Sau khi ngồi trên xe jeep thì thái độ của Vương Tử Quân khá khác thường, hắn ngồi xuống vị trí tay lái phụ nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng sinh ra cảm khái. Từ khi sống lại đến bây giờ thì hắn công tác ở xã Tây Hà Tử chưa được nửa năm, thời gian tuy ngắn nhưng cảm nhận rất sâu.
Chức vụ bí thư đảng ủy xã thật sự rất rõ ràng, hồi tưởng lại càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đây chính là một phần kinh nghiệm đáng quý trong cuộc đời của mình, không chỉ là rèn luyện năng lực, còn là về vấn đề tình cảm. Xe jeep chạy ra khỏi địa phận xã Tây Hà Tử, hắn chợt cảm thấy mình rất lưu luyến vùng đất này, cảm thấy nhiệt huyết bùng lên, trong lòng hơi nhói, nước bắt bốc lên là lu mờ hình ảnh...Những sự kiện đã xảy ra như được chiếu lại trước mắt, điều này làm hắn thật sự nhớ kỹ một câu: Nên công tác một cách chân thành.
Nhóm Trương Dân Cường vốn muốn đưa chân Vương Tử Quân, thế nhưng hắn nói muốn nghỉ ngơi, đến khi bọn họ cáo từ thì hắn cũng gọi Tiểu Tào cùng rời khỏi. Hắn không muốn quấy rầy nhiều người, toàn thể ban ngành xã Tây Hà Tử đều cảm kích hắn, điều này hắn biết rất rõ, làm gì phải quấy rầy bọn họ? Hắn đưa tay sờ sờ đầu, sau đó khẽ đóng cửa sổ lại.
- Bí thư Vương, anh uống nước đi.
Tiểu Tào vừa lái xe vừa đưa ca nước inox cho Vương Tử Quân. Hắn ngoài kính nể thì còn có cảm kích vị bí thư đang rời đi này. Dù bí thư Vương công tác ở xã Tây Hà Tử thời gian không dài, chỉ là nửa năm ngắn ngủi, nhưng xã Tây Hà Tử đã thật sự phát triển, coi như một cơ sở điển hình.
Hạng mục công ty lương thực ở lại xã Tây Hà Tử, điều này giống như trong xã có một con gà đẻ trứng vàng, tuy còn chưa chính thức đầu tư xong nhưng cũng làm cho xã Tây Hà Tử có dấu hiệu tăng tiến. Dựa vào cách nói của bí thư Vương, bây giờ dù là báo đài cũng có bản tin về xã Tây Hà Tử.
Một vị bí thư có khả năng như vậy bị điều đi, điều này thật sự đáng tiếc. Tiểu Tào không chỉ một lần cảm thán như vậy, nửa năm qua hắn luôn đi theo làm tùy tùng cho lãnh đạo, đã tận tâm phục vụ, tất nhiên lãnh đạo cũng hiểu rõ vấn đề. Trước khi đi lãnh đạo không những cho hắn vào hàng ngũ biên chế, còn để cho Trương Dân Cường sắp xếp hắn vào làm phó bí thư đảng ủy khối cơ quan, dù thế nào thì Tiểu Tào cũng là một cán bộ cấp ban trong xã.
Gió lạnh thấu xương làm cho Vương Tử Quân thanh tỉnh trở lại, hắn uống vào vào ngụm nước ấm, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Đúng lúc hắn chuẩn bị đóng cửa sổ và nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì phía trước chợt sinh ra tình huống kẹt xe, một đám người đứng trên đường.
Vương Tử Quân nhướng mày, khi xe jeep chạy đến gần đám người thì dừng lại.
Tiểu Tào lái xe rất ổn, dưới sự phân phó của Vương Tử Quân, xe dừng lại rất vững vàng. Sau khi xuống xe thì Vương Tử Quân mới phát hiện đây đều là dân chúng thôn Hồng Lĩnh, có mười vị quân nhân trẻ tuổi đang dây dưa với bọn họ.
