Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1707: Mặc kệ ai nói gì cũng vậy. ​

/1843


Mưa thu làm cho khí trời thủ đô thêm mát mẻ, ở trong một tòa nhà bình thường ở thủ đô, Vương Tử Quân đang say sưa xem một tiết mục truyền hình. Cũng không phải chương trình này nổi tiếng hấp dẫn hắn, chủ yếu là vì người được tiếp nhận phỏng vấn.

Tất nhiên Vương Tử Quân xem tiết mục này cũng không biết có bao nhiêu người đang xem. Vì trước khi cho phát tiết mục vào lúc này thì đài truyền hình đã làm khá nhiều công tác tuyên truyền quảng cáo, sau thời gian hai tuần mới cho phát chương trình, đó là một bản tin phỏng vấn Liêu An Như.

Khi bộ phim truyền hình Mỹ "Yêu thương cháy bỏng" được chiếu khắp thế giới thì danh tiếng của Liêu An Như căn bản cực kỳ nổi tiếng, lúc này nàng càng nhận được nhiều sự chú ý. Thậm chí có người nói bây giờ chỉ cần có Liêu An Như tham gia, dù kịch bản có như thế thế nào cũng là như vậy mà thôi.

Phỏng vấn Liêu An Như chính là một nữ MC rất nổi tiếng, hai người phụ nữ ngồi bên cạnh nhau chậm rãi lên tiếng, mặc dù chỉ nói đến những chuyện nhỏ nhặt thế nhưng lại cực kỳ thu hút.

Vương Tử Quân nhìn Liêu An Như nói đến những chuyện khi còn nhỏ, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác đời bể dâu. Liêu An Như cũng không che giấu tuổi thơ của mình, đó chính là khoảng thời gian ở thôn Yên Chi Nam, một thôn bên cạnh dòng sông nhỏ, thậm chí còn không quên nói về thời niên thiếu của mình.

Vương Tử Quân là người chồng kiếp trước của Liêu An Như, tất nhiên hắn biết rõ những gì nàng từng trải qua. Lúc này nghe Liêu An Như nói về những gì mà năm xưa chỉ chia xẻ với mình, hắn không biết là nên vui mừng hay khó chịu.

Không biết qua bao lâu thì Vương Tử Quân mới hít vào một hơi thật sâu, ký ức chôn vùi trong lòng bị đào sâu lên căn bản là một chuyện làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

- An Như, có rất nhiều căn bản cảm thấy hứng thú với phương diện tình cảm của chị. Tôi có tìm hiểu một chút, những năm gần đây chị hầu như không có tình cảm với ai, xin hỏi chị có thể nói cho tôi biết, chị có yêu một người nào đó không? Sau khi tiến vào giai đoạn thăm hỏi cuối cùng, nữ MC chợt thay đổi chủ đề nói.

Vấn đề này không khỏi làm cho người đang xem truyền hình cảm thấy kích động, ngay cả Vương Tử Quân cũng cảm thấy trái tim mình đập rộn lên. Hắn vô thức xiết chặt tay, sau đó nhìn chằm chằm vào Liêu An Như trong tivi.

Lúc này vẻ mặt Liêu An Như vẫn rất bình thản, hai mắt khẽ chớp, sau đó lại giống như hiện lên vài phần dịu dàng. Nàng dừng lại giây lát rồi cười nói: - Tôi cũng yêu một người.

- Anh ấy là ai? Nữ MC vẫn rất thả lỏng bản thân, nàng dịu dàng hỏi.

- Tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của anh ấy, thế nên xin phép giữ lại bí mật này.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Liêu An Như, hắn không khỏi thở dài một hơi, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Liêu An Như vào lúc này.

- Ôi, nói như vậy là hai người đã kết thúc rồi sao? Lúc này tâm lý thăm dò của nữ MC càng tăng tiến, nàng không tự chủ được phải ngồi sát về phía Liêu An Như.

Liêu An Như đã bình tĩnh lại, kinh nghiệm nhiều năm cho nàng đủ khả năng ứng phó với những câu hỏi này, thế là nàng không khỏi nở nụ cười tự chế giễu mình: - Vài ngày trước tôi còn được gặp qua anh ấy, anh ấy có người vợ tốt, con cái cũng rất thông minh.

Đáp án này không thể nghi ngờ làm cho người MC không chút thỏa mãn, nàng lại dùng giọng bén nhọn nói: - An Như, như vậy là hai người đã kết thúc, nhưng có thể tiết lộ nguyên nhân được không?

- Không có bắt đầu thì tại sao lại chấm dứt? Liêu An Như nói đến đây thì đan hai tay lại với nhau: - Tôi hy vọng có thể cùng anh ấy sống trọn đời, thế nhưng đáng tiếc...

