Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1792: Một con heo không tranh giành, hai con heo tranh giành đấu đá.
/1843
|
Vương Tử Quân khoát tay áo, với địa vị của hắn hiện tại, Bạch Hoa Niệp tuy có thể gạt được một lúc, thế nhưng không thể không dám quan tâm, tin chắc không bao lâu nữa Bạch Hoa Niệp sẽ xuất hiện mà thôi. Hắn nhìn về phía Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Hiểu Bạch, nếu cậu có thời gian thì lấy vài văn kiện ra xem, đồng thời cũng nên sắp xếp lại những gì tôi cần phải lên tiếng ở hội nghị cuối tuần này.
Tuy Vương Tử Quân nói rất bình thản nhưng Triệu Hiểu Bạch phải ngồi xuống và không dám tiếp tục lên tiếng. Chủ tịch Vương nói hắn soạn bản thảo, nhưng lúc này hắn nào có tâm tình như vậy? Trong đầu hắn chỉ nghĩ nên xử lý sự kiện bây giờ như thế nào, nếu như Bạch Hoa Niệp mãi không đến, như vậy mình nên làm gì?
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi bàn bạc với người của tỉnh Tây Tường quá chăm chú, thế nên quên đi thời gian ước định với ngài, kính mong chủ tịch Vương tha thứ cho. Bạch Hoa Niệp được một đám người vây quanh đi đến, vừa vào cửa thì đãc cười chào hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Bạch Hoa Niệp, sau đó chuyển ánh mắt lên người vị chủ tịch tỉnh Tây Tường ở bên cạnh. Hắn cười cười nói với Bạch Hoa Niệp: - Gặp tri kỷ có thể quên đi thời gian, đây là một chuyện mà mọi người đều hướng tới, thế nên không có gì là tha thứ hay không cả.
Vương Tử Quân nói rồi vươn tay về phía vị chủ tịch tỉnh Tây Tường: - Chào anh, ngày hôm qua còn nói muốn ngồi với anh một chút, cũng không ngờ mới chớp mắt đã không thấy đâu, lần sau nếu có cơ hội thì nhất định phải tâm sự một phen.
Chủ tịch tỉnh Tây Tường căn bản cũng cười duỗi tay ra với bàn tay của Vương Tử Quân: - Chủ tịch Tử Quân, lần này cũng là trách tôi, nếu như tôi không phải bàn luận với tổng giám đốc Bạch quá lâu, như vậy tổng giám đốc Bạch cũng không trễ hẹn với anh. Để bày tỏ lòng áy náy của tôi, lần sau gặp mặt thì tôi sẽ mời khách.
Vương Tử Quân nói đùa hai câu với vị chủ tịch tỉnh Tây Tường, sau đó vị chủ tịch này nói với Bạch Hoa Niệp: - Tổng giám đốc Bạch, chỗ này của ngài có khách quý, tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của ngài, tuần sau chúng tôi chờ ngài đại giá quang lâm.
Bạch Hoa Niệp khách khí đưa nhóm người đến từ tỉnh Tây Tường ra khỏi phòng họp, khi tiếng bước chân dần đi xa thì hắn mới quay vào trong phòng. Hai người Bạch Hoa Niệp và Vương Tử Quân ngồi xuống theo đúng vị trí chủ khách, sau đó Bạch Hoa Niệp dùng giọng cảm khái nói: - Chủ tịch Vương, người của tỉnh Tây Tường căn bản là quá khách khí, tôi đã hẹn với bí thư Chung của bọn họ là cuối tuần này đến Tây Tường một chuyến, cũng không ngờ bọn họ đến tận đây cho ra lời mời.
Tuy Bạch Hoa Niệp nói có mang theo vài phần oán trách nhưng Vương Tử Quân nào không nghe được những ý nghĩa khoe khoang ở bên trong? Hắn cười cười nói: - Điều này nói rõ chủ tịch tỉnh Tây Tường và tôi đều có mười phần thành ý.
Bạch Hoa Niệp cười ha hả, sau khi nói đông nói tây vài câu, lúc này hắn mới nói: - Chủ tịch Vương, tôi căn bản đồng ý với điều kiện ở Mật Đông, thế nhưng trong số các đồng chí của chúng tôi cũng có nhiều người thấy điều kiện ở Tây Tường là không tồi, điều này làm cho tôi cảm thấy khó khăn.
