Khi xe chạy đi như bay, Vương Tử Quân nghĩ đến cuộc điện thoại hôm qua của Vương Giải Phóng. Khi đó Vương Giải Phóng nói rất ngắn gọn, thế nhưng lại có một ý nghĩa, chính là muốn nghe lời khuyên của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cảm thấy rất vui với biểu hiện của chú Vương Giải Phóng, dù sao thì độ tuổi của Vương Giải Phóng cũng đã đến điểm dừng, tranh cãi cũng không còn ý nghĩa. Hơn nữa nhìn từ phương diện năng lực bản thân thì cũng không phù hợp tiến lên.
Tác phong bá đạo cũng không nên cho người ta nói nhiều.
- Chủ tịch, nửa giờ sau chúng ta có thể đến thành phố Thanh Chuyên. Triệu Hiểu Bạch nhìn thấy Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì không khỏi khẽ nhắc nhở.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tâm tư nhanh chóng đặt lên những thành tựu đáng mừng trong công tác của thành phố Thanh Chuyên. Không những hạng mục đường cao tốc liên tục được đẩy mạnh, trên lĩnh vực kinh tế cũng có thành tích không nhỏ. Đặc biệt là ở phương diện tiến cử các xí nghiệp sản nghiệp mới, thành phố Thanh Chuyên đã hấp dẫn được không ít doanh nghiệp đầu tư, hơn nữa những doanh nghiệp này căn bản đều là thần tài.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Thanh Chuyên chủ yếu là vì tiến hành nghiên cứu tình hình phát triển của các sản nghiệp mới.
- Đã thông báo với bí thư Phùng chưa? Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Hiểu Bạch rồi trầm giọng nói.
- Tôi đã thông báo rồi. Triệu Hiểu Bạch dùng giọng chú ý đáp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà cũng không nói gì thêm, Triệu Hiểu Bạch lúc này nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân yêu cầu mình thông báo cho phía thành phố Thanh Chuyên, để cho bí thư thị ủy Phùng Vũ Trách đón tiếp ở khu văn phòng thị ủy, căn bản không nên chạy ra khu vực giáp ranh. Nhưng chỉ thị này là đại biểu cho tình huống chủ tịch Vương không hài lòng với công tác của Phùng Vũ Trách hay có ý gì khác?
Sau khi nhận được thông báo, Phùng Vũ Trách căn bản vì chuyện này mà gọi điện thoại thỉnh giáo mình vài lượt. Chủ tịch Tần Hoài Chung của thành phố Thanh Chuyên cũng gọi điện thoại đến, hơn nữa còn xưng anh em trò chuyện thân mật, thế nhưng chính mình cũng không thể nào phỏng đoán được ý nghĩa phương án sắp xếp của chủ tịch Vương.
Triệu Hiểu Bạch căn bản không dám đắc tội với hai vị lãnh đạo ở thành phố Thanh Chuyên. Không biết từ khi nào thì trong tỉnh Mật Đông đã có một tin đồn thế này: Thành phố Linh Long là của bí thư Sầm, thành phố Thanh Chuyên là của chủ tịch Vương.
Lúc đầu Triệu Hiểu Bạch còn cười nhạt với những câu nói như thế này, thế nhưng khi mà tin đồn này càng ngày càng lan rộng, hắn cũng không thể không tin. Dù sao thì chủ tịch Vương cũng quan tâm đến sự phát triển của thành phố Thanh Chuyên, hơn nữa sự phát triển hiện tại của Thanh Chuyên bây giờ là do một tay chủ tịch Vương giúp đỡ. Mặc dù nhìn qua thì thấy thái độ giúp đỡ của chủ tịch Vương với các thành phố trong tỉnh là như nhau, thế nhưng lại có vài phần quan tâm đến Thanh Chuyên hơn các nơi khác.
Nói thật thì Triệu Hiểu Bạch cũng căn bản muốn giúp hai người kia một tay ở phương diện này, dù sao đây cũng là nhân tình, thế nhưng ngay că hắn cũng không thể biết rõ ràng, vì vậy cũng không thể ném nhân tình cho người ta được.
Xe chậm rãi chạy đến vùng giáp ranh với thành phố Thanh Chuyên, Triệu Hiểu Bạch vô thức nhìn ra bên ngoài. Hắn muốn xem hai vị lãnh đạo thành phố Thanh Chuyên có thật sự chứng thực chỉ thị của chủ tịch Vương hay không, cũng không biết khi hai người kia ra đón thì chủ tịch Vương có ý kiến gì không?
