Phùng Tiểu Cường hơn bốn mươi tuổi, vì phần lớn thời gian đều ngồi trong phòng an nhàn sung sướng thế nên gương mặt trắng nõn mềm mại, làn da như của trẻ con.
Phùng Tiểu Cường là phó cục trưởng thật ra chỉ là một tiểu nhân vật trong hoạt động lần này, một ngày trước hắn còn theo chân lãnh đạo, ngẫu nhiên còn nói chen vào được vài câu, thế nhưng hôm nay vì lãnh đạo rời đi, hắn căn bản là người đứng đầu đội ngũ.
Phùng Tiểu Cường căn bản rất hưởng thụ với sự biến hóa này, mặc dù hắn biết rõ nhiệm vụ lần này trên cơ bản là kết thúc không thành công, thế nhưng có thể được bắt tay với các vị lãnh đạo là chư hầu một phương, như vậy hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú.
- Chủ tịch Vương, đây là tiên sinh Pierce của công ty LiSang. Phùng Tiểu Cường nói rồi khẽ giới thiệu người đàn ông nước ngoài ở bên cạnh mình.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn lễ phép bắt tay với người đàn ông ngoại quốc có thân hình cao lớn, sau đó dùng tiếng Anh trôi chảy nói vài câu nhiệt liệt hoan nghênh đoàn người của Pierce.
Vương Tử Quân nói tiếng Anh đúng tiêu chuẩn làm cho Phùng Tiểu Cường có chút hoảng sợ, thầm nghĩ Vương Tử Quân này đúng là Vương Tử Quân, căn bản là có chút tài năng, vì muốn giữ hạng mục của công ty LiSang ở lại Mật Đông mà đã cho ra nhiều công tác. Chưa nói đến những phương diện gì khác, ví dụ như công tác phiên dịch lần này, tuy cô nàng phiên dịch cao ráo xinh đẹp, thế nhưng dù thế nào cũng không bằng một vị chủ tịch tự minh nói chuyện với người nước ngoài.
Biết đâu Vương Tử Quân chỉ tạm thời học vài câu tiếng Anh để chào hỏi mà thôi? Nhưng Phùng Tiểu Cường nhanh chóng phát hiện Vương Tử Quân không phải chỉ chào hỏi qua loa cho xong, trình độ tiếng Anh căn bản là rất tốt.
Trong quá trình trò chuyện sau đó dù Pierce có hỏi điều gì thì Vương Tử Quân cũng có thể dùng tiếng Anh trả lời trôi chảy, điều này làm cho đám người đưa mắt nhìn nhau, cực kỳ giật mình.
Bầu không khí hội đàm là không tệ, tối thiểu thì Pierce tiên sinh cũng không phải bày ra gương mặt không có chút tình cảm nào như trước. Phùng Tiểu Cường có chút mất kiên nhẫn, có phải là người này thích trò chuyện lắm hay sao? Rõ ràng không có mục đích đầu tư, vì vậy nên tranh thủ quay về, cần gì phải mất thời gian ở đây?
- Cục trưởng Phùng, giai đoạn khảo sát tiếp theo mong anh quan tâm nhiều hơn, có gì cần sửa chữa thì anh cứ nói với thư ký trưởng Trương. Sau khi tiếp đãi xong thì Vương Tử Quân hẹn Phùng Tiểu Cường đến một gian phòng nhỏ, hắn vừa cười vừa nói.
Phùng Tiểu Cường nhìn nụ cười chân thành của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm động, chỉ cần nhìn vào phương diện một người là chủ tịch tỉnh như Vương Tử Quân hẹn mình nói chuyện, giống như có việc gì đó rất gấp cần nhờ mình, đã nói lên phương diện người ta cũng coi trọng mình. Phùng Tiểu Cường cảm thấy trong lòng bừng lên lửa nóng, hắn lên tiếng: - Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, chỉ cần là những gì tôi có thể làm được, nhất định sẽ dốc toàn lực. Nhưng trước khi khối khảo sát cho ra những kết luận chính thức, tôi cũng không dễ dàng ở mở miệng được.
Mặc dù Vương Tử Quân hạ thấp tư thái thế nhưng Phùng Tiểu Cường lên tiếng đáp lời mà không khỏi thầm nghĩ: "Minh nói chuyện với chủ tịch Vương không khác gì đang báo cáo công tác với lãnh đạo..."
Mặc dù Phùng Tiểu Cường là từ ban ngành thượng cấp đi xuống thế nhưng vẫn không thể đánh đồng với cấp bậc của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân thận trọng đối đãi với mình, chẳng qua là có lo nghĩ riêng. Trước đó Phùng Tiểu Cường có nói, sẽ đến đón chờ Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân từ chối mà muốn đích thân hẹn ngày gặp mặt Phùng Tiểu Cường. Một là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng; hai là Phùng Tiểu Cường không phải đại nhân vật, thế nhưng lại là cán bộ đại biểu cho ban ngành thượng cấp đi đến, thế nên ít nhất phải có sự tôn trọng đầy đủ.
