Nếu như là một người xảo quyệt thì bây giờ phải mở miệng nịnh hót Vương Tử Quân, dù sao đây cũng là một cơ hội khó có được. Nhưng Triệu Hiểu Bạch không phải là hạng người như vậy, tuy hắn cũng hiểu thế nhưng nói ra lại rất khó.
Khi Triệu Hiểu Bạch đang xấu hổ không biết phải làm sao, hắn chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Đi qua con phố bên kia.
Nhị Đạo là một con đường nhỏ của thành phố Rừng Mật, thế nhưng nơi đây lại là khu dân cư của công nhân viên chức tập đoàn Thần Phương. Sau khi nghe sắp xếp của Vương Tử Quân thì Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng nhấn chân ga chạy đến.
Đường Nhị Đạo không lớn, đường chỉ cho hai làn xe chạy song song, trên đường thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe chói tai. Nơi đây giống như một khu chợ, tiếng người huyên náo cực kỳ ầm ĩ.
Triệu Hiểu Bạch lái xe cũng không quá tốt, lúc này không khỏi có chút căng thẳng. Lúc này trong xe không phải chỉ có bản thân hắn, còn có chủ tịch Vương, nếu như có chuyện gì xảy ra thì hắn căn bản là khó thể nào chịu nổi.
Vương Tử Quân ngồi trên xe cũng không chú ý đến gương mặt căng thẳng của Triệu Hiểu Bạch, hắn nhìn đám người ở hai bên đường, sau đó cười nói: - Hiểu Bạch, chút nữa tìm một cửa hàng, chúng ta đi dùng cơm.
Lúc này Vương Tử Quân đã đeo một cặp kính không độ, tuy ngụy trang như vậy căn bản không đề cao được thị lực, thế nhưng ít nhất cũng có thể che giấu đi khí chất của mình.
Triệu Hiểu Bạch nghe Vương Tử Quân nói dùng cơm ở nơi này thì nhíu mày. Dù nơi này có khá nhiều cửa hàng buôn bán, thế nhưng hắn nhìn qua và cảm thấy không phù hợp cho Vương Tử Quân dùng cơm. Chưa nói đến chủ tịch Vương, chính hắn cũng không muốn dùng cơm ở đây.
- Chủ tịch Vương, chúng ta có nên tìm nơi khác hay không? Tôi thấy phía trước có một quán ăn, nếu không chúng ta đến đó dùng cơm cũng được.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Tôi đến đường Nhị Đạo chủ yếu là muốn nhìn xem cuộc sống của công nhân tập đoàn Thần Phương, muốn tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại, nếu đi quá xa thì căn bản là khó tiếp cận được.
Vương Tử Quân nói rồi chỉ vào một cửa hàng cơm liên tục có người ra vào rồi nói: - Hôm nay chúng ta dùng cơm ở đây.
Tuy Triệu Hiểu Bạch còn có chút ý kiến thế nhưng Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng không phản đối, hắn nhanh chóng chạy xe đến quán cơm ven đường ở bên kia.
Triệu Hiểu Bạch nhìn mặt bàn đầy mỡ mà không khỏi nhíu mày, thế nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì thấy Vương Tử Quân cũng không cần lau chùi mặt ghế, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó lớn tiếng nói: - Bà chủ, cho hai suất cơm.
Vương Tử Quân lên tiếng thì một người phụ nữ trung niên béo tốt đi đến, nàng vừa đi vừa nở nụ cười tươi rói trên gương mặt như một cái bánh bao: - Anh bạn, các anh muốn ăn gì?
- Quán chị có món gì ngon không? Vương Tử Quân nhìn bà chủ quán rồi nở nụ cười, sau đó lớn tiếng nói: - Hôm nay chúng tôi cũng chưa ăn gì, chị cứ sắp xếp là được.
- Chỗ này của chúng tôi có món sườn chua ngọt và thịt xào rất ngon, nếu như hai anh thích, tôi sẽ nói anh nhà làm ngay. Tuy Vương Tử Quân lúc này cố gắng ra vẻ là một người bình thường, thế nhưng khí thế nhiều năm lại làm cho người ta không dám xem thường.
Bà chủ là một người buôn bán bên đường hơn hai mươi năm, căn bản cũng có chút sợ hãi trước những người khách như Vương Tử Quân, thế nên bây giờ mở miệng cũng không lợi hại như ngày thường.
