Vương Tử Quân đứng trước tủ quần áo, hắn cẩn thận nhìn hình tượng của mình trong gương. Đó là một người đàn ông cao ráo mặc tây trang màu xanh, áo sơ mi trắng làm cho người ta sinh ra cảm giác ngọc thụ lâm phong.
Vương Tử Quân nhìn mình bây giờ và nghĩ đến kiếp trước, khi đó không phải mái tóc mình đã muối tiêu rồi sao? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến kiếp trước, vào thời điểm này mình hình như phải đưa con đi học trung học trên huyện, cũng đứng trước gương sửa sang lại y phục một chút.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã như giấc mộng.
Vương Tử Quân ngàn vạn lần cảm khái, hắn không khỏi nhớ đến người vợ kiếp trước của mình. Tin tức hắn được đợc gần đây về nàng, hình như nàng đã vượt biển sang miền mơ ước, đang tiến chân vào giới điện ảnh, cũng có thắng lợi vang dội.
- Chủ tịch Vương, ngài mặc tây trang như thế này nếu leo lên xe hoa sẽ làm cho người ta khẳng định ngài là chú rể. Triệu Hiểu Bạch đẩy cửa đi vào, khi thấy Vương Tử Quân đang sửa sang lại y phục thì nở nụ cười trêu ghẹo.
Triệu Hiểu Bạch nói những lời này cũng không chỉ là nịnh nọt Vương Tử Quân. Tuy bâ giờ Vương Tử Quân đã gần bốn mươi, thế nhưng nhìn từ tổng thể thì Triệu Hiểu Bạch cảm thấy mình còn không trẻ bằng chủ tịch Vương.
Có một lần mẹ Triệu Hiểu Bạch thấy hắn và Vương Tử Quân đi ra khỏi khách sạn, khi về đến nhà thì mẹ mới lên tiếng, nói là anh đi cùng chủ tịch Vương, người ta nhìn qua còn thấy anh già hơn cả chủ tịch Vương.
Triệu Hiểu Bạch cố tình giải thích cho mẹ, nói đó là sức quyến rũ của quyền lực, sao mình có thể so sánh với khí thế của chủ tịch Vương cho được?
Vương Tử Quân cười khoát tay áo nói: - Tiểu tử này đúng là, tôi thấy một năm qua cậu cầu tiến rất nhiều, chưa nói đến phương diện gì khác, khả năng ăn nói cũng tăng tiến mạnh.
Triệu Hiểu Bạch nghe câu nói vui vẻ của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy trong lòng nóng lên, có thể nói chuyện tùy ý trước mặt lãnh đạo là một đãi ngộ khó có được, điều này có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa là thân phận người một nhà của hắn và Vương Tử Quân đã được thừa nhận.
- Lần này không thể không chú trọng ăn mặc một chút, dù sao thì cũng là đi gặp khách. Vương Tử Quân xoay người trước gương rồi cười nói: - Thư ký trưởng có gọi điện thoại không?
Triệu Hiểu Bạch lắc đầu nói: - Còn chưa gọi, tôi sẽ liên lạc với anh ấy.
Vương Tử Quân định trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng đi ra, chợt thấy Trương Tề Bảo cất bước đi vào. Trương Tề Bảo cầm một phần văn kiện trong tay, khi thấy Vương Tử Quân thì hắn cười cảm thán: - Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bên phía khách sạn đang cử hành hôn lễ, ngài cũng đừng nên đi nhầm chỗ, nếu không sẽ bị người ta giữ lấy làm chú rể.
Trương Tề Bảo nói xong thì cả Vương Tử Quân và Triệu Hiểu Bạch đều nở nụ cười. Nếu như chỉ một mình Vương Tử Quân cười thì Trương Tề Bảo còn có thể nói hai câu, thế nhưng ngay cả Triệu Hiểu Bạch cũng cười, điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu...
- Thư ký trưởng, hôm nay anh và Hiểu Bạch có phải có âm mưu làm tôi vui vẻ hay không, thế nào mà lời nói của anh lại giống với Hiểu Bạch như vậy? Vương Tử Quân chỉ vào Trương Tề Bảo rồi cười ha hả nói.
Trương Tề Bảo có chút sững sốt, hắn cũng không ngờ lời nói của mình lại giống như của Triệu Hiểu Bạch. Hắn là người đã qua nhiều mưa gió, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân vui vẻ như vậy thì cười ha hả nói: - Chủ tịch Vương, lời nói của tôi giống như của Hiểu Bạch, điều này nói rõ ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết.
Vương Tử Quân cũng không có biện pháp nào khác với lời nói nịnh nọt của Trương Tề Bảo, hắn chỉ có thể trầm giọng nói: - Đã đến giờ rồi, bên kia chuẩn bị ra sao rồi?
