Vương Tử Quân nhìn ông chủ quán có vài phần quan tâm đến mình, hắn không khỏi nâng kính lên nói: - Ông chủ, không có chuyện gì, tôi vừa rồi nghe nói anh ta là chủ tịch, anh ấy là chủ tịch xã này sao?
- Là phó chủ tịch xã, điều này là thật, người này một ngày không thèm đi làm thế nhưng lại luôn nắm lương trong tay. Ông chủ Triệu nói rồi dùng giọng chán ghét lên tiếng: - Thật sự hùng mạnh hơn rất nhiều đám dân đen khổ sở chúng tôi.
Vương Tử Quân còn định hỏi thêm vài câu thì bên ngoài truyền đến tiếng dừng xe, ngay sau đó đã có người đồng thanh nói: - Ai đánh nhau ở đây? Không biết chúng tôi đang cố gắng đảm bảo trị an xóm làng sao? Dám đánh nhau gây rối trật tự, cần phải xử lý thật nghiêm.
Sau khi nghe được âm thanh này thì vẻ mặt ông chủ Triệu chợt biến đổi, hắn nói với Vương Tử Quân: - Anh bạn, lần này chỉ sợ là phiền toái lớn. Anh bạn nên nghe lời tôi, lát nữa nói vài lời tốt đẹp, bồi thường chút tiền, dàn xếp ổn thỏa cho xong.
- Tôi biết rồi. Vương Tử Quân nâng kính của mình lên rồi cười với những lời đầy hảo ý của ông chủ Triệu.
Anh Lý đi đầu, phía sau có ba tên đàn ông mặc tragn phục cảnh sát, tên cảnh sát đi trước có bộ dạng béo tốt, hắn vừa đi vừa nói: - Chủ tịch Lý, là ai đánh người ở nơi đây? Lần này nhất định phải xử lý thật nghiêm.
- Đồn trưởng Triệu, chính là hắn ta. Anh Lý nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi chỉ về phía Hà Kiếm Thành.
Hà Kiếm Thành lúc này cũng có chút không yên, tất nhiên không yên không phải là vì ra tay đánh người. Công tác của hắn chủ yếu là bảo vệ Vương Tử Quân, ra tay với người ta không có vấn đề. Hắn sợ chủ tịch Vương mất hứng, sự việc vốn vui vẻ lại thành ra như vậy.
- Đưa hắn ta đi. Đồn trưởng Triệu nhìn qua Hà Kiếm Thành rồi nói với hai tên cảnh sát đi sau lưng mình. Hai tên cảnh sát đi sau nghe lệnh của lãnh đạo thì nhanh chóng đi về phía Hà Kiếm Thành.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Hà Kiếm Thành, sau đó hắn tiến lên phía trước nói: - Đồng chí cảnh sát, các anh vừa mới đến, còn chưa hỏi rõ ràng là có chuyện gì đã muốn bắt người, có phải như vậy là rất bất ổn không?
- Ái chà, hiểu pháp luật thế à? Hiểu pháp luật thì không nên đánh người ở nơi này. Bây giờ tôi muốn trừng phạt những người biết pháp luật mà vẫn phạm pháp. Người đâu, bắt về, thẩm vẫn cho tốt, để xem có khai hay không. Đồn trưởng Triệu lớn tiếng rống lên với Vương Tử Quân, sau đó chợt dừng lại một chút: - Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?
Vương Tử Quân căn bản chưa từng gặp đồn trưởng Triệu này bao giờ, thế nên hắn nói: - Chưa từng.
- Sao tôi thấy anh quen mặt như vậy? Đồn trưởng Triệu nói rồi nhìn về phía hai tên cảnh sát lúc này đang khựng người lại: - Đưa người đi, về thẩm vấn.
Hà Kiếm Thành tuyệt đối không để xuất hiện tình huống Vương Tử Quân bị đưa đi, nếu sự việc truyền ra ngoài, nói rằng Vương Tử Quân được Hà Kiếm Thành bảo vệ lại bị công an đưa đi, thật sự là quá đáng cười.
Hà Kiếm Thành nghĩ đến đây thì đưa tay vào túi của mình, vì buổi sáng hắn đã có chuẩn bị giấy chứng nhận công tác. Đúng lúc này chợt có người lớn tiếng nói" - Đồn trưởng Triệu, anh đã nói đến đây uống rượu, anh chạy đi đâu vậy?
Sau khi nghe âm thanh này thì một người đàn ông trung niên đi đến, hắn vừa vào sân thì thấy Hà Kiếm Thành. Sau khi có chút sững sốt thì hắn không khỏi nói với hai tên cảnh sát đang tiến lên bên cạnh Hà Kiếm Thành: - Chờ chút, điều này...Anh không phải là huấn luyện viên Hà sao?
