Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1593: Anh đấu tranh anh dũng cho tôi, tôi ở phía sau ngăn nước cho anh.(1)
/1843
|
Ngày chín tháng tám, hội nghị thứ mười một của hội đồng nhân dân tỉnh Mật Đông đã kết thúc thắng lợi. Bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương chủ trì hội nghị, lần này hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua chương trình nghị sự miễn đi chức vụ của đồng chí Đường Chấn Huy, bổ nhiệm đồng chí Vương Tử Quân từ phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh lên làm quyền chủ tịch tỉnh...
Nhân dân tỉnh Mật Đông xem chương trình thời sự chủ yếu chú ý đến thông tin Vương Tử Quân trở thành quyền chủ tịch tỉnh Mật Đông.
Tin tức này đối với người thường thi bọn họ chỉ có chút giật mình, thế nhưng cũng không quá chú ý, dù sao thì bọn họ còn cách quá xa với vị trí chủ tịch tỉnh như thế này.
Nhưng ngay sau đó lại có nhiều người nghe sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, khi độ tuổi của Vương Tử Quân được thông báo làm cho nhiều người không khỏi cảm thấy sợ hãi. Người này chưa đến bốn mươi đã là chủ tịch tỉnh Mật Đông, đối với nhiều người thì căn bản là quá khủng khiếp.
- Còn trẻ như vậy đã là chủ tịch tỉnh, có năng lực gì không? Một vài người trưởng thành lão luyện tỏ ra có chút lo lắng.
Có nhiều người tỏ ra cảm thán, có người cảm thán thật lòng, có người vì ghen ghét, cũng có người cảm thấy bất mãn thay cho mình.
Nhưng dù bọn họ có phản ứng thế nào, ngày 9/8 này Vương Tử Quân trở thành chủ đề nghị luận chủ yếu trong tỉnh Mật Đông, thậm chí là trong cả nước.
Vương Tử Quân là người trong cuộc cũng không nghe thấy những lời nghị luận này, bây giờ hắn đang ngồi trong phòng khách sạn Thịnh Thế vừa uống trà vừa trò chuyện với Sầm Vật Cương. Lúc này trên mặt Sầm Vật Cương có vài phần đỏ ửng, vừa rồi khi tiếp rượu phó trưởng ban tổ chức trung ương xuống Mật Đông có vài phần sảng khoái, thế cho nên có vài phần men say.
- Bí thư Tử Quân, không, sau này sẽ là chủ tịch Tử Quân, anh đã biết cơ bản về thế cục ở tỉnh Mật Đông, sau này tôi hy vọng hai ta có thể phối hợp công tác với nhau thúc đẩy kinh tế Nam Giang. Tôi đã lớn tuổi, không nghĩ đến gì khác, chỉ mong làm tốt một việc, đó chính là không phụ lòng tín nhiệm của tổ chức và nhân dân. Sầm Vật Cương uống một hớp nước, đầu lưỡi có hơi tê.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Sầm Vật Cương, hắn vừa cười vừa nói: - Bí thư Sầm, ngài là cây cột chống trời trong tỉnh Mật Đông, tôi vừa mới đến chưa lâu, mặc dù có được sự giúp đỡ của ngài và chủ tịch Đường, căn bản đã có vài phần hiểu rõ về Mật Đông, thế nhưng những hiểu biết này vẫn còn nông cạn, làm việc cũng sẽ không thiếu khiếm khuyết, thế nên sau này mong ngài giúp đỡ nhiều hơn.
Sầm Vật Cương cười cười, trên mặt có vài phần đắc ý, hắn nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh nên lớn mật công tác, nếu có người nào đui mù cản tay anh, anh cứ nói với tôi, tôi sẽ thu thập anh ta.
Vương Tử Quân nghe những lời cực kỳ khí phách của Sầm Vật Cương mà chỉ cười cười không nói, biểu hiện này của hắn cũng xem như đánh thức một Sầm Vật Cương đang có chút thất thố. Lão cười cười với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Tử Quân, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi, cũng không còn sớm nữa, ngày mai có công tác cần làm.
Vương Tử Quân bắt tay cáo từ Sầm Vật Cương, hắn nhìn hình bóng Sầm Vật Cương rời đi, không khỏi thở dài một hơi. Lần đầu tiên hắn đến tỉnh Mật Đông thì có đàm đạo qua với Sầm Vật Cương, khi đó Sầm Vật Cương còn giới thiệu cho hắn không ít tình huống. Nhưng bây giờ sau khi hai người chính thức hợp tác, vị trí của Vương Tử Quân thay đổi lớn, nhìn qua cuộc nói chuyện lần đầu tiên trước đó lại thấy quá ngắn gọn.
