Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân lúc này càng thêm bội phục thủ đoạn của Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương này ra tay làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng người ta có rõ ràng thì vẫn rơi vào trong kế hoạch của lão.
Dù là Vương Tử Quân nhìn thấy rõ ràng nhưng muốn phá căn bản là quá khó.
Trương Tề Bảo nhìn vẻ mặt trầm tư của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy ngài nên cho một vị phó chủ tịch chuyên trách phụ trách nhiệm vụ này, ví dụ như chủ tịch Cố. Anh ấy là người có năng lực công tác mạnh mẽ, lại là phó chủ tịch nắm công tác của ủy ban cải cách, nếu để cho chủ tịch Cố làm tổ trưởng tổ công tác, như vậy sẽ là cực kỳ phù hợp, còn là tận dụng nhân tài.
Vương Tử Quân khẽ gõ lên mặt bàn, lời đề nghị của Trương Tề Bảo có thể nói là đơn giản và hiệu quả nhất. Dù sao thì Cố Tắc Viêm là thủ hạ cấp dưới của Vương Tử Quân, nếu như đẩy xuống thì Cố Tắc Viêm không thể không tiếp chiêu.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn cười nói: - Chuyện này để nói sau, cũng không còn sớm nữa, nếu không có việc gì gấp thì chúng ta tan tầm thôi.
Vương Tử Quân ngồi trên xe của mình, hắn nghĩ về lời đề nghị vừa rồi của Trương Tề Bảo. Nếu như đẩy sự việc này cho Cố Tắc Viêm, như vậy dù có chuyện gì xảy ra thì Cố Tắc Viêm sẽ là người chịu trách nhiệm chủ yếu. Nhưng Vương Tử Quân không tin được Cố Tắc Viêm, nếu như Cố Tắc Viêm có liên hệ với Thẩm Vạn Quân, như vậy sẽ cho ra kết quả khó tưởng.
Một khi sự việc phát sinh, Vương Tử Quân làm người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, hắn không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Hơn nữa ngoài phương diện trách nhiệm thì Vương Tử Quân còn có một lý do chính mình kiên trì đảm đương sự việc này, đó là hắn không biết thì không sao, thế nhưng bây giờ hắn đã biết, hắn sẽ tuyệt đối không để cho tình trạng xói mòn tài sẩn quốc hữu xuất hiện.
Vương Tử Quân sờ lên mặt mình rồi nở nụ cười khổ, nhưng khi đi đến Trường Nhạc Cung thì nụ cười trên mặt hắn rất sáng lạn.
- Chủ tịch Tử Quân, ngài thật sự rất đúng giờ, không sớm cũng không muộn... La Binh thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng mỉm cười tiến lên đón chào.
La Binh hơn bốn mươi tuổi, gương mặt bảo dưỡng cực kỳ tốt, điều này làm cho hắn nhìn qua giống như chỉ hơn ba mươi tuổi một chút mà thôi. Vương Tử Quân không có tiếp xúc nhiều với người này, thế nhưng lại hiểu rõ giao tình của người này với người nhà mình. Đây là nhóm người đầu tiên chạy đi phát triển kinh tế, tuy vì ánh mắt cách cục mà không kiếm được nhiều tiền, thế nhưng cũng là một nhân sĩ thành công.
Khi Vương Tử Quân bắt tay với La Binh, hắn nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt người này, khi đó hắn có thân phận là con rể của Mạc gia. La Binh có vai vế tương đồng với Mạc Đông Tường, thế nên khi bắt tay có nói với mình vài câu ôn hòa, nội dung của nó không gì ngoài phương diện động viên khuyến khích.
Bây giờ sau nhiều năm thì La Binh không có gì thay đổi quá lớn, nhưng thái độ lại thay đổi rất nhiều.
Vương Tử Quân bắt tay với La Binh rồi nói: - Anh đến Mật Đông thì tôi là địa chủ phải mời anh, thế nhưng lại bị anh cướp mất, xem ra sau này tôi phải tìm cách tu bổ mới được.
La Binh đối mặt với Vương Tử Quân cũng cực kỳ cảm khái, dù sao năm xưa Vương Tử Quân cũng chỉ là một vị phó chủ tịch huyện mà mình không thèm quan tâm, thế nhưng bây giờ đã là chủ tịch một tỉnh, chênh lệch này không khỏi làm cho hắn cảm thấy hỗ thẹn.
- Chủ tịch Vương, đây không phải chỗ nói chuyện, mời ngài vào trong. La Binh nói rồi cố ý đi sau Vương Tử Quân nửa bước.
Khách sạn Trường Nhạc Cung được xây dựng theo phong cách cổ, ngay cả nhân viên lễ tân cũng ăn mặc trang phục cổ, nhân viên phục vụ thì mặc váy dài, đi lại làm cho người ta sinh ra cảm giác rất đẹp đẽ.
Vương Tử Quân được La Binh đưa đến phòng mới phát hiện bên trong cũng không phải không có người nào. Khi hắn đi vào thì có bốn năm người đang trò chuyện bên trong, thấy Vương Tử Quân thì những người này đều đứng lên.
- Chào chủ tịch Vương. Người đứng đầu nhìn thấy Vương Tử Quân thì mở miệng chào hỏi. Vương Tử Quân phát hiện người này không xa lạ gì, chính là chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy Từ Thành Kha.
Nhưng nếu só sánh với từ thành kha thì Vương Tử Quân càng có vài phần khiếp sợ vì trong số những người này có cả Thẩm Vạn Quân. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thẩm Vạn Quân, người kia cũng nhanh chóng lên tiếng: - Chào chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn La Binh. Lúc này La Binh cẩn thận lên tiếng dưới ánh mắt của Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi đến Mật Đông và có vài người bạn rủ đi đón gió tẩy trần, tôi thầm nghĩ ngài cũng không xa lạ gì bọn họ, thế cho nên mới gọi cả bọn họ đến đây.
La Binh mặc dù đã sớm có chuẩn bị những lời như thế này, nhưng bây giờ hắn ở bên dưới ánh mắt chăm chú của Vương Tử Quân, lại cảm thấy hành vi của mình giống như là tự tiện làm chủ, giống như bất kính với Vương Tử Quân . Ngay cả giọng điệu giải thích cũng có chút rối ren mềm mại.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này người ta đã đến, hắn có quyền lợi phất tay áo bỏ đi, thế nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ thế này mà đắc tội với tất cả mọi người.
- Chủ nhiệm Từ cũng đến đấy à, mời ngồi. Vương Tử Quân bắt chuyện với Từ Thành Kha, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Từ Thành Kha cười hì hì, hắn cũng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của La Binh rõ ràng là không tốt. Bây giờ Vương Tử Quân không để cho La Binh lên tiếng, chủ tịch Vương đã dùng hành động này nói rõ sự bất mãn của mình với hành vi của La Binh.
- Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng trách giám đốc La, chuyện này là chúng tôi có chút lỗ mãng. Nói thật lòng thì từ sau khi ngài đi vào Mật Đông, chúng tôi luôn cảm thấy rất vui, quả thật luôn cho rằng ngài là luồng gió mới của tỉnh. Từ Thành Kha chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì nở nụ cười vui vẻ nói.
Vương Tử Quân thấy Từ Thành Kha nói như vậy thì khoát tay áo cười nói: - Tôi căn bản có mối quan hệ nhiều đời với giám đốc La, cũng không có gì là trách móc, chỉ là con người của tôi thích nói trước, cũng không thích bị đột nhiên tập kích.
La Binh có chút bất ổn vì lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng một câu nói quan hệ nhiều đời xem như bảo toàn thể diện cho hắn. Hắn nhanh chóng nâng ly rượu lên nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi hôm nay xem như tiền trảm hậu tấu, thật sự không ổn, đầu tiên xin chịu phạt một ly.
Vương Tử Quân nhìn La Binh ngửa cổ uống cạn ly rượu, hắn cười cười mà không nói gì thêm. Khi nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên bàn, bầu không khí trong phòng trở nên sinh động hơn.
- Chủ tịch Vương, ngài đến tỉnh Mật Đông thật sự là luồng gió mới, không ai không phục. Tôi có nhiều bạn bè ỏ tỉnh Mật Đông, bọn họ đều muốn được gặp mặt ngài, thế nhưng ngài công tác bận rộn, bọn họ cũng không có được cơ hội này, thế nên bây giờ tôi giới thiệu cho mọi người một chút. La Binh tuy được Vương Tử Quân cho chút mặt mũi thế nhưng lúc này trên danh nghĩa cũng là người mời khách, cho nên hắn khẽ dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Giám đốc La, tôi cũng có chút quen mắt với những người bạn của anh, nói ra thì hai người chúng ta giống như đảo ngược vị trí vậy, phải là tôi giới thiệu cho anh về những vị lãnh đạo doanh nghiệp ở Mật Đông đấy chứ?
- Chủ tịch Vương, vị này chính là giám đốc Thẩm Vạn Quân của tập đoàn Thần Phương. Giám đốc Thẩm luôn là một người bạn tốt của tôi ở tỉnh Mật Đông, anh ấy là người trượng nghĩa, căn bản luôn nổi tiếng trong số những người bạn của tôi. Người đầu tiên được La Binh giới thiệu chính là Thẩm Vạn Quân.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì Thẩm Vạn Quân, đặc biệt là sau khi đọc xong tư liệu về tập đoàn Thần Phương, thế nên lúc này cười cười nói: - Chào giám đốc Thẩm.
Vương Tử Quân tỏ ra lạnh nhạt cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình của Thẩm Vạn Quân, khi La Binh giới thiệu xong thì hắn đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng nghe giám đốc La tâng bốc tôi, con người của tôi có không ít bệnh tật, ngài đi vào Mật Đông thì tôi luôn là lính của ngài. Hôm nay tôi tỏ thái độ rõ ràng với ngài, đó chính là ngài nói tôi chạy hướng đông sẽ tuyệt đối không chạy hướng tây, tuyệt đối không hai lòng.
Thẩm Vạn Quân nói đến đây thì giống như còn chưa thỏa mãn mà nói tiếp: - Chủ tịch Vương, ngài đến tỉnh Mật Đông, chúng tôi căn bản là những người tâm phúc. Không phải tôi là người thích nói nhiều, thế nhưng bí thư Sầm tuy là người có năng lực mạnh, là người có chuyên môn, thế nhưng cũng chỉ là người thường ở phương diện phát triển kinh tế. Tôi sợ nhất chính là điểm này, anh không hiểu kinh tế thì không có vấn đề, thế nhưng khó chịu chính là anh lại luôn muốn nắm lấy cây gậy chỉ huy.
Vương Tử Quân nghe thấy Thẩm Vạn Quân nói ra những lời như vậy thì có chút giật mình, chẳng những không xem thường người này, ngược lại còn coi trọng hơn một bậc. Người này nói năng không che đậy miệng, nghe qua thì có vài phần lỗ mãng, thế nhưng thực tế lại nắm bắt chuẩn quan hệ giữa mình và Sầm Vật Cương, nếu không chỉ sợ không dám nói ra những lời rối loạn như vậy.
Vương Tử Quân khẽ ho khan một tiếng, hắn cũng không nói lời nào, ánh mắt cũng không dừng lại trên người Thẩm Vạn Quân.
Vẻ lạnh lùng của Vương Tử Quân cũng không làm cho Thẩm Vạn Quân cảm thấy xấu hổ, hắn nở nụ cười thoải mái rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Ngoài Thẩm Vạn Quân và Từ Thành Kha thì những người còn lại đều có uy tín danh dự trong tỉnh Mật Đông. Bọn họ đa số đều không ở trong quan trường, thế nhưng nắm doanh nghiệp cũng có lực ảnh hưởng lớn của mình.
Ví dụ như Thịnh Lưu Duệ được Trương Tề Bảo giới thiệu cho Vương Tử Quân, người này cũng có mặt. Khi giới thiệu thì người này không tỏ ra rất cung kính, thế nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy có vài phần kiêu ngạo.
Vì mọi người chỉ là mới quen nên Vương Tử Quân căn bản không nói quá nhiều, chỉ ngẫu nhiên lên tiếng với La Binh hai ba câu. Nhưng tất cả mọi người nơi đây đều lấy Vương Tử Quân làm trung tâm, tất cả câu chuyện đều xoay quanh Vương Tử Quân.
Tình huống này làm cho bầu không khí cũng không quá nhiệt liệt.
Sau khi uống vài ly rượu thì Vương Tử Quân đứng lên nói: - Anh La, các anh cứ uống với nhau, tôi còn có chút chuyện, tôi phải đi trước một chút.
Tuy Vương Tử Quân nói ra những lời rất kỹ xảo, thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ chân thật đáng tin. La Binh vốn định khuyên Vương Tử Quân vài câu, thế nhưng lại không biết nói sao cho phải, lời nói cũng không thể thoát ra khỏi miệng.
- Chúng ta cùng nhau tiễn chân chủ tịch Vương. Từ Thành Kha thấy thái độ lãnh đạm của vương tử quân thì gương mặt béo tốt có chút khác thường, lúc này Vương Tử Quân phải đi, hắn vội vàng đứng lên. Có Từ Thành Kha dẫn đầu thì những người khác cũng nhanh chóng đứng lên, nhưng Vương Tử Quân lại khoát tay nói: - Chỉ đi hai ba bước thì cần gì phải đưa tiễn, các vị cứ ở lại uống rượu vui vẻ với giám đốc La là được.
Vương Tử Quân nói rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau khi hắn đi thì gian phòng trở nên rất yên tĩnh.
