Vương Tử Quân khẽ ho khan một tiếng, lúc này mới nói tiếp: - Bí thư Sầm nói đúng, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng. Bây giờ tôi nhấn mạnh một điểm, đó là phương diện rèn luyện sức khỏe không thể thiếu. Vì đảm bảo thời gian rèn luyện của các vị, tôi cảm thấy nên hình thành một chế độ nhỏ, để cho văn phòng phụ trách giám sát.
- Đúng vậy, đề nghị này rất tốt. Sầm Vật Cương nói rồi nhìn Văn Thành Đồ: - Bí thư Thành Đồ, chuyện này anh nên nắm thật chặt.
- Vâng. Văn Thành Đồ không từ chối, thực tế thì chuyện nhỏ nhặt này cũng không đáng tư chối.
Người nơi này ai cũng biết đề tài thảo luận hôm nay không tầm thường, thế nhưng bầu không khí hội nghị lại hài hòa như vậy, điều này làm cho không ít người cảm thấy khó hiểu. Nhưng mọi người đều biết sau khoảng thời gian tĩnh lặng sẽ là bão tố kinh người.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Hà lần này tuy thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, thế nhưng công tác cần phải tiếp tục. Vì vậy tôi cảm thấy đồng chí Cố Tắc Viêm công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, có kinh nghiệm công tác phong phú, tôi nghĩ nên để anh ấy tiến lên đảm nhiệm vị trí của chủ tịch Hà, nhất định anh ấy sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người, sẽ trở thành trợ thủ tốt cho chủ tịch Vương. Văn Thành Đồ thay đổi chủ đề, bắt đầu nói đến Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm cười ha hả nói: - Cám ơn bí thư Văn đã tín nhiệm.
Cố Tắc Viêm nói đến đây thì không khỏi nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi có nên lảng tránh đi hay không?
- Đây là điều chỉnh công tác, cũng không phải đề bạt, anh không cần lảng tránh. Sầm Vật Cương khoát tay chặn lại rồi cười nói với Cố Tắc Viêm: - Chủ tịch Cố, tôi hỏi anh, lúc này anh có cảm thấy mình không đủ năng lực, không thể hỗ trợ tốt cho chủ tịch Vương hay không?
Sầm Vật Cương quả nhiên là Sầm Vật Cương, sau khi nghe xong lời nói này thì Vương Tử Quân không khỏi cảm khái. Sầm Vật Cương mở miệng như đùa giỡn thế nhưng lại làm cho người ta nghe và cảm thấy như vị trí của chủ tịch Hà đã là của Cố Tắc Viêm.
Dưới tình huống này dù là ai có tiến lên ngăn cản cũng không được.
Cố Tắc Viêm nào không rõ bí thư Sầm cho mình cơ hội tỏa sáng? Hắn cười ha hả nói: - Bí thư Sầm, con người của tôi chuyện khác thì không dám nói, thế nhưng lại cực kỳ tin tưởng vào khả năng công tác của mình. Nếu như bí thư Sầm ngài không tin, tôi có thể lập quân lệnh cho ngài.
- Lập quân lệnh? Anh cho rằng đây là thời chiến sao? Anh nên xem xét lại tư tưởng của mình. Sầm Vật Cương cười mắng một câu với Cố Tắc Viêm, sau đó nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói: - Mọi người có ý kiến gì về phương diện chủ tịch Cố tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà hay không? Bây giờ là thời điểm tiếp thu ý kiến của quần chúng, mong mọi người thảo luận một chút.
Lúc này người Sầm Vật Cương cần phải hỏi nhất là Vương Tử Quân, dù so thì đây là trợ thủ của Vương Tử Quân, thế nhưng Sầm Vật Cương lại hỏi mọi người, ép Vương Tử Quân vào thế phải xong việc.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giây lát định mở miệng, đúng lúc này có người lên tiếng: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy chủ tịch Cố tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà là cực kỳ thỏa đáng. Chủ tịch Cố công tác trong ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, có kinh nghiệm công tác phong phú. Tôi tin tưởng có anh ấy hỗ trợ chủ tịch Vương, nhất định sẽ thúc đẩy công tác của ủy ban nhân dân tỉnh tiến lên.
Người mở miệng là trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh, hắn nói một lèo những lời như tổng kết, sau đó nói tiếp: - Nhưng tôi cảm thấy để cho chủ tịch Cố tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà vẫn có một tệ đoan.