- Vậy thì cho hai phần, chị đưa ra cho chúng tôi một dĩa lạc luộc với chút nước chấm đậu tương. Vương Tử Quân sảng khoái vung tay lên với bà chủ quán, sau đó hắn cười nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, hai người chúng ta chút nữa uống một chút bia, chút nữa tìm người khác lái xe là được.
Tuy Vương Tử Quân nói câu trưng cầu ý kiến của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch là thư ký, hắn căn bản cũng không dám cho ra ý kiến, Vương Tử Quân nói gì thì hắn căn bản là nghe nấy.
- Chủ...Chủ tịch...Vương... Triệu Hiểu Bạch đã quen thuộc cách xưng hô chức vụ với Vương Tử Quân, bây giờ không biết nên gọi sao cho tốt. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng căng thẳng của Triệu Hiểu Bạch, hắn khoát tay áo nói: - Cậu cứ gọi tôi là trưởng phòng Vương là được.
Trưởng phòng Vương, thật sự là chênh lệch trời đất, nhưng Triệu Hiểu Bạch căn bản không có lựa chọn nào khác, hắn đành dùng giọng thành thật gọi trưởng phòng Vương.
Cửa hàng này có quy mô không lớn, khi nhóm người Vương Tử Quân đi vào thì trong quán đã có vài khách hàng. Những người khác này gọi ít thức ăn hơn Vương Tử Quân, chỉ là một món mặn mà một bát canh mà thôi.
Tuy những người kia ăn không nhiều thế nhưng lại giống như rất quen mặt lẫn nhau, bọn họ đi vào cười ha hả trò chuyện với người bàn bên cạnh, lại có người mời những người bên cạnh đến cùng ăn với mình.
- Ôi, anh Lý, anh có chuyện gì vậy? Có phải là tối qua không làm cho chị nhà thỏa mãn hay không? Tôi nói với anh rồi, toi không giúp được anh ở phương diện này, nhưng nếu anh muốn thì có thể mở miệng chào hỏi, anh em chúng tôi cũng mạnh mẽ về phương diện này.
- Anh Tôn, anh đi chết đi, anh thì cái gì cũng được thế nhưng miệng lưỡi quá chua ngoa, coi chừng biết tay tôi. Tôi nói cho anh biết, nếu anh cứ tiếp tục nói bậy bạ, cẩn thận tôi coi anh là bao cát. Anh thì nói hay lắm, thế nhưng có phải là vợ còn đang ở trong bụng mẹ không?
- Tìm vợ làm gì? Bây giờ tôi no cả nhà không đói, bây giờ lấy vợ không phải là ép người ta theo tôi chịu khổ sao? Những câu nói như vậy làm cho cửa hàng đầy sức sống, Vương Tử Quân vừa nghe đám người bên cạnh trò chuyện với nhau vừa mở miệng hỏi Triệu Hiểu Bạch vài câu.
Triệu Hiểu Bạch lúc này cảnm thấy sự việc hôm nay có chút đường đột, mặc dù là Vương Tử Quân sắp xếp, thế nhưng hôm nay mình đi theo chủ tịch Vương đến nơi này, nếu như có chuyện gì xảy ra, chính mình phải làm thế nào? Từ sau khi hắn là thư ký của chủ tịch Vương thì Kim Chính Thiện liên tục truyền thụ cho nhiều kinh nghiệm, một điều quan trọng đó chính là bảo đảm sự an toàn cho lãnh đạo của mình.
Khi Triệu Hiểu Bạch đang định có nên gọi điện thoại đi hay không, đúng lúc này bà chủ đã dọn thức ăn lên bàn. Vương Tử Quân nghe lời khuyên của bà chủ mà gọi hai chai bia, sau đó cùng nhấm nháp với Triệu Hiểu Bạch.
Mặc dù người ngoài nhìn vào thì thấy Vương Tử Quân thỉnh thoảng có trò chuyện với Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng tâm tư của hắn lại đặt hơn phân nửa lên những người bên kia. Chẳng qua đám người kia chủ yếu là nói đến chuyện gia đình, nhiều nhất cũng chỉ là chửi vài câu, căn bản không có nội dung thực tế.
