Đa nguyên hóa? “
Đỗ Tử Đằng khẽ gãi đầu, vẻ mặt mê hoặc. Dưới yêu cầu của Vương Tử Quân, Đỗ Tử Đằng đã tranh thủ thời gian nạp điện cho chính mình, nhưng nói thật, hắn vẫn không hiểu rõ cái gì là đa nguyên hóa trong lời nói của chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt ngây thơ của Đỗ Tử Đằng mà có chút bức bối, những người phản ứng chậm chạp thế này, sao có thể làm cho xí nghiệp ngày càng phát triển vững mạnh? Lúc này là thời buổi kinh tế thị trường, người cầm lái phải nhìn đường thật chuẩn, không thể nào cứ vùi đầu vào kéo xe là xong. Giống như nhà máy in vào lúc này, chẳng qua không tìm được người thích hợp, nếu không thì Vương Tử Quân sợ rằng đã đuổi cổ Đỗ Tử Đằng rồi. Tuy Đỗ Tử Đằng là người an tâm chịu khó nhưng chỉ là một người có khả năng, cản bản là không phải nhân tài.
- Đa nguyên hóa sản phẩm, nói đơn giản chính là kinh doanh nhiều phương diện, ví dụ như bây giờ, sắp đến tết âm lịch, các anh cần phải in thêm câu đối xuân. Nhưng câu đối xuân in ra cũng không tính là do mình đi bán, anh có thể liên lạc với ngân hàng, bưu điện, các đơn vị ban ngành để phục vụ cho tốt. Bọn họ không phải thích được nhận khuyến mãi vào dịp tết sao? Như vậy chúng ta đặc biệt sản xuất sản phẩm chất lượng cao, đặc biệt đáp ứng yêu cầu của bọn họ, hình thức cũng phải mới mẻ, có thể phản ánh được tầm quan trọng của đơn vị bọn họ, nội dung thì giống như quảng cáo vậy, như thế sẽ không lo nguồn tiêu thụ. Như vậy sẽ có lợi và hiệu quả hơn cách sản xuất bao bì của anh vào lúc này.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đi vào trong xưởng dạo chơi, Đỗ Tử Đằng theo sát sau lưng Vương Tử Quân, ánh mắt có hơi chút ngây ngốc.
- Bốp.
Đỗ Tử Đằng vỗ tay thật mạnh lên đầu:
- Ôi, chủ tịch Vương, ý tốt như vậy sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Tôi đều quen biết các ngân hàng trong huyện, đồng thời cũng hiểu nhiều về bọn họ, chỉ cần lên tiếng kêu gọi thì bọn họ sẽ nhất định tình nguyện hợp tác với nhà máy của chúng ta, hì hì...
Đỗ Tử Đằng đứng đó cười ngây ngô cũng không khỏi làm cho Vương Tử Quân cười theo, hắn lên tiếng:
- Giám đốc Đỗ, nếu anh muốn đẩy mạnh nhà máy phát triển, anh không nên bảo thủ, anh cần đưa mắt ra khỏi huyện Lô Bắc, anh phải can đảm đi ra ngoài, đưa mắt khắp thành phố Hồng Ngọc, thậm chí là xa hơn. Tất nhiên xí nghiệp phát triển thì quan trọng nhất là chất lượng, không nên tham gia những phi vụ mà chính mình hạ thấp chất lượng của mình.
Vương Tử Quân nói và Đỗ Tử Đằng lên tục gật đầu, Tôn Hạ Châu cũng nhanh chóng múa bút, chỉ sau nháy mắt đã đầy một trang giấy.
Vương Tử Quân đi ra ngoài xưởng, gió lạnh thổi đến vù vù, hắn phải dùng tay siết chặt áo khoác. Hắn nói với Đỗ Tử Đằng đang đi ở phía trước:
- Giám đốc Đỗ, anh đi mau lên, tôi muốn đến chỗ khác xem xét.