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn biết rõ đây là Bạch Hoa Niệp cố ý ra vẻ, nếu như đối phương đã tình nguyện muốn biểu hiện, như vậy cứ để cho đối phương biểu hiện xong cái đã.
Bạch Hoa Niệp nhìn bộ dạng bất động không lên tiếng của Vương Tử Quân mà khong khỏi sinh ra cảm giác có vài phần ngăn trở. Hắn muốn thông qua thủ đoạn bắt phải chờ đợi để trêu chọc Vương Tử Quân, chuyện còn lại thì hắn sẽ nắm thế chủ động.
Bạch Hoa Niệp đưa đám người tỉnh Tây Tường đến gặp Vương Tử Quân càng là một sách lược lớn, vì một con heo ăn cám sẽ không có vấn đề, hai con heo cùng ăn phải tranh giành lẫn nhau. Hắn cảm thấy khi Vương Tử Quân nhận ra được sự uy hiếp đến từ phía mình, người này sẽ nhượng bộ.
Nhưng những biểu hiện của Vương Tử Quân vào lúc này căn bản làm cho Bạch Hoa Niệp cảm thấy thoát ly khỏi bàn tay của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chủ tịch Vương, cán bộ công nhân viên của chúng tôi quanh năm công tác vất vả, có nhiều đồng chí cũng vì vậy mà bị thương tổn và bệnh tật.
- Tôi là lãnh đạo tập đoàn Thần Khí, tôi cũng cảm thấy có cảm nhận khó khăn khi mà có nhiều đồng chí trả giá rất nhiều vì sự phát triển của xí nghiệp. Bạch Hoa Niệp giống như động vào cảm tình, hắn vỗ đùi của mình rồi nói: - Mỗi lần tôi nhìn thấy những đồng chí bị thương bệnh, tôi căn bản không nhịn được sự thương cảm. Nhưng đối diện với các đồng chí này, tôi lại không thể nào lấy thân thể của mình ra thay mặt được. Điều tôi có thể làm được chính là cung cấp cho bọn họ một điều kiện non xanh nước biếc, để cho bọn họ có hoàn cảnh tốt nhanh chóng bình phục.
Vương Tử Quân lẳng lặng nở nụ cười, hắn biết rõ Bạch Hoa Niệp đã chủ động kéo câu chuyện đến khu biệt thự an dưỡng. Tuy hắn thật sự cảm thấy những lời nói của Bạch Hoa Niệp rất cảm động, thế nhưng hắn tuyệt đối không đồng ý một cách vô điều kiện.
- Giám đốc Bạch căn bản quan tâm đến nhân viên công tác của mình, làm cho người ta thật sự cảm động. Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn cười nói: - Binh pháp đều nói muốn chiến thắng kẻ địch thì phải nhìn vào thiên thời địa lợi nhân hòa, mà chủ yếu nhất chính là nhân hòa.
- Các loại sách cổ cũng có nói cần phải chiến thắng dục vọng, xí nghiệp và quân đội tuy có nhiều sự khác biệt, thế nhưng tôi lại cảm thấy khá giống nhau. Chỉ khi nào mà cao thấp đồng lòng thì mới có thể sáng tạo ra một thời đại huy hoàng.
- Tập đoàn Thần Khí phát triển đến ngày hôm nay, tôi cảm thấy nó không thể không liên quan trực tiếp đến tinh thần và ý chí của tổng giám đốc Bạch. Vương Tử Quân nói làm cho Bạch Hoa Niệp cảm thấy rất thoải mái, tuy hắn biết rõ Vương Tử Quân cũng không nói đến những vấn đề cần thiết, thế nhưng nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn. Hắn tự mình châm trà cho Vương Tử Quân, lúc này mới nói: - Chủ tịch Vương ngài nói đến tận đáy lòng tôi, hôm nay chúng ta nhất định phải uống vài ly mới được.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi cảm thấy mình và tổng giám đốc Bạch là người tri kỷ, tổng giám đốc Bạch là người toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho lợi ích của nhân viên công tác, còn chúng tôi là đơn vị nhà nước, chúng tôi cần phải quan tâm đến phương diện an cư lạc nghiệp của nhân dân. Có những việc mà tôi căn bản không dám xem thường.
