Tuy trên mặt Phương Anh Hồ vẫn treo nụ cười như trước, thế nhưng trong lòng chợt có chút căng thẳng khó hiểu. Lúc này hắn đã hiểu, mình dùng phương pháp vụng về này xem như uổng phí tâm cơ.
Phương Anh Hồ nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy lạnh người. Chính trị là một thứ đặc biệt, biểu hiện thì sóng êm gió lặng, thực tế thì yêu ma quỷ quái, sóng ngầm mãnh liệt. Nếu như nói một cách tổng thể thì Uông Thanh Minh là quân cờ của ai? Là hắn không thể ngăn cản được lực hấp dẫn của vị trí phó bí thư tỉnh ủy, hay là Sầm Vật Cương cố ý sắp xếp như vậy?
Nhưng điều này cũng không phải là nguyên nhân làm cho Phương Anh Hồ cảm thấy lạnh người, hắn cảm thấy không thoải máii chính là ý nghĩa câu trả lời của Sầm Vật Cương. Nhìn vào thái độ của Sầm Vật Cương thì hắn cảm nhận được trong quá trình cạnh tranh cho vị trí phó bí thư tỉnh ủy, Sầm Vật Cương đã đặt mông ngồi lệch, Phương Anh Hồ mình không còn hy vọng gì cả.
- Anh nên tiếp xúc nhiều hơn với trưởng phòng Thanh Minh, vì trong phòng tổ chức có nhiều việc dễ làm cho người ta luống cuống tay chân. Sầm Vật Cương giống như nhìn thấu tâm tư của người khác, lão dùng giọng không đếm xỉa nói.
Phương Anh Hồ chợt cảm thấy vui vẻ, tuy hắn đến địa vị này thì vui buồn không biểu hiện ra vẻ mặt, thế nhưng lúc này nghe Sầm Vật Cương cho ra ám hiệu như vậy thì không khỏi có vài phần kích động.
Tuy vị trí trưởng phòng tổ chức căn bản có chênh lệch rất lớn với phó bí thư tỉnh ủy, thế nhưng chỉ cần hắn tiến lên làm trưởng phòng tổ chức, coi như đã tiến một bước rất dài. Hơn nữa phòng tổ chức nắm trong tay mũ quan của nhiều cán bộ, nhất định sẽ kết bạn được một nhóm người cấp bậc cao, vào vài thời điểm có thể giúp đỡ người ta một chút, sau này sẽ được báo đáp. Hắn tiến lên làm trưởng phòng tổ chức sẽ có được một nguồn nhân mạch rộng rãi, hơn nữa hắn còn có được sự tín nhiệm của bí thư Sầm, tin tưởng tương lai không xa con đường làm quan của mình sẽ ngày càng tăng tiến thuận lợi.
- Tôi biết rồi, bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình.
Phương Anh Hồ tỏ thái độ làm cho Sầm Vật Cương có chút vui vẻ, lão khẽ vỗ vỗ lên vai của Phương Anh Hồ rồi cười nói: - Với tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông, đặc biệt là tác dụng lớn của đầu tàu Linh Long, không qua hai năm nũa tổng sản lượng kinh tế của tỉnh chúng ta sẽ tiến vào trong hàng ngũ mười địa phương đi đầu.
Nếu có thể đưa Mật Đông tiến vào hàng ngũ mười tỉnh thành có sản lượng thư ký đứng đầu cả nước, đây là thành tích rất lớn của Sầm Vật Cương. Phương Anh Hồ nhìn vẻ mặt của Sầm Vật Cương rồi cười cười nói: - Bí thư, đợi đến khi Mật Đông phát triển cao độ thì ngài đến thành phố nào đó nhận chức một thời gian, tôi còn chưa từng được công tác ở thành phố lớn, thế nên rất tình nguyện theo ngài làm thư ký trưởng.
Sầm Vật Cương bây giờ là bí thư tỉnh ủy, nếu đi đến một thành phố nào đó, không cần nói cũng biết thành phố đó sẽ như thế nào. Lúc này địa vị của các thành phố lớn đang liên tục tăng tiến, ý nghĩa lời nói của Phương Anh Hồ không cần nghĩ cũng biết.
Tuy chỉ là vài lời nói về tương lai tươi sáng thế nhưng lại làm cho gương mặt Sầm Vật Cương rất vui vẻ, lão vỗ vỗ vai của Phương Anh Hồ rồi cười ha hả nói: - Phương Anh Hồ anh đúng là biết cách làm cho tôi vui vẻ, anh yên tâm, chờ tôi đi đến đó, nhất định sẽ cho anh được hưởng thụ đãi ngộ thư ký trưởng của một thành phố lớn.