]Sau khi nói vài câu chuyện thì Vương Tử Quân khẽ nói: - Cục trưởng Phùng, ngài luôn đi theo đoàn khảo sát, ngài có thể nói cho tôi biết vì sao Pierce tiên sinh không hài lòng với tình huống của các tỉnh khác hay không?
- Phía Pierce tiên sinh cũng không có phản hồi, thế nên chúng tôi cũng không phán đoán được. Phùng Tiểu Cường là người làm việc cẩn thận, những lời không nên sẽ không bao giờ nói ra. Vấn đề của Vương Tử Quân mặc dù không làm hắn khó xử, thế nhưng sự thật là hắn cũng không thể hiểu rõ.
Phùng Tiểu Cường cảm thấy tình hình của tỉnh Tây Tường tốt hơn cả Mật Đông, thế nhưng Tây Tường không có khả năng, nh vậy thì Mật Đông càng không có khả năng, đây cũng là nguyên nhân mà lãnh đạo đơn vị của hắn nhanh chóng quay về.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn vào vẻ mặt của Phùng Tiểu Cường, cũng không phải cố ý từ chối, có lẽ là cục trưởng Phùng cũng không biết điều gì. Chẳng lẽ giống như tin đồn ở bên ngoài, đám người này căn bản không có ý muốn đầu tư trong nước?
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, thế là hắn đành nói sang chuyện khác. Hai người hàn huyên vài câu, sau đó Phùng Tiểu Cường cố gắng lấy dũng khí nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy phía tỉnh Mật Đông cũng không nên lãng phí sức lực, anh cứ nhìn vào mà xem, những người này cũng không dễ hầu hạ.
- Tôi hiểu ý của cục trưởng Phùng, thế nhưng bây giờ cơ hội đến tay tỉnh Mật Đông, tỉnh chúng tôi dù sao cũng phải liều mạng một phen. Hy vọng ngày mai đi khảo sát thì cục trưởng Phùng có thể hỗ trợ nhiều hơn. Vương Tử Quân hiểu Phùng Tiểu Cường chuẩn bị nói cái gì, hắn không những không cảm thấy người này nói chuyện đường đột, ngược lại còn cảm thấy Phùng Tiểu Cường này căn bản là không tệ.
Tuy Vương Tử Quân nói lời kính nhờ thế nhưng khí độ bản thân không khỏi làm cho Phùng Tiểu Cường xem đó như lời sắp xếp công tác của lãnh đạo. Hắn cười cười trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương cứ yên tâm, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi sẽ căn bản cố gắng hết sức.
Sáng sớm hôm sau xem như bắt đầu quá trình khảo sát ở tỉnh Mật Đông. Thư ký trưởng Trương Tề Bảo cùng với nhóm người Phùng Tiểu Cường và Pierce tiên sinh lên một chiếc Toyota Coaster chạy về phía hai đối tượng được khảo sát lần này chính là thành phố Thanh Chuyên và Tử Quang.
- Thư ký trưởng Trương, chúng ta nên đi đến trạm Tử Quang thôi, tôi cảm thấy có đi thành phố Thanh Chuyên hay không cũng như nhau mà thôi. Phùng Tiểu Cường sau khi biết rõ tình huống của thành phố Thanh Chuyên thì khẽ nói lời đề nghị với Trương Tề Bảo.
Nếu như là ở tỉnh Tây Tường, Phùng Tiểu Cường có lẽ còn lôi kéo đám người Pierce tiên sinh chạy đi khảo sát thêm vài nơi, thế nhưng bây giờ hắn không còn tâm tư như vậy. Hắn biết rõ chuyện căn bản là khó làm, cần gì phải lãng phí sức lực và tinh lực như vậy?
Trương Tề Bảo là một người tinh anh, hắn nào không rõ tâm tư của Phùng Tiểu Cường? Hắn thầm nghĩ, cho dù anh là người thấy rõ thế cục thì cũng đang ở trên địa bàn Mật Đông, anh bỏ gánh giữa đường như vậy liệu có phải là chưa trưởng thành chính trị hay không?
Trương Tề Bảo thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: - Cục trưởng Phùng, hai người chúng ta mới quen đã thân, anh cũng không thể nói như vậy được. Chủ tịch Vương của chúng tôi nhìn trúng hạng mục này, có được hay không thì không là vấn đề, thế nhưng nếu như sự việc còn chưa hoàn thành mà chủ tịch Vương biết tôi có tâm tư như thế, chỉ sợ tôi cũng khó thể tiếp tục làm thư ký trưởng nữa. Tôi thấy hay là thế này, anh cùng tôi vất vả một hôm, tối nay tôi sẽ mời anh vài ly say sưa.
Trương Tề Bảo nói rồi giống như nghĩ đến phương diện gì đó: - Chỗ này của tôi có hai chai rượu "Hạt Giống" năm xưa, tôi sẽ lấy ra cho hai anh em cùng uống.
Rượu "Hạt Giống"? Phùng Tiểu Cường có hơi ngây người, hắn căn bản không biết đây là rượu gì.