Bầu không khí yên tĩnh duy trì được một phút, sau đó Từ Thành Kha mới dung giọng không yên nói: - Các anh nói xem, chủ tịch Vương có buông tay ở sự kiện lần này không?
Tuy là Từ Thành Kha hỏi tất cả mọi người, thế nhưng từng luồng ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Vạn Quân. Thẩm Vạn Quân nâng ly của mình lên uống một ngụm, sau đó mới ung dung nói: - Tôi cảm thấy khởi đầu ngày hôm nay là không tệ.
- Anh Thẩm, anh không nên ở đây thừa nước đục thả câu, anh cũng không phải không thấy họ Vương kia cho ra cái giá quá lớn, mới uống vài ly, không nói lời nào đã bỏ đi, chúng ta còn chưa hiểu thế nào thì bỏ đi mất rồi. Thịnh Lưu Duệ nói có chút trắng trợn, bộ dạng của hắn giống như bất mãn vì hành vi của Vương Tử Quân.
Thẩm Vạn Quân giống như dễ dàng tha thứ cho Thịnh Lưu Duệ, hắn nhìn về phía Thịnh Lưu Duệ rồi vẫy tay nói: - Giám đốc Thịnh, anh gấp cái gì? Vương Tử Quân là ai? Anh ta không thể nào vừa gặp mặt đã hòa mình với chúng ta được.
Từ Thành Kha không lên tiếng, bốn phía cũng không có ai lên tiếng, thế là hắn không khỏi nâng ly lên uống một ngụm rồi nói: - Hôm nay tôi thấy rõ tình cảnh của Vương Tử Quân, các anh cũng biết rồi đấy, anh ấy có không ít cố kỵ với chúng ta.
- Dù Vương Tử Quân có nghĩ thế nào về chúng ta thì như vậy vẫn là rất bình thường. Thẩm Vạn Quân uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: - Nhưng có một điều mà mọi người phải nhớ kỹ, đó chính là chúng ta rất hữu dụng với Vương Tử Quân, nếu như người này không muốn bị Sầm Vật Cương ép cho không thể ngóc đầu ở Mật Đông, như vậy thì phải có được sự ủng hộ của chúng ta.
- Đúng, ông cụ nhà tôi có nói, cường long không áp địa đầu xà, những người như chúng ta khi làm việc còn phải nể mặt mũi đám địa đầu xà, huống hồ đó là Vương Tử Quân. Thịnh Lưu Duệ nói rồi khẽ gõ tay lên mặt bàn, gương mặt càng lộ ra vài phần ngạo nghễ.
Người chỗ này căn bản đã quen với sự kiêu ngạo của Thịnh Lưu Duệ, thế cho nên đại đa số mọi người cũng không quan tâm.
Khi mọi người đang trò chuyện với nhau, La Binh từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn đám người Thẩm Vạn Quân rồi dùng giọng không được tự nhiên nói: - Các vị, hôm nay chủ tịch Vương có việc, sau này chúng tay hãy tìm thời gian...
- Ha ha ha, anh La, có thể cùng dùng cơm một chỗ với chủ tịch Vương thì xem như anh em chúng tôi được hưởng hào quang từ anh rồi. Tôi nói cho anh biết, sau này cũng không còn ít chuyện nhờ anh liên hệ với chủ tịch Vương. Thẩm Vạn Quân không chờ La Binh nói xong thì đứng lên kéo tay lớn tiếng nói.
La Binh nghe thấy Thẩm Vạn Quân nói như vậy thì mới giảm bớt chút xấu hổ, hắn cười ha hả nói: - Anh Thẩm, sau này nếu anh có gì cần tôi thì cứ mở miệng, chỉ cần tôi có thể, nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng.
- Ha ha ha... Thẩm Vạn Quân cười to vài tiếng, sau đó nâng ly rượu lên nói: - Anh La, vừa rồi chủ yếu là hoan nghênh chủ tịch Vương, bây giờ anh em chúng ta cùng nâng ly vì tình hữu nghị.
Khi Thẩm Vạn Quân nâng ly lên, những người còn lại cũng nâng ly, bầu không khí trong phòng có chút nhiệt liệt.
Vương Tử Quân ngồi trên xe mà ngón tay gõ lên ghế da, lúc này trong lòng liên tục có nhiều ý nghĩ, chẳng qua chỉ liên quan đến tình hình gặp mặt hôm nay. Tuy cũng không ai nói toạc ra, thế nhưng hắn biết rõ người làm chủ ngày hôm nay chính là Thẩm Vạn Quân.
Thẩm Vạn Quân cho ra chiêu thức này rõ ràng muốn biểu hiện tư thái dựa vào người mình, thực tế còn bày biện ra thực lực của Thẩm Vạn Quân vào lúc hiện tại. Đám người Thịnh Lưu Duệ tuy không có chức vụ gì, thế nhưng ai cũng có lực ảnh hưởng không nhỏ ở Mật Đông, nếu như mình muốn ra tay cũng phải xem xét ném chuột vỡ bình.
Vương Tử Quân nghĩ đến Thẩm Vạn Quân mà không khỏi nghĩ đến Sầm Vật Cương, có thể làm cho Sầm Vật Cương phải chịu thiệt thòi, cuối cùng không giải quyết được gì, chuyện này không phải chỉ một mình Thẩm Vạn Quân là có thể làm được.
Vương Tử Quân cảm thấy muốn hoàn thành được chuyện này thì phải có người giúp đỡ, trong đầu hắn không khỏi lóe lên vài ý nghĩ, hắn nghĩ đến một người, đó là Đường Chấn Huy. Tuy lúc này Đường Chấn Huy đã rời khỏi Mật Đông, thế nhưng người này công tác nhiều năm ở Mật Đông, phải có những hiểu biết cụ thể về Mật Đông.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không gọi điện thoại ngay cho Đường Chấn Huy, hắn đi về nhà, sau đó mới gọi điện thoại cho Đường Chấn Huy.
- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ anh gọi điện thoại cho tôi, có phải có dặn dò gì không? Trong điện thoại vang lên giọng nói của Đường Chấn Huy, giọng điệu có vẻ thoải mái tự nhiên, rõ ràng là công tác rất thỏa mãn.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Lão lãnh đạo, nếu nói ra thì phải là ngài chỉ thị cho tôi, tôi có việc cần phải thỉnh giáo ngài.