- Chủ tịch Vương, anh xem bây giờ đã đến lúc dùng cơm, anh đến cũng không nên đi mất, mong anh ở lại dùng bữa cơm rau dưa cùng chúng tôi, vì tất cả công nhân viên của chúng tôi đều xem anh như thần tiên cứu mạng.
Đỗ Tử Đằng dùng giọng nhiệt tình mời Vương Tử Quân ở lại dùng cơm, hai tháng trước hắn còn lo lắng không biết tết năm nay công nhân sẽ nhận được gì, nhưng có chủ tịch Vương thì lo lắng đã không còn. Bây giờ có tài chính, có tiền lời, có nguồn tiêu thụ, điều này làm hắn thật sự cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.
- Được rồi, anh cũng đừng quá cứng nhắc, tôi đã dùng cơm ở xưởng vài lần, giám đốc Đỗ không phải đều cho người đi ra quán cơm bên ngoài mua thức ăn sao? Anh tưởng rằng tôi dễ lừa gạt như vậy à? Nếu như cùng ăn uống với mọi người thì tốt, cũng đừng làm như vậy nữa, nếu không sẽ tạo nên hai thái cực khác biệt, dần dà sẽ phát sinh vấn đề.
Vương Tử Quân nói rồi vỗ vai Đỗ Tử Đằng, hắn cười hì hì tiến vào ngồi trong chiếc Santana của mình.
Tuy Vương Tử Quân phê bình Đỗ Tử Đằng chơi trò lừa gạt, nhưng nụ cười trên mặt Đỗ Tử Đằng lại càng thêm sáng lạn. Chủ tịch Vương nói như vậy làm hắn cảm thấy mình không phải là người ngoài, hơn nữa còn được xếp vào hàng ngũ thủ hạ của chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân ngồi sau xe, một luồng gió ấm thổi đến, tuy chiếc xe đã được chủ tịch Tằng sử dụng nhiều năm, nhưng hệ thống điều hòa vẫn còn khá tốt.
Vương Tử Quân nằm nghiêng người trên xe mà chợt nhớ đến một chuyện cười vừa được đọc vào vài ngày trước, nó trêu chọc mối quan hệ giữa bốn bộ ban ngành là đảng ủy, hội đồng nhân dân, ủy ban nhân dân và mặt trận tổ quốc. Mẹ giải thích cho con như thế này, đảng ủy chính là bố của con, cả ngày mặc kệ sống chết, chỉ biết mắng chửi người khác; mặt trận tổ quốc chính là mẹ của con, cả ngày lải nhải nhưng không ai chịu nghe; nhưng hội đồng nhân dân thì lại khác, hội đồng nhân dân tương đương như ông nội của con, đừng nghĩ ông nội cả ngày chỉ biết xách lồng chim đi dạo mà không biết làm gì, nhưng ông trên danh nghĩa lại là chủ nhà, hoàn toàn có thể vung tay múa chân trong những chuyện lớn, khi nôn nóng có thể cậy già lên mặt, có thể tìm xương trong trứng gà, đâm thọc lung tung.
Tuy đó chỉ là chuyện cười nhưng vương tử quân cảm thấy lời so sánh kia là rất đúng, nghĩ lại cẩn thận thì có thể thấy hình tượng đặc thù. Dù trong quan trường có một câu thế này để miêu tả hội đồng nhân dân: Một năm không gặp, gặp mặt nắm chặt tay; lãnh đạo nói chuyện, dưới đài vỗ tay; đại hội biểu quyết, mọi người cùng giơ tay, nhưng nếu có kẻ ác ý thông đồng, đưa đẩy khó khăn, sợ rằng dù là ai cũng bất lực bó tay. Nói dễ nghe chính là khó thể thực hiện được ý đồ của đảng ủy, nói khó nghe chính là tính mạng chính trị bị ảnh hưởng.
