Năm nay không phải phân chia ra hai hội trường chính và phụ sao? Bí thư Sầm và chủ tịch Vương hai người ở hai nơi, hơn nữa hại vị lãnh đạo lại tỏ ra cực kỳ khai sáng với những lãnh đạo tỉnh ủy còn lại, nói là muốn cho mọi người một kỳ nghỉ lễ vui vẻ, cũng không cho ra quy định hay sắp xếp gì, mọi người tùy ý tham gia hội trường nào mình thích.
Văn Ngư Nhi nghe mẹ nói như vậy thì càng không vui: - Bố cũng thật là, tết Kim Hoa trong tỉnh không vui hơn sao, cần gì phải đi đến thp.Linh Long.
- Tôi nghe thấy ai đang nói bậy bạ gì vậy nhỉ? Văn Thành Đồ từ trên lầu đi xuống với nụ cười trên môi, chỉ cần nhìn vào nụ cười này là biết tâm tình của Văn Thành Đồ là rất tốt.
- Bố, con nghe mẹ nói ngài sẽ đi đến thành phố Linh Long, ngài không ở lại cùng tham gia tết Kim Hoa với mẹ và con sao? Ngày tết Kim Hoa chú trọng gia đình đoàn viên, thế nhưng bố lại phải đi ra ngoài. Văn Ngư Nhi đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của Văn Thành Đồ rồi giãy dụa làm nũng nói.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng của con gái mà không nhịn được phải cười ha hả nói: - Con bé này, bây giờ cũng là phóng viên rồi, thế nào lại còn ôm lấy cánh tay của bố nữa? Tiểu Ngư Nhi không biết xấu hổ sao? Còn có tính tình như vậy nữa à?
- Vậy bố đồng ý ở nhà với mẹ và con đi. Văn Ngư Nhi cảm thấy tính khả thi tăng lên vài phần, thế nên nàng càng dùng giọng hy vọng nói.
Văn Thành Đồ vỗ vỗ lên vai con gái rồi cười ha hả nói: - Con đúng là nha đầu ngốc, bố cũng không phải là người không biết giữ lời, nói sửa thì sửa ngay được.
- Không phải là không có quy định gì trong sự kiện này sao... Văn Ngư Nhi còn chưa nói xong thì Văn Thành Đồ đã cười nói: - Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, chính con căn bản không hiểu được đâu. Lần này bố đi đến thành phố Linh Long, con muốn mua thứ gì thì bố mua cho.
- Đúng là chán ghét. Văn Ngư Nhi nói rồi chạy về phía phòng của mình. Văn Thành Đồ cũng không giận với hành vi của con, hắn chỉ cười với vợ: - Con bé này, càng lúc càng nóng nảy.
Vợ của Văn Thành Đồ căn bản rất thương con gái, nàng dùng ánh mắt trách cứ nhìn thoáng qua Văn Thành Đồ rồi nói: - Thành Đồ, con gái nói đúng, chẳng lẽ anh không ở nhà trong dịp tết Kim Hoa này sao?
- Đây là ngày lễ của tỉnh Mật Đông, nhìn hai mẹ con em kìa. Văn Thành Đồ nói đến đây thì cười: - Sự việc không đơn giản như suy nghĩ của các em, lần này anh phải đi đến thành phố Linh Long, tất cả chờ anh về rồi nói sau.
Văn Thành Đồ ngồi trên ghế sa lông mà có chút đắc ý, chuyện này hắn cũng căn bản không ngờ đến. Nhưng sự kiện này căn bản là chuyện tốt với Văn Thành Đồ, vì hai hổ tranh chấp với nhau tất sẽ có một bị thương.
- Bí thư, đã đến giờ rồi, chúng bây giờ xuất phát hay chờ một lát nữa. Thư ký đi đến trước mặt Văn Thành Đồ rồi cung kính hỏi.
Văn Thành Đồ gật đầu nói: - Không đi sớm thì sẽ muộn, bây giờ chúng ta đi thôi.
