Hà Kiến Chương đi ra khỏi phòng làm việc của mình, hắn đang suy xét về những tài liệu vừa rồi. Những tài liệu kia căn bản đều khua môi múa mép nói rõ ràng những biện pháp giải quyết, thế nhưng trên thực tế căn bản luôn tỏ ra đau khổ và đạo mạo. Trong suy nghĩ của hắn thì Vương Tử Quân căn bản là một người cơ trí, chẳng lẽ không nhìn thấy những thứ kia căn bản là giả dối? Căn bản là che giấu không cho người ta nhìn rõ cục diện bên trong? Vì sao chủ tịch Vương đến bây giờ vẫn bình chân như vại? Thậm chí còn chuẩn bị tiến hành phương án thứ hai?
Hà Kiến Chương là người công tác lâu năm ở Mật Đông, biết rõ những tệ đoan tồn tại trong tỉnh. Ví dụ như việc giám sát toàn cục, cuối cùng kết quả chỉ là cực kỳ tốt đẹp mà thôi. Dù sao thì con người không phải sống một mình trên không trung, đám quan viên có hàng ngàn vạn mối liên hệ với nhau, số người chấp pháp bất vị thân căn bản là không có nhiều.
Lần này Hà Kiến Chương đi gặp mặt Vương Tử Quân, chỉ là muốn nói về chuyện điều tra. Hắn muốn khuyên chủ tịch Vương một chút, để cho chủ tịch Vương thận trọng xử lý, dù sao thì bứt dây động rừng cắt xương nối gân cũng không phải chuyện tốt. Hắn là phó chủ tịch thường vụ được Vương Tử Quân đề cử tiến lên, hắn cũng không hy vọng Vương Tử Quân té ngã trong sự kiện này.
- Chủ tịch, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Sau khi được Vương Tử Quân khách khí mời ngồi xuống ghế sa lông, Hà Kiến Chương không khỏi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ cười với Hà Kiến Chương rồi mới nói: - Chủ tịch Hà, anh đến vừa đúng lúc, tôi có một số chuyện cần thương lượng với anh.
Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng rót trà cho Hà Kiến Chương, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài. Sau khi Triệu Hiểu Bạch đóng cửa lại thì Hà Kiến Chương khẽ nói: - Chủ tịch ngài có chuyện gì sao?
Mặc dù lớn tuổi nhưng Hà Kiến Chương đối mặt với Vương Tử Quân vẫn phải bảo trì thái độ cực kỳ cẩn thận và khiêm tốn, căn bản không dám vì mình lớn tuổi hơn mà cậy già lên mặt.
Vương Tử Quân căn bản cực kỳ tán thưởng thái độ này của Hà Kiến Chương, điều này nói rõ Hà Kiến Chương cực kỳ biết làm người. Lúc này hắn mới cười nói" - Chủ tịch Hà, anh nói trước thì hay hơn.
Hà Kiến Chương thấy Vương Tử Quân mở miệng quyết định thì trầm giọng nói: - Chủ tịch, tôi tin ngài đã xem qua báo cáo của các thành phố trong tỉnh. Tuy những tài liệu báo cáo kia căn bản không có chút cầu thị, thế nhưng phương hướng của bọn họ cũng không sai, chúng ta nên đốc xúc chỉnh đốn và cải cách những vấn đề bọn họ đưa ra là được.
Vương Tử Quân cầm lấy gói thuốc, định rút ra một điếu, thế nhưng lại đặt gói thuốc lên bàn rồi nói: - Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, tôi cũng nên giảm bớt là vừa. Bây giờ đang có đề xướng văn phòng không khói thuốc, chúng ta nên làm gương tốt thì hơn.
- Chủ tịch Vương nói rất đúng, thế nhưng đối với một kẻ nghiện thuốc, muốn giảm bớt đi cũng cực kỳ khó khăn. Hà Kiến Chương nở nụ cười tự giễu nói: - Vợ tôi cũng đã phê bình nhiều lần, thế nhưng tính tự chủ của tôi lại quá kém.
Hai người nói giỡn vài câu, Vương Tử Quân nhanh chóng đi vào vấn đề chính: - Chủ tịch Hà, tôi chuẩn bị tìm anh để nói chuyện này. Lúc này sắp đến thời điểm khai mạc đại hội thể dục thể thao, mặc dù lúc này đa số các hạng mục nhà thi đấu đã được hoàn công, thế nhưng vẫn có không ít công tác cần chúng ta quan tâm. Néu như lúc nà giao công tác này cho anh, căn bản là quá bận rộn.
Hà Kiến Chương có chút sững sốt, hắn không hiểu Vương Tử Quân suy xét từ phương diện gì mà lại chuyển công tác trên vai mình ra? Đối với Hà Kiến Chương thì bỏ qua công tác này rất thoải mái, nhưng nhìn từ góc độ khác thì rõ ràng mất đi sự tín nhiệm của chủ tịch Vương.
