Tiếng gõ cửa rất lớn lọt vào trong tai làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Vương Tử Quân đang thảo luận vui vẻ với người trong phòng nhưng lại bị cắt ngang vì tiếng gõ cửa kia, thế là không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn về phía cửa.
Khương Tuyết Bách đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn đang trò chuyện khá ăn ý với chủ tịch Vương, hắn mẫn cảm phát hiện được cơ hội của mình đã đến.
Khi thấy Vương Tử Quân nhíu mày thì Khương Tuyết Bách đứng lên trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, tôi đi xem có chuyện gì xảy ra.
Khi Khương Tuyết Bách chuẩn bị đi ra mở cửa, lúc này cửa bị đá văng, một người phụ nữ hơn ba mươi có vài phần say rượu đi vào dùng giọng nghiêm nghị quát: - Các anh khóc tang gì vậy? Làm ông điếc cả tai.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông kia, hắn nhíu mày. Khương Tuyết Bách thấy người kia thì có chút sững sốt, sau đó cười nói: - Chào trưởng phòng Lý, tôi và vài người bạn tụ hội nơi đây, xem như đã quấy rầy trưởng phòng Lý rồi.
Người kia thấy Khương Tuyết Bách thì gương mặt càng thêm đen nhẻm, hắn dùng giọng quái dị nói: - Thì ra là anh, Khương Nam Giang, tôi nói cho anh biết, các anh đừng làm loạn nữa, chúng tôi đang ca hát, các anh mau cút đi.
Khương Tuyết Bách nghe những lời này của trưởng phòng Lý thì vẻ mặt chợt biến đổi, mặc dù hắn đi vào Mật Đông thì luôn bị xa lánh, thế nhưng ít nhất người ta vẫn phải biểu hiện sự tôn trọng mình. Người này bây giờ dám mở miệng nói như vậy với mình sao?
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Khương Tuyết Bách phải áp chế cơn giận của mình. Chủ tịch Vương đến tham gia buổi họp mặt các cán bộ Nam Giang, tuy không sợ người ta biết rõ, cũng không muốn bị quấy rầy, náo loạn cũng không quá hay, thế nhưng hình tượng của mình nếu cứ để thế này sẽ bị ảnh hưởng. Dựa vào những gì Khương Tuyết Bách hiểu về Vương Tử Quân, đây là người bề ngoài ôn hòa nhưng nội tâm cứng rắn, không thích cò kè mặc cả, không thích những người luôn biểu hiện quan uy như vậy.
Khương Tuyết Bách nghĩ như vậy àm không khỏi đổ mồ hôi, nhưng dù thế nào thì phiền toái cũng đang xảy ra trước mắt, việc cấp bách là phải giải quyết tên tiểu địa chủ này, giải quyết vấn đề khó khăn này. Chỉ có như vậy thì mình mới có thể biểu hiện được trí tuệ để dựa vào cây to như Vương Tử Quân. Thể chế hiện tại là như thế, anh muốn trở thành thiên lý mã, căn bản không thể thiếu Bá Nhạc.
Sau khi tư tưởng đã thông thì phải có chút lực lượng, Khương Tuyết Bách cúi người nói vài câu dàn xếp ổn thỏa bên tai trưởng phòng Lý: - Trưởng phòng Lý, lời nói vừa rồi của trưởng ban Triệu Hiểu Bạch làm cho chúng tôi cảm thấy rất đúng đắn, thế nên vỗ tay hơi lớn một chút. Ngài cũng đừng quá gấp gáp, tôi sẽ đi nói với trưởng ban Triệu, để bọn họ trò chuyện nhỏ lại một chút.
- Triệu Hiểu Bạch, Triệu nào? Trưởng phòng Lý có chút nghi ngờ, hắn hỏi ngược lại một câu, cuối cùng mới ý thức được Triệu Hiểu Bạch là ai. Lúc này hắn nhìn vào bên trong, thấy có một nhóm người, căn bản không thể biết rõ bên trong có ai.
- Hừ, nếu trưởng ban Triệu đã ở đây, thôi được, các anh giảm bớt âm thanh lại một chút. Trưởng phòng Lỹ vỗ vỗ lên vai của Khương Tuyết Bách rồi lảo đảo bỏ đi.
Khương Tuyết Bách đóng cửa phòng lại mà không khỏi thở dài một hơi, hắn nhanh chóng đi đến vị trí của mình. Lúc này một vị đồng sự đến từ Nam Giang đang nói về phương diện chỉnh sửa cải cách các khu quy hoạch như thế nào cho phát huy tác dụng mạnh mẽ nhất.