- Năm xưa tôi công tác dưới địa phương, khi đó nhà máy rượu vừa đưa vào sản xuất một loại rượu mẻ đầu tiên, chỗ chúng tôi gọi là rượu Hạt Giống. Đã hơn hai chục năm trôi qua, loại rượu này tuy không đáng tiền nhưng cũng không còn nhiều. Trương Tề Bảo khẽ cười nói.
- Thư ký trưởng Trương, ngài quá khách khí rồi, chỉ cần ngài mở miệng thì tôi sẽ chạy gãy chân, chủ yếu là tôi thấy hy vọng không lớn thế nên không muốn mọi người mệt mỏi, đơn giản là đi quá nhiều nơi. Phùng Tiểu Cường lên tiếng rồi dùng giọng không che giấu nói: - Thư ký trưởng, tôi tin tưởng anh cũng biết tình hình của những tỉnh khác, thậm chí có thể nói anh căn bản còn biết nhiều hơn cả tôi. Vì sao những nơi khác đều là lãnh đạo của bộ chúng tôi đi tháp tùng, thế nhưng đến tỉnh Mật Đông lại chỉ còn lại một mình tiểu nhân vật như tôi?
- Cục trưởng Phùng, anh cũng không phải là tiểu nhân vật, trong mắt tôi thì anh vẫn là lãnh đạo thượng cấp. Trương Tề Bảo nhìn Phùng Tiểu Cường rồi mỉm cười nói.
- Thư ký trưởng, nói ra thì ngài mới là lãnh đạo của tôi, ngài lãnh đạo cả một văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, tôi thì tính là lãnh đạo gì được? Phùng Tiểu Cường cố gắng khiêm tốn thế nhưng lại rất hưởng thụ, xem ra đám cán bộ ở tỉnh Mật Đông này rất dễ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Phùng Tiểu Cường cũng không quên dùng giọng thành thật nói: - Tại sao lại là một tiểu nhân vật như tôi dẫn đội ngũ khảo sát đến Mật Đông? Không phải lãnh đạo của tôi thấy Mật Đông không có cơ hội quá lớn, không muốn lãng phí thời gian khảo sát sao?
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu, hắn là người công tác lâu năm ở Mật Đông, hắn hiểu rõ tình huống của Mật Đông như trong lòng bàn tay. Sự thật giống như lời nói của Phùng Tiểu Cường, tuy Mật Đông có tình huống khá tốt, thế nhưng nếu so với một tỉnh nông nghiệp như Tây Tường thì căn bản vẫn còn kém xa.
- Cục trưởng Phùng, dù thế nào thì chúng tôi vẫn theo chỉ thị của chủ tịch Vương, dù chỉ là một phần trăm hy vọng cũng phải cố gắng.
Hai người Trương Tề Bảo và Phùng Tiểu Cường trò chuyện với nhau một lát thì lại phát hiện hai người năm xưa học đại học cùng trường, thế là mối quan hệ thêm tăng tiến. Khi hai người đang trò chuyện vui sướng, đột nhiên nhân viên phiên dịch trong đoàn khảo sát của công ty LiSang đi đến nói: - Cục trưởng Phùng, thư ký trưởng Trương, Pierce tiên sinh muốn đi xuống xem xét một chút.
Phùng Tiểu Cường và Trương Tề Bảo đưa mắt nhìn nhau, Phùng Tiểu Cường khẽ hỏi Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng, anh xem nên làm sao bây giờ?
- Chúng ta đã cùng đi với nhau, nếu người ta có yêu cầu, như vậy thì toàn lực phối hợp. Trương Tề Bảo do dự giây lát rồi trầm giọng nói với Phùng Tiểu Cường.
Lúc này thời tiết đã vào giữa tháng mười, có hơi mát lạnh. Phùng Tiểu Cường đi xuống xe mà không khỏi rùng mình, thế là không khỏi nhìn về phía đoàn khảo sát của Pierce tiên sinh, thấy bọn họ luôn tỏ ra ung dung.
Xem ra sau này mình nên chú ý rèn luyện sức khỏe một chút.
Lúc đầu Phùng Tiểu Cường còn có chút kỳ quái vì biểu hiện của nhóm người Pierce tiên sinh, thế nhưng khi thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chạy về phía một dòng sông cách đó không xa, hắn chợt hiểu là có chuyện gì xảy ra, thế là cười nói: - Thư ký trưởng, những người này đúng là nói bừa, rõ ràng là không nín được mà lại mở miệng nói rằng xuống khảo sát một chút.
Trương Tề Bảo nghe thấy vậy cũng có chút buồn cười.
Khi hai người Trương Tề Bảo và Phùng Tiểu Cường đang nói đùa với nhau, người đàn ông phía bên kia chạy đến dòng sông và chạy về phía bên này, sau đó khẽ vẫy vẫy tay với người phụ nữ bên cạnh Pierce tiên sinh.
