- Bí thư Vi, hai ngày trước ngài đã nói nhất định sẽ đến thành phố chúng tôi khảo sát, tôi đã báo cáo chuyện này với bí thư Đồ, mà bí thư Đồ cũng cực kỳ coi trọng. Anh ấy chuẩn bị đến Hongkong kêu gọi đầu tư, thế nhưng bây giờ không đi nữa. Hôm nay thời tiết rất tốt, bí thư Vi nếu có thời gian thì đến thành phố Linh Long một chuyến, hai người chúng tôi sẽ đi đến tỉnh đón ngài. Miêu Dược Hổ giống như bắt đúng mạch của Vi Yến Qui, nói ra những lời làm cho Vi Yến Qui cảm thấy cực kỳ thoải mái. Nhưng Vi Yến Qui cũng không định cho Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đến tỉnh đón mình, dù sao đãi ngộ này chỉ có Sầm Vật Cương được hưởng thụ mà thôi. Lão đối mặt với người được Sầm Vật Cương coi trọng, lão cần phải an phận hơn một chút.
- Không được rồi, hôm nay tôi có chút chuyện, để ngày mai rồi nói sau. Vi Yến Qui hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, thế nhưng lão nói như vậy, chủ yếu là muốn lừa gạt Miêu Dược Hổ, cũng biểu hiện độ nặng của mình.
Vi Yến Qui đặt điện thoại xuống mà cảm thấy tâm tình tốt hơn vài phần, bước chân xuống lầu cũng nhanh chóng hơn. Những ngày tới lão cần phải tu tâm dưỡng tính, giống như không quan tâm đến chuyện tuyển cử của hội đồng nhân dân, nhưng có một số việc mà biểu diễn quá mức cũng không hay, ngược lại làm cho người ta cảm thấy quá giả dối. Lão cần phải nắm chắc mức độ, ngẫu nhiên cũng phải đi kiểm tra thị sát vài thành phố trong tỉnh.
Hơn nữa vị trí của thành phố Linh Long trong tỉnh Mật Đông là khác biệt.
Khi trong đầu Vi Yến Qui lóe lên những ý nghĩ như vậy, chợt thấy có người đi lên lầu. Đi đầu cũng không phải ai xa lạ, chính là bí thư ủy ban kỷ luật Khang Tắc Chính. Lúc này gương mặt Khang Tắc Chính vẫn như cũ, thế nhưng nhìn qua lại càng có thêm vài phần nghiêm túc so với ngày thường.
Vi Yến Qui căn bản không có nhiều giao tình với Khang Tắc Chính, ngược lại trước kia hai người từng chơi trò cao tay với nhau trong vài hạng mục công tác. Lão không quen nhìn gương mặt dối trá của Khang Tắc Chính, người này nói chuyện luôn bày ra bộ dạng ẩn giấu, không kiêu ngạo không xu nịnh, hơn nữa thường thích mở miệng dạy bảo người khác. Làm người trước làm quan sau, tu đức sau đó mới tu chính, lý luận này anh cũng có thể mở miệng ra nói được sao? Anh có thể bảo chứng mình tham gia công tác với tâm tư công bình công chính sao? Rõ ràng là đang tự quảng cáo về mình.
Nhưng bây giờ thì đã khác, chính mình sắp phát triển lên cao, cần gì phải so đó với một con chó như Khang Tắc Chính?
Vi Yến Qui thầm oán hận mắng một câu, lão có chút trầm ngâm, sau đó tươi cười nói với Khang Tắc Chính: - Bí thư Khang, những ngày qua anh bận rộn gì vậy?
Khang Tắc Chính giống như không nhìn thấy Vi Yến Qui, khi Vi Yến Qui mở miệng thì hắn mới ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu một cái, sau đó mới lên tiếng qua loa: - Chào bí thư Vi.
Vi Yến Qui thật sự không thích thái độ lạnh như băng của Khang Tắc Chính, lão thầm nghĩ, thế cục hiện tại đã rõ ràng, anh còn có biểu hiện như vậy với tôi? Đúng là không ra gì. Lão tuy nổi giận nhưng vẫn dùng giọng thân thiết nói: - Anh đi gặp bí thư Sầm sao?
- À, có chuyện cần báo cáo với bí thư Sầm. Khang Tắc Chính căn bản không giấu diếm ở phương diện này, hắn nhìn thoáng qua hai người sau lưng mình rồi nói tiếp: - Mời hai vị đi bên này.
Vi Yến Qui nhìn thoáng qua hai người sau lưng Khang Tắc Chính, lão chợt phát hiện gương mặt hai người kia cực kỳ nghiêm túc, sau khi lơ đãng nhìn về phía mình thì chỉ khẽ gật đầu một cái mà thôi.