- Có phải Sầm Vật Cương lại gây phiền toái cho cậu nữa không? Người này tuy làm việc rất đáng tín nhiệm, thế nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, không thể nhìn người ta mạnh hơn mình. Cậu đề cao hoạt động giúp đỡ con em lao động bên ngoài được học tập ở thành phố, đây là khởi đầu rất tốt, đối với những gì tôi hiểu về anh ấy, dù anh ấy không nói gì nhưng thật sự cảm thấy rất khó chịu. Nếu như sớm biết cậu có bản lĩnh như vậy, tôi sẽ ở lại Mật Đông để xem vẻ mặt của anh ấy vào lúc này như thế nào.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không lên tiếng. Sau khi nói thêm vài câu thì Vương Tử Quân mới nói: - Chủ tịch Đường, gần đây tập đoàn Thần Phương phải cải cách, xây dựng lại chế độ, bí thư Sầm giao chuyện này cho ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa khi đó còn đưa cho tôi xem một bức thư tố cáo liên quan đến tập đoàn Thần Phương.
- Tố cáo tập đoàn Thần Phương? Giọng nói của Đường Chấn Huy chợt đề cao hơn vài phần, sau khi nói xong thì lại trầm mặc. Rõ ràng Đường Chấn Huy đang suy xét những tin tức mà Vương Tử Quân đưa đến cho mình.
- Cậu phải thận trọng với những chuyện liên quan đến tập đoàn Thần Phương. Có lẽ cậu cũng đã nghe nói đến chuyện năm xưa của Sầm Vật Cương, với lực lượng và bản tính của Sầm Vật Cương mà căn bản còn phải nhượng bộ một bước, bây giờ anh ta giao cho cậu, có tâm tư gì tốt sao? Vương Tử Quân thầm gật đầu một cái, sau đó mới lẳng lặng nói: - Lão lãnh đạo, tôi gọi điện thoại cho ngài, chính là muốn xem xét ý kiến của ngài, để xem tôi phải làm gì mới tốt.
- Tôi cũng không thể cung cấp cho cậu một kế sách toàn mỹ ở sự kiện này, nhưng nếu như cậu không tìm ra được điểm phát lực, tôi đề nghị cậu nên chờ một chút, có một số việc mà gấp gáp là không được. Đường Chấn Huy nói xong thì dùng giọng đầy ý nghĩa nói: - Chờ một chút, khi đó biết thời thế để cho ra tấn công thì sẽ lập được công lao lớn hơn.
- Bố, chơi với con một lát đi. Khi Vương Tử Quân đang suy xét về chuyện của tập đoàn Thần Phương, Tiểu Bảo Nhi giống như một con khỉ nhỏ tinh nghịch chui vào trong lồng ngực hắn, sau đó cười hì hì nói.
Vì thời tiết của Mật Đông lúc này hơi nóng thế nên Tiểu Bảo Nhi chỉ mặc một chiếc quần ngắn, bộ dạng mập mạp với làn da trắng càng biểu hiện rõ ràng. Vương Tử Quân thấy Tiểu Bảo Nhi đang nhìn mình, thế là không khỏi cảm thấy tràn đầy yêu thương. Hắn bây giờ cũng xem như là quan chức cao cấp, chơi với con không khác nào cho ra một đãi ngộ ban thưởng to lớn. Hắn nhanh chóng ném sự việc nhức đầu sang một bên, sau đó cười ha hả nói với Tiểu Bảo Nhi: - Bảo bối láu lỉnh của bố, nói bố nghe xem hôm nay đi học thế nào.
- Còn thế nào nữa, không được như nhà trẻ, bố à, con nhớ trường cũ của mình. Tiểu Bảo Nhi vênh miệng lên dùng giọng bất mãn nói.
- Đi học tiểu học căn bản không giống với ở nhà trẻ, bây giờ con không còn là một cậu bé trong nhà trẻ, con là một học sinh tiểu học, điều này có ý nghĩa gì? Đó là con của bố đã lớn rồi. Vương Tử Quân căn bản có nhiều phương pháp dạy con, thế nên hắn nhanh chóng cười tủm tỉm nói với con mình.
Nhưng phương án của Vương Tử Quân giống như không có tác dụng quá lớn với Tiểu Bảo Nhi, nó dùng giọng không kiên nhẫn nói: - Bố, hôm nay cô giáo của con đã giảng một ngày liên tục. Mà bố cũng đừng nói đến sau này nữa, con không muốn lớn lên, con muốn mình luôn là Tiểu Bảo Nhi của bố mẹ.
Vương Tử Quân nghe những lời này của Tiểu Bảo Nhi thì căn bản không biết nên nói thế nào để biểu đạt tâm tình của mình, đúng lúc này Tiểu Bảo Nhi lại cười nói: - Bố, con nghe bạn Lý Nghiêm Kha trong lớp nói ở quê của bạn ấy rất thú vị, không những có dòng sông nhỏ, trong sông còn có nhiều tôm cá, mỗi lần bạn ấy về thăm ông bà đều đi ra sông bắt tôm cá. Bố nói xem khi nào có thời gian rảnh, chúng ta đến nhà bạn ấy một chuyến nhé?
Vương Tử Quân nghe thấy ba chữ Lý Nghiêm Kha thì không khỏi sững người, hắn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Khi hắn đang suy tư xem Lý Nghiêm Kha là ai thì nhịn không được phải cười nói: - Con ngồi cùng bàn với Lý Nghiêm Kha sao?
- Đúng vậy, nghe cô giáo giới thiệu là bạn ấy đến từ nông thôn, nhiều bạn học trong lớp tình nguyện ngồi cùng bàn với bạn ấy, cuối cùng bạn ấy chọn con ngồi cùng bàn. Tiểu Bảo Nhi giống như làm được chuyện gì đó rất giỏi, nó dùng giọng đắc ý báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của con trai mà không biết nên nói cái gì. Hắn biết con trẻ thường rất tinh khiết, thế nhưng nếu bảo hắn khen con mình có bản lĩnh ở phương diện này, hắn thật sự không nói nên lời.
Tiểu Bảo Nhi lần này đến trường cũng không phải là Vương Tử Quân đi đăng ký, thế nên bây giờ cũng không ai biết Tiểu Bảo Nhi là con trai của Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân đang tiến hành trao đổi với Tiểu Bảo Nhi trên phương diện tư tưởng, đúng lúc Mạc Tiểu Bắc đi đến. Khi thấy Mạc Tiểu Bắc thì Tiểu Bảo Nhi vội vàng rời khỏi ngực Vương Tử Quân.
- Tiểu Bảo Nhi, ngày mai con còn phải đi học, con đi ngủ sớm đi. Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Tiểu Bảo Nhi rồi dùng giọng dịu dàng nói.
- Con biết rồi, mẹ! Tiểu Bảo Nhi không hiểu nguyên nhân gì mà luôn coi lời nói của Mạc Tiểu Bắc là thánh chỉ, thế nhưng nó lại rất thân cận với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn con trai đi ngủ thì cười nói: - Để cho con chơi thêm một lúc cũng được, không cần ép con cái quá căng.
- Anh nói thì dễ lắm, tiểu tử kia bây giờ mới có chút quy củ, trước đó nó về thủ đô được sủng ái đến mức không thấy rõ nam bắc, không thể quản được. Mạc Tiểu Bắc nói rồi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân: - Em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ đến công tác ở thư viện tỉnh.