Lúc này đứng giữa đám người chính là trưởng thôn Vương Hiếu Binh của thôn Hồng Lĩnh, hắn dùng một tay chống nạnh, dùng giọng khí thế quát lên:
- Các vị quân nhân, tôi mặc kệ các vị có nhiệm vụ gì đặc thù, tôi chỉ biết các người tông vào xe của chúng tôi, nếu không xử lý tốt thì cũng đừng hòng đi ra khỏi đây.
Vương Tử Quân nghe thấy Vương Hiếu Binh nói như vậy thì nhìn qua, hắn thấy trên đường có hai chiếc xe tông vào nhau, một chiếc xe là máy kéo công nông, còn lại là một chiếc xe quân sự có hơi cổ quái.
- Trưởng thôn, các anh không cho chúng tôi đi, chúng tôi cũng không cho các anh đi. Anh cũng biết rõ ràng, hai xe phát sinh sự cố hoàn toàn là do bên anh không tuân thủ luật giao thông, xe của chúng tôi bị tổn hại, thậm chí là máy tính cũng hư hao nghiêm trọng, các anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên cạnh Vương Hiếu Binh.
Vương Tử Quân nghe được âm thanh này mới phát hiện Vương Hiếu Binh đang tranh cãi với một người phụ nữ, nhưng cô gái này có dáng người không thấp hơn Vương Hiếu Binh, hơn nữa vì có quân phục che giấu nên khó phân biệt được là nam hay nữ.
- Này, cô còn trẻ nhưng lại rất biết cách lừa người, cái gì là máy tính hay không? Tôi không biết, nhưng tôi biết xe của các người tông vào xe của chúng tôi, làm xe chúng tôi hư hỏng.
Vương Hiếu Binh là một vị thôn trưởng, tất nhiên đầu óc rất nhanh nhạy, hắn vừa nói vừa chỉ vào cô gái quân nhân:
- Các cô là quân đội vì dân, thế mà không coi trọng dân chúng, đụng xe làm hư hại mà không chịu bồi thường, còn muốn lợi dụng cơ hội để đòi tiền, đây mà gọi là quân nhân sao?
Đám thôn dân đứng chung quanh tất nhiên sẽ hướng về phía trưởng thôn, bọn họ thích dùng phương án mạnh mẽ để giải quyết vấn đề, có vài tên thanh niên lại ồn ào:
- Trưởng thôn, không thể cho bọn họ đi được, chúng ta còn phải sửa chữa máy kéo này nữa.
- Thật sự là càn quấy, không biết nói lý lẽ, nói bừa lại hào hùng như vậy.
Cô gái quân nhân lên tiếng, lúc đầu nàng còn lý luận với thôn dân, nhưng bây giờ đám người kia càng nói càng khó nghe, làm cho các cô gái quân nhân đỏ mặt tía tai, cũng không thể nào nói cho rõ.
- Được rồi, bọn họ cũng không dễ dàng gì, thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.
Khi thấy Vương Hiếu Binh còn muốn lý luận, một âm thanh khá dịu dàng từ chính giữa đám nữ quân nhân truyền ra.
Những cô gái quân nhân giống như rất tôn kính người vừa lên tiếng, âm thanh vừa vang lên thì các nữ quân nhân còn lại cũng không nói lời nào. Nhưng thái độ dàn xếp ổn thỏa của nàng lại càng cổ vũ cho đám thôn dân muốn lên mặt.
- Nói đơn giản vậy à? Muốn đi thì đi sao? Xe máy kéo bị hỏng thì sao? Không bồi thường cho chúng tôi năm trăm đồng thì sẽ không xong.
Vương Hiếu Binh thấy đối phương hành quân lặng lẽ, như vậy bắt đầu lên giọng.
- Chú, chúng tôi cũng không mang theo nhiều tiền như vậy, hay là thế này, chờ chúng tôi quay về sẽ đưa tiền đến.
Cô gái kia nhíu mày khẽ nói.