- Ôi, tôi tin tưởng nếu như vị tiên sinh kia có ngồi trước tivi, anh ấy nhất định sẽ cảm thấy rất tiếc nuối. Nữ MC giống như rất muốn đào sâu tin tức này, thế nhưng khi nhìn bộ dạng có chút thất lạc của Liêu An Như, cuối cùng mới mỉm cười cho qua.

Liêu An Như chợt cười cười nói: - Anh ấy tất nhiên là người đã có vợ, điều tôi có thể làm vào lúc này là yên lặng chúc phúc cho anh ấy mà thôi.

Tiếng ca chợt vang lên, Liêu An Như đứng giữa sân khấu cất vang tiếng hát, càng làm cho người ta cảm thấy động lòng chính là lời bài hát cực kỳ có ý nghĩa.

Vương Tử Quân nhìn Liêu An Như đang hát trên tivi mà không khỏi khẽ thở ra một hơi, hắn không tự giác được muốn châm một điếu thuốc, thế nhưng bây giờ hắn đã không còn mang theo thuốc bên người nữa.

- An Như, nghe nói đây là bài hát "dòng sông quê" do chính chị sáng tác có phải không? MC chờ cho Liêu An Như biểu diễn xong thì cười hỏi.

- Đúng vậy, trước đó không biết vì sao nằm mơ về dòng sông ở quê, thế là viết lên ca khúc này. Liêu An Như cười cười với nữ MC rồi khẽ nói.

Nữ MC cười cười nói: - Nếu đã nằm mơ thì sao không quay về xem thế nào?

- Bây giờ dòng sông nhỏ đã thay đổi, trở về cũng chỉ làm cho người ta thêm đau lòng mà thôi.

Liêu An Như nói rồi khẽ chớp mắt, mặc dù là ở trên tivi thế nhưn Vương Tử Quân vẫn chú ý đến động tác này của nàng. Người phụ nữ này luôn là như vậy, mỗi khi có chút căng thẳng thì căn bản không thể không có động tác như vậy.

Động tác này càng làm cho Vương Tử Quân khẳng định Liêu An Như muốn nói những gì trong buổi phỏng vấn lần này.

Khó khăn nhất chính là tiêu thụ lòng dạ của mỹ nhân, Vương Tử Quân nghĩ một câu như vậy, thế là không khỏi có chút khổ sở.

Vài phút sau Vương Tử Quân ngẩng đầu lên thì lúc này trên tivi đã là chương trình quảng cáo.

- Roạt! Tiếng mở cửa vang lên, Vương Tử Quân nói một câu mời vào, một bóng người ào vào lòng Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân còn chưa cho ra động tác gì thì người kia đã cực kỳ kích động ôm lấy hắn, bờ môi nóng điên cuồng áp lên môi hắn, giống như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ.

Vài phút sau Vương Tử Quân mới tỉnh táo trở lại, Lâm Dĩnh Nhi mặc một bộ trang phục công sở màu hồng nhìn qua căn bản là xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là bây giờ có thêm vài phần trưởng thành quyến rũ hơn năm xưa.

Vương Tử Quân vuốt bàn tay của Lâm Dĩnh Nhi rồi không khỏi cười nói: 2 Không cần náo loạn như vậy, sao em không đưa Tiểu Nha Nhi đến?

- Em không đưa nó đến, anh đến rồi lại phải đi, hôm nay anh là của em, cũng không ai cướp đi được.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Lâm Dĩnh Nhi mà không khỏi đưa tay vuốt mũi nàng: - Em đấy, còn so đo với cả con mình.

- Hừ, Tiểu Nha Nhi cướp đi của em quá nhiều thứ rồi, anh cũng không biết đâu, hôm qua em phê bình con bé, kết quả là nó đi tố cáo với ông bà ngoại làm cho em bị phê bình một chặp. Lâm Dĩnh Nhi giống như không trải qua kinh nghiệm gió mưa, nụ cười vẫn ngây thơ như trước.

Vương Tử Quân cười cười, đây là chuyện giữa con gái và Lâm Dĩnh Nhi, hắn chỉ có thể thành thật không dám lên tiếng.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đoan chính của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không khỏi di chuyển chủ đề: - Em nhận công tác ở đơn vị mới thế nào rồi?

- Còn thế nào nữa, căn bản là không quá lý tưởng. Lâm Dĩnh Nhi nằm trên bờ vai của Vương Tử Quân rồi nói: - Hiệu trưởng muốn em làm bí thư đảng ủy khối cơ quan, nhưng em không làm, anh đoán xem bây giờ công việc chủ yếu của em làm gì?

Vương Tử Quân biết bây giờ Lâm Dĩnh Nhi đang dạy học, thế nhưng dạy cái gì thì hắn không hiểu rõ.

