Phương Anh Hồ biết Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân căn bản là chính kiến không đồng nhất, trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Hơn nữa Vương Tử Quân có biểu hiện giữ lấy ý kiến của mình ở phương diện phát triển kinh tế làm cho Sầm Vật Cương căm tức không thôi, không ngờ bây giờ Sầm Vật Cương lại cho Vương Tử Quân đánh giá cao như vậy.
Phương Anh Hồ thầm nghĩ, Sầm Vật Cương rốt cuộc vẫn là Sầm Vật Cương, phương diện trí tuệ cực kỳ đáng giá khen ngợi. Hắn suy nghĩ như vậy, lại cảm thấy có chút may mắn. May mà chính mình không có bất kỳ lới nói nào làm tổn hại đến Vương Tử Quân, nếu không sẽ bị lãnh đạo cho là người thiển cận.
Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi cười phụ họa: - Bí thư nói rất đúng, chủ tịch Vương thật sự là một người thật sự có khả năng duy trì công tác.
- Lần này tỉnh ủy cần phải ra mặt với cố gắng lớn nhất ở phương diện tranh thủ hạng mục của công ty Li Sang. Dù thế nào thì rất có thể đây là lần cuối cùng Vương Tử Quân ra tay giằng co, cũng không thể để cho người ta nói Sầm Vật Cương tôi khoanh tay đứng nhìn, không thèm phụ trách công tác của tỉnh Mật Đông. Sầm Vật Cương nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói.
Hai mắt Phương Anh Hồ chợt sáng rực lên.
Phương Anh Hồ nhìn chằm chằm vào Sầm Vật Cương, sau đó cố gắng kiềm chế hưng phấn dùng giọng run run nói: - Bí thư, chuyện này đã được xác định rồi sao?
Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt của Phương Anh Hồ, nào không hiểu trợ thủ đắc lực của mình đang nghĩ gì?
Sầm Vật Cương thầm nghĩ Phương Anh Hồ thật sự là có suy nghĩ quá kém ở phương diện thế cục, thế nhưng không khỏi cười nói: - Đại cục đã định, dù sao thì bây giờ tình hình kinh tế của cả nước luôn phát triển rất tốt, các vị lãnh đạo thượng cấp cũng không hy vọng Mật Đông ở phía sau làm ảnh hưởng đến tốc độ phát triển kinh tế chung của cả nước.
- Như vậy thì quá tốt. Phương Anh Hồ không nhịn được phải vỗ hai tay vào nhau, nhưng tiếng vang xuất hiện làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ.
- Tôi cũng không nỡ cho Vương Tử Quân rời đi, vì đây là một người cực kỳ có khả năng. Sầm Vật Cương cảm khái một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Phương Anh Hồ rất này muốn hỏi một câu về sắp xếp liên quan đến Mật Đông trong thời gian tới, thế nhưng hắn cố gắng áp chế nghi hoặc của mình mà lẳng lặng ngồi đối diện với Sầm Vật Cương. Hắn biết rõ tính tình của Sầm Vật Cương, bí thư Sầm là người yêu tài, mặc dù số lần căng cứng với Vương Tử Quân là khá nhiều, thế nhưng nói ra những lời này cũng không là vấn đề.
Phương Anh Hồ nghĩ đến những việc làm của Vương Tử Quân khi đi đến Mật Đông mà không khỏi thở dài một hơi. Người này có thể dựng lên quyền uy của mình ảnh hưởng đến quyền uy của Sầm Vật Cương ở Mật Đông, căn bản không phải là người tầm thường.
- Anh đấy, sau này nên tiếp xúc nhiều hơn với bí thư Văn, có thêm tâm tư với phương diện sắp xếp công tác của anh ấy. Sầm Vật Cương chợt ngẩng đầu nói với Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ đi theo Sầm Vật Cương nhiều năm, chỉ cần nhìn vào một hành động nho nhỏ là biết Sầm Vật Cương đang nghĩ gì, hơn nữa còn có những lời vừa rồi. Lúc này hắn thầm nghĩ, quả nhiên Văn Thành Đồ là người lợi hại, những ngày qua về thủ đô không phí sức.
Bí thư Sầm yêu cầu mình tiếp xúc nhiều hơn với Văn Thành Đồ, chẳng lẽ bí thư định cho mình tiến lên tiếp nhận vị trí của Văn Thành Đồ? Nếu nói như vậy thì đây là cơ hội khó có được với mình.