Cũng may Vương Tử Quân cũng không ôm hy vọng quá lớn, mặc dù thái độ của Sầm Vật Cương khi đó làm hắn khá thất lạc.
Tuy Vương Tử Quân cảm thấy trong đó không có vấn đề, thế nhưng chủ yếu là thái độ của Sầm Vật Cương. Người này đã có thói quen nói một không hai, vẫn hy vọng mình giống như Đường Chấn Huy trước đó.
Xem ra phương diện ma xát là không thể thiếu được.
Khi Vương Tử Quân đang thầm cảm khái thì một người phụ nữ trẻ tuổi đi đến bên cạnh hắn nói: - Chủ tịch Vương, chủ tịch Hà đã chờ ngài một giờ ở phòng trà lầu bốn, anh ấy nói tôi sang hỏi xem ngài có thời gian rảnh không?
Cô gái này dáng người cao ráo, mặc trang phục màu xám như tiếp viên hàng không, càng phụ trợ cho cơ thể thêm lung linh. Vương Tử Quân vừa mới uống chút rượu, bây giờ thấy cô gái này thì không khỏi nóng lòng lên.
Nhưng Vương Tử Quân lại khống chế khá tốt, chỉ sau nháy mắt đã khống chế tâm tư như ngựa non của mình, hắn nhìn về phía cô gái rồi cười nói: - Cô đưa tôi đi gặt mặt chủ tịch Hà một chút.
Phụ nữ luôn mẫn cảm với ánh mắt của đàn ông, khi ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên người mình, nàng cảm thấy trái tim đập lên không ngừng. Nàng thật sự có khát vọng tiếp cận mãnh liệt với người đàn ông đứng hàng thứ hai trong tỉnh Mật Đông.
Nàng cũng không thiếu tiếp xúc nhiều thứ mặt trái trong khách sạn, nàng cũng biết có vài chị em của mình lấy tuổi xuân ra làm vốn, trổ hết tài năng, bây giờ đã là những nữ giám đốc xí nghiệp được người ta chú ý.
Nếu như chủ tịch Vương có ý nghĩ này, như vậy nàng có thể từ chối sao?
Vương Tử Quân không biết chỉ một ý nghĩ lóe lên trong đầu mình mà làm cho trái tim của cô gái kia chạy như hươu non. Hắn được cô gái này đưa lên lầu, hắn vừa đi vừa nghĩ đến chuyện gặp mặt Hà Kiến Chương.
Xem ra Hà Kiến Chương tuy là người làm việc cứng nhắc nhưng vào thời điểm mấu chốt lại rất khôn khéo, đối phương biết rõ vì sao mình đi đến bước này, cũng hiểu bước kế tiếp nên đi thế nào. Nhìn từ điểm này thì Vương Tử Quân cảm thấy rất thích liên hệ với những người thông minh.
Một phút sau Vương Tử Quân được gặp Hà Kiến Chương. Lúc này Hà Kiến Chương đang mặc tây trang ngồi uống trà trong phòng, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hắn vội vàng đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, ngài muốn thi triển kế hoạch lớn, tội gì phải làm khổ một người lớn tuổi như tôi?
Khi Vương Tử Quân bắt tay Hà Kiến Chương, hắn cười nói: - Trước khi chủ tịch Đường ra đi thì có đề cử chủ tịch Hà với tôi, nói ngài là một cán bộ lão thành ở Mật Đông, cực kỳ hiểu rõ các hạng mục công tác trong tỉnh. Tôi vừa đến Mật Đông chưa bao lâu, kinh nghiệm công tác còn thiếu, lúc này cần có một người kinh nghiệm phong phú như ngài để đền bù khiếm khuyết. Vì sự phát triển của Mật Đông, tôi không thể không đề cử chủ tịch Hà, nếu không thì còn ai để đề cử nữa?
Tuy lần này vừa gặp mặt thì Hà Kiến Chương đã nói lời oán trách với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ vui mừng với tình huống tiến thêm một bước của mình. Đến vị trí của hắn, hắn cảm thấy tốt nhất là mình nên đến công tác thêm một vài năm ở hội đồng nhân dân hoặc là mặt trận tổ quốc tỉnh.
Nếu như không thể làm được như vậy, chỉ có thể trực tiếp về hưu. Nhưng Hà Kiến Chương không ngờ ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại của một người bạn, nó cho hắn biết mình được xác định là nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông.