Hà Kiến Chương cảm thấy công tác giống như một trung tâm giải trí, nếu như mình làm cả ngày không có động tĩnh gì, người ta nhận lấy lại giống như cá gặp nước, phát triển sinh động và đẹp đẽ, như vậy chẳng khác nào lãnh đạo bôi thuốc vào mắt mình, chính mình là phế vật.
Trong đầu Hà Kiến Chương lóe lên vài ý nghĩ, hắn định giải thích cho mình vài câu, nhưng còn chưa mở miệng thì Vương Tử Quân đã nói: - Chủ tịch Hà, tôi không phải không tin vào năng lực của anh, đây không phải là đang làm anh thêm phiền sao?
Vương Tử Quân nói rồi đưa một phần văn kiện viết tay cho Hà Kiến Chương: - Anh xem phương án tôi chuẩn bị sử dụng, sau đó cho ra ý kiến.
Hà Kiến Chương nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì tâm tư yên ổn hơn một chút, hắn tiếp nhận văn kiện trong tay Vương Tử Quân, sau khi đưa mắt nhìn qua thì vẻ mặt nhanh chóng trở nên ngưng trọng.
Phương án của Vương Tử Quân không phải phức tạp, Hà Kiến Chương xem qua vài trang thì hiểu ngay chủ tịch Vương chuẩn bị làm như thế nào. Sau khi xem xong phương án thì Hà Kiến Chương chuyển ánh mắt lên người Vương Tử Quân, lúc này hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là thủ đoạn hiện tại của Vương Tử Quân quá độc ác.
Căn bản không phải chỉ là hung ác mà thôi.
Dựa theo phương án của Vương Tử Quân thì tất cả các huyện thị căn bản có tồn tại nhiều khu quy hoạch, hai thành phố ở bên cạnh nhau căn bản biết rõ cấp thành phố có bao nhiêu khu quy hoạch, cấp huyện có bao nhiêu khu quy hoạch. Yêu cầu các thành phố và quận huyện cho ra con số khu quy hoạch của mình.
Sau khi xác định rõ con số, sẽ cho hai thành phố điều tra kiểm tra lẫn nhau, sau khi xác định tiêu chuẩn thì tiến hành sắp xếp theo khảo sát. Nếu anh có vị trí cao, căn bản không có vấn đề, nếu anh có vị trí thấp, như vậy thì xin lỗi anh không cần phải lãng phí sức lực nhiều làm gì.
Tuyến dưới tất nhiên có thể liên hợp cùng nhau phản ứng với kiểm tra của tuyến tỉnh, thế nhưng nếu hai thành phố cạnh nhau mà kiểm tra lẫn nhau, vì nó có liên quan đến tương lai của mình, thế nên hai bên có ai không đỏ mắt? Đừng nói là có thủ đoạn gì tốt, cho dù anh muốn lừa gạt cũng không dễ dàng gì.
Hà Kiến Chương hít vào một hơi thật sâu rồi mới nói: - Chủ tịch, như vậy sẽ có chút không công bằng với các thành phố phát triển kém, hơn nữa nếu chấp hành theo phương án này, chỉ sợ sẽ có nhiều thành phố gặp phải vấn đề.
Vương Tử Quân cười cười rồi mới nói: - Nhiều thì nhiều, chúng ta cần phải nắm giữ chặt tình huống, mặt khác anh cứ yên tâm, chưa đến giai đoạn cuối cùng, phương diện phối hợp trù tính thế nào không phải là tuyến tỉnh quyết định sao?
Hà Kiến Chương nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân thì mới thở dài một hơi, thầm nghĩ ngài thật sự là quá mạnh tay rồi. Đồng thời hắn lại sinh ra cảm giác chính mình đang vui buồn vô cớ, chủ tịch Vương là một vị cán bộ lãnh đạo đi từ cơ sở lên trên, căn bản nắm giữ rất nhiều tình huống và kinh nghiệm, căn bản sẽ suy nghĩ thật kỹ khi cho ra phương án kiểm tra.
Tất nhiên chủ trì công tác này căn bản là làm việc đắc tội với người, chủ tịch Vương căn bản đưa mình ra khỏi công tác này, cũng là bảo vệ chính mình. Lúc này công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao càng thêm khẩn trương, lý do này rất đúng lúc, khi thời gian trôi qua thì đại hội thể dục thể thao ngày càng đến gần.
- Chủ tịch ngài chuẩn bị cho ai chủ trì hạng mục công tác này? Hà Kiến Chương tuy cảm thấy mình không cần phải hỏi, thế nhưng cuối cùng không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi cười nói: - Chủ tịch Cố những ngày qua không quá bận rộn, lại là thường ủy tỉnh ủy, để anh ấy ra mặt mới trấn áp được thế cục. Anh yên tâm, công tác này tôi làm tổ trưởng, chủ tịch chỉ là phó tổ trưởng mà thôi.
