Hà Lăng Nhiên không có tâm tư nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng phát động các mối quan hệ của mình để điều tra nguyên nhân. Chuyện này chỉ mình hắn không biết nhưng có thể nói là ai cũng biết, thế nên chỉ sau mười phút thì Hà Lăng Nhiên căn bản đã hiểu đầu đuôi sự việc.
Hà Lăng Nhiên vừa nghe nói đến tin tức này thì không khỏi cảm thấy sảng khoái, chính mình không làm được mà Chung Phó Thần cũng không ăn được, hơn nữa trước đó hắn đối mặt với Chung Phó Thần mà giống cháu gặp ông nội vậy.
Bây giờ Hà Lăng Nhiên không thành công, Cục tư pháp cũng không thành công. Thế nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Hà Lăng Nhiên thì nhanh chóng bién mất, hắn hiểu vì sao mà bố vợ lại mắng mình xối xả như vậy.
Người có khả năng làm việc này chỉ có thể là chính mình, vì chuyện này đắc tội với Chung Phó Thần, ngoài mình ra không ai thèm làm.
Hà Lăng Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy có người cài bô lên đầu mình, hắn chợt sinh ra xúc động muốn bùng nổ. Hắn thích tất cả mọi việc được mình nắm trong lòng bàn tay, trước nay hắn luôn phát triển thuận lợi, những người tiếp xúc qua với hắn không ai không có bản lĩnh, thế nhưng ai cũng phải ra sức vì hắn. Trong tỉnh Mật Đông này hắn là người có thể hô phong hoán vũ, nào phải nếm qua tình cảnh khó chịu như bây giờ?
Hèn gì bố vợ lại mắng mình như vậy, vấn đề này dù là ai làm ra cũng đáng bị mắng như vậy. Hà Lăng Nhiên nghĩ đến những người có thể hãm hại mình, sau đó hắn gọi điện thoại cho Lăng Phỉ Yến. Sau khi nối thông điện thoại thì hắn căn bản không cho Lăng Phỉ Yến thời gian nói ra những lời thân mật, hắn hổn hển mắng: - Lăng Phỉ Yến, có phải là cô làm ra trò này không?
Lăng Phỉ Yến thấy Hà Lăng Nhiên chất vấn như vậy thì không khỏi ngây cả người, thế nhưng nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ tự sáng tạo ra sự nghiệp cho mình, nàng cũng không phải kém thông minh, điều này căn bản là mạnh hơn hẳn so với Chung Phó Thần. Vì vậy sau khi nghe được câu hỏi đột nhiên của Hà Lăng Nhiên thì nàng cẩn thận nói: - Hà thiếu gia, ngài nói vậy là có ý gì? Hôm qua sau khi quay về thì ngủ mãi đến sáng, có làm gì đâu? Thậm chí bây giờ mới tỉnh lại đây.
Lăng Phỉ Yến nói làm cho Hà Lăng Nhiên cảm thấy suy đoán trước đó của mình có vài phần không đúng, thế là hắn nhanh chóng thuật lại sự việc cho Lăng Phỉ Yến. Lăng Phỉ Yến nghe xong thì trầm mặc một lát, sau đó nàng mới trầm giọng nói: - Hà thiếu gia, có lẽ chúng ta bị người ta dắt mũi dẫn đi rồi.
- Chị nói ai là người đắt mũi chúng ta? Tôi giết chết hắn. Hà Lăng Nhiên lúc này cực kỳ phẫn nộ, hắn lớn tiếng nói với Lăng Phỉ Yến.
Lăng Phỉ Yến thầm nghĩ tôi biết rõ là ai đang chơi anh, thế nhưng nếu như anh động vào người ta, cho dù anh là con rể của Vi Yến Qui cũng phải chết. Anh là người quá kiêu ngạo tự phụ, Vi Yến Qui sao có thể để anh chết vì ngu được.
Thế nhưng Lăng Phỉ Yến vẫn khẽ lên tiếng phân tích: - Hà thiếu gia, tôi thấy chúng ta nên phân tích từ dưới lên. Thứ nhất chuyện này không phải là do Chung Phó Thần làm ra, vì người này muốn kiếm tiền, sẽ không muốn cho ra những tin đồn ảnh hưởng đến lợi ích của mình.