Sầm Vật Cương nói rồi nhìn về phương xa, thực tế lão tán thưởng nhất chính là người trẻ tuổi kia. Chỉ là không biết vì sao một người cực kỳ quyết đoán ở phương diện phát triển kinh tế như anh ta lại trở nên sợ đầu sợ đuôi vào lúc này?
Trong phòng họp số 1 của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, các vị chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ các thành phố trong tỉnh tập trung hết vào nơi đây. Hội nghị hôm nay không giống như những hội nghị trước, tuy trong phòng đã có không ít người, thế nhưng cũng không phải trò chuyện tùy ý như dĩ vãng, đa số mọi người đều tỏ ra ngưng trọng.
Khi Miêu Dược Hổ đi vào trong phòng, hầu như ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn. Nếu như là trước kia thì hắn sẽ nói vài câu vui đùa, ví dụ như các anh đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi sẽ đỏ mặt xấu hổ mất. Nhưng hôm nay hắn không có tâm tư như vậy.
Miêu Dược Hổ biết rõ đây là một hội nghị phê bình chính mình, dù là ai cũng không cảm thấy vui vẻ cho được. Hơn nữa Miêu Dược Hổ căn bản không quan tâm đến đám người ngồi nơi đây, ngoài vị chủ tịch Hải Bác của thành phố Rừng Mật.
Miêu Dược Hổ thấy nếu không phải mình bị Đồ Phấn Đấu áp chế nhiều năm, chỉ sợ vị trí bí thư thị ủy sẽ là của mình. Nếu như mình được thả ra, nếu như bí thư Sầm không cho mình một vị trí bí thư thị ủy, như vậy là căn bản không thể được.
Nhưng bây giờ Miêu Dược Hổ đến tham gia hội nghị hôm nay với tư cách một người cần bị phê bình, điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, đồng thời cũng cực kỳ phản cảm với Vương Tử Quân.
- Anh Dược Hổ, thành phố Linh Long các anh thật lợi hại, không những là vệ tinh cho các thành phố khác noi gương mà ở phương diện khác còn làm cho các thành phố chúng tôi theo không kịp. Khi Miêu Dược Hổ ngồi xuống thì vị chủ tịch thành phố Tử Quang ngồi bên cạnh chợt cười nói.
Miêu Dược Hổ căn bản có chút va chạm với người này, hai năm trước người này khổ sở lắm mới lấy được một hạng mục từ thủ đô, thế nhưng lại bị Miêu Dược Hổ chặn ngang lấy cắp. Tuy người này cực kỳ không thoải mái, thế nhưng tuyến tỉnh không ai giúp đỡ, đành phải nuốt cục tức vào bụng.
Bây giờ đối phương có cơ hội, sao có thể bỏ qua được?
Miêu Dược Hổ nghe giọng nói đầy mỉa mai của đối phương mà không khỏi hừ một tiếng, sau đó dùng giọng chứa đầy thuốc súng lên tiếng mỉa mai: - Thế nào, anh muốn học tập theo thành phố chúng tôi sao?
- Ôi, chủ tịch Miêu quá coi trọng tôi rồi, chủ tịch Miêu là người khí thế hơn người, không ai dám đối địch. Nhưng anh cũng đừng biểu hiện khí thế trước mặt tôi, chút nữa chủ tịch Vương sẽ đến, anh có gì không phục thì cứ nói với chủ tịch Vương.
Tâm tư Miêu Dược Hổ chợt xiết chặt, hắn mặc dù có gan nhưng không dám động vào Vương Tử Quân. Nhưng hắn cũng không muốn yếu thế trước mặt đối thủ của mình. Khi hắn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, đúng lúc này chủ tịch Hải Bác đã lên tiếng: - Hai vị, lát nữa chủ tịch Vương sẽ đến, có việc gì chờ đến lúc dùng cơm trò chuyện sau.
- Hôm nay hai vị đến thành phố Rừng Mật, chuyện dùng cơm cứ giao cho tôi. Miêu Dược Hổ có thể nghe lọt tai lời nói của chủ tịch Hải Bác, hắn không khỏi cười cười với đối phương, xem như tỏ vẻ cảm kích. Sau đó hắn ngồi yên không nói trên vị trí của mình giống như biến thành một pho tượng.
