Khu thường trú thành phố Linh Long ở trong tỉnh là một tòa nhà hai mươi sáu tầng, mười bảy tầng bên dưới kinh doanh khách sạn, chín tầng trên là một khu văn phòng cao cấp, cũng không mở cửa đối ngoại, đây chính là bí mật ở thành phố Linh Long.
Khi sắp đến hoàng hôn thì nhân viên công tác bắt đầu bận rộn, đại sảnh số một vốn cực kỳ sạch sẽ lại được lau dọn một lượt, hầu như không còn một hạt bụi, cực kỳ tráng lệ.
- Dược Hổ, khu văn phòng này của các anh thật sự không tệ. Cố Tắc Viêm đi đầu nói với Miêu Dược Hổ.
Lúc này Miêu Dược Hổ đã bình phục lại từ trạng thái cảm xúc ngổn ngang, hắn vừa cười vừa nói: - Chủ tịch Cố, điều kiện của khu văn phòng này có hạn, tuy hết sức theo đuổi cấp bậc của khách sạn ở Linh Long, thế nhưng nơi này cũng không phải là thành phố Linh Long, thế nên có gì không chu toàn mong chủ tịch Cố thứ lỗi cho.
- Chủ tịch Miêu, anh không nên khách khí, các anh có khu văn phòng thế này không khỏi làm cho tôi hâm mộ. Chỉ cần khu văn phòng của thành phố Kim Hà chúng tôi ở bên kia được một nửa như thế này, tôi đã phải cám ơn trời đất rồi. Lý Hanh Dư đi bên kia cười hì hì nói với Miêu Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ cũng không tôn trọng Lý Hanh Dư như với Cố Tắc Viêm, hắn cười hì hì nói: - Bí thư Lý, nếu ngài cảm thấy khu văn phòng của thành phố Linh Long chúng tôi không tệ, như vậy sau này ngài đến thành phố Rừng Mật công tác cứ đến chỗ này của chúng tôi mà dừng chân. Chúng tôi không đảm bảo những thứ gì khác, nhưng chắc chắn sẽ làm cho anh sinh ra cảm giác như ở nhà.
Lý Hanh Dư cười ứng phó hai câu, thế nhưng lại thầm cảm thấy không thoải mái. Trước kia khi hắn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Miêu Dược Hổ này cực kỳ tôn trọng hắn. Nhưng sau khi hắn là bí thư thị ủy Kim Hà, Miêu Dược Hổ căn bản không xem hắn ra gì, hôm nay lại có biểu hiện quá mức, cực kỳ ân cần với Cố Tắc Viêm, thế nhưng lại giống như không thấy mình.
- Chủ tịch Cố, mời ngài vào trong. Miêu Dược Hổ giống như không chú ý đến biểu hiện mất hứng của Lý Hanh Dư, hắn mời Cố Tắc Viêm đi vào bên trong.
Nước trà nhanh chóng được dâng lên, Cố Tắc Viêm uống một ngụm trà rồi mới nói: - Dược Hổ, không phải tôi phê bình anh, thế nhưng việc làm của các anh lần này căn bản là quá thiếu suy xét.
- Chủ tịch Cố, chúng tôi cũng không ngờ Vương Tử Quân kia chuẩn bị nhiều như vậy. Con bà nó, tôi là người thô kệch, thích chọc thẳng vào vấn đề, hôm nay tôi nói lời thật lòng với ngài, tôi cũng chỉ muốn hả giận cho ngài mà thôi. Vương Tử Quân ngồi trên vị trí chủ tịch tỉnh, tôi không dám chống đối, thế nhưng anh ta cũng không thể làm cho người bên dưới không dám nói lời nào được. Chỉ là tên khốn Trình Minh Vũ kia giống như nắm bùn nhão, không bao giờ xây được tường. Miêu Dược Hổ vừa châm trà cho Cố Tắc Viêm vừa dùng giọng ai oán nói: - Vương Tử Quân kêu ngạo vì cái gì? Còn không phải người này giống như con hổ không được sờ mông trong sự kiện của Thịnh Lưu Duệ sao? Ai cũng không được đụng vào. Tôi chỉ muốn cho mọi người biết rõ người này ngang ngược thế nào, tôi cũng không tin đến Mật Đông này nhận chức mà hắn ta có thể tùy ý làm bậy được.