- Cũng đã chuẩn bị xong, chọn tiệc đứng theo chỉ thị của ngài, hơn nữa cũng không chuẩn bị những món ăn và rượu xa hoa. Trương Tề Bảo nghe thấy Vương Tử Quân nói đến chính sự thì vẻ mặt rất nghiêm túc, nói năng gọn gàng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỉnh Mật Đông không thể không tiếp đãi nhóm người của tập đoàn Huyền Hà, thế nhưng phải tiếp đãi theo tiêu chuẩn nào? Vương Tử Quân chế định phương châm tiết kiệm, hào phóng, khéo léo. Trương Tề Bảo càng ngày càng ngầm hiểu tâm tư của Vương Tử Quân, thế nên cho ra những sắp xếp luôn làm cho chủ tịch Vương hài lòng.
- Chủ tịch Vương, đây là bản kiểm điểm của thành phố Linh Long. Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra ngoài thì vội vàng đưa văn kiện trong tay ra.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn qua, hai hàng chân mày chợt nhíu lại. Thành phố Linh Long này dù là ghi kiểm điểm thế nhưng nhìn vào nội dung thì không thấy giống như đang kiểm điểm, không bằng nói là đang kêu oan thì hay hơn.
Nào là...Nghĩ tất cả biện pháp để có thể gặp mặt thương nhân một lần...Cái gì là kính quan sau mới kính người, nào là là thể hiện thành ý kêu gọi đầu tư của thành phố Linh Long, thế nên mới dùng trăm phương ngàn kế mở tiệc tối ở thành phố Hongkong...Những câu như thế này chủ yếu chiếm gần hết nội dung bản kiểm điểm. Nhưng câu cuối cùng càng thêm qua loa, nói là sau này trong quá trình kêu gọi đầu tư thì nhất định sẽ chú ý phương thức làm việc, tranh thủ không xuất hiện tình huống này. Dù kêu gọi đầu tư là chuyện lớn, cũng không thể phá hoại tác phong mộc mạc.
- Xem ra oán khí của những người này cũng không nhỏ. Vương Tử Quân đặt phần văn kiện xuống bàn rồi dùng giọng rét run nói.
Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân nổi giận thì lên tiếng: - Chủ tịch Vương, nếu không thì tôi sẽ yêu cầu văn phòng bắt bọn họ viết lại bản kiểm điểm.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chuyện này cứ đặt ở đó, chờ sau khi tiếp đãi tập đoàn Huyền Hà xong rồi nói sau.
Khi Vương Tử Quân đi đến khách sạn Thịnh Thế thì tổng giám đốc Đậu Thịnh Sơ của tập đoàn Huyền Hà đã đi đến trước, đang ở trong phòng họp số 1. Vương Tử Quân và Đậu Thịnh Sơ tiến hành trò chuyện với nhau, vì mục đích hợp tá cụ thể phải bàn với thành phố Linh Long, thế cho nên Vương Tử Quân gặp mặt Đậu Thịnh Sơ chỉ là một nghi thức lễ tiết, càng chủ yếu là bày tỏ sự coi trọng của tỉnh Mật Đông với hợp tác lần này...
Đậu Thịnh Sơ tuy đã qua tuổi sáu mươi thế nhưng nhìn giống như mới năm mươi, người này trò chuyện rất vui vẻ thoải mái, so với một người được sách báo kinh tế miêu tả là lãnh đạo có thủ đoạn mạnh mẽ và cực kỳ cứng rắn căn bản giống như hai người khác nhau. Nhưng từ trong tiếp xúc thì Vương Tử Quân biết Đậu Thịnh Sơ này không đơn giản, dù là ở phương diện kinh tế hay ở các lĩnh vực khác đều có kiến thức không bình thường.
Sau khi hai bên tiến hành nói chuyện thì đến lúc dùng cơm, tiệc rượu là tiệc đứng, thức ăn cũng không phải quá nhiều thế nhưng hương vị và kiểu dáng lại rất thơm ngon và tinh tế. Rượu được đặt trên đài, là rượu gạo và rượu đỏ được sản xuất với chất lượng bình thường ở Mật Đông.
Vương Tử Quân tùy ý gắp cho mình một vài món vào khay, sau đó đi qua lấy một chai rượu gạo, trước tiên rót cho Đậu Thịnh Sơ một ly, sau đó lại rót cho mình một ly nói: - Giám đốc Đậu, bạn bè đến từ phương xa làm cho một người chủ nhà như tôi cảm thấy vinh hạnh, tôi mời ngài một ly, chúc ngài ngày càng mạnh khỏe.