Hải Bác nhìn bộ dạng của Miêu Dược Hổ, biết rõ tâm tình của người này không được tốt, hắn cũng biết chuyện gì xảy ra, thế nên cũng không nói nhiều.
Khi mọi người đang chờ đợi thì Vương Tử Quân đi đến với gương mặt cực kỳ bình thản, khác biệt với gương mặt đầy mây đen của mọi người, vì thế không khỏi làm cho người ta thở dài một hơi.
Vương Tử Quân đã mở nhiều hội nghị, hắn cũng biết nhiều về đám thủ hạ hiện tại của mình. Khi hắn ngồi xuống ghế trên đài chủ tịch, vài vị phó chủ tịch Hà Kiến Chương ngồi ở hai phía trái phải của hắn.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn khắp bốn phía, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu xem văn kiện. Hà Kiến Chương là người chủ trì hội nghị, hắn tuyên bố bắt đầu.
Vài hạng mục công tác đầu tiên của hội nghị chính là đọc văn kiện, chủ yếu là văn kiện thực hiện cầm kiệm trong công tác của Cố Tắc Viêm. Quyết định này có điểm sáng làm cho người ta chú ý, đó chính là sẽ tiến hành trừng phạt những hành vi lãng phí.
Sau khi đọc xong văn kiện thì mọi người nhìn về phía Vương Tử Quân, bọn họ đều biết rõ chủ đề hội nghị hôm nay thực tế là những lời nói chuyện của chủ tịch Vương, nếu so sánh với lời nói của chủ tịch Vương, tất cả không còn là vấn đề.
Sau khi Vương Tử Quân đi vào Mật Đông thì luôn biểu hiện rất bình thản, tuy nhiều người suy đoán là Vương Tử Quân là người đứng sau màn trong sự kiện cha con Thịnh gia, thế nhưng khi tiếp xúc thì Vương Tử Quân luôn có gương mặt tươi cười hớn hở.
- Các đồng chí, tôi tin tưởng mọi người đều biết hội nghị hôm nay chủ yếu là vì vấn đề gì, thế nên tôi cũng không nhắc đến nữa. Phương diện nghiêm khắc tiết kiệm chính là đức tính tốt, là truyền thống của chúng ta, càng là một yêu cầu cơ bản của chúng ta với các ban ngành ủy ban nhân dân. Vương Tử Quân đặt bản thảo xuống, sau đó quét mắt nhìn qua phòng họp vài lượt nói.
Phương Anh Hồ nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy lạnh người. Chính trị là một thứ đặc biệt, biểu hiện thì sóng êm gió lặng, thực tế thì yêu ma quỷ quái, sóng ngầm mãnh liệt. Nếu như nói một cách tổng thể thì Uông Thanh Minh là quân cờ của ai? Là hắn không thể ngăn cản được lực hấp dẫn của vị trí phó bí thư tỉnh ủy, hay là Sầm Vật Cương cố ý sắp xếp như vậy?
Nhưng điều này cũng không phải là nguyên nhân làm cho Phương Anh Hồ cảm thấy lạnh người, hắn cảm thấy không thoải máii chính là ý nghĩa câu trả lời của Sầm Vật Cương. Nhìn vào thái độ của Sầm Vật Cương thì hắn cảm nhận được trong quá trình cạnh tranh cho vị trí phó bí thư tỉnh ủy, Sầm Vật Cương đã đặt mông ngồi lệch, Phương Anh Hồ mình không còn hy vọng gì cả.
- Anh nên tiếp xúc nhiều hơn với trưởng phòng Thanh Minh, vì trong phòng tổ chức có nhiều việc dễ làm cho người ta luống cuống tay chân. Sầm Vật Cương giống như nhìn thấu tâm tư của người khác, lão dùng giọng không đếm xỉa nói.
Phương Anh Hồ chợt cảm thấy vui vẻ, tuy hắn đến địa vị này thì vui buồn không biểu hiện ra vẻ mặt, thế nhưng lúc này nghe Sầm Vật Cương cho ra ám hiệu như vậy thì không khỏi có vài phần kích động.
Tuy vị trí trưởng phòng tổ chức căn bản có chênh lệch rất lớn với phó bí thư tỉnh ủy, thế nhưng chỉ cần hắn tiến lên làm trưởng phòng tổ chức, coi như đã tiến một bước rất dài. Hơn nữa phòng tổ chức nắm trong tay mũ quan của nhiều cán bộ, nhất định sẽ kết bạn được một nhóm người cấp bậc cao, vào vài thời điểm có thể giúp đỡ người ta một chút, sau này sẽ được báo đáp. Hắn tiến lên làm trưởng phòng tổ chức sẽ có được một nguồn nhân mạch rộng rãi, hơn nữa hắn còn có được sự tín nhiệm của bí thư Sầm, tin tưởng tương lai không xa con đường làm quan của mình sẽ ngày càng tăng tiến thuận lợi.