Khi Triệu Hiểu Bạch đưa mắt nhìn, hắn chợt thấy chiếc xe số 1 của văn phòng thị ủy Thanh Chuyên đang đứng bên đường, bên cạnh xe là hai bóng người quen thuộc, bọn họ đang cung kính đứng nơi đó.
Hai người kia sao lại làm vậy? Đây không phải là muốn bị phê bình sao? Triệu Hiểu Bạch nghiêng đầu sang định báo cáo với Vương Tử Quân, đúng lúc này Vương Tử Quân thu hồi ánh mắt, mà lái xe Tiểu Lý cũng bắt đầu giảm tốc độ lại.
- Cứ chạy qua, không cần lo cho bọn họ. Vương Tử Quân khoát tay với Tiểu Lý rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Tiểu Lý tất nhiên cũng thấy hai vị lãnh đạo của thành phố Thanh Chuyên, đối với hắn thì chỉ thị của Vương Tử Quân mới là cao nhất. Sau khi nghe chỉ thị của Vương Tử Quân thì hắn giẫm chân ga, xe tiếp tục phóng về phía trước.
Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung chuẩn bị chào đón Vương Tử Quân, khi thấy xe chạy đi như bay thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều có hơi run rẩy. Tần Hoài Chung đưa mắt nhìn Phùng Vũ Trách, tỏ ý để Phùng Vũ Trách quyết định.
Lúc này Phùng Vũ Trách cũng không có ý gì hay, thế nhưng hắn dù sao cũng là bí thư thị ủy, vào thời điểm mấu chốt thế này hắn vẫn phải là người quyết định, thế nên nhanh chóng phân phó: - Lên xe đi, đuổi theo.
Hai người leo lên xe, sau đó xe nhanh chóng chạy theo xe của Vương Tử Quân. Tần Hoài Chung dùng giọng chú ý nói với Phùng Vũ Trách: - Bí thư Phùng, chủ tịch Vương hôm nay là làm sao vậy? Dựa theo lệ cũ thì trước nay lãnh đạo tỉnh ủy xuống đều được tiếp đón như thế này.
Phùng Vũ Trách lắc đầu nói: - Tôi cũng không biết vì cái gì, thế nhưng cũng không phải chúng ta có vấn đề. Những tháng qua chúng ta làm rất tốt công tác của mình, căn bản không có bất kỳ vấn đề nào.
- Bí thư ngài nói đúng. Tần Hoài Chung cười cười, sau đó chợt cảm khái nói: - Đây là chuyện nhỏ, tôi cảm thấy chủ tịch Vương sẽ không nổi giận, ngài nói xem có đúng không?
- Nếu là trước đó tôi còn dám phỏng đoán tâm tư của chủ tịch Vương, thế nhưng bây giờ căn bản không dám đoán bừa, cũng không đoán được chính xác. Phùng Vũ Trách cảm khái một tiếng rồi lắc đầu nói.
Hai người dù nói chuyện với nhau thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chiếc xe chạy như bay phía trước. Lần này sau khi nhận được tin Vương Tử Quân đến thành phố Thanh Chuyên kiểm tra công tác, hai người bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho bốn bộ ban ngành ra nghênh đón, thế nhưng không ngờ khi xuất phát lại nhận được điện thoại của Triệu Hiểu Bạch.
Hai người căn bản không có bất kỳ ý kiến gì hay với chỉ thị không cho chạy ra vùng giáp ranh nghênh đón của Vương Tử Quân, cuối cùng thì Phùng Vũ Trách là bí thư thị ủy vẫn phải quyết định, đó chính là không cần người nào phải đi theo, chính mình và chủ tịch Hoài Chung ra nghênh đón là được.
Khi cho ra quyết định như vậy thì Phùng Vũ Trách căn bản còn cảm thấy có chút mạo hiểm, thế nhưng điều này cũng có vài phần tinh diệu, tiến có thể công, lùi có thể thủ. Không ngờ khi gặp xe của Vương Tử Quân thì căn bản không được nghênh đón, điều này làm cho Phùng Vũ Trách có chút xấu hổ vì sự tự tin của mình.
Hai mươi phút sau xe của Vương Tử Quân dừng lại trong khu văn phòng thị ủy Thanh Chuyên, Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung cùng xuống xe, bọn họ nhanh chóng đi về phía xe của chủ tịch Vương.