Người phụ nữ kia đang nói cười vui vẻ với Pierce tiên sinh, hai bên giống như khá hợp nhau, đã cười đến mức lăn lộn. Khi thấy người đàn ông kia gọi mình thì không khỏi có chút sững sốt, thế là nhanh chóng đi tới.
Phùng Tiểu Cường thấy động tác của hai người kia, gương mặt có chút căng thẳng, thế nhưng ánh mắt của hắn làm cho Trương Tề Bảo thầm nghĩ, người này có lẽ lại đang muốn cười.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu với Phùng Tiểu Cường, cũng không lên tiếng, thế nhưng gương mặt có vài phần nghi hoặc.
Người phụ nữ kia đi ra căn bản hơi lâu, năm phút sau mới quay lại xe. Người phụ nữ kia đi lên xe với gương mặt sáng lạn, điều này làm cho người ta cảm thấy rất quyến rũ.
Tuy Phùng Tiểu Cường có quan điểm thẩm mỹ khác biệt, thế nhưng nhìn cảnh tượng hiện tại không khỏi sinh ra một ý nghĩ, đó là không phải sau khi xử lý nổi buồn xong thì hai người kia có làm gì đó sao?
- Anh Phùng, chúng ta còn cách xa địa điểm khảo sát nữa không? Pierce tiên sinh nãy giờ không mở miệng, lúc này đột nhiên đi đến bên cạnh Phùng Tiểu Cường rồi hỏi.
Phùng Tiểu Cường có chút sững sốt, sau đó hắn nói: - Còn cách năm mươi kilomet, chúng ta đi một giờ nữa là có thể đến địa điểm nghỉ ngơi.
- Tốt quá. Pierce khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.
Xe lại tiếp tục chạy đi, thế nhưng đám người Pierce tiên sinh bên kia vốn nhắm mắt dưỡng thần lại có vài phần vui sướng. Chẳng qua đám người nay chỉ giới hạn trò chuyện với nhau, hơn nữa là nói rất nhanh.
Tuy có phiên dịch ở bên cạnh nhưng người ta không phải nói với mình, Phùng Tiểu Cường cũng không hỏi xem người ta đang nói cái gì.
Một giờ sau đoàn khảo sát đến thành phố Tử Quang, sau khi đi đến thành phố Tử Quang thì đoàn người cũng không nghỉ ngơi như trước, Pierce yêu cầu nhanh chóng đi đến địa phương được sắp xếp để khảo sát. Phùng Tiểu Cường đã sớm biết được sự chuyên nghiệp của nhóm người Pierce, thế nên đành phải làm theo.
Nhưng trong quá trình khảo sát thì Phùng Tiểu Cường sinh ra cảm giác cổ quái, hắn cũng có tham gia vài lần khảo sát trước đó, thế nhưng khi đó vì hắn không phải là lãnh đạo chủ yếu nên cũng không quan tâm. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy đoàn khảo sát của đám người nước ngoài bỏ ra nhiều thời gian hơn.
Ví dụ như trước đó đám người này chỉ mất nửa giờ xem xét, bây giờ lại bỏ ra hơn một giờ.
Tuy bên người Phùng Tiểu Cường còn có Trương Tề Bảo, căn bản không quá buồn, thế nhưng biểu hiện kỳ quái của đám người Pierce tiên sinh làm cho hắn có chút bất ngờ. Nhưng cuối cùng hắn quy kết nguyên nhân cho phương diện người ta sắp đi, thế nên xem xét lâu một chút cũng là bình thường.
- Thư ký trưởng Trương, rất ít khi thấy được dòng sông trong xanh như vậy, xem ra chủ tịch Vương các anh ra tay rất mạnh. Phùng Tiểu Cường đứng bên một bờ sông nhỏ nhìn dòng nước trong xanh bên dưới, thế là không nhịn được phải cảm khái.
Trương Tề Bảo gật đầu nói: - Mật Đông muốn được chấn hưng thì căn bản phải có một tác phong cứng ngắc, phải có can đảm và tích cực xử lý các vấn đề tồn đọng, chủ tịch Vương vì muốn làm cho phương diện phát triển kinh tế và môi trường được cân đối mà bỏ ra nhiều công sức. Nói thật thì tôi rất tình nguyện đi theo chủ tịch Vương chấn hưng Mật Đông.
Hai người trò chuyện với nhau rồi đều nở nụ cười.
Có sự đồng hành của Trương Tề Bảo thì Phùng Tiểu Cường cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, khi mặt trời buông xuống cũng chính là lúc chấm dứt một ngày khảo sát, Pierce chợt đi đến trước mặt Phùng Tiểu Cường.
- Pierce tiên sinh, chúng ta bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi dùng cơm, anh thấy thế nào? Phùng Tiểu Cường nhìn Pierce rồi khẽ đề nghị.
- Phùng tiên sinh, tôi cảm thấy cũng không cần nghỉ ngơi, tôi hy vọng có thể bàn điều kiện đầu tư, sau đó mới dùng cơm. Pierce mặc dù nói tiếng Trung có vài phần đông cứng, thế nhưng vẫn nói được một câu.