Trong đầu Phương Anh Hồ lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi gật đầu thật mạnh nói: - Bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt với công tác của bí thư Văn.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn xuống văn kiện.
Bầu không khí ở thủ đô có hơi lạnh và khô ráo, Vương Tử Quân đi xuống máy bay mà không khỏi giữ chặt lấy y phục của mình. Sau lưng hắn chính là Triệu Hiểu Bạch và một vài vị lãnh đạo sở nông nghiệp, còn có vài vi chuyên gia ở phương diện nông nghiệp trong tỉnh Mật Đông.
Khi Vương Tử Quân vừa mới đi ra khỏi sân bay thì lãnh đạo khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô đã đến chào đón. Hai chiếc Audi kèm theo một chiếc xe ba mươi chỗ đã chờ sẵn, tất cả lặng lẽ dừng lại bên cạnh Vương Tử Quân. Vương Tử Quân bắt tay với vị chủ nhiệm khu thường trú tỉnh Mật Đông, sau đó trực tiếp leo lên xe ba mươi chỗ. Triệu Hiểu Bạch và giám đốc Loan Quách Quân của sở nông nghiệp theo sát Vương Tử Quân đi lên xe.
- Chủ tịch Vương, lát nữa tôi sẽ hẹn vài vị lãnh đạo của bộ nông nghiệp, để xem có thể tìm được chút tin tức từ những người này hay không. Loan Quách Quân hơn năm mươi tuổi, hầu như suốt ngày cười ha hả, sau khi ngồi lên xe thì dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Vậy thì vất vả cho giám đốc Loan rồi, nhưng mới xuống máy bay cũng không nên gấp gáp như vậy, trước tiên cứ nghỉ ngơi cái đã.
- Cám ơn chủ tịch quan tâm, tôi quá nôn nóng rồi, tôi cảm thấy đi sớm căn bản sẽ không muộn. Loan Quách Quân khẽ đụng vào người Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Đi theo sau lưng Loan Quách Quân chính là phó giám đốc Dương Vũ Mạt. Hắn nhìn vẻ mặt của Loan Quách Quân, không khỏi có chút kỳ quái. Khi ngồi cùng xe với giám đốc Loan Quách Quân thì còn nói rằng lần này không có hy vọng, dù thế nào cũng là người mù đốt đèn, phí công vô ích mà thôi.
Nhưng bây giờ Loan Quách Quân ngồi bên cạnh Vương Tử Quân thì sao lại tỏ ra tích cực như vậy? Dương Vũ Mạt thầm suy đoán ý nghĩ của Loan Quách Quân, mặc dù trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, thế nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười chờ Vương Tử Quân cho ra chỉ thị giống hệt như Loan Quách Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Loan Quách Quân rồi cười cười nói: - Vậy thì xem như vất vả giám đốc Loan một chuyến, nếu như có tin tức gì thì cứ liên lạc với tôi. Đồng thời nếu như anh có gặp bộ trưởng Mễ, anh thay tôi nói lời chào hỏi, nếu như anh ấy có thời gian, hy vọng tối nay có thể được gặp mặt anh ấy.
- Chủ tịch Vương yên tâm, tôi nếu gặp bộ trưởng Mễ thì nhất định chuyển đạt ý nghĩ của ngài cho anh ấy. Loan Quách Quân ưỡn ngực lên rất cao rồi dùng giọng kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ nói.
Sau khi đi vào khách sạn thì Loan Quách Quân đưa theo nhóm người Dương Vũ Mạt rời đi. Khi chiếc xe chạy đi như bay, Loan Quách Quân trầm giọng nói: - Rẽ phải, chúng ta đi đến khách sạn Cẩm Vân nghỉ ngơi một lát.
- Giám đốc, không phải là chúng ta sẽ phải đi... Dương Vũ Mạt vừa nghe thấy Loan Quách Quân sắp xếp như vậy thì không khỏi ngây cả người.
- Đúng là ý nghĩ kỳ lạ, ép chúng ta phải chạy loạn, ngoài phương diện xấu hổ thì có tác dụng gì? Loan Quách Quân khoát tay áo với Dương Vũ Mạt rồi khẽ nói: - Tôi sở dĩ có biểu hiện tích cực như vậy cũng là mong muốn khi sự việc không thành cũng không bị người ta phát giận lên người. Anh thật sự cảm thấy tôi sẽ phí sức vì những chuyện căn bản không có hy vọng như thế này sao?