Tình cảnh này làm cho Vương Tử Quân có chút thất vọng, nhưng hắn cảm thấy như vậy lại là bình thường. Chính mình đi ra muốn xem cách nhìn của công nhân về tập đoàn Thần Phương, thế nhưng hắn cũng không nghĩ rằng mình vừa đi đến đã nhận được tin tức.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Hiểu Bạch, cậu gọi điện thoại cho Tiểu Lý, để cậu ấy chạy xe qua đây, chúng ta uống xong hai chai bia này rồi đi.
Triệu Hiểu Bạch mặc dù được Vương Tử Quân khuyên bảo đã ăn vài đũa, thế nhưng hắn thật sự nuốt không trôi, lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi thở dài một hơi.
Khi Triệu Hiểu Bạch cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện thoại, còn chưa kịp ra cửa thì thiếu chút nữa đã va vào người ta. Người kia giữ lấy Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Anh bạn, đi đường cẩn thận một chút.
Triệu Hiểu Bạch thấy đối phương là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi với mái tóc muối tiêu, thế là cười nói: - Vừa rồi tôi có chút thất thần, mong anh bỏ quá cho.
Khi Triệu Hiểu Bạch quay đầu ra ngoài chuẩn bị gọi điện thoại cho xong, lúc này thấy đám người đang bàn luận bên trong hầu như đã đứng lên, lại có người đồng thanh chào hỏi người vừa đi vào: - Anh Lý, mời anh qua bên này.
- Anh Lý, đã lâu rồi chúng ta chưa dùng cơm với anh, mời anh đến đây uống vài ly.
- Các anh cũng đừng tranh chấp, anh Lý ngồi với tôi rồi, hôm nay Lưu Nhị tôi mời khách.
Vương Tử Quân vốn có chút thất lạc nhưng ngay sau đó tâm tư đã trở nên linh hoạt hơn, hắn nhìn anh Lý, chợt sinh ra một cảm giác, đó là đối phương chính là một người quan trọng.
Khi trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy thì anh Lý bên kia đã cười nói: - Cám ơn các anh em, còn có vài người đến với tôi, thế nên mọi người cứ dùng cơm đi.
- Anh Lý, tuyến trên nói thế nào? Người được gọi là Lưu Nhị không chờ anh Lý nói tiếp mà hỏi một câu không đầu không đuôi.
Chỉ là đám người nơi đây không ai cảm thấy câu hỏi của Lưu Nhị là đường đột, sau khi Lưu Nhị hỏi xong thì có người lên tiếng: - anh Lý, anh nói tình huống cho bọn họ hiểu đi, đám chúng tôi chờ kết quả vài ngày qua rồi.
- Coi như là có thể, nói là trước tiên sẽ phát cho chúng ta hai tháng tiền lương. Anh Lý ngồi xuống rồi thở dài nói.
- Con bà nó, chỉ hai tháng tiền lương thôi sao? Lưu Nhị nói rồi nâng ly rượu lên uống cạn. Nhìn bộ dạng của hắn và đám người chung quanh thì rõ ràng là không hài lòng với kết quả này.
- Tôi đã báo cáo ý kiến của các vị cho lãnh đạo, khi đó lãnh đạo nói nhất định sẽ coi trọng ý kiến của chúng ta, nhưng tôi cảm thấy có chút không thực chất. Anh Lý uống một hớp nước rồi thản nhiên nói.
Bà chủ phía bên kia xoa xoa tay nói: - Hai tháng tiền lương cũng còn hơn không có xu nào, ít nhất vài ngày tới mọi người không sầu khổ vì không có tiền dùng cơm.
- Tôn Nhị Nương, cô thì biết cái gì? Hai tháng tiền lương có lẽ là tiền chặt đầu, tôi nghe nói nhà máy sắp thay đổi chế độ, con bà nó thay đổi thành họ Trầm, như vậy chúng tôi còn tương lai gì nữa? Lưu Nhị là người nhanh mồm nhanh miệng, đồng thời hắn cũng là người mở miệng khá trực tiếp.
Bà chủ Tôn Nhị Nương cũng không phải hạng dễ trêu vào, lúc này nàng chỉ vào Lưu Nhị rồi nói: - Lưu lão nhị, tôi nói cho anh biết, nếu anh không có việc gì thì về nhà giúp vợ làm việc, cũng đừng kêu gào ở đây. Nếu tôi nói cho Thúy Vân biết, như vậy thì sẽ cho anh biết tay, có người như anh vậy sao?
Lưu Nhị lên tiếng tuy rất lợi hại thế nhưng lúc này bị bà chủ quán mắng thì thành thật hơn một chút, đám người trong quán không khỏi cười lên.