- Chỉ là một người uống say mà thôi, tôi đã giải quyết xong. Tuy Khương Tuyết Bách rất muốn biểu hiện năng lực ứng phó những chuyện khẩn cấp với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn suy nghĩ giây lát rồi khẽ báo cáo bên tai Vương Tử Quân.
Vì khoảng cách có hơi xa nên Vương Tử Quân cũng không nghe rõ là Khương Tuyết Bách nói những gì với người kia, thế nhưng ít nhất thì Khương Tuyết Bách có thể khuyên can một người hùng hổ như vậy trong chốc lát, căn bản cũng có năng lực.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Khương Tuyết Bách, hắn tiếp tục chú ý đến những lời nói của vị cán bộ đang lên tiếng. Buổi họp mặt hôm nay làm cho hắn cảm thấy có nhiều thu hoạch, chưa nói đến phương diện năng lực cá nhân của các cán bộ đến Mật Đông tạm giữ chức, chỉ cần những người này phát biểu ý kiến của mình, nói ra vài quan điểm cũng làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác rất tươi mới.
Khi mọi việc tiếp tục được tiến hành, Vương Tử Quân căn bản tiến hành bình luận về những lời phát biểu của các cán bộ tạm giữ chức, tuy hắn nói không nhiều thế nhưng càng bùng phát tính tích cực của các cán bộ chung quanh.
- Cốc cốc cốc. Khi Vương Tử Quân đang tiến hành trao đổi với một vị cán bộ tạm giữ chức đang là phó chủ tịch một quận ở thành phố Thanh Chuyên về việc xây dựng đường cao tốc, lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên. Khương Tuyết Bách nhíu mày, trước khi tổ chức buổi họp mặt thì hắn đã nói rõ ràng với hội sở này, đó là không có chuyện gì gấp thì cũng đừng nên quấy rầy.
Trong đầu Khương Tuyết Bách lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhanh chóng đi về phía cửa phong. Dù thế nào thì cũng không thể để cho người ta quấy rầy sự hào hứng của chủ tịch Vương.
Cửa phòng bị đẩy ra, bảy tám tên đàn ông mặc chế phục xông vào phòng, tên đàn ông dẫn đầu dùng giọng lạnh lùng nói: - Trật tự lại một chút, ai trong số các anh chịu trách nhiệm ở nơi này? Vừa rồi nhận được điện thoại tố cáo nói nơi đây đang tiến hành hoạt động bán hàng đa cấp, mời các anh theo tôi một chuyến.
"Hoạt động bán hàng đa cấp?" Vương Tử Quân nhìn đám cảnh sát xông vào, hắn khẽ nhíu mày. Hắn là người nhiều năm ma xát quan trường, hắn đã bắt đầu nhìn qua tình huống và thấy rõ bản chất. Đây là hội sở xa hoa, lại có người tố cáo đang tiến hành hoạt động bán hàng đa cấp, cảnh sát lại đến nhanh chóng như vậy, rõ ràng là có người giở trò.
Chẳng lẽ có người chĩa về phía mình? Vương Tử Quân chợt xuất hiện ý nghĩ này, nhưng ngay sau đó hắn lại bác bỏ, nếu dùng thủ đoạn nhỏ nhặt này để đối phó với mình là quá ngây thơ rồi.
Nếu không phải là đối phó với mình, như vậy thủ đoạn của bọn họ có tác dụng gì?
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn xem sự việc tiến triển thế nào. Lúc này đám cán bộ tạm giữ chức đều nhìn về phía Vương Tử Quân theo bản năng, chợt thấy chủ tịch Vương vẫn ngồi kia, biểu hiện có chút bí hiểm, nhìn không có chút biến đổi. Dù ý nghĩ thật lòng của chủ tịch Vương là như thế nào, thế nhưng sự bình tĩnh ung dung của chủ tịch Vương cũng không khỏi làm cho đám người rất bội phục, càng cảm thấy an tâm hơn.
- Đồng chí, chúng tôi đang tổ chức buổi họp mặt của các cán bộ Nam Giang đến Mật Đông tạm giữ chức, cũng không phải là bán hàng đa cấp. Tôi là phó chủ tịch Khương Tuyết Bách của quận Hà Thải thành phố Kim Hà, đây là giấy chứng nhận thân phận của tôi. Khương Tuyết Bách đứng lên lấy giấy chứng nhận công tác ra đưa đến cho người cảnh sát đi đầu phía bên kia.