Một chiếc xe có thể là một công cụ tốt, lợi dụng hay thì sẽ là nước cờ đầu để lung lạc nhân tâm; lợi dụng sai lầm thì sẽ làm chính mình bị thương. Vì vậy mà Vương Tử Quân đưa xe mới cho chủ tịch hội đồng nhân dân, hắn cũng thật sự có lo nghĩ cho mình, hơn nữa sự thật về sau đã chứng minh chiêu này của hắn thật sự có giá trị.
Chủ tịch Tằng Nhất Khả thật sự rất hưởng thụ tình huống Vương Tử Quân tặng xe mới cho mình, lão đã năm lần bảy lượt đứng trên trường hợp công khai nói tương lai của phó chủ tịch Vương sẽ là vô hạn. chưa nói gì khác, Chỉ cần nhìn vào cách xử lý sự việc của Vương Tử Quân thì thấy ngay, người ta có thể đi đòi nợ, hơn nữa còn làm việc với bộ dạng ẩn giấu, không phô trương, nhìn qua thì biết đó là nhân vật làm đại sự. Chủ tịch Tằng đã ba lần tự mình đến khối chính quyền huyện cảm tạ Vương Tử Quân, còn trao cả xe cũ và lái xe cho Vương Tử Quân.
Thái Thần Bân là cháu ngoại trai của chủ tịch Tằng, vừa mới giải ngũ về trong năm nay, được anh Tằng nhận vào làm lái xe cho khối hội đồng nhân dân, nhưng hội đồng nhân dân chỉ có một chiếc xe, vì vậy lái xe Thái Thần Bân cũng chỉ có thể ngồi không mà thôi. Bây giờ hội đồng nhân dân có xe mới, xe cũ đưa sang cho Vương Tử Quân, Tằng Nhất Khả thuận thế đưa cả xe và người sang cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân rất tán thưởng tên lái xe hơn hai mươi tuổi có khí chất của quân nhân như Thái Thần Bân, sau một tháng tiếp xúc thì hắn càng cảm thấy phù hợp.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu đây?
Thái Thần Bân rất tôn trọng một vị phó chủ tịch trẻ tuổi như Vương Tử Quân, hắn khẽ hỏi.
Đỗ Tử Đằng khẽ gãi đầu, vẻ mặt mê hoặc. Dưới yêu cầu của Vương Tử Quân, Đỗ Tử Đằng đã tranh thủ thời gian nạp điện cho chính mình, nhưng nói thật, hắn vẫn không hiểu rõ cái gì là đa nguyên hóa trong lời nói của chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt ngây thơ của Đỗ Tử Đằng mà có chút bức bối, những người phản ứng chậm chạp thế này, sao có thể làm cho xí nghiệp ngày càng phát triển vững mạnh? Lúc này là thời buổi kinh tế thị trường, người cầm lái phải nhìn đường thật chuẩn, không thể nào cứ vùi đầu vào kéo xe là xong. Giống như nhà máy in vào lúc này, chẳng qua không tìm được người thích hợp, nếu không thì Vương Tử Quân sợ rằng đã đuổi cổ Đỗ Tử Đằng rồi. Tuy Đỗ Tử Đằng là người an tâm chịu khó nhưng chỉ là một người có khả năng, cản bản là không phải nhân tài.
- Đa nguyên hóa sản phẩm, nói đơn giản chính là kinh doanh nhiều phương diện, ví dụ như bây giờ, sắp đến tết âm lịch, các anh cần phải in thêm câu đối xuân. Nhưng câu đối xuân in ra cũng không tính là do mình đi bán, anh có thể liên lạc với ngân hàng, bưu điện, các đơn vị ban ngành để phục vụ cho tốt. Bọn họ không phải thích được nhận khuyến mãi vào dịp tết sao? Như vậy chúng ta đặc biệt sản xuất sản phẩm chất lượng cao, đặc biệt đáp ứng yêu cầu của bọn họ, hình thức cũng phải mới mẻ, có thể phản ánh được tầm quan trọng của đơn vị bọn họ, nội dung thì giống như quảng cáo vậy, như thế sẽ không lo nguồn tiêu thụ. Như vậy sẽ có lợi và hiệu quả hơn cách sản xuất bao bì của anh vào lúc này.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đi vào trong xưởng dạo chơi, Đỗ Tử Đằng theo sát sau lưng Vương Tử Quân, ánh mắt có hơi chút ngây ngốc.