Vương Tử Quân cũng khẽ cười, hắn nâng ly bai lên chuẩn bị uống một ngụm thì bà chủ quán nói với anh Lý: - Anh Lý, tôi nghe nói chủ tịch tỉnh hiện tại là rất tốt, trước đó rất chú ý đến cuộc sống của công nhân lao động đến từ bên ngoài, tình hình rất oanh liệt. Anh xem chúng ta có nên đến tìm chủ tịch để anh ấy giải quyết dùm mình hay không?
- Này Tôn Nhị Nương, không phải tôi phản bác cô, thế nhưng đàn bà tóc dài não ngắn, bây giờ có quan lại nào mà không bao che cho nhau? Người quen biết với Thẩm Vạn Quân là rất lớn, Sầm Vật Cương thì thế nào? Có lợi hại hay không, thế nhưng làm gì được Thẩm Vạn Quân? Lưu Nhị vừa bị Tôn Nhị Nương trách móc nói không nên lời, bây giờ tìm được cơ hội báo thù, thế nên mở miệng cực kỳ phấn chấn.
Tôn Nhị Nương muốn cãi cọ hai câu với Lưu Nhị, thế nhưng sau khi nghe Lưu Nhị nói đến Sầm Vật Cương thì cũng không nói thêm điều gì. Lúc này anh Lý bên kia chợt nói: - Tôi đã tìm hiểu qua kinh nghiệm công tác của chủ tịch Vương, đây là một người có gan làm việc, nếu đã không làm thì thôi mà làm thì phải thực tế, nếu không thì chẳng thể nào còn trẻ như vậy đã là chủ tịch tỉnh.
- Hừ, anh Lý, tôi cảm thấy anh không có cơ hội rồi, anh nếu có cơ hội, nhất định sẽ làm tốt hơn chủ tịch Vương kia. Lưu Nhị nhìn anh Lý rồi dùng giọng nịnh nọt nói.
Khi Lưu Nhị lên tiếng thì đúng lúc Triệu Hiểu Bạch đi vào, hắn nghe thấy người kia dám lấy anh Lý ra so sánh với lãnh đạo của mình, thế là có chút bực bội.
Anh Lý đưa mắt nhìn đám người Lưu Nhị rồi nói: - Anh Lưu, cám ơn anh đã đề cao tôi, thế nhưng tôi là hạng người gì thì tự mình biết lấy. Nếu anh đưa tôi lên vị trí kia, thật sự là giống như đưa tôi lên vỉ nướng, toi cũng không có bản lĩnh như chủ tịch Vương.
- Hì hì, anh Lý, chúng tôi cũng không muốn anh đi làm chủ tịch tỉnh, nếu anh đi làm chủ tịch tỉnh thì chỉ sợ nhà máy không còn người nào tâm phúc, mà họ Trầm kia lại càng không kiêng nể gì. Một người đàn ông đang ăn mỳ cười ha hả nói đùa với anh Lý.
Người này nói vài câu thì Tôn Nhị Nương ở bên cạnh cũng lên tiếng: - Anh Trần nói ra những lời này rất đúng! Thôi bỏ đi, hôm nay anh Lý đã vất vả rồi, tôi sẽ bảo anh nhà làm vài món ngon khao mọi người.
Khi anh Lý chuẩn bị lên tiếng thì một cô gái trẻ chạy vào, vừa thấy anh Lý thì giống như tìm được người tâm phúc của mình, cô gái nhanh chóng lên tiếng: - Bố!
Khi thấy cô gái kia thì anh Lý nở nụ cười nói: - Tiểu Na, con không ở nhà lo học hành mà chạy đến đây làm gì?
Anh Lý còn chưa nói xong thì có vài tên thanh niên lảo đảo đi vào, vì trời nóng thế nên những người này đều cởi bỏ áo ngoài. Tuy ánh đèn trong quán có chút u ám thế nhưng vẫn có thể thấy rõ trên người đám kia đầy đủ mọi hình xăm.
- Em gái, các anh chỉ yêu cầu em cùng uống rượu cho vui, không ngờ em lại trực tiếp đưa các anh đến khách sạn. Có phải em đã chọn trúng anh Cường của bọn anh rồi không? Anh nói cho em biết, anh Cường là người có công phu mãnh liệt, tuyệt đối làm cho em thỏa mãn sung sướng. Một tên thanh niên tóc nhuộm vàng lên tiếng, trên lưng người này còn có một hình xăm bọ cạp.