- Thứ hai Vương Tử Quân cũng có khả năng không lớn, vì bây giờ anh ta cần thanh danh, nếu đã cố ý cho Chung Phó Thần xuất hiện nắm lấy lợi nhuận, như vậy sẽ không bao giờ làm trò ngược lại.
- Thứ ba, tôi cảm thấy có lẽ là những công ty nhìn chằm chằm vào hạng mục này, bọn họ mới là người có động cơ lớn nhất, dù sao thì đấu thầu công khai cũng cho bọn họ có cơ hội. Lăng Phỉ Yến phân tích khá rõ ràng, thế nhưng cuối cùng vẫn không có đáp án chính xác là ai làm. Lúc này tâm tình của Hà Lăng Nhiên mới khôi phục lại như thường, hắn dùng giọng khiêm tốn thỉnh giáo: - Chị Lăng, chị nói xem rốt cuộc là ai làm ra trò này?
- Người có thể làm ra trò này là không ít, thế nhưng tôi cũng khó nói nên lời. Lăng Phỉ Yến chỉ có thể bất đắc dĩ cho ra đáp án như vậy. Nàng nghe thấy tiếng thỏ dốc của Hà Lăng Nhiên ở phía bên kia, thế là vội vàng nói: - Hà thiếu gia, tôi cảm thấy điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng là ngài phải nghĩ biện pháp giải thích với bí thư Vương, để cho bọn họ biết không phải là chúng ta làm, như vậy mới không có chuyện gì.
Hà Lăng Nhiên cũng đang nghĩ đến phương diện này, hắn thương lượng vài câu với Lăng Phỉ Yến rồi cúp điện thoại.
Giải thích, hai chữ này nói thì dễ nghe thế nhưng làm không dễ dàng chút nào. Dù sao giải thích cũng không phải nói xong là xong, hơn nữa người cần giải thích có lực lượng và địa vị quá lớn.
Người thứ nhất cần phải giải thích chính là Vương Tử Quân, Hà Lăng Nhiên cảm thấy mình nên giải thích rõ ràng với Vương Tử Quân, dù sao thì Vương Tử Quân mới chính là người bị hại chủ yếu. Thế nhưng khi nghĩ đến vị trí còn cao hơn cả bố mình của Vương Tử Quân, Hà Lăng Nhiên chợt cảm thấy hai chân co rút. Tuy gần đây hắn tự cho rằng mình là một nhân vật trong tỉnh, thế nhưng nếu so với bí thư Vương, hắn căn bản không tính là cái thá gì.
Trong đầu Hà Lăng Nhiên liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn đặt trọng điểm cần giải thích lên người Chung Phó Thần. Dù sao thì thân phận của Chung Phó Thần cũng không quá cao, mình giải thích với đối phương, sau đó nhờ đối phương giải thích với Vương Tử Quân.
Lần trước hai bên tiếp xúc với nhau thì Hà Lăng Nhiên có lưu lại số điện thoại của Chung Phó Thần, thế là hắn nhanh chóng tìm số điện thoại của Chung Phó Thần, cuối cùng bấm máy gọi đi.
Điện thoại được nối thông rất nhanh, chợt nghe bên kia truyền đến giọng nói của phụ nữ rất êm ái: - Chào anh, xin hỏi ngài là ai?
- Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Chung thiếu gia hay không? Tôi có chuyện cần nói với Chung thiếu gia một chút. Hà Lăng Nhiên lúc này căn bản không còn chút cảm giác kiêu ngạo, hắn cẩn thận hạ thấp tư thái của mình.
Chỉ nửa phút sau thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chung Phó Thần, chợt nghe Chung Phó Thần mỉm cười nói: - Là Hà thiếu gia sao? Thật sự không ngờ Hà thiếu gia lại ra tay mạnh mẽ như vậy, lại có thể đánh lên cả đầu tôi. Tôi nói cho anh biết, chuyện này không phải tôi sợ liên lụy đến bí thư Vương, tôi đã cho anh biết tay rồi. Nhưng việc này căn bản còn chưa xong, không phải anh thích chơi ngầm sao? Tốt, sau này tôi chơi với anh.