Tin tức này làm cho Hà Kiến Chương cực kỳ khiếp sợ, nếu như không phải người bạn kia có kết giao với hắn nhiều năm, chỉ sợ hắn sẽ cho rằng người ta đang đùa giỡn mình.
Nhân dân tỉnh Mật Đông xem chương trình thời sự chủ yếu chú ý đến thông tin Vương Tử Quân trở thành quyền chủ tịch tỉnh Mật Đông.
Tin tức này đối với người thường thi bọn họ chỉ có chút giật mình, thế nhưng cũng không quá chú ý, dù sao thì bọn họ còn cách quá xa với vị trí chủ tịch tỉnh như thế này.
Nhưng ngay sau đó lại có nhiều người nghe sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, khi độ tuổi của Vương Tử Quân được thông báo làm cho nhiều người không khỏi cảm thấy sợ hãi. Người này chưa đến bốn mươi đã là chủ tịch tỉnh Mật Đông, đối với nhiều người thì căn bản là quá khủng khiếp.
- Còn trẻ như vậy đã là chủ tịch tỉnh, có năng lực gì không? Một vài người trưởng thành lão luyện tỏ ra có chút lo lắng.
Có nhiều người tỏ ra cảm thán, có người cảm thán thật lòng, có người vì ghen ghét, cũng có người cảm thấy bất mãn thay cho mình.
Nhưng dù bọn họ có phản ứng thế nào, ngày 9/8 này Vương Tử Quân trở thành chủ đề nghị luận chủ yếu trong tỉnh Mật Đông, thậm chí là trong cả nước.
Vương Tử Quân là người trong cuộc cũng không nghe thấy những lời nghị luận này, bây giờ hắn đang ngồi trong phòng khách sạn Thịnh Thế vừa uống trà vừa trò chuyện với Sầm Vật Cương. Lúc này trên mặt Sầm Vật Cương có vài phần đỏ ửng, vừa rồi khi tiếp rượu phó trưởng ban tổ chức trung ương xuống Mật Đông có vài phần sảng khoái, thế cho nên có vài phần men say.
- Bí thư Tử Quân, không, sau này sẽ là chủ tịch Tử Quân, anh đã biết cơ bản về thế cục ở tỉnh Mật Đông, sau này tôi hy vọng hai ta có thể phối hợp công tác với nhau thúc đẩy kinh tế Nam Giang. Tôi đã lớn tuổi, không nghĩ đến gì khác, chỉ mong làm tốt một việc, đó chính là không phụ lòng tín nhiệm của tổ chức và nhân dân. Sầm Vật Cương uống một hớp nước, đầu lưỡi có hơi tê.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Sầm Vật Cương, hắn vừa cười vừa nói: - Bí thư Sầm, ngài là cây cột chống trời trong tỉnh Mật Đông, tôi vừa mới đến chưa lâu, mặc dù có được sự giúp đỡ của ngài và chủ tịch Đường, căn bản đã có vài phần hiểu rõ về Mật Đông, thế nhưng những hiểu biết này vẫn còn nông cạn, làm việc cũng sẽ không thiếu khiếm khuyết, thế nên sau này mong ngài giúp đỡ nhiều hơn.
Sầm Vật Cương cười cười, trên mặt có vài phần đắc ý, hắn nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh nên lớn mật công tác, nếu có người nào đui mù cản tay anh, anh cứ nói với tôi, tôi sẽ thu thập anh ta.
Vương Tử Quân nghe những lời cực kỳ khí phách của Sầm Vật Cương mà chỉ cười cười không nói, biểu hiện này của hắn cũng xem như đánh thức một Sầm Vật Cương đang có chút thất thố. Lão cười cười với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Tử Quân, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi, cũng không còn sớm nữa, ngày mai có công tác cần làm.
Vương Tử Quân bắt tay cáo từ Sầm Vật Cương, hắn nhìn hình bóng Sầm Vật Cương rời đi, không khỏi thở dài một hơi. Lần đầu tiên hắn đến tỉnh Mật Đông thì có đàm đạo qua với Sầm Vật Cương, khi đó Sầm Vật Cương còn giới thiệu cho hắn không ít tình huống. Nhưng bây giờ sau khi hai người chính thức hợp tác, vị trí của Vương Tử Quân thay đổi lớn, nhìn qua cuộc nói chuyện lần đầu tiên trước đó lại thấy quá ngắn gọn.
Cũng may Vương Tử Quân cũng không ôm hy vọng quá lớn, mặc dù thái độ của Sầm Vật Cương khi đó làm hắn khá thất lạc.