Lúc này bốn bộ ban ngành chờ ở nhà cũng nhận được thông báo, sau khi Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung đi ra khỏi xe thì đám người kia cũng nhanh chóng tiến lên.
Vương Tử Quân nở nụ cười bắt tay với nhóm người Phùng Vũ Trách, điều này làm cho bầu không khí tiếp đãi có vẻ rất vui và hòa thuận. Phùng Vũ Trách nhìn thấy tình huống này thì không khỏi thở dài một hơi, thế nhưng sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, gương mặt Vương Tử Quân chợt âm trầm, hắn nói với Phùng Vũ Trách: - Bí thư Phùng, hai annh chạy ra xa nghênh đón, có phải là sợ tôi không biết đường hay không?
Phùng Vũ Trách có chút sững sốt, sau đó cười nói: - Chủ tịch Vương, tin tức ngài đến thành phố Thanh Chuyên kiểm tra chỉ đạo công tác không khỏi làm cho tất cả cán bộ cực kỳ phấn chấn, tôi và chủ tịch Hoài Chung cũng cực kỳ kích động, thế cho nên muốn báo cáo công tác với ngài sớm hơn một chút.
- Báo cáo công tác thì khi nào mà chẳng được, không cần phải chạy ra xa như thế. Tôi thấy các anh rõ ràng là không đi ra sợ tôi nổi giận mà thôi. Tôi ở đây nhắc lại một câu, sau này không cho phép các anh đi ra nghênh đón như vậy, nếu các anh muốn biểu đạt sự nhiệt tình với tôi, mong các anh chờ tôi ở cổng văn phòng thị ủy, như vậy tôi cũng cảm nhận được rồi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Phùng Vũ Trách rồi nói tiếp: - Tôi đến để xem xét tình huống công tác của các anh, cũng không phải cảm nhận sự nhiệt tình của các anh.
Phùng Vũ Trách tuy vẫn tươi cười hớn hở thế nhưng trái tim lại đập lên rất mạnh, trước kia chủ tịch Vương cũng không nói qua những lời này, hôm nay là vì sao vậy? Không phải lãnh đạo đang định khai đao với mình đấy chứ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì nhanh chóng bị Phùng Vũ Trách chối bỏ, hắn cũng là cao thủ nhìn mặt nói chuyện, những lời vừa rồi của chủ tịch Vương căn bản là không có vấn đề.
Nhưng đây là có chuyện gì? Phùng Vũ Trách cảm thấy nghi hoặc khó hiểu nhưng không tìm được đáp án, thế nên chỉ có thể chôn giấu cảm giác nghi vấn này vào lòng. Khi một nhân viên được phân công công tác đang báo cáo với Vương Tử Quân, hắn nhìn về phía Tần Hoài Chung, cũng thấy Tần Hoài Chung rất nghi hoặc.
Hành trình của Vương Tử Quân được sắp xếp rất kỹ càng, đầu tiên là xem xét quá trình xây dựng của thành phố Thanh Chuyên, sau đó mới đi thăm khu quy hoạch sản nghiệp mới, cuối cùng là tọa đàm với các cán bộ cơ sở.
Một ngày vội vàng dần trôi qua, Phùng Vũ Trách đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, hắn cảm thấy Vương Tử Quân không có bất kỳ biến đổi nào khác, chủ tịch Vương vẫn là chủ tịch Vương, vậy hôm nay là có chuyện gì?
- Vũ Trách, tôi rất hài lòng về phương diện kiến thiết sản nghiệp mới của thành phố Thanh Chuyên, thế nhưng tôi cảm thấy các anh vừa thu hút hạng mục đầu tư, vừa phải xúc tiến giúp đỡ các xí nghiệp vừa và nhỏ trong thành phố. Chỉ khi nào kết hợp hai phương diện này lại, căn cứ vào sự thật phát triển của mình để đưa mắt nhìn ra xa, mới có thể duy trì được tính phát triển liên tục. Không nên xem thường các hạng mục nhỏ, chỉ cần có tiềm lực đào xới, hoàn toàn có thể đặt vào trong các khu công nghệ, chúng ta nên dùng nhỏ để bồi dưỡng thành lớn. Các anh nghĩ lại mà xem, nếu như các hạng mục nhỏ kia mọc lên như nấm, sẽ có bao nhiêu động lực cho kinh tế Thanh Chuyên? Đây rõ ràng là một động cơ có công năng và lực tác động cực kỳ mạnh mẽ. Vương Tử Quân ngồi trên ghế sa lông trầm giọng nói với Phùng Vũ Trách.