Sắp xếp công tác này cho Cố Tắc Viêm căn bản là nằm trong suy đoán của Hà Kiến Chương. Cố Tắc Viêm là người bằng mặt không bằng lòng với Vương Tử Quân, rất nhiều chuyện căn bản là có ý nghĩ trái ngược và liên hệ khắp nơi. Lúc này Vương Tử Quân nghĩ đến Cố Tắc Viêm, xem ra khi mà chủ tịch Vương cần ra tay thì căn bản không nương tay với bất kỳ kẻ nào.
Sau khi bàn thêm vài hạng mục công tác với Vương Tử Quân, Hà Kiến Chương rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi tiễn chân Hà Kiến Chương, Vương Tử Quân khẽ thở ra một hơi, hắn sở dĩ dùng biện pháp này vì căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Vương Tử Quân cảm thấy sau khi mình đi vao Mật Đông thì có thể chia ra làm ba giai đoạn: Thứ nhất là "nhìn". Trước đó hắn đơn thương độc mã đến Mật Đông, không có lấy một người để tín nhiệm, lại càng không nói đến quyền lực và lực khống chế, vì vậy hắn quyết tâm quan sát tình thế; giai đoạn thứ hai chính là "Phá". Trước khi nhận chức chủ tịch tỉnh, hắn cần phải bỏ công sức để phá vỡ thế cục hiện tại ở Mật Đông, thành lập cục diện quyền lực cân đối, để tạo điều kiện thuận lợi cho mình thành công trong tuyển cử tiến lên làm chủ tịch tỉnh trong hội nghị của hội đồng nhân dân tỉnh. Bây giờ tất cả đã bình ổn, Vương Tử Quân cần áp dụng giai đoạn thứ ba, chình là "Làm". Hắn muốn kéo tất cả mọi người ở bên mình vào trong hành động, cố gắng tạo nên xu hướng phát triển mới của Mật Đông.
Mặc dù lúc này Vương Tử Quân đã vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh, thế nhưng dù thế nào thì vẫn là một người mới. Hắn căn bản còn chưa hình thành nên cơ sở thâm hậu của mình ở Mật Đông.
Ví dụ như cấp bậc thành phố bên dưới, số người mà Vương Tử Quân có thể sử dụng được là không quá nhiều, hữu dụng nhất bây giờ chỉ có thể là bí thư Lôi Hợp Tuấn của thành phố Dồng Lục, còn có một Phùng Vũ Trách đang tích cực dựa vào mình. Hai người kia tuy là chư hầu thống lĩnh một phương, thế nhưng vẫn chỉ là muối bỏ biển ở Mật Đông, căn bản quá yếu đuối.
Nếu như là Sầm Vật Cương thúc đẩy chuyện này, chỉ sợ không cần dùng thủ đoạn như của mình. Vấn đề là Sầm Vật Cương không làm, thế nên tạo điều kiện cho Vương Tử Quân hắn ra tay. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn khẽ hít vào một hơi. Nếu như hắn muốn tăng lực ảnh hưởng của mình ở Mật Đông, căn bản vẫn là gánh nặng đường xa.
Vương Tử Quân đi vào trong phòng và cũng không lập tức ngồi lên ghế làm việc của mình, hắn chỉ khẽ đi lại hoạt động gân cốt. Tuy bây giờ tinh lực của hắn đã đứng đầu trong số nhóm bạn cùng độ tuổi, thế nhưng khi năm tháng trôi qua thì cảm giác mỏi mệt cũng xuất hiện.
Sầm Vật Cương lớn tuổi như vậy mà mỗi ngày đều rất phấn chấn tinh thần, cũng không biết người này làm sao được như vậy? Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như thế, hắn nghĩ đến bộ dạng mỗi ngày đi làm đều cực kỳ phấn chấn của Sầm Vật Cương, thế là không khỏi có vài phần bội phục.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Triệu Hiểu Bạch đi vào, Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hăng hái của Triệu Hiểu Bạch thì cười nói: - Có chuyện gì vậy?
- Chủ tịch Vương, vừa rồi có một vị cán bộ tên là Trần Chính Mai của thành phố Đồng Lục gọi điện thoại đến nói là có chuyện muốn báo cáo với ngài. Triệu Hiểu Bạch nói xong thì giống như sợ Vương Tử Quân còn không hiểu, hắn nhanh chóng giải thích: - Chị ấy nói mình là cán bộ từ Nam Giang đến Mật Đông tạm giữ chức.
Cán bộ tạm giữ chức đến từ Nam Giang? Tâm tư của Vương Tử Quân khẽ chuyển động, năm ngoái tỉnh Nam Giang và Mật Đông chú trọng liên kết và kết nghĩa cùng phát triển kinh tế giữa các thành phố, có một nhóm cán bộ được đưa từ Nam Giang đến Mật Đông tạm giữ chức. Tình huống rèn luyện thế này căn bản là tiện nghi lớn nhất thuộc về Mật Đông, dù sao thì nhìn vào phương diện phát triển kinh tế hay bất kỳ thứ gì khác, Mật Đông căn bản khó thể so sánh với Nam Giang.