Uông Thanh Minh là ai? Đám người nơi đây sao không rõ ràng cho được? Người này lên tiếng nịnh hót Sầm Vật Cương, nói lời tốt đẹp cho Cố Tắc Viêm, căn bản là không có ai bất ngờ. Nhưng người này nói như vậy làm cho đám thường ủy chung quanh như đi vào sương mù, thầm nghĩ Uông Thanh Minh này làm sao vậy? Vì sao giữa đường lại đổi hướng? Chẳng lẽ con người âm hiểm này quyết định dứt khỏi hàng ngũ của Sầm Vật Cương.
- Anh nói xem có tệ đoan gì? Chúng ta cần phát huy đầy đủ tính dân chủ, tích cực thảo luận mới tốt. Sầm Vật Cương cũng không nổi giận mà mỉm cười nói.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Cố vốn phụ trách khá nhiều công tác, nếu như giao vị trí của chủ tịch Hà cho anh ấy, như vậy sẽ là không chịu trách nhiệm với sức khỏe của chủ tịch Cố. Tôi cảm thấy chúng ta không nên suy xét từ góc độ làm phiền người khác, còn phải suy xét dùng người hợp lý, không nên cứ để cho chủ tịch Cố phải gắng hết sức vì công tác. Theo tôi thấy thì không bằng nên tìm ra trong số các đồng chí của mình một người nữa để phụ giúp chủ tịch Vương trong công tác của ủy ban nhân dân tỉnh. Uông Thanh Minh nói đến đây thì khẽ nói: - Thế nên bây giờ tôi đề cử một người cho chủ tịch Vương, người này không những có năng lực công tác mạnh mẽ, nhưng chỉ sợ là bí thư Sầm không chịu buông tay mà thôi.
Uông Thanh Minh nói những điều này không khỏi làm cho mọi người cười nhạt. Ai cũng cảm thấy chút thủ đoạn của Uông Thanh Minh khó đặt lên mặt bàn, chẳng qua người này đã dùng hết thủ đoạn của mình rồi.
Mọi người dù biết thủ đoạn nhỏ của Uông Thanh Minh thế nhưng lại không thể nói gì hơn được. Lúc này Sầm Vật Cương lại nói: - Anh nói đến ai vậy? Chỉ cần có lợi cho đại cục, tôi sao lại không nỡ cơ chứ?
- Thư ký trưởng Anh Hồ là người công tác xuất sắc, năm xưa từng là chủ tịch thành phố tuyến dưới bốn năm, không xa lạ gì công tác của ủy ban nhân dân tỉnh. Nếu để cho đồng chí Anh Hồ tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà, tôi cảm thấy như vậy sẽ có lợi cho sự triển khai mở rộng công tác của tỉnh Mật Đông, sẽ là một xúc tiến cực kỳ to lớn. Uông Thanh Minh nói xong thì Sầm Vật Cương cười lên ha hả, sau đó lão nói với Uông Thanh Minh: - Hay cho trưởng phòng Uông, lại có ý với văn phòng tỉnh ủy của tôi, cũng không biết chủ tịch Vương đã mời anh uống bao nhiêu rượu nữa rồi, ha ha ha ha.
Phương Anh Hồ nghe Uông Thanh Minh nói đến tên mình thì cũng không lên tiếng. Hắn đã sớm biết đáp án, thế cho nên cũng không kích động với đề nghị của Uông Thanh Minh.
Dù sao thì trước khi mọi thứ chưa được chứng thực cũng chỉ là hư ảo mà thôi.
Lúc này Vương Tử Quân thầm cười lạnh, Sầm Vật Cương nhìn qua thì có vẻ ném ra cơ hội lựa chọn dân chủ, thế nhưng kết quả này là quá rõ ràng rồi. Dù là Phương Anh Hồ hay là Cố Tắc Viêm đều là người của Sầm Vật Cương, hai người kia dù là ai đến cũng sẽ gây ra cản trở không nhỏ cho công tác của mình ở ủy ban nhân dân tỉnh.
Hơn nữa dù Vương Tử Quân có lựa chọn khác cũng không có tác dụng gì, có lẽ lúc này Phương Anh Hồ đã chuẩn bị xong những lời nói khiêm tốn của mình rồi.
- Chủ tịch Vương, anh rốt cuộc có mời rượu trưởng phòng Uông hay không? Anh xem, vì công tác của ủy ban nhân dân tỉnh mà trưởng phòng Uông đã mất rất nhiều tâm cơ. Tôi cảm thấy dù là Phương Anh Hồ hay Cố Tắc Viêm cũng là người có năng lực công tác rất mạnh, hoàn toàn có thể chia sẻ áp lực cho anh, nhưng chuyện này vẫn là do chủ tịch Vương quyết định. Sầm Vật Cương nói một câu hai nghĩa, bộ dạng luôn lo nghĩ cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nhìn ánh mắt đám Kim Chính Thiện nhìn sang mình, hắn cười cười nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy hai đồng chí Cố Tắc Viêm và Phương Anh Hồ đều là rất tốt, nhưng hai người bọn họ cũng không phải là người phù hợp nhất. Phía công tác của ủy ban nhân dân tỉnh ngoài phương diện cần người cẩn thận, còn phải là người có năng lực tổ chức mạnh mẽ. Bí thư Sầm, tôi thấy không bằng ngài nới lỏng một chút, để trưởng phòng Uông sang giúp đỡ công tác cho tôi.