Phùng Vũ Trách căn bản đã chuẩn bị nghe kỹ những chỉ thị của Vương Tử Quân, sau khi Vương Tử Quân nói xong thì nhanh chóng lên tiếng: - Phát triển những sản nghiệp mới cần phù hợp với phương hướng phát triển của cả nước, cũng phù hợp điều kiện cần của kinh tế Mật Đông. Vì vậy thành phố Thanh Chuyên chúng tôi cần phải cảm ơn chủ tịch, cũng mong ngài yên tâm, chúng tôi nhất định quán triệt ý chỉ của ngài, không những làm tốt với các hạng mục lớn, còn tận tâm tận lực làm vững chắc các hạng mục nhỏ.
Tôi yên tâm về các anh ở phương diện phát triển kinh tế. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói tiếp: - Anh là bí thư thị ủy, anh nên nắm toàn diện, đặc biệt là phương diện tác phong kỷ luật thì càng cần không thể buông lỏng. Rất nhiều chuyện chúng ta không thể coi thường đó là chuyện nhỏ rồi không làm. Phải biết rằng nhiều chuyện nhỏ hợp lại thành lớn, phương diện tác phong kỷ luật càng thể hiện hình tượng của cán bộ Mật Đông, căn bản không thể thả lỏng.
Phùng Vũ Trách nhìn gương mặt trịnh trọng của Vương Tử Quân, hắn không khỏi nghĩ đến tình cảnh tiếp đón hôm nay, thế là trong lòng chợt hiểu rõ ràng. Cho đến nay chủ tịch Vương đều từng bước xử lý tất cả mọi chuyện trong tỉnh, lần này chủ tịch Vương bắt đầu thể hiện phong cách và phương thức thuộc về mình.
Vương Tử Quân nghĩ đến những điều này thì không khỏi có chút hưng phấn. Hắn là người thân cận của chủ tịch Vương, tất nhiên hắn hy vọng sau này mình có tác dụng trọng yếu hơn.
Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy hầu như mỗi ngày đều phải đến báo cáo công tác cho bí thư Sầm Vật Cương, thế cho nên hắn cực kỳ quen thuộc phòng làm việc của bí thư Sầm. Thế nhưng những ngày gần đây hắn đến phòng làm việc của bí thư Sầm báo cáo công tác lại cực kỳ cẩn thận.
Gần đây Sầm Vật Cương căn bản là không được thoải mái, mặc dù trước mặt người ngoài thì bí thư Sầm vẫn cười tươi vui vẻ, thế nhưng Phương Anh Hồ là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương nhiều năm, hắn căn bản hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo mình.
Sở dĩ Sầm Vật Cương mất hứng, nguyên nhân chủ yếu vẫn nằm trên người kia. Phương Anh Hồ tuy biết nguyên nhân mất hứng của Sầm Vật Cương là gì, thế nhưng lại không có cách nào khác. Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng không có cách nào ứng phó chứ đừng nói là một thư ký trưởng như hắn.
Vì vậy bây giờ Phương Anh Hồ chỉ có thể cực kỳ chú ý khi đối diện với Sầm Vật Cương, căn bản là cố gắng làm cho bí thư Sầm không mất vui. Khi hắn đẩy cửa đi vào trong phòng của thư ký Sầm Vật Cương, hắn thấy viên thư ký bên kia đang cúi đầu ghi chép thứ gì đó.
Phương Anh Hồ căn bản rất có hảo cảm với viên thư ký luôn cung kính với mình này, hắn không khỏi cười nói: - Cậu đang làm gì vậy?
Lúc này viên kinh tế mới ngẩng đầu lên, hắn thấy người đi vào là Phương Anh Hồ, thế là không khỏi lên tiếng: - Thư ký trưởng, tôi đang điều chỉnh bản thảo theo sự sắp xếp của bí thư.
Tuy thư ký cố ý che giấu thế nhưng sao có thể lừa gạt được ánh mắt diều hâu của Phương Anh Hồ? Lúc này Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: - Đồng chí, phương diện công tác xảy ra chút vấn đề cũng là chuyện bình thường, ai dám nói mình công tác không có phát sinh bất kỳ vấn đề gì?
- Khi tôi còn trẻ thì thường bị lãnh đạo mắng cho té tát, có đôi khi thầm nghĩ chính mình không phải là một người có thể làm thư ký. Nhưng sau đó tôi phát hiện lãnh đạo phê bình căn bản là chỉ hận rèn sắt không thành thép, sẽ không thể phát triển nhanh được. Cậu nhìn xem, bây giờ không phải tôi đã là một thư ký trưởng rồi sao?