Phương Anh Hồ thầm nghĩ, Sầm Vật Cương rốt cuộc vẫn là Sầm Vật Cương, phương diện trí tuệ cực kỳ đáng giá khen ngợi. Hắn suy nghĩ như vậy, lại cảm thấy có chút may mắn. May mà chính mình không có bất kỳ lới nói nào làm tổn hại đến Vương Tử Quân, nếu không sẽ bị lãnh đạo cho là người thiển cận.
Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi cười phụ họa: - Bí thư nói rất đúng, chủ tịch Vương thật sự là một người thật sự có khả năng duy trì công tác.
- Lần này tỉnh ủy cần phải ra mặt với cố gắng lớn nhất ở phương diện tranh thủ hạng mục của công ty Li Sang. Dù thế nào thì rất có thể đây là lần cuối cùng Vương Tử Quân ra tay giằng co, cũng không thể để cho người ta nói Sầm Vật Cương tôi khoanh tay đứng nhìn, không thèm phụ trách công tác của tỉnh Mật Đông. Sầm Vật Cương nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói.
Hai mắt Phương Anh Hồ chợt sáng rực lên.
Phương Anh Hồ nhìn chằm chằm vào Sầm Vật Cương, sau đó cố gắng kiềm chế hưng phấn dùng giọng run run nói: - Bí thư, chuyện này đã được xác định rồi sao?
Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt của Phương Anh Hồ, nào không hiểu trợ thủ đắc lực của mình đang nghĩ gì?
Sầm Vật Cương thầm nghĩ Phương Anh Hồ thật sự là có suy nghĩ quá kém ở phương diện thế cục, thế nhưng không khỏi cười nói: - Đại cục đã định, dù sao thì bây giờ tình hình kinh tế của cả nước luôn phát triển rất tốt, các vị lãnh đạo thượng cấp cũng không hy vọng Mật Đông ở phía sau làm ảnh hưởng đến tốc độ phát triển kinh tế chung của cả nước.
- Như vậy thì quá tốt. Phương Anh Hồ không nhịn được phải vỗ hai tay vào nhau, nhưng tiếng vang xuất hiện làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ.
- Tôi cũng không nỡ cho Vương Tử Quân rời đi, vì đây là một người cực kỳ có khả năng. Sầm Vật Cương cảm khái một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Phương Anh Hồ rất này muốn hỏi một câu về sắp xếp liên quan đến Mật Đông trong thời gian tới, thế nhưng hắn cố gắng áp chế nghi hoặc của mình mà lẳng lặng ngồi đối diện với Sầm Vật Cương. Hắn biết rõ tính tình của Sầm Vật Cương, bí thư Sầm là người yêu tài, mặc dù số lần căng cứng với Vương Tử Quân là khá nhiều, thế nhưng nói ra những lời này cũng không là vấn đề.
Phương Anh Hồ nghĩ đến những việc làm của Vương Tử Quân khi đi đến Mật Đông mà không khỏi thở dài một hơi. Người này có thể dựng lên quyền uy của mình ảnh hưởng đến quyền uy của Sầm Vật Cương ở Mật Đông, căn bản không phải là người tầm thường.
- Anh đấy, sau này nên tiếp xúc nhiều hơn với bí thư Văn, có thêm tâm tư với phương diện sắp xếp công tác của anh ấy. Sầm Vật Cương chợt ngẩng đầu nói với Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ đi theo Sầm Vật Cương nhiều năm, chỉ cần nhìn vào một hành động nho nhỏ là biết Sầm Vật Cương đang nghĩ gì, hơn nữa còn có những lời vừa rồi. Lúc này hắn thầm nghĩ, quả nhiên Văn Thành Đồ là người lợi hại, những ngày qua về thủ đô không phí sức.
Bí thư Sầm yêu cầu mình tiếp xúc nhiều hơn với Văn Thành Đồ, chẳng lẽ bí thư định cho mình tiến lên tiếp nhận vị trí của Văn Thành Đồ? Nếu nói như vậy thì đây là cơ hội khó có được với mình.
Trong đầu Phương Anh Hồ lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi gật đầu thật mạnh nói: - Bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt với công tác của bí thư Văn.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn xuống văn kiện.