Dù là Vương Tử Quân nhìn thấy rõ ràng nhưng muốn phá căn bản là quá khó.
Trương Tề Bảo nhìn vẻ mặt trầm tư của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy ngài nên cho một vị phó chủ tịch chuyên trách phụ trách nhiệm vụ này, ví dụ như chủ tịch Cố. Anh ấy là người có năng lực công tác mạnh mẽ, lại là phó chủ tịch nắm công tác của ủy ban cải cách, nếu để cho chủ tịch Cố làm tổ trưởng tổ công tác, như vậy sẽ là cực kỳ phù hợp, còn là tận dụng nhân tài.
Vương Tử Quân khẽ gõ lên mặt bàn, lời đề nghị của Trương Tề Bảo có thể nói là đơn giản và hiệu quả nhất. Dù sao thì Cố Tắc Viêm là thủ hạ cấp dưới của Vương Tử Quân, nếu như đẩy xuống thì Cố Tắc Viêm không thể không tiếp chiêu.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn cười nói: - Chuyện này để nói sau, cũng không còn sớm nữa, nếu không có việc gì gấp thì chúng ta tan tầm thôi.
Vương Tử Quân ngồi trên xe của mình, hắn nghĩ về lời đề nghị vừa rồi của Trương Tề Bảo. Nếu như đẩy sự việc này cho Cố Tắc Viêm, như vậy dù có chuyện gì xảy ra thì Cố Tắc Viêm sẽ là người chịu trách nhiệm chủ yếu. Nhưng Vương Tử Quân không tin được Cố Tắc Viêm, nếu như Cố Tắc Viêm có liên hệ với Thẩm Vạn Quân, như vậy sẽ cho ra kết quả khó tưởng.
Một khi sự việc phát sinh, Vương Tử Quân làm người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, hắn không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Hơn nữa ngoài phương diện trách nhiệm thì Vương Tử Quân còn có một lý do chính mình kiên trì đảm đương sự việc này, đó là hắn không biết thì không sao, thế nhưng bây giờ hắn đã biết, hắn sẽ tuyệt đối không để cho tình trạng xói mòn tài sẩn quốc hữu xuất hiện.
Vương Tử Quân sờ lên mặt mình rồi nở nụ cười khổ, nhưng khi đi đến Trường Nhạc Cung thì nụ cười trên mặt hắn rất sáng lạn.
- Chủ tịch Tử Quân, ngài thật sự rất đúng giờ, không sớm cũng không muộn... La Binh thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng mỉm cười tiến lên đón chào.
La Binh hơn bốn mươi tuổi, gương mặt bảo dưỡng cực kỳ tốt, điều này làm cho hắn nhìn qua giống như chỉ hơn ba mươi tuổi một chút mà thôi. Vương Tử Quân không có tiếp xúc nhiều với người này, thế nhưng lại hiểu rõ giao tình của người này với người nhà mình. Đây là nhóm người đầu tiên chạy đi phát triển kinh tế, tuy vì ánh mắt cách cục mà không kiếm được nhiều tiền, thế nhưng cũng là một nhân sĩ thành công.
Khi Vương Tử Quân bắt tay với La Binh, hắn nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt người này, khi đó hắn có thân phận là con rể của Mạc gia. La Binh có vai vế tương đồng với Mạc Đông Tường, thế nên khi bắt tay có nói với mình vài câu ôn hòa, nội dung của nó không gì ngoài phương diện động viên khuyến khích.
Bây giờ sau nhiều năm thì La Binh không có gì thay đổi quá lớn, nhưng thái độ lại thay đổi rất nhiều.
Vương Tử Quân bắt tay với La Binh rồi nói: - Anh đến Mật Đông thì tôi là địa chủ phải mời anh, thế nhưng lại bị anh cướp mất, xem ra sau này tôi phải tìm cách tu bổ mới được.
La Binh đối mặt với Vương Tử Quân cũng cực kỳ cảm khái, dù sao năm xưa Vương Tử Quân cũng chỉ là một vị phó chủ tịch huyện mà mình không thèm quan tâm, thế nhưng bây giờ đã là chủ tịch một tỉnh, chênh lệch này không khỏi làm cho hắn cảm thấy hỗ thẹn.
- Chủ tịch Vương, đây không phải chỗ nói chuyện, mời ngài vào trong. La Binh nói rồi cố ý đi sau Vương Tử Quân nửa bước.
Khách sạn Trường Nhạc Cung được xây dựng theo phong cách cổ, ngay cả nhân viên lễ tân cũng ăn mặc trang phục cổ, nhân viên phục vụ thì mặc váy dài, đi lại làm cho người ta sinh ra cảm giác rất đẹp đẽ.
Vương Tử Quân được La Binh đưa đến phòng mới phát hiện bên trong cũng không phải không có người nào. Khi hắn đi vào thì có bốn năm người đang trò chuyện bên trong, thấy Vương Tử Quân thì những người này đều đứng lên.
- Chào chủ tịch Vương. Người đứng đầu nhìn thấy Vương Tử Quân thì mở miệng chào hỏi. Vương Tử Quân phát hiện người này không xa lạ gì, chính là chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy Từ Thành Kha.
Nhưng nếu só sánh với từ thành kha thì Vương Tử Quân càng có vài phần khiếp sợ vì trong số những người này có cả Thẩm Vạn Quân. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thẩm Vạn Quân, người kia cũng nhanh chóng lên tiếng: - Chào chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn La Binh. Lúc này La Binh cẩn thận lên tiếng dưới ánh mắt của Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi đến Mật Đông và có vài người bạn rủ đi đón gió tẩy trần, tôi thầm nghĩ ngài cũng không xa lạ gì bọn họ, thế cho nên mới gọi cả bọn họ đến đây.
La Binh mặc dù đã sớm có chuẩn bị những lời như thế này, nhưng bây giờ hắn ở bên dưới ánh mắt chăm chú của Vương Tử Quân, lại cảm thấy hành vi của mình giống như là tự tiện làm chủ, giống như bất kính với Vương Tử Quân . Ngay cả giọng điệu giải thích cũng có chút rối ren mềm mại.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này người ta đã đến, hắn có quyền lợi phất tay áo bỏ đi, thế nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ thế này mà đắc tội với tất cả mọi người.
- Chủ nhiệm Từ cũng đến đấy à, mời ngồi. Vương Tử Quân bắt chuyện với Từ Thành Kha, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Từ Thành Kha cười hì hì, hắn cũng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của La Binh rõ ràng là không tốt. Bây giờ Vương Tử Quân không để cho La Binh lên tiếng, chủ tịch Vương đã dùng hành động này nói rõ sự bất mãn của mình với hành vi của La Binh.
- Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng trách giám đốc La, chuyện này là chúng tôi có chút lỗ mãng. Nói thật lòng thì từ sau khi ngài đi vào Mật Đông, chúng tôi luôn cảm thấy rất vui, quả thật luôn cho rằng ngài là luồng gió mới của tỉnh. Từ Thành Kha chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì nở nụ cười vui vẻ nói.
Vương Tử Quân thấy Từ Thành Kha nói như vậy thì khoát tay áo cười nói: - Tôi căn bản có mối quan hệ nhiều đời với giám đốc La, cũng không có gì là trách móc, chỉ là con người của tôi thích nói trước, cũng không thích bị đột nhiên tập kích.
La Binh có chút bất ổn vì lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng một câu nói quan hệ nhiều đời xem như bảo toàn thể diện cho hắn. Hắn nhanh chóng nâng ly rượu lên nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi hôm nay xem như tiền trảm hậu tấu, thật sự không ổn, đầu tiên xin chịu phạt một ly.
Vương Tử Quân nhìn La Binh ngửa cổ uống cạn ly rượu, hắn cười cười mà không nói gì thêm. Khi nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên bàn, bầu không khí trong phòng trở nên sinh động hơn.
- Chủ tịch Vương, ngài đến tỉnh Mật Đông thật sự là luồng gió mới, không ai không phục. Tôi có nhiều bạn bè ỏ tỉnh Mật Đông, bọn họ đều muốn được gặp mặt ngài, thế nhưng ngài công tác bận rộn, bọn họ cũng không có được cơ hội này, thế nên bây giờ tôi giới thiệu cho mọi người một chút. La Binh tuy được Vương Tử Quân cho chút mặt mũi thế nhưng lúc này trên danh nghĩa cũng là người mời khách, cho nên hắn khẽ dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Giám đốc La, tôi cũng có chút quen mắt với những người bạn của anh, nói ra thì hai người chúng ta giống như đảo ngược vị trí vậy, phải là tôi giới thiệu cho anh về những vị lãnh đạo doanh nghiệp ở Mật Đông đấy chứ?
- Chủ tịch Vương, vị này chính là giám đốc Thẩm Vạn Quân của tập đoàn Thần Phương. Giám đốc Thẩm luôn là một người bạn tốt của tôi ở tỉnh Mật Đông, anh ấy là người trượng nghĩa, căn bản luôn nổi tiếng trong số những người bạn của tôi. Người đầu tiên được La Binh giới thiệu chính là Thẩm Vạn Quân.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì Thẩm Vạn Quân, đặc biệt là sau khi đọc xong tư liệu về tập đoàn Thần Phương, thế nên lúc này cười cười nói: - Chào giám đốc Thẩm.
Vương Tử Quân tỏ ra lạnh nhạt cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình của Thẩm Vạn Quân, khi La Binh giới thiệu xong thì hắn đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng nghe giám đốc La tâng bốc tôi, con người của tôi có không ít bệnh tật, ngài đi vào Mật Đông thì tôi luôn là lính của ngài. Hôm nay tôi tỏ thái độ rõ ràng với ngài, đó chính là ngài nói tôi chạy hướng đông sẽ tuyệt đối không chạy hướng tây, tuyệt đối không hai lòng.
Thẩm Vạn Quân nói đến đây thì giống như còn chưa thỏa mãn mà nói tiếp: - Chủ tịch Vương, ngài đến tỉnh Mật Đông, chúng tôi căn bản là những người tâm phúc. Không phải tôi là người thích nói nhiều, thế nhưng bí thư Sầm tuy là người có năng lực mạnh, là người có chuyên môn, thế nhưng cũng chỉ là người thường ở phương diện phát triển kinh tế. Tôi sợ nhất chính là điểm này, anh không hiểu kinh tế thì không có vấn đề, thế nhưng khó chịu chính là anh lại luôn muốn nắm lấy cây gậy chỉ huy.
Vương Tử Quân nghe thấy Thẩm Vạn Quân nói ra những lời như vậy thì có chút giật mình, chẳng những không xem thường người này, ngược lại còn coi trọng hơn một bậc. Người này nói năng không che đậy miệng, nghe qua thì có vài phần lỗ mãng, thế nhưng thực tế lại nắm bắt chuẩn quan hệ giữa mình và Sầm Vật Cương, nếu không chỉ sợ không dám nói ra những lời rối loạn như vậy.
Vương Tử Quân khẽ ho khan một tiếng, hắn cũng không nói lời nào, ánh mắt cũng không dừng lại trên người Thẩm Vạn Quân.
Vẻ lạnh lùng của Vương Tử Quân cũng không làm cho Thẩm Vạn Quân cảm thấy xấu hổ, hắn nở nụ cười thoải mái rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Ngoài Thẩm Vạn Quân và Từ Thành Kha thì những người còn lại đều có uy tín danh dự trong tỉnh Mật Đông. Bọn họ đa số đều không ở trong quan trường, thế nhưng nắm doanh nghiệp cũng có lực ảnh hưởng lớn của mình.
Ví dụ như Thịnh Lưu Duệ được Trương Tề Bảo giới thiệu cho Vương Tử Quân, người này cũng có mặt. Khi giới thiệu thì người này không tỏ ra rất cung kính, thế nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy có vài phần kiêu ngạo.
Vì mọi người chỉ là mới quen nên Vương Tử Quân căn bản không nói quá nhiều, chỉ ngẫu nhiên lên tiếng với La Binh hai ba câu. Nhưng tất cả mọi người nơi đây đều lấy Vương Tử Quân làm trung tâm, tất cả câu chuyện đều xoay quanh Vương Tử Quân.
Tình huống này làm cho bầu không khí cũng không quá nhiệt liệt.
Sau khi uống vài ly rượu thì Vương Tử Quân đứng lên nói: - Anh La, các anh cứ uống với nhau, tôi còn có chút chuyện, tôi phải đi trước một chút.
Tuy Vương Tử Quân nói ra những lời rất kỹ xảo, thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ chân thật đáng tin. La Binh vốn định khuyên Vương Tử Quân vài câu, thế nhưng lại không biết nói sao cho phải, lời nói cũng không thể thoát ra khỏi miệng.
- Chúng ta cùng nhau tiễn chân chủ tịch Vương. Từ Thành Kha thấy thái độ lãnh đạm của vương tử quân thì gương mặt béo tốt có chút khác thường, lúc này Vương Tử Quân phải đi, hắn vội vàng đứng lên. Có Từ Thành Kha dẫn đầu thì những người khác cũng nhanh chóng đứng lên, nhưng Vương Tử Quân lại khoát tay nói: - Chỉ đi hai ba bước thì cần gì phải đưa tiễn, các vị cứ ở lại uống rượu vui vẻ với giám đốc La là được.
Vương Tử Quân nói rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau khi hắn đi thì gian phòng trở nên rất yên tĩnh.