Hà Kiếm Thành nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên bên kia, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nghĩ ra điều gì đó: - Chào tiểu đoàn trưởng Lý, sao anh lại ở chỗ này?
- Huấn luyện viên Hà, anh đã chuyển nghề rồi sao? người đàn ông trung niên được Hà Kiếm Thành gọi là tiểu đoàn trưởng Lý nhanh chóng tiến lên, sau khi đi đến bên cạnh thì dùng giọng vui vẻ nói với Hà Kiếm Thành.
Hà Kiếm Thành có chút quan hệ với người này, thế nên hắn cười nói: - À, tôi đã chuyển nghề, xem ra anh cũng đã chuyển nghề rồi.
- À, tôi mới về năm trước, bây giờ đến cục công an huyện. Tiểu đoàn trưởng Lý nói rồi quay sang phía anh Triệu: - Anh Triệu, nếu không có vấn đề gì lớn thì nể mặt tôi một chút, đây là chiến hữu năm xưa của tôi trong quân ngũ.
Lúc này đồn trưởng Triệu có chút khó xử, mặc dù hắn khong muốn đắc tội với với một người là phó đại đội trưởng đội cảnh vệ có trọng lượng này trong cục công an huyện, thế nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với chủ tịch Lý. Mặc dù chủ tịch Lý và hắn không cùng hệ thống, thế nhưng dù sao thì hắn cũng hiểu rõ hậu trường của chủ tịch Lý.
Đồn trưởng Triệu do dự giây lát rồi nhìn về phía chủ tịch Lý: - Anh Lý, anh xem chuyện này nên giải quyết thế nào?
Đồn trưởng Triệu khá xảo quyệt, mặc dù là trưng cầu ý kiến của chủ tịch Lý, thế nhưng lại không nói ra ý nghĩ của mình. Thế cho nên hắn căn bản không đắc tội với cả hai bên.
- Người của tôi không thể bị đánh không không như vậy được, nếu đã có người quen, như vậy phải giam tên kia lại hai ngày, sau đó bồi thường mười ngàn đồng, coi như bỏ qua. Chủ tịch Lý nhìn thoáng qua đồn trưởng Triệu rồi dùng giọng giống như rất nể tình nói.
Lúc này tiểu đội trưởng Lý chợt đỏ mặt tía tai, hắn cảm thấy mình căn bản không có thể diện, thế là không khỏi căng mặt lớn tiếng nói: - Anh Triệu, chuyện này xanh xem rồi xử lý, có một vấn đề tôi phải nhắc nhở anh, đó là bây giờ phải phá án theo đúng quy định.
Gương mặt đồn trưởng Triệu chợt biến đổi, hắn vừa rồi sở dĩ lên tiếng giúp đỡ tiểu đội trưởng Lý cũng là vì hai bên cùng hệ thống, nhưng không ngờ đối phương không cảm kích mình, ngược lại còn nói ra những lời như vậy.
- Đội trưởng Lý, đồn công an chúng tôi xưa nay phá án đều theo đúng quy định. Đồn trưởng Lý nói rồi quay sang hai tên cảnh sát: - Đưa người này về đồn thẩm vấn.
- Đồn trưởng Triệu, chuyện ẩu đả đánh nhau không nên nghe lời một phía, công việc quan trọng nhất của anh là phá án, anh nên hỏi thăm tất cả mọi người ở đây cái đã. Đội trưởng Lý nhìn thoáng qua Hà Kiếm Thành rồi dùng giọng cứng nhắc nói.
Đồn trưởng Triệu cố nén lửa giận trong lòng, thầm nghĩ tên khốn họ Lý kia đúng là một con ruồi làm bẩn nồi canh. Chính mình có ý tốt mời bọn họ đến đây uống rượu, thế nhưng không ngờ đến đây lại bị đối phương đâm chọc.
"Lý Thần Côn anh còn nghĩ rằng mình đang còn ở trong quân ngũ sao? Còn dám nói với tôi những lời như vậy? Nếu anh đã muốn chết, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt!" Đồn trưởng Triệu thầm hạ quyết tâm, hắn cười hì hì nói: - Đội trưởng Lý, nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ thực hiện theo lời của anh.
Đồn trưởng Triệu nói rồi quay sang chủ tịch Lý: - Chủ tịch Lý, ngài cũng thấy rồi đấy, còn có lãnh đạo của tôi ở chỗ này, tôi không có biện pháp nào khác, thế nên phải làm phiền anh một chút.