- Những năm nay quân nhân cũng có kẻ xấu, không thể tin được, nếu để cho bọn họ đi thì tìm đằng trời.
- Trưởng thôn, cho bọn họ đi cũng được, nhưng phải cho bọn họ để lại vài vật thế chấp, tôi thấy bọn họ nói cái gì là máy tính, dứt khoát bắt bọn họ để thứ đó ở lại.
Những âm thanh rối loạn vang lên, kiểu gì cũng có, còn có kể nhất quyết muốn giữ lạ một nữ quân nhân, thế là không khỏi làm cho mọi người cười vang. Mười mấy quân nhân tuy đều là nhân viên kỹ thuật cấp cao nhưng khi gặp đám thôn dân Hồng Lĩnh thì thật sự là bó tay chịu trói.
- Vương Hiếu Binh, anh dẫn thôn dân vây quanh quân nhân, anh xem ra làm trưởng thôn cũng quá uy phong rồi.
Vương Tử Quân nghe xong những lời đối thoại kia thì đã hiểu rõ ngọn nguồn, hắn tranh thủ xuống xe dùng giọng phê bình khiển trách Vương Hiếu Binh.
Vương Hiếu Binh đang nghĩ ngợi xem nên đòi tiền thế nào, thấy có người chen vào thì có chút căm tức, nhưng quay đầu thấy Vương Tử Quân thì vẻ mặt chợt biến thành tươi như hoa:
- Thì ra là bí thư Vương.
- Hiếu Binh, có gì xảy ra?
Vương Tử Quân tiến lên đứng trước mặt Vương Hiếu Binh, hắn thuận tay ném cho Vương Hiếu Binh một điếu thuốc Hồng Tháp Sơn, sau đó tiện tay phân phát thuốc cho thôn dân xung quanh.
Đám thôn dân đang ồn ào, bây giờ nghe Vương Hiếu Binh gọi người đến là bí thư Vương, bọn họ cũng đoán được người đến là ai, thế nên kẻ nào cũng kích động nhận thuốc, vẻ mặt có nụ cười chân thành, có vài tên lớn gan còn dùng giọng cợt nhả chào hỏi bí thư Vương.
Chức vụ bí thư đảng ủy xã thật sự rất rõ ràng, hồi tưởng lại càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đây chính là một phần kinh nghiệm đáng quý trong cuộc đời của mình, không chỉ là rèn luyện năng lực, còn là về vấn đề tình cảm. Xe jeep chạy ra khỏi địa phận xã Tây Hà Tử, hắn chợt cảm thấy mình rất lưu luyến vùng đất này, cảm thấy nhiệt huyết bùng lên, trong lòng hơi nhói, nước bắt bốc lên là lu mờ hình ảnh...Những sự kiện đã xảy ra như được chiếu lại trước mắt, điều này làm hắn thật sự nhớ kỹ một câu: Nên công tác một cách chân thành.
Nhóm Trương Dân Cường vốn muốn đưa chân Vương Tử Quân, thế nhưng hắn nói muốn nghỉ ngơi, đến khi bọn họ cáo từ thì hắn cũng gọi Tiểu Tào cùng rời khỏi. Hắn không muốn quấy rầy nhiều người, toàn thể ban ngành xã Tây Hà Tử đều cảm kích hắn, điều này hắn biết rất rõ, làm gì phải quấy rầy bọn họ? Hắn đưa tay sờ sờ đầu, sau đó khẽ đóng cửa sổ lại.
- Bí thư Vương, anh uống nước đi.
Tiểu Tào vừa lái xe vừa đưa ca nước inox cho Vương Tử Quân. Hắn ngoài kính nể thì còn có cảm kích vị bí thư đang rời đi này. Dù bí thư Vương công tác ở xã Tây Hà Tử thời gian không dài, chỉ là nửa năm ngắn ngủi, nhưng xã Tây Hà Tử đã thật sự phát triển, coi như một cơ sở điển hình.