- Em không phải sẽ là cô chủ nhiệm đấy chứ? Không biết vì sao Vương Tử Quân lại nghĩ đến bộ dạng Lâm Dĩnh Nhi cầm thước dạy học, thế là không khỏi mở miệng trêu đùa.

- Anh đúng là không ra gì, chỉ biết giễu cợt em. Lâm Dĩnh Nhi giả vờ tức giận đâm vài cái vào ngực Vương Tử Quân, sau đó không khỏi dùng giọng đắc ý nói: - Em là nhân viên quản lý thư viện, mới nhận công tác mà em đã nổi tiếng, căn bản được nhiều lãnh đạo khen ngợi là không màng danh lợi.

- Mẹ của em nói công tác này rất tốt, có thể có nhiều thời gian cho Tiểu Nha Nhi, nhưng chỉ có bố em là hừ một tiếng, căn bản là rất bất mãn. Lâm Dĩnh Nhi nói làm cho Vương Tử Quân không khỏi sờ lên mũi của mình, hắn biết có lẽ bí thư Lâm lại đang oán giận mình.

Hai người trò chuyện với nhau, sắc trời dần tối. Lâm Dĩnh Nhi đứng lên khỏi lòng Vương Tử Quân, sau đó nàng nhanh chóng nổi lửa nấu cơm. Vương Tử Quân cũng đi xuống nhà bếp hỗ trợ, hai người bận rộn một lúc thì bốn món ăn được dọn lên mặt bàn.

Vương Tử Quân đưa đũa kẹp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi nhai nuốt như sói như hổ, điều này không khỏi làm cho Lâm Dĩnh Nhi nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp trước kia, hai mắt không khỏi đầy nước mắt, nàng dùng giọng cực kỳ cảm khái nói: - Tử Quân, anh làm quan nhưng em cảm thấy không làm thì hay hơn, nếu anh có cuộc sống bình thường thì sẽ làm cho người ta rất hâm mộ.

- Ngày hôm qua em có nghe bố nói anh công tác rất tốt ở Mật Đông, thế nhưng cũng không nên cố chấp ở hội nghị thường ủy để phát sinh tình cảnh như lúc này. Lâm Dĩnh Nhi thu dọn bát đũa rồi không khỏi nói với Vương Tử Quân.

Một đêm mưa tất nhiên là vui mừng vô hạn, Vương Tử Quân nằm trên giường, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Tuy hôm qua Lâm Dĩnh Nhi nói không quá nhiều với hắn, thế nhưng hắn vẫn có thể căn cứ vào đó để biết được thái độ của Lâm Trạch Viễn với mình.

Nói tóm lại thì Lâm Trạch Viễn vẫn có giúp đỡ mình ở sự kiện này, thế nhưng chính Lâm Trạch Viễn cũng có cái nhìn không tốt về mình trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy trước đó.

Biết đâu lãnh đạo thượng cấp để mình làm cấp phó của Sầm Vật Cương, chính là muốn mình giấu tài, an tâm chờ đợi sẽ có ngày nào đó trong tương lai tiến lên thi triển thủ đoạn? Bây giờ nghĩ lại thì thấy khi đó mình có chút xúc động. Nhưng Vương Tử Quân căn bản không hối hận, hắn ngồi trên vị trí chủ tịch tỉnh, nếu hắn muốn làm một chính khách thuận lợi, sẽ không bao giờ lên tiếng đón tiếp các vấn đề ở khắp nơi. Dù chỉ là một chút hy vọng thì hắn cũng tình nguyện dấn thân vào chốn nước sôi lửa bỏng, có thể cứng rắn ra tay, vì hạnh phúc của nhân dân Mật Đông, cũng vì muốn tô đậm vào bảng thành tích của mình.

Có lẽ đây là nguyên nhân mình là chính mình mà Lâm Trạch Viễn là Lâm Trạch Viễn, nếu như sự việc này đặt lên người Lâm Trạch Viễn, như vậy bí thư Lâm nhất định sẽ lui một bước, sau đó ra sức thúc đẩy chuyện này.

Trên quan trường dù là bất kỳ nhân vật nào cũng phải tiếp nhận vấn đề định vị, có vị trí cần anh dồn sức nhảy vọt, một dường hát vang tiến mạnh; có vị trí cần anh phải giấu tài, chậm rãi chờ thời cơ mà tiến lên. Khi anh cần phải ra tay, nếu như anh không xông lên được thì anh bị gọi là vô năng, khó thay đổi thế sự; nhưng khi cần anh giấu tài, anh lại tỏ ra không chịu cô đơn, kiêu ngạo tiến lên, sẽ được nhận định là chưa trưởng thành, không biết nặng nhẹ, ước lượng không tốt.