Hà Lăng Nhiên nghe những âm thanh này của Chung Phó Thần thì tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hắn dù là một nhân vật ở tỉnh Mật Đông, thế nhưng căn bản không là gì với Chung Phó Thần. Nếu hắn có một kẻ địch như Chung Phó Thần, sau này chỉ sợ lúc nào cũng ngủ không ngon.
- Chung thiếu gia, ngài nghe tôi giải thích một chút, chuyện này không phải là tôi làm ra, tôi cũng chỉ vừa nghe được tin tức này mà thôi...
- Anh cũng chỉ mới nghe được thông tin thôi sao? Anh đừng giả vờ với tôi, tôi chán ghét nhất là những người như vậy, chơi gái thì cực kỳ hào hứng thế nhưng nhắc đến tiền thì biến thành Liễu Hạ Huệ. Anh nói tôi tin anh sao? Tôi nói cho anh biết, Chung Phó Thần tôi đây không phải thằng ngu, anh còn non lắm. Chung Phó Thần nói rồi cũng không chờ Hà Lăng Nhiên lên tiếng, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Hà Lăng Nhiên nghe những âm thanh tút tút đến từ đầu dây bên kia mà không khỏi cảm thấy cực kỳ uất ức, chính mình không làm gì thế nhưng lại bị người ta ghi hận, không phải người ta cảm thấy mình dễ ức hiếp sao?
Phong ba của những tin đồn và lá thư tố cáo đã qua sau khi Chung Phó Thần ảm đạm rời khỏi Mật Đông, thế nhưng phương diện chọn nhà đầu tư nắm công tác quảng cáo của đại hội thể dục thể thao ngày càng nóng. Sở dĩ xuất hiện tình huống này cũng là vì tỉnh Mật Đông quyết định áp dụng phương án đấu thầu công khai để chọn nhà đầu tư tốt nhất.
Mặc dù không có ái nói nhiều thế nhưng sự việc này không khỏi biến thành một chủ đề được người ta chú ý, phương diện đấu thấu được bao nhiêu tiền cũng trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người.
Khi những âm thanh nghị luận liên tục vang lên, Lý Bạch Vũ vẫn tiếp tục mở rộng công tác của diễn đàn đầu tư, không những tuyên truyền trên các báo đài có lực ảnh hưởng lớn trong nước, cũng không quên bỏ qua sức mạnh của internet.
Thế cho nên Vương Tử Quân đã phải tiếp nhận nhiều cuộc điện thoại hỏi thăm, hắn cũng không bủn xỉn thông tin với các công ty có thực lực kia, giải thích cực kỳ tường tận.
Vương Tử Quân cảm thấy có chút bất ngờ chính là vì Chung Phó Thần không biết có phải là vì chuyện quảng cáo hay không mà gọi điện thoại đến, hắn tiến hành an ủi Vương Tử Quân. Ý nghĩ của hắn chính là nếu mà Vương Tử Quân trước đó thúc đẩy chuyện của mình, như vây sẽ khó thể nào tránh khỏi phiền toái.
Điều này làm cho Vương Tử Quân mừng rỡ và có chút hỗ thẹn, thầm nghĩ mình có lẽ là đùa giỡn quá trớn. Thế nhưng hắn đã làm và không nói ra, hắn cũng không quên an ủi Chung Phó Thần, thuận tiện cũng cho ra lời mời nếu đến Mật Đông thì cùng dùng cơm.
- Bí thư Vương, đây là con số của các nhà chuyên môn. Lý Bạch Vũ mặc tây trang đứng đối diện với Vương Tử Quân, gương mặt có vài phần không yên.
Vương Tử Quân cầm tư liệu của Lý Bạch Vũ nhìn thoáng qua, hắn biết vì sao gương mặt của Lý Bạch Vũ lại như vậy. Con số trong đó là mười tỷ hai, con số đấu thầu thấp nhất là như vậy, căn bản lớn hơn con số thống kê trước đó.
Lý Bạch Vũ nhìn Vương Tử Quân đặt bản tư liệu nói về số tiền tối thiểu đầu tư vào quảng cáo trong đại hội thể dục thể thao, hắn không khỏi càng có thêm ước mơ về Vương Tử Quân. Hắn không ngờ bí thư Vương có thể bình tĩnh đối diện với những con số kia như vậy, phải biết rằng con số này cao hơn con số trước đó vài tỷ.