Hạng mục công ty lương thực ở lại xã Tây Hà Tử, điều này giống như trong xã có một con gà đẻ trứng vàng, tuy còn chưa chính thức đầu tư xong nhưng cũng làm cho xã Tây Hà Tử có dấu hiệu tăng tiến. Dựa vào cách nói của bí thư Vương, bây giờ dù là báo đài cũng có bản tin về xã Tây Hà Tử.
Một vị bí thư có khả năng như vậy bị điều đi, điều này thật sự đáng tiếc. Tiểu Tào không chỉ một lần cảm thán như vậy, nửa năm qua hắn luôn đi theo làm tùy tùng cho lãnh đạo, đã tận tâm phục vụ, tất nhiên lãnh đạo cũng hiểu rõ vấn đề. Trước khi đi lãnh đạo không những cho hắn vào hàng ngũ biên chế, còn để cho Trương Dân Cường sắp xếp hắn vào làm phó bí thư đảng ủy khối cơ quan, dù thế nào thì Tiểu Tào cũng là một cán bộ cấp ban trong xã.
Gió lạnh thấu xương làm cho Vương Tử Quân thanh tỉnh trở lại, hắn uống vào vào ngụm nước ấm, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Đúng lúc hắn chuẩn bị đóng cửa sổ và nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì phía trước chợt sinh ra tình huống kẹt xe, một đám người đứng trên đường.
Vương Tử Quân nhướng mày, khi xe jeep chạy đến gần đám người thì dừng lại.
Tiểu Tào lái xe rất ổn, dưới sự phân phó của Vương Tử Quân, xe dừng lại rất vững vàng. Sau khi xuống xe thì Vương Tử Quân mới phát hiện đây đều là dân chúng thôn Hồng Lĩnh, có mười vị quân nhân trẻ tuổi đang dây dưa với bọn họ.
Lúc này đứng giữa đám người chính là trưởng thôn Vương Hiếu Binh của thôn Hồng Lĩnh, hắn dùng một tay chống nạnh, dùng giọng khí thế quát lên:
- Các vị quân nhân, tôi mặc kệ các vị có nhiệm vụ gì đặc thù, tôi chỉ biết các người tông vào xe của chúng tôi, nếu không xử lý tốt thì cũng đừng hòng đi ra khỏi đây.
Vương Tử Quân nghe thấy Vương Hiếu Binh nói như vậy thì nhìn qua, hắn thấy trên đường có hai chiếc xe tông vào nhau, một chiếc xe là máy kéo công nông, còn lại là một chiếc xe quân sự có hơi cổ quái.
- Trưởng thôn, các anh không cho chúng tôi đi, chúng tôi cũng không cho các anh đi. Anh cũng biết rõ ràng, hai xe phát sinh sự cố hoàn toàn là do bên anh không tuân thủ luật giao thông, xe của chúng tôi bị tổn hại, thậm chí là máy tính cũng hư hao nghiêm trọng, các anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên cạnh Vương Hiếu Binh.
Vương Tử Quân nghe được âm thanh này mới phát hiện Vương Hiếu Binh đang tranh cãi với một người phụ nữ, nhưng cô gái này có dáng người không thấp hơn Vương Hiếu Binh, hơn nữa vì có quân phục che giấu nên khó phân biệt được là nam hay nữ.
- Này, cô còn trẻ nhưng lại rất biết cách lừa người, cái gì là máy tính hay không? Tôi không biết, nhưng tôi biết xe của các người tông vào xe của chúng tôi, làm xe chúng tôi hư hỏng.
Vương Hiếu Binh là một vị thôn trưởng, tất nhiên đầu óc rất nhanh nhạy, hắn vừa nói vừa chỉ vào cô gái quân nhân:
- Các cô là quân đội vì dân, thế mà không coi trọng dân chúng, đụng xe làm hư hại mà không chịu bồi thường, còn muốn lợi dụng cơ hội để đòi tiền, đây mà gọi là quân nhân sao?