Vương Tử Quân cảm thấy rất vui với biểu hiện của chú Vương Giải Phóng, dù sao thì độ tuổi của Vương Giải Phóng cũng đã đến điểm dừng, tranh cãi cũng không còn ý nghĩa. Hơn nữa nhìn từ phương diện năng lực bản thân thì cũng không phù hợp tiến lên.
Tác phong bá đạo cũng không nên cho người ta nói nhiều.
- Chủ tịch, nửa giờ sau chúng ta có thể đến thành phố Thanh Chuyên. Triệu Hiểu Bạch nhìn thấy Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì không khỏi khẽ nhắc nhở.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tâm tư nhanh chóng đặt lên những thành tựu đáng mừng trong công tác của thành phố Thanh Chuyên. Không những hạng mục đường cao tốc liên tục được đẩy mạnh, trên lĩnh vực kinh tế cũng có thành tích không nhỏ. Đặc biệt là ở phương diện tiến cử các xí nghiệp sản nghiệp mới, thành phố Thanh Chuyên đã hấp dẫn được không ít doanh nghiệp đầu tư, hơn nữa những doanh nghiệp này căn bản đều là thần tài.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Thanh Chuyên chủ yếu là vì tiến hành nghiên cứu tình hình phát triển của các sản nghiệp mới.
- Đã thông báo với bí thư Phùng chưa? Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Hiểu Bạch rồi trầm giọng nói.
- Tôi đã thông báo rồi. Triệu Hiểu Bạch dùng giọng chú ý đáp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà cũng không nói gì thêm, Triệu Hiểu Bạch lúc này nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân yêu cầu mình thông báo cho phía thành phố Thanh Chuyên, để cho bí thư thị ủy Phùng Vũ Trách đón tiếp ở khu văn phòng thị ủy, căn bản không nên chạy ra khu vực giáp ranh. Nhưng chỉ thị này là đại biểu cho tình huống chủ tịch Vương không hài lòng với công tác của Phùng Vũ Trách hay có ý gì khác?
Sau khi nhận được thông báo, Phùng Vũ Trách căn bản vì chuyện này mà gọi điện thoại thỉnh giáo mình vài lượt. Chủ tịch Tần Hoài Chung của thành phố Thanh Chuyên cũng gọi điện thoại đến, hơn nữa còn xưng anh em trò chuyện thân mật, thế nhưng chính mình cũng không thể nào phỏng đoán được ý nghĩa phương án sắp xếp của chủ tịch Vương.
Triệu Hiểu Bạch căn bản không dám đắc tội với hai vị lãnh đạo ở thành phố Thanh Chuyên. Không biết từ khi nào thì trong tỉnh Mật Đông đã có một tin đồn thế này: Thành phố Linh Long là của bí thư Sầm, thành phố Thanh Chuyên là của chủ tịch Vương.
Lúc đầu Triệu Hiểu Bạch còn cười nhạt với những câu nói như thế này, thế nhưng khi mà tin đồn này càng ngày càng lan rộng, hắn cũng không thể không tin. Dù sao thì chủ tịch Vương cũng quan tâm đến sự phát triển của thành phố Thanh Chuyên, hơn nữa sự phát triển hiện tại của Thanh Chuyên bây giờ là do một tay chủ tịch Vương giúp đỡ. Mặc dù nhìn qua thì thấy thái độ giúp đỡ của chủ tịch Vương với các thành phố trong tỉnh là như nhau, thế nhưng lại có vài phần quan tâm đến Thanh Chuyên hơn các nơi khác.
Nói thật thì Triệu Hiểu Bạch cũng căn bản muốn giúp hai người kia một tay ở phương diện này, dù sao đây cũng là nhân tình, thế nhưng ngay că hắn cũng không thể biết rõ ràng, vì vậy cũng không thể ném nhân tình cho người ta được.
Xe chậm rãi chạy đến vùng giáp ranh với thành phố Thanh Chuyên, Triệu Hiểu Bạch vô thức nhìn ra bên ngoài. Hắn muốn xem hai vị lãnh đạo thành phố Thanh Chuyên có thật sự chứng thực chỉ thị của chủ tịch Vương hay không, cũng không biết khi hai người kia ra đón thì chủ tịch Vương có ý kiến gì không?