Vì không biết nên Vi Yến Qui căn bản không quá chú ý, thế nhưng khi lão đi xuống lầu thì gương mặt hai người kia liên tục lóe lên trong đầu lão, một cảm giác bất an chợt khởi động trong lòng.
Hai người kia rốt cuộc là ai?
Vi Yến Qui càng nghĩ thì cảm giác xấu càng thêm mãnh liệt, không biết Khang Tắc Chính trịnh trọng đưa hai người kia đi gặp Sầm Vật Cương làm gì? Thân phận của hai người kia căn bản được Khang Tắc Chính che giấu, như vậy bọn họ gặp Sầm Vật Cương...
- Xem ra lúc này Mật Đông thật sự đi vào rối loạn, nhưng ai tạo nghiệt thì người đó tự nhận, hy vọng không phải là sự việc gì quá lớn. Vi Yến Qui thầm lẩm bẩm một câu rồi cất bước đi về phía đầu hành lang.
Trong sân golf ở phía tây thành phố Rừng Mật, chỗ này căn bản là nơi tụ hội của nhiều nhân vật có thân phận ở tỉnh Mật Đông. Nhưng lúc này thời tiết khá lạnh nên cũng không ai đánh golf, bọn họ chủ yếu cho ra những hoạt động ở trong phòng.
Trong một gian phòng tập thể thao khá lớn, nơi đây không những có đầy đủ dụng cụ luyện tập, còn có một quần bar. Những thiếu nữa mặc váy thể thao ngắn cũn cỡn căn bản để lộ ra hai chân thon dài và tràn đầy nhựa sống của mình, thế là căn phòng vốn ấm áp lại có thêm vài phần xuân sắc.
Thịnh Lưu Duệ rời khỏi một chiếc máy chạy bộ, toàn thân vã mồ hôi, hắn dùng khăn nhận được từ nhân viên phục vụ để lau mồ hôi, sau đó nói với lỗ trạch cảnh ở phía sau: - Mỗi ngày nên rèn luyện một chút, có thể tăng cường lưu thông khí huyết. Tiểu Lỗ, cậu còn trẻ cũng đừng nên chủ quan, nếu nói về phương diện tố chất sức khỏe thì chưa chắc đã mạnh mẽ hơn chú.
- Đúng vậy, chú, cháu kém xa ngài ở phương diện này, sau này nhất định sẽ chăm chú lắng nghe lời dạy bảo của ngài, sẽ rèn luyện nhiều hơn, được hơn một nửa sức khỏe như chú là được. Lỗ Trạch Cảnh căn bản cực kỳ kính cẩn vâng lời trước mặt Thịnh Lưu Duệ, từng câu từng chữ giống như gãi trúng chỗ ngứa.
Sau khi bị ngã đau ở thủ đô thì phương diện đối nhân xử lý của Lỗ Trạch Cảnh căn bản là tiến bộ rất nhiều, cái gì nên nói cái gì không nên nói đều được Lỗ Đỉnh Thành dạy bảo rất kỹ.
- Được rồi, bố của cậu cũng không có ở đây, không cần lôi kéo làm quen như vậy. Thịnh Lưu Duệ đưa khăn nóng cho nhân viên phục vụ, sau đó hắn cười nói: - Tuy bố cậu thích cậu bây giờ, thế nhưng trong mắt một người chú như tôi, tôi lại thích cậu trước kia hơn, vì khi đó cậu không sợ trời sợ đất, căn bản là hảo hán.
Lỗ Trạch Cảnh cười, hắn thật sự rất muốn mình là trước kia, thế nhưng một vài bài học lớn lại làm cho hắn biết có người mạnh hơn, nhiều chuyện không phải là muốn làm gì thì làm.
Lỗ Trạch Cảnh thầm nghĩ như vậy, thế là hắn cung kính nói: - Tôi cũng không thích bộ dạng của mình vào lúc này, thế nhưng muốn quay lại chính mình trước kia cũng không dễ dàng gì.
- Ha ha ha, tôi thấy tiểu tử cậu bị tên họ Vương kia đánh cho vỡ mật rồi, tôi cho cậu biết, muốn quay lại thời điểm như xưa là rất dễ, chỉ cần vài ngày nữa là được. Thịnh Lưu Duệ dùng sức vỗ vỗ vai Lỗ Trạch Cảnh rồi cười lớn nói.
Lỗ Trạch Cảnh cũng cười, thế nhưng lại nghĩ đến những lời vừa rồi của Thịnh Lưu Duệ. Những ngày qua đại đa số thời gian hắn bị bố nhốt ở thành phố Linh Long, thế nhưng hắn cũng hiểu được khá nhiều về thế cục ở Mật Đông.khí.
