Cố Tắc Viêm lẳng lặng uống trà, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Hắn giống như một ông thầy dạy âm nhạc, khi nào vui vẻ thì thường thích gõ ngón tay xuống mặt bàn theo nhịp mà mình thích.
Vài tháng gần đây Cố Tắc Viêm căn bản không quá vui sướng. Hắn vốn là người nhất ngôn cửu đỉnh ở ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng khi Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy liên minh với nhau thì hắn cảm thấy cực kỳ bị chèn ép. Chưa nói đến những vấn đề không có tác dụng giống như trước, người trợ thủ đắc lực nhất của hắn là Lý Hanh Dư bây giờ cũng đi xuống làm bí thư thị ủy Kim Hà.
Tuy Lý Hanh Dư đến thành phố Kim Hà nhận công tác cũng không một câu oán hận, thế nhưng Lý Hanh Dư rời đi làm cho thực lực của Cố Tắc Viêm bị tổn thương khá lớn. Chưa nói đến những phương diện gì khác, ví dụ như con đường nhận tin tức của hắn bây giờ cũng không còn được thông thoáng như xưa.
Khi Lý Hanh Dư làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì Cố Tắc Viêm biết Trương Tề Bảo là phó thư ký trưởng, thế nhưng hắn cũng không quan tâm, giống như tất cả mọi mỹ nữ đều được hắn thu vào trong túi, dù Trương Tề Bảo có múa đẹp thế nào thì hắn cũng chỉ đứng từ xa nhìn mà thôi. Mặc dù Trương Tề Bảo là nhân tài khó có được, thế nhưng hắn cũng không muốn cho đối phương dựa vào mình.
Mối quan hệ giữa Lý Hanh Dư và Trương Tề Bảo cũng không được tốt lắm, Cố Tắc Viêm dù là phó chủ tịch thường ủy thế nhưng có một số việc cũng phải quan âm đến thể diện của Lý Hanh Dư. Nhưng bây giờ thì hắn có chút hối hận, nếu như trước kia hắn vung ty kéo Trương Tề Bảo, biết đâu Trương Tề Bảo sẽ đi theo hắn rồi? Ôi, không thể nói lời mỹ mãn như vậy được, việc gì cũng không nên làm quá tốt, điều này thì Cố Tắc Viêm hiểu. Nhưng nếu trước đó hắn đưa cành ô liu cho Trương Tề Bảo, hắn tin chắc với trí tuệ chính trị của Trương Tề Bảo thì sẽ dựa vào mình.
Bây giờ Trương Tề Bảo là một thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, người này công tác cực kỳ kín kẽ, thế cho nên Cố Tắc Viêm cảm thấy người của mình ở ủy ban nhân dân tỉnh càng lúc càng ít. Khi mà Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân liên hợp chống lại Sầm Vật Cương, cho dù một vài người trước kia đi theo Cố Tắc Viêm thì bây giờ cũng biểu hiện tư thái như gần như xa.
Cố Tắc Viêm căn bản cực kỳ tức giận với trạng thái này, thế nhưng hắn không có biện pháp thay đổi trạng thái này. Dù sao thì Đường Chấn Huy sắp lui ra, dù là Cố Tắc Viêm có muốn thúc đẩy thì Sầm Vật Cương cũng tránh không đâm đầu vào mũi nhọn.
Cố Tắc Viêm nghĩ đến những gì mình nghe được hôm nay mà không khỏi sinh ra cảm giác mở rộng tầm mắt. Hắn vốn còn cảm thấy không thoải mái vì Sầm Vật Cương để cho Đường Chấn Huy phóng túng quá mức, thế nhưng tâm tư này bây giờ căn bản là không còn.
Bí thư Sầm không hỗ danh là bí thư Sầm, chỉ cần vung tay đã có thể dễ dàng thu phục được Đường Chấn Huy. Nếu không có Đường Chấn Huy, tôi xem Vương Tử Quân anh còn làm được gì? Nhưng lần này thật sự là quá có lợi cho Đường Chấn Huy, một người vốn phải chào tạm biệt võ đài chính trị, thế nhưng bây giờ ma xui quỷ khiến thế nào lại được công tác thêm vài năm nữa.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, hắn nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó nhanh chóng nghe máy: - Chào anh, tôi là Cố Tắc Viêm.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của thư ký trưởng Phương Anh Hồ: - Chào chủ tịch Cố, tôi là Phương Anh Hồ, chúc mừng anh.