Khi Triệu Hiểu Bạch đưa mắt nhìn, hắn chợt thấy chiếc xe số 1 của văn phòng thị ủy Thanh Chuyên đang đứng bên đường, bên cạnh xe là hai bóng người quen thuộc, bọn họ đang cung kính đứng nơi đó.
Hai người kia sao lại làm vậy? Đây không phải là muốn bị phê bình sao? Triệu Hiểu Bạch nghiêng đầu sang định báo cáo với Vương Tử Quân, đúng lúc này Vương Tử Quân thu hồi ánh mắt, mà lái xe Tiểu Lý cũng bắt đầu giảm tốc độ lại.
- Cứ chạy qua, không cần lo cho bọn họ. Vương Tử Quân khoát tay với Tiểu Lý rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Tiểu Lý tất nhiên cũng thấy hai vị lãnh đạo của thành phố Thanh Chuyên, đối với hắn thì chỉ thị của Vương Tử Quân mới là cao nhất. Sau khi nghe chỉ thị của Vương Tử Quân thì hắn giẫm chân ga, xe tiếp tục phóng về phía trước.
Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung chuẩn bị chào đón Vương Tử Quân, khi thấy xe chạy đi như bay thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều có hơi run rẩy. Tần Hoài Chung đưa mắt nhìn Phùng Vũ Trách, tỏ ý để Phùng Vũ Trách quyết định.
Lúc này Phùng Vũ Trách cũng không có ý gì hay, thế nhưng hắn dù sao cũng là bí thư thị ủy, vào thời điểm mấu chốt thế này hắn vẫn phải là người quyết định, thế nên nhanh chóng phân phó: - Lên xe đi, đuổi theo.
Hai người leo lên xe, sau đó xe nhanh chóng chạy theo xe của Vương Tử Quân. Tần Hoài Chung dùng giọng chú ý nói với Phùng Vũ Trách: - Bí thư Phùng, chủ tịch Vương hôm nay là làm sao vậy? Dựa theo lệ cũ thì trước nay lãnh đạo tỉnh ủy xuống đều được tiếp đón như thế này.
Phùng Vũ Trách lắc đầu nói: - Tôi cũng không biết vì cái gì, thế nhưng cũng không phải chúng ta có vấn đề. Những tháng qua chúng ta làm rất tốt công tác của mình, căn bản không có bất kỳ vấn đề nào.
- Bí thư ngài nói đúng. Tần Hoài Chung cười cười, sau đó chợt cảm khái nói: - Đây là chuyện nhỏ, tôi cảm thấy chủ tịch Vương sẽ không nổi giận, ngài nói xem có đúng không?
- Nếu là trước đó tôi còn dám phỏng đoán tâm tư của chủ tịch Vương, thế nhưng bây giờ căn bản không dám đoán bừa, cũng không đoán được chính xác. Phùng Vũ Trách cảm khái một tiếng rồi lắc đầu nói.
Hai người dù nói chuyện với nhau thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chiếc xe chạy như bay phía trước. Lần này sau khi nhận được tin Vương Tử Quân đến thành phố Thanh Chuyên kiểm tra công tác, hai người bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho bốn bộ ban ngành ra nghênh đón, thế nhưng không ngờ khi xuất phát lại nhận được điện thoại của Triệu Hiểu Bạch.
Hai người căn bản không có bất kỳ ý kiến gì hay với chỉ thị không cho chạy ra vùng giáp ranh nghênh đón của Vương Tử Quân, cuối cùng thì Phùng Vũ Trách là bí thư thị ủy vẫn phải quyết định, đó chính là không cần người nào phải đi theo, chính mình và chủ tịch Hoài Chung ra nghênh đón là được.
Khi cho ra quyết định như vậy thì Phùng Vũ Trách căn bản còn cảm thấy có chút mạo hiểm, thế nhưng điều này cũng có vài phần tinh diệu, tiến có thể công, lùi có thể thủ. Không ngờ khi gặp xe của Vương Tử Quân thì căn bản không được nghênh đón, điều này làm cho Phùng Vũ Trách có chút xấu hổ vì sự tự tin của mình.
Hai mươi phút sau xe của Vương Tử Quân dừng lại trong khu văn phòng thị ủy Thanh Chuyên, Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung cùng xuống xe, bọn họ nhanh chóng đi về phía xe của chủ tịch Vương.
Lúc này bốn bộ ban ngành chờ ở nhà cũng nhận được thông báo, sau khi Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung đi ra khỏi xe thì đám người kia cũng nhanh chóng tiến lên.