Bầu không khí yên tĩnh duy trì được một phút, sau đó Từ Thành Kha mới dung giọng không yên nói: - Các anh nói xem, chủ tịch Vương có buông tay ở sự kiện lần này không?
Tuy là Từ Thành Kha hỏi tất cả mọi người, thế nhưng từng luồng ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Vạn Quân. Thẩm Vạn Quân nâng ly của mình lên uống một ngụm, sau đó mới ung dung nói: - Tôi cảm thấy khởi đầu ngày hôm nay là không tệ.
- Anh Thẩm, anh không nên ở đây thừa nước đục thả câu, anh cũng không phải không thấy họ Vương kia cho ra cái giá quá lớn, mới uống vài ly, không nói lời nào đã bỏ đi, chúng ta còn chưa hiểu thế nào thì bỏ đi mất rồi. Thịnh Lưu Duệ nói có chút trắng trợn, bộ dạng của hắn giống như bất mãn vì hành vi của Vương Tử Quân.
Thẩm Vạn Quân giống như dễ dàng tha thứ cho Thịnh Lưu Duệ, hắn nhìn về phía Thịnh Lưu Duệ rồi vẫy tay nói: - Giám đốc Thịnh, anh gấp cái gì? Vương Tử Quân là ai? Anh ta không thể nào vừa gặp mặt đã hòa mình với chúng ta được.
Từ Thành Kha không lên tiếng, bốn phía cũng không có ai lên tiếng, thế là hắn không khỏi nâng ly lên uống một ngụm rồi nói: - Hôm nay tôi thấy rõ tình cảnh của Vương Tử Quân, các anh cũng biết rồi đấy, anh ấy có không ít cố kỵ với chúng ta.
- Dù Vương Tử Quân có nghĩ thế nào về chúng ta thì như vậy vẫn là rất bình thường. Thẩm Vạn Quân uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: - Nhưng có một điều mà mọi người phải nhớ kỹ, đó chính là chúng ta rất hữu dụng với Vương Tử Quân, nếu như người này không muốn bị Sầm Vật Cương ép cho không thể ngóc đầu ở Mật Đông, như vậy thì phải có được sự ủng hộ của chúng ta.
- Đúng, ông cụ nhà tôi có nói, cường long không áp địa đầu xà, những người như chúng ta khi làm việc còn phải nể mặt mũi đám địa đầu xà, huống hồ đó là Vương Tử Quân. Thịnh Lưu Duệ nói rồi khẽ gõ tay lên mặt bàn, gương mặt càng lộ ra vài phần ngạo nghễ.
Người chỗ này căn bản đã quen với sự kiêu ngạo của Thịnh Lưu Duệ, thế cho nên đại đa số mọi người cũng không quan tâm.
Khi mọi người đang trò chuyện với nhau, La Binh từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn đám người Thẩm Vạn Quân rồi dùng giọng không được tự nhiên nói: - Các vị, hôm nay chủ tịch Vương có việc, sau này chúng tay hãy tìm thời gian...
- Ha ha ha, anh La, có thể cùng dùng cơm một chỗ với chủ tịch Vương thì xem như anh em chúng tôi được hưởng hào quang từ anh rồi. Tôi nói cho anh biết, sau này cũng không còn ít chuyện nhờ anh liên hệ với chủ tịch Vương. Thẩm Vạn Quân không chờ La Binh nói xong thì đứng lên kéo tay lớn tiếng nói.
La Binh nghe thấy Thẩm Vạn Quân nói như vậy thì mới giảm bớt chút xấu hổ, hắn cười ha hả nói: - Anh Thẩm, sau này nếu anh có gì cần tôi thì cứ mở miệng, chỉ cần tôi có thể, nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng.
- Ha ha ha... Thẩm Vạn Quân cười to vài tiếng, sau đó nâng ly rượu lên nói: - Anh La, vừa rồi chủ yếu là hoan nghênh chủ tịch Vương, bây giờ anh em chúng ta cùng nâng ly vì tình hữu nghị.
Khi Thẩm Vạn Quân nâng ly lên, những người còn lại cũng nâng ly, bầu không khí trong phòng có chút nhiệt liệt.
Vương Tử Quân ngồi trên xe mà ngón tay gõ lên ghế da, lúc này trong lòng liên tục có nhiều ý nghĩ, chẳng qua chỉ liên quan đến tình hình gặp mặt hôm nay. Tuy cũng không ai nói toạc ra, thế nhưng hắn biết rõ người làm chủ ngày hôm nay chính là Thẩm Vạn Quân.
Thẩm Vạn Quân cho ra chiêu thức này rõ ràng muốn biểu hiện tư thái dựa vào người mình, thực tế còn bày biện ra thực lực của Thẩm Vạn Quân vào lúc hiện tại. Đám người Thịnh Lưu Duệ tuy không có chức vụ gì, thế nhưng ai cũng có lực ảnh hưởng không nhỏ ở Mật Đông, nếu như mình muốn ra tay cũng phải xem xét ném chuột vỡ bình.
Vương Tử Quân nghĩ đến Thẩm Vạn Quân mà không khỏi nghĩ đến Sầm Vật Cương, có thể làm cho Sầm Vật Cương phải chịu thiệt thòi, cuối cùng không giải quyết được gì, chuyện này không phải chỉ một mình Thẩm Vạn Quân là có thể làm được.
Vương Tử Quân cảm thấy muốn hoàn thành được chuyện này thì phải có người giúp đỡ, trong đầu hắn không khỏi lóe lên vài ý nghĩ, hắn nghĩ đến một người, đó là Đường Chấn Huy. Tuy lúc này Đường Chấn Huy đã rời khỏi Mật Đông, thế nhưng người này công tác nhiều năm ở Mật Đông, phải có những hiểu biết cụ thể về Mật Đông.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không gọi điện thoại ngay cho Đường Chấn Huy, hắn đi về nhà, sau đó mới gọi điện thoại cho Đường Chấn Huy.
- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ anh gọi điện thoại cho tôi, có phải có dặn dò gì không? Trong điện thoại vang lên giọng nói của Đường Chấn Huy, giọng điệu có vẻ thoải mái tự nhiên, rõ ràng là công tác rất thỏa mãn.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Lão lãnh đạo, nếu nói ra thì phải là ngài chỉ thị cho tôi, tôi có việc cần phải thỉnh giáo ngài.
- Có phải Sầm Vật Cương lại gây phiền toái cho cậu nữa không? Người này tuy làm việc rất đáng tín nhiệm, thế nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, không thể nhìn người ta mạnh hơn mình. Cậu đề cao hoạt động giúp đỡ con em lao động bên ngoài được học tập ở thành phố, đây là khởi đầu rất tốt, đối với những gì tôi hiểu về anh ấy, dù anh ấy không nói gì nhưng thật sự cảm thấy rất khó chịu. Nếu như sớm biết cậu có bản lĩnh như vậy, tôi sẽ ở lại Mật Đông để xem vẻ mặt của anh ấy vào lúc này như thế nào.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không lên tiếng. Sau khi nói thêm vài câu thì Vương Tử Quân mới nói: - Chủ tịch Đường, gần đây tập đoàn Thần Phương phải cải cách, xây dựng lại chế độ, bí thư Sầm giao chuyện này cho ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa khi đó còn đưa cho tôi xem một bức thư tố cáo liên quan đến tập đoàn Thần Phương.