Mọi người trong phòng đều nghe được lời nói của Vương Tử Quân vào lúc này, thế cho nên đa số ánh mắt đều tập trung lên người của Bạch Hoa Niệp. Lúc này Bạch Hoa Niệp cũng không ngờ Vương Tử Quân lại cứng rắn như vậy, thế là càng thêm nổi nóng.
- Chủ tịch Vương, nói cho cùng thì tôi chọn Mật Đông làm nơi dừng chân căn bản làm cho vài người hoài nghi, bây giờ được gặp chủ tịch Vương, mọi người chắc không cần hoài nghi nữa chứ? Có sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, tôi tin chắc nghiệp vụ của tập đoàn Thần Khí nhất định sẽ ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Tiếng cười liên tục vang lên trong phòng họp, bầu không khí rất hài hòa. Thế nhưng Triệu Hiểu Bạch là người đứng bên cạnh, hắn biết rõ bầu không khí hài hòa náo nhiệt này chứa đầy mâu thuẫn.
- Chúng tôi căn bản cực kỳ hoan nghênh những xí nghiệp có thành ý đến đầu tư ở Mật Đông. Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm rồi dùng giọng ôn hòa nói.
Hai bên nói chuyện với nhau hơn mười lăm phút, bầu không khí cực kỳ hữu hảo. Khi Vương Tử Quân và Bạch Hoa Niệp sóng vai ra khỏi phòng họp, Bạch Hoa Niệp chợt nói: - Chủ tịch Vương, con người của tôi rất lười, thế nhưng chỉ cần bước đúng chỗ thì căn bản không bao giờ dịch chuyển.
- Giám đốc Bạch có thói quen rất tốt. Vương Tử Quân nhìn Bạch Hoa Niệp rồi khẽ cười nói.
Bạch Hoa Niệp cười cười rồi hạ thấp âm thanh nói: - Chủ tịch Vương, chúng tôi đã điều tra về con sông kia, đã hai mươi năm rồi căn bản chưa từng có công trình chống lũ nào ở đây được sử dụng, thế nên kính mong chủ tịch Vương mở một mặt lưới, còn những chuyện khác thì cực kỳ dễ nói.
Tuy Vương Tử Quân nói rất bình thản nhưng Triệu Hiểu Bạch phải ngồi xuống và không dám tiếp tục lên tiếng. Chủ tịch Vương nói hắn soạn bản thảo, nhưng lúc này hắn nào có tâm tình như vậy? Trong đầu hắn chỉ nghĩ nên xử lý sự kiện bây giờ như thế nào, nếu như Bạch Hoa Niệp mãi không đến, như vậy mình nên làm gì?
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi bàn bạc với người của tỉnh Tây Tường quá chăm chú, thế nên quên đi thời gian ước định với ngài, kính mong chủ tịch Vương tha thứ cho. Bạch Hoa Niệp được một đám người vây quanh đi đến, vừa vào cửa thì đãc cười chào hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Bạch Hoa Niệp, sau đó chuyển ánh mắt lên người vị chủ tịch tỉnh Tây Tường ở bên cạnh. Hắn cười cười nói với Bạch Hoa Niệp: - Gặp tri kỷ có thể quên đi thời gian, đây là một chuyện mà mọi người đều hướng tới, thế nên không có gì là tha thứ hay không cả.
Vương Tử Quân nói rồi vươn tay về phía vị chủ tịch tỉnh Tây Tường: - Chào anh, ngày hôm qua còn nói muốn ngồi với anh một chút, cũng không ngờ mới chớp mắt đã không thấy đâu, lần sau nếu có cơ hội thì nhất định phải tâm sự một phen.
Chủ tịch tỉnh Tây Tường căn bản cũng cười duỗi tay ra với bàn tay của Vương Tử Quân: - Chủ tịch Tử Quân, lần này cũng là trách tôi, nếu như tôi không phải bàn luận với tổng giám đốc Bạch quá lâu, như vậy tổng giám đốc Bạch cũng không trễ hẹn với anh. Để bày tỏ lòng áy náy của tôi, lần sau gặp mặt thì tôi sẽ mời khách.