Nhưng khi đó vì có sự hạn chế về cấp bậc nên chỉ có vài chục cán bộ từ Nam Giang đến Mật Đông, tối đa cũng chỉ là cán bộ cấp chính cục mà thôi. Khi các cán bộ từ Nam Giang đến Mật Đông nhận công tác thì Vương Tử Quân có tham gia hội nghị tiếp đãi, hắn nhớ rõ trong số đó có một người là nữ đồng chí.
Nhưng Vương Tử Quân thật sự không thể nhớ rõ tên của các vị đồng chí kia, chẳng qua lại có chút ấn tượng với những đồng chí có khả năng công tác tốt. Nhưng trong số những người có năng lực mạnh mẽ đó cũng không có mặt Trần Chính Mai.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn chợt nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu lấy điện thoại ra đây.
Dù thế nào thì Trần Chính Mai cũng là cán bộ mà Vương Tử Quân tiến cử từ Nam Giang vào Mật Đông công tác, nhân tình này hắn căn bản vẫn ghi trong lòng. Sau khi nhận điện thoại thì Vương Tử Quân chợt nghe bên kia vang lên một giọng nói rất rõ ràng: - Xin hỏi có phải là chủ tịch Vương không?
- Chào đồng chí Chính Mai, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân vừa chào hỏi vừa nói: - Đồng chí Chính Mai, chị chuyển công tác từ Nam Giang đến Mật Đông có cảm thấy thích ứng không?
- Cám ơn sự quan tâm của chủ tịch Vương, sau khi tôi đến Mật Đông thì luôn chấp hành các yêu cầu của ngài với cán bộ, luôn hòa mình với các đồng chí tỉnh Mật Đông. Lúc này đã căn bản thích ứng với tình hình Mật Đông. Các đồng chí trong đơn vị đối đãi với tôi rất tốt, lãnh đạo cũng cực kỳ giúp đỡ, bây giờ tôi đang là cục trưởng cục công thương thành phố Đồng Lục. Tuy giọng nói của Trần Chính Mai đã bình tĩnh trở lại thế nhưng vẫn còn vài phần kích động. Vương Tử Quân nghe lời nói của Trần Chính Mai thì khẽ cười, có thể làm cho một vị cán bộ đến từ bên ngoài như Trần Chính Mai làm cục trưởng cục công thương, điều này nói rõ thành phố Đồng Lục căn bản tương đối coi trọng công tác của nàng.
Sau khi Vương Tử Quân nói vài câu khuyến khích thì chợt nghe Trần Chính Mai khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi gọi điện thoại cho ngài là có việc cần báo cáo.
- Chị cứ nói đi. Vương Tử Quân chợt không hiểu rõ vì sao Trần Chính Mai lại gọi điện thoại cho mình, thế nên sảng khoái nói.
- Chủ tịch Vương, các đồng chí đến Mật Đông tạm giữ chức muốn thừa dịp cuối tuần này tụ họp ở thành phố Rừng Mật, mọi người rất kính ngưỡng ngài, ngài là lãnh đạo tỉnh Nam Giang, chúng tôi muốn mời ngài tham gia được không? Trần Chính Mai tuy cố gắng lấy dũng khí nhưng giọng điệu vẫn không khỏi có chút run rẩy.
Trần Chính Mai là một người phụ nữ có bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn quyến rũ, thế nhưng nàng làm việc rất lớn gan mạnh mẽ, khôn khéo giỏi giang. Đám cán bộ Nam Giang sau khi đến Mật Đông nhận công tác thì đã tụ họp vài lần ở Rừng Mật, lần tụ hội trước đó có người đề nghị mời chủ tịch Vương tham gia, đề nghị này được mọi người ủng hộ tán thành.
Nhưng nói thì dễ dàng mà làm lại khó, vấn đề trước mắt chính là ai sẽ lên tiếng mời chủ tịch Vương? Dù sao trước kia chủ tịch Vương là trưởng phòng tổ chức Nam Giang, bây giờ là chủ tịch tỉnh Mật Đông, uy nghiêm càng thêm nặng nề.
Sau khi mọi người cùng nhau thảo luận thì căn bản nhất trí ý kiến cho một nữ đồng chí ra mặt. Dù sao thì nữ đồng chí nói chuyện cũng dễ dàng hơn nam, hơn nữa dù lãnh đạo có ý nghĩ khác cũng khó lòng từ chối.
Khi nhận được nhiệm vụ này thì Trần Chính Mai còn cảm thấy cực kỳ hào khí, cảm thấy không có gì khó giải quyết, đơn giản là mời chủ tịch Vương tham gia mà thôi, cũng không phải chạy xuống tiếp kiến Diêm Vương. Nhưng ngày họp mặt càng đến gần thì Trần Chính Mai càng thêm căng thẳng, đến nỗi gọi một cuộc điện thoại mà bàn tay vã đầy mồ hôi.
- Khi nào thế? Giọng nói của Vương Tử Quân làm cho Trần Chính Mai cảm thấy rất hy vọng, nàng lên tiếng: - Chủ tịch Vương, là tối thứ bảy.