- Tôi biết rồi, bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình.
Phương Anh Hồ tỏ thái độ làm cho Sầm Vật Cương có chút vui vẻ, lão khẽ vỗ vỗ lên vai của Phương Anh Hồ rồi cười nói: - Với tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông, đặc biệt là tác dụng lớn của đầu tàu Linh Long, không qua hai năm nũa tổng sản lượng kinh tế của tỉnh chúng ta sẽ tiến vào trong hàng ngũ mười địa phương đi đầu.
Nếu có thể đưa Mật Đông tiến vào hàng ngũ mười tỉnh thành có sản lượng thư ký đứng đầu cả nước, đây là thành tích rất lớn của Sầm Vật Cương. Phương Anh Hồ nhìn vẻ mặt của Sầm Vật Cương rồi cười cười nói: - Bí thư, đợi đến khi Mật Đông phát triển cao độ thì ngài đến thành phố nào đó nhận chức một thời gian, tôi còn chưa từng được công tác ở thành phố lớn, thế nên rất tình nguyện theo ngài làm thư ký trưởng.
Sầm Vật Cương bây giờ là bí thư tỉnh ủy, nếu đi đến một thành phố nào đó, không cần nói cũng biết thành phố đó sẽ như thế nào. Lúc này địa vị của các thành phố lớn đang liên tục tăng tiến, ý nghĩa lời nói của Phương Anh Hồ không cần nghĩ cũng biết.
Tuy chỉ là vài lời nói về tương lai tươi sáng thế nhưng lại làm cho gương mặt Sầm Vật Cương rất vui vẻ, lão vỗ vỗ vai của Phương Anh Hồ rồi cười ha hả nói: - Phương Anh Hồ anh đúng là biết cách làm cho tôi vui vẻ, anh yên tâm, chờ tôi đi đến đó, nhất định sẽ cho anh được hưởng thụ đãi ngộ thư ký trưởng của một thành phố lớn.
Sầm Vật Cương nói rồi nhìn về phương xa, thực tế lão tán thưởng nhất chính là người trẻ tuổi kia. Chỉ là không biết vì sao một người cực kỳ quyết đoán ở phương diện phát triển kinh tế như anh ta lại trở nên sợ đầu sợ đuôi vào lúc này?
Trong phòng họp số 1 của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, các vị chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ các thành phố trong tỉnh tập trung hết vào nơi đây. Hội nghị hôm nay không giống như những hội nghị trước, tuy trong phòng đã có không ít người, thế nhưng cũng không phải trò chuyện tùy ý như dĩ vãng, đa số mọi người đều tỏ ra ngưng trọng.
Khi Miêu Dược Hổ đi vào trong phòng, hầu như ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn. Nếu như là trước kia thì hắn sẽ nói vài câu vui đùa, ví dụ như các anh đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi sẽ đỏ mặt xấu hổ mất. Nhưng hôm nay hắn không có tâm tư như vậy.
Miêu Dược Hổ biết rõ đây là một hội nghị phê bình chính mình, dù là ai cũng không cảm thấy vui vẻ cho được. Hơn nữa Miêu Dược Hổ căn bản không quan tâm đến đám người ngồi nơi đây, ngoài vị chủ tịch Hải Bác của thành phố Rừng Mật.
Miêu Dược Hổ thấy nếu không phải mình bị Đồ Phấn Đấu áp chế nhiều năm, chỉ sợ vị trí bí thư thị ủy sẽ là của mình. Nếu như mình được thả ra, nếu như bí thư Sầm không cho mình một vị trí bí thư thị ủy, như vậy là căn bản không thể được.
Nhưng bây giờ Miêu Dược Hổ đến tham gia hội nghị hôm nay với tư cách một người cần bị phê bình, điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, đồng thời cũng cực kỳ phản cảm với Vương Tử Quân.
- Anh Dược Hổ, thành phố Linh Long các anh thật lợi hại, không những là vệ tinh cho các thành phố khác noi gương mà ở phương diện khác còn làm cho các thành phố chúng tôi theo không kịp. Khi Miêu Dược Hổ ngồi xuống thì vị chủ tịch thành phố Tử Quang ngồi bên cạnh chợt cười nói.