Khương Tuyết Bách đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn đang trò chuyện khá ăn ý với chủ tịch Vương, hắn mẫn cảm phát hiện được cơ hội của mình đã đến.
Khi thấy Vương Tử Quân nhíu mày thì Khương Tuyết Bách đứng lên trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, tôi đi xem có chuyện gì xảy ra.
Khi Khương Tuyết Bách chuẩn bị đi ra mở cửa, lúc này cửa bị đá văng, một người phụ nữ hơn ba mươi có vài phần say rượu đi vào dùng giọng nghiêm nghị quát: - Các anh khóc tang gì vậy? Làm ông điếc cả tai.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông kia, hắn nhíu mày. Khương Tuyết Bách thấy người kia thì có chút sững sốt, sau đó cười nói: - Chào trưởng phòng Lý, tôi và vài người bạn tụ hội nơi đây, xem như đã quấy rầy trưởng phòng Lý rồi.
Người kia thấy Khương Tuyết Bách thì gương mặt càng thêm đen nhẻm, hắn dùng giọng quái dị nói: - Thì ra là anh, Khương Nam Giang, tôi nói cho anh biết, các anh đừng làm loạn nữa, chúng tôi đang ca hát, các anh mau cút đi.
Khương Tuyết Bách nghe những lời này của trưởng phòng Lý thì vẻ mặt chợt biến đổi, mặc dù hắn đi vào Mật Đông thì luôn bị xa lánh, thế nhưng ít nhất người ta vẫn phải biểu hiện sự tôn trọng mình. Người này bây giờ dám mở miệng nói như vậy với mình sao?
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Khương Tuyết Bách phải áp chế cơn giận của mình. Chủ tịch Vương đến tham gia buổi họp mặt các cán bộ Nam Giang, tuy không sợ người ta biết rõ, cũng không muốn bị quấy rầy, náo loạn cũng không quá hay, thế nhưng hình tượng của mình nếu cứ để thế này sẽ bị ảnh hưởng. Dựa vào những gì Khương Tuyết Bách hiểu về Vương Tử Quân, đây là người bề ngoài ôn hòa nhưng nội tâm cứng rắn, không thích cò kè mặc cả, không thích những người luôn biểu hiện quan uy như vậy.
Khương Tuyết Bách nghĩ như vậy àm không khỏi đổ mồ hôi, nhưng dù thế nào thì phiền toái cũng đang xảy ra trước mắt, việc cấp bách là phải giải quyết tên tiểu địa chủ này, giải quyết vấn đề khó khăn này. Chỉ có như vậy thì mình mới có thể biểu hiện được trí tuệ để dựa vào cây to như Vương Tử Quân. Thể chế hiện tại là như thế, anh muốn trở thành thiên lý mã, căn bản không thể thiếu Bá Nhạc.
Sau khi tư tưởng đã thông thì phải có chút lực lượng, Khương Tuyết Bách cúi người nói vài câu dàn xếp ổn thỏa bên tai trưởng phòng Lý: - Trưởng phòng Lý, lời nói vừa rồi của trưởng ban Triệu Hiểu Bạch làm cho chúng tôi cảm thấy rất đúng đắn, thế nên vỗ tay hơi lớn một chút. Ngài cũng đừng quá gấp gáp, tôi sẽ đi nói với trưởng ban Triệu, để bọn họ trò chuyện nhỏ lại một chút.
- Triệu Hiểu Bạch, Triệu nào? Trưởng phòng Lý có chút nghi ngờ, hắn hỏi ngược lại một câu, cuối cùng mới ý thức được Triệu Hiểu Bạch là ai. Lúc này hắn nhìn vào bên trong, thấy có một nhóm người, căn bản không thể biết rõ bên trong có ai.
- Hừ, nếu trưởng ban Triệu đã ở đây, thôi được, các anh giảm bớt âm thanh lại một chút. Trưởng phòng Lỹ vỗ vỗ lên vai của Khương Tuyết Bách rồi lảo đảo bỏ đi.
Khương Tuyết Bách đóng cửa phòng lại mà không khỏi thở dài một hơi, hắn nhanh chóng đi đến vị trí của mình. Lúc này một vị đồng sự đến từ Nam Giang đang nói về phương diện chỉnh sửa cải cách các khu quy hoạch như thế nào cho phát huy tác dụng mạnh mẽ nhất.