Bầu không khí ở thủ đô có hơi lạnh và khô ráo, Vương Tử Quân đi xuống máy bay mà không khỏi giữ chặt lấy y phục của mình. Sau lưng hắn chính là Triệu Hiểu Bạch và một vài vị lãnh đạo sở nông nghiệp, còn có vài vi chuyên gia ở phương diện nông nghiệp trong tỉnh Mật Đông.
Khi Vương Tử Quân vừa mới đi ra khỏi sân bay thì lãnh đạo khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô đã đến chào đón. Hai chiếc Audi kèm theo một chiếc xe ba mươi chỗ đã chờ sẵn, tất cả lặng lẽ dừng lại bên cạnh Vương Tử Quân. Vương Tử Quân bắt tay với vị chủ nhiệm khu thường trú tỉnh Mật Đông, sau đó trực tiếp leo lên xe ba mươi chỗ. Triệu Hiểu Bạch và giám đốc Loan Quách Quân của sở nông nghiệp theo sát Vương Tử Quân đi lên xe.
- Chủ tịch Vương, lát nữa tôi sẽ hẹn vài vị lãnh đạo của bộ nông nghiệp, để xem có thể tìm được chút tin tức từ những người này hay không. Loan Quách Quân hơn năm mươi tuổi, hầu như suốt ngày cười ha hả, sau khi ngồi lên xe thì dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Vậy thì vất vả cho giám đốc Loan rồi, nhưng mới xuống máy bay cũng không nên gấp gáp như vậy, trước tiên cứ nghỉ ngơi cái đã.
- Cám ơn chủ tịch quan tâm, tôi quá nôn nóng rồi, tôi cảm thấy đi sớm căn bản sẽ không muộn. Loan Quách Quân khẽ đụng vào người Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Đi theo sau lưng Loan Quách Quân chính là phó giám đốc Dương Vũ Mạt. Hắn nhìn vẻ mặt của Loan Quách Quân, không khỏi có chút kỳ quái. Khi ngồi cùng xe với giám đốc Loan Quách Quân thì còn nói rằng lần này không có hy vọng, dù thế nào cũng là người mù đốt đèn, phí công vô ích mà thôi.
Nhưng bây giờ Loan Quách Quân ngồi bên cạnh Vương Tử Quân thì sao lại tỏ ra tích cực như vậy? Dương Vũ Mạt thầm suy đoán ý nghĩ của Loan Quách Quân, mặc dù trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, thế nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười chờ Vương Tử Quân cho ra chỉ thị giống hệt như Loan Quách Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Loan Quách Quân rồi cười cười nói: - Vậy thì xem như vất vả giám đốc Loan một chuyến, nếu như có tin tức gì thì cứ liên lạc với tôi. Đồng thời nếu như anh có gặp bộ trưởng Mễ, anh thay tôi nói lời chào hỏi, nếu như anh ấy có thời gian, hy vọng tối nay có thể được gặp mặt anh ấy.
- Chủ tịch Vương yên tâm, tôi nếu gặp bộ trưởng Mễ thì nhất định chuyển đạt ý nghĩ của ngài cho anh ấy. Loan Quách Quân ưỡn ngực lên rất cao rồi dùng giọng kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ nói.
Sau khi đi vào khách sạn thì Loan Quách Quân đưa theo nhóm người Dương Vũ Mạt rời đi. Khi chiếc xe chạy đi như bay, Loan Quách Quân trầm giọng nói: - Rẽ phải, chúng ta đi đến khách sạn Cẩm Vân nghỉ ngơi một lát.
- Giám đốc, không phải là chúng ta sẽ phải đi... Dương Vũ Mạt vừa nghe thấy Loan Quách Quân sắp xếp như vậy thì không khỏi ngây cả người.
- Đúng là ý nghĩ kỳ lạ, ép chúng ta phải chạy loạn, ngoài phương diện xấu hổ thì có tác dụng gì? Loan Quách Quân khoát tay áo với Dương Vũ Mạt rồi khẽ nói: - Tôi sở dĩ có biểu hiện tích cực như vậy cũng là mong muốn khi sự việc không thành cũng không bị người ta phát giận lên người. Anh thật sự cảm thấy tôi sẽ phí sức vì những chuyện căn bản không có hy vọng như thế này sao?
/1843
|