Phùng Tiểu Cường chợt sững sờ, căn bản khó thể tin đây là sự thật
Phùng Tiểu Cường là phó cục trưởng thật ra chỉ là một tiểu nhân vật trong hoạt động lần này, một ngày trước hắn còn theo chân lãnh đạo, ngẫu nhiên còn nói chen vào được vài câu, thế nhưng hôm nay vì lãnh đạo rời đi, hắn căn bản là người đứng đầu đội ngũ.
Phùng Tiểu Cường căn bản rất hưởng thụ với sự biến hóa này, mặc dù hắn biết rõ nhiệm vụ lần này trên cơ bản là kết thúc không thành công, thế nhưng có thể được bắt tay với các vị lãnh đạo là chư hầu một phương, như vậy hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú.
- Chủ tịch Vương, đây là tiên sinh Pierce của công ty LiSang. Phùng Tiểu Cường nói rồi khẽ giới thiệu người đàn ông nước ngoài ở bên cạnh mình.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn lễ phép bắt tay với người đàn ông ngoại quốc có thân hình cao lớn, sau đó dùng tiếng Anh trôi chảy nói vài câu nhiệt liệt hoan nghênh đoàn người của Pierce.
Vương Tử Quân nói tiếng Anh đúng tiêu chuẩn làm cho Phùng Tiểu Cường có chút hoảng sợ, thầm nghĩ Vương Tử Quân này đúng là Vương Tử Quân, căn bản là có chút tài năng, vì muốn giữ hạng mục của công ty LiSang ở lại Mật Đông mà đã cho ra nhiều công tác. Chưa nói đến những phương diện gì khác, ví dụ như công tác phiên dịch lần này, tuy cô nàng phiên dịch cao ráo xinh đẹp, thế nhưng dù thế nào cũng không bằng một vị chủ tịch tự minh nói chuyện với người nước ngoài.
Biết đâu Vương Tử Quân chỉ tạm thời học vài câu tiếng Anh để chào hỏi mà thôi? Nhưng Phùng Tiểu Cường nhanh chóng phát hiện Vương Tử Quân không phải chỉ chào hỏi qua loa cho xong, trình độ tiếng Anh căn bản là rất tốt.
Trong quá trình trò chuyện sau đó dù Pierce có hỏi điều gì thì Vương Tử Quân cũng có thể dùng tiếng Anh trả lời trôi chảy, điều này làm cho đám người đưa mắt nhìn nhau, cực kỳ giật mình.
Bầu không khí hội đàm là không tệ, tối thiểu thì Pierce tiên sinh cũng không phải bày ra gương mặt không có chút tình cảm nào như trước. Phùng Tiểu Cường có chút mất kiên nhẫn, có phải là người này thích trò chuyện lắm hay sao? Rõ ràng không có mục đích đầu tư, vì vậy nên tranh thủ quay về, cần gì phải mất thời gian ở đây?
- Cục trưởng Phùng, giai đoạn khảo sát tiếp theo mong anh quan tâm nhiều hơn, có gì cần sửa chữa thì anh cứ nói với thư ký trưởng Trương. Sau khi tiếp đãi xong thì Vương Tử Quân hẹn Phùng Tiểu Cường đến một gian phòng nhỏ, hắn vừa cười vừa nói.
Phùng Tiểu Cường nhìn nụ cười chân thành của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm động, chỉ cần nhìn vào phương diện một người là chủ tịch tỉnh như Vương Tử Quân hẹn mình nói chuyện, giống như có việc gì đó rất gấp cần nhờ mình, đã nói lên phương diện người ta cũng coi trọng mình. Phùng Tiểu Cường cảm thấy trong lòng bừng lên lửa nóng, hắn lên tiếng: - Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, chỉ cần là những gì tôi có thể làm được, nhất định sẽ dốc toàn lực. Nhưng trước khi khối khảo sát cho ra những kết luận chính thức, tôi cũng không dễ dàng ở mở miệng được.
Mặc dù Vương Tử Quân hạ thấp tư thái thế nhưng Phùng Tiểu Cường lên tiếng đáp lời mà không khỏi thầm nghĩ: "Minh nói chuyện với chủ tịch Vương không khác gì đang báo cáo công tác với lãnh đạo..."
Mặc dù Phùng Tiểu Cường là từ ban ngành thượng cấp đi xuống thế nhưng vẫn không thể đánh đồng với cấp bậc của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân thận trọng đối đãi với mình, chẳng qua là có lo nghĩ riêng. Trước đó Phùng Tiểu Cường có nói, sẽ đến đón chờ Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân từ chối mà muốn đích thân hẹn ngày gặp mặt Phùng Tiểu Cường. Một là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng; hai là Phùng Tiểu Cường không phải đại nhân vật, thế nhưng lại là cán bộ đại biểu cho ban ngành thượng cấp đi đến, thế nên ít nhất phải có sự tôn trọng đầy đủ.