Lời nói của Phương Anh Hồ trong điện thoại căn bản là không quá rõ ràng, thế nhưng Cố Tắc Viêm nghe qua mà hiểu được vài phần, thế là cười nói: - Thư ký trưởng, còn chưa có chuyện gì xảy ra, có gì mà chúc mừng?
- Sau khi Đường Chấn Huy đi thì Vương Tử Quân dù không muốn tiến lên vẫn phải tiến lên, bây giờ trong tỉnh Mật Đông ngoài anh ra thì ai sẽ là người nắm giữ trọng trách phó chủ tịch thường vụ tỉnh? Hơn nữa trong sự kiện này thì bí thư Sầm chỉ đích danh nhân tuyển là anh.
Tuy Cố Tắc Viêm cực kỳ tự tin rằng Sầm Vật Cương sẽ cho mình tiến thêm một bước, thế nhưng khi nghe Phương Anh Hồ nói như vậy thì hắn vẫn cảm thấy rất thoải mái. Hắn cười cười nói: - Điều này cần thư ký trưởng giúp đỡ nhiều hơn, sau khi thành công thì tôi nhất định sẽ cảm tạ ân tình thắm thiết của anh.
Phương Anh Hồ nói hai câu khách khí rồi chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng lúc này tinh thần của Cố Tắc Viêm nhanh chóng tỉnh táo lại: - Thư ký trưởng của tôi, anh đi theo bí thư Sầm đã vài năm, tuy vị trí thư ký trưởng rất oai phong, thế nhưng tôi cảm thấy anh càng nên tiến thêm một bước, không bằng anh đi sang ủy ban nhân dân tỉnh...
- Nếu tôi đây tiến lên một bước thì vị trí phó chủ tịch thường ủy sẽ phải nhường lại, anh nên đến nhận lấy trọng trách, sau này dù đi bên nào thì cũng có một phần lý lịch rất tốt.
Đầu đây bên kia có chút trầm mặc, Cố Tắc Viêm thấy đây là chuyện tốt, tình huống trầm mặc lúc này chính là đại biểu cho Phương Anh Hồ đang động tâm với lời đề nghị của mình. Hắn chợt thầm nghĩ, mình nói như vậy là căn bản rất khôn ngoan, Phương Anh Hồ có quan hệ tốt với mình, hơn nữa lại là người có thủ đoạn, chỉ cần mình và đối phương liên thủ, lại có được sự giúp đỡ của bí thư Sầm, cho dù Vương Tử Quân có là chủ tịch tỉnh thì sau này cũng phải nhìn vào vẻ mặt của hai người mình.
- Anh cảm thấy bí thư Sầm bên kia sẽ đồng ý sao? Phương Anh Hồ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói có chút lo lắng.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Thư ký trưởng, người khác nếu có ý nghĩ này thì bí thư Sầm sẽ xem xét lại, nhưng anh là ai? Anh là ái tướng đệ nhất của bí thư Sầm, đưa anh đi tìm thêm kinh nghiệm và lý lịch công tác, như vậy sao bí thư không đồng ý cho được? Nếu anh cảm thấy khó thể mở miệng, tôi sẽ nhắc nhở với bí thư Sầm, để xem ý kiến của anh ấy là như thế nào?
- Vậy làm phiền chủ tịch Tắc Viêm. Phương Anh Hồ lập tức đồng ý, trực tiếp cài sự việc lên đầu Cố Tắc Viêm, nhưng sau đó hắn lại cười nói: - Chủ tịch Cố, mặc kệ có được hay không, dù thế nào tôi cũng cảm ơn anh.
Cố Tắc Viêm cúp điện thoại và thầm nghĩ Phương Anh Hồ đúng là quá ranh ma, người này đã sớm có ý nghĩ như vậy, thế nhưng lại chờ mình nói ra mớ chịu. Nhưng hắn cũng thật sự có ý nghĩ muốn giúp cho Phương Anh Hồ, như vậy căn bản không có hại với hắn, như vậy sao không làm?
Nhận được ủy thác của người ta thì phải đi làm việc, Cố Tắc Viêm lúc này cũng không muốn xử lý công tác của mình, hắn do dự nửa giờ rồi đi về phía khu văn phòng thường ủy
Khi còn chưa đi lên lầu thì Cố Tắc Viêm đã thấy một hình bóng quen thuộc phía trước, khi thấy người kia thì hắn không khỏi nhíu mày. Trong số những phó chủ tịch thì phần lớn đều khách khí với hắn, thế nhưng Hà Kiến Chương kia lại căn bản không coi hắn ra gì. Cố Tắc Viêm tuy căm hận một người lớn tuổi hơn lại có lý lịch dày hơn mình là Hà Kiến Chương, thế nhưng hắn lại không có biện pháp gì.