Miêu Dược Hổ nói bằng giọng cực kỳ căm phẫn, giống như mình đang một lòng phấn đấu cho Cố Tắc Viêm. Lúc này Cố Tắc Viêm hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, chỉ bằng Miêu Dược Hổ anh có thể cáng đáng thay cho Cố Tắc Viêm tôi được sao? Cũng không sợ người ta cho anh gãy sống lưng à? Quan trường chú ý thứ tự quan lớn quan nhỏ, bất kỳ sai lầm nào dù là nhỏ nhặt cũng có thể gieo mầm tai họa, nhìn vào điểm này thì thấy Miêu Dược Hổ là người quá non.
Cố Tắc Viêm tuy nghĩ như vậy nhưng biểu hiện lại gật đầu cười nói: - Dược Hổ, anh có xuất phát điểm tốt, thế nhưng có một số việc mà anh phải nhìn rõ tình thế rồi hãy làm. Nhưng có một điều đáng khẳng định chính là Trình Minh Vũ làm chuyện này rất tốt.
Lý Hanh Dư khẽ gật đầu, tuy hắn cảm thấy hành động mạo hiểm của Miêu Dược Hổ không ra thể thống gì, thế nhưng không thể không thừa nhận cho một tên trưởng phòng nho nhỏ cho ra động tác như vậy là rất hay. Nếu như không phải là Vương Tử Quân nắm chặt mũi giáo quay lại phản kích, như vậy hành động lần này có thể nói là rất hoàn mỹ.
Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn bị thủ hạ mắng vốn trước mặt nhiều người, như vậy dù có xấu hổ cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi. Dù sao thì Trình Minh Vũ chỉ là một tên trưởng phòng công thương, hơn nữa còn vì say rượu mà nói ra những uất ức trong đơn vị mình, tất nhiên sẽ căn bản là không có vấn đề gì.
Nhưng Miêu Dược Hổ căn bản là kẻ không có đầu óc, những chuyện này mặc dù là chiêu thức kỳ diệu, thế nhưng ít nhất trước khi làm thì anh phải lau mông cho sạch.
- Chủ tịch Cố, tôi thấy Vương Tử Quân này nhất định sẽ làm cho nhiều người bất mãn. Chưa nói đến những thứ khác, ví dụ như sự kiện này, đã có người chửi chó má vì những gì hắn ta đang phổ biến. Miêu Dược Hổ sờ lên đầu rồi trầm giọng nói.
Cố Tắc Viêm không lên tiếng, giống như không nghe được lời nói của Miêu Dược Hổ. Hắn không lên tiếng căn bản là bày tỏ một thái độ, đó chính là không muốn bàn thảo với Miêu Dược Hổ về vấn đề này.
Miêu Dược Hổ đang khó xuống đài trước mặt Lý Hanh Dư, bây giờ sinh ra cảm giác không thoải mái. Nhưng Cố Tắc Viêm là lãnh đạo tỉnh, tuy hắn có ý kiến nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Khi hắn đang nghĩ rằng nên thay đổi chủ đề thì chợt nghe Lý Hanh Dư ở bên cạnh nói: - Chủ tịch Cố, bí thư Yến Quy sắp phải đi rồi sao?
- Anh Vi sẽ phải đi, đúng là có chút đáng tiếc. Cố Tắc Viêm cảm khái một câu, trong lời nó này có không ít ý nghĩa. Khi Vương Tử Quân chưa đến Mật Đông thì Cố Tắc Viêm coi Vi Yến Qui là đối thủ của mình, nhưng sau khi Vương Tử Quân đến, hắn và Vi Yến Qui lại ứng phó với nhau để đối phó với Vương Tử Quân.
Chỉ là hai bên liên thủ nhưng cuối cùng thất bại thảm hại, may mà mình còn ngồi trên vị trí hiện tại, còn Vi Yến Qui thì phải ảm đạm rời đi.
- Bí thư Vi là người rất tốt! Miêu Dược Hổ tiếp nhận chủ đề nói: - Thế nhưng người tốt lại không nhận được báo đáp tốt, tôi nghe nói quy cách tiễn đưa của văn phòng tỉnh ủy lần này là không cao.
Lý Hanh Dư căn bản là người linh thông tin tức hơn so với Miêu Dược Hổ, dù sao thì trước kia hắn cũng từng là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ tuy lực ảnh hưởng bị Trương Tề Bảo ép chế, thế nhưng dù thế nào vẫn còn người đi theo hắn.