- Bí thư Vương, tôi sợ con số này quá cao, sợ nhà đầu tư sẽ bị dọa bỏ chạy, nếu thật sự là như vậy thì... Lý Bạch Vũ do dự giây lát rồi dùng giọng chú ý nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Lý Bạch Vũ, hắn khẽ cười nói: - Điều này anh không cần lo lắng, con số này được cho ra cũng có lý lẽ của nó, chúng ta cứ thực hiện theo đúng kế hoạch là được.
- Nếu...Lỡ may có thất bại, như vậy...Sẽ rất phiền toái. Lý Bạch Vũ dù biết nói những lời này là không được chào đón, thế nhưng hắn không nhịn được phải hỏi Vương Tử Quân.
Lý Bạch Vũ cảm thấy mình nên nhắc nhở bí thư Vương ở sự kiện này, dù sao nếu thất bại thì mình không có vấn đề, chẳng qua nó sẽ là đả kích không nhỏ với bí thư Vương.
Vương Tử Quân hiểu những phiền toái theo lời nói của Lý Bạch Vũ có nghĩa là gì, hắn nhìn về phía Lý Bạch Vũ rồi cười nói: - Nếu như có thất bại, chúng ta chỉ cần điều chỉnh là được.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đưa mắt nhìn Lý Bạch Vũ rồi nói: - Anh không cần phải lo lắng về phương diện này, bây giờ quan trọng nhất chính là quy định rõ ràng quyền lợi và nghĩa vụ của chúng ta ở phương diện đấu thầu, chúng ta nhất định phải mời giới chuyên môn về phương diện pháp luật, không thể làm cho người ta chui vào lỗ hổng được.
- Vâng. Lý Bạch Vũ cũng không quá lo lắng về vấn đề này, khi hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì dùng giọng có chút không yên nói: - Bí thư Vương, đấu thầu sẽ được tiến hành sau một tuần nữa, khi đó ngài có rảnh không?
- Nếu như đã ủy quyền cho anh, như vậy anh làm chủ là được, có gì thì cứ báo cáo, cũng không phải chuyện gì cũng kéo tôi vào. Vương Tử Quân tỏ thái độ rất rõ ràng, tuy hắn tham gia đấu giá cũng không có vấn đề, thế nhưng hắn lại đang muốn rèn luyện Lý Bạch Vũ, chuẩn bị giao quyền cho người này.
Sau khi Lý Bạch Vũ rời đi không lâu thì Trương Tề Bảo đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Trương Tề Bảo bây giờ đã nói là hoàn toàn dung nhập vào hệ thống của Vương Tử Quân, là một thủ hạ trung thành đáng tin cậy.
Sau khi báo cáo cho Vương Tử Quân về vài phương diện công tác, Trương Tề Bảo khẽ nói: - Bí thư Vương, gần đây hội cựu chiến binh có cho ra báo cáo, bọn họ nói muốn xây dựng một tụ điểm hoạt động của các cựu chiến binh, ngài xem thế nào.
Vương Tử Quân là người chủ quản công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hội cựu chiến binh cũng nằm trong tầm quản lý của hắn. Hắn cẩn thận xem xét báo cáo, sau đó nói với Trương Tề Bảo: - Anh có ý kiến gì không?
- Bí thư Vương, số tiền đầu tư cũng không quá lớn, trước kia các vị lãnh đạo phụ trách công tác của cựu chiến binh đều đồng ý với các yêu cầu của bọn họ trên phương diện không trái với nguyên tắc. Trương Tề Bảo khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ ý nghĩa bên trong, người phụ trách công tác của cựu chiến binh căn bản cũng không phải dễ làm. Dễ lên tiếng với hội cựu chiến binh, thế nhưng cần phải cẩn thận ứng phó với các cán bộ lão thành đang ở trong tổ chức này.
Vương Tử Quân suy nghĩ giây lát rồi nói: - Anh liên hệ với hội cựu chiến binh, biến trung tâm hoạt động của bọn họ thành trung tâm tập thể dục thể thao, điều này căn bản phù hợp với phương hướng đẩy mạnh hoạt động toàn dân tập luyện thể dục thể thao của chúng ta, càng làm cho các vị lãnh đạo lão thành có địa điểm luyện tập sức khỏe.