Khi Đậu Thịnh Sơ nhìn thấy bữa tiệc được phía Mật Đông sắp xếp thì không khỏi ngẩn ngơ, nhưng lại càng có thêm vài phần kính nể với vị chủ tịch trẻ tuổi Vương Tử Quân kia. Trước khi gặp mặt Vương Tử Quân thì lão đã có nghiên cứu, biết rõ vị chủ tịch này không những còn trẻ, hơn nữa còn cho ra những thành tích chói mắt. Tuy bây giờ còn chưa quá rõ ràng, thế nhưng lại được người ta cho rằng có tiềm lực nhất trong số các cán bộ dự bị chiến lược của trung ương.
Tập đoàn Huyền Hà đầu tư vào Mật Đông số tiền không ít, thế cho nên Đậu Thịnh Sơ có ý nghĩ muốn kết giao với Vương Tử Quân, thậm chí lão còn cho ràng phần hợp đồng đầu tư kia không bằng mối quan hệ thân mật với Vương Tử Quân.
Đậu Thịnh Sơ nói chuyện và càng cảm thấy lực quyến rũ từ vị cán bộ lãnh đạo tỉnh trẻ tuổi này. Người này không những có nhiều hiểu biết về phương diện kinh tế, hơn nữa thái độ và khí thế cũng làm cho chính lão cảm thấy thua kém.
Nhưng bữa tiệc hôm nay lại càng làm cho Đậu Thịnh Sơ thêm tôn trọng Vương Tử Quân, lão biết rõ với vị trí của Vương Tử Quân thì hoàn toàn có thể chiêu đãi mình với bữa tiệc xa hoa, hơn nữa cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Khi tập đoàn Huyền Hà đầu tư ngày càng lớn và dàn trải, lão đi đến tỉnh thành phố nào cũng được tôn sùng là thượng khách, được chiêu đãi nồng hậu.
Đậu Thịnh Sơ hiểu rõ phương thức tiếp đãi của đám cán bộ lãnh đạo kia, cũng không phải là thức ăn của khách sạn năm sao ngon đến mức nào, chủ yếu cho người ta thấy một biểu hiện thân phận và địa vị, giống như chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn sẽ phát sinh vấn đề. Thực tế đối với một người dựng tự nghiệp từ hai bàn tay trắng như Đậu Thịnh Sơ, ngoài phương diện truy cầu lợi ích lớn, cũng không có tâm tư vui vẻ gì với tình huống lãng phí xa xỉ.
Đậu Thịnh Sơ là một người trưởng thành từ con số không đến hiện tại, lão nhìn vào những tình huống xa hoa mà coi đó là hiện trạng lãng phí. Vương Tử Quân chiêu đãi với phương thức bình dị, không những làm cho lão cảm thấy dễ chịu, còn sinh ra nhiều sự tôn trọng.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng kính ngài một ly, chúc sự nghiệp của ngài liên tục phát triển. Đậu Thịnh Sơ nhìn đám người chung quanh đang nhìn mình, lão cũng nâng ly rượu lên nói.
Bữa tiệc được tổ chức cực kỳ thoải mái vui vẻ, vì là tiệc đứng nên nhanh chóng kết thúc. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cùng bàn với Đậu Thịnh Sơ về định vị kinh tế tỉnh Mật Đông, lúc này một người cầm ly rượu loạng choạng đi đến.
Khi đi đến bên cạnh Đậu Thịnh Sơ, người đàn ông kia nâng ly rượu lên nói: - Giám đốc Đậu, anh nên mời tôi uống rượu, vì tôi tiến cử tập đoàn các anh đến thành phố Linh Long, thế nên phải cõng trên lưng một thông báo phê bình.
Người này lên tiếng không nhỏ, thế nên vừa mới nói ra khỏi miệng thì đã làm cho bầu không khí yên tĩnh lại, hầu như mọi người đều nhìn về phía bên này. Trương Tề Bảo là người phụ trách cao nhất của bữa tiệc, hắn nhanh chóng chạy sang bên này.
Đậu Thịnh Sơ có chút quen biết người kia, lão sững sốt giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Trình, ngài nói như vậy là có ý gì? Tập đoàn Huyền Hà chúng tôi mang đến phiền phức cho ngài sao?
- Trình Minh Vũ, anh uống say nói những lời điên khùng gì vậy? Còn không mau đi ra cho tôi. Chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long thấy Trình Minh Vũ đi loạng choạng về phía Vương Tử Quân, hắn không chờ người khác đi đến mà vội vàng tiến lên khiển trách trưởng phòng Trình. Hắn hổn hển lên tiếng, muốn kéo Trình Minh Vũ đi.
Nhưng Trình Minh Vũ giống như uống rượu thì lớn gan hơn, hắn khoát tay bỏ qua Miêu Dược Hổ rồi lớn tiếng nói: - Chủ tịch Miêu, ngài phê bình thì tôi không có ý kiến. Tôi hiểu rõ anh nghĩ gì, khen ngợi hay phê bình là ngài định đoạt, thế nhưng tôi không thể không lên tiếng.