- Hừ. Chủ tịch Lý nhìn thoáng qua Lý Thần Côn, sau đó cầm lấy điện thoại bấm một dãy số rồi nói thẳng: - Anh Ngô à? Tôi là Lý Thắng Hỉ, chỗ này của tôi có chuyện cần phản ánh với anh. Bạn của tôi bị đánh, người của ngài còn yêu cầu phải đưa cả tôi đến đồn công an, ngài nói xem tôi có oan uổng không?
Người đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Lý Thắng Hỉ đưa điện thoại cho đồn trưởng Triệu: - Anh Triệu, anh nghe điện thoại đi.
Đồn trưởng Triệu nghe điện thoại, bộ dạng lười biếng chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Sau khi bên kia mắng một chặp thì hắn mới nói: - Cục trưởng Ngô, không phải là tôi lỗ mãng, là vì đội trưởng Lý không muốn làm như vậy. Nếu không thì anh ấy sẽ tố giác tôi không xử lý sự việc theo đúng pháp luật.
- Đội trưởng Lý nào? Là đội trưởng đội cảnh vệ sao? Anh ấy đang ở bên cạnh tôi, cái gì? Để cho anh ta nghe máy sao? Được được rồi, ngài chờ một chút. Giọng nói của đồn trưởng Triệu là rất lớn, giống như hắn đang cố ý nói cho Lý Thần Côn nghe rõ ràng.
Lý Thần Côn tiếp nhận điện thoại trong tay của đồn trưởng Triệu mà có chút run rẩy, từ sau khi hắn chuyển nghề đến cục công an huyện, hắn căn bản là bỏ ra khá nhiều khí lực. Nếu như bây giờ đắc tội với lãnh đạo cục công an huyện, vậy thì sau này không còn ngày hắn sống an nhàn nữa rồi.
Nhưng Hà Kiếm Thành là bạn bè cũ năm xưa, hắn không thể để cho Hà Kiếm Thành gặp rủi ro được. Thế là hắn nói với đầu dây bên kia: - Chào cục trưởng Ngô, tôi là Lý Thần Côn.
- Lý Thần Côn, anh phải làm tốt công tác của mình, còn chuyện công tác của đồn công an, còn chưa đến lượt anh phải khoa tay múa chân. Nếu như bọn họ có vấn đề thì cục sẽ xử lý, bây giờ tôi cho anh năm phút, nên đi đâu thì về đó đi.
Cục trưởng Ngô lên tiếng làm cho Lý Thần Côn chợt nổi giận, hắn nhìn thoáng qua bộ dạng đắc ý của đội trưởng Triệu rồi lớn tiếng nói: - Cục trưởng Ngô, chuyện này tôi trở về sẽ giải thích với ngài.
Lý Thần Côn nói xong thì cúp điện thoại, sau đó nói với đồn trưởng Triệu: - Đồn trưởng Triệu, chuyện này nếu như anh không xử lý theo lẽ công bằng, tôi sẽ phản ánh với tuyến trên, nếu cục công an huyện không tiếp nhận, tôi sẽ phản ánh lên thành phố.
Đồn trưởng Triệu cố gắng thu nạp nụ cười, hắn không khỏi cười hì hì với Lý Thần Côn: - Đội trưởng Lý, thật sự là bội phục anh, ngay cả lời nói của cục trưởng mà cũng không nghe, được, nếu anh có bản lĩnh thì cứ chờ đấy.
Đồn trưởng Triệu nói xong thì khoát tay với chủ tịch Lý: - Chủ tịch Lý, anh em tôi cũng không còn cách nào khác, anh nên phối hợp công tác với tôi.
Chủ tịch Lý nhìn về phía Lý Thần Côn rồi cười cười nói: - Thật sự là hảo hán, cũng không biết sau này là cẩu hán hay không, được, chúng ta đến đồn công an một chuyến.
Hà Kiếm Thành thấy tiểu đội trưởng Lý vì mình mà đắc tội với lãnh đạo, thế là không khỏi có chút băn khoăn. Nhưng hắn cũng không vội vàng, có chủ tịch Vương ở chỗ này, hắn không thể nào lên tiếng được. Chủ tịch Vương đã không cho mình nói, mình cũng không nên phát ra âm thanh nào.
- Anh là phó chủ tịch xã sao? Vương Tử Quân nhìn sự việc phát triển, tâm tư cũng không đặt trên sự việc này, hắn chờ khi hai tên cảnh sát bên kia đi đến bên cạnh Hà Kiếm Thành thì mới hỏi Lý Thắng Hỉ.
Lý Thắng Hỉ là người hoành hành trong huyện đã quen, thế nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi khi đối diện với vương tử quân. Vương Tử Quân là người có kinh nghiệm làm quan lâu năm, căn bản cực kỳ có khí thế. Đừng nói là Lý Thắng Hỉ, cho dù là một vài kẻ xảo trá đối diện với Vương Tử Quân thì cũng khó tránh khỏi hoảng hốt.