Đây rốt cuộc là sự khác biệt về cá tính, mình và Lâm Trạch Viễn cho đến bây giờ vẫn còn chưa vượt qua sự chênh lệch như vậy.

- Anh đúng là quá lười, sao còn chưa dậy nữa? Mau ra ăn cơm thôi. Lâm Dĩnh Nhi mặc tạp dề đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, nàng bắt đầu chụp lấy lỗ tai của hắn rồi khẽ nói.

Lâm Dĩnh Nhi có dáng người xinh xắn nhỏ nhắn, lúc này quấn tạp đề làm cho người ta sinh ra cảm giác như một người hầu. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng yêu kiều của Lâm Dĩnh Nhi, không khỏi nghĩ đến tình cảnh lửa nóng hôm qua, thế là không nhịn được kéo nàng lên giường.

- Anh đúng là quá xấu xa, lát nữa em còn phải đi làm. Tuy Lâm Dĩnh Nhi lên tiếng kháng cự thế nhưng hai bàn tay lại ôm lấy cổ của Vương Tử Quân.

...

Mưa thu gột rửa phố phường làm cho không gian thêm sạch sẽ hơn, khi trời mời mịt như mây ở thủ đô cũng đã trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn.

Vương Tử Quân cảm nhận được bầu không khí nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình của hắn tốt hơn vài phần, hắn ngồi trên xe mà ngón tay khẽ gõ lên hai chân của mình.

- Đi tìm giám đốc Loan. Khi xe chuẩn bị rẽ ở một ngã tư thì Vương Tử Quân khẽ nói với Triệu Hiểu Bạch ở phía trước.

Triệu Hiểu Bạch có chút sững sốt, thế nhưng hắn vẫn nói một câu với lái xe, sau đó xe nhanh chóng đổi hướng.

Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại ở địa điểm nói chuyện hôm qua, lúc này thấy nhóm người Loan Quách Quân đang trò chuyện với ai đó ở bãi đậu xe, Loan Quách Quân căn bản chỉ là người đứng bên cạnh, người được vây quanh chính là Trần Vũ Tường của tỉnh Tây Tường.

Trần Vũ Tường đứng đó và bùng phát ra khí thế áp bức người khác, hắn đang đứng chính giữa cười hì hì nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng còn nói ra vài ý nghĩ của mình.

Vương Tử Quân đi đến làm cho Trần Vũ Tường có chút sững sốt, khi hắn nghĩ Vương Tử Quân có nên đến hay không, không ngờ Vương Tử Quân lại đến thật.

- Chào chủ tịch Trần, con người của tôi trước nay không thích làm việc bỏ lỡ giữa chừng. Vương Tử Quân bắt tay Trần Vũ Tường rồi khẽ cười nói.

Trần Vũ Tường cũng không vì lời nói của Vương Tử Quân mà tức giận, hắn nở nụ cười cực kỳ phong độ nói: - Chủ tịch Tử Quân, tuy không thả lỏng tinh thần là tốt, tôi cũng đồng ý, thế nhưng đôi khi chúng ta nên cho ra quyết định, nên học được phương diện nắm và bỏ.

- Tôi không thích hương vị của loại rượu cam lòng, thế nhưng tôi lại cực kỳ tán thưởng hai chữ cam lòng, chỉ có bỏ mới có thể nắm được.

Vương Tử Quân biết rõ lời nói của Trần Vũ Tường cũng không phải hoàn toàn bất lợi cho mình, hắn cười nói với Trần Vũ Tường: - Cám ơn chủ tịch Trần chỉ điểm, sau này kính mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.

Hai người trò chuyện với nhau mà cảm thấy rất thoải mái. Đúng lúc này không biết là ai lên tiếng, sau đó đoàn người đi về phía phòng họp.

Hội nghị lần này mở ra hơn một giờ, chủ yếu là nói về quá trình khảo sát của công ty LiSang. Mặc dù quá trình này là rất quan trọng, thế nhưng thực tế nên chọn nơi nào thì tất cả do phía công ty LiSang định đoạt, dù sao đây cũng là hạng mục của bọn họ cần đầu tư.

Vương Tử Quân rời khỏi phòng họp mà nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, thế nhưng Loan Quách Quân đứng bên cạnh hắn lại có chút tức giận: - Chủ tịch, tôi cảm thấy bọn họ sắp xếp như vậy là không công bằng, vì sao lại sắp xếp tỉnh Mật Đông chúng ta ở vị trí cuối cùng? Đây không phải là không cho chúng ta cơ hội sao?

Sắp xếp hành trình khảo sát lần này theo biện pháp bài trừ, chỉ cần công ty LiSang chọn địa phương nào, như vậy địa phương đó sẽ có hạng mục, không cần tiếp tục khảo sát nữa. Khốn nổi Mật Đông lại bị xếp vào vị trí cuối cùng.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status