- Bốp.
Đỗ Tử Đằng vỗ tay thật mạnh lên đầu:
- Ôi, chủ tịch Vương, ý tốt như vậy sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Tôi đều quen biết các ngân hàng trong huyện, đồng thời cũng hiểu nhiều về bọn họ, chỉ cần lên tiếng kêu gọi thì bọn họ sẽ nhất định tình nguyện hợp tác với nhà máy của chúng ta, hì hì...
Đỗ Tử Đằng đứng đó cười ngây ngô cũng không khỏi làm cho Vương Tử Quân cười theo, hắn lên tiếng:
- Giám đốc Đỗ, nếu anh muốn đẩy mạnh nhà máy phát triển, anh không nên bảo thủ, anh cần đưa mắt ra khỏi huyện Lô Bắc, anh phải can đảm đi ra ngoài, đưa mắt khắp thành phố Hồng Ngọc, thậm chí là xa hơn. Tất nhiên xí nghiệp phát triển thì quan trọng nhất là chất lượng, không nên tham gia những phi vụ mà chính mình hạ thấp chất lượng của mình.
Vương Tử Quân nói và Đỗ Tử Đằng lên tục gật đầu, Tôn Hạ Châu cũng nhanh chóng múa bút, chỉ sau nháy mắt đã đầy một trang giấy.
Vương Tử Quân đi ra ngoài xưởng, gió lạnh thổi đến vù vù, hắn phải dùng tay siết chặt áo khoác. Hắn nói với Đỗ Tử Đằng đang đi ở phía trước:
- Giám đốc Đỗ, anh đi mau lên, tôi muốn đến chỗ khác xem xét.
- Chủ tịch Vương, anh xem bây giờ đã đến lúc dùng cơm, anh đến cũng không nên đi mất, mong anh ở lại dùng bữa cơm rau dưa cùng chúng tôi, vì tất cả công nhân viên của chúng tôi đều xem anh như thần tiên cứu mạng.
Đỗ Tử Đằng dùng giọng nhiệt tình mời Vương Tử Quân ở lại dùng cơm, hai tháng trước hắn còn lo lắng không biết tết năm nay công nhân sẽ nhận được gì, nhưng có chủ tịch Vương thì lo lắng đã không còn. Bây giờ có tài chính, có tiền lời, có nguồn tiêu thụ, điều này làm hắn thật sự cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.
- Được rồi, anh cũng đừng quá cứng nhắc, tôi đã dùng cơm ở xưởng vài lần, giám đốc Đỗ không phải đều cho người đi ra quán cơm bên ngoài mua thức ăn sao? Anh tưởng rằng tôi dễ lừa gạt như vậy à? Nếu như cùng ăn uống với mọi người thì tốt, cũng đừng làm như vậy nữa, nếu không sẽ tạo nên hai thái cực khác biệt, dần dà sẽ phát sinh vấn đề.
Vương Tử Quân nói rồi vỗ vai Đỗ Tử Đằng, hắn cười hì hì tiến vào ngồi trong chiếc Santana của mình.
Tuy Vương Tử Quân phê bình Đỗ Tử Đằng chơi trò lừa gạt, nhưng nụ cười trên mặt Đỗ Tử Đằng lại càng thêm sáng lạn. Chủ tịch Vương nói như vậy làm hắn cảm thấy mình không phải là người ngoài, hơn nữa còn được xếp vào hàng ngũ thủ hạ của chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân ngồi sau xe, một luồng gió ấm thổi đến, tuy chiếc xe đã được chủ tịch Tằng sử dụng nhiều năm, nhưng hệ thống điều hòa vẫn còn khá tốt.