May mà người kia sắp lui ra đến nơi, lần này không bằng mình lợi dụng cơ hội nói với bí thư Sầm, để cho người kia sang công tác ở mặt trận tổ quốc cho rồi. Hắn thầm có ý nghĩ như vậy, thế là nụ cười trên mặt càng sáng lạn. Hắn tiến lên nghênh đón Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, gần đây anh bận rộn gì vậy? Mỗi lần gặp mặt thì anh đều bận rộn như thế.
- Chào chủ tịch Cố. Hà Kiến Chương thấy Cố Tắc Viêm thì cũng không có ý dừng lại, hắn chỉ thuận miệng nói: - Bây giờ tình hình hạn hán đang khá nặng nề, tôi đang tranh thủ tài chính chống hạn. Chủ tịch Cố, anh xem có thể cho ra biện pháp gì giúp đỡ chúng tôi một chút được không?
- Tôi cũng không quản khối tài chính! Chủ tịch Hà, anh nên đi tìm bí thư Vương thì hơn. Cố Tắc Viêm nhìn hình bóng vội vàng của Hà Kiến Chương, trong lòng càng thêm không thoải mái. Hà Kiến Chương này đến lúc nào rồi mà gặp mình vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu như vậy? Anh là người gần đất xa trời, còn không thèm quan tâm đến tôi, anh nghĩ mình là ai?
Cố Tắc Viêm nhìn hình bóng của Hà Kiến Chương biến mất àm không khỏi đón đầu một nhân viên công tác hỏi: - Chủ tịch Hà vừa rồi đi gặp ai vậy?
Nhân viên công tác bị Cố Tắc Viêm nhìn vào chằm chằm, hắn do dự giây lát rồi dùng giọng thành thật nói: - Vừa rồi tôi thấy chủ tịch Hà đi đến phòng làm việc của bí thư Vương.
Cố Tắc Viêm nghe nói Hà Kiến Chương vừa vào phòng làm việc của bí thư Vương thì càng như bị nghẹn cái gì đó nơi cổ, thế nhưng lúc này hắn không thể biểu hiện gương mặt như vậy trước mắt thủ hạ. Hắn khẽ cười với người này, sau đó chậm rãi đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
- Chủ tịch Tắc Viêm, anh đi gặp bí thư Sầm sao? Khi Cố Tắc Viêm đang suy xét vài vấn đề, chợt có người lên tiếng chào hỏi. Hắn có chút kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu thấy Vi Yến Qui từ trên lầu đi xuống, theo sau là kinh tế và một nhóm nhân viên công tác, thật sự là một đám người.
Sau khi trò chuyện với nhau ở thủ đô lần trước thì mối quan hệ giữa Cố Tắc Viêm và Vi Yến Qui đã đạt đến độ cao mới, lúc này thấy Vi Yến Qui thì hắn không khỏi cười ha hả nói: - Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của bí thư Sầm, thế nên tôi phải đi sang một chút.
Cố Tắc Viêm nói ra những lời này rõ ràng là bịa đặt, nhưng hắn nói cực kỳ trấn tĩnh, không có chút biểu hiện khác thường. Hắn sở dĩ nói như vậy chính là vì muốn cho Vi Yến Qui biết mình trong ý nghĩ của bí thư Sầm là như thế nào, có độ nặng ra sao. Dù sao thì cũng không có vài người được bí thư Sầm đặc biệt gọi điện thoại như vậy.
Vi Yến Qui không thể nào hỏi Sầm Vật Cương về việc này được, vì thế đây là một thủ đoạn nhỏ có tác dụng của Cố Tắc Viêm, lúc cần thì phải dùng.
Sau khi nói xong thì Cố Tắc Viêm còn quan sát phản ứng của Vi Yến Qui, thấy gương mặt của đối phương căn bản là bất động, không có phản ứng, nhưng trong mắt có vài phần âm trầm.
- Ha ha, tôi quên anh là người bận rộn, tôi đang chuẩn bị mời anh đến phòng làm việc của tôi bàn vài vấn đề. Vi Yến Qui chợt khôi phục lại như thường, hắn tươi cười nói với Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Thật là không khéo, thế này đi, bí thư Vi, tối nay nếu ngài có rảnh thì hai ta uống vài ly, đã lâu rồi tôi chưa có cơ hội báo cáo tư tưởng cho ngài.
