Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1776: Cần thủ không nên công, cần tĩnh không nên động.

/1843


Cố Tắc Viêm rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, sau lưng hắn là Khang Tắc Chính. Tuy hắn và Khang Tắc Chính cùng một chiến hào, thế nhưng quan hệ hai bên chỉ là bình thường. Tuy hắn rất muốn biết Khang Tắc Chính nói gì với Sầm Vật Cương, thế nhưng khi cùng Khang Tắc Chính đi xuống khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy thì hắn chỉ nói những lời không liên quan mà thôi.

- Bí thư Khang, lần này anh mang trọng trách rất lớn, nếu như không thể kết án, người ta rất có thể sẽ phát sinh nghi vấn. Cố Tắc Viêm vừa đi xuống cầu thang vừa nói với Khang Tắc Chính.

Khang Tắc Chính gật đầu nói: - Sự việc này tuy khó làm tốt thế nhưng phía ủy ban kỷ luật chúng tôi có lòng tin, nếu như có gì cần chủ tịch Cố giúp đỡ, kính mong chủ tịch Cố hỗ trợ cho.

- Điều này là nhất định rồi, tôi luôn luôn giúp đỡ công tác của ủy ban kỷ luật. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì nhìn chung quanh rồi nói: - Anh Khang, không phải là các anh chuẩn bị cho ra hành động gì lớn đấy chứ?

Khang Tắc Chính có chút sững sốt, sau đó hắn nhanh chóng hiểu rõ vấn đề từ trong mắt Cố Tắc Viêm. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói: - Không có chuyện gì, chỉ liên quan đến thành phố Linh Long mà thôi.

Sau khi thấy mình không tìm được tin tức gì có lợi từ trong miệng Khang Tắc Chính, Cố Tắc Viêm căn bản không nói gì thêm. Sau khi quay lại phòng làm việc của mình, Cố Tắc Viêm do dự giây lát rồi gọi điện thoại cho Đồ Phấn Đấu ở thành phố Linh Long.

Điện thoại vừa nối thông thì chợt truyền đến âm thanh mệt mỏi của Đồ Phấn Đấu: - Chủ tịch Cố, ngài có chỉ thị gì sao?

Cố Tắc Viêm là người liên lạc với thành phố Linh Long, hắn có quan hệ không tệ với Đồ Phấn Đấu. Lúc này nghe giọng điệu có hơi khàn của Đồ Phấn Đấu, hắn không khỏi trầm giọng nói: - Bí thư Đồ, chuyện công tác căn bản có ngàn vạn thứ khó khăn, nhưng sức khỏe là quan trọng, nếu sức khỏe suy sụp thì cũng khó làm tốt công tác được.

- Cám ơn chủ tịch đã nói lời quan tâm, tôi cũng rất chú ý đến phương diện này. Đồ Phấn Đấu nói đến đây thì mở miệng mắng: - Bây giờ tỉnh ủy có không ít ý kiến với thành phố Linh Long chúng tôi có phải không? Có phải là lãnh đạo bắt đầu hoài nghi Đồ Phấn Đấu tôi không? Chủ tịch Cố, ngài là lãnh đạo phụ trách liên lạc với thành phố Linh Long, lúc này tôi tỏ thái độ với ngài, nếu Đồ Phấn Đấu tôi không sạch sẽ ở sự kiện này, tôi hoan nghênh ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đến điều tra.

Đồ Phấn Đấu nói cực kỳ không cam lòng, Cố Tắc Viêm nghe như vậy mà không khỏi trầm giọng an ủi: - Bí thư Đồ, chuyện này không ai nghi ngờ anh, anh là người công tác đường đường chính chính, tôi và bí thư Sầm đều tin anh. Cho dù đám tiểu nhân bất lương có mưu đồ quấy nhiễu thì anh cũng đừng nên quan tâm, rèn sắt phải lợi dụng lúc còn nóng, mình không làm việc gì thẹn với lương tâm thì căn bản không cần phải sợ.

- Bây giờ điều mấu chốt chính là tiến hành điều tra cho rõ ràng, nhất định phải làm rõ nguyên nhân, sau đó bắt được phần tử liên quan, đến khi đó chân tướng sẽ rõ ràng.

- Chủ tịch Cố, tôi đang đốc xúc chuyện này, tôi tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có kết quả điều tra rõ ràng.

Đồ Phấn Đấu nói xong những lời này thì căn bản rơi vào trầm mặc, Cố Tắc Viêm căn cứ vào sự trầm mặc của Đồ Phấn Đấu, hắn có thể cảm nhận được ý nghĩ của đối phương.

Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: - Bí thư Phấn Đấu, sự việc đã là như vậy, anh cũng không nên suy nghĩ nhiều, những gì tôi nên làm sẽ cố gắng làm cho tốt.

- Cám ơn chủ tịch Cố, sự việc đã như vậy thì tôi cũng không còn gì dễ nói, chỉ cố gắng làm tốt công tác của mình, như vậy mới chứng minh Đồ Phấn Đấu tôi trong sạch ở sự kiện này.

]Cố Tắc Viêm lên tiếng chặn lại: - Phấn Đấu, anh không cần suy nghĩ tiêu cực như vậy, dù là bí thư Sầm hay tỉnh ủy cũng đều tin tưởng anh. Sở dĩ ủy ban kỷ luật tỉnh ủy phải xuống điều tra, đó là vì sự việc này phát sinh ảnh hưởng không tốt, một khi chọc vào sẽ làm cho bí thư Sầm khó thể ăn nói gì được.

- Chủ tịch Cố, tôi hiểu rõ điều này, vì vậy ở sự kiện này tôi cũng không có gì trách bí thư Sầm. Vì tôi không làm tốt công tác của mình, kết quả thế nào thì cũng là cái sai của tôi, đều là trách nhiệm của tôi thôi.

Cố Tắc Viêm định an ủi Đồ Phấn Đấu hai câu, thế nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào trong bụng. Khi hắn chuẩn bị cúp điện thoại, lúc này chợt nghe Đồ Phấn Đấu bên kia dùng giọng do dự nói: - Chủ tịch Cố, tôi có vài tình huống không nên có báo cáo với ngài hay không?

- Tình huống nào? Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi.

- Chủ tịch Cố, hôm nay tôi nhận được một phong thư, bên trong là một tấm hình. Đồ Phấn Đấu trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng trầm thấp nói: - Tôi nhìn vào tấm hình, đó là ảnh của chủ tịch Vương và một người phụ nữ trẻ tuổi.

Gương mặt của Cố Tắc Viêm chợt biến đổi, hắn nhìn thoáng qua phòng làm việc của mình, căn bản không có ai, thế là trầm giọng hỏi: - Nội dung của nó là gì?

- Là một người phụ nữ trẻ tuổi ở trong lòng chủ tịch Vương. Đồ Phấn Đấu nói bằng giọng điệu có vài phần mỉm cười.

"Một người phụ nữ nhào vào lòng Vương Tử Quân? Đây không phải là một chuyện nhỏ!" Cố Tắc Viêm nghĩ đến tình huống Khang Tắc Chính và Sầm Vật Cương gặp mặt riêng trò chuyện với nhau, khi đó là Khang Tắc Chính chủ động yêu cầu trò chuyện riêng với Sầm Vật Cương, thế là hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

- Theo anh nên chuẩn bị làm gì bây giờ? Cố Tắc Viêm nói bằng giọng điệu có vài phần vui vẻ.

- Chủ tịch Cố, bây giờ tôi cũng không biết nên làm sao cho phải. Nhưng tôi cảm thấy nếu có người gửi tấm ảnh này cho tôi, như vậy những người kia sẽ có được nó trong tay. Đồ Phấn Đấu khẽ nói ra suy đoán của mình.

Cố Tắc Viêm căn bản không thể không tin lời nói của Đồ Phấn Đấu, chỉ sợ Khang Tắc Chính cũng nhận được tấm hình này.

- Phấn Đấu, đây không phải là một chuyện nhỏ, tôi biết bây giờ anh đang uất ức, nhưng có một số việc nên thủ không nên công, nên tĩnh không nên động, lấy tĩnh chế động chính là phương pháp tốt nhất. Tôi thấy anh nên chờ một chút rồi nói sau, anh thấy thế nào?

Công tác cúp điện thoại mà liên tục đi tới đi lui trong phòng, hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Tuy chuyện này không thể làm gì được Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất cũng có cơ hội đột phá.

"Họ Vương anh không phải ngang nhiên lẫm liệt sao? Anh đã dám làm ra chuyện này, như vậy cũng đừng trách người ta độc ác, vạch trần bộ dạng khốn nạn của anh!"

Trong đầu Cố Tắc Viêm lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn do dự giây lát, sau đó bấm số điện thoại của Khang Tắc Chính. Lúc này Khang Tắc Chính đang ngồi trong phòng làm việc, sau khi thấy đó là điện thoại của Cố Tắc Viêm thì không khỏi cười nói: - Chủ tịch Cố, anh có dặn dò gì sao?

Cố Tắc Viêm cười nói: - Chỉ thị thì không dám, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.

