử Quân tuy không thèm nhìn sự áp chế này, thế nhưng dù sao cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chuyện này tôi sẽ nói với bí thư Sầm.
Cố Tắc Viêm nhìn Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn biết mình có nói gì thì Vương Tử Quân cũng không thèm nghe. Nhưng hắn cũng không quá quan tâm đến điều này. Hắn hiểu ý nghĩa của một vị phó chủ tịch thường vụ như mình là gì, không phải là để cản tay Vương Tử Quân ở ủy ban nhân dân tỉnh sao? Nếu như mình không dám nói ra ý kiến phản đối, như vậy sau này bí thư Sầm còn cần dùng mình nữa không?
- Như vậy tôi sẽ chờ tin tức từ chủ tịch, nhưng phía thành phố Tử Quang thúc rất gấp, các đồng chí đều có tâm tư khó thể chờ đợi được với kế hoạch phát triển kinh tế của mình.
Vương Tử Quân nghe xong lời của Cố Tắc Viêm thì khoát tay áo, không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong phòng. Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn khẽ nói: - Vào đi.
Người đi vào là Tần Hoài Chung, hắn vào trong phòng cũn không quan tâm đến ánh mắt bất mãn của Cố Tắc Viêm, hắn trực tiếp lớn tiếng nói: - Chủ tịch Vương, đã xảy ra chuyện, bí thư Sầm ngã xuống rồi.
Bí thư Sầm ngã xuống? Tuy chỉ là năm chữ thế nhưng lại làm cho Vương Tử Quân và Cố Tắc Viêm chấn động. Cố Tắc Viêm vốn không có tâm tư quan tâm đến Tần Hoài Chung, thế nhưng bây giờ cũng bất chấp tất cả mà tiến lên giữ lấy tay Tần Hoài Chung rồi nói - Bí thư Sầm ngã xuống có việc gì không?
Chỉ cần nhìn hành vi này của Cố Tắc Viêm là biết mối quan hệ thân sơ với Sầm Vật Cương là như thế nào.
Còn không chờ Tần Hoài Chung trả lời, điện thoại của Cố Tắc Viêm đã vang lên. Hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, cũng bất chấp đây là phòng làm việc của Vương Tử Quân mà nhanh chóng nghe máy.
Sau khi nói vài câu với đầu dây bên kia, gương mặt Cố Tắc Viêm càng thêm âm trầm. Lúc này hai hàng chân mày của Vương Tử Quân càng thêm nhíu chặt.
Khi thư ký phát hiện ra sự việc thì Sầm Vật Cương đã bất tỉnh nhân sự, bây giờ đang được đưa đến cấp cứu trong bệnh viện. Xe cứu thương đã sớm xuất phát, thư ký trưởng Phương Anh Hồ cùng đi đến bệnh viện, người gọi điện thoại đến cho Tần Hoài Chung chính là Phương Anh Hồ.
- Đi thôi, nhanh chóng đến bệnh viện. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi di ra ngoài, hắn vừa đi vừa phân phó Tần Hoài Chung: - Nhất định phải làm tốt công tác bí mật thông tin này, tránh phát sinh những bối rối hoang mang không cần thiết.
- Thứ hai giữ liên lạc với bệnh viện. Tôi cũng không nói nhiều, anh nói với bệnh viện, không, anh thông báo cho bệnh viện, cần phải cho ra chuyên gia tốt nhất không tiếc bất cứ giá nào đảm bảo sức khỏe cho bí thư Sầm trong thời gian sớm nhất. Vương Tử Quân vừa tiến lên vừa cho ra chỉ thị với Tần Hoài Chung. Công tác gnhe xong sắp xếp của Vương Tử Quân mà chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn có thể đi đến vị trí hiện tại căn bản là có bản lĩnh của mình, mặc dù hắn không phải là người không chớp mắt khi núi sập xuống đầu, thế nhưng công phu trấn định vẫn hơn người thường.
Sở dĩ hắn tỏ ra thất thố trước mặt Vương Tử Quân, chủ yếu là vì sự kiện này quá đột ngột làm cho hắn khó tiếp thu được. Dù sao thì chuyện này liên lụy đến Sầm Vật Cương, còn ảnh hưởng đến vị trí của Sầm Vật Cương ở Mật Đông.