- Ngài mặc dù là lãnh đạo của tôi, thế nhưng cũng không thể không cho tôi nói vài lời được. Tôi và Đậu tiên sinh là bạn bè, tôi kể khổ với bạn mình, ngài có gì phải ngăn đón chứ?
- Trình Minh Vũ, anh uống rượu say rồi, anh thành thật một chút cho tôi. Các anh đến đây đưa trưởng phòng Trình đi nghỉ ngơi. Miêu Dược Hổ có chút căm tức, hắn căn bản rất tức giận, thế nhưng với trí tuệ của hắn sẽ tuyệt đối không giật dây cho Trình Minh Vũ đứng đây làm bậy.
Nếu như nói Trình Minh Vũ uống say nói bậy làm cho mình hả giận, như vậy thuộc hạ náo loạn như vậy sinh ra hậu quả gì thì Miêu Dược Hổ cũng hiểu rõ ràng. Nếu như Vương Tử Quân nhận định Trình Minh Vũ náo loạn là vì có mình ở sau lưng, sau đó xử lý mình, như vậy thì quá dễ dàng, thậm chí hắn còn không có quyền khiếu nại, nếu là như vậy thì căn bản là biến hay thành dở.
Quan trường xưa nay là như vậy, nếu như thủ trưởng cảm thấy anh chưa trưởng thành chính trị, còn phải rèn luyên khả năng nắm giữ đại cục, đặc biệt là thủ trưởng nắm trong tay quyền sinh sát, như vậy anh dậm chân tại chỗ là quá tốt rồi. Sau này nếu có mưa gió tập kích thì anh cũng khó tránh thoát, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể để mặc cho số phận mà thôi.
Vì vậy Miêu Dược Hổ thấy Vương Tử Quân nhìn Trình Minh Vũ với gương mặt hào hứng, thế là cảm thấy vã mồ hôi lạnh.
Đám người đến kéo Trình Minh Vũ đi giống như không được ăn cơm, chẳng những không khuyên can Trình Minh Vũ, ngược lại càng làm cho Trình Minh Vũ thêm náo loạn.
- Chủ tịch Miêu, nếu như trưởng phòng Trình cần nói chuyện với Đậu tiên sinh, anh cứ để cho anh ấy lên tiếng. Vương Tử Quân nhìn Miêu Dược Hổ đang nóng lòng như lửa đốt ở bên cạnh, thế là trầm giọng phân phó.
- Chủ tịch Vương, Trình Minh Vũ chính là trưởng phòng kêu gọi đầu tư của thành phố Linh Long, ngày hôm nay anh ấy đến nghênh đón Đậu tiên sinh và uống quá say...Anh ấy uống say thường hay nói bậy bạ. Miêu Dược Hổ vừa giải thích với Vương Tử Quân vừa kéo tay Trình Minh Vũ, rất muốn kéo Trình Minh Vũ ra khỏi chỗ này.
Nhưng quyền uy của một người làm chủ tịch thành phố như Miêu Dược Hổ căn bản không có tác dụng với người say, chợt nghe Trình Minh Vũ nói: - Chủ tịch Miêu, tôi không kích động được sao? Cứ như vậy mà bị xử phạt, người ta sẽ thấy thế nào? Tôi cần gì phải giấu trong lòng, nói ra thì có gì sai?
- Vậy anh nói đi. Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trình Minh Vũ, lúc này hắn đã hiểu Trình Minh Vũ định nói gì nhưn không ngăn cản. Hắn nói với Trương Tề Bảo ở bên cạnh: - Thư ký trưởng Tề Bảo, anh đưa ghế đến cho trưởng phòng Trình, để anh ấy ngồi xuống chậm rãi nói.
Phản ứng của Vương Tử Quân làm cho Trình Minh Vũ chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn lại càng hăng say nói: - Đậu tiên sinh, vì mời tập đoàn Huyền Hà đến thành phố Linh Long đầu tư mà tôi bị chủ tịch Miêu mắng cho một chặp, à...Trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái.
Trình Minh Vũ nâng ly rượu lên với ánh mắt say lờ đờ, động tác này làm cho Đậu Thịnh Sơ không biết phải làm sao, cuối cùng phải cụng ly với đối phương.
- Đậu tiên sinh, khi ngài đến thành phố Linh Long thì tôi cũng không quan tâm đến vị trí trưởng phòng công thương. Tôi khổ sở chạy đến Hongkong hai tháng là vì cái gì? Còn không phải kêu gọi các ngài đến đầu tư ở Linh Long sao? Bây giờ thì tốt, công tác đã làm xong, không những không có được chút công lao sau khi vất vả công tác, còn bị phê bình một chặp, anh nói xem tôi làm việc như vậy được cái gì?