- Tôi...Tôi là phó chủ tịch xã. Dưới sự uy hiếp của Vương Tử Quân, Lý Thắng Hỉ không nhịn được phải lên tiếng.
- Anh nói cho tôi biết, anh làm phó chủ tịch xã nắm công tác nào được không? Vương Tử Quân tiến lên một bước về phía Lý Thắng Hỉ rồi dùng giọng trầm thấp nói.
Lý Thắng Hỉ càng cảm thấy có chút hoảng hốt, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi không khỏi chửi ầm lên: - Mẹ kiếp, tôi cần gì phải nói với anh.
Khi Lý Thắng Hỉ bên này mở miệng mắng thì đồn trưởng Triệu cũng cảm nhận được chút khác thường, khi hắn nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân không khỏi nhìn Hà Kiếm Thành: - Tiểu Hà, anh xử lý vấn đề này cho tôi.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh đi ra ngoài.
Lúc này không ai dám lên ngăn cản Vương Tử Quân, Hà Kiếm Thành đồng ý một tiếng, sau đó hắn lấy từ trong túi ra giấy chứng nhận công tác của mình rồi nói: - Đây là giấy chứng nhận công tác của tôi, vừa rồi tôi đi chấp hành nhiệm vụ, có vấn đề gì thì tôi và các anh sẽ cùng nhau phối hợp điều tra.
Đồn trưởng Triệu nhìn vào giấy chứng nhận công tác của Hà Kiếm Thành thì chợt sững sờ, tuy đây là lần đầu tiên hắn được thấy giấy chứng nhận này, thế nhưng cũng nhiều lần được thấy qua phim ảnh. Nhìn vào kinh nghiệm công tác của Lý Thần Côn bên kia, có lẽ đây không phải là giả.
Tuy đồn trưởng Triệu cảm thấy không yên nhưng cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Hà Kiếm Thành, sau khi nhìn qua giấy chứng nhận một lần nữa thì trả lại cho Hà Kiếm Thành, sau đó khẽ nói: - Đồng chí, tôi cảm thấy vừa rồi chỉ là hiểu lầm.
Đồn trưởng Triệu nói rồi kéo Lý Thắng Hỉ đến nói: - Chủ tịch Lý, vị này có lẽ có quen biết với anh của anh, là lãnh đạo tỉnh.
Đồn trưởng Triệu nói như vậy không khỏi làm cho gương mặt Lý Thắng Hỉ chợt biến đổi, hắn là người ở dưới huyện thế nhưng cũng có một vài chuyện nên được biết. Tuy hắn không biết thân phận của Hà Kiếm Thành, thế nhưng cũng biết không nên đắc tội với người trên tỉnh.
Lý Thắng Hỉ chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt cười ha hả nói: - Ôi, anh bạn, hôm nay đúng là nước cuốn trôi miếu long vương, nếu sớm biết ngài công tác trên tỉnh, cũng sẽ không xuất hiện chuyện này. À, có lẽ anh biết anh của tôi, anh ấy là Lý Thắng Thụy.
"Lý Thắng Thụy?" Hà Kiếm Thành chợt nhớ người kia là ai, hắn cũng từng gặp mặt người này vài lần, thế nhưng hai bên chỉ có chút giao tình. Mặc dù người kia rất muốn đẩy cao tình cảm với mình, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch nhắc nhở chính mình không nên thân mật với đối phương, hơn nữa hắn cũng thấy người ta không thành thật, thế cho nên không quan tâm.
Thật không ngờ người kia chỉ là một thư ký, thế nhưng em trai lại quá bá đạo dưới quê. Hà Kiếm Thành chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến lời nói của Vương Tử Quân, thế là không quan tâm đến đối phương, chỉ lạnh lùng cười nói: - Tôi và anh của anh không quen biết.
Người trong quan trường khi nói đến phương diện hai bên không quen biết thì trên cơ bản chỉ cười cười, thế nhưng Hà Kiếm Thành lên tiếng lại làm cho đồn trưởng Triệu căn bản cảm thấy khó hiểu. Nhưng ngay lúc này hắn cảm thấy sự việc không phải là người như mình có thể nhúng tay vào, vì vậy mới ngậm miệng lại, tuyệt đối không dám nói nhiều.
Gương mặt Lý Thắng Hỉ có hơi run rẩy, bình thường chỉ cần nhắc đến anh trai thì dù là lãnh đạo thành phố cũng phải nể mặt hắn. Bây giờ người ta nói như vậy chỉ có hai khả năng, một là người ta không quan tâm đến anh mình, nguyên nhân còn lại chính là hai bên không có mối quan hệ tốt.