Thư ký nhanh chóng xách cặp cho Văn Thành Đồ, sau đó đi theo sau lưng lãnh đạo ra khỏi biệt thự. Khi Văn Thành Đồ đi đến trước xe thì chợt hỏi thư ký: - Bây giờ bí thư Sầm đang ở đâu?
- Tôi vừa mới liên hệ với thư ký của bí thư Sầm, lúc này bí thư Sầm đang ở nhà. Thư ký đặt vali của Văn Thành Đồ vào thùng sau xe rồi trầm giọng nói.
- À, các cậu ở đây chờ tôi một chút, tôi đến nhà của bí thư Sầm. Văn Thành Đồ nói rồi nhanh chóng đi về phía nhà của Sầm Vật Cương.
Nhà của Sầm Vật Cương cách không xa nhà Văn Thành Đồ, chỉ là vài bước đi đường mà thôi. Sau khi Văn Thành Đồ đi vào cửa nhà Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương nhanh chóng đi ra nghênh đón. Sầm Vật Cương mời Văn Thành Đồ ngồi xuống ghế rồi cười nói: - Bí thư Văn, có chuyện gì mà anh phải đến nhà tôi thế này?
- Bí thư Sầm, tôi chuẩn bị đi đến thành phố Linh Long, để xem hai chúng ta có thể cùng đồng hành hay không? Văn Thành Đồ tiếp nhận ly trà từ tay vợ Sầm Vật Cương rồi cười nói.
Sầm Vật Cương cười cười nói: - À, lát nữa tôi cũng sẽ đi, hai chúng ta đi cùng có thể trò chuyện cho vui.
- Thật sự là quá tốt, một hai giờ ngồi xe nếu không có việc gì làm cũng rất khó chịu, có thể nghe được những lời dạy bảo của bí thư thì căn bản sẽ tốt hơn rất nhiều. Văn Thành Đồ vỗ lên đùi của mình rồi dùng giọng vui mừng nói.
Biểu hiện của Văn Thành Đồ làm cho Sầm Vật Cương càng thêm vui vẻ, lão cười nói: - Tôi còn tưởng rằng anh và gia đình sẽ ở lại thành phố Rừng Mật, nếu biết là như vậy thì tôi đã sớm liên lạc với anh, đỡ anh phải chạy tới chạy lui.
- Bí thư, ngài đi đến thành phố Linh Long, tôi là một người cấp phó sao không đi theo ngài được? Tôi căn bản là phải theo sát tiến độ của ngài. Văn Thành Đồ nói xong những lời này thì cười lên ha hả.
Theo sát tiến độ của ngài, câu nói này giống như Văn Thành Đồ đang vui đùa, thế nhưng ánh mắt Sầm Vật Cương nhìn về phía Văn Thành Đồ đã trở nên ngưng trọn hơn. Nhưng ngay sau đó thì Văn Thành Đồ đã cười ha hả nói: - Thành Đồ, anh đúng là...
Bầu không khí trò chuyện của hai người càng thêm vui vẻ, trong nhà Sầm Vật Cương thi thoang truyền ra tiếng cười. Khi hai người đang bàn luận vui vẻ thì tiếng gõ cửa vang lên.
Văn Thành Đồ quay đầu nhìn thoáng qua phía cửa nhà, chợt thấy Đồ Phấn Đấu vui tươi như hoa đi vào bên trong, trong tay còn xách theo một cái túi khá lớn. Đồ Phấn Đấu vừa vào cửa thì mỉm cười nhìn Sầm Vật Cương, nhưng khi thấy Văn Thành Đồ thì có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng chào hỏi: - Chào bí thư Văn.
- Chào anh Phấn Đấu. Văn Thành Đồ cười cười nói với Đồ Phấn Đấu.
- Anh sao không ở lại bận rộn công tác ở Linh Long, chạy đến đây làm gì? Sầm Vật Cương thấy Đồ Phấn Đấu thì vẻ mặt chợt trầm xuống, lão cũng không nể mặt Đồ Phấn Đấu mà dùng giọng răn dạy nói.