]Sau khi nói vài câu chuyện thì Vương Tử Quân khẽ nói: - Cục trưởng Phùng, ngài luôn đi theo đoàn khảo sát, ngài có thể nói cho tôi biết vì sao Pierce tiên sinh không hài lòng với tình huống của các tỉnh khác hay không?
- Phía Pierce tiên sinh cũng không có phản hồi, thế nên chúng tôi cũng không phán đoán được. Phùng Tiểu Cường là người làm việc cẩn thận, những lời không nên sẽ không bao giờ nói ra. Vấn đề của Vương Tử Quân mặc dù không làm hắn khó xử, thế nhưng sự thật là hắn cũng không thể hiểu rõ.
Phùng Tiểu Cường cảm thấy tình hình của tỉnh Tây Tường tốt hơn cả Mật Đông, thế nhưng Tây Tường không có khả năng, nh vậy thì Mật Đông càng không có khả năng, đây cũng là nguyên nhân mà lãnh đạo đơn vị của hắn nhanh chóng quay về.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn vào vẻ mặt của Phùng Tiểu Cường, cũng không phải cố ý từ chối, có lẽ là cục trưởng Phùng cũng không biết điều gì. Chẳng lẽ giống như tin đồn ở bên ngoài, đám người này căn bản không có ý muốn đầu tư trong nước?
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, thế là hắn đành nói sang chuyện khác. Hai người hàn huyên vài câu, sau đó Phùng Tiểu Cường cố gắng lấy dũng khí nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy phía tỉnh Mật Đông cũng không nên lãng phí sức lực, anh cứ nhìn vào mà xem, những người này cũng không dễ hầu hạ.
- Tôi hiểu ý của cục trưởng Phùng, thế nhưng bây giờ cơ hội đến tay tỉnh Mật Đông, tỉnh chúng tôi dù sao cũng phải liều mạng một phen. Hy vọng ngày mai đi khảo sát thì cục trưởng Phùng có thể hỗ trợ nhiều hơn. Vương Tử Quân hiểu Phùng Tiểu Cường chuẩn bị nói cái gì, hắn không những không cảm thấy người này nói chuyện đường đột, ngược lại còn cảm thấy Phùng Tiểu Cường này căn bản là không tệ.
Tuy Vương Tử Quân nói lời kính nhờ thế nhưng khí độ bản thân không khỏi làm cho Phùng Tiểu Cường xem đó như lời sắp xếp công tác của lãnh đạo. Hắn cười cười trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương cứ yên tâm, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi sẽ căn bản cố gắng hết sức.
Sáng sớm hôm sau xem như bắt đầu quá trình khảo sát ở tỉnh Mật Đông. Thư ký trưởng Trương Tề Bảo cùng với nhóm người Phùng Tiểu Cường và Pierce tiên sinh lên một chiếc Toyota Coaster chạy về phía hai đối tượng được khảo sát lần này chính là thành phố Thanh Chuyên và Tử Quang.
- Thư ký trưởng Trương, chúng ta nên đi đến trạm Tử Quang thôi, tôi cảm thấy có đi thành phố Thanh Chuyên hay không cũng như nhau mà thôi. Phùng Tiểu Cường sau khi biết rõ tình huống của thành phố Thanh Chuyên thì khẽ nói lời đề nghị với Trương Tề Bảo.
Nếu như là ở tỉnh Tây Tường, Phùng Tiểu Cường có lẽ còn lôi kéo đám người Pierce tiên sinh chạy đi khảo sát thêm vài nơi, thế nhưng bây giờ hắn không còn tâm tư như vậy. Hắn biết rõ chuyện căn bản là khó làm, cần gì phải lãng phí sức lực và tinh lực như vậy?
Trương Tề Bảo là một người tinh anh, hắn nào không rõ tâm tư của Phùng Tiểu Cường? Hắn thầm nghĩ, cho dù anh là người thấy rõ thế cục thì cũng đang ở trên địa bàn Mật Đông, anh bỏ gánh giữa đường như vậy liệu có phải là chưa trưởng thành chính trị hay không?
Trương Tề Bảo thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: - Cục trưởng Phùng, hai người chúng ta mới quen đã thân, anh cũng không thể nói như vậy được. Chủ tịch Vương của chúng tôi nhìn trúng hạng mục này, có được hay không thì không là vấn đề, thế nhưng nếu như sự việc còn chưa hoàn thành mà chủ tịch Vương biết tôi có tâm tư như thế, chỉ sợ tôi cũng khó thể tiếp tục làm thư ký trưởng nữa. Tôi thấy hay là thế này, anh cùng tôi vất vả một hôm, tối nay tôi sẽ mời anh vài ly say sưa.
Trương Tề Bảo nói rồi giống như nghĩ đến phương diện gì đó: - Chỗ này của tôi có hai chai rượu "Hạt Giống" năm xưa, tôi sẽ lấy ra cho hai anh em cùng uống.
Rượu "Hạt Giống"? Phùng Tiểu Cường có hơi ngây người, hắn căn bản không biết đây là rượu gì.