Hy vọng không phải là như vậy.
- Là phó chủ tịch xã, điều này là thật, người này một ngày không thèm đi làm thế nhưng lại luôn nắm lương trong tay. Ông chủ Triệu nói rồi dùng giọng chán ghét lên tiếng: - Thật sự hùng mạnh hơn rất nhiều đám dân đen khổ sở chúng tôi.
Vương Tử Quân còn định hỏi thêm vài câu thì bên ngoài truyền đến tiếng dừng xe, ngay sau đó đã có người đồng thanh nói: - Ai đánh nhau ở đây? Không biết chúng tôi đang cố gắng đảm bảo trị an xóm làng sao? Dám đánh nhau gây rối trật tự, cần phải xử lý thật nghiêm.
Sau khi nghe được âm thanh này thì vẻ mặt ông chủ Triệu chợt biến đổi, hắn nói với Vương Tử Quân: - Anh bạn, lần này chỉ sợ là phiền toái lớn. Anh bạn nên nghe lời tôi, lát nữa nói vài lời tốt đẹp, bồi thường chút tiền, dàn xếp ổn thỏa cho xong.
- Tôi biết rồi. Vương Tử Quân nâng kính của mình lên rồi cười với những lời đầy hảo ý của ông chủ Triệu.
Anh Lý đi đầu, phía sau có ba tên đàn ông mặc tragn phục cảnh sát, tên cảnh sát đi trước có bộ dạng béo tốt, hắn vừa đi vừa nói: - Chủ tịch Lý, là ai đánh người ở nơi đây? Lần này nhất định phải xử lý thật nghiêm.
- Đồn trưởng Triệu, chính là hắn ta. Anh Lý nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi chỉ về phía Hà Kiếm Thành.
Hà Kiếm Thành lúc này cũng có chút không yên, tất nhiên không yên không phải là vì ra tay đánh người. Công tác của hắn chủ yếu là bảo vệ Vương Tử Quân, ra tay với người ta không có vấn đề. Hắn sợ chủ tịch Vương mất hứng, sự việc vốn vui vẻ lại thành ra như vậy.
- Đưa hắn ta đi. Đồn trưởng Triệu nhìn qua Hà Kiếm Thành rồi nói với hai tên cảnh sát đi sau lưng mình. Hai tên cảnh sát đi sau nghe lệnh của lãnh đạo thì nhanh chóng đi về phía Hà Kiếm Thành.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Hà Kiếm Thành, sau đó hắn tiến lên phía trước nói: - Đồng chí cảnh sát, các anh vừa mới đến, còn chưa hỏi rõ ràng là có chuyện gì đã muốn bắt người, có phải như vậy là rất bất ổn không?
- Ái chà, hiểu pháp luật thế à? Hiểu pháp luật thì không nên đánh người ở nơi này. Bây giờ tôi muốn trừng phạt những người biết pháp luật mà vẫn phạm pháp. Người đâu, bắt về, thẩm vẫn cho tốt, để xem có khai hay không. Đồn trưởng Triệu lớn tiếng rống lên với Vương Tử Quân, sau đó chợt dừng lại một chút: - Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?
Vương Tử Quân căn bản chưa từng gặp đồn trưởng Triệu này bao giờ, thế nên hắn nói: - Chưa từng.
- Sao tôi thấy anh quen mặt như vậy? Đồn trưởng Triệu nói rồi nhìn về phía hai tên cảnh sát lúc này đang khựng người lại: - Đưa người đi, về thẩm vấn.
Hà Kiếm Thành tuyệt đối không để xuất hiện tình huống Vương Tử Quân bị đưa đi, nếu sự việc truyền ra ngoài, nói rằng Vương Tử Quân được Hà Kiếm Thành bảo vệ lại bị công an đưa đi, thật sự là quá đáng cười.
Hà Kiếm Thành nghĩ đến đây thì đưa tay vào túi của mình, vì buổi sáng hắn đã có chuẩn bị giấy chứng nhận công tác. Đúng lúc này chợt có người lớn tiếng nói" - Đồn trưởng Triệu, anh đã nói đến đây uống rượu, anh chạy đi đâu vậy?
Sau khi nghe âm thanh này thì một người đàn ông trung niên đi đến, hắn vừa vào sân thì thấy Hà Kiếm Thành. Sau khi có chút sững sốt thì hắn không khỏi nói với hai tên cảnh sát đang tiến lên bên cạnh Hà Kiếm Thành: - Chờ chút, điều này...Anh không phải là huấn luyện viên Hà sao?