Khi Triệu Hiểu Bạch đang xấu hổ không biết phải làm sao, hắn chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Đi qua con phố bên kia.
Nhị Đạo là một con đường nhỏ của thành phố Rừng Mật, thế nhưng nơi đây lại là khu dân cư của công nhân viên chức tập đoàn Thần Phương. Sau khi nghe sắp xếp của Vương Tử Quân thì Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng nhấn chân ga chạy đến.
Đường Nhị Đạo không lớn, đường chỉ cho hai làn xe chạy song song, trên đường thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe chói tai. Nơi đây giống như một khu chợ, tiếng người huyên náo cực kỳ ầm ĩ.
Triệu Hiểu Bạch lái xe cũng không quá tốt, lúc này không khỏi có chút căng thẳng. Lúc này trong xe không phải chỉ có bản thân hắn, còn có chủ tịch Vương, nếu như có chuyện gì xảy ra thì hắn căn bản là khó thể nào chịu nổi.
Vương Tử Quân ngồi trên xe cũng không chú ý đến gương mặt căng thẳng của Triệu Hiểu Bạch, hắn nhìn đám người ở hai bên đường, sau đó cười nói: - Hiểu Bạch, chút nữa tìm một cửa hàng, chúng ta đi dùng cơm.
Lúc này Vương Tử Quân đã đeo một cặp kính không độ, tuy ngụy trang như vậy căn bản không đề cao được thị lực, thế nhưng ít nhất cũng có thể che giấu đi khí chất của mình.
Triệu Hiểu Bạch nghe Vương Tử Quân nói dùng cơm ở nơi này thì nhíu mày. Dù nơi này có khá nhiều cửa hàng buôn bán, thế nhưng hắn nhìn qua và cảm thấy không phù hợp cho Vương Tử Quân dùng cơm. Chưa nói đến chủ tịch Vương, chính hắn cũng không muốn dùng cơm ở đây.
- Chủ tịch Vương, chúng ta có nên tìm nơi khác hay không? Tôi thấy phía trước có một quán ăn, nếu không chúng ta đến đó dùng cơm cũng được.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Tôi đến đường Nhị Đạo chủ yếu là muốn nhìn xem cuộc sống của công nhân tập đoàn Thần Phương, muốn tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại, nếu đi quá xa thì căn bản là khó tiếp cận được.
Vương Tử Quân nói rồi chỉ vào một cửa hàng cơm liên tục có người ra vào rồi nói: - Hôm nay chúng ta dùng cơm ở đây.
Tuy Triệu Hiểu Bạch còn có chút ý kiến thế nhưng Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng không phản đối, hắn nhanh chóng chạy xe đến quán cơm ven đường ở bên kia.
Triệu Hiểu Bạch nhìn mặt bàn đầy mỡ mà không khỏi nhíu mày, thế nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì thấy Vương Tử Quân cũng không cần lau chùi mặt ghế, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó lớn tiếng nói: - Bà chủ, cho hai suất cơm.
Vương Tử Quân lên tiếng thì một người phụ nữ trung niên béo tốt đi đến, nàng vừa đi vừa nở nụ cười tươi rói trên gương mặt như một cái bánh bao: - Anh bạn, các anh muốn ăn gì?
- Quán chị có món gì ngon không? Vương Tử Quân nhìn bà chủ quán rồi nở nụ cười, sau đó lớn tiếng nói: - Hôm nay chúng tôi cũng chưa ăn gì, chị cứ sắp xếp là được.
- Chỗ này của chúng tôi có món sườn chua ngọt và thịt xào rất ngon, nếu như hai anh thích, tôi sẽ nói anh nhà làm ngay. Tuy Vương Tử Quân lúc này cố gắng ra vẻ là một người bình thường, thế nhưng khí thế nhiều năm lại làm cho người ta không dám xem thường.
Bà chủ là một người buôn bán bên đường hơn hai mươi năm, căn bản cũng có chút sợ hãi trước những người khách như Vương Tử Quân, thế nên bây giờ mở miệng cũng không lợi hại như ngày thường.