Trương Tề Bảo vội vàng gật đầu, hắn lúc này cực kỳ tán thưởng tác dụng thay đổi vài chữ của bí thư Vương. Như vậy không những làm cho phương diện xây dựng các trung tâm thể thao thêm sung túc, hơn nữa còn có thể dễ dàng làm công tác với cấp ủy chính quyền tỉnh.
Vương Tử Quân tiễn chân Trương Tề Bảo rồi cầm văn kiện mà Lý Bạch Vũ đưa đến đi lên phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Chuyện này tuy hắn có thể quyết định, thế nhưng hắn cần phải thông báo với Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy, hắn không thể hàm hồ được.
Một tuần có thể nói là trôi qua trong nháy mắt, hoạt động đấu thầu chọn công ty nắm công tác quảng cáo trong đại hội thể dục thể thao được Lý Bạch Vũ dẫn dắt sắp được tiến hành, lúc này càng có không ít thương gia tập trung về thành phố Rừng Mật.
Càng có không ít phóng viên từ khắp nơi đi đến, thế là làm cho bầu không khí của buổi đấu thầu càng có thêm vinh quang. Dù sao thì những tình huống cạnh tranh thế này rất hiếm thấy trong nước, tin tức nóng sẽ không thiếu người đến xem.
- Bí thư Vương, sáng ngày mai không có sắp xếp gì, ngài không muốn đến tham gia buổi đấu thầu sao? Triệu Hiểu Bạch giúp đỡ Vương Tử Quân thu dọn bàn công tác, sau đó hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Những ngày gần đây khi mà hai bên tiếp xúc với nhau ngày càng nhiều thì Triệu Hiểu Bạch càng thêm thân mật với Vương Tử Quân, tuy hắn còn nhiều chênh lệch so với Du Giang Vĩ, thế nhưng phương diện trò chuyện cũng tùy tiện hơn trước.
Triệu Hiểu Bạch lớn gan hỏi Vương Tử Quân về vấn đề này cũng không phải vì hắn muốn đi theo. Chủ yếu là vài ngày qua Lý Bạch Vũ hầu như đều gọi điện thoại cho hắn, chỉ có một yêu cầu đó là muốn bí thư Vương đi đến hỗ trợ mình.
Triệu Hiểu Bạch vốn cũng không muốn hỏi, dù sao thì những gì bí thư Vương đã cho ra quyết định khó thể thay đổi được. Thế nhưng hắn có quan hệ không tệ với Lý Bạch Vũ, hơn nữa cũng không muốn người kia cứ quấn lấy mình, thế cho nên mới giúp đỡ đối phương hỏi điều này.
Hà Lăng Nhiên vừa nghe nói đến tin tức này thì không khỏi cảm thấy sảng khoái, chính mình không làm được mà Chung Phó Thần cũng không ăn được, hơn nữa trước đó hắn đối mặt với Chung Phó Thần mà giống cháu gặp ông nội vậy.
Bây giờ Hà Lăng Nhiên không thành công, Cục tư pháp cũng không thành công. Thế nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Hà Lăng Nhiên thì nhanh chóng bién mất, hắn hiểu vì sao mà bố vợ lại mắng mình xối xả như vậy.
Người có khả năng làm việc này chỉ có thể là chính mình, vì chuyện này đắc tội với Chung Phó Thần, ngoài mình ra không ai thèm làm.
Hà Lăng Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy có người cài bô lên đầu mình, hắn chợt sinh ra xúc động muốn bùng nổ. Hắn thích tất cả mọi việc được mình nắm trong lòng bàn tay, trước nay hắn luôn phát triển thuận lợi, những người tiếp xúc qua với hắn không ai không có bản lĩnh, thế nhưng ai cũng phải ra sức vì hắn. Trong tỉnh Mật Đông này hắn là người có thể hô phong hoán vũ, nào phải nếm qua tình cảnh khó chịu như bây giờ?