Hà Kiếm Thành nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên bên kia, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nghĩ ra điều gì đó: - Chào tiểu đoàn trưởng Lý, sao anh lại ở chỗ này?
- Huấn luyện viên Hà, anh đã chuyển nghề rồi sao? người đàn ông trung niên được Hà Kiếm Thành gọi là tiểu đoàn trưởng Lý nhanh chóng tiến lên, sau khi đi đến bên cạnh thì dùng giọng vui vẻ nói với Hà Kiếm Thành.
Hà Kiếm Thành có chút quan hệ với người này, thế nên hắn cười nói: - À, tôi đã chuyển nghề, xem ra anh cũng đã chuyển nghề rồi.
- À, tôi mới về năm trước, bây giờ đến cục công an huyện. Tiểu đoàn trưởng Lý nói rồi quay sang phía anh Triệu: - Anh Triệu, nếu không có vấn đề gì lớn thì nể mặt tôi một chút, đây là chiến hữu năm xưa của tôi trong quân ngũ.
Lúc này đồn trưởng Triệu có chút khó xử, mặc dù hắn khong muốn đắc tội với với một người là phó đại đội trưởng đội cảnh vệ có trọng lượng này trong cục công an huyện, thế nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với chủ tịch Lý. Mặc dù chủ tịch Lý và hắn không cùng hệ thống, thế nhưng dù sao thì hắn cũng hiểu rõ hậu trường của chủ tịch Lý.
Đồn trưởng Triệu do dự giây lát rồi nhìn về phía chủ tịch Lý: - Anh Lý, anh xem chuyện này nên giải quyết thế nào?
Đồn trưởng Triệu khá xảo quyệt, mặc dù là trưng cầu ý kiến của chủ tịch Lý, thế nhưng lại không nói ra ý nghĩ của mình. Thế cho nên hắn căn bản không đắc tội với cả hai bên.
- Người của tôi không thể bị đánh không không như vậy được, nếu đã có người quen, như vậy phải giam tên kia lại hai ngày, sau đó bồi thường mười ngàn đồng, coi như bỏ qua. Chủ tịch Lý nhìn thoáng qua đồn trưởng Triệu rồi dùng giọng giống như rất nể tình nói.
Lúc này tiểu đội trưởng Lý chợt đỏ mặt tía tai, hắn cảm thấy mình căn bản không có thể diện, thế là không khỏi căng mặt lớn tiếng nói: - Anh Triệu, chuyện này xanh xem rồi xử lý, có một vấn đề tôi phải nhắc nhở anh, đó là bây giờ phải phá án theo đúng quy định.
Gương mặt đồn trưởng Triệu chợt biến đổi, hắn vừa rồi sở dĩ lên tiếng giúp đỡ tiểu đội trưởng Lý cũng là vì hai bên cùng hệ thống, nhưng không ngờ đối phương không cảm kích mình, ngược lại còn nói ra những lời như vậy.
- Đội trưởng Lý, đồn công an chúng tôi xưa nay phá án đều theo đúng quy định. Đồn trưởng Lý nói rồi quay sang hai tên cảnh sát: - Đưa người này về đồn thẩm vấn.
- Đồn trưởng Triệu, chuyện ẩu đả đánh nhau không nên nghe lời một phía, công việc quan trọng nhất của anh là phá án, anh nên hỏi thăm tất cả mọi người ở đây cái đã. Đội trưởng Lý nhìn thoáng qua Hà Kiếm Thành rồi dùng giọng cứng nhắc nói.
Đồn trưởng Triệu cố nén lửa giận trong lòng, thầm nghĩ tên khốn họ Lý kia đúng là một con ruồi làm bẩn nồi canh. Chính mình có ý tốt mời bọn họ đến đây uống rượu, thế nhưng không ngờ đến đây lại bị đối phương đâm chọc.
"Lý Thần Côn anh còn nghĩ rằng mình đang còn ở trong quân ngũ sao? Còn dám nói với tôi những lời như vậy? Nếu anh đã muốn chết, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt!" Đồn trưởng Triệu thầm hạ quyết tâm, hắn cười hì hì nói: - Đội trưởng Lý, nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ thực hiện theo lời của anh.
Đồn trưởng Triệu nói rồi quay sang chủ tịch Lý: - Chủ tịch Lý, ngài cũng thấy rồi đấy, còn có lãnh đạo của tôi ở chỗ này, tôi không có biện pháp nào khác, thế nên phải làm phiền anh một chút.
- Hừ. Chủ tịch Lý nhìn thoáng qua Lý Thần Côn, sau đó cầm lấy điện thoại bấm một dãy số rồi nói thẳng: - Anh Ngô à? Tôi là Lý Thắng Hỉ, chỗ này của tôi có chuyện cần phản ánh với anh. Bạn của tôi bị đánh, người của ngài còn yêu cầu phải đưa cả tôi đến đồn công an, ngài nói xem tôi có oan uổng không?