Đám thôn dân đứng chung quanh tất nhiên sẽ hướng về phía trưởng thôn, bọn họ thích dùng phương án mạnh mẽ để giải quyết vấn đề, có vài tên thanh niên lại ồn ào:
- Trưởng thôn, không thể cho bọn họ đi được, chúng ta còn phải sửa chữa máy kéo này nữa.
- Thật sự là càn quấy, không biết nói lý lẽ, nói bừa lại hào hùng như vậy.
Cô gái quân nhân lên tiếng, lúc đầu nàng còn lý luận với thôn dân, nhưng bây giờ đám người kia càng nói càng khó nghe, làm cho các cô gái quân nhân đỏ mặt tía tai, cũng không thể nào nói cho rõ.
- Được rồi, bọn họ cũng không dễ dàng gì, thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.
Khi thấy Vương Hiếu Binh còn muốn lý luận, một âm thanh khá dịu dàng từ chính giữa đám nữ quân nhân truyền ra.
Những cô gái quân nhân giống như rất tôn kính người vừa lên tiếng, âm thanh vừa vang lên thì các nữ quân nhân còn lại cũng không nói lời nào. Nhưng thái độ dàn xếp ổn thỏa của nàng lại càng cổ vũ cho đám thôn dân muốn lên mặt.
- Nói đơn giản vậy à? Muốn đi thì đi sao? Xe máy kéo bị hỏng thì sao? Không bồi thường cho chúng tôi năm trăm đồng thì sẽ không xong.
Vương Hiếu Binh thấy đối phương hành quân lặng lẽ, như vậy bắt đầu lên giọng.
- Chú, chúng tôi cũng không mang theo nhiều tiền như vậy, hay là thế này, chờ chúng tôi quay về sẽ đưa tiền đến.
Cô gái kia nhíu mày khẽ nói.
- Những năm nay quân nhân cũng có kẻ xấu, không thể tin được, nếu để cho bọn họ đi thì tìm đằng trời.
- Trưởng thôn, cho bọn họ đi cũng được, nhưng phải cho bọn họ để lại vài vật thế chấp, tôi thấy bọn họ nói cái gì là máy tính, dứt khoát bắt bọn họ để thứ đó ở lại.
Những âm thanh rối loạn vang lên, kiểu gì cũng có, còn có kể nhất quyết muốn giữ lạ một nữ quân nhân, thế là không khỏi làm cho mọi người cười vang. Mười mấy quân nhân tuy đều là nhân viên kỹ thuật cấp cao nhưng khi gặp đám thôn dân Hồng Lĩnh thì thật sự là bó tay chịu trói.
- Vương Hiếu Binh, anh dẫn thôn dân vây quanh quân nhân, anh xem ra làm trưởng thôn cũng quá uy phong rồi.
Vương Tử Quân nghe xong những lời đối thoại kia thì đã hiểu rõ ngọn nguồn, hắn tranh thủ xuống xe dùng giọng phê bình khiển trách Vương Hiếu Binh.
Vương Hiếu Binh đang nghĩ ngợi xem nên đòi tiền thế nào, thấy có người chen vào thì có chút căm tức, nhưng quay đầu thấy Vương Tử Quân thì vẻ mặt chợt biến thành tươi như hoa:
- Thì ra là bí thư Vương.
- Hiếu Binh, có gì xảy ra?
Vương Tử Quân tiến lên đứng trước mặt Vương Hiếu Binh, hắn thuận tay ném cho Vương Hiếu Binh một điếu thuốc Hồng Tháp Sơn, sau đó tiện tay phân phát thuốc cho thôn dân xung quanh.
Đám thôn dân đang ồn ào, bây giờ nghe Vương Hiếu Binh gọi người đến là bí thư Vương, bọn họ cũng đoán được người đến là ai, thế nên kẻ nào cũng kích động nhận thuốc, vẻ mặt có nụ cười chân thành, có vài tên lớn gan còn dùng giọng cợt nhả chào hỏi bí thư Vương.
/1843
|