- Vậy thì cho hai phần, chị đưa ra cho chúng tôi một dĩa lạc luộc với chút nước chấm đậu tương. Vương Tử Quân sảng khoái vung tay lên với bà chủ quán, sau đó hắn cười nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, hai người chúng ta chút nữa uống một chút bia, chút nữa tìm người khác lái xe là được.
Tuy Vương Tử Quân nói câu trưng cầu ý kiến của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch là thư ký, hắn căn bản cũng không dám cho ra ý kiến, Vương Tử Quân nói gì thì hắn căn bản là nghe nấy.
- Chủ...Chủ tịch...Vương... Triệu Hiểu Bạch đã quen thuộc cách xưng hô chức vụ với Vương Tử Quân, bây giờ không biết nên gọi sao cho tốt. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng căng thẳng của Triệu Hiểu Bạch, hắn khoát tay áo nói: - Cậu cứ gọi tôi là trưởng phòng Vương là được.
Trưởng phòng Vương, thật sự là chênh lệch trời đất, nhưng Triệu Hiểu Bạch căn bản không có lựa chọn nào khác, hắn đành dùng giọng thành thật gọi trưởng phòng Vương.
Cửa hàng này có quy mô không lớn, khi nhóm người Vương Tử Quân đi vào thì trong quán đã có vài khách hàng. Những người khác này gọi ít thức ăn hơn Vương Tử Quân, chỉ là một món mặn mà một bát canh mà thôi.
Tuy những người kia ăn không nhiều thế nhưng lại giống như rất quen mặt lẫn nhau, bọn họ đi vào cười ha hả trò chuyện với người bàn bên cạnh, lại có người mời những người bên cạnh đến cùng ăn với mình.
- Ôi, anh Lý, anh có chuyện gì vậy? Có phải là tối qua không làm cho chị nhà thỏa mãn hay không? Tôi nói với anh rồi, toi không giúp được anh ở phương diện này, nhưng nếu anh muốn thì có thể mở miệng chào hỏi, anh em chúng tôi cũng mạnh mẽ về phương diện này.
- Anh Tôn, anh đi chết đi, anh thì cái gì cũng được thế nhưng miệng lưỡi quá chua ngoa, coi chừng biết tay tôi. Tôi nói cho anh biết, nếu anh cứ tiếp tục nói bậy bạ, cẩn thận tôi coi anh là bao cát. Anh thì nói hay lắm, thế nhưng có phải là vợ còn đang ở trong bụng mẹ không?
- Tìm vợ làm gì? Bây giờ tôi no cả nhà không đói, bây giờ lấy vợ không phải là ép người ta theo tôi chịu khổ sao? Những câu nói như vậy làm cho cửa hàng đầy sức sống, Vương Tử Quân vừa nghe đám người bên cạnh trò chuyện với nhau vừa mở miệng hỏi Triệu Hiểu Bạch vài câu.
Triệu Hiểu Bạch lúc này cảnm thấy sự việc hôm nay có chút đường đột, mặc dù là Vương Tử Quân sắp xếp, thế nhưng hôm nay mình đi theo chủ tịch Vương đến nơi này, nếu như có chuyện gì xảy ra, chính mình phải làm thế nào? Từ sau khi hắn là thư ký của chủ tịch Vương thì Kim Chính Thiện liên tục truyền thụ cho nhiều kinh nghiệm, một điều quan trọng đó chính là bảo đảm sự an toàn cho lãnh đạo của mình.
Khi Triệu Hiểu Bạch đang định có nên gọi điện thoại đi hay không, đúng lúc này bà chủ đã dọn thức ăn lên bàn. Vương Tử Quân nghe lời khuyên của bà chủ mà gọi hai chai bia, sau đó cùng nhấm nháp với Triệu Hiểu Bạch.
Mặc dù người ngoài nhìn vào thì thấy Vương Tử Quân thỉnh thoảng có trò chuyện với Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng tâm tư của hắn lại đặt hơn phân nửa lên những người bên kia. Chẳng qua đám người kia chủ yếu là nói đến chuyện gia đình, nhiều nhất cũng chỉ là chửi vài câu, căn bản không có nội dung thực tế.
Tình cảnh này làm cho Vương Tử Quân có chút thất vọng, nhưng hắn cảm thấy như vậy lại là bình thường. Chính mình đi ra muốn xem cách nhìn của công nhân về tập đoàn Thần Phương, thế nhưng hắn cũng không nghĩ rằng mình vừa đi đến đã nhận được tin tức.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Hiểu Bạch, cậu gọi điện thoại cho Tiểu Lý, để cậu ấy chạy xe qua đây, chúng ta uống xong hai chai bia này rồi đi.