Trình Minh Vũ nói rồi nâng ly rượu lên: - Qua cầu rút ván sao? Hừ, vậy thì cứ xử lý tôi đi, tôi cũng mặc kệ.
Vương Tử Quân nhìn mình bây giờ và nghĩ đến kiếp trước, khi đó không phải mái tóc mình đã muối tiêu rồi sao? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến kiếp trước, vào thời điểm này mình hình như phải đưa con đi học trung học trên huyện, cũng đứng trước gương sửa sang lại y phục một chút.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã như giấc mộng.
Vương Tử Quân ngàn vạn lần cảm khái, hắn không khỏi nhớ đến người vợ kiếp trước của mình. Tin tức hắn được đợc gần đây về nàng, hình như nàng đã vượt biển sang miền mơ ước, đang tiến chân vào giới điện ảnh, cũng có thắng lợi vang dội.
- Chủ tịch Vương, ngài mặc tây trang như thế này nếu leo lên xe hoa sẽ làm cho người ta khẳng định ngài là chú rể. Triệu Hiểu Bạch đẩy cửa đi vào, khi thấy Vương Tử Quân đang sửa sang lại y phục thì nở nụ cười trêu ghẹo.
Triệu Hiểu Bạch nói những lời này cũng không chỉ là nịnh nọt Vương Tử Quân. Tuy bâ giờ Vương Tử Quân đã gần bốn mươi, thế nhưng nhìn từ tổng thể thì Triệu Hiểu Bạch cảm thấy mình còn không trẻ bằng chủ tịch Vương.
Có một lần mẹ Triệu Hiểu Bạch thấy hắn và Vương Tử Quân đi ra khỏi khách sạn, khi về đến nhà thì mẹ mới lên tiếng, nói là anh đi cùng chủ tịch Vương, người ta nhìn qua còn thấy anh già hơn cả chủ tịch Vương.
Triệu Hiểu Bạch cố tình giải thích cho mẹ, nói đó là sức quyến rũ của quyền lực, sao mình có thể so sánh với khí thế của chủ tịch Vương cho được?
Vương Tử Quân cười khoát tay áo nói: - Tiểu tử này đúng là, tôi thấy một năm qua cậu cầu tiến rất nhiều, chưa nói đến phương diện gì khác, khả năng ăn nói cũng tăng tiến mạnh.
Triệu Hiểu Bạch nghe câu nói vui vẻ của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy trong lòng nóng lên, có thể nói chuyện tùy ý trước mặt lãnh đạo là một đãi ngộ khó có được, điều này có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa là thân phận người một nhà của hắn và Vương Tử Quân đã được thừa nhận.
- Lần này không thể không chú trọng ăn mặc một chút, dù sao thì cũng là đi gặp khách. Vương Tử Quân xoay người trước gương rồi cười nói: - Thư ký trưởng có gọi điện thoại không?
Triệu Hiểu Bạch lắc đầu nói: - Còn chưa gọi, tôi sẽ liên lạc với anh ấy.
Vương Tử Quân định trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng đi ra, chợt thấy Trương Tề Bảo cất bước đi vào. Trương Tề Bảo cầm một phần văn kiện trong tay, khi thấy Vương Tử Quân thì hắn cười cảm thán: - Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bên phía khách sạn đang cử hành hôn lễ, ngài cũng đừng nên đi nhầm chỗ, nếu không sẽ bị người ta giữ lấy làm chú rể.
Trương Tề Bảo nói xong thì cả Vương Tử Quân và Triệu Hiểu Bạch đều nở nụ cười. Nếu như chỉ một mình Vương Tử Quân cười thì Trương Tề Bảo còn có thể nói hai câu, thế nhưng ngay cả Triệu Hiểu Bạch cũng cười, điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu...
- Thư ký trưởng, hôm nay anh và Hiểu Bạch có phải có âm mưu làm tôi vui vẻ hay không, thế nào mà lời nói của anh lại giống với Hiểu Bạch như vậy? Vương Tử Quân chỉ vào Trương Tề Bảo rồi cười ha hả nói.
Trương Tề Bảo có chút sững sốt, hắn cũng không ngờ lời nói của mình lại giống như của Triệu Hiểu Bạch. Hắn là người đã qua nhiều mưa gió, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân vui vẻ như vậy thì cười ha hả nói: - Chủ tịch Vương, lời nói của tôi giống như của Hiểu Bạch, điều này nói rõ ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết.
Vương Tử Quân cũng không có biện pháp nào khác với lời nói nịnh nọt của Trương Tề Bảo, hắn chỉ có thể trầm giọng nói: - Đã đến giờ rồi, bên kia chuẩn bị ra sao rồi?