Hèn gì bố vợ lại mắng mình như vậy, vấn đề này dù là ai làm ra cũng đáng bị mắng như vậy. Hà Lăng Nhiên nghĩ đến những người có thể hãm hại mình, sau đó hắn gọi điện thoại cho Lăng Phỉ Yến. Sau khi nối thông điện thoại thì hắn căn bản không cho Lăng Phỉ Yến thời gian nói ra những lời thân mật, hắn hổn hển mắng: - Lăng Phỉ Yến, có phải là cô làm ra trò này không?
Lăng Phỉ Yến thấy Hà Lăng Nhiên chất vấn như vậy thì không khỏi ngây cả người, thế nhưng nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ tự sáng tạo ra sự nghiệp cho mình, nàng cũng không phải kém thông minh, điều này căn bản là mạnh hơn hẳn so với Chung Phó Thần. Vì vậy sau khi nghe được câu hỏi đột nhiên của Hà Lăng Nhiên thì nàng cẩn thận nói: - Hà thiếu gia, ngài nói vậy là có ý gì? Hôm qua sau khi quay về thì ngủ mãi đến sáng, có làm gì đâu? Thậm chí bây giờ mới tỉnh lại đây.
Lăng Phỉ Yến nói làm cho Hà Lăng Nhiên cảm thấy suy đoán trước đó của mình có vài phần không đúng, thế là hắn nhanh chóng thuật lại sự việc cho Lăng Phỉ Yến. Lăng Phỉ Yến nghe xong thì trầm mặc một lát, sau đó nàng mới trầm giọng nói: - Hà thiếu gia, có lẽ chúng ta bị người ta dắt mũi dẫn đi rồi.
- Chị nói ai là người đắt mũi chúng ta? Tôi giết chết hắn. Hà Lăng Nhiên lúc này cực kỳ phẫn nộ, hắn lớn tiếng nói với Lăng Phỉ Yến.
Lăng Phỉ Yến thầm nghĩ tôi biết rõ là ai đang chơi anh, thế nhưng nếu như anh động vào người ta, cho dù anh là con rể của Vi Yến Qui cũng phải chết. Anh là người quá kiêu ngạo tự phụ, Vi Yến Qui sao có thể để anh chết vì ngu được.
Thế nhưng Lăng Phỉ Yến vẫn khẽ lên tiếng phân tích: - Hà thiếu gia, tôi thấy chúng ta nên phân tích từ dưới lên. Thứ nhất chuyện này không phải là do Chung Phó Thần làm ra, vì người này muốn kiếm tiền, sẽ không muốn cho ra những tin đồn ảnh hưởng đến lợi ích của mình.
- Thứ hai Vương Tử Quân cũng có khả năng không lớn, vì bây giờ anh ta cần thanh danh, nếu đã cố ý cho Chung Phó Thần xuất hiện nắm lấy lợi nhuận, như vậy sẽ không bao giờ làm trò ngược lại.
- Thứ ba, tôi cảm thấy có lẽ là những công ty nhìn chằm chằm vào hạng mục này, bọn họ mới là người có động cơ lớn nhất, dù sao thì đấu thầu công khai cũng cho bọn họ có cơ hội. Lăng Phỉ Yến phân tích khá rõ ràng, thế nhưng cuối cùng vẫn không có đáp án chính xác là ai làm. Lúc này tâm tình của Hà Lăng Nhiên mới khôi phục lại như thường, hắn dùng giọng khiêm tốn thỉnh giáo: - Chị Lăng, chị nói xem rốt cuộc là ai làm ra trò này?
- Người có thể làm ra trò này là không ít, thế nhưng tôi cũng khó nói nên lời. Lăng Phỉ Yến chỉ có thể bất đắc dĩ cho ra đáp án như vậy. Nàng nghe thấy tiếng thỏ dốc của Hà Lăng Nhiên ở phía bên kia, thế là vội vàng nói: - Hà thiếu gia, tôi cảm thấy điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng là ngài phải nghĩ biện pháp giải thích với bí thư Vương, để cho bọn họ biết không phải là chúng ta làm, như vậy mới không có chuyện gì.
Hà Lăng Nhiên cũng đang nghĩ đến phương diện này, hắn thương lượng vài câu với Lăng Phỉ Yến rồi cúp điện thoại.