Triệu Hiểu Bạch mặc dù được Vương Tử Quân khuyên bảo đã ăn vài đũa, thế nhưng hắn thật sự nuốt không trôi, lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi thở dài một hơi.
Khi Triệu Hiểu Bạch cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện thoại, còn chưa kịp ra cửa thì thiếu chút nữa đã va vào người ta. Người kia giữ lấy Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Anh bạn, đi đường cẩn thận một chút.
Triệu Hiểu Bạch thấy đối phương là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi với mái tóc muối tiêu, thế là cười nói: - Vừa rồi tôi có chút thất thần, mong anh bỏ quá cho.
Khi Triệu Hiểu Bạch quay đầu ra ngoài chuẩn bị gọi điện thoại cho xong, lúc này thấy đám người đang bàn luận bên trong hầu như đã đứng lên, lại có người đồng thanh chào hỏi người vừa đi vào: - Anh Lý, mời anh qua bên này.
- Anh Lý, đã lâu rồi chúng ta chưa dùng cơm với anh, mời anh đến đây uống vài ly.
- Các anh cũng đừng tranh chấp, anh Lý ngồi với tôi rồi, hôm nay Lưu Nhị tôi mời khách.
Vương Tử Quân vốn có chút thất lạc nhưng ngay sau đó tâm tư đã trở nên linh hoạt hơn, hắn nhìn anh Lý, chợt sinh ra một cảm giác, đó là đối phương chính là một người quan trọng.
Khi trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy thì anh Lý bên kia đã cười nói: - Cám ơn các anh em, còn có vài người đến với tôi, thế nên mọi người cứ dùng cơm đi.
- Anh Lý, tuyến trên nói thế nào? Người được gọi là Lưu Nhị không chờ anh Lý nói tiếp mà hỏi một câu không đầu không đuôi.
Chỉ là đám người nơi đây không ai cảm thấy câu hỏi của Lưu Nhị là đường đột, sau khi Lưu Nhị hỏi xong thì có người lên tiếng: - anh Lý, anh nói tình huống cho bọn họ hiểu đi, đám chúng tôi chờ kết quả vài ngày qua rồi.
- Coi như là có thể, nói là trước tiên sẽ phát cho chúng ta hai tháng tiền lương. Anh Lý ngồi xuống rồi thở dài nói.
- Con bà nó, chỉ hai tháng tiền lương thôi sao? Lưu Nhị nói rồi nâng ly rượu lên uống cạn. Nhìn bộ dạng của hắn và đám người chung quanh thì rõ ràng là không hài lòng với kết quả này.
- Tôi đã báo cáo ý kiến của các vị cho lãnh đạo, khi đó lãnh đạo nói nhất định sẽ coi trọng ý kiến của chúng ta, nhưng tôi cảm thấy có chút không thực chất. Anh Lý uống một hớp nước rồi thản nhiên nói.
Bà chủ phía bên kia xoa xoa tay nói: - Hai tháng tiền lương cũng còn hơn không có xu nào, ít nhất vài ngày tới mọi người không sầu khổ vì không có tiền dùng cơm.
- Tôn Nhị Nương, cô thì biết cái gì? Hai tháng tiền lương có lẽ là tiền chặt đầu, tôi nghe nói nhà máy sắp thay đổi chế độ, con bà nó thay đổi thành họ Trầm, như vậy chúng tôi còn tương lai gì nữa? Lưu Nhị là người nhanh mồm nhanh miệng, đồng thời hắn cũng là người mở miệng khá trực tiếp.
Bà chủ Tôn Nhị Nương cũng không phải hạng dễ trêu vào, lúc này nàng chỉ vào Lưu Nhị rồi nói: - Lưu lão nhị, tôi nói cho anh biết, nếu anh không có việc gì thì về nhà giúp vợ làm việc, cũng đừng kêu gào ở đây. Nếu tôi nói cho Thúy Vân biết, như vậy thì sẽ cho anh biết tay, có người như anh vậy sao?
Lưu Nhị lên tiếng tuy rất lợi hại thế nhưng lúc này bị bà chủ quán mắng thì thành thật hơn một chút, đám người trong quán không khỏi cười lên.