- Cũng đã chuẩn bị xong, chọn tiệc đứng theo chỉ thị của ngài, hơn nữa cũng không chuẩn bị những món ăn và rượu xa hoa. Trương Tề Bảo nghe thấy Vương Tử Quân nói đến chính sự thì vẻ mặt rất nghiêm túc, nói năng gọn gàng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỉnh Mật Đông không thể không tiếp đãi nhóm người của tập đoàn Huyền Hà, thế nhưng phải tiếp đãi theo tiêu chuẩn nào? Vương Tử Quân chế định phương châm tiết kiệm, hào phóng, khéo léo. Trương Tề Bảo càng ngày càng ngầm hiểu tâm tư của Vương Tử Quân, thế nên cho ra những sắp xếp luôn làm cho chủ tịch Vương hài lòng.
- Chủ tịch Vương, đây là bản kiểm điểm của thành phố Linh Long. Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra ngoài thì vội vàng đưa văn kiện trong tay ra.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn qua, hai hàng chân mày chợt nhíu lại. Thành phố Linh Long này dù là ghi kiểm điểm thế nhưng nhìn vào nội dung thì không thấy giống như đang kiểm điểm, không bằng nói là đang kêu oan thì hay hơn.
Nào là...Nghĩ tất cả biện pháp để có thể gặp mặt thương nhân một lần...Cái gì là kính quan sau mới kính người, nào là là thể hiện thành ý kêu gọi đầu tư của thành phố Linh Long, thế nên mới dùng trăm phương ngàn kế mở tiệc tối ở thành phố Hongkong...Những câu như thế này chủ yếu chiếm gần hết nội dung bản kiểm điểm. Nhưng câu cuối cùng càng thêm qua loa, nói là sau này trong quá trình kêu gọi đầu tư thì nhất định sẽ chú ý phương thức làm việc, tranh thủ không xuất hiện tình huống này. Dù kêu gọi đầu tư là chuyện lớn, cũng không thể phá hoại tác phong mộc mạc.
- Xem ra oán khí của những người này cũng không nhỏ. Vương Tử Quân đặt phần văn kiện xuống bàn rồi dùng giọng rét run nói.
Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân nổi giận thì lên tiếng: - Chủ tịch Vương, nếu không thì tôi sẽ yêu cầu văn phòng bắt bọn họ viết lại bản kiểm điểm.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chuyện này cứ đặt ở đó, chờ sau khi tiếp đãi tập đoàn Huyền Hà xong rồi nói sau.
Khi Vương Tử Quân đi đến khách sạn Thịnh Thế thì tổng giám đốc Đậu Thịnh Sơ của tập đoàn Huyền Hà đã đi đến trước, đang ở trong phòng họp số 1. Vương Tử Quân và Đậu Thịnh Sơ tiến hành trò chuyện với nhau, vì mục đích hợp tá cụ thể phải bàn với thành phố Linh Long, thế cho nên Vương Tử Quân gặp mặt Đậu Thịnh Sơ chỉ là một nghi thức lễ tiết, càng chủ yếu là bày tỏ sự coi trọng của tỉnh Mật Đông với hợp tác lần này...
Đậu Thịnh Sơ tuy đã qua tuổi sáu mươi thế nhưng nhìn giống như mới năm mươi, người này trò chuyện rất vui vẻ thoải mái, so với một người được sách báo kinh tế miêu tả là lãnh đạo có thủ đoạn mạnh mẽ và cực kỳ cứng rắn căn bản giống như hai người khác nhau. Nhưng từ trong tiếp xúc thì Vương Tử Quân biết Đậu Thịnh Sơ này không đơn giản, dù là ở phương diện kinh tế hay ở các lĩnh vực khác đều có kiến thức không bình thường.
Sau khi hai bên tiến hành nói chuyện thì đến lúc dùng cơm, tiệc rượu là tiệc đứng, thức ăn cũng không phải quá nhiều thế nhưng hương vị và kiểu dáng lại rất thơm ngon và tinh tế. Rượu được đặt trên đài, là rượu gạo và rượu đỏ được sản xuất với chất lượng bình thường ở Mật Đông.
Vương Tử Quân tùy ý gắp cho mình một vài món vào khay, sau đó đi qua lấy một chai rượu gạo, trước tiên rót cho Đậu Thịnh Sơ một ly, sau đó lại rót cho mình một ly nói: - Giám đốc Đậu, bạn bè đến từ phương xa làm cho một người chủ nhà như tôi cảm thấy vinh hạnh, tôi mời ngài một ly, chúc ngài ngày càng mạnh khỏe.
Khi Đậu Thịnh Sơ nhìn thấy bữa tiệc được phía Mật Đông sắp xếp thì không khỏi ngẩn ngơ, nhưng lại càng có thêm vài phần kính nể với vị chủ tịch trẻ tuổi Vương Tử Quân kia. Trước khi gặp mặt Vương Tử Quân thì lão đã có nghiên cứu, biết rõ vị chủ tịch này không những còn trẻ, hơn nữa còn cho ra những thành tích chói mắt. Tuy bây giờ còn chưa quá rõ ràng, thế nhưng lại được người ta cho rằng có tiềm lực nhất trong số các cán bộ dự bị chiến lược của trung ương.