Vương Tử Quân nói đùa hai câu với vị chủ tịch tỉnh Tây Tường, sau đó vị chủ tịch này nói với Bạch Hoa Niệp: - Tổng giám đốc Bạch, chỗ này của ngài có khách quý, tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của ngài, tuần sau chúng tôi chờ ngài đại giá quang lâm.
Bạch Hoa Niệp khách khí đưa nhóm người đến từ tỉnh Tây Tường ra khỏi phòng họp, khi tiếng bước chân dần đi xa thì hắn mới quay vào trong phòng. Hai người Bạch Hoa Niệp và Vương Tử Quân ngồi xuống theo đúng vị trí chủ khách, sau đó Bạch Hoa Niệp dùng giọng cảm khái nói: - Chủ tịch Vương, người của tỉnh Tây Tường căn bản là quá khách khí, tôi đã hẹn với bí thư Chung của bọn họ là cuối tuần này đến Tây Tường một chuyến, cũng không ngờ bọn họ đến tận đây cho ra lời mời.
Tuy Bạch Hoa Niệp nói có mang theo vài phần oán trách nhưng Vương Tử Quân nào không nghe được những ý nghĩa khoe khoang ở bên trong? Hắn cười cười nói: - Điều này nói rõ chủ tịch tỉnh Tây Tường và tôi đều có mười phần thành ý.
Bạch Hoa Niệp cười ha hả, sau khi nói đông nói tây vài câu, lúc này hắn mới nói: - Chủ tịch Vương, tôi căn bản đồng ý với điều kiện ở Mật Đông, thế nhưng trong số các đồng chí của chúng tôi cũng có nhiều người thấy điều kiện ở Tây Tường là không tồi, điều này làm cho tôi cảm thấy khó khăn.
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn biết rõ đây là Bạch Hoa Niệp cố ý ra vẻ, nếu như đối phương đã tình nguyện muốn biểu hiện, như vậy cứ để cho đối phương biểu hiện xong cái đã.
Bạch Hoa Niệp nhìn bộ dạng bất động không lên tiếng của Vương Tử Quân mà khong khỏi sinh ra cảm giác có vài phần ngăn trở. Hắn muốn thông qua thủ đoạn bắt phải chờ đợi để trêu chọc Vương Tử Quân, chuyện còn lại thì hắn sẽ nắm thế chủ động.
Bạch Hoa Niệp đưa đám người tỉnh Tây Tường đến gặp Vương Tử Quân càng là một sách lược lớn, vì một con heo ăn cám sẽ không có vấn đề, hai con heo cùng ăn phải tranh giành lẫn nhau. Hắn cảm thấy khi Vương Tử Quân nhận ra được sự uy hiếp đến từ phía mình, người này sẽ nhượng bộ.
Nhưng những biểu hiện của Vương Tử Quân vào lúc này căn bản làm cho Bạch Hoa Niệp cảm thấy thoát ly khỏi bàn tay của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chủ tịch Vương, cán bộ công nhân viên của chúng tôi quanh năm công tác vất vả, có nhiều đồng chí cũng vì vậy mà bị thương tổn và bệnh tật.
- Tôi là lãnh đạo tập đoàn Thần Khí, tôi cũng cảm thấy có cảm nhận khó khăn khi mà có nhiều đồng chí trả giá rất nhiều vì sự phát triển của xí nghiệp. Bạch Hoa Niệp giống như động vào cảm tình, hắn vỗ đùi của mình rồi nói: - Mỗi lần tôi nhìn thấy những đồng chí bị thương bệnh, tôi căn bản không nhịn được sự thương cảm. Nhưng đối diện với các đồng chí này, tôi lại không thể nào lấy thân thể của mình ra thay mặt được. Điều tôi có thể làm được chính là cung cấp cho bọn họ một điều kiện non xanh nước biếc, để cho bọn họ có hoàn cảnh tốt nhanh chóng bình phục.