- Đáng lý ra thì thư ký trưởng Phương Anh Hồ phải là người ra mặt tổ chức sự kiện này, thế nhưng những ngày qua thư ký trưởng Anh Hồ có việc bận, thế nên để cho phó thư ký trưởng Trần phải làm người thay thế. Nhưng cũng không khéo, phó thư ký trưởng Trần cũng đang rất bận rộn, cuối cùng giao cho chủ nhiệm Dương phụ trách tất cả các công tác liên quan. Lý Hanh Dư nói đến đây thì dùng giọng mỉa mai nói: - Nếu không phải chủ nhiệm Dương không thể đẩy cho ai khác, tôi nghĩ rằng anh ta cũng không muốn động vào chuyện không hay này.
Cố Tắc Viêm nhìn vẻ mặt hai người Lý Hanh Dư và Miêu Dược Hổ mà thầm nghĩ, tuy Vi Yến Qui có quan hệ không quá tốt với Miêu Dược Hổ, thế nhưng bây giờ hai người kia đang vì Vi Yến Qui mà bênh vực kẻ yếu. Điều này nói rõ điều gì? Đó là hai người này tình nguyện đồng tình với người kia.
Bây giờ Cố Tắc Viêm căn bản khó thể nào tranh thắng với Vương Tử Quân và Hà Kiến Chương ở ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng vì có bí thư Sầm thế nên mình cũng không bị áp chế quá mạnh. Hắn biết rõ tính cách của bí thư Sầm, bây giờ tuy biểu hiện công tác hài hòa với Vương Tử Quân, thế nhưng tính cách của hai người này sẽ quyết định bầu không khí bình tĩnh khó thể kéo dài.
Biết đâu Vương Tử Quân tình nguyện bảo trì trạng thái ổn định này? Nhưng với tính tình của bí thư Sầm thì tiếp nhận cũng khó. Hơn nữa gần đây Vương Tử Quân vì đẩy mạnh tỉnh Mật Đông phát triển theo hướng mình mà đi ngược với ý kiến của bí thư Sầm, tất nhiên bí thư Sầm sẽ không ẩn nhẫn quá lâu.
Đến lúc đó tuyệt đối là cơ hội tốt cho mình ra tay, trước khi sự việc kia phát sinh, mình nên làm cho người ta oán thán về Vương Tử Quân cực kỳ mạnh mẽ vào.
Ít nhất là phải gia tăng số người đứng về phía mình.
Sự kiện Vi Yến Qui rời đi lần này chính là một cơ hội, nếu như tất cả các thường ủy không đến tiễn chân Vi Yến Qui, như vậy chính mình sẽ đi. Chưa nói đến những phương diện gì khác, trên cơ bản sẽ được mang tiếng là người hiền hòa phúc hậu.
Còn Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ có tiếng ương ngạnh khó chịu. Trên quan trường xưa nay chưa tùng có kẻ địch và bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi, có lợi thì nắm, không lợi thì thôi, nếu đã không còn phương diện nào có hại cho mình, tiếp xúc một chút cũng không là vấn đề.
Cố Tắc Viêm thầm hạ quyết tâm rồi khẽ nói: - Bí thư Yến Quy một lòng dốc hết tâm huyết vì sự phát triển của Mật Đông, đã cho ra nhiều cống hiến khó thể đo lường, khi bí thư Vi rời đi, chúng ta phải đưa tiễn anh ấy, cũng không uổng công hai bên từng là đồng sự.
Lý Hanh Dư và Miêu Dược Hổ chợt sững sờ, hai người bọn họ tuy có suy nghĩ bầu bí thương nhau với Vi Yến Qui, thế nhưng cũng không có tính toán đi tiễn chân Vi Yến Qui. Dù sao thì tranh chấp giữa Vi Yến Qui và Vương Tử Quân đã quá rõ ràng ở Mật Đông, ai cũng thấy uy thế của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, thế nên cũng không ai muốn bị Vương Tử Quân gõ đầu.
Trong mắt hai người Lý Hanh Dư và Miêu Dược Hổ thì Cố Tắc Viêm luôn là người thông minh, có thể nói càng tinh tường công tác tránh hại thu lợi hơn cả mình, nhưng bây giờ thì sao vậy? Thế nào mà Cố Tắc Viêm lại muốn đến tiễn chân Vi Yến Qui?
Miêu Dược Hổ há miệng định khuyên Vi Yến Qui một câu, thế nhưng cuối cùng lại không nói nên lời. Dù sao thì chuyện này mọi người biết là được, cũng không cần nói ra cho mất đi hương vị.