- Tôi xem tình hình thế nào đã. Nhưng trước khi họp mặt thì chị nên gọi điện thoại cho Hiểu Bạch, để cậu ấy nhắc nhở tôi. Giọng nói ôn hòa trầm ấm của Vương Tử Quân vang lên bên tai Trần Chính Mai.
Trần Chính Mai đặt điện thoại xuống mà thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, lúc này nàng cực kỳ hưng phấn
Hà Kiến Chương là người công tác lâu năm ở Mật Đông, biết rõ những tệ đoan tồn tại trong tỉnh. Ví dụ như việc giám sát toàn cục, cuối cùng kết quả chỉ là cực kỳ tốt đẹp mà thôi. Dù sao thì con người không phải sống một mình trên không trung, đám quan viên có hàng ngàn vạn mối liên hệ với nhau, số người chấp pháp bất vị thân căn bản là không có nhiều.
Lần này Hà Kiến Chương đi gặp mặt Vương Tử Quân, chỉ là muốn nói về chuyện điều tra. Hắn muốn khuyên chủ tịch Vương một chút, để cho chủ tịch Vương thận trọng xử lý, dù sao thì bứt dây động rừng cắt xương nối gân cũng không phải chuyện tốt. Hắn là phó chủ tịch thường vụ được Vương Tử Quân đề cử tiến lên, hắn cũng không hy vọng Vương Tử Quân té ngã trong sự kiện này.
- Chủ tịch, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Sau khi được Vương Tử Quân khách khí mời ngồi xuống ghế sa lông, Hà Kiến Chương không khỏi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ cười với Hà Kiến Chương rồi mới nói: - Chủ tịch Hà, anh đến vừa đúng lúc, tôi có một số chuyện cần thương lượng với anh.
Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng rót trà cho Hà Kiến Chương, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài. Sau khi Triệu Hiểu Bạch đóng cửa lại thì Hà Kiến Chương khẽ nói: - Chủ tịch ngài có chuyện gì sao?
Mặc dù lớn tuổi nhưng Hà Kiến Chương đối mặt với Vương Tử Quân vẫn phải bảo trì thái độ cực kỳ cẩn thận và khiêm tốn, căn bản không dám vì mình lớn tuổi hơn mà cậy già lên mặt.
Vương Tử Quân căn bản cực kỳ tán thưởng thái độ này của Hà Kiến Chương, điều này nói rõ Hà Kiến Chương cực kỳ biết làm người. Lúc này hắn mới cười nói" - Chủ tịch Hà, anh nói trước thì hay hơn.
Hà Kiến Chương thấy Vương Tử Quân mở miệng quyết định thì trầm giọng nói: - Chủ tịch, tôi tin ngài đã xem qua báo cáo của các thành phố trong tỉnh. Tuy những tài liệu báo cáo kia căn bản không có chút cầu thị, thế nhưng phương hướng của bọn họ cũng không sai, chúng ta nên đốc xúc chỉnh đốn và cải cách những vấn đề bọn họ đưa ra là được.
Vương Tử Quân cầm lấy gói thuốc, định rút ra một điếu, thế nhưng lại đặt gói thuốc lên bàn rồi nói: - Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, tôi cũng nên giảm bớt là vừa. Bây giờ đang có đề xướng văn phòng không khói thuốc, chúng ta nên làm gương tốt thì hơn.
- Chủ tịch Vương nói rất đúng, thế nhưng đối với một kẻ nghiện thuốc, muốn giảm bớt đi cũng cực kỳ khó khăn. Hà Kiến Chương nở nụ cười tự giễu nói: - Vợ tôi cũng đã phê bình nhiều lần, thế nhưng tính tự chủ của tôi lại quá kém.
Hai người nói giỡn vài câu, Vương Tử Quân nhanh chóng đi vào vấn đề chính: - Chủ tịch Hà, tôi chuẩn bị tìm anh để nói chuyện này. Lúc này sắp đến thời điểm khai mạc đại hội thể dục thể thao, mặc dù lúc này đa số các hạng mục nhà thi đấu đã được hoàn công, thế nhưng vẫn có không ít công tác cần chúng ta quan tâm. Néu như lúc nà giao công tác này cho anh, căn bản là quá bận rộn.
Hà Kiến Chương có chút sững sốt, hắn không hiểu Vương Tử Quân suy xét từ phương diện gì mà lại chuyển công tác trên vai mình ra? Đối với Hà Kiến Chương thì bỏ qua công tác này rất thoải mái, nhưng nhìn từ góc độ khác thì rõ ràng mất đi sự tín nhiệm của chủ tịch Vương.
Hà Kiến Chương cảm thấy công tác giống như một trung tâm giải trí, nếu như mình làm cả ngày không có động tĩnh gì, người ta nhận lấy lại giống như cá gặp nước, phát triển sinh động và đẹp đẽ, như vậy chẳng khác nào lãnh đạo bôi thuốc vào mắt mình, chính mình là phế vật.