Xem ra người kia sắp phải đi đến nơi rồi. Lỗ Trạch Cảnh nghĩ đến hai chữ "rời đi", hắn cảm thấy như vậy vẫn không đủ miêu tả về người kia. Dù sao thì hai chữ này cũng phải dùng cho hạng anh hùng, nhưng tên kia có thù oán với mình, sao có thể coi rằng đó là anh hùng?
Nhưng Lỗ Trạch Cảnh lại cảm thấy dùng những từ khác cũng không thích hợp. Mặc dù người kia cho hắn một bài học rất lớn, thế nhưng nói như vậy cũng phù hợp với chức vụ và địa vị của người ta.
Cũng may người kia phải rời đi, đây thật sự là chuyện tốt với hắn và với cả gia tộc của hắn. Hành vi của Lỗ Trạch Cảnh trước đó làm cho gia tộc không có đường lui, bây giờ hắn chỉ có thể kiên trì làm việc mà thôi.
Lỗ Trạch Cảnh thầm nghĩ như vậy, hắn chợt cười nói: - Chú, nếu thật sự là như vậy thì tốt quá. Cháu mời chú đi tham gia một buổi party tình nguyện của thanh niên, nơi đó chắc chắn có không ít mỹ nữ nhận ra ngài.
- Ha ha ha, tiểu tử cậu chỉ giỏi làm cho tôi vui, những mỹ nữ kia chỉ thích tiền, chỉ sợ một người như chú đây đi vào sẽ biến thành kẻ nhà quê. Thịnh Lưu Duệ nói rồi khẽ đụng tay vô bộ ngực vươn cao của cô nhân viên phục vụ đi phía sau: - Mỹ nữ, em nói xem có đúng không?
Nữ nhân viên phục vụ đã quen với tình huống thế này, không những không bực mình còn giống như uống được canh ngọt, nàng vừa lườm vừa cười khanh khách nói: - Giám đốc Thịnh, xem ngài nói gì kìa? Ngài biết rõ là không phải như thế mà. Nếu ngài còn nói như vậy thì em sẽ tố cáo với các chị em khác, sau này sẽ không quan tâm đến ngài nữa.
Bộ dạng thẹn thùng của nữ nhân viên phục vụ làm cho Thịnh Lưu Duệ cảm cười lên, sau đó không khỏi cảm thấy có chút xao động vì bộ dạng băng thanh ngọc khiết của nàng. Cô gái này vừa mới hai mươi thế nhưng căn bản là rất có lực quyến rũ. Khoảng thời gian qua hắn khá bận rộn thế nên cũng không có cơ hội phát tiết, hắn biết rõ cảm giác thành tựu đi cùng khoái cảm, hắn đã chờ khá lâu rồi, bây giờ thắng lợi đã ở trong tầm tay.
Thịnh Lưu Duệ nghĩ đến đây thì ngồi xuống ghế sa lông, sau đó hắn nói với cô gái kia: - Tiểu Mai, biết rõ vì sao anh thích em không? Vì cái miệng nhỏ nhắn của em ăn nói rất khéo léo, căn bản rất tuyệt.
Thịnh Lưu Duệ nói đến cái miệng nhỏ nhắn, hắn không khỏi nhìn về phía cô gái kia theo bản năng, lại cười lên ha hả. Tiếng cười của Thịnh Lưu Duệ và Lỗ Trạch Cảnh đầy vẻ mập mờ làm cho cô gái kia càng thêm ngại ngùng, sau khi nói giỡn hai câu thì đong đưa cặp mông lớn đi về phía quầy bar.
- Tối nay có muốn thử một lần không? Thịnh Lưu Duệ cũng không nói rõ ràng là thử cái gì, thế nhưng nụ cười trên mặt lại nói rõ đáp án cho Lỗ Trạch Cảnh. Lúc này Lỗ Trạch Cảnh không khỏi liếm đầu lưỡi, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng suy nghĩ giây lát thì cười nói: - Hai là chờ vài ngày nữa thì hơn, chú Thịnh, chú nói xem người kia có thật sự cút đi không?
- Điều này là tất nhiên, chuyện này không nên nói cho cậu biết, thế nhưng bây giờ sự việc biến hóa quá tốt, sớm nói cho cậu biết cũng không là vấn đề. Thịnh Lưu Duệ nói rồi hạ thấp âm thanh xuống: - Ông cụ nhà họ Vương kia đã đi đời, dưới tình huống này không cần tổ chức tuyển cử thì tên kia cũng xong, hì hì, có thể nói là chết nhanh hơn.