Miêu Dược Hổ căn bản có chút va chạm với người này, hai năm trước người này khổ sở lắm mới lấy được một hạng mục từ thủ đô, thế nhưng lại bị Miêu Dược Hổ chặn ngang lấy cắp. Tuy người này cực kỳ không thoải mái, thế nhưng tuyến tỉnh không ai giúp đỡ, đành phải nuốt cục tức vào bụng.
Bây giờ đối phương có cơ hội, sao có thể bỏ qua được?
Miêu Dược Hổ nghe giọng nói đầy mỉa mai của đối phương mà không khỏi hừ một tiếng, sau đó dùng giọng chứa đầy thuốc súng lên tiếng mỉa mai: - Thế nào, anh muốn học tập theo thành phố chúng tôi sao?
- Ôi, chủ tịch Miêu quá coi trọng tôi rồi, chủ tịch Miêu là người khí thế hơn người, không ai dám đối địch. Nhưng anh cũng đừng biểu hiện khí thế trước mặt tôi, chút nữa chủ tịch Vương sẽ đến, anh có gì không phục thì cứ nói với chủ tịch Vương.
Tâm tư Miêu Dược Hổ chợt xiết chặt, hắn mặc dù có gan nhưng không dám động vào Vương Tử Quân. Nhưng hắn cũng không muốn yếu thế trước mặt đối thủ của mình. Khi hắn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, đúng lúc này chủ tịch Hải Bác đã lên tiếng: - Hai vị, lát nữa chủ tịch Vương sẽ đến, có việc gì chờ đến lúc dùng cơm trò chuyện sau.
- Hôm nay hai vị đến thành phố Rừng Mật, chuyện dùng cơm cứ giao cho tôi. Miêu Dược Hổ có thể nghe lọt tai lời nói của chủ tịch Hải Bác, hắn không khỏi cười cười với đối phương, xem như tỏ vẻ cảm kích. Sau đó hắn ngồi yên không nói trên vị trí của mình giống như biến thành một pho tượng.
Hải Bác nhìn bộ dạng của Miêu Dược Hổ, biết rõ tâm tình của người này không được tốt, hắn cũng biết chuyện gì xảy ra, thế nên cũng không nói nhiều.
Khi mọi người đang chờ đợi thì Vương Tử Quân đi đến với gương mặt cực kỳ bình thản, khác biệt với gương mặt đầy mây đen của mọi người, vì thế không khỏi làm cho người ta thở dài một hơi.
Vương Tử Quân đã mở nhiều hội nghị, hắn cũng biết nhiều về đám thủ hạ hiện tại của mình. Khi hắn ngồi xuống ghế trên đài chủ tịch, vài vị phó chủ tịch Hà Kiến Chương ngồi ở hai phía trái phải của hắn.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn khắp bốn phía, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu xem văn kiện. Hà Kiến Chương là người chủ trì hội nghị, hắn tuyên bố bắt đầu.
Vài hạng mục công tác đầu tiên của hội nghị chính là đọc văn kiện, chủ yếu là văn kiện thực hiện cầm kiệm trong công tác của Cố Tắc Viêm. Quyết định này có điểm sáng làm cho người ta chú ý, đó chính là sẽ tiến hành trừng phạt những hành vi lãng phí.
Sau khi đọc xong văn kiện thì mọi người nhìn về phía Vương Tử Quân, bọn họ đều biết rõ chủ đề hội nghị hôm nay thực tế là những lời nói chuyện của chủ tịch Vương, nếu so sánh với lời nói của chủ tịch Vương, tất cả không còn là vấn đề.
Sau khi Vương Tử Quân đi vào Mật Đông thì luôn biểu hiện rất bình thản, tuy nhiều người suy đoán là Vương Tử Quân là người đứng sau màn trong sự kiện cha con Thịnh gia, thế nhưng khi tiếp xúc thì Vương Tử Quân luôn có gương mặt tươi cười hớn hở.
- Các đồng chí, tôi tin tưởng mọi người đều biết hội nghị hôm nay chủ yếu là vì vấn đề gì, thế nên tôi cũng không nhắc đến nữa. Phương diện nghiêm khắc tiết kiệm chính là đức tính tốt, là truyền thống của chúng ta, càng là một yêu cầu cơ bản của chúng ta với các ban ngành ủy ban nhân dân. Vương Tử Quân đặt bản thảo xuống, sau đó quét mắt nhìn qua phòng họp vài lượt nói.
/1843
|