Vương Tử Quân nằm nghiêng người trên xe mà chợt nhớ đến một chuyện cười vừa được đọc vào vài ngày trước, nó trêu chọc mối quan hệ giữa bốn bộ ban ngành là đảng ủy, hội đồng nhân dân, ủy ban nhân dân và mặt trận tổ quốc. Mẹ giải thích cho con như thế này, đảng ủy chính là bố của con, cả ngày mặc kệ sống chết, chỉ biết mắng chửi người khác; mặt trận tổ quốc chính là mẹ của con, cả ngày lải nhải nhưng không ai chịu nghe; nhưng hội đồng nhân dân thì lại khác, hội đồng nhân dân tương đương như ông nội của con, đừng nghĩ ông nội cả ngày chỉ biết xách lồng chim đi dạo mà không biết làm gì, nhưng ông trên danh nghĩa lại là chủ nhà, hoàn toàn có thể vung tay múa chân trong những chuyện lớn, khi nôn nóng có thể cậy già lên mặt, có thể tìm xương trong trứng gà, đâm thọc lung tung.
Tuy đó chỉ là chuyện cười nhưng vương tử quân cảm thấy lời so sánh kia là rất đúng, nghĩ lại cẩn thận thì có thể thấy hình tượng đặc thù. Dù trong quan trường có một câu thế này để miêu tả hội đồng nhân dân: Một năm không gặp, gặp mặt nắm chặt tay; lãnh đạo nói chuyện, dưới đài vỗ tay; đại hội biểu quyết, mọi người cùng giơ tay, nhưng nếu có kẻ ác ý thông đồng, đưa đẩy khó khăn, sợ rằng dù là ai cũng bất lực bó tay. Nói dễ nghe chính là khó thể thực hiện được ý đồ của đảng ủy, nói khó nghe chính là tính mạng chính trị bị ảnh hưởng.
Một chiếc xe có thể là một công cụ tốt, lợi dụng hay thì sẽ là nước cờ đầu để lung lạc nhân tâm; lợi dụng sai lầm thì sẽ làm chính mình bị thương. Vì vậy mà Vương Tử Quân đưa xe mới cho chủ tịch hội đồng nhân dân, hắn cũng thật sự có lo nghĩ cho mình, hơn nữa sự thật về sau đã chứng minh chiêu này của hắn thật sự có giá trị.
Chủ tịch Tằng Nhất Khả thật sự rất hưởng thụ tình huống Vương Tử Quân tặng xe mới cho mình, lão đã năm lần bảy lượt đứng trên trường hợp công khai nói tương lai của phó chủ tịch Vương sẽ là vô hạn. chưa nói gì khác, Chỉ cần nhìn vào cách xử lý sự việc của Vương Tử Quân thì thấy ngay, người ta có thể đi đòi nợ, hơn nữa còn làm việc với bộ dạng ẩn giấu, không phô trương, nhìn qua thì biết đó là nhân vật làm đại sự. Chủ tịch Tằng đã ba lần tự mình đến khối chính quyền huyện cảm tạ Vương Tử Quân, còn trao cả xe cũ và lái xe cho Vương Tử Quân.
Thái Thần Bân là cháu ngoại trai của chủ tịch Tằng, vừa mới giải ngũ về trong năm nay, được anh Tằng nhận vào làm lái xe cho khối hội đồng nhân dân, nhưng hội đồng nhân dân chỉ có một chiếc xe, vì vậy lái xe Thái Thần Bân cũng chỉ có thể ngồi không mà thôi. Bây giờ hội đồng nhân dân có xe mới, xe cũ đưa sang cho Vương Tử Quân, Tằng Nhất Khả thuận thế đưa cả xe và người sang cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân rất tán thưởng tên lái xe hơn hai mươi tuổi có khí chất của quân nhân như Thái Thần Bân, sau một tháng tiếp xúc thì hắn càng cảm thấy phù hợp.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu đây?
Thái Thần Bân rất tôn trọng một vị phó chủ tịch trẻ tuổi như Vương Tử Quân, hắn khẽ hỏi.
/1843
|