- Họ Vương kia nghiệp chướng quá nhiều, nếu không thì vào thời điểm này vì sao ngay cả ông trời cũng không giúp hắn? Rõ ràng là khi khó khăn thì còn vứt bỏ mất chỗ dựa lớn của mình. Thịnh Lưu Duệ cười khúc khích nói: - Tuy ông cụ kia ra đi làm cho người ta đau lòng, thế nhưng ông cụ này ra đi thì Vương Tử Quân căn bản không còn kiêu ngạo như trước được nữa.
- Thật sự là rất đau lòng, nhưng tôi cảm thấy người đau nhất là Vương Tử Quân, vì ông cụ kia là chỗ dựa cực kỳ lớn của Vương Tử Quân. Lúc này ông lão ra đi, chỉ sợ Vương Tử Quân cũng không có được vị trí ở ủy ban cải cách trung ương như trước. Lỗ Trạch Cảnh cũng không phải là tên thanh niên ngu ngốc như trước, lúc này căn bản hiểu rõ nhiều chuyện trong tỉnh.
Thịnh Lưu Duệ nhìn bộ dạng của Lỗ Trạch Cảnh, hắn càng cảm thấy vui mừng. Hắn không khỏi dùng tay vỗ vỗ vai của Lỗ Trạch Cảnh, biểu đạt sự tán dương của mình.
- Chú Thịnh, vì cuộc sống tốp đẹp sau này, tôi mời ngài một ly. Lỗ Trạch Cảnh nhận ly rượu từ tay Tiểu Mai, hắn cười ha hả nói với Thịnh Lưu Duệ.
Thịnh Lưu Duệ cười ha hả dùng giọng hào sảng nói: - Mời cậu, chúng ta uống một ly.
- Cốp. Hai ly rượu đụng vào nhau phát ra âm thanh trầm đục, âm thanh này giống như bắt đầu cho một cuộc sống tốt đẹp mới.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Thịnh Lưu Duệ còn chưa uống hết ly rượu, trên mặt hắn có vài phần không vui. Hắn nhìn thoáng qua người vào cửa rồi trầm giọng nói: - Trình Tam, tiểu tử cậu có phải được lên làm quản lý rồi thì không biết ai ra ai hay sao? Cũng không hiểu quy củ ở chỗ này à?
Trình Tam là quản lý khu vực này, trước kia cực kỳ nịnh bợ Thịnh Lưu Duệ, mà Thịnh Lưu Duệ đối đãi với Trình Tam không khác gì nô tài của mình.
Trình Tam mặc trang phục công sở nhìn thoáng qua Thịnh Lưu Duệ rồi khẽ nói: - Giám đốc Thịnh, có người tìm ngài.
"Có người tìm mình?" Thịnh Lưu Duệ chợt sững sờ, lúc này hắn mới chú ý có nhiều người đi theo sau lưng Trình Tam. Hắn không quen những người kia, nhưng gương mặt của đám người kia rất lạnh lùng, điều này làm hắn chợt sinh ra cảm giác đám này không dễ chọc vào.
Trong thời đại coi trọng vật chất thì Thịnh Lưu Duệ tự cho rằng mình là người thông minh, tràn đầy dục vọng, thế nhưng hắn cũng cảm thấy nên có chừng có mực, đời người đắc ý vui vẻ cũng không có gì là không ổn, thế nhưng vừa phải thì hay hơn.
Thịnh Lưu Duệ đang vui vẻ thì có vài vị khách không mời mà đến, căn bản làm cho hắn cảm thấy mất vui. Hắn nhìn về phía đám người bên kia, sau đó cười nói: - Các vị tìm tôi có việc gì không? Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, cno người của tôi rất thích kết giao bạn bè.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi đầu cười nhạt một tiếng rồi vươn tay ra nói: - Vậy thì cám ơn giám đốc Thịnh.
- Không nên khách khí. Thịnh Lưu Duệ lúc này yên tâm hơn, dù sao thì những người kia cũng hiểu lễ nghi, điều này làm cho tâm tư của hắn vững vàng hơn khá nhiều. Hắn thầm mắng mình càng già càng nhát cáy, chỉ có chút động tĩnh gió thổi cỏ lay như thế này đã run sợ, sau này sao có thể lăn lộn giang hồ?
Thịnh Lưu Duệ thầm nghĩ như vậy, chợt nghe thấy người bên kia lấy ra giấy chứng nhận công tác rồi nói: - Tôi họ Diêu, là người của ủy ban kỷ luật trung ương, mong ngài theo tôi một chuyến, có chuyện cần ngài hỗ trợ.