Trong đầu Hà Kiến Chương lóe lên vài ý nghĩ, hắn định giải thích cho mình vài câu, nhưng còn chưa mở miệng thì Vương Tử Quân đã nói: - Chủ tịch Hà, tôi không phải không tin vào năng lực của anh, đây không phải là đang làm anh thêm phiền sao?
Vương Tử Quân nói rồi đưa một phần văn kiện viết tay cho Hà Kiến Chương: - Anh xem phương án tôi chuẩn bị sử dụng, sau đó cho ra ý kiến.
Hà Kiến Chương nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì tâm tư yên ổn hơn một chút, hắn tiếp nhận văn kiện trong tay Vương Tử Quân, sau khi đưa mắt nhìn qua thì vẻ mặt nhanh chóng trở nên ngưng trọng.
Phương án của Vương Tử Quân không phải phức tạp, Hà Kiến Chương xem qua vài trang thì hiểu ngay chủ tịch Vương chuẩn bị làm như thế nào. Sau khi xem xong phương án thì Hà Kiến Chương chuyển ánh mắt lên người Vương Tử Quân, lúc này hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là thủ đoạn hiện tại của Vương Tử Quân quá độc ác.
Căn bản không phải chỉ là hung ác mà thôi.
Dựa theo phương án của Vương Tử Quân thì tất cả các huyện thị căn bản có tồn tại nhiều khu quy hoạch, hai thành phố ở bên cạnh nhau căn bản biết rõ cấp thành phố có bao nhiêu khu quy hoạch, cấp huyện có bao nhiêu khu quy hoạch. Yêu cầu các thành phố và quận huyện cho ra con số khu quy hoạch của mình.
Sau khi xác định rõ con số, sẽ cho hai thành phố điều tra kiểm tra lẫn nhau, sau khi xác định tiêu chuẩn thì tiến hành sắp xếp theo khảo sát. Nếu anh có vị trí cao, căn bản không có vấn đề, nếu anh có vị trí thấp, như vậy thì xin lỗi anh không cần phải lãng phí sức lực nhiều làm gì.
Tuyến dưới tất nhiên có thể liên hợp cùng nhau phản ứng với kiểm tra của tuyến tỉnh, thế nhưng nếu hai thành phố cạnh nhau mà kiểm tra lẫn nhau, vì nó có liên quan đến tương lai của mình, thế nên hai bên có ai không đỏ mắt? Đừng nói là có thủ đoạn gì tốt, cho dù anh muốn lừa gạt cũng không dễ dàng gì.
Hà Kiến Chương hít vào một hơi thật sâu rồi mới nói: - Chủ tịch, như vậy sẽ có chút không công bằng với các thành phố phát triển kém, hơn nữa nếu chấp hành theo phương án này, chỉ sợ sẽ có nhiều thành phố gặp phải vấn đề.
Vương Tử Quân cười cười rồi mới nói: - Nhiều thì nhiều, chúng ta cần phải nắm giữ chặt tình huống, mặt khác anh cứ yên tâm, chưa đến giai đoạn cuối cùng, phương diện phối hợp trù tính thế nào không phải là tuyến tỉnh quyết định sao?
Hà Kiến Chương nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân thì mới thở dài một hơi, thầm nghĩ ngài thật sự là quá mạnh tay rồi. Đồng thời hắn lại sinh ra cảm giác chính mình đang vui buồn vô cớ, chủ tịch Vương là một vị cán bộ lãnh đạo đi từ cơ sở lên trên, căn bản nắm giữ rất nhiều tình huống và kinh nghiệm, căn bản sẽ suy nghĩ thật kỹ khi cho ra phương án kiểm tra.
Tất nhiên chủ trì công tác này căn bản là làm việc đắc tội với người, chủ tịch Vương căn bản đưa mình ra khỏi công tác này, cũng là bảo vệ chính mình. Lúc này công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao càng thêm khẩn trương, lý do này rất đúng lúc, khi thời gian trôi qua thì đại hội thể dục thể thao ngày càng đến gần.
- Chủ tịch ngài chuẩn bị cho ai chủ trì hạng mục công tác này? Hà Kiến Chương tuy cảm thấy mình không cần phải hỏi, thế nhưng cuối cùng không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi cười nói: - Chủ tịch Cố những ngày qua không quá bận rộn, lại là thường ủy tỉnh ủy, để anh ấy ra mặt mới trấn áp được thế cục. Anh yên tâm, công tác này tôi làm tổ trưởng, chủ tịch chỉ là phó tổ trưởng mà thôi.
Sắp xếp công tác này cho Cố Tắc Viêm căn bản là nằm trong suy đoán của Hà Kiến Chương. Cố Tắc Viêm là người bằng mặt không bằng lòng với Vương Tử Quân, rất nhiều chuyện căn bản là có ý nghĩ trái ngược và liên hệ khắp nơi. Lúc này Vương Tử Quân nghĩ đến Cố Tắc Viêm, xem ra khi mà chủ tịch Vương cần ra tay thì căn bản không nương tay với bất kỳ kẻ nào.