Đồ Phấn Đấu căn bản đã tiếp nhận qua nhiều lời răn dạy kiểu như vậy, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười nói: - Bí thư Sầm, lần này tôi đến tỉnh chủ yếu là vì nghênh đón anh Lưu. Anh Lưu là lão tiền bối của chúng ta, cũng là người làm Mật Đông trở nên kiêu ngạo, chúng tôi không đến đón sẽ không hay.
- Anh đi đón anh Lưu sao lại xuất hiện ở đây? Sầm Vật Cương nhìn Đồ Phấn Đấu, giọng điệu vẫn không chút thả lỏng.
- Bí thư Sầm, anh Lưu cảm thấy nếu như cùng tôi và anh Dược Hổ ngồi một xe thì hơi chật, thế nên đã đi trước với chủ tịch Dược Hổ. Tôi thấy vẫn còn hơi sớm, thế nên đi đến nhà ngài một chút. Đồ Phấn Đấu nói rồi đưa túi trong tay cho vợ của Sầm Vật Cương: - Chị, đây là cá của sông Xuyên Hà.
Sầm Vật Cương không lên tiếng, Văn Thành Đồ lại cười nói với Đồ Phấn Đấu đang ngồi ở chiếc ghế đẩu trước mặt: - Bí thư Phấn Đấu, công tác của thành phố Linh Long các anh thế nào rồi?
- Bí thư, công tác của chúng tôi đã được chuẩn bị tốt, ngày hôm qua đã tiến hành diễn tập lần thứ hai, tuyệt đối không có vấn đề. Đồ Phấn Đấu dùng ánh mắt cảm kích nhìn Văn Thành Đồ rồi cung kính đáp.
Tuy Sầm Vật Cương nói lời lạnh nhạt với Đồ Phấn Đấu, thế nhưng Văn Thành Đồ thấy Sầm Vật Cương vẫn coi Đồ Phấn Đấu là ái tướng tâm phúc. Những lời răn dạy vừa rồi căn bản là người thường khó có được.
- Vậy thì tốt rồi, lần này bí thư Sầm cũng chịu nhiều áp lực khi tranh thủ hội trường tết Kim Hoa cho thành phố Linh Long, thế nên các anh cũng đừng làm cho bí thư Sầm thất vọng. Văn Thành Đồ lên tiếng, lúc này Đồ Phấn Đấu không khỏi đứng lên, hắn dùng giọng đảm bảo nói: - Thành phố Linh Long nhất định sẽ không làm cho bí thư Sầm thất vọng.
- Được rồi, cần chú trọng làm việc chứ không nên chú trọng lời nói, tôi hy vọng thành phố Linh Long có thể khai thác cơ hội của tết Kim Hoa lần này để có được thu hoạch lớn. Sầm Vật Cương khoát tay áo nhìn Đồ Phấn Đấu rồi nói: - Phấn Đấu, thành phố Linh Long phát triển rất nhanh, thế nhưng tôi hy vọng các công tác tiếp theo phải cực kỳ trầm ổn.
- Bí thư Sầm, tôi sẽ kiên quyết chứng thực chỉ thị của ngài.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng cung kính của một người trước nay luôn cực kỳ kiêu ngạo là Đồ Phấn Đấu, hắn không khỏi có vài phần hâm mộ, hắn cười nói: - Bí thư, ngày mai là tết Kim Hoa, chúng ta nên đặt công tác xuống, có gì để sau hẵng nói.
- À, bí thư Thành Đồ nói đúng, hôm nay chúng ta không nói đến công tác. Sầm Vật Cương gật đầu với Đồ Phấn Đấu, sau đó nói: - Ngày mai tôi xem biểu hiện của anh.
- Bí thư, tôi tin tưởng tết Kim Hoa ngày mai ở thành phố Linh Long sẽ là đẹp nhất. Đồ Phấn Đấu nhìn Sầm Vật Cương rồi lớn tiếng nói.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, khi chuẩn bị đi ra khỏi nhà thì Văn Thành Đồ chợt nói: - Bí thư Sầm, tôi cũng tin tưởng tết Kim Hoa ngày mai ở thành phố Linh Long là đẹp nhất.