Thịnh Lưu Duệ chợt cảm thấy trong đầu nổ ầm lên một tiếng, chợt sinh ra dự cảm không ổn. Ủy ban kỷ luật? Người của ủy ban kỷ luật tìm mình làm gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Lúc này vấn đề không phải là ai xảy ra chuyện, chủ yếu là mình nên làm gì bây giờ? Khi hắn còn chưa kịp cho ra phản ứng thì có vài người đàn ông trẻ tuổi tiến lên vây quanh người.
- Không được rồi, hôm nay tôi có chút chuyện, để ngày mai rồi nói sau. Vi Yến Qui hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, thế nhưng lão nói như vậy, chủ yếu là muốn lừa gạt Miêu Dược Hổ, cũng biểu hiện độ nặng của mình.
Vi Yến Qui đặt điện thoại xuống mà cảm thấy tâm tình tốt hơn vài phần, bước chân xuống lầu cũng nhanh chóng hơn. Những ngày tới lão cần phải tu tâm dưỡng tính, giống như không quan tâm đến chuyện tuyển cử của hội đồng nhân dân, nhưng có một số việc mà biểu diễn quá mức cũng không hay, ngược lại làm cho người ta cảm thấy quá giả dối. Lão cần phải nắm chắc mức độ, ngẫu nhiên cũng phải đi kiểm tra thị sát vài thành phố trong tỉnh.
Hơn nữa vị trí của thành phố Linh Long trong tỉnh Mật Đông là khác biệt.
Khi trong đầu Vi Yến Qui lóe lên những ý nghĩ như vậy, chợt thấy có người đi lên lầu. Đi đầu cũng không phải ai xa lạ, chính là bí thư ủy ban kỷ luật Khang Tắc Chính. Lúc này gương mặt Khang Tắc Chính vẫn như cũ, thế nhưng nhìn qua lại càng có thêm vài phần nghiêm túc so với ngày thường.
Vi Yến Qui căn bản không có nhiều giao tình với Khang Tắc Chính, ngược lại trước kia hai người từng chơi trò cao tay với nhau trong vài hạng mục công tác. Lão không quen nhìn gương mặt dối trá của Khang Tắc Chính, người này nói chuyện luôn bày ra bộ dạng ẩn giấu, không kiêu ngạo không xu nịnh, hơn nữa thường thích mở miệng dạy bảo người khác. Làm người trước làm quan sau, tu đức sau đó mới tu chính, lý luận này anh cũng có thể mở miệng ra nói được sao? Anh có thể bảo chứng mình tham gia công tác với tâm tư công bình công chính sao? Rõ ràng là đang tự quảng cáo về mình.
Nhưng bây giờ thì đã khác, chính mình sắp phát triển lên cao, cần gì phải so đó với một con chó như Khang Tắc Chính?
Vi Yến Qui thầm oán hận mắng một câu, lão có chút trầm ngâm, sau đó tươi cười nói với Khang Tắc Chính: - Bí thư Khang, những ngày qua anh bận rộn gì vậy?
Khang Tắc Chính giống như không nhìn thấy Vi Yến Qui, khi Vi Yến Qui mở miệng thì hắn mới ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu một cái, sau đó mới lên tiếng qua loa: - Chào bí thư Vi.
Vi Yến Qui thật sự không thích thái độ lạnh như băng của Khang Tắc Chính, lão thầm nghĩ, thế cục hiện tại đã rõ ràng, anh còn có biểu hiện như vậy với tôi? Đúng là không ra gì. Lão tuy nổi giận nhưng vẫn dùng giọng thân thiết nói: - Anh đi gặp bí thư Sầm sao?
- À, có chuyện cần báo cáo với bí thư Sầm. Khang Tắc Chính căn bản không giấu diếm ở phương diện này, hắn nhìn thoáng qua hai người sau lưng mình rồi nói tiếp: - Mời hai vị đi bên này.
Vi Yến Qui nhìn thoáng qua hai người sau lưng Khang Tắc Chính, lão chợt phát hiện gương mặt hai người kia cực kỳ nghiêm túc, sau khi lơ đãng nhìn về phía mình thì chỉ khẽ gật đầu một cái mà thôi.
Vì không biết nên Vi Yến Qui căn bản không quá chú ý, thế nhưng khi lão đi xuống lầu thì gương mặt hai người kia liên tục lóe lên trong đầu lão, một cảm giác bất an chợt khởi động trong lòng.
Hai người kia rốt cuộc là ai?