- Năm xưa tôi công tác dưới địa phương, khi đó nhà máy rượu vừa đưa vào sản xuất một loại rượu mẻ đầu tiên, chỗ chúng tôi gọi là rượu Hạt Giống. Đã hơn hai chục năm trôi qua, loại rượu này tuy không đáng tiền nhưng cũng không còn nhiều. Trương Tề Bảo khẽ cười nói.
- Thư ký trưởng Trương, ngài quá khách khí rồi, chỉ cần ngài mở miệng thì tôi sẽ chạy gãy chân, chủ yếu là tôi thấy hy vọng không lớn thế nên không muốn mọi người mệt mỏi, đơn giản là đi quá nhiều nơi. Phùng Tiểu Cường lên tiếng rồi dùng giọng không che giấu nói: - Thư ký trưởng, tôi tin tưởng anh cũng biết tình hình của những tỉnh khác, thậm chí có thể nói anh căn bản còn biết nhiều hơn cả tôi. Vì sao những nơi khác đều là lãnh đạo của bộ chúng tôi đi tháp tùng, thế nhưng đến tỉnh Mật Đông lại chỉ còn lại một mình tiểu nhân vật như tôi?
- Cục trưởng Phùng, anh cũng không phải là tiểu nhân vật, trong mắt tôi thì anh vẫn là lãnh đạo thượng cấp. Trương Tề Bảo nhìn Phùng Tiểu Cường rồi mỉm cười nói.
- Thư ký trưởng, nói ra thì ngài mới là lãnh đạo của tôi, ngài lãnh đạo cả một văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, tôi thì tính là lãnh đạo gì được? Phùng Tiểu Cường cố gắng khiêm tốn thế nhưng lại rất hưởng thụ, xem ra đám cán bộ ở tỉnh Mật Đông này rất dễ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Phùng Tiểu Cường cũng không quên dùng giọng thành thật nói: - Tại sao lại là một tiểu nhân vật như tôi dẫn đội ngũ khảo sát đến Mật Đông? Không phải lãnh đạo của tôi thấy Mật Đông không có cơ hội quá lớn, không muốn lãng phí thời gian khảo sát sao?
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu, hắn là người công tác lâu năm ở Mật Đông, hắn hiểu rõ tình huống của Mật Đông như trong lòng bàn tay. Sự thật giống như lời nói của Phùng Tiểu Cường, tuy Mật Đông có tình huống khá tốt, thế nhưng nếu so với một tỉnh nông nghiệp như Tây Tường thì căn bản vẫn còn kém xa.
- Cục trưởng Phùng, dù thế nào thì chúng tôi vẫn theo chỉ thị của chủ tịch Vương, dù chỉ là một phần trăm hy vọng cũng phải cố gắng.
Hai người Trương Tề Bảo và Phùng Tiểu Cường trò chuyện với nhau một lát thì lại phát hiện hai người năm xưa học đại học cùng trường, thế là mối quan hệ thêm tăng tiến. Khi hai người đang trò chuyện vui sướng, đột nhiên nhân viên phiên dịch trong đoàn khảo sát của công ty LiSang đi đến nói: - Cục trưởng Phùng, thư ký trưởng Trương, Pierce tiên sinh muốn đi xuống xem xét một chút.
Phùng Tiểu Cường và Trương Tề Bảo đưa mắt nhìn nhau, Phùng Tiểu Cường khẽ hỏi Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng, anh xem nên làm sao bây giờ?
- Chúng ta đã cùng đi với nhau, nếu người ta có yêu cầu, như vậy thì toàn lực phối hợp. Trương Tề Bảo do dự giây lát rồi trầm giọng nói với Phùng Tiểu Cường.
Lúc này thời tiết đã vào giữa tháng mười, có hơi mát lạnh. Phùng Tiểu Cường đi xuống xe mà không khỏi rùng mình, thế là không khỏi nhìn về phía đoàn khảo sát của Pierce tiên sinh, thấy bọn họ luôn tỏ ra ung dung.
Xem ra sau này mình nên chú ý rèn luyện sức khỏe một chút.
Lúc đầu Phùng Tiểu Cường còn có chút kỳ quái vì biểu hiện của nhóm người Pierce tiên sinh, thế nhưng khi thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chạy về phía một dòng sông cách đó không xa, hắn chợt hiểu là có chuyện gì xảy ra, thế là cười nói: - Thư ký trưởng, những người này đúng là nói bừa, rõ ràng là không nín được mà lại mở miệng nói rằng xuống khảo sát một chút.
Trương Tề Bảo nghe thấy vậy cũng có chút buồn cười.
Khi hai người Trương Tề Bảo và Phùng Tiểu Cường đang nói đùa với nhau, người đàn ông phía bên kia chạy đến dòng sông và chạy về phía bên này, sau đó khẽ vẫy vẫy tay với người phụ nữ bên cạnh Pierce tiên sinh.
Người phụ nữ kia đang nói cười vui vẻ với Pierce tiên sinh, hai bên giống như khá hợp nhau, đã cười đến mức lăn lộn. Khi thấy người đàn ông kia gọi mình thì không khỏi có chút sững sốt, thế là nhanh chóng đi tới.