Còn Lý Hanh Dư? Hắn căn bản còn hiểu rõ về tính cách của Cố Tắc Viêm hơn cả Miêu Dược Hổ, biết rõ người này căn bản cũng không ra thể thống gì. Hắn trầm ngâm giây lát, chợt nghĩ ra vấn đề. Đó là trong bữa tiệc tiễn đưa Vi Yến Qui cực kỳ lạnh lẽo, chỉ có một mình Cố Tắc Viêm đến đưa tiễn, tình hình này truyền ra ngoài sẽ đề cao thanh danh của Cố Tắc Viêm.
Quả nhiên là một lựa chọn tốt.
Trong đầu Lý Hanh Dư lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Cố, ngài có kết giao nhiều năm với bí thư Vi, vì vậy nên đi tiễn chân anh ấy. Nhưng tôi cảm thấy ngài cũng đừng nên bỏ qua những gì đã đồng ý với chúng tôi, ngày mai ngài phải đến thành phố Kim Hà kiểm tra công tác mới được.
Đi đến thành phố Kim Hà kiểm tra công tác? Cố Tắc Viêm chợt sững sốt, sau đó hiểu ra ý nghĩ của Lý Hanh Dư. Hắn thầm nghĩ Lý Hanh Dư quả nhiên khôn khéo, không còn ở lại trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì thật sự đáng tiếc.
Khi mọi người cảm thấy Vi Yến Qui phải ảm đạm rời đi, chính mình sẽ hỏa tốc từ thành phố Kim Hà quay về tham gia tiệc tiễn chân, như vậy càng tốt hơn so với tình huống mình rảnh rỗi đi đến tham gia.
- Hanh Dư, anh yên tâm, tôi đồng ý chuyện của anh thì sẽ là nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng ngày mai phải đi sớm một chút. Cố Tắc Viêm nói, sau đó tự cầm lấy ấm nước châm trà cho Lý Hanh Dư, cũng châm thêm trà cho Miêu Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ lúc này đã hiểu ý của hai người Cố Tắc Viêm và Lý Hanh Dư, hắn không khỏi thầm cảm khái Lý Hanh Dư quả nhiên là tu luyện thành tinh, mình căn bản còn kém đối phương ở phương diện đối nhân xử thế.
Lô Khuê Hiền chính là một trong số ít các nhân viên có văn bằng thạc sĩ ở trong ban số một văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, là một cây bút được công nhận là tài tử, có rất nhiều tài liệu quan trọng được viết ra trong tay người này. Thế nhưng hắn là người tài nhưng không có lãnh đạo nào để mắt đến, vì vậy vẫn ngồi trên vị trí ghẻ lạnh trong văn phòng. Đại đa số mọi người nhìn vào đều thấy Lô Khuê Hiền là người hướng nội, ít biểu hiện. Đến khi hắn hỏi tại sao người ta lại nói mình hướng nội, thậm chí hắn cũng không rõ nguyên nhân là gì.
Lúc này Lô Khuê Hiền đang đặt vài ly nước khoáng lên đài chủ tịch, ánh mắt không khỏi chuyển lên vài tấm biển trên bàn. Vị trí chính giữa là bí thư Vi, hai bên có một người là chủ nhiệm Dương của văn phòng tỉnh ủy, một người khác chính là phó bí thư đảng ủy khối văn phòng.
Hai người kia đều có cấp bậc là phó giám đốc sở, nếu như trước kia dù là hai người này cũng không thể nào có cơ hội ngồi bên cạnh bí thư Vi. Nhưng bây giờ hai người kia được xếp đặt như vậy giống như là một chuyện đương nhiên.
Có lẽ người không biết nhiều về bí thư Vi sẽ cho rằng đây là người đi thì trà nguội, thế nhưng Lô Khuê Hiền tuyệt đối không nói những lời này. Hắn là một nhân viên công tác bình thường của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn cũng không có lòng dạ thanh thản như thế. Hắn đã thấy nhiều tình cảnh người đi trà nguội, nếu bênh vực kẻ yếu với bí thư Vi, không bằng hắn tự bênh vực bản thân.
Lô Khuê Hiền là nhân viên của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn vốn không được tham gia những chuyện thế nà, thế nhưng hắn thông qua một người bạn có quan hệ rộng để biết được một vấn đề, đó là mình bị lãnh đạo sắp xếp đến đây.
Nếu như trước kia Lô Khuê Hiền công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân cũng là vì có ô dù che bóng, bậc cha chú trong nhà có quan hệ với thư ký trưởng Lý, thế nên hắn ở trong văn phòng có được sự quan tâm giúp đỡ của thư ký trưởng Lý Hanh Dư.