- Tốt, như vậy tối nay chúng ta bàn luận một chút. Tắc Viêm, những ngày an nhàn của anh đã đến rồi, tuy chỉ là tiến lên một bước nhỏ nhưng dù sao cũng phải chúc mừng anh. Vi Yến Qui nói rồi khẽ nở nụ cười nhàn nhạt.
Cố Tắc Viêm thật sự sảng khoái vì lời nói của Vi Yến Qui, dù sao thì ép người a phải nói ra cũng có nội dung khác biệt. Nhưng hắn vẫn bày ra bộ dạng khoát tay áo nói: - Chuyện này còn chưa có kết luận, xem anh nói gì kìa, nếu nói chúc mừng thì phải là bí thư Vương, vài ngày nữa không phải anh ấy sẽ từ phó lên chính sao?
Vi Yến Qui biết rõ sự khác biệt giữa chữ phó và chữ chính, hắn không nói gì thêm, chỉ cười ha hả đi xuống lầu.
Cố Tắc Viêm nhìn Vi Yến Qui rời đi mà vẻ mặt có thêm vài phần ngưng trọng, sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Vi Yến Qui, hắn nhanh chóng đi về phía lầu ba. Tuy rất nhiều người thấy hắn vẫn mở lời nịnh nọt, thế nhưng hắn cũng biết mình không thể phớt lời Vi Yến Qui, mà chính hắn cần phải vận dụng sức lực với bí thư Sầm ở bên kia.
Trong phòng họp số ba tỉnh ủy Mật Đông, lúc này đã có đầy người đang ngồi, thế nhưng so với thế cục điều hoa trước kia, bây giờ người trong phòng họp chia làm hai phái. Không, phải xem đó giống như xu thế giữa hai địa phương với nhau.
- Cán bộ tỉnh Nam Giang thật sự rất trẻ tuổi. Trưởng phòng tổ chức thành phố Đồng Lục là Mễ Thần Thịnh khẽ nói với chủ tịch Cao Đại Hòa ở bên cạnh.
Cao Đại Hòa khẽ gật đâu, hắn cũng không nói lời nào. Vì hội nghị lần này vốn phải là Lôi Hợp Tuấn tham gia, vì Lôi Hợp Tuấn có chuyện nên hắn mới là người đến thay. Lúc này thành phố Đồng Lục sẽ phải tiếp nhận hơn hai mươi cán bộ, sắp xếp cuộc sống cho số cán bộ này căn bản là một công tác rất quan trọng.
Tuy Cao Đại Hòa đang đánh giá đám cán bộ Nam Giang, thế nhưng tâm tư của hắn lại đặt lên phần tin tức mình vừa nhận được. Chủ tịch Đường được điều lên quốc hội, bí thư Vương cũng sẽ tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh.
Tin tức này tuy chỉ liên quan đến hai người, thế nhưng sẽ làm cho cục diện chính trị ở Mật Đông biến hóa, biết đâu những cơn địa chấn tiếp theo sẽ bắt đầu từ những dư chấn vào lúc này? Hơn nữa sẽ làm cho đám quan viên địa phương như bọn họ có người bay cao có người suy sụp, địa vị cũng sẽ biến hóa? Người thường nhìn vào thì thấy Vương Tử Quân đã sớm là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch tỉnh, đây là một việc tốt, thế nhưng đối với đám người hiểu rõ tình hình chính trị Mật Đông, bọn họ biết rõ Vương Tử Quân tiến lên tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh vào lúc này căn bản là có thế cục không được tốt.
Xem ra trong này có một số vấn đề mà nhóm người mình không thể nào nắm bắt được. Cao Đại Hòa thầm cảm khái, sau đo hắn nói với Mễ Thần Thịnh: - Phòng tổ chức các anh có phương án nào sắp xếp cho số cán bộ xuống giữ chức này hay không?
- Có phương án, thế nhưng phương diện thao tác thì còn cần hội nghị thường ủy thông qua. Mễ Thần Thịnh cười nói với Cao Đại Hòa.
Cao Đại Hòa khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Mễ Thần Thịnh là người của Lôi Hợp Tuấn, tuy biểu hiện khách khí với hắn, thế nhưng thực tế thì lại không cùng lòng. Lôi Hợp Tuấn bây giờ lại theo sát Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không dám sắp xếp qua loa cho đám cán bộ Nam Giang này, thậm chí sẽ có một khả năng, sẽ có sắp xếp cao hơn tiêu chuẩn của các thành phố khác.