Nếu như không có sự giúp đỡ của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm biết mình chỉ có thể kẹp đuôi làn người trước mặt Vương Tử Quân, sao là đối thủ của Vương Tử Quân? Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương lại ngã xuống.
Khi nhóm người Vương Tử Quân đến bệnh viện, lúc này thư ký trưởng Phương Anh Hồ đang đứng ở hành lang phòng cấp cứu, bên cạnh có vài nhân viên công tác của bệnh viện. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Phương Anh Hồ nhanh chóng tiến lên đón chào.
- Chuyện gì xảy ra? Bí thư Sầm sao lại ngã? Vương Tử Quân bắt tay đơn giản với Phương Anh Hồ rồi trầm giọng nói.
Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng sốt ruột của Vương Tử Quân, hắn trầm giọng nói; - Chủ tịch Vương, sở dĩ xuất hiện tình huống này là do chúng tôi không làm tốt công tác, buổi trưa bí thư không dùng cơm, buổi chiều lại có cường độ công tác quá lớn.
Vương Tử Quân nhìn Phương Anh Hồ làm kiểm điểm, hắn thở dài nói: - Đồng chí Anh Hồ, bây giờ không phải là lúc làm kiểm điểm, bác sĩ nói thế nào?
- Bác sĩ nói bí thư Sầm xuất huyết não, chỉ cần tĩnh dưỡng là không có vấn đề gì. Phương Anh Hồ nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua gương mặt của Phương Anh Hồ, tuy vẻ mặt của người này không có biểu hiện gì khác, thế nhưng hắn biết rõ đối phương không nói thật với mình. Dù sao trong mắt Phương Anh Hồ thì Sầm Vật Cương ngã xuống và mình là người cảm thấy rất vui.
- À, như vậy là tốt, bệnh viện sẽ nhanh chóng làm cho bí thư Sầm tỉnh lại; còn nữa, văn phòng tỉnh ủy nhất định phải hấp thu bài học lần này, làm tốt công tác với bí thư, không thể để xuất hiện tình huống tương tự. Vương Tử Quân cho ra yêu cầu rất bình thường, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể cho ra yêu cầu như vậy. Khi Vương Tử Quân cho ra lời yêu cầu, phó bí thư tỉnh ủy Văn Thành Đồ cùng nhóm người Uông Thanh Minh cũng đã đi đến, chỉ một lát sau đã có đủ người để mở hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Giám đốc bệnh viện thấy có nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đến thì cảm thấy áp lực quá lớn. Hắn nhanh chóng thu dọn một gian phòng cách đó không xa làm phòng họp, mời các vị lãnh đạo sang nghỉ ngơi.
Mọi người đi vào trong phòng nghe những lời báo cáo khô cằn về bệnh tình của bí thư Sầm, vẻ mặt đám người rất trầm trọng, không ai lên tiếng.
- Chủ tịch, có tin từ thành phố Linh Long, nói đám người Đồ Phấn Đấu bị công nhân đòi tiền công vây quanh ở công trường. Tần Hoài Chung đi đến bên cạnh khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh gọi điện thoại cho thành phố Linh Long, yêu cầu bọn họ phải làm tốt công tác trấn an quần chúng, đồng thời chúng ta không phải còn có một khoản tiền bảo hiểm thi công sao? Nắm chặt điểm này yêu cầu phòng tài chính xuất tiền trả một phần lương cho công nhân.
- Vâng. Tần Hoài Chung nói rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Dù sao vị chủ tịch Vương nổi tiếng này không phải dễ chọc vào.
- Điều này...Điều này tôi thật sự không biết. Sau khi nghe lời của Cố Tắc Viêm thì Vương Tử Quân đưa một phần văn kiện trong tay ra: - Đây là bản thống kê điều tra về diện tích văn phòng được sử dụng của các cơ quan tỉnh, thành phố và quận huyện, mời anh xem qua, để xem các cơ quan đơn vị trong tỉnh có cần phải xây dựng văn phòng mới hay không.
Tuy văn kiện không quá dài nhưng bên trong lại thống kê rõ ràng quy định của thượng cấp đối với diện tích văn phòng quản lý công, người ngoài chỉ cần nhìn vào là hiểu. Cố Tắc Viêm nhìn tài liệu này mà không khỏi nhíu mày.
Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chủ tịch Vương, tính xác thực của phần tài liệu này thật sự làm cho người ta cảm thấy coi trọng. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên coi trọng chuyện này, đồng thời cũng không nên làm ảnh hưởng đến tính tích cực phát triển kinh tế của các tuyến dưới.
- Bí thư Sầm rất tán thưởng phương án của thành phố Tử Quang, tôi cảm thấy chủ tịch ngài cũng không nên quá lo lắng. Cố Tắc Viêm nói hết lời thì gương mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi, lời nói của Cố Tắc Viêm đã quá rõ ràng, đó chính là dùng sự cường thế của Sầm Vật Cương để dọa mình. Vương Tử Quân tuy không thèm nhìn sự áp chế này, thế nhưng dù sao cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chuyện này tôi sẽ nói với bí thư Sầm.
Cố Tắc Viêm nhìn Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn biết mình có nói gì thì Vương Tử Quân cũng không thèm nghe. Nhưng hắn cũng không quá quan tâm đến điều này. Hắn hiểu ý nghĩa của một vị phó chủ tịch thường vụ như mình là gì, không phải là để cản tay Vương Tử Quân ở ủy ban nhân dân tỉnh sao? Nếu như mình không dám nói ra ý kiến phản đối, như vậy sau này bí thư Sầm còn cần dùng mình nữa không?
- Như vậy tôi sẽ chờ tin tức từ chủ tịch, nhưng phía thành phố Tử Quang thúc rất gấp, các đồng chí đều có tâm tư khó thể chờ đợi được với kế hoạch phát triển kinh tế của mình.
Vương Tử Quân nghe xong lời của Cố Tắc Viêm thì khoát tay áo, không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong phòng. Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn khẽ nói: - Vào đi.
Người đi vào là Tần Hoài Chung, hắn vào trong phòng cũn không quan tâm đến ánh mắt bất mãn của Cố Tắc Viêm, hắn trực tiếp lớn tiếng nói: - Chủ tịch Vương, đã xảy ra chuyện, bí thư Sầm ngã xuống rồi.
Bí thư Sầm ngã xuống? Tuy chỉ là năm chữ thế nhưng lại làm cho Vương Tử Quân và Cố Tắc Viêm chấn động. Cố Tắc Viêm vốn không có tâm tư quan tâm đến Tần Hoài Chung, thế nhưng bây giờ cũng bất chấp tất cả mà tiến lên giữ lấy tay Tần Hoài Chung rồi nói - Bí thư Sầm ngã xuống có việc gì không?
Chỉ cần nhìn hành vi này của Cố Tắc Viêm là biết mối quan hệ thân sơ với Sầm Vật Cương là như thế nào.
Còn không chờ Tần Hoài Chung trả lời, điện thoại của Cố Tắc Viêm đã vang lên. Hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, cũng bất chấp đây là phòng làm việc của Vương Tử Quân mà nhanh chóng nghe máy.
Sau khi nói vài câu với đầu dây bên kia, gương mặt Cố Tắc Viêm càng thêm âm trầm. Lúc này hai hàng chân mày của Vương Tử Quân càng thêm nhíu chặt.
Khi thư ký phát hiện ra sự việc thì Sầm Vật Cương đã bất tỉnh nhân sự, bây giờ đang được đưa đến cấp cứu trong bệnh viện. Xe cứu thương đã sớm xuất phát, thư ký trưởng Phương Anh Hồ cùng đi đến bệnh viện, người gọi điện thoại đến cho Tần Hoài Chung chính là Phương Anh Hồ.
- Đi thôi, nhanh chóng đến bệnh viện. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi di ra ngoài, hắn vừa đi vừa phân phó Tần Hoài Chung: - Nhất định phải làm tốt công tác bí mật thông tin này, tránh phát sinh những bối rối hoang mang không cần thiết.