Nhưng khi mà Lý Hanh Dư ảm đạm rời đi, bây giờ Trương Tề Bảo nối tiếp cho ra nhiều chỉnh đốn. Tuy phần lớn không liên quan đến Lô Khuê Hiền, thế nhưng hắn chính thức bị cho ra rìa.
Khi sắp đến hoàng hôn thì nhân viên công tác bắt đầu bận rộn, đại sảnh số một vốn cực kỳ sạch sẽ lại được lau dọn một lượt, hầu như không còn một hạt bụi, cực kỳ tráng lệ.
- Dược Hổ, khu văn phòng này của các anh thật sự không tệ. Cố Tắc Viêm đi đầu nói với Miêu Dược Hổ.
Lúc này Miêu Dược Hổ đã bình phục lại từ trạng thái cảm xúc ngổn ngang, hắn vừa cười vừa nói: - Chủ tịch Cố, điều kiện của khu văn phòng này có hạn, tuy hết sức theo đuổi cấp bậc của khách sạn ở Linh Long, thế nhưng nơi này cũng không phải là thành phố Linh Long, thế nên có gì không chu toàn mong chủ tịch Cố thứ lỗi cho.
- Chủ tịch Miêu, anh không nên khách khí, các anh có khu văn phòng thế này không khỏi làm cho tôi hâm mộ. Chỉ cần khu văn phòng của thành phố Kim Hà chúng tôi ở bên kia được một nửa như thế này, tôi đã phải cám ơn trời đất rồi. Lý Hanh Dư đi bên kia cười hì hì nói với Miêu Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ cũng không tôn trọng Lý Hanh Dư như với Cố Tắc Viêm, hắn cười hì hì nói: - Bí thư Lý, nếu ngài cảm thấy khu văn phòng của thành phố Linh Long chúng tôi không tệ, như vậy sau này ngài đến thành phố Rừng Mật công tác cứ đến chỗ này của chúng tôi mà dừng chân. Chúng tôi không đảm bảo những thứ gì khác, nhưng chắc chắn sẽ làm cho anh sinh ra cảm giác như ở nhà.
Lý Hanh Dư cười ứng phó hai câu, thế nhưng lại thầm cảm thấy không thoải mái. Trước kia khi hắn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Miêu Dược Hổ này cực kỳ tôn trọng hắn. Nhưng sau khi hắn là bí thư thị ủy Kim Hà, Miêu Dược Hổ căn bản không xem hắn ra gì, hôm nay lại có biểu hiện quá mức, cực kỳ ân cần với Cố Tắc Viêm, thế nhưng lại giống như không thấy mình.
- Chủ tịch Cố, mời ngài vào trong. Miêu Dược Hổ giống như không chú ý đến biểu hiện mất hứng của Lý Hanh Dư, hắn mời Cố Tắc Viêm đi vào bên trong.
Nước trà nhanh chóng được dâng lên, Cố Tắc Viêm uống một ngụm trà rồi mới nói: - Dược Hổ, không phải tôi phê bình anh, thế nhưng việc làm của các anh lần này căn bản là quá thiếu suy xét.
- Chủ tịch Cố, chúng tôi cũng không ngờ Vương Tử Quân kia chuẩn bị nhiều như vậy. Con bà nó, tôi là người thô kệch, thích chọc thẳng vào vấn đề, hôm nay tôi nói lời thật lòng với ngài, tôi cũng chỉ muốn hả giận cho ngài mà thôi. Vương Tử Quân ngồi trên vị trí chủ tịch tỉnh, tôi không dám chống đối, thế nhưng anh ta cũng không thể làm cho người bên dưới không dám nói lời nào được. Chỉ là tên khốn Trình Minh Vũ kia giống như nắm bùn nhão, không bao giờ xây được tường. Miêu Dược Hổ vừa châm trà cho Cố Tắc Viêm vừa dùng giọng ai oán nói: - Vương Tử Quân kêu ngạo vì cái gì? Còn không phải người này giống như con hổ không được sờ mông trong sự kiện của Thịnh Lưu Duệ sao? Ai cũng không được đụng vào. Tôi chỉ muốn cho mọi người biết rõ người này ngang ngược thế nào, tôi cũng không tin đến Mật Đông này nhận chức mà hắn ta có thể tùy ý làm bậy được.
Miêu Dược Hổ nói bằng giọng cực kỳ căm phẫn, giống như mình đang một lòng phấn đấu cho Cố Tắc Viêm. Lúc này Cố Tắc Viêm hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, chỉ bằng Miêu Dược Hổ anh có thể cáng đáng thay cho Cố Tắc Viêm tôi được sao? Cũng không sợ người ta cho anh gãy sống lưng à? Quan trường chú ý thứ tự quan lớn quan nhỏ, bất kỳ sai lầm nào dù là nhỏ nhặt cũng có thể gieo mầm tai họa, nhìn vào điểm này thì thấy Miêu Dược Hổ là người quá non.