- Chỉ là một người uống say mà thôi, tôi đã giải quyết xong. Tuy Khương Tuyết Bách rất muốn biểu hiện năng lực ứng phó những chuyện khẩn cấp với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn suy nghĩ giây lát rồi khẽ báo cáo bên tai Vương Tử Quân.
Vì khoảng cách có hơi xa nên Vương Tử Quân cũng không nghe rõ là Khương Tuyết Bách nói những gì với người kia, thế nhưng ít nhất thì Khương Tuyết Bách có thể khuyên can một người hùng hổ như vậy trong chốc lát, căn bản cũng có năng lực.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Khương Tuyết Bách, hắn tiếp tục chú ý đến những lời nói của vị cán bộ đang lên tiếng. Buổi họp mặt hôm nay làm cho hắn cảm thấy có nhiều thu hoạch, chưa nói đến phương diện năng lực cá nhân của các cán bộ đến Mật Đông tạm giữ chức, chỉ cần những người này phát biểu ý kiến của mình, nói ra vài quan điểm cũng làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác rất tươi mới.
Khi mọi việc tiếp tục được tiến hành, Vương Tử Quân căn bản tiến hành bình luận về những lời phát biểu của các cán bộ tạm giữ chức, tuy hắn nói không nhiều thế nhưng càng bùng phát tính tích cực của các cán bộ chung quanh.
- Cốc cốc cốc. Khi Vương Tử Quân đang tiến hành trao đổi với một vị cán bộ tạm giữ chức đang là phó chủ tịch một quận ở thành phố Thanh Chuyên về việc xây dựng đường cao tốc, lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên. Khương Tuyết Bách nhíu mày, trước khi tổ chức buổi họp mặt thì hắn đã nói rõ ràng với hội sở này, đó là không có chuyện gì gấp thì cũng đừng nên quấy rầy.
Trong đầu Khương Tuyết Bách lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhanh chóng đi về phía cửa phong. Dù thế nào thì cũng không thể để cho người ta quấy rầy sự hào hứng của chủ tịch Vương.
Cửa phòng bị đẩy ra, bảy tám tên đàn ông mặc chế phục xông vào phòng, tên đàn ông dẫn đầu dùng giọng lạnh lùng nói: - Trật tự lại một chút, ai trong số các anh chịu trách nhiệm ở nơi này? Vừa rồi nhận được điện thoại tố cáo nói nơi đây đang tiến hành hoạt động bán hàng đa cấp, mời các anh theo tôi một chuyến.
"Hoạt động bán hàng đa cấp?" Vương Tử Quân nhìn đám cảnh sát xông vào, hắn khẽ nhíu mày. Hắn là người nhiều năm ma xát quan trường, hắn đã bắt đầu nhìn qua tình huống và thấy rõ bản chất. Đây là hội sở xa hoa, lại có người tố cáo đang tiến hành hoạt động bán hàng đa cấp, cảnh sát lại đến nhanh chóng như vậy, rõ ràng là có người giở trò.
Chẳng lẽ có người chĩa về phía mình? Vương Tử Quân chợt xuất hiện ý nghĩ này, nhưng ngay sau đó hắn lại bác bỏ, nếu dùng thủ đoạn nhỏ nhặt này để đối phó với mình là quá ngây thơ rồi.
Nếu không phải là đối phó với mình, như vậy thủ đoạn của bọn họ có tác dụng gì?
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn xem sự việc tiến triển thế nào. Lúc này đám cán bộ tạm giữ chức đều nhìn về phía Vương Tử Quân theo bản năng, chợt thấy chủ tịch Vương vẫn ngồi kia, biểu hiện có chút bí hiểm, nhìn không có chút biến đổi. Dù ý nghĩ thật lòng của chủ tịch Vương là như thế nào, thế nhưng sự bình tĩnh ung dung của chủ tịch Vương cũng không khỏi làm cho đám người rất bội phục, càng cảm thấy an tâm hơn.
- Đồng chí, chúng tôi đang tổ chức buổi họp mặt của các cán bộ Nam Giang đến Mật Đông tạm giữ chức, cũng không phải là bán hàng đa cấp. Tôi là phó chủ tịch Khương Tuyết Bách của quận Hà Thải thành phố Kim Hà, đây là giấy chứng nhận thân phận của tôi. Khương Tuyết Bách đứng lên lấy giấy chứng nhận công tác ra đưa đến cho người cảnh sát đi đầu phía bên kia.
/1843
|