- Thứ hai giữ liên lạc với bệnh viện. Tôi cũng không nói nhiều, anh nói với bệnh viện, không, anh thông báo cho bệnh viện, cần phải cho ra chuyên gia tốt nhất không tiếc bất cứ giá nào đảm bảo sức khỏe cho bí thư Sầm trong thời gian sớm nhất. Vương Tử Quân vừa tiến lên vừa cho ra chỉ thị với Tần Hoài Chung. Công tác gnhe xong sắp xếp của Vương Tử Quân mà chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn có thể đi đến vị trí hiện tại căn bản là có bản lĩnh của mình, mặc dù hắn không phải là người không chớp mắt khi núi sập xuống đầu, thế nhưng công phu trấn định vẫn hơn người thường.
Sở dĩ hắn tỏ ra thất thố trước mặt Vương Tử Quân, chủ yếu là vì sự kiện này quá đột ngột làm cho hắn khó tiếp thu được. Dù sao thì chuyện này liên lụy đến Sầm Vật Cương, còn ảnh hưởng đến vị trí của Sầm Vật Cương ở Mật Đông.
Nếu như không có sự giúp đỡ của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm biết mình chỉ có thể kẹp đuôi làn người trước mặt Vương Tử Quân, sao là đối thủ của Vương Tử Quân? Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương lại ngã xuống.
Khi nhóm người Vương Tử Quân đến bệnh viện, lúc này thư ký trưởng Phương Anh Hồ đang đứng ở hành lang phòng cấp cứu, bên cạnh có vài nhân viên công tác của bệnh viện. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Phương Anh Hồ nhanh chóng tiến lên đón chào.
- Chuyện gì xảy ra? Bí thư Sầm sao lại ngã? Vương Tử Quân bắt tay đơn giản với Phương Anh Hồ rồi trầm giọng nói.
Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng sốt ruột của Vương Tử Quân, hắn trầm giọng nói; - Chủ tịch Vương, sở dĩ xuất hiện tình huống này là do chúng tôi không làm tốt công tác, buổi trưa bí thư không dùng cơm, buổi chiều lại có cường độ công tác quá lớn.
Vương Tử Quân nhìn Phương Anh Hồ làm kiểm điểm, hắn thở dài nói: - Đồng chí Anh Hồ, bây giờ không phải là lúc làm kiểm điểm, bác sĩ nói thế nào?
- Bác sĩ nói bí thư Sầm xuất huyết não, chỉ cần tĩnh dưỡng là không có vấn đề gì. Phương Anh Hồ nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua gương mặt của Phương Anh Hồ, tuy vẻ mặt của người này không có biểu hiện gì khác, thế nhưng hắn biết rõ đối phương không nói thật với mình. Dù sao trong mắt Phương Anh Hồ thì Sầm Vật Cương ngã xuống và mình là người cảm thấy rất vui.
- À, như vậy là tốt, bệnh viện sẽ nhanh chóng làm cho bí thư Sầm tỉnh lại; còn nữa, văn phòng tỉnh ủy nhất định phải hấp thu bài học lần này, làm tốt công tác với bí thư, không thể để xuất hiện tình huống tương tự. Vương Tử Quân cho ra yêu cầu rất bình thường, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể cho ra yêu cầu như vậy. Khi Vương Tử Quân cho ra lời yêu cầu, phó bí thư tỉnh ủy Văn Thành Đồ cùng nhóm người Uông Thanh Minh cũng đã đi đến, chỉ một lát sau đã có đủ người để mở hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Giám đốc bệnh viện thấy có nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đến thì cảm thấy áp lực quá lớn. Hắn nhanh chóng thu dọn một gian phòng cách đó không xa làm phòng họp, mời các vị lãnh đạo sang nghỉ ngơi.
Mọi người đi vào trong phòng nghe những lời báo cáo khô cằn về bệnh tình của bí thư Sầm, vẻ mặt đám người rất trầm trọng, không ai lên tiếng.
- Chủ tịch, có tin từ thành phố Linh Long, nói đám người Đồ Phấn Đấu bị công nhân đòi tiền công vây quanh ở công trường. Tần Hoài Chung đi đến bên cạnh khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh gọi điện thoại cho thành phố Linh Long, yêu cầu bọn họ phải làm tốt công tác trấn an quần chúng, đồng thời chúng ta không phải còn có một khoản tiền bảo hiểm thi công sao? Nắm chặt điểm này yêu cầu phòng tài chính xuất tiền trả một phần lương cho công nhân.
- Vâng. Tần Hoài Chung nói rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
/1843
|