Tuy chỉ là một câu nói lặp lại thế nhưng không khỏi làm cho Sầm Vật Cương nở nụ cười.
Văn Ngư Nhi nghe mẹ nói như vậy thì càng không vui: - Bố cũng thật là, tết Kim Hoa trong tỉnh không vui hơn sao, cần gì phải đi đến thp.Linh Long.
- Tôi nghe thấy ai đang nói bậy bạ gì vậy nhỉ? Văn Thành Đồ từ trên lầu đi xuống với nụ cười trên môi, chỉ cần nhìn vào nụ cười này là biết tâm tình của Văn Thành Đồ là rất tốt.
- Bố, con nghe mẹ nói ngài sẽ đi đến thành phố Linh Long, ngài không ở lại cùng tham gia tết Kim Hoa với mẹ và con sao? Ngày tết Kim Hoa chú trọng gia đình đoàn viên, thế nhưng bố lại phải đi ra ngoài. Văn Ngư Nhi đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của Văn Thành Đồ rồi giãy dụa làm nũng nói.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng của con gái mà không nhịn được phải cười ha hả nói: - Con bé này, bây giờ cũng là phóng viên rồi, thế nào lại còn ôm lấy cánh tay của bố nữa? Tiểu Ngư Nhi không biết xấu hổ sao? Còn có tính tình như vậy nữa à?
- Vậy bố đồng ý ở nhà với mẹ và con đi. Văn Ngư Nhi cảm thấy tính khả thi tăng lên vài phần, thế nên nàng càng dùng giọng hy vọng nói.
Văn Thành Đồ vỗ vỗ lên vai con gái rồi cười ha hả nói: - Con đúng là nha đầu ngốc, bố cũng không phải là người không biết giữ lời, nói sửa thì sửa ngay được.
- Không phải là không có quy định gì trong sự kiện này sao... Văn Ngư Nhi còn chưa nói xong thì Văn Thành Đồ đã cười nói: - Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, chính con căn bản không hiểu được đâu. Lần này bố đi đến thành phố Linh Long, con muốn mua thứ gì thì bố mua cho.
- Đúng là chán ghét. Văn Ngư Nhi nói rồi chạy về phía phòng của mình. Văn Thành Đồ cũng không giận với hành vi của con, hắn chỉ cười với vợ: - Con bé này, càng lúc càng nóng nảy.
Vợ của Văn Thành Đồ căn bản rất thương con gái, nàng dùng ánh mắt trách cứ nhìn thoáng qua Văn Thành Đồ rồi nói: - Thành Đồ, con gái nói đúng, chẳng lẽ anh không ở nhà trong dịp tết Kim Hoa này sao?
- Đây là ngày lễ của tỉnh Mật Đông, nhìn hai mẹ con em kìa. Văn Thành Đồ nói đến đây thì cười: - Sự việc không đơn giản như suy nghĩ của các em, lần này anh phải đi đến thành phố Linh Long, tất cả chờ anh về rồi nói sau.
Văn Thành Đồ ngồi trên ghế sa lông mà có chút đắc ý, chuyện này hắn cũng căn bản không ngờ đến. Nhưng sự kiện này căn bản là chuyện tốt với Văn Thành Đồ, vì hai hổ tranh chấp với nhau tất sẽ có một bị thương.
- Bí thư, đã đến giờ rồi, chúng bây giờ xuất phát hay chờ một lát nữa. Thư ký đi đến trước mặt Văn Thành Đồ rồi cung kính hỏi.
Văn Thành Đồ gật đầu nói: - Không đi sớm thì sẽ muộn, bây giờ chúng ta đi thôi.
Thư ký nhanh chóng xách cặp cho Văn Thành Đồ, sau đó đi theo sau lưng lãnh đạo ra khỏi biệt thự. Khi Văn Thành Đồ đi đến trước xe thì chợt hỏi thư ký: - Bây giờ bí thư Sầm đang ở đâu?