Vương Tử Quân nở nụ cười bắt tay với nhóm người Phùng Vũ Trách, điều này làm cho bầu không khí tiếp đãi có vẻ rất vui và hòa thuận. Phùng Vũ Trách nhìn thấy tình huống này thì không khỏi thở dài một hơi, thế nhưng sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, gương mặt Vương Tử Quân chợt âm trầm, hắn nói với Phùng Vũ Trách: - Bí thư Phùng, hai annh chạy ra xa nghênh đón, có phải là sợ tôi không biết đường hay không?
Phùng Vũ Trách có chút sững sốt, sau đó cười nói: - Chủ tịch Vương, tin tức ngài đến thành phố Thanh Chuyên kiểm tra chỉ đạo công tác không khỏi làm cho tất cả cán bộ cực kỳ phấn chấn, tôi và chủ tịch Hoài Chung cũng cực kỳ kích động, thế cho nên muốn báo cáo công tác với ngài sớm hơn một chút.
- Báo cáo công tác thì khi nào mà chẳng được, không cần phải chạy ra xa như thế. Tôi thấy các anh rõ ràng là không đi ra sợ tôi nổi giận mà thôi. Tôi ở đây nhắc lại một câu, sau này không cho phép các anh đi ra nghênh đón như vậy, nếu các anh muốn biểu đạt sự nhiệt tình với tôi, mong các anh chờ tôi ở cổng văn phòng thị ủy, như vậy tôi cũng cảm nhận được rồi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Phùng Vũ Trách rồi nói tiếp: - Tôi đến để xem xét tình huống công tác của các anh, cũng không phải cảm nhận sự nhiệt tình của các anh.
Phùng Vũ Trách tuy vẫn tươi cười hớn hở thế nhưng trái tim lại đập lên rất mạnh, trước kia chủ tịch Vương cũng không nói qua những lời này, hôm nay là vì sao vậy? Không phải lãnh đạo đang định khai đao với mình đấy chứ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì nhanh chóng bị Phùng Vũ Trách chối bỏ, hắn cũng là cao thủ nhìn mặt nói chuyện, những lời vừa rồi của chủ tịch Vương căn bản là không có vấn đề.
Nhưng đây là có chuyện gì? Phùng Vũ Trách cảm thấy nghi hoặc khó hiểu nhưng không tìm được đáp án, thế nên chỉ có thể chôn giấu cảm giác nghi vấn này vào lòng. Khi một nhân viên được phân công công tác đang báo cáo với Vương Tử Quân, hắn nhìn về phía Tần Hoài Chung, cũng thấy Tần Hoài Chung rất nghi hoặc.
Hành trình của Vương Tử Quân được sắp xếp rất kỹ càng, đầu tiên là xem xét quá trình xây dựng của thành phố Thanh Chuyên, sau đó mới đi thăm khu quy hoạch sản nghiệp mới, cuối cùng là tọa đàm với các cán bộ cơ sở.
Một ngày vội vàng dần trôi qua, Phùng Vũ Trách đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, hắn cảm thấy Vương Tử Quân không có bất kỳ biến đổi nào khác, chủ tịch Vương vẫn là chủ tịch Vương, vậy hôm nay là có chuyện gì?
- Vũ Trách, tôi rất hài lòng về phương diện kiến thiết sản nghiệp mới của thành phố Thanh Chuyên, thế nhưng tôi cảm thấy các anh vừa thu hút hạng mục đầu tư, vừa phải xúc tiến giúp đỡ các xí nghiệp vừa và nhỏ trong thành phố. Chỉ khi nào kết hợp hai phương diện này lại, căn cứ vào sự thật phát triển của mình để đưa mắt nhìn ra xa, mới có thể duy trì được tính phát triển liên tục. Không nên xem thường các hạng mục nhỏ, chỉ cần có tiềm lực đào xới, hoàn toàn có thể đặt vào trong các khu công nghệ, chúng ta nên dùng nhỏ để bồi dưỡng thành lớn. Các anh nghĩ lại mà xem, nếu như các hạng mục nhỏ kia mọc lên như nấm, sẽ có bao nhiêu động lực cho kinh tế Thanh Chuyên? Đây rõ ràng là một động cơ có công năng và lực tác động cực kỳ mạnh mẽ. Vương Tử Quân ngồi trên ghế sa lông trầm giọng nói với Phùng Vũ Trách.