Cố Tắc Viêm tuy nghĩ như vậy nhưng biểu hiện lại gật đầu cười nói: - Dược Hổ, anh có xuất phát điểm tốt, thế nhưng có một số việc mà anh phải nhìn rõ tình thế rồi hãy làm. Nhưng có một điều đáng khẳng định chính là Trình Minh Vũ làm chuyện này rất tốt.
Lý Hanh Dư khẽ gật đầu, tuy hắn cảm thấy hành động mạo hiểm của Miêu Dược Hổ không ra thể thống gì, thế nhưng không thể không thừa nhận cho một tên trưởng phòng nho nhỏ cho ra động tác như vậy là rất hay. Nếu như không phải là Vương Tử Quân nắm chặt mũi giáo quay lại phản kích, như vậy hành động lần này có thể nói là rất hoàn mỹ.
Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn bị thủ hạ mắng vốn trước mặt nhiều người, như vậy dù có xấu hổ cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi. Dù sao thì Trình Minh Vũ chỉ là một tên trưởng phòng công thương, hơn nữa còn vì say rượu mà nói ra những uất ức trong đơn vị mình, tất nhiên sẽ căn bản là không có vấn đề gì.
Nhưng Miêu Dược Hổ căn bản là kẻ không có đầu óc, những chuyện này mặc dù là chiêu thức kỳ diệu, thế nhưng ít nhất trước khi làm thì anh phải lau mông cho sạch.
- Chủ tịch Cố, tôi thấy Vương Tử Quân này nhất định sẽ làm cho nhiều người bất mãn. Chưa nói đến những thứ khác, ví dụ như sự kiện này, đã có người chửi chó má vì những gì hắn ta đang phổ biến. Miêu Dược Hổ sờ lên đầu rồi trầm giọng nói.
Cố Tắc Viêm không lên tiếng, giống như không nghe được lời nói của Miêu Dược Hổ. Hắn không lên tiếng căn bản là bày tỏ một thái độ, đó chính là không muốn bàn thảo với Miêu Dược Hổ về vấn đề này.
Miêu Dược Hổ đang khó xuống đài trước mặt Lý Hanh Dư, bây giờ sinh ra cảm giác không thoải mái. Nhưng Cố Tắc Viêm là lãnh đạo tỉnh, tuy hắn có ý kiến nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Khi hắn đang nghĩ rằng nên thay đổi chủ đề thì chợt nghe Lý Hanh Dư ở bên cạnh nói: - Chủ tịch Cố, bí thư Yến Quy sắp phải đi rồi sao?
- Anh Vi sẽ phải đi, đúng là có chút đáng tiếc. Cố Tắc Viêm cảm khái một câu, trong lời nó này có không ít ý nghĩa. Khi Vương Tử Quân chưa đến Mật Đông thì Cố Tắc Viêm coi Vi Yến Qui là đối thủ của mình, nhưng sau khi Vương Tử Quân đến, hắn và Vi Yến Qui lại ứng phó với nhau để đối phó với Vương Tử Quân.
Chỉ là hai bên liên thủ nhưng cuối cùng thất bại thảm hại, may mà mình còn ngồi trên vị trí hiện tại, còn Vi Yến Qui thì phải ảm đạm rời đi.
- Bí thư Vi là người rất tốt! Miêu Dược Hổ tiếp nhận chủ đề nói: - Thế nhưng người tốt lại không nhận được báo đáp tốt, tôi nghe nói quy cách tiễn đưa của văn phòng tỉnh ủy lần này là không cao.
Lý Hanh Dư căn bản là người linh thông tin tức hơn so với Miêu Dược Hổ, dù sao thì trước kia hắn cũng từng là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ tuy lực ảnh hưởng bị Trương Tề Bảo ép chế, thế nhưng dù thế nào vẫn còn người đi theo hắn.
- Đáng lý ra thì thư ký trưởng Phương Anh Hồ phải là người ra mặt tổ chức sự kiện này, thế nhưng những ngày qua thư ký trưởng Anh Hồ có việc bận, thế nên để cho phó thư ký trưởng Trần phải làm người thay thế. Nhưng cũng không khéo, phó thư ký trưởng Trần cũng đang rất bận rộn, cuối cùng giao cho chủ nhiệm Dương phụ trách tất cả các công tác liên quan. Lý Hanh Dư nói đến đây thì dùng giọng mỉa mai nói: - Nếu không phải chủ nhiệm Dương không thể đẩy cho ai khác, tôi nghĩ rằng anh ta cũng không muốn động vào chuyện không hay này.