Tuy Vương Tử Quân cảm thấy trong đó không có vấn đề, thế nhưng chủ yếu là thái độ của Sầm Vật Cương. Người này đã có thói quen nói một không hai, vẫn hy vọng mình giống như Đường Chấn Huy trước đó.
Xem ra phương diện ma xát là không thể thiếu được.
Khi Vương Tử Quân đang thầm cảm khái thì một người phụ nữ trẻ tuổi đi đến bên cạnh hắn nói: - Chủ tịch Vương, chủ tịch Hà đã chờ ngài một giờ ở phòng trà lầu bốn, anh ấy nói tôi sang hỏi xem ngài có thời gian rảnh không?
Cô gái này dáng người cao ráo, mặc trang phục màu xám như tiếp viên hàng không, càng phụ trợ cho cơ thể thêm lung linh. Vương Tử Quân vừa mới uống chút rượu, bây giờ thấy cô gái này thì không khỏi nóng lòng lên.
Nhưng Vương Tử Quân lại khống chế khá tốt, chỉ sau nháy mắt đã khống chế tâm tư như ngựa non của mình, hắn nhìn về phía cô gái rồi cười nói: - Cô đưa tôi đi gặt mặt chủ tịch Hà một chút.
Phụ nữ luôn mẫn cảm với ánh mắt của đàn ông, khi ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên người mình, nàng cảm thấy trái tim đập lên không ngừng. Nàng thật sự có khát vọng tiếp cận mãnh liệt với người đàn ông đứng hàng thứ hai trong tỉnh Mật Đông.
Nàng cũng không thiếu tiếp xúc nhiều thứ mặt trái trong khách sạn, nàng cũng biết có vài chị em của mình lấy tuổi xuân ra làm vốn, trổ hết tài năng, bây giờ đã là những nữ giám đốc xí nghiệp được người ta chú ý.
Nếu như chủ tịch Vương có ý nghĩ này, như vậy nàng có thể từ chối sao?
Vương Tử Quân không biết chỉ một ý nghĩ lóe lên trong đầu mình mà làm cho trái tim của cô gái kia chạy như hươu non. Hắn được cô gái này đưa lên lầu, hắn vừa đi vừa nghĩ đến chuyện gặp mặt Hà Kiến Chương.
Xem ra Hà Kiến Chương tuy là người làm việc cứng nhắc nhưng vào thời điểm mấu chốt lại rất khôn khéo, đối phương biết rõ vì sao mình đi đến bước này, cũng hiểu bước kế tiếp nên đi thế nào. Nhìn từ điểm này thì Vương Tử Quân cảm thấy rất thích liên hệ với những người thông minh.
Một phút sau Vương Tử Quân được gặp Hà Kiến Chương. Lúc này Hà Kiến Chương đang mặc tây trang ngồi uống trà trong phòng, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hắn vội vàng đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, ngài muốn thi triển kế hoạch lớn, tội gì phải làm khổ một người lớn tuổi như tôi?
Khi Vương Tử Quân bắt tay Hà Kiến Chương, hắn cười nói: - Trước khi chủ tịch Đường ra đi thì có đề cử chủ tịch Hà với tôi, nói ngài là một cán bộ lão thành ở Mật Đông, cực kỳ hiểu rõ các hạng mục công tác trong tỉnh. Tôi vừa đến Mật Đông chưa bao lâu, kinh nghiệm công tác còn thiếu, lúc này cần có một người kinh nghiệm phong phú như ngài để đền bù khiếm khuyết. Vì sự phát triển của Mật Đông, tôi không thể không đề cử chủ tịch Hà, nếu không thì còn ai để đề cử nữa?
Tuy lần này vừa gặp mặt thì Hà Kiến Chương đã nói lời oán trách với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ vui mừng với tình huống tiến thêm một bước của mình. Đến vị trí của hắn, hắn cảm thấy tốt nhất là mình nên đến công tác thêm một vài năm ở hội đồng nhân dân hoặc là mặt trận tổ quốc tỉnh.
Nếu như không thể làm được như vậy, chỉ có thể trực tiếp về hưu. Nhưng Hà Kiến Chương không ngờ ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại của một người bạn, nó cho hắn biết mình được xác định là nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông.
Tin tức này làm cho Hà Kiến Chương cực kỳ khiếp sợ, nếu như không phải người bạn kia có kết giao với hắn nhiều năm, chỉ sợ hắn sẽ cho rằng người ta đang đùa giỡn mình.
/1843
|