Vương Tử Quân muốn đẩy Uông Thanh Minh làm phó chủ tịch thường vụ tỉnh, điều này mặc dù làm cho Uông Thanh Minh tiến lên một bậc, thế nhưng từ góc độ của Uông Thanh Minh thì căn bản không muốn tiến lên. Hắn đường đường là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cần giúp đỡ bí thư Sầm nắm quyền nhân sự, chỉ cần là người có đầu óc cũng thấy dù là Uông Thanh Minh hay Sầm Vật Cương cũng không muốn điều này.
Mà bây giờ Vương Tử Quân lại dùng giọng quang minh chính đại yêu cầu cho Uông Thanh Minh tiếp nhận vị trí phó chủ tịch thường vụ, điều này rõ ràng là lời phản kích với Sầm Vật Cương. Uông Thanh Minh nhìn về phía Vương Tử Quân, căn bản không biết nói sao cho phải.
Dù sao Uông Thanh Minh cũng vừa yêu cầu bí thư Sầm độ lượng một chút, bây giờ nó liên quan đến mình, hắn không thể nói ngược lại.
Sầm Vật Cương thầm cười lạnh, thầm nghĩ Tiểu Vương cuối cùng cũng không trưởng thành, anh cho rằng chỉ chút thủ đoạn nhỏ này mà làm tôi thay đổi chủ ý sao? Tôi nói cho anh biết, đừng si tâm vọng tưởng.
- Chủ tịch Tử Quân, phương diện xây dựng kiến thiết đội ngũ cán bộ là rất quan trọng, tôi chỉ sợ không thể đồng ý với anh được. Tôi thấy hay là thế này, để cho chủ tịch Cố tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà, thư ký trưởng Phương tiếp nhận vị trí của chủ tịch Cố, có được sự giúp đỡ của hai người bọn họ, tôi tin tưởng công tác của ủy ban nhân dân tỉnh sẽ tiến lên một bước mà thôi.
- Đúng vậy, đề nghị này rất tốt. Sầm Vật Cương nói rồi nhìn Văn Thành Đồ: - Bí thư Thành Đồ, chuyện này anh nên nắm thật chặt.
- Vâng. Văn Thành Đồ không từ chối, thực tế thì chuyện nhỏ nhặt này cũng không đáng tư chối.
Người nơi này ai cũng biết đề tài thảo luận hôm nay không tầm thường, thế nhưng bầu không khí hội nghị lại hài hòa như vậy, điều này làm cho không ít người cảm thấy khó hiểu. Nhưng mọi người đều biết sau khoảng thời gian tĩnh lặng sẽ là bão tố kinh người.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Hà lần này tuy thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, thế nhưng công tác cần phải tiếp tục. Vì vậy tôi cảm thấy đồng chí Cố Tắc Viêm công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, có kinh nghiệm công tác phong phú, tôi nghĩ nên để anh ấy tiến lên đảm nhiệm vị trí của chủ tịch Hà, nhất định anh ấy sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người, sẽ trở thành trợ thủ tốt cho chủ tịch Vương. Văn Thành Đồ thay đổi chủ đề, bắt đầu nói đến Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm cười ha hả nói: - Cám ơn bí thư Văn đã tín nhiệm.
Cố Tắc Viêm nói đến đây thì không khỏi nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi có nên lảng tránh đi hay không?
- Đây là điều chỉnh công tác, cũng không phải đề bạt, anh không cần lảng tránh. Sầm Vật Cương khoát tay chặn lại rồi cười nói với Cố Tắc Viêm: - Chủ tịch Cố, tôi hỏi anh, lúc này anh có cảm thấy mình không đủ năng lực, không thể hỗ trợ tốt cho chủ tịch Vương hay không?
Sầm Vật Cương quả nhiên là Sầm Vật Cương, sau khi nghe xong lời nói này thì Vương Tử Quân không khỏi cảm khái. Sầm Vật Cương mở miệng như đùa giỡn thế nhưng lại làm cho người ta nghe và cảm thấy như vị trí của chủ tịch Hà đã là của Cố Tắc Viêm.