Vài tháng gần đây Cố Tắc Viêm căn bản không quá vui sướng. Hắn vốn là người nhất ngôn cửu đỉnh ở ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng khi Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy liên minh với nhau thì hắn cảm thấy cực kỳ bị chèn ép. Chưa nói đến những vấn đề không có tác dụng giống như trước, người trợ thủ đắc lực nhất của hắn là Lý Hanh Dư bây giờ cũng đi xuống làm bí thư thị ủy Kim Hà.
Tuy Lý Hanh Dư đến thành phố Kim Hà nhận công tác cũng không một câu oán hận, thế nhưng Lý Hanh Dư rời đi làm cho thực lực của Cố Tắc Viêm bị tổn thương khá lớn. Chưa nói đến những phương diện gì khác, ví dụ như con đường nhận tin tức của hắn bây giờ cũng không còn được thông thoáng như xưa.
Khi Lý Hanh Dư làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì Cố Tắc Viêm biết Trương Tề Bảo là phó thư ký trưởng, thế nhưng hắn cũng không quan tâm, giống như tất cả mọi mỹ nữ đều được hắn thu vào trong túi, dù Trương Tề Bảo có múa đẹp thế nào thì hắn cũng chỉ đứng từ xa nhìn mà thôi. Mặc dù Trương Tề Bảo là nhân tài khó có được, thế nhưng hắn cũng không muốn cho đối phương dựa vào mình.
Mối quan hệ giữa Lý Hanh Dư và Trương Tề Bảo cũng không được tốt lắm, Cố Tắc Viêm dù là phó chủ tịch thường ủy thế nhưng có một số việc cũng phải quan âm đến thể diện của Lý Hanh Dư. Nhưng bây giờ thì hắn có chút hối hận, nếu như trước kia hắn vung ty kéo Trương Tề Bảo, biết đâu Trương Tề Bảo sẽ đi theo hắn rồi? Ôi, không thể nói lời mỹ mãn như vậy được, việc gì cũng không nên làm quá tốt, điều này thì Cố Tắc Viêm hiểu. Nhưng nếu trước đó hắn đưa cành ô liu cho Trương Tề Bảo, hắn tin chắc với trí tuệ chính trị của Trương Tề Bảo thì sẽ dựa vào mình.
Bây giờ Trương Tề Bảo là một thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, người này công tác cực kỳ kín kẽ, thế cho nên Cố Tắc Viêm cảm thấy người của mình ở ủy ban nhân dân tỉnh càng lúc càng ít. Khi mà Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân liên hợp chống lại Sầm Vật Cương, cho dù một vài người trước kia đi theo Cố Tắc Viêm thì bây giờ cũng biểu hiện tư thái như gần như xa.
Cố Tắc Viêm căn bản cực kỳ tức giận với trạng thái này, thế nhưng hắn không có biện pháp thay đổi trạng thái này. Dù sao thì Đường Chấn Huy sắp lui ra, dù là Cố Tắc Viêm có muốn thúc đẩy thì Sầm Vật Cương cũng tránh không đâm đầu vào mũi nhọn.
Cố Tắc Viêm nghĩ đến những gì mình nghe được hôm nay mà không khỏi sinh ra cảm giác mở rộng tầm mắt. Hắn vốn còn cảm thấy không thoải mái vì Sầm Vật Cương để cho Đường Chấn Huy phóng túng quá mức, thế nhưng tâm tư này bây giờ căn bản là không còn.
Bí thư Sầm không hỗ danh là bí thư Sầm, chỉ cần vung tay đã có thể dễ dàng thu phục được Đường Chấn Huy. Nếu không có Đường Chấn Huy, tôi xem Vương Tử Quân anh còn làm được gì? Nhưng lần này thật sự là quá có lợi cho Đường Chấn Huy, một người vốn phải chào tạm biệt võ đài chính trị, thế nhưng bây giờ ma xui quỷ khiến thế nào lại được công tác thêm vài năm nữa.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, hắn nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó nhanh chóng nghe máy: - Chào anh, tôi là Cố Tắc Viêm.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của thư ký trưởng Phương Anh Hồ: - Chào chủ tịch Cố, tôi là Phương Anh Hồ, chúc mừng anh.
Lời nói của Phương Anh Hồ trong điện thoại căn bản là không quá rõ ràng, thế nhưng Cố Tắc Viêm nghe qua mà hiểu được vài phần, thế là cười nói: - Thư ký trưởng, còn chưa có chuyện gì xảy ra, có gì mà chúc mừng?