Tập đoàn Huyền Hà đầu tư vào Mật Đông số tiền không ít, thế cho nên Đậu Thịnh Sơ có ý nghĩ muốn kết giao với Vương Tử Quân, thậm chí lão còn cho ràng phần hợp đồng đầu tư kia không bằng mối quan hệ thân mật với Vương Tử Quân.
Đậu Thịnh Sơ nói chuyện và càng cảm thấy lực quyến rũ từ vị cán bộ lãnh đạo tỉnh trẻ tuổi này. Người này không những có nhiều hiểu biết về phương diện kinh tế, hơn nữa thái độ và khí thế cũng làm cho chính lão cảm thấy thua kém.
Nhưng bữa tiệc hôm nay lại càng làm cho Đậu Thịnh Sơ thêm tôn trọng Vương Tử Quân, lão biết rõ với vị trí của Vương Tử Quân thì hoàn toàn có thể chiêu đãi mình với bữa tiệc xa hoa, hơn nữa cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Khi tập đoàn Huyền Hà đầu tư ngày càng lớn và dàn trải, lão đi đến tỉnh thành phố nào cũng được tôn sùng là thượng khách, được chiêu đãi nồng hậu.
Đậu Thịnh Sơ hiểu rõ phương thức tiếp đãi của đám cán bộ lãnh đạo kia, cũng không phải là thức ăn của khách sạn năm sao ngon đến mức nào, chủ yếu cho người ta thấy một biểu hiện thân phận và địa vị, giống như chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn sẽ phát sinh vấn đề. Thực tế đối với một người dựng tự nghiệp từ hai bàn tay trắng như Đậu Thịnh Sơ, ngoài phương diện truy cầu lợi ích lớn, cũng không có tâm tư vui vẻ gì với tình huống lãng phí xa xỉ.
Đậu Thịnh Sơ là một người trưởng thành từ con số không đến hiện tại, lão nhìn vào những tình huống xa hoa mà coi đó là hiện trạng lãng phí. Vương Tử Quân chiêu đãi với phương thức bình dị, không những làm cho lão cảm thấy dễ chịu, còn sinh ra nhiều sự tôn trọng.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng kính ngài một ly, chúc sự nghiệp của ngài liên tục phát triển. Đậu Thịnh Sơ nhìn đám người chung quanh đang nhìn mình, lão cũng nâng ly rượu lên nói.
Bữa tiệc được tổ chức cực kỳ thoải mái vui vẻ, vì là tiệc đứng nên nhanh chóng kết thúc. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cùng bàn với Đậu Thịnh Sơ về định vị kinh tế tỉnh Mật Đông, lúc này một người cầm ly rượu loạng choạng đi đến.
Khi đi đến bên cạnh Đậu Thịnh Sơ, người đàn ông kia nâng ly rượu lên nói: - Giám đốc Đậu, anh nên mời tôi uống rượu, vì tôi tiến cử tập đoàn các anh đến thành phố Linh Long, thế nên phải cõng trên lưng một thông báo phê bình.
Người này lên tiếng không nhỏ, thế nên vừa mới nói ra khỏi miệng thì đã làm cho bầu không khí yên tĩnh lại, hầu như mọi người đều nhìn về phía bên này. Trương Tề Bảo là người phụ trách cao nhất của bữa tiệc, hắn nhanh chóng chạy sang bên này.
Đậu Thịnh Sơ có chút quen biết người kia, lão sững sốt giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Trình, ngài nói như vậy là có ý gì? Tập đoàn Huyền Hà chúng tôi mang đến phiền phức cho ngài sao?
- Trình Minh Vũ, anh uống say nói những lời điên khùng gì vậy? Còn không mau đi ra cho tôi. Chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long thấy Trình Minh Vũ đi loạng choạng về phía Vương Tử Quân, hắn không chờ người khác đi đến mà vội vàng tiến lên khiển trách trưởng phòng Trình. Hắn hổn hển lên tiếng, muốn kéo Trình Minh Vũ đi.
Nhưng Trình Minh Vũ giống như uống rượu thì lớn gan hơn, hắn khoát tay bỏ qua Miêu Dược Hổ rồi lớn tiếng nói: - Chủ tịch Miêu, ngài phê bình thì tôi không có ý kiến. Tôi hiểu rõ anh nghĩ gì, khen ngợi hay phê bình là ngài định đoạt, thế nhưng tôi không thể không lên tiếng.