Dưới tình huống này dù là ai có tiến lên ngăn cản cũng không được.
Cố Tắc Viêm nào không rõ bí thư Sầm cho mình cơ hội tỏa sáng? Hắn cười ha hả nói: - Bí thư Sầm, con người của tôi chuyện khác thì không dám nói, thế nhưng lại cực kỳ tin tưởng vào khả năng công tác của mình. Nếu như bí thư Sầm ngài không tin, tôi có thể lập quân lệnh cho ngài.
- Lập quân lệnh? Anh cho rằng đây là thời chiến sao? Anh nên xem xét lại tư tưởng của mình. Sầm Vật Cương cười mắng một câu với Cố Tắc Viêm, sau đó nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói: - Mọi người có ý kiến gì về phương diện chủ tịch Cố tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà hay không? Bây giờ là thời điểm tiếp thu ý kiến của quần chúng, mong mọi người thảo luận một chút.
Lúc này người Sầm Vật Cương cần phải hỏi nhất là Vương Tử Quân, dù so thì đây là trợ thủ của Vương Tử Quân, thế nhưng Sầm Vật Cương lại hỏi mọi người, ép Vương Tử Quân vào thế phải xong việc.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giây lát định mở miệng, đúng lúc này có người lên tiếng: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy chủ tịch Cố tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà là cực kỳ thỏa đáng. Chủ tịch Cố công tác trong ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, có kinh nghiệm công tác phong phú. Tôi tin tưởng có anh ấy hỗ trợ chủ tịch Vương, nhất định sẽ thúc đẩy công tác của ủy ban nhân dân tỉnh tiến lên.
Người mở miệng là trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh, hắn nói một lèo những lời như tổng kết, sau đó nói tiếp: - Nhưng tôi cảm thấy để cho chủ tịch Cố tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà vẫn có một tệ đoan.
Uông Thanh Minh là ai? Đám người nơi đây sao không rõ ràng cho được? Người này lên tiếng nịnh hót Sầm Vật Cương, nói lời tốt đẹp cho Cố Tắc Viêm, căn bản là không có ai bất ngờ. Nhưng người này nói như vậy làm cho đám thường ủy chung quanh như đi vào sương mù, thầm nghĩ Uông Thanh Minh này làm sao vậy? Vì sao giữa đường lại đổi hướng? Chẳng lẽ con người âm hiểm này quyết định dứt khỏi hàng ngũ của Sầm Vật Cương.
- Anh nói xem có tệ đoan gì? Chúng ta cần phát huy đầy đủ tính dân chủ, tích cực thảo luận mới tốt. Sầm Vật Cương cũng không nổi giận mà mỉm cười nói.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Cố vốn phụ trách khá nhiều công tác, nếu như giao vị trí của chủ tịch Hà cho anh ấy, như vậy sẽ là không chịu trách nhiệm với sức khỏe của chủ tịch Cố. Tôi cảm thấy chúng ta không nên suy xét từ góc độ làm phiền người khác, còn phải suy xét dùng người hợp lý, không nên cứ để cho chủ tịch Cố phải gắng hết sức vì công tác. Theo tôi thấy thì không bằng nên tìm ra trong số các đồng chí của mình một người nữa để phụ giúp chủ tịch Vương trong công tác của ủy ban nhân dân tỉnh. Uông Thanh Minh nói đến đây thì khẽ nói: - Thế nên bây giờ tôi đề cử một người cho chủ tịch Vương, người này không những có năng lực công tác mạnh mẽ, nhưng chỉ sợ là bí thư Sầm không chịu buông tay mà thôi.
Uông Thanh Minh nói những điều này không khỏi làm cho mọi người cười nhạt. Ai cũng cảm thấy chút thủ đoạn của Uông Thanh Minh khó đặt lên mặt bàn, chẳng qua người này đã dùng hết thủ đoạn của mình rồi.
Mọi người dù biết thủ đoạn nhỏ của Uông Thanh Minh thế nhưng lại không thể nói gì hơn được. Lúc này Sầm Vật Cương lại nói: - Anh nói đến ai vậy? Chỉ cần có lợi cho đại cục, tôi sao lại không nỡ cơ chứ?
- Thư ký trưởng Anh Hồ là người công tác xuất sắc, năm xưa từng là chủ tịch thành phố tuyến dưới bốn năm, không xa lạ gì công tác của ủy ban nhân dân tỉnh. Nếu để cho đồng chí Anh Hồ tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà, tôi cảm thấy như vậy sẽ có lợi cho sự triển khai mở rộng công tác của tỉnh Mật Đông, sẽ là một xúc tiến cực kỳ to lớn. Uông Thanh Minh nói xong thì Sầm Vật Cương cười lên ha hả, sau đó lão nói với Uông Thanh Minh: - Hay cho trưởng phòng Uông, lại có ý với văn phòng tỉnh ủy của tôi, cũng không biết chủ tịch Vương đã mời anh uống bao nhiêu rượu nữa rồi, ha ha ha ha.