- Ha ha ha, chủ tịch Cố anh có gì thì nên đi báo cáo với bí thư Sầm, chỗ này của tôi cũng không phải nơi anh báo cáo đâu. Khang Tắc Chính cười vang dội làm cho người ta sinh ra cảm giác phóng khoáng.

Trước kia Cố Tắc Viêm nhất định sẽ đấu võ mồm vài câu với những lời vui đùa này của Khang Tắc Chính, thế nhưng bây giờ hắn cũng không còn lòng dạ như vậy. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó lại nói: - Bí thư Khang, tôi không nói đùa với anh, tôi thật sự có chuyện cần báo cáo.

- Vừa rồi bí thư Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long có gọi điện thoại đến cho tôi, nói là nhận được một tấm ảnh chụp chủ tịch Vương và một người phụ nữ trẻ, anh ấy căn bản không có ý kiến gì, thế nên hỏi ý kiến của tôi, lúc này tôi gọi điện thoại xin chỉ thị của anh.

Vẻ mặt Khang Tắc Chính chợt trở nên nghiêm túc, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chuyện này thì tôi biết rồi, anh nói với bí thư Đồ, chuyện này bí thư Sầm đã cho ra chỉ thị, chỉ cần anh ấy hoàn thành nhiệm vụ công tác của mình là được.

- vừa rồi anh tỏ ra rất thần bí, có phải là nói với bí thư Sầm về chuyện này không? Cố Tắc Viêm cố gắng giảm thấp âm thanh nói.

Khang Tắc Chính gật đầu nói: - Tôi cũng không còn cách nào khác, dù sao thì sự việc này cũng liên quan khá lớn.

- Bí thư Sầm có ý kiến gì? Cố Tắc Viêm do dự giây lát, hắn cảm thấy có chút căng thẳng. Mặc dù hắn hỏi như vậy giống như bắt chó đi cày, thế nhưng hắn thật sự không quan tâm nhiều như vậy.

- Bí thư Sầm nói một tấm hình căn bản không nói lên ý nghĩa gì, để cho ủy ban kỷ luật chúng tôi chỉ tiến hành điều tra một chút mà thôi. Khang Tắc Chính biết rõ chuyện này căn bản không thể tiếp tục gạt Cố Tắc Viêm, hắn chỉ có thể dùng giọng thành thật nói.

Cố Tắc Viêm căn bản tin tưởng vào phán đoán của Sầm Vật Cương, hắn mặc dù chưa thấy tấm hình kia, thế nhưng biết rằng chỉ dựa vào một tấm hình thì không nói được điều gì. Với cấp bậc và biểu hiện bây giờ của Vương Tử Quân, Cố Tắc Viêm căn bản cảm thấy một tấm hình khó thể đánh bại được. Tuy Cố Tắc Viêm không thích Vương Tử Quân, thế nhưng hắn biết với cấp bậc của Vương Tử Quân, chút tin tức này căn bản khó thể nào vặn ngã được.

Sau khi nói với Khang Tắc Chính thêm vài câu, cố tắc viêm cảm thấy dù mình có như thế nào cũng khó khai thác được tin tức gì khác, thế nên mới phẫn nộ cúp điện thoại.

Sau khi Cố Tắc Viêm đặt điện thoại xuống, hắn chậm rãi áp chế cảm giác hưng phấn của mình. Những ngày qua hắn cảm thấy Vương Tử Quân như là người khổng lồ khó thể chiến thắng, nhưng bây giờ nghe nói có chuyện liên quan đến Vương Tử Quân, thế là trong lòng có vài phần hưng phấn.

Cố Tắc Viêm cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, hắn chậm rãi phát hiện một tấm hình không làm ra được gì. Dù sao thì một người phụ nữ nhào vào lòng một người đàn ông thì căn bản có rất nhiều lời giải thích.

Làm sao để thông qua chuyện này và đạt được mục đích của mình?

Cố Tắc Viêm suy tư nửa ngày, cuối cùng hắn chợt nghĩ đến một người, đó là Văn Thành Đồ. Những ngày qua tuy Văn Thành Đồ biểu hiện cực kỳ ẩn nhẫn, thế nhưng Cố Tắc Viêm biết rõ người này căn bản không chịu được nổi cô đơn.

Nhưng trên mặt Văn Thành Đồ là hai ngọn núi Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, hắn khó thể làm gì được, dù có tài hoa cũng khó thể hiện được. Cố Tắc Viêm đã lặng lẽ quan sát Văn Thành Đồ, biết nếu không có hai người kia áp chế, Văn Thành Đồ căn bản đã phát triển cực kỳ sinh động rồi.