Vương Tử Quân lẳng lặng nở nụ cười, hắn biết rõ Bạch Hoa Niệp đã chủ động kéo câu chuyện đến khu biệt thự an dưỡng. Tuy hắn thật sự cảm thấy những lời nói của Bạch Hoa Niệp rất cảm động, thế nhưng hắn tuyệt đối không đồng ý một cách vô điều kiện.
- Giám đốc Bạch căn bản quan tâm đến nhân viên công tác của mình, làm cho người ta thật sự cảm động. Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn cười nói: - Binh pháp đều nói muốn chiến thắng kẻ địch thì phải nhìn vào thiên thời địa lợi nhân hòa, mà chủ yếu nhất chính là nhân hòa.
- Các loại sách cổ cũng có nói cần phải chiến thắng dục vọng, xí nghiệp và quân đội tuy có nhiều sự khác biệt, thế nhưng tôi lại cảm thấy khá giống nhau. Chỉ khi nào mà cao thấp đồng lòng thì mới có thể sáng tạo ra một thời đại huy hoàng.
- Tập đoàn Thần Khí phát triển đến ngày hôm nay, tôi cảm thấy nó không thể không liên quan trực tiếp đến tinh thần và ý chí của tổng giám đốc Bạch. Vương Tử Quân nói làm cho Bạch Hoa Niệp cảm thấy rất thoải mái, tuy hắn biết rõ Vương Tử Quân cũng không nói đến những vấn đề cần thiết, thế nhưng nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn. Hắn tự mình châm trà cho Vương Tử Quân, lúc này mới nói: - Chủ tịch Vương ngài nói đến tận đáy lòng tôi, hôm nay chúng ta nhất định phải uống vài ly mới được.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi cảm thấy mình và tổng giám đốc Bạch là người tri kỷ, tổng giám đốc Bạch là người toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho lợi ích của nhân viên công tác, còn chúng tôi là đơn vị nhà nước, chúng tôi cần phải quan tâm đến phương diện an cư lạc nghiệp của nhân dân. Có những việc mà tôi căn bản không dám xem thường.
Mọi người trong phòng đều nghe được lời nói của Vương Tử Quân vào lúc này, thế cho nên đa số ánh mắt đều tập trung lên người của Bạch Hoa Niệp. Lúc này Bạch Hoa Niệp cũng không ngờ Vương Tử Quân lại cứng rắn như vậy, thế là càng thêm nổi nóng.
- Chủ tịch Vương, nói cho cùng thì tôi chọn Mật Đông làm nơi dừng chân căn bản làm cho vài người hoài nghi, bây giờ được gặp chủ tịch Vương, mọi người chắc không cần hoài nghi nữa chứ? Có sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, tôi tin chắc nghiệp vụ của tập đoàn Thần Khí nhất định sẽ ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Tiếng cười liên tục vang lên trong phòng họp, bầu không khí rất hài hòa. Thế nhưng Triệu Hiểu Bạch là người đứng bên cạnh, hắn biết rõ bầu không khí hài hòa náo nhiệt này chứa đầy mâu thuẫn.
- Chúng tôi căn bản cực kỳ hoan nghênh những xí nghiệp có thành ý đến đầu tư ở Mật Đông. Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm rồi dùng giọng ôn hòa nói.
Hai bên nói chuyện với nhau hơn mười lăm phút, bầu không khí cực kỳ hữu hảo. Khi Vương Tử Quân và Bạch Hoa Niệp sóng vai ra khỏi phòng họp, Bạch Hoa Niệp chợt nói: - Chủ tịch Vương, con người của tôi rất lười, thế nhưng chỉ cần bước đúng chỗ thì căn bản không bao giờ dịch chuyển.
- Giám đốc Bạch có thói quen rất tốt. Vương Tử Quân nhìn Bạch Hoa Niệp rồi khẽ cười nói.
Bạch Hoa Niệp cười cười rồi hạ thấp âm thanh nói: - Chủ tịch Vương, chúng tôi đã điều tra về con sông kia, đã hai mươi năm rồi căn bản chưa từng có công trình chống lũ nào ở đây được sử dụng, thế nên kính mong chủ tịch Vương mở một mặt lưới, còn những chuyện khác thì cực kỳ dễ nói.
/1843
|