Phùng Tiểu Cường thấy động tác của hai người kia, gương mặt có chút căng thẳng, thế nhưng ánh mắt của hắn làm cho Trương Tề Bảo thầm nghĩ, người này có lẽ lại đang muốn cười.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu với Phùng Tiểu Cường, cũng không lên tiếng, thế nhưng gương mặt có vài phần nghi hoặc.
Người phụ nữ kia đi ra căn bản hơi lâu, năm phút sau mới quay lại xe. Người phụ nữ kia đi lên xe với gương mặt sáng lạn, điều này làm cho người ta cảm thấy rất quyến rũ.
Tuy Phùng Tiểu Cường có quan điểm thẩm mỹ khác biệt, thế nhưng nhìn cảnh tượng hiện tại không khỏi sinh ra một ý nghĩ, đó là không phải sau khi xử lý nổi buồn xong thì hai người kia có làm gì đó sao?
- Anh Phùng, chúng ta còn cách xa địa điểm khảo sát nữa không? Pierce tiên sinh nãy giờ không mở miệng, lúc này đột nhiên đi đến bên cạnh Phùng Tiểu Cường rồi hỏi.
Phùng Tiểu Cường có chút sững sốt, sau đó hắn nói: - Còn cách năm mươi kilomet, chúng ta đi một giờ nữa là có thể đến địa điểm nghỉ ngơi.
- Tốt quá. Pierce khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.
Xe lại tiếp tục chạy đi, thế nhưng đám người Pierce tiên sinh bên kia vốn nhắm mắt dưỡng thần lại có vài phần vui sướng. Chẳng qua đám người nay chỉ giới hạn trò chuyện với nhau, hơn nữa là nói rất nhanh.
Tuy có phiên dịch ở bên cạnh nhưng người ta không phải nói với mình, Phùng Tiểu Cường cũng không hỏi xem người ta đang nói cái gì.
Một giờ sau đoàn khảo sát đến thành phố Tử Quang, sau khi đi đến thành phố Tử Quang thì đoàn người cũng không nghỉ ngơi như trước, Pierce yêu cầu nhanh chóng đi đến địa phương được sắp xếp để khảo sát. Phùng Tiểu Cường đã sớm biết được sự chuyên nghiệp của nhóm người Pierce, thế nên đành phải làm theo.
Nhưng trong quá trình khảo sát thì Phùng Tiểu Cường sinh ra cảm giác cổ quái, hắn cũng có tham gia vài lần khảo sát trước đó, thế nhưng khi đó vì hắn không phải là lãnh đạo chủ yếu nên cũng không quan tâm. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy đoàn khảo sát của đám người nước ngoài bỏ ra nhiều thời gian hơn.
Ví dụ như trước đó đám người này chỉ mất nửa giờ xem xét, bây giờ lại bỏ ra hơn một giờ.
Tuy bên người Phùng Tiểu Cường còn có Trương Tề Bảo, căn bản không quá buồn, thế nhưng biểu hiện kỳ quái của đám người Pierce tiên sinh làm cho hắn có chút bất ngờ. Nhưng cuối cùng hắn quy kết nguyên nhân cho phương diện người ta sắp đi, thế nên xem xét lâu một chút cũng là bình thường.
- Thư ký trưởng Trương, rất ít khi thấy được dòng sông trong xanh như vậy, xem ra chủ tịch Vương các anh ra tay rất mạnh. Phùng Tiểu Cường đứng bên một bờ sông nhỏ nhìn dòng nước trong xanh bên dưới, thế là không nhịn được phải cảm khái.
Trương Tề Bảo gật đầu nói: - Mật Đông muốn được chấn hưng thì căn bản phải có một tác phong cứng ngắc, phải có can đảm và tích cực xử lý các vấn đề tồn đọng, chủ tịch Vương vì muốn làm cho phương diện phát triển kinh tế và môi trường được cân đối mà bỏ ra nhiều công sức. Nói thật thì tôi rất tình nguyện đi theo chủ tịch Vương chấn hưng Mật Đông.
Hai người trò chuyện với nhau rồi đều nở nụ cười.
Có sự đồng hành của Trương Tề Bảo thì Phùng Tiểu Cường cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, khi mặt trời buông xuống cũng chính là lúc chấm dứt một ngày khảo sát, Pierce chợt đi đến trước mặt Phùng Tiểu Cường.
- Pierce tiên sinh, chúng ta bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi dùng cơm, anh thấy thế nào? Phùng Tiểu Cường nhìn Pierce rồi khẽ đề nghị.
- Phùng tiên sinh, tôi cảm thấy cũng không cần nghỉ ngơi, tôi hy vọng có thể bàn điều kiện đầu tư, sau đó mới dùng cơm. Pierce mặc dù nói tiếng Trung có vài phần đông cứng, thế nhưng vẫn nói được một câu.
Phùng Tiểu Cường chợt sững sờ, căn bản khó thể tin đây là sự thật
/1843
|