- Tôi vừa mới liên hệ với thư ký của bí thư Sầm, lúc này bí thư Sầm đang ở nhà. Thư ký đặt vali của Văn Thành Đồ vào thùng sau xe rồi trầm giọng nói.
- À, các cậu ở đây chờ tôi một chút, tôi đến nhà của bí thư Sầm. Văn Thành Đồ nói rồi nhanh chóng đi về phía nhà của Sầm Vật Cương.
Nhà của Sầm Vật Cương cách không xa nhà Văn Thành Đồ, chỉ là vài bước đi đường mà thôi. Sau khi Văn Thành Đồ đi vào cửa nhà Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương nhanh chóng đi ra nghênh đón. Sầm Vật Cương mời Văn Thành Đồ ngồi xuống ghế rồi cười nói: - Bí thư Văn, có chuyện gì mà anh phải đến nhà tôi thế này?
- Bí thư Sầm, tôi chuẩn bị đi đến thành phố Linh Long, để xem hai chúng ta có thể cùng đồng hành hay không? Văn Thành Đồ tiếp nhận ly trà từ tay vợ Sầm Vật Cương rồi cười nói.
Sầm Vật Cương cười cười nói: - À, lát nữa tôi cũng sẽ đi, hai chúng ta đi cùng có thể trò chuyện cho vui.
- Thật sự là quá tốt, một hai giờ ngồi xe nếu không có việc gì làm cũng rất khó chịu, có thể nghe được những lời dạy bảo của bí thư thì căn bản sẽ tốt hơn rất nhiều. Văn Thành Đồ vỗ lên đùi của mình rồi dùng giọng vui mừng nói.
Biểu hiện của Văn Thành Đồ làm cho Sầm Vật Cương càng thêm vui vẻ, lão cười nói: - Tôi còn tưởng rằng anh và gia đình sẽ ở lại thành phố Rừng Mật, nếu biết là như vậy thì tôi đã sớm liên lạc với anh, đỡ anh phải chạy tới chạy lui.
- Bí thư, ngài đi đến thành phố Linh Long, tôi là một người cấp phó sao không đi theo ngài được? Tôi căn bản là phải theo sát tiến độ của ngài. Văn Thành Đồ nói xong những lời này thì cười lên ha hả.
Theo sát tiến độ của ngài, câu nói này giống như Văn Thành Đồ đang vui đùa, thế nhưng ánh mắt Sầm Vật Cương nhìn về phía Văn Thành Đồ đã trở nên ngưng trọn hơn. Nhưng ngay sau đó thì Văn Thành Đồ đã cười ha hả nói: - Thành Đồ, anh đúng là...
Bầu không khí trò chuyện của hai người càng thêm vui vẻ, trong nhà Sầm Vật Cương thi thoang truyền ra tiếng cười. Khi hai người đang bàn luận vui vẻ thì tiếng gõ cửa vang lên.
Văn Thành Đồ quay đầu nhìn thoáng qua phía cửa nhà, chợt thấy Đồ Phấn Đấu vui tươi như hoa đi vào bên trong, trong tay còn xách theo một cái túi khá lớn. Đồ Phấn Đấu vừa vào cửa thì mỉm cười nhìn Sầm Vật Cương, nhưng khi thấy Văn Thành Đồ thì có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng chào hỏi: - Chào bí thư Văn.
- Chào anh Phấn Đấu. Văn Thành Đồ cười cười nói với Đồ Phấn Đấu.
- Anh sao không ở lại bận rộn công tác ở Linh Long, chạy đến đây làm gì? Sầm Vật Cương thấy Đồ Phấn Đấu thì vẻ mặt chợt trầm xuống, lão cũng không nể mặt Đồ Phấn Đấu mà dùng giọng răn dạy nói.
Đồ Phấn Đấu căn bản đã tiếp nhận qua nhiều lời răn dạy kiểu như vậy, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười nói: - Bí thư Sầm, lần này tôi đến tỉnh chủ yếu là vì nghênh đón anh Lưu. Anh Lưu là lão tiền bối của chúng ta, cũng là người làm Mật Đông trở nên kiêu ngạo, chúng tôi không đến đón sẽ không hay.