- Ngài mặc dù là lãnh đạo của tôi, thế nhưng cũng không thể không cho tôi nói vài lời được. Tôi và Đậu tiên sinh là bạn bè, tôi kể khổ với bạn mình, ngài có gì phải ngăn đón chứ?
- Trình Minh Vũ, anh uống rượu say rồi, anh thành thật một chút cho tôi. Các anh đến đây đưa trưởng phòng Trình đi nghỉ ngơi. Miêu Dược Hổ có chút căm tức, hắn căn bản rất tức giận, thế nhưng với trí tuệ của hắn sẽ tuyệt đối không giật dây cho Trình Minh Vũ đứng đây làm bậy.
Nếu như nói Trình Minh Vũ uống say nói bậy làm cho mình hả giận, như vậy thuộc hạ náo loạn như vậy sinh ra hậu quả gì thì Miêu Dược Hổ cũng hiểu rõ ràng. Nếu như Vương Tử Quân nhận định Trình Minh Vũ náo loạn là vì có mình ở sau lưng, sau đó xử lý mình, như vậy thì quá dễ dàng, thậm chí hắn còn không có quyền khiếu nại, nếu là như vậy thì căn bản là biến hay thành dở.
Quan trường xưa nay là như vậy, nếu như thủ trưởng cảm thấy anh chưa trưởng thành chính trị, còn phải rèn luyên khả năng nắm giữ đại cục, đặc biệt là thủ trưởng nắm trong tay quyền sinh sát, như vậy anh dậm chân tại chỗ là quá tốt rồi. Sau này nếu có mưa gió tập kích thì anh cũng khó tránh thoát, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể để mặc cho số phận mà thôi.
Vì vậy Miêu Dược Hổ thấy Vương Tử Quân nhìn Trình Minh Vũ với gương mặt hào hứng, thế là cảm thấy vã mồ hôi lạnh.
Đám người đến kéo Trình Minh Vũ đi giống như không được ăn cơm, chẳng những không khuyên can Trình Minh Vũ, ngược lại càng làm cho Trình Minh Vũ thêm náo loạn.
- Chủ tịch Miêu, nếu như trưởng phòng Trình cần nói chuyện với Đậu tiên sinh, anh cứ để cho anh ấy lên tiếng. Vương Tử Quân nhìn Miêu Dược Hổ đang nóng lòng như lửa đốt ở bên cạnh, thế là trầm giọng phân phó.
- Chủ tịch Vương, Trình Minh Vũ chính là trưởng phòng kêu gọi đầu tư của thành phố Linh Long, ngày hôm nay anh ấy đến nghênh đón Đậu tiên sinh và uống quá say...Anh ấy uống say thường hay nói bậy bạ. Miêu Dược Hổ vừa giải thích với Vương Tử Quân vừa kéo tay Trình Minh Vũ, rất muốn kéo Trình Minh Vũ ra khỏi chỗ này.
Nhưng quyền uy của một người làm chủ tịch thành phố như Miêu Dược Hổ căn bản không có tác dụng với người say, chợt nghe Trình Minh Vũ nói: - Chủ tịch Miêu, tôi không kích động được sao? Cứ như vậy mà bị xử phạt, người ta sẽ thấy thế nào? Tôi cần gì phải giấu trong lòng, nói ra thì có gì sai?
- Vậy anh nói đi. Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trình Minh Vũ, lúc này hắn đã hiểu Trình Minh Vũ định nói gì nhưn không ngăn cản. Hắn nói với Trương Tề Bảo ở bên cạnh: - Thư ký trưởng Tề Bảo, anh đưa ghế đến cho trưởng phòng Trình, để anh ấy ngồi xuống chậm rãi nói.
Phản ứng của Vương Tử Quân làm cho Trình Minh Vũ chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn lại càng hăng say nói: - Đậu tiên sinh, vì mời tập đoàn Huyền Hà đến thành phố Linh Long đầu tư mà tôi bị chủ tịch Miêu mắng cho một chặp, à...Trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái.
Trình Minh Vũ nâng ly rượu lên với ánh mắt say lờ đờ, động tác này làm cho Đậu Thịnh Sơ không biết phải làm sao, cuối cùng phải cụng ly với đối phương.
- Đậu tiên sinh, khi ngài đến thành phố Linh Long thì tôi cũng không quan tâm đến vị trí trưởng phòng công thương. Tôi khổ sở chạy đến Hongkong hai tháng là vì cái gì? Còn không phải kêu gọi các ngài đến đầu tư ở Linh Long sao? Bây giờ thì tốt, công tác đã làm xong, không những không có được chút công lao sau khi vất vả công tác, còn bị phê bình một chặp, anh nói xem tôi làm việc như vậy được cái gì?
Trình Minh Vũ nói rồi nâng ly rượu lên: - Qua cầu rút ván sao? Hừ, vậy thì cứ xử lý tôi đi, tôi cũng mặc kệ.
/1843
|