Vương Tử Quân cũng khẽ cười, hắn nâng ly bai lên chuẩn bị uống một ngụm thì bà chủ quán nói với anh Lý: - Anh Lý, tôi nghe nói chủ tịch tỉnh hiện tại là rất tốt, trước đó rất chú ý đến cuộc sống của công nhân lao động đến từ bên ngoài, tình hình rất oanh liệt. Anh xem chúng ta có nên đến tìm chủ tịch để anh ấy giải quyết dùm mình hay không?
- Này Tôn Nhị Nương, không phải tôi phản bác cô, thế nhưng đàn bà tóc dài não ngắn, bây giờ có quan lại nào mà không bao che cho nhau? Người quen biết với Thẩm Vạn Quân là rất lớn, Sầm Vật Cương thì thế nào? Có lợi hại hay không, thế nhưng làm gì được Thẩm Vạn Quân? Lưu Nhị vừa bị Tôn Nhị Nương trách móc nói không nên lời, bây giờ tìm được cơ hội báo thù, thế nên mở miệng cực kỳ phấn chấn.
Tôn Nhị Nương muốn cãi cọ hai câu với Lưu Nhị, thế nhưng sau khi nghe Lưu Nhị nói đến Sầm Vật Cương thì cũng không nói thêm điều gì. Lúc này anh Lý bên kia chợt nói: - Tôi đã tìm hiểu qua kinh nghiệm công tác của chủ tịch Vương, đây là một người có gan làm việc, nếu đã không làm thì thôi mà làm thì phải thực tế, nếu không thì chẳng thể nào còn trẻ như vậy đã là chủ tịch tỉnh.
- Hừ, anh Lý, tôi cảm thấy anh không có cơ hội rồi, anh nếu có cơ hội, nhất định sẽ làm tốt hơn chủ tịch Vương kia. Lưu Nhị nhìn anh Lý rồi dùng giọng nịnh nọt nói.
Khi Lưu Nhị lên tiếng thì đúng lúc Triệu Hiểu Bạch đi vào, hắn nghe thấy người kia dám lấy anh Lý ra so sánh với lãnh đạo của mình, thế là có chút bực bội.
Anh Lý đưa mắt nhìn đám người Lưu Nhị rồi nói: - Anh Lưu, cám ơn anh đã đề cao tôi, thế nhưng tôi là hạng người gì thì tự mình biết lấy. Nếu anh đưa tôi lên vị trí kia, thật sự là giống như đưa tôi lên vỉ nướng, toi cũng không có bản lĩnh như chủ tịch Vương.
- Hì hì, anh Lý, chúng tôi cũng không muốn anh đi làm chủ tịch tỉnh, nếu anh đi làm chủ tịch tỉnh thì chỉ sợ nhà máy không còn người nào tâm phúc, mà họ Trầm kia lại càng không kiêng nể gì. Một người đàn ông đang ăn mỳ cười ha hả nói đùa với anh Lý.
Người này nói vài câu thì Tôn Nhị Nương ở bên cạnh cũng lên tiếng: - Anh Trần nói ra những lời này rất đúng! Thôi bỏ đi, hôm nay anh Lý đã vất vả rồi, tôi sẽ bảo anh nhà làm vài món ngon khao mọi người.
Khi anh Lý chuẩn bị lên tiếng thì một cô gái trẻ chạy vào, vừa thấy anh Lý thì giống như tìm được người tâm phúc của mình, cô gái nhanh chóng lên tiếng: - Bố!
Khi thấy cô gái kia thì anh Lý nở nụ cười nói: - Tiểu Na, con không ở nhà lo học hành mà chạy đến đây làm gì?
Anh Lý còn chưa nói xong thì có vài tên thanh niên lảo đảo đi vào, vì trời nóng thế nên những người này đều cởi bỏ áo ngoài. Tuy ánh đèn trong quán có chút u ám thế nhưng vẫn có thể thấy rõ trên người đám kia đầy đủ mọi hình xăm.
- Em gái, các anh chỉ yêu cầu em cùng uống rượu cho vui, không ngờ em lại trực tiếp đưa các anh đến khách sạn. Có phải em đã chọn trúng anh Cường của bọn anh rồi không? Anh nói cho em biết, anh Cường là người có công phu mãnh liệt, tuyệt đối làm cho em thỏa mãn sung sướng. Một tên thanh niên tóc nhuộm vàng lên tiếng, trên lưng người này còn có một hình xăm bọ cạp.
/1843
|