- Sau khi Đường Chấn Huy đi thì Vương Tử Quân dù không muốn tiến lên vẫn phải tiến lên, bây giờ trong tỉnh Mật Đông ngoài anh ra thì ai sẽ là người nắm giữ trọng trách phó chủ tịch thường vụ tỉnh? Hơn nữa trong sự kiện này thì bí thư Sầm chỉ đích danh nhân tuyển là anh.
Tuy Cố Tắc Viêm cực kỳ tự tin rằng Sầm Vật Cương sẽ cho mình tiến thêm một bước, thế nhưng khi nghe Phương Anh Hồ nói như vậy thì hắn vẫn cảm thấy rất thoải mái. Hắn cười cười nói: - Điều này cần thư ký trưởng giúp đỡ nhiều hơn, sau khi thành công thì tôi nhất định sẽ cảm tạ ân tình thắm thiết của anh.
Phương Anh Hồ nói hai câu khách khí rồi chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng lúc này tinh thần của Cố Tắc Viêm nhanh chóng tỉnh táo lại: - Thư ký trưởng của tôi, anh đi theo bí thư Sầm đã vài năm, tuy vị trí thư ký trưởng rất oai phong, thế nhưng tôi cảm thấy anh càng nên tiến thêm một bước, không bằng anh đi sang ủy ban nhân dân tỉnh...
- Nếu tôi đây tiến lên một bước thì vị trí phó chủ tịch thường ủy sẽ phải nhường lại, anh nên đến nhận lấy trọng trách, sau này dù đi bên nào thì cũng có một phần lý lịch rất tốt.
Đầu đây bên kia có chút trầm mặc, Cố Tắc Viêm thấy đây là chuyện tốt, tình huống trầm mặc lúc này chính là đại biểu cho Phương Anh Hồ đang động tâm với lời đề nghị của mình. Hắn chợt thầm nghĩ, mình nói như vậy là căn bản rất khôn ngoan, Phương Anh Hồ có quan hệ tốt với mình, hơn nữa lại là người có thủ đoạn, chỉ cần mình và đối phương liên thủ, lại có được sự giúp đỡ của bí thư Sầm, cho dù Vương Tử Quân có là chủ tịch tỉnh thì sau này cũng phải nhìn vào vẻ mặt của hai người mình.
- Anh cảm thấy bí thư Sầm bên kia sẽ đồng ý sao? Phương Anh Hồ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói có chút lo lắng.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Thư ký trưởng, người khác nếu có ý nghĩ này thì bí thư Sầm sẽ xem xét lại, nhưng anh là ai? Anh là ái tướng đệ nhất của bí thư Sầm, đưa anh đi tìm thêm kinh nghiệm và lý lịch công tác, như vậy sao bí thư không đồng ý cho được? Nếu anh cảm thấy khó thể mở miệng, tôi sẽ nhắc nhở với bí thư Sầm, để xem ý kiến của anh ấy là như thế nào?
- Vậy làm phiền chủ tịch Tắc Viêm. Phương Anh Hồ lập tức đồng ý, trực tiếp cài sự việc lên đầu Cố Tắc Viêm, nhưng sau đó hắn lại cười nói: - Chủ tịch Cố, mặc kệ có được hay không, dù thế nào tôi cũng cảm ơn anh.
Cố Tắc Viêm cúp điện thoại và thầm nghĩ Phương Anh Hồ đúng là quá ranh ma, người này đã sớm có ý nghĩ như vậy, thế nhưng lại chờ mình nói ra mớ chịu. Nhưng hắn cũng thật sự có ý nghĩ muốn giúp cho Phương Anh Hồ, như vậy căn bản không có hại với hắn, như vậy sao không làm?
Nhận được ủy thác của người ta thì phải đi làm việc, Cố Tắc Viêm lúc này cũng không muốn xử lý công tác của mình, hắn do dự nửa giờ rồi đi về phía khu văn phòng thường ủy
Khi còn chưa đi lên lầu thì Cố Tắc Viêm đã thấy một hình bóng quen thuộc phía trước, khi thấy người kia thì hắn không khỏi nhíu mày. Trong số những phó chủ tịch thì phần lớn đều khách khí với hắn, thế nhưng Hà Kiến Chương kia lại căn bản không coi hắn ra gì. Cố Tắc Viêm tuy căm hận một người lớn tuổi hơn lại có lý lịch dày hơn mình là Hà Kiến Chương, thế nhưng hắn lại không có biện pháp gì.