Cố Tắc Viêm nhìn vẻ mặt hai người Lý Hanh Dư và Miêu Dược Hổ mà thầm nghĩ, tuy Vi Yến Qui có quan hệ không quá tốt với Miêu Dược Hổ, thế nhưng bây giờ hai người kia đang vì Vi Yến Qui mà bênh vực kẻ yếu. Điều này nói rõ điều gì? Đó là hai người này tình nguyện đồng tình với người kia.
Bây giờ Cố Tắc Viêm căn bản khó thể nào tranh thắng với Vương Tử Quân và Hà Kiến Chương ở ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng vì có bí thư Sầm thế nên mình cũng không bị áp chế quá mạnh. Hắn biết rõ tính cách của bí thư Sầm, bây giờ tuy biểu hiện công tác hài hòa với Vương Tử Quân, thế nhưng tính cách của hai người này sẽ quyết định bầu không khí bình tĩnh khó thể kéo dài.
Biết đâu Vương Tử Quân tình nguyện bảo trì trạng thái ổn định này? Nhưng với tính tình của bí thư Sầm thì tiếp nhận cũng khó. Hơn nữa gần đây Vương Tử Quân vì đẩy mạnh tỉnh Mật Đông phát triển theo hướng mình mà đi ngược với ý kiến của bí thư Sầm, tất nhiên bí thư Sầm sẽ không ẩn nhẫn quá lâu.
Đến lúc đó tuyệt đối là cơ hội tốt cho mình ra tay, trước khi sự việc kia phát sinh, mình nên làm cho người ta oán thán về Vương Tử Quân cực kỳ mạnh mẽ vào.
Ít nhất là phải gia tăng số người đứng về phía mình.
Sự kiện Vi Yến Qui rời đi lần này chính là một cơ hội, nếu như tất cả các thường ủy không đến tiễn chân Vi Yến Qui, như vậy chính mình sẽ đi. Chưa nói đến những phương diện gì khác, trên cơ bản sẽ được mang tiếng là người hiền hòa phúc hậu.
Còn Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ có tiếng ương ngạnh khó chịu. Trên quan trường xưa nay chưa tùng có kẻ địch và bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi, có lợi thì nắm, không lợi thì thôi, nếu đã không còn phương diện nào có hại cho mình, tiếp xúc một chút cũng không là vấn đề.
Cố Tắc Viêm thầm hạ quyết tâm rồi khẽ nói: - Bí thư Yến Quy một lòng dốc hết tâm huyết vì sự phát triển của Mật Đông, đã cho ra nhiều cống hiến khó thể đo lường, khi bí thư Vi rời đi, chúng ta phải đưa tiễn anh ấy, cũng không uổng công hai bên từng là đồng sự.
Lý Hanh Dư và Miêu Dược Hổ chợt sững sờ, hai người bọn họ tuy có suy nghĩ bầu bí thương nhau với Vi Yến Qui, thế nhưng cũng không có tính toán đi tiễn chân Vi Yến Qui. Dù sao thì tranh chấp giữa Vi Yến Qui và Vương Tử Quân đã quá rõ ràng ở Mật Đông, ai cũng thấy uy thế của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, thế nên cũng không ai muốn bị Vương Tử Quân gõ đầu.
Trong mắt hai người Lý Hanh Dư và Miêu Dược Hổ thì Cố Tắc Viêm luôn là người thông minh, có thể nói càng tinh tường công tác tránh hại thu lợi hơn cả mình, nhưng bây giờ thì sao vậy? Thế nào mà Cố Tắc Viêm lại muốn đến tiễn chân Vi Yến Qui?
Miêu Dược Hổ há miệng định khuyên Vi Yến Qui một câu, thế nhưng cuối cùng lại không nói nên lời. Dù sao thì chuyện này mọi người biết là được, cũng không cần nói ra cho mất đi hương vị.
Còn Lý Hanh Dư? Hắn căn bản còn hiểu rõ về tính cách của Cố Tắc Viêm hơn cả Miêu Dược Hổ, biết rõ người này căn bản cũng không ra thể thống gì. Hắn trầm ngâm giây lát, chợt nghĩ ra vấn đề. Đó là trong bữa tiệc tiễn đưa Vi Yến Qui cực kỳ lạnh lẽo, chỉ có một mình Cố Tắc Viêm đến đưa tiễn, tình hình này truyền ra ngoài sẽ đề cao thanh danh của Cố Tắc Viêm.