Sau khi bàn thêm vài hạng mục công tác với Vương Tử Quân, Hà Kiến Chương rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi tiễn chân Hà Kiến Chương, Vương Tử Quân khẽ thở ra một hơi, hắn sở dĩ dùng biện pháp này vì căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Vương Tử Quân cảm thấy sau khi mình đi vao Mật Đông thì có thể chia ra làm ba giai đoạn: Thứ nhất là "nhìn". Trước đó hắn đơn thương độc mã đến Mật Đông, không có lấy một người để tín nhiệm, lại càng không nói đến quyền lực và lực khống chế, vì vậy hắn quyết tâm quan sát tình thế; giai đoạn thứ hai chính là "Phá". Trước khi nhận chức chủ tịch tỉnh, hắn cần phải bỏ công sức để phá vỡ thế cục hiện tại ở Mật Đông, thành lập cục diện quyền lực cân đối, để tạo điều kiện thuận lợi cho mình thành công trong tuyển cử tiến lên làm chủ tịch tỉnh trong hội nghị của hội đồng nhân dân tỉnh. Bây giờ tất cả đã bình ổn, Vương Tử Quân cần áp dụng giai đoạn thứ ba, chình là "Làm". Hắn muốn kéo tất cả mọi người ở bên mình vào trong hành động, cố gắng tạo nên xu hướng phát triển mới của Mật Đông.
Mặc dù lúc này Vương Tử Quân đã vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh, thế nhưng dù thế nào thì vẫn là một người mới. Hắn căn bản còn chưa hình thành nên cơ sở thâm hậu của mình ở Mật Đông.
Ví dụ như cấp bậc thành phố bên dưới, số người mà Vương Tử Quân có thể sử dụng được là không quá nhiều, hữu dụng nhất bây giờ chỉ có thể là bí thư Lôi Hợp Tuấn của thành phố Dồng Lục, còn có một Phùng Vũ Trách đang tích cực dựa vào mình. Hai người kia tuy là chư hầu thống lĩnh một phương, thế nhưng vẫn chỉ là muối bỏ biển ở Mật Đông, căn bản quá yếu đuối.
Nếu như là Sầm Vật Cương thúc đẩy chuyện này, chỉ sợ không cần dùng thủ đoạn như của mình. Vấn đề là Sầm Vật Cương không làm, thế nên tạo điều kiện cho Vương Tử Quân hắn ra tay. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn khẽ hít vào một hơi. Nếu như hắn muốn tăng lực ảnh hưởng của mình ở Mật Đông, căn bản vẫn là gánh nặng đường xa.
Vương Tử Quân đi vào trong phòng và cũng không lập tức ngồi lên ghế làm việc của mình, hắn chỉ khẽ đi lại hoạt động gân cốt. Tuy bây giờ tinh lực của hắn đã đứng đầu trong số nhóm bạn cùng độ tuổi, thế nhưng khi năm tháng trôi qua thì cảm giác mỏi mệt cũng xuất hiện.
Sầm Vật Cương lớn tuổi như vậy mà mỗi ngày đều rất phấn chấn tinh thần, cũng không biết người này làm sao được như vậy? Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như thế, hắn nghĩ đến bộ dạng mỗi ngày đi làm đều cực kỳ phấn chấn của Sầm Vật Cương, thế là không khỏi có vài phần bội phục.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Triệu Hiểu Bạch đi vào, Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hăng hái của Triệu Hiểu Bạch thì cười nói: - Có chuyện gì vậy?
- Chủ tịch Vương, vừa rồi có một vị cán bộ tên là Trần Chính Mai của thành phố Đồng Lục gọi điện thoại đến nói là có chuyện muốn báo cáo với ngài. Triệu Hiểu Bạch nói xong thì giống như sợ Vương Tử Quân còn không hiểu, hắn nhanh chóng giải thích: - Chị ấy nói mình là cán bộ từ Nam Giang đến Mật Đông tạm giữ chức.
Cán bộ tạm giữ chức đến từ Nam Giang? Tâm tư của Vương Tử Quân khẽ chuyển động, năm ngoái tỉnh Nam Giang và Mật Đông chú trọng liên kết và kết nghĩa cùng phát triển kinh tế giữa các thành phố, có một nhóm cán bộ được đưa từ Nam Giang đến Mật Đông tạm giữ chức. Tình huống rèn luyện thế này căn bản là tiện nghi lớn nhất thuộc về Mật Đông, dù sao thì nhìn vào phương diện phát triển kinh tế hay bất kỳ thứ gì khác, Mật Đông căn bản khó thể so sánh với Nam Giang.
Nhưng khi đó vì có sự hạn chế về cấp bậc nên chỉ có vài chục cán bộ từ Nam Giang đến Mật Đông, tối đa cũng chỉ là cán bộ cấp chính cục mà thôi. Khi các cán bộ từ Nam Giang đến Mật Đông nhận công tác thì Vương Tử Quân có tham gia hội nghị tiếp đãi, hắn nhớ rõ trong số đó có một người là nữ đồng chí.