- Anh đi đón anh Lưu sao lại xuất hiện ở đây? Sầm Vật Cương nhìn Đồ Phấn Đấu, giọng điệu vẫn không chút thả lỏng.
- Bí thư Sầm, anh Lưu cảm thấy nếu như cùng tôi và anh Dược Hổ ngồi một xe thì hơi chật, thế nên đã đi trước với chủ tịch Dược Hổ. Tôi thấy vẫn còn hơi sớm, thế nên đi đến nhà ngài một chút. Đồ Phấn Đấu nói rồi đưa túi trong tay cho vợ của Sầm Vật Cương: - Chị, đây là cá của sông Xuyên Hà.
Sầm Vật Cương không lên tiếng, Văn Thành Đồ lại cười nói với Đồ Phấn Đấu đang ngồi ở chiếc ghế đẩu trước mặt: - Bí thư Phấn Đấu, công tác của thành phố Linh Long các anh thế nào rồi?
- Bí thư, công tác của chúng tôi đã được chuẩn bị tốt, ngày hôm qua đã tiến hành diễn tập lần thứ hai, tuyệt đối không có vấn đề. Đồ Phấn Đấu dùng ánh mắt cảm kích nhìn Văn Thành Đồ rồi cung kính đáp.
Tuy Sầm Vật Cương nói lời lạnh nhạt với Đồ Phấn Đấu, thế nhưng Văn Thành Đồ thấy Sầm Vật Cương vẫn coi Đồ Phấn Đấu là ái tướng tâm phúc. Những lời răn dạy vừa rồi căn bản là người thường khó có được.
- Vậy thì tốt rồi, lần này bí thư Sầm cũng chịu nhiều áp lực khi tranh thủ hội trường tết Kim Hoa cho thành phố Linh Long, thế nên các anh cũng đừng làm cho bí thư Sầm thất vọng. Văn Thành Đồ lên tiếng, lúc này Đồ Phấn Đấu không khỏi đứng lên, hắn dùng giọng đảm bảo nói: - Thành phố Linh Long nhất định sẽ không làm cho bí thư Sầm thất vọng.
- Được rồi, cần chú trọng làm việc chứ không nên chú trọng lời nói, tôi hy vọng thành phố Linh Long có thể khai thác cơ hội của tết Kim Hoa lần này để có được thu hoạch lớn. Sầm Vật Cương khoát tay áo nhìn Đồ Phấn Đấu rồi nói: - Phấn Đấu, thành phố Linh Long phát triển rất nhanh, thế nhưng tôi hy vọng các công tác tiếp theo phải cực kỳ trầm ổn.
- Bí thư Sầm, tôi sẽ kiên quyết chứng thực chỉ thị của ngài.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng cung kính của một người trước nay luôn cực kỳ kiêu ngạo là Đồ Phấn Đấu, hắn không khỏi có vài phần hâm mộ, hắn cười nói: - Bí thư, ngày mai là tết Kim Hoa, chúng ta nên đặt công tác xuống, có gì để sau hẵng nói.
- À, bí thư Thành Đồ nói đúng, hôm nay chúng ta không nói đến công tác. Sầm Vật Cương gật đầu với Đồ Phấn Đấu, sau đó nói: - Ngày mai tôi xem biểu hiện của anh.
- Bí thư, tôi tin tưởng tết Kim Hoa ngày mai ở thành phố Linh Long sẽ là đẹp nhất. Đồ Phấn Đấu nhìn Sầm Vật Cương rồi lớn tiếng nói.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, khi chuẩn bị đi ra khỏi nhà thì Văn Thành Đồ chợt nói: - Bí thư Sầm, tôi cũng tin tưởng tết Kim Hoa ngày mai ở thành phố Linh Long là đẹp nhất.
Tuy chỉ là một câu nói lặp lại thế nhưng không khỏi làm cho Sầm Vật Cương nở nụ cười.
/1843
|