- Tố cáo tập đoàn Thần Phương? Giọng nói của Đường Chấn Huy chợt đề cao hơn vài phần, sau khi nói xong thì lại trầm mặc. Rõ ràng Đường Chấn Huy đang suy xét những tin tức mà Vương Tử Quân đưa đến cho mình.
- Cậu phải thận trọng với những chuyện liên quan đến tập đoàn Thần Phương. Có lẽ cậu cũng đã nghe nói đến chuyện năm xưa của Sầm Vật Cương, với lực lượng và bản tính của Sầm Vật Cương mà căn bản còn phải nhượng bộ một bước, bây giờ anh ta giao cho cậu, có tâm tư gì tốt sao? Vương Tử Quân thầm gật đầu một cái, sau đó mới lẳng lặng nói: - Lão lãnh đạo, tôi gọi điện thoại cho ngài, chính là muốn xem xét ý kiến của ngài, để xem tôi phải làm gì mới tốt.
- Tôi cũng không thể cung cấp cho cậu một kế sách toàn mỹ ở sự kiện này, nhưng nếu như cậu không tìm ra được điểm phát lực, tôi đề nghị cậu nên chờ một chút, có một số việc mà gấp gáp là không được. Đường Chấn Huy nói xong thì dùng giọng đầy ý nghĩa nói: - Chờ một chút, khi đó biết thời thế để cho ra tấn công thì sẽ lập được công lao lớn hơn.
- Bố, chơi với con một lát đi. Khi Vương Tử Quân đang suy xét về chuyện của tập đoàn Thần Phương, Tiểu Bảo Nhi giống như một con khỉ nhỏ tinh nghịch chui vào trong lồng ngực hắn, sau đó cười hì hì nói.
Vì thời tiết của Mật Đông lúc này hơi nóng thế nên Tiểu Bảo Nhi chỉ mặc một chiếc quần ngắn, bộ dạng mập mạp với làn da trắng càng biểu hiện rõ ràng. Vương Tử Quân thấy Tiểu Bảo Nhi đang nhìn mình, thế là không khỏi cảm thấy tràn đầy yêu thương. Hắn bây giờ cũng xem như là quan chức cao cấp, chơi với con không khác nào cho ra một đãi ngộ ban thưởng to lớn. Hắn nhanh chóng ném sự việc nhức đầu sang một bên, sau đó cười ha hả nói với Tiểu Bảo Nhi: - Bảo bối láu lỉnh của bố, nói bố nghe xem hôm nay đi học thế nào.
- Còn thế nào nữa, không được như nhà trẻ, bố à, con nhớ trường cũ của mình. Tiểu Bảo Nhi vênh miệng lên dùng giọng bất mãn nói.
- Đi học tiểu học căn bản không giống với ở nhà trẻ, bây giờ con không còn là một cậu bé trong nhà trẻ, con là một học sinh tiểu học, điều này có ý nghĩa gì? Đó là con của bố đã lớn rồi. Vương Tử Quân căn bản có nhiều phương pháp dạy con, thế nên hắn nhanh chóng cười tủm tỉm nói với con mình.
Nhưng phương án của Vương Tử Quân giống như không có tác dụng quá lớn với Tiểu Bảo Nhi, nó dùng giọng không kiên nhẫn nói: - Bố, hôm nay cô giáo của con đã giảng một ngày liên tục. Mà bố cũng đừng nói đến sau này nữa, con không muốn lớn lên, con muốn mình luôn là Tiểu Bảo Nhi của bố mẹ.
Vương Tử Quân nghe những lời này của Tiểu Bảo Nhi thì căn bản không biết nên nói thế nào để biểu đạt tâm tình của mình, đúng lúc này Tiểu Bảo Nhi lại cười nói: - Bố, con nghe bạn Lý Nghiêm Kha trong lớp nói ở quê của bạn ấy rất thú vị, không những có dòng sông nhỏ, trong sông còn có nhiều tôm cá, mỗi lần bạn ấy về thăm ông bà đều đi ra sông bắt tôm cá. Bố nói xem khi nào có thời gian rảnh, chúng ta đến nhà bạn ấy một chuyến nhé?
Vương Tử Quân nghe thấy ba chữ Lý Nghiêm Kha thì không khỏi sững người, hắn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Khi hắn đang suy tư xem Lý Nghiêm Kha là ai thì nhịn không được phải cười nói: - Con ngồi cùng bàn với Lý Nghiêm Kha sao?
- Đúng vậy, nghe cô giáo giới thiệu là bạn ấy đến từ nông thôn, nhiều bạn học trong lớp tình nguyện ngồi cùng bàn với bạn ấy, cuối cùng bạn ấy chọn con ngồi cùng bàn. Tiểu Bảo Nhi giống như làm được chuyện gì đó rất giỏi, nó dùng giọng đắc ý báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của con trai mà không biết nên nói cái gì. Hắn biết con trẻ thường rất tinh khiết, thế nhưng nếu bảo hắn khen con mình có bản lĩnh ở phương diện này, hắn thật sự không nói nên lời.
Tiểu Bảo Nhi lần này đến trường cũng không phải là Vương Tử Quân đi đăng ký, thế nên bây giờ cũng không ai biết Tiểu Bảo Nhi là con trai của Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân đang tiến hành trao đổi với Tiểu Bảo Nhi trên phương diện tư tưởng, đúng lúc Mạc Tiểu Bắc đi đến. Khi thấy Mạc Tiểu Bắc thì Tiểu Bảo Nhi vội vàng rời khỏi ngực Vương Tử Quân.
- Tiểu Bảo Nhi, ngày mai con còn phải đi học, con đi ngủ sớm đi. Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Tiểu Bảo Nhi rồi dùng giọng dịu dàng nói.
- Con biết rồi, mẹ! Tiểu Bảo Nhi không hiểu nguyên nhân gì mà luôn coi lời nói của Mạc Tiểu Bắc là thánh chỉ, thế nhưng nó lại rất thân cận với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn con trai đi ngủ thì cười nói: - Để cho con chơi thêm một lúc cũng được, không cần ép con cái quá căng.
- Anh nói thì dễ lắm, tiểu tử kia bây giờ mới có chút quy củ, trước đó nó về thủ đô được sủng ái đến mức không thấy rõ nam bắc, không thể quản được. Mạc Tiểu Bắc nói rồi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân: - Em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ đến công tác ở thư viện tỉnh.
/1843
|