May mà người kia sắp lui ra đến nơi, lần này không bằng mình lợi dụng cơ hội nói với bí thư Sầm, để cho người kia sang công tác ở mặt trận tổ quốc cho rồi. Hắn thầm có ý nghĩ như vậy, thế là nụ cười trên mặt càng sáng lạn. Hắn tiến lên nghênh đón Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, gần đây anh bận rộn gì vậy? Mỗi lần gặp mặt thì anh đều bận rộn như thế.
- Chào chủ tịch Cố. Hà Kiến Chương thấy Cố Tắc Viêm thì cũng không có ý dừng lại, hắn chỉ thuận miệng nói: - Bây giờ tình hình hạn hán đang khá nặng nề, tôi đang tranh thủ tài chính chống hạn. Chủ tịch Cố, anh xem có thể cho ra biện pháp gì giúp đỡ chúng tôi một chút được không?
- Tôi cũng không quản khối tài chính! Chủ tịch Hà, anh nên đi tìm bí thư Vương thì hơn. Cố Tắc Viêm nhìn hình bóng vội vàng của Hà Kiến Chương, trong lòng càng thêm không thoải mái. Hà Kiến Chương này đến lúc nào rồi mà gặp mình vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu như vậy? Anh là người gần đất xa trời, còn không thèm quan tâm đến tôi, anh nghĩ mình là ai?
Cố Tắc Viêm nhìn hình bóng của Hà Kiến Chương biến mất àm không khỏi đón đầu một nhân viên công tác hỏi: - Chủ tịch Hà vừa rồi đi gặp ai vậy?
Nhân viên công tác bị Cố Tắc Viêm nhìn vào chằm chằm, hắn do dự giây lát rồi dùng giọng thành thật nói: - Vừa rồi tôi thấy chủ tịch Hà đi đến phòng làm việc của bí thư Vương.
Cố Tắc Viêm nghe nói Hà Kiến Chương vừa vào phòng làm việc của bí thư Vương thì càng như bị nghẹn cái gì đó nơi cổ, thế nhưng lúc này hắn không thể biểu hiện gương mặt như vậy trước mắt thủ hạ. Hắn khẽ cười với người này, sau đó chậm rãi đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
- Chủ tịch Tắc Viêm, anh đi gặp bí thư Sầm sao? Khi Cố Tắc Viêm đang suy xét vài vấn đề, chợt có người lên tiếng chào hỏi. Hắn có chút kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu thấy Vi Yến Qui từ trên lầu đi xuống, theo sau là kinh tế và một nhóm nhân viên công tác, thật sự là một đám người.
Sau khi trò chuyện với nhau ở thủ đô lần trước thì mối quan hệ giữa Cố Tắc Viêm và Vi Yến Qui đã đạt đến độ cao mới, lúc này thấy Vi Yến Qui thì hắn không khỏi cười ha hả nói: - Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của bí thư Sầm, thế nên tôi phải đi sang một chút.
Cố Tắc Viêm nói ra những lời này rõ ràng là bịa đặt, nhưng hắn nói cực kỳ trấn tĩnh, không có chút biểu hiện khác thường. Hắn sở dĩ nói như vậy chính là vì muốn cho Vi Yến Qui biết mình trong ý nghĩ của bí thư Sầm là như thế nào, có độ nặng ra sao. Dù sao thì cũng không có vài người được bí thư Sầm đặc biệt gọi điện thoại như vậy.
Vi Yến Qui không thể nào hỏi Sầm Vật Cương về việc này được, vì thế đây là một thủ đoạn nhỏ có tác dụng của Cố Tắc Viêm, lúc cần thì phải dùng.
Sau khi nói xong thì Cố Tắc Viêm còn quan sát phản ứng của Vi Yến Qui, thấy gương mặt của đối phương căn bản là bất động, không có phản ứng, nhưng trong mắt có vài phần âm trầm.
- Ha ha, tôi quên anh là người bận rộn, tôi đang chuẩn bị mời anh đến phòng làm việc của tôi bàn vài vấn đề. Vi Yến Qui chợt khôi phục lại như thường, hắn tươi cười nói với Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Thật là không khéo, thế này đi, bí thư Vi, tối nay nếu ngài có rảnh thì hai ta uống vài ly, đã lâu rồi tôi chưa có cơ hội báo cáo tư tưởng cho ngài.