Quả nhiên là một lựa chọn tốt.
Trong đầu Lý Hanh Dư lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Cố, ngài có kết giao nhiều năm với bí thư Vi, vì vậy nên đi tiễn chân anh ấy. Nhưng tôi cảm thấy ngài cũng đừng nên bỏ qua những gì đã đồng ý với chúng tôi, ngày mai ngài phải đến thành phố Kim Hà kiểm tra công tác mới được.
Đi đến thành phố Kim Hà kiểm tra công tác? Cố Tắc Viêm chợt sững sốt, sau đó hiểu ra ý nghĩ của Lý Hanh Dư. Hắn thầm nghĩ Lý Hanh Dư quả nhiên khôn khéo, không còn ở lại trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì thật sự đáng tiếc.
Khi mọi người cảm thấy Vi Yến Qui phải ảm đạm rời đi, chính mình sẽ hỏa tốc từ thành phố Kim Hà quay về tham gia tiệc tiễn chân, như vậy càng tốt hơn so với tình huống mình rảnh rỗi đi đến tham gia.
- Hanh Dư, anh yên tâm, tôi đồng ý chuyện của anh thì sẽ là nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng ngày mai phải đi sớm một chút. Cố Tắc Viêm nói, sau đó tự cầm lấy ấm nước châm trà cho Lý Hanh Dư, cũng châm thêm trà cho Miêu Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ lúc này đã hiểu ý của hai người Cố Tắc Viêm và Lý Hanh Dư, hắn không khỏi thầm cảm khái Lý Hanh Dư quả nhiên là tu luyện thành tinh, mình căn bản còn kém đối phương ở phương diện đối nhân xử thế.
Lô Khuê Hiền chính là một trong số ít các nhân viên có văn bằng thạc sĩ ở trong ban số một văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, là một cây bút được công nhận là tài tử, có rất nhiều tài liệu quan trọng được viết ra trong tay người này. Thế nhưng hắn là người tài nhưng không có lãnh đạo nào để mắt đến, vì vậy vẫn ngồi trên vị trí ghẻ lạnh trong văn phòng. Đại đa số mọi người nhìn vào đều thấy Lô Khuê Hiền là người hướng nội, ít biểu hiện. Đến khi hắn hỏi tại sao người ta lại nói mình hướng nội, thậm chí hắn cũng không rõ nguyên nhân là gì.
Lúc này Lô Khuê Hiền đang đặt vài ly nước khoáng lên đài chủ tịch, ánh mắt không khỏi chuyển lên vài tấm biển trên bàn. Vị trí chính giữa là bí thư Vi, hai bên có một người là chủ nhiệm Dương của văn phòng tỉnh ủy, một người khác chính là phó bí thư đảng ủy khối văn phòng.
Hai người kia đều có cấp bậc là phó giám đốc sở, nếu như trước kia dù là hai người này cũng không thể nào có cơ hội ngồi bên cạnh bí thư Vi. Nhưng bây giờ hai người kia được xếp đặt như vậy giống như là một chuyện đương nhiên.
Có lẽ người không biết nhiều về bí thư Vi sẽ cho rằng đây là người đi thì trà nguội, thế nhưng Lô Khuê Hiền tuyệt đối không nói những lời này. Hắn là một nhân viên công tác bình thường của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn cũng không có lòng dạ thanh thản như thế. Hắn đã thấy nhiều tình cảnh người đi trà nguội, nếu bênh vực kẻ yếu với bí thư Vi, không bằng hắn tự bênh vực bản thân.
Lô Khuê Hiền là nhân viên của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn vốn không được tham gia những chuyện thế nà, thế nhưng hắn thông qua một người bạn có quan hệ rộng để biết được một vấn đề, đó là mình bị lãnh đạo sắp xếp đến đây.
Nếu như trước kia Lô Khuê Hiền công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân cũng là vì có ô dù che bóng, bậc cha chú trong nhà có quan hệ với thư ký trưởng Lý, thế nên hắn ở trong văn phòng có được sự quan tâm giúp đỡ của thư ký trưởng Lý Hanh Dư.
Nhưng khi mà Lý Hanh Dư ảm đạm rời đi, bây giờ Trương Tề Bảo nối tiếp cho ra nhiều chỉnh đốn. Tuy phần lớn không liên quan đến Lô Khuê Hiền, thế nhưng hắn chính thức bị cho ra rìa.
/1843
|