Vi Yến Qui càng nghĩ thì cảm giác xấu càng thêm mãnh liệt, không biết Khang Tắc Chính trịnh trọng đưa hai người kia đi gặp Sầm Vật Cương làm gì? Thân phận của hai người kia căn bản được Khang Tắc Chính che giấu, như vậy bọn họ gặp Sầm Vật Cương...
- Xem ra lúc này Mật Đông thật sự đi vào rối loạn, nhưng ai tạo nghiệt thì người đó tự nhận, hy vọng không phải là sự việc gì quá lớn. Vi Yến Qui thầm lẩm bẩm một câu rồi cất bước đi về phía đầu hành lang.
Trong sân golf ở phía tây thành phố Rừng Mật, chỗ này căn bản là nơi tụ hội của nhiều nhân vật có thân phận ở tỉnh Mật Đông. Nhưng lúc này thời tiết khá lạnh nên cũng không ai đánh golf, bọn họ chủ yếu cho ra những hoạt động ở trong phòng.
Trong một gian phòng tập thể thao khá lớn, nơi đây không những có đầy đủ dụng cụ luyện tập, còn có một quần bar. Những thiếu nữa mặc váy thể thao ngắn cũn cỡn căn bản để lộ ra hai chân thon dài và tràn đầy nhựa sống của mình, thế là căn phòng vốn ấm áp lại có thêm vài phần xuân sắc.
Thịnh Lưu Duệ rời khỏi một chiếc máy chạy bộ, toàn thân vã mồ hôi, hắn dùng khăn nhận được từ nhân viên phục vụ để lau mồ hôi, sau đó nói với lỗ trạch cảnh ở phía sau: - Mỗi ngày nên rèn luyện một chút, có thể tăng cường lưu thông khí huyết. Tiểu Lỗ, cậu còn trẻ cũng đừng nên chủ quan, nếu nói về phương diện tố chất sức khỏe thì chưa chắc đã mạnh mẽ hơn chú.
- Đúng vậy, chú, cháu kém xa ngài ở phương diện này, sau này nhất định sẽ chăm chú lắng nghe lời dạy bảo của ngài, sẽ rèn luyện nhiều hơn, được hơn một nửa sức khỏe như chú là được. Lỗ Trạch Cảnh căn bản cực kỳ kính cẩn vâng lời trước mặt Thịnh Lưu Duệ, từng câu từng chữ giống như gãi trúng chỗ ngứa.
Sau khi bị ngã đau ở thủ đô thì phương diện đối nhân xử lý của Lỗ Trạch Cảnh căn bản là tiến bộ rất nhiều, cái gì nên nói cái gì không nên nói đều được Lỗ Đỉnh Thành dạy bảo rất kỹ.
- Được rồi, bố của cậu cũng không có ở đây, không cần lôi kéo làm quen như vậy. Thịnh Lưu Duệ đưa khăn nóng cho nhân viên phục vụ, sau đó hắn cười nói: - Tuy bố cậu thích cậu bây giờ, thế nhưng trong mắt một người chú như tôi, tôi lại thích cậu trước kia hơn, vì khi đó cậu không sợ trời sợ đất, căn bản là hảo hán.
Lỗ Trạch Cảnh cười, hắn thật sự rất muốn mình là trước kia, thế nhưng một vài bài học lớn lại làm cho hắn biết có người mạnh hơn, nhiều chuyện không phải là muốn làm gì thì làm.
Lỗ Trạch Cảnh thầm nghĩ như vậy, thế là hắn cung kính nói: - Tôi cũng không thích bộ dạng của mình vào lúc này, thế nhưng muốn quay lại chính mình trước kia cũng không dễ dàng gì.
- Ha ha ha, tôi thấy tiểu tử cậu bị tên họ Vương kia đánh cho vỡ mật rồi, tôi cho cậu biết, muốn quay lại thời điểm như xưa là rất dễ, chỉ cần vài ngày nữa là được. Thịnh Lưu Duệ dùng sức vỗ vỗ vai Lỗ Trạch Cảnh rồi cười lớn nói.
Lỗ Trạch Cảnh cũng cười, thế nhưng lại nghĩ đến những lời vừa rồi của Thịnh Lưu Duệ. Những ngày qua đại đa số thời gian hắn bị bố nhốt ở thành phố Linh Long, thế nhưng hắn cũng hiểu được khá nhiều về thế cục ở Mật Đông.khí.
Xem ra người kia sắp phải đi đến nơi rồi. Lỗ Trạch Cảnh nghĩ đến hai chữ "rời đi", hắn cảm thấy như vậy vẫn không đủ miêu tả về người kia. Dù sao thì hai chữ này cũng phải dùng cho hạng anh hùng, nhưng tên kia có thù oán với mình, sao có thể coi rằng đó là anh hùng?