Nhưng Vương Tử Quân thật sự không thể nhớ rõ tên của các vị đồng chí kia, chẳng qua lại có chút ấn tượng với những đồng chí có khả năng công tác tốt. Nhưng trong số những người có năng lực mạnh mẽ đó cũng không có mặt Trần Chính Mai.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn chợt nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu lấy điện thoại ra đây.
Dù thế nào thì Trần Chính Mai cũng là cán bộ mà Vương Tử Quân tiến cử từ Nam Giang vào Mật Đông công tác, nhân tình này hắn căn bản vẫn ghi trong lòng. Sau khi nhận điện thoại thì Vương Tử Quân chợt nghe bên kia vang lên một giọng nói rất rõ ràng: - Xin hỏi có phải là chủ tịch Vương không?
- Chào đồng chí Chính Mai, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân vừa chào hỏi vừa nói: - Đồng chí Chính Mai, chị chuyển công tác từ Nam Giang đến Mật Đông có cảm thấy thích ứng không?
- Cám ơn sự quan tâm của chủ tịch Vương, sau khi tôi đến Mật Đông thì luôn chấp hành các yêu cầu của ngài với cán bộ, luôn hòa mình với các đồng chí tỉnh Mật Đông. Lúc này đã căn bản thích ứng với tình hình Mật Đông. Các đồng chí trong đơn vị đối đãi với tôi rất tốt, lãnh đạo cũng cực kỳ giúp đỡ, bây giờ tôi đang là cục trưởng cục công thương thành phố Đồng Lục. Tuy giọng nói của Trần Chính Mai đã bình tĩnh trở lại thế nhưng vẫn còn vài phần kích động. Vương Tử Quân nghe lời nói của Trần Chính Mai thì khẽ cười, có thể làm cho một vị cán bộ đến từ bên ngoài như Trần Chính Mai làm cục trưởng cục công thương, điều này nói rõ thành phố Đồng Lục căn bản tương đối coi trọng công tác của nàng.
Sau khi Vương Tử Quân nói vài câu khuyến khích thì chợt nghe Trần Chính Mai khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi gọi điện thoại cho ngài là có việc cần báo cáo.
- Chị cứ nói đi. Vương Tử Quân chợt không hiểu rõ vì sao Trần Chính Mai lại gọi điện thoại cho mình, thế nên sảng khoái nói.
- Chủ tịch Vương, các đồng chí đến Mật Đông tạm giữ chức muốn thừa dịp cuối tuần này tụ họp ở thành phố Rừng Mật, mọi người rất kính ngưỡng ngài, ngài là lãnh đạo tỉnh Nam Giang, chúng tôi muốn mời ngài tham gia được không? Trần Chính Mai tuy cố gắng lấy dũng khí nhưng giọng điệu vẫn không khỏi có chút run rẩy.
Trần Chính Mai là một người phụ nữ có bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn quyến rũ, thế nhưng nàng làm việc rất lớn gan mạnh mẽ, khôn khéo giỏi giang. Đám cán bộ Nam Giang sau khi đến Mật Đông nhận công tác thì đã tụ họp vài lần ở Rừng Mật, lần tụ hội trước đó có người đề nghị mời chủ tịch Vương tham gia, đề nghị này được mọi người ủng hộ tán thành.
Nhưng nói thì dễ dàng mà làm lại khó, vấn đề trước mắt chính là ai sẽ lên tiếng mời chủ tịch Vương? Dù sao trước kia chủ tịch Vương là trưởng phòng tổ chức Nam Giang, bây giờ là chủ tịch tỉnh Mật Đông, uy nghiêm càng thêm nặng nề.
Sau khi mọi người cùng nhau thảo luận thì căn bản nhất trí ý kiến cho một nữ đồng chí ra mặt. Dù sao thì nữ đồng chí nói chuyện cũng dễ dàng hơn nam, hơn nữa dù lãnh đạo có ý nghĩ khác cũng khó lòng từ chối.
Khi nhận được nhiệm vụ này thì Trần Chính Mai còn cảm thấy cực kỳ hào khí, cảm thấy không có gì khó giải quyết, đơn giản là mời chủ tịch Vương tham gia mà thôi, cũng không phải chạy xuống tiếp kiến Diêm Vương. Nhưng ngày họp mặt càng đến gần thì Trần Chính Mai càng thêm căng thẳng, đến nỗi gọi một cuộc điện thoại mà bàn tay vã đầy mồ hôi.
- Khi nào thế? Giọng nói của Vương Tử Quân làm cho Trần Chính Mai cảm thấy rất hy vọng, nàng lên tiếng: - Chủ tịch Vương, là tối thứ bảy.
- Tôi xem tình hình thế nào đã. Nhưng trước khi họp mặt thì chị nên gọi điện thoại cho Hiểu Bạch, để cậu ấy nhắc nhở tôi. Giọng nói ôn hòa trầm ấm của Vương Tử Quân vang lên bên tai Trần Chính Mai.
Trần Chính Mai đặt điện thoại xuống mà thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, lúc này nàng cực kỳ hưng phấn
/1843
|