Cố Tắc Viêm hạ quyết tâm và có chút trầm ngâm, sau đó bấm điện thoại của Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ đang ở trong phòng làm việc của mình, sau khi nghe máy thì Cố Tắc Viêm dùng giọng hào hứng nói: - Bí thư Văn, tôi là Cố Tắc Viêm, tôi có chút chuyện cần báo cáo với anh, lúc này anh có ở trong phòng làm việc không?

- Chủ tịch Cố, có gì thì anh cứ nói, hai người chúng ta cũn không nên khách khí như vậy. Văn Thành Đồ vẫn cười ha hả dùng giọng cực kỳ ôn hòa nói.

Cố Tắc Viêm biết mình và Văn Thành Đồ còn chưa đến mức thân cận như vậy, hắn cười cười nói: - Tôi báo cáo công tác cho ngài là cần thiết, thế này đi, ngài cứ ở trong phòng, hai phút nữa tôi sẽ đến.

Sau khi đặt điện thoại xuống thì Cố Tắc Viêm đơn giản sắp xếp những từ mình cần nói với Văn Thành Đồ, sau khi thỏa mãn mới rời khỏi phòng làm việc.

Cố Tắc Viêm đi đến gặp Văn Thành Đồ với gương mặt tràn đầy nụ cười, sau khi bắt chuyện với vài vị cán bộ trẻ tuổi, hắn nhanh chóng đi đến gặp Văn Thành Đồ. Lúc này Văn Thành Đồ đang vội vàng phê duyệt văn kiện trong phòng, khi thấy Cố Tắc Viêm đi đến thì vội vàng đứng lên nói: - Chủ tịch Cố, anh thật sự là khách quý, mời anh ngồi.

Văn Thành Đồ nói rồi cũng không chờ thư ký đi vào rót trà, hắn tự mình nâng bình trà lên nói: - Chủ tịch Cố, chỗ tôi cũng không có trà gì ngon, cũng mong anh đừng trách.

- Cám ơn bí thư Văn, tôi là người thô kệch, uống trà cũng không có gì quá chú ý. Cố Tắc Viêm tiếp nhận ly trà từ trong tay của Văn Thành Đồ, thế là không khỏi cười ha hả nói.

Hai người cùng nhau ngồi xuống, Văn Thành Đồ hỏi bệnh tình của con trai Cố Tắc Viêm. Hai bên nói vài câu khá vui, bầu không khí trong phòng cực kỳ hòa hợp.

- Bí thư Văn, hôm nay tôi có nghe qua một chuyện, không biết ngài đã biết chưa? Cố Tắc Viêm nhìn có vẻ cực kỳ trầm ổn, hắn không khỏi nói với Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng thần bí của Cố Tắc Viêm, hắn căn bản không thích điều này, thế nhưng vẫn tỏ ra đạm bạc nói: - Những ngày qua thật sự có nhiều việc, cũng không biết chủ tịch Cố nhắc đến chuyện gì?

- Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là một tấm ảnh mà thôi. Bí thư Khang có nhận được một bức thư có chứa một tấm ảnh, nội dung của nó liên quan đến chủ tịch Vương và một người phụ nữ trẻ tuổi.

Cố Tắc Viêm nói đến đây thì quan sát vẻ mặt của Văn Thành Đồ, khi hắn thấy vẻ mặt đối phương có chút vui mừng, thế là thầm nghĩ: "Anh giả vờ cái quái gì với tôi? Hai người chúng ta có kẻ nào là tốt đẹp đâu?"

Văn Thành Đồ không ngờ Cố Tắc Viêm lại đưa đến cho mình một tin tức như vậy, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng bùng sóng. Cho đến nay thì Văn Thành Đồ căn bản cực kỳ uất ức dưới hai người Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, hắn càng muốn tiến lên.

Nhưng có một số việc nghĩ thì tốt nhưng thực tế lại không dễ làm. Chưa nói đến một Sầm Vật Cương thâm căn cố đế ở Mật Đông, thủ đoạn lại chua ngoa đanh đá, hơn nữa Vương Tử Quân còn ép hắn cực kỳ gắt gao.

Khi mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương liên tục biến hóa, hơn nữa khoảng cách giữa Văn Thành Đồ và Vương Tử Quân ngày càng lớn, bây giờ Vương Tử Quân đã là một thế lực có thể chống lại Sầm Vật Cương. Lúc này bản thân Văn Thành Đồ cũng chợt cảm thấy mình chỉ là một nhân vật bình thường trong số các thường ủy tỉnh ủy mà thôi.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status