Phùng Vũ Trách căn bản đã chuẩn bị nghe kỹ những chỉ thị của Vương Tử Quân, sau khi Vương Tử Quân nói xong thì nhanh chóng lên tiếng: - Phát triển những sản nghiệp mới cần phù hợp với phương hướng phát triển của cả nước, cũng phù hợp điều kiện cần của kinh tế Mật Đông. Vì vậy thành phố Thanh Chuyên chúng tôi cần phải cảm ơn chủ tịch, cũng mong ngài yên tâm, chúng tôi nhất định quán triệt ý chỉ của ngài, không những làm tốt với các hạng mục lớn, còn tận tâm tận lực làm vững chắc các hạng mục nhỏ.
Tôi yên tâm về các anh ở phương diện phát triển kinh tế. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói tiếp: - Anh là bí thư thị ủy, anh nên nắm toàn diện, đặc biệt là phương diện tác phong kỷ luật thì càng cần không thể buông lỏng. Rất nhiều chuyện chúng ta không thể coi thường đó là chuyện nhỏ rồi không làm. Phải biết rằng nhiều chuyện nhỏ hợp lại thành lớn, phương diện tác phong kỷ luật càng thể hiện hình tượng của cán bộ Mật Đông, căn bản không thể thả lỏng.
Phùng Vũ Trách nhìn gương mặt trịnh trọng của Vương Tử Quân, hắn không khỏi nghĩ đến tình cảnh tiếp đón hôm nay, thế là trong lòng chợt hiểu rõ ràng. Cho đến nay chủ tịch Vương đều từng bước xử lý tất cả mọi chuyện trong tỉnh, lần này chủ tịch Vương bắt đầu thể hiện phong cách và phương thức thuộc về mình.
Vương Tử Quân nghĩ đến những điều này thì không khỏi có chút hưng phấn. Hắn là người thân cận của chủ tịch Vương, tất nhiên hắn hy vọng sau này mình có tác dụng trọng yếu hơn.
Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy hầu như mỗi ngày đều phải đến báo cáo công tác cho bí thư Sầm Vật Cương, thế cho nên hắn cực kỳ quen thuộc phòng làm việc của bí thư Sầm. Thế nhưng những ngày gần đây hắn đến phòng làm việc của bí thư Sầm báo cáo công tác lại cực kỳ cẩn thận.
Gần đây Sầm Vật Cương căn bản là không được thoải mái, mặc dù trước mặt người ngoài thì bí thư Sầm vẫn cười tươi vui vẻ, thế nhưng Phương Anh Hồ là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương nhiều năm, hắn căn bản hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo mình.
Sở dĩ Sầm Vật Cương mất hứng, nguyên nhân chủ yếu vẫn nằm trên người kia. Phương Anh Hồ tuy biết nguyên nhân mất hứng của Sầm Vật Cương là gì, thế nhưng lại không có cách nào khác. Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng không có cách nào ứng phó chứ đừng nói là một thư ký trưởng như hắn.
Vì vậy bây giờ Phương Anh Hồ chỉ có thể cực kỳ chú ý khi đối diện với Sầm Vật Cương, căn bản là cố gắng làm cho bí thư Sầm không mất vui. Khi hắn đẩy cửa đi vào trong phòng của thư ký Sầm Vật Cương, hắn thấy viên thư ký bên kia đang cúi đầu ghi chép thứ gì đó.
Phương Anh Hồ căn bản rất có hảo cảm với viên thư ký luôn cung kính với mình này, hắn không khỏi cười nói: - Cậu đang làm gì vậy?
Lúc này viên kinh tế mới ngẩng đầu lên, hắn thấy người đi vào là Phương Anh Hồ, thế là không khỏi lên tiếng: - Thư ký trưởng, tôi đang điều chỉnh bản thảo theo sự sắp xếp của bí thư.
Tuy thư ký cố ý che giấu thế nhưng sao có thể lừa gạt được ánh mắt diều hâu của Phương Anh Hồ? Lúc này Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: - Đồng chí, phương diện công tác xảy ra chút vấn đề cũng là chuyện bình thường, ai dám nói mình công tác không có phát sinh bất kỳ vấn đề gì?
- Khi tôi còn trẻ thì thường bị lãnh đạo mắng cho té tát, có đôi khi thầm nghĩ chính mình không phải là một người có thể làm thư ký. Nhưng sau đó tôi phát hiện lãnh đạo phê bình căn bản là chỉ hận rèn sắt không thành thép, sẽ không thể phát triển nhanh được. Cậu nhìn xem, bây giờ không phải tôi đã là một thư ký trưởng rồi sao?
/1843
|