Nhưng Lỗ Trạch Cảnh lại cảm thấy dùng những từ khác cũng không thích hợp. Mặc dù người kia cho hắn một bài học rất lớn, thế nhưng nói như vậy cũng phù hợp với chức vụ và địa vị của người ta.
Cũng may người kia phải rời đi, đây thật sự là chuyện tốt với hắn và với cả gia tộc của hắn. Hành vi của Lỗ Trạch Cảnh trước đó làm cho gia tộc không có đường lui, bây giờ hắn chỉ có thể kiên trì làm việc mà thôi.
Lỗ Trạch Cảnh thầm nghĩ như vậy, hắn chợt cười nói: - Chú, nếu thật sự là như vậy thì tốt quá. Cháu mời chú đi tham gia một buổi party tình nguyện của thanh niên, nơi đó chắc chắn có không ít mỹ nữ nhận ra ngài.
- Ha ha ha, tiểu tử cậu chỉ giỏi làm cho tôi vui, những mỹ nữ kia chỉ thích tiền, chỉ sợ một người như chú đây đi vào sẽ biến thành kẻ nhà quê. Thịnh Lưu Duệ nói rồi khẽ đụng tay vô bộ ngực vươn cao của cô nhân viên phục vụ đi phía sau: - Mỹ nữ, em nói xem có đúng không?
Nữ nhân viên phục vụ đã quen với tình huống thế này, không những không bực mình còn giống như uống được canh ngọt, nàng vừa lườm vừa cười khanh khách nói: - Giám đốc Thịnh, xem ngài nói gì kìa? Ngài biết rõ là không phải như thế mà. Nếu ngài còn nói như vậy thì em sẽ tố cáo với các chị em khác, sau này sẽ không quan tâm đến ngài nữa.
Bộ dạng thẹn thùng của nữ nhân viên phục vụ làm cho Thịnh Lưu Duệ cảm cười lên, sau đó không khỏi cảm thấy có chút xao động vì bộ dạng băng thanh ngọc khiết của nàng. Cô gái này vừa mới hai mươi thế nhưng căn bản là rất có lực quyến rũ. Khoảng thời gian qua hắn khá bận rộn thế nên cũng không có cơ hội phát tiết, hắn biết rõ cảm giác thành tựu đi cùng khoái cảm, hắn đã chờ khá lâu rồi, bây giờ thắng lợi đã ở trong tầm tay.
Thịnh Lưu Duệ nghĩ đến đây thì ngồi xuống ghế sa lông, sau đó hắn nói với cô gái kia: - Tiểu Mai, biết rõ vì sao anh thích em không? Vì cái miệng nhỏ nhắn của em ăn nói rất khéo léo, căn bản rất tuyệt.
Thịnh Lưu Duệ nói đến cái miệng nhỏ nhắn, hắn không khỏi nhìn về phía cô gái kia theo bản năng, lại cười lên ha hả. Tiếng cười của Thịnh Lưu Duệ và Lỗ Trạch Cảnh đầy vẻ mập mờ làm cho cô gái kia càng thêm ngại ngùng, sau khi nói giỡn hai câu thì đong đưa cặp mông lớn đi về phía quầy bar.
- Tối nay có muốn thử một lần không? Thịnh Lưu Duệ cũng không nói rõ ràng là thử cái gì, thế nhưng nụ cười trên mặt lại nói rõ đáp án cho Lỗ Trạch Cảnh. Lúc này Lỗ Trạch Cảnh không khỏi liếm đầu lưỡi, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng suy nghĩ giây lát thì cười nói: - Hai là chờ vài ngày nữa thì hơn, chú Thịnh, chú nói xem người kia có thật sự cút đi không?
- Điều này là tất nhiên, chuyện này không nên nói cho cậu biết, thế nhưng bây giờ sự việc biến hóa quá tốt, sớm nói cho cậu biết cũng không là vấn đề. Thịnh Lưu Duệ nói rồi hạ thấp âm thanh xuống: - Ông cụ nhà họ Vương kia đã đi đời, dưới tình huống này không cần tổ chức tuyển cử thì tên kia cũng xong, hì hì, có thể nói là chết nhanh hơn.
- Họ Vương kia nghiệp chướng quá nhiều, nếu không thì vào thời điểm này vì sao ngay cả ông trời cũng không giúp hắn? Rõ ràng là khi khó khăn thì còn vứt bỏ mất chỗ dựa lớn của mình. Thịnh Lưu Duệ cười khúc khích nói: - Tuy ông cụ kia ra đi làm cho người ta đau lòng, thế nhưng ông cụ này ra đi thì Vương Tử Quân căn bản không còn kiêu ngạo như trước được nữa.