- Tốt, như vậy tối nay chúng ta bàn luận một chút. Tắc Viêm, những ngày an nhàn của anh đã đến rồi, tuy chỉ là tiến lên một bước nhỏ nhưng dù sao cũng phải chúc mừng anh. Vi Yến Qui nói rồi khẽ nở nụ cười nhàn nhạt.
Cố Tắc Viêm thật sự sảng khoái vì lời nói của Vi Yến Qui, dù sao thì ép người a phải nói ra cũng có nội dung khác biệt. Nhưng hắn vẫn bày ra bộ dạng khoát tay áo nói: - Chuyện này còn chưa có kết luận, xem anh nói gì kìa, nếu nói chúc mừng thì phải là bí thư Vương, vài ngày nữa không phải anh ấy sẽ từ phó lên chính sao?
Vi Yến Qui biết rõ sự khác biệt giữa chữ phó và chữ chính, hắn không nói gì thêm, chỉ cười ha hả đi xuống lầu.
Cố Tắc Viêm nhìn Vi Yến Qui rời đi mà vẻ mặt có thêm vài phần ngưng trọng, sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Vi Yến Qui, hắn nhanh chóng đi về phía lầu ba. Tuy rất nhiều người thấy hắn vẫn mở lời nịnh nọt, thế nhưng hắn cũng biết mình không thể phớt lời Vi Yến Qui, mà chính hắn cần phải vận dụng sức lực với bí thư Sầm ở bên kia.
Trong phòng họp số ba tỉnh ủy Mật Đông, lúc này đã có đầy người đang ngồi, thế nhưng so với thế cục điều hoa trước kia, bây giờ người trong phòng họp chia làm hai phái. Không, phải xem đó giống như xu thế giữa hai địa phương với nhau.
- Cán bộ tỉnh Nam Giang thật sự rất trẻ tuổi. Trưởng phòng tổ chức thành phố Đồng Lục là Mễ Thần Thịnh khẽ nói với chủ tịch Cao Đại Hòa ở bên cạnh.
Cao Đại Hòa khẽ gật đâu, hắn cũng không nói lời nào. Vì hội nghị lần này vốn phải là Lôi Hợp Tuấn tham gia, vì Lôi Hợp Tuấn có chuyện nên hắn mới là người đến thay. Lúc này thành phố Đồng Lục sẽ phải tiếp nhận hơn hai mươi cán bộ, sắp xếp cuộc sống cho số cán bộ này căn bản là một công tác rất quan trọng.
Tuy Cao Đại Hòa đang đánh giá đám cán bộ Nam Giang, thế nhưng tâm tư của hắn lại đặt lên phần tin tức mình vừa nhận được. Chủ tịch Đường được điều lên quốc hội, bí thư Vương cũng sẽ tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh.
Tin tức này tuy chỉ liên quan đến hai người, thế nhưng sẽ làm cho cục diện chính trị ở Mật Đông biến hóa, biết đâu những cơn địa chấn tiếp theo sẽ bắt đầu từ những dư chấn vào lúc này? Hơn nữa sẽ làm cho đám quan viên địa phương như bọn họ có người bay cao có người suy sụp, địa vị cũng sẽ biến hóa? Người thường nhìn vào thì thấy Vương Tử Quân đã sớm là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch tỉnh, đây là một việc tốt, thế nhưng đối với đám người hiểu rõ tình hình chính trị Mật Đông, bọn họ biết rõ Vương Tử Quân tiến lên tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh vào lúc này căn bản là có thế cục không được tốt.
Xem ra trong này có một số vấn đề mà nhóm người mình không thể nào nắm bắt được. Cao Đại Hòa thầm cảm khái, sau đo hắn nói với Mễ Thần Thịnh: - Phòng tổ chức các anh có phương án nào sắp xếp cho số cán bộ xuống giữ chức này hay không?
- Có phương án, thế nhưng phương diện thao tác thì còn cần hội nghị thường ủy thông qua. Mễ Thần Thịnh cười nói với Cao Đại Hòa.
Cao Đại Hòa khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Mễ Thần Thịnh là người của Lôi Hợp Tuấn, tuy biểu hiện khách khí với hắn, thế nhưng thực tế thì lại không cùng lòng. Lôi Hợp Tuấn bây giờ lại theo sát Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không dám sắp xếp qua loa cho đám cán bộ Nam Giang này, thậm chí sẽ có một khả năng, sẽ có sắp xếp cao hơn tiêu chuẩn của các thành phố khác.
/1843
|