Phương Anh Hồ nghe Uông Thanh Minh nói đến tên mình thì cũng không lên tiếng. Hắn đã sớm biết đáp án, thế cho nên cũng không kích động với đề nghị của Uông Thanh Minh.
Dù sao thì trước khi mọi thứ chưa được chứng thực cũng chỉ là hư ảo mà thôi.
Lúc này Vương Tử Quân thầm cười lạnh, Sầm Vật Cương nhìn qua thì có vẻ ném ra cơ hội lựa chọn dân chủ, thế nhưng kết quả này là quá rõ ràng rồi. Dù là Phương Anh Hồ hay là Cố Tắc Viêm đều là người của Sầm Vật Cương, hai người kia dù là ai đến cũng sẽ gây ra cản trở không nhỏ cho công tác của mình ở ủy ban nhân dân tỉnh.
Hơn nữa dù Vương Tử Quân có lựa chọn khác cũng không có tác dụng gì, có lẽ lúc này Phương Anh Hồ đã chuẩn bị xong những lời nói khiêm tốn của mình rồi.
- Chủ tịch Vương, anh rốt cuộc có mời rượu trưởng phòng Uông hay không? Anh xem, vì công tác của ủy ban nhân dân tỉnh mà trưởng phòng Uông đã mất rất nhiều tâm cơ. Tôi cảm thấy dù là Phương Anh Hồ hay Cố Tắc Viêm cũng là người có năng lực công tác rất mạnh, hoàn toàn có thể chia sẻ áp lực cho anh, nhưng chuyện này vẫn là do chủ tịch Vương quyết định. Sầm Vật Cương nói một câu hai nghĩa, bộ dạng luôn lo nghĩ cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nhìn ánh mắt đám Kim Chính Thiện nhìn sang mình, hắn cười cười nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy hai đồng chí Cố Tắc Viêm và Phương Anh Hồ đều là rất tốt, nhưng hai người bọn họ cũng không phải là người phù hợp nhất. Phía công tác của ủy ban nhân dân tỉnh ngoài phương diện cần người cẩn thận, còn phải là người có năng lực tổ chức mạnh mẽ. Bí thư Sầm, tôi thấy không bằng ngài nới lỏng một chút, để trưởng phòng Uông sang giúp đỡ công tác cho tôi.
Vương Tử Quân muốn đẩy Uông Thanh Minh làm phó chủ tịch thường vụ tỉnh, điều này mặc dù làm cho Uông Thanh Minh tiến lên một bậc, thế nhưng từ góc độ của Uông Thanh Minh thì căn bản không muốn tiến lên. Hắn đường đường là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cần giúp đỡ bí thư Sầm nắm quyền nhân sự, chỉ cần là người có đầu óc cũng thấy dù là Uông Thanh Minh hay Sầm Vật Cương cũng không muốn điều này.
Mà bây giờ Vương Tử Quân lại dùng giọng quang minh chính đại yêu cầu cho Uông Thanh Minh tiếp nhận vị trí phó chủ tịch thường vụ, điều này rõ ràng là lời phản kích với Sầm Vật Cương. Uông Thanh Minh nhìn về phía Vương Tử Quân, căn bản không biết nói sao cho phải.
Dù sao Uông Thanh Minh cũng vừa yêu cầu bí thư Sầm độ lượng một chút, bây giờ nó liên quan đến mình, hắn không thể nói ngược lại.
Sầm Vật Cương thầm cười lạnh, thầm nghĩ Tiểu Vương cuối cùng cũng không trưởng thành, anh cho rằng chỉ chút thủ đoạn nhỏ này mà làm tôi thay đổi chủ ý sao? Tôi nói cho anh biết, đừng si tâm vọng tưởng.
- Chủ tịch Tử Quân, phương diện xây dựng kiến thiết đội ngũ cán bộ là rất quan trọng, tôi chỉ sợ không thể đồng ý với anh được. Tôi thấy hay là thế này, để cho chủ tịch Cố tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hà, thư ký trưởng Phương tiếp nhận vị trí của chủ tịch Cố, có được sự giúp đỡ của hai người bọn họ, tôi tin tưởng công tác của ủy ban nhân dân tỉnh sẽ tiến lên một bước mà thôi.
/1843
|