- Thật sự là rất đau lòng, nhưng tôi cảm thấy người đau nhất là Vương Tử Quân, vì ông cụ kia là chỗ dựa cực kỳ lớn của Vương Tử Quân. Lúc này ông lão ra đi, chỉ sợ Vương Tử Quân cũng không có được vị trí ở ủy ban cải cách trung ương như trước. Lỗ Trạch Cảnh cũng không phải là tên thanh niên ngu ngốc như trước, lúc này căn bản hiểu rõ nhiều chuyện trong tỉnh.
Thịnh Lưu Duệ nhìn bộ dạng của Lỗ Trạch Cảnh, hắn càng cảm thấy vui mừng. Hắn không khỏi dùng tay vỗ vỗ vai của Lỗ Trạch Cảnh, biểu đạt sự tán dương của mình.
- Chú Thịnh, vì cuộc sống tốp đẹp sau này, tôi mời ngài một ly. Lỗ Trạch Cảnh nhận ly rượu từ tay Tiểu Mai, hắn cười ha hả nói với Thịnh Lưu Duệ.
Thịnh Lưu Duệ cười ha hả dùng giọng hào sảng nói: - Mời cậu, chúng ta uống một ly.
- Cốp. Hai ly rượu đụng vào nhau phát ra âm thanh trầm đục, âm thanh này giống như bắt đầu cho một cuộc sống tốt đẹp mới.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Thịnh Lưu Duệ còn chưa uống hết ly rượu, trên mặt hắn có vài phần không vui. Hắn nhìn thoáng qua người vào cửa rồi trầm giọng nói: - Trình Tam, tiểu tử cậu có phải được lên làm quản lý rồi thì không biết ai ra ai hay sao? Cũng không hiểu quy củ ở chỗ này à?
Trình Tam là quản lý khu vực này, trước kia cực kỳ nịnh bợ Thịnh Lưu Duệ, mà Thịnh Lưu Duệ đối đãi với Trình Tam không khác gì nô tài của mình.
Trình Tam mặc trang phục công sở nhìn thoáng qua Thịnh Lưu Duệ rồi khẽ nói: - Giám đốc Thịnh, có người tìm ngài.
"Có người tìm mình?" Thịnh Lưu Duệ chợt sững sờ, lúc này hắn mới chú ý có nhiều người đi theo sau lưng Trình Tam. Hắn không quen những người kia, nhưng gương mặt của đám người kia rất lạnh lùng, điều này làm hắn chợt sinh ra cảm giác đám này không dễ chọc vào.
Trong thời đại coi trọng vật chất thì Thịnh Lưu Duệ tự cho rằng mình là người thông minh, tràn đầy dục vọng, thế nhưng hắn cũng cảm thấy nên có chừng có mực, đời người đắc ý vui vẻ cũng không có gì là không ổn, thế nhưng vừa phải thì hay hơn.
Thịnh Lưu Duệ đang vui vẻ thì có vài vị khách không mời mà đến, căn bản làm cho hắn cảm thấy mất vui. Hắn nhìn về phía đám người bên kia, sau đó cười nói: - Các vị tìm tôi có việc gì không? Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, cno người của tôi rất thích kết giao bạn bè.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi đầu cười nhạt một tiếng rồi vươn tay ra nói: - Vậy thì cám ơn giám đốc Thịnh.
- Không nên khách khí. Thịnh Lưu Duệ lúc này yên tâm hơn, dù sao thì những người kia cũng hiểu lễ nghi, điều này làm cho tâm tư của hắn vững vàng hơn khá nhiều. Hắn thầm mắng mình càng già càng nhát cáy, chỉ có chút động tĩnh gió thổi cỏ lay như thế này đã run sợ, sau này sao có thể lăn lộn giang hồ?
Thịnh Lưu Duệ thầm nghĩ như vậy, chợt nghe thấy người bên kia lấy ra giấy chứng nhận công tác rồi nói: - Tôi họ Diêu, là người của ủy ban kỷ luật trung ương, mong ngài theo tôi một chuyến, có chuyện cần ngài hỗ trợ.
Thịnh Lưu Duệ chợt cảm thấy trong đầu nổ ầm lên một tiếng, chợt sinh ra dự cảm không ổn. Ủy ban kỷ luật? Người của ủy ban kỷ luật tìm mình làm gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Lúc này vấn đề không phải là ai xảy ra chuyện, chủ yếu là mình nên làm gì bây giờ? Khi hắn còn chưa kịp cho ra phản ứng thì có vài người đàn ông trẻ tuổi tiến lên vây quanh người.
/1843
|