Người đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Lý Thắng Hỉ đưa điện thoại cho đồn trưởng Triệu: - Anh Triệu, anh nghe điện thoại đi.
Đồn trưởng Triệu nghe điện thoại, bộ dạng lười biếng chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Sau khi bên kia mắng một chặp thì hắn mới nói: - Cục trưởng Ngô, không phải là tôi lỗ mãng, là vì đội trưởng Lý không muốn làm như vậy. Nếu không thì anh ấy sẽ tố giác tôi không xử lý sự việc theo đúng pháp luật.
- Đội trưởng Lý nào? Là đội trưởng đội cảnh vệ sao? Anh ấy đang ở bên cạnh tôi, cái gì? Để cho anh ta nghe máy sao? Được được rồi, ngài chờ một chút. Giọng nói của đồn trưởng Triệu là rất lớn, giống như hắn đang cố ý nói cho Lý Thần Côn nghe rõ ràng.
Lý Thần Côn tiếp nhận điện thoại trong tay của đồn trưởng Triệu mà có chút run rẩy, từ sau khi hắn chuyển nghề đến cục công an huyện, hắn căn bản là bỏ ra khá nhiều khí lực. Nếu như bây giờ đắc tội với lãnh đạo cục công an huyện, vậy thì sau này không còn ngày hắn sống an nhàn nữa rồi.
Nhưng Hà Kiếm Thành là bạn bè cũ năm xưa, hắn không thể để cho Hà Kiếm Thành gặp rủi ro được. Thế là hắn nói với đầu dây bên kia: - Chào cục trưởng Ngô, tôi là Lý Thần Côn.
- Lý Thần Côn, anh phải làm tốt công tác của mình, còn chuyện công tác của đồn công an, còn chưa đến lượt anh phải khoa tay múa chân. Nếu như bọn họ có vấn đề thì cục sẽ xử lý, bây giờ tôi cho anh năm phút, nên đi đâu thì về đó đi.
Cục trưởng Ngô lên tiếng làm cho Lý Thần Côn chợt nổi giận, hắn nhìn thoáng qua bộ dạng đắc ý của đội trưởng Triệu rồi lớn tiếng nói: - Cục trưởng Ngô, chuyện này tôi trở về sẽ giải thích với ngài.
Lý Thần Côn nói xong thì cúp điện thoại, sau đó nói với đồn trưởng Triệu: - Đồn trưởng Triệu, chuyện này nếu như anh không xử lý theo lẽ công bằng, tôi sẽ phản ánh với tuyến trên, nếu cục công an huyện không tiếp nhận, tôi sẽ phản ánh lên thành phố.
Đồn trưởng Triệu cố gắng thu nạp nụ cười, hắn không khỏi cười hì hì với Lý Thần Côn: - Đội trưởng Lý, thật sự là bội phục anh, ngay cả lời nói của cục trưởng mà cũng không nghe, được, nếu anh có bản lĩnh thì cứ chờ đấy.
Đồn trưởng Triệu nói xong thì khoát tay với chủ tịch Lý: - Chủ tịch Lý, anh em tôi cũng không còn cách nào khác, anh nên phối hợp công tác với tôi.
Chủ tịch Lý nhìn về phía Lý Thần Côn rồi cười cười nói: - Thật sự là hảo hán, cũng không biết sau này là cẩu hán hay không, được, chúng ta đến đồn công an một chuyến.
Hà Kiếm Thành thấy tiểu đội trưởng Lý vì mình mà đắc tội với lãnh đạo, thế là không khỏi có chút băn khoăn. Nhưng hắn cũng không vội vàng, có chủ tịch Vương ở chỗ này, hắn không thể nào lên tiếng được. Chủ tịch Vương đã không cho mình nói, mình cũng không nên phát ra âm thanh nào.
- Anh là phó chủ tịch xã sao? Vương Tử Quân nhìn sự việc phát triển, tâm tư cũng không đặt trên sự việc này, hắn chờ khi hai tên cảnh sát bên kia đi đến bên cạnh Hà Kiếm Thành thì mới hỏi Lý Thắng Hỉ.
Lý Thắng Hỉ là người hoành hành trong huyện đã quen, thế nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi khi đối diện với vương tử quân. Vương Tử Quân là người có kinh nghiệm làm quan lâu năm, căn bản cực kỳ có khí thế. Đừng nói là Lý Thắng Hỉ, cho dù là một vài kẻ xảo trá đối diện với Vương Tử Quân thì cũng khó tránh khỏi hoảng hốt.
- Tôi...Tôi là phó chủ tịch xã. Dưới sự uy hiếp của Vương Tử Quân, Lý Thắng Hỉ không nhịn được phải lên tiếng.
- Anh nói cho tôi biết, anh làm phó chủ tịch xã nắm công tác nào được không? Vương Tử Quân tiến lên một bước về phía Lý Thắng Hỉ rồi dùng giọng trầm thấp nói.
Lý Thắng Hỉ càng cảm thấy có chút hoảng hốt, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi không khỏi chửi ầm lên: - Mẹ kiếp, tôi cần gì phải nói với anh.
Khi Lý Thắng Hỉ bên này mở miệng mắng thì đồn trưởng Triệu cũng cảm nhận được chút khác thường, khi hắn nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân không khỏi nhìn Hà Kiếm Thành: - Tiểu Hà, anh xử lý vấn đề này cho tôi.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh đi ra ngoài.
Lúc này không ai dám lên ngăn cản Vương Tử Quân, Hà Kiếm Thành đồng ý một tiếng, sau đó hắn lấy từ trong túi ra giấy chứng nhận công tác của mình rồi nói: - Đây là giấy chứng nhận công tác của tôi, vừa rồi tôi đi chấp hành nhiệm vụ, có vấn đề gì thì tôi và các anh sẽ cùng nhau phối hợp điều tra.
Đồn trưởng Triệu nhìn vào giấy chứng nhận công tác của Hà Kiếm Thành thì chợt sững sờ, tuy đây là lần đầu tiên hắn được thấy giấy chứng nhận này, thế nhưng cũng nhiều lần được thấy qua phim ảnh. Nhìn vào kinh nghiệm công tác của Lý Thần Côn bên kia, có lẽ đây không phải là giả.
Tuy đồn trưởng Triệu cảm thấy không yên nhưng cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Hà Kiếm Thành, sau khi nhìn qua giấy chứng nhận một lần nữa thì trả lại cho Hà Kiếm Thành, sau đó khẽ nói: - Đồng chí, tôi cảm thấy vừa rồi chỉ là hiểu lầm.
Đồn trưởng Triệu nói rồi kéo Lý Thắng Hỉ đến nói: - Chủ tịch Lý, vị này có lẽ có quen biết với anh của anh, là lãnh đạo tỉnh.
Đồn trưởng Triệu nói như vậy không khỏi làm cho gương mặt Lý Thắng Hỉ chợt biến đổi, hắn là người ở dưới huyện thế nhưng cũng có một vài chuyện nên được biết. Tuy hắn không biết thân phận của Hà Kiếm Thành, thế nhưng cũng biết không nên đắc tội với người trên tỉnh.
Lý Thắng Hỉ chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt cười ha hả nói: - Ôi, anh bạn, hôm nay đúng là nước cuốn trôi miếu long vương, nếu sớm biết ngài công tác trên tỉnh, cũng sẽ không xuất hiện chuyện này. À, có lẽ anh biết anh của tôi, anh ấy là Lý Thắng Thụy.
"Lý Thắng Thụy?" Hà Kiếm Thành chợt nhớ người kia là ai, hắn cũng từng gặp mặt người này vài lần, thế nhưng hai bên chỉ có chút giao tình. Mặc dù người kia rất muốn đẩy cao tình cảm với mình, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch nhắc nhở chính mình không nên thân mật với đối phương, hơn nữa hắn cũng thấy người ta không thành thật, thế cho nên không quan tâm.
Thật không ngờ người kia chỉ là một thư ký, thế nhưng em trai lại quá bá đạo dưới quê. Hà Kiếm Thành chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến lời nói của Vương Tử Quân, thế là không quan tâm đến đối phương, chỉ lạnh lùng cười nói: - Tôi và anh của anh không quen biết.
Người trong quan trường khi nói đến phương diện hai bên không quen biết thì trên cơ bản chỉ cười cười, thế nhưng Hà Kiếm Thành lên tiếng lại làm cho đồn trưởng Triệu căn bản cảm thấy khó hiểu. Nhưng ngay lúc này hắn cảm thấy sự việc không phải là người như mình có thể nhúng tay vào, vì vậy mới ngậm miệng lại, tuyệt đối không dám nói nhiều.
Gương mặt Lý Thắng Hỉ có hơi run rẩy, bình thường chỉ cần nhắc đến anh trai thì dù là lãnh đạo thành phố cũng phải nể mặt hắn. Bây giờ người ta nói như vậy chỉ có hai khả năng, một là người ta không quan tâm đến anh mình, nguyên nhân còn lại chính là hai bên không có mối quan hệ tốt.
Hy vọng không phải là như vậy.
/1843
|