Giải thích, hai chữ này nói thì dễ nghe thế nhưng làm không dễ dàng chút nào. Dù sao giải thích cũng không phải nói xong là xong, hơn nữa người cần giải thích có lực lượng và địa vị quá lớn.
Người thứ nhất cần phải giải thích chính là Vương Tử Quân, Hà Lăng Nhiên cảm thấy mình nên giải thích rõ ràng với Vương Tử Quân, dù sao thì Vương Tử Quân mới chính là người bị hại chủ yếu. Thế nhưng khi nghĩ đến vị trí còn cao hơn cả bố mình của Vương Tử Quân, Hà Lăng Nhiên chợt cảm thấy hai chân co rút. Tuy gần đây hắn tự cho rằng mình là một nhân vật trong tỉnh, thế nhưng nếu so với bí thư Vương, hắn căn bản không tính là cái thá gì.
Trong đầu Hà Lăng Nhiên liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn đặt trọng điểm cần giải thích lên người Chung Phó Thần. Dù sao thì thân phận của Chung Phó Thần cũng không quá cao, mình giải thích với đối phương, sau đó nhờ đối phương giải thích với Vương Tử Quân.
Lần trước hai bên tiếp xúc với nhau thì Hà Lăng Nhiên có lưu lại số điện thoại của Chung Phó Thần, thế là hắn nhanh chóng tìm số điện thoại của Chung Phó Thần, cuối cùng bấm máy gọi đi.
Điện thoại được nối thông rất nhanh, chợt nghe bên kia truyền đến giọng nói của phụ nữ rất êm ái: - Chào anh, xin hỏi ngài là ai?
- Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Chung thiếu gia hay không? Tôi có chuyện cần nói với Chung thiếu gia một chút. Hà Lăng Nhiên lúc này căn bản không còn chút cảm giác kiêu ngạo, hắn cẩn thận hạ thấp tư thái của mình.
Chỉ nửa phút sau thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chung Phó Thần, chợt nghe Chung Phó Thần mỉm cười nói: - Là Hà thiếu gia sao? Thật sự không ngờ Hà thiếu gia lại ra tay mạnh mẽ như vậy, lại có thể đánh lên cả đầu tôi. Tôi nói cho anh biết, chuyện này không phải tôi sợ liên lụy đến bí thư Vương, tôi đã cho anh biết tay rồi. Nhưng việc này căn bản còn chưa xong, không phải anh thích chơi ngầm sao? Tốt, sau này tôi chơi với anh.
Hà Lăng Nhiên nghe những âm thanh này của Chung Phó Thần thì tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hắn dù là một nhân vật ở tỉnh Mật Đông, thế nhưng căn bản không là gì với Chung Phó Thần. Nếu hắn có một kẻ địch như Chung Phó Thần, sau này chỉ sợ lúc nào cũng ngủ không ngon.
- Chung thiếu gia, ngài nghe tôi giải thích một chút, chuyện này không phải là tôi làm ra, tôi cũng chỉ vừa nghe được tin tức này mà thôi...
- Anh cũng chỉ mới nghe được thông tin thôi sao? Anh đừng giả vờ với tôi, tôi chán ghét nhất là những người như vậy, chơi gái thì cực kỳ hào hứng thế nhưng nhắc đến tiền thì biến thành Liễu Hạ Huệ. Anh nói tôi tin anh sao? Tôi nói cho anh biết, Chung Phó Thần tôi đây không phải thằng ngu, anh còn non lắm. Chung Phó Thần nói rồi cũng không chờ Hà Lăng Nhiên lên tiếng, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Hà Lăng Nhiên nghe những âm thanh tút tút đến từ đầu dây bên kia mà không khỏi cảm thấy cực kỳ uất ức, chính mình không làm gì thế nhưng lại bị người ta ghi hận, không phải người ta cảm thấy mình dễ ức hiếp sao?
Phong ba của những tin đồn và lá thư tố cáo đã qua sau khi Chung Phó Thần ảm đạm rời khỏi Mật Đông, thế nhưng phương diện chọn nhà đầu tư nắm công tác quảng cáo của đại hội thể dục thể thao ngày càng nóng. Sở dĩ xuất hiện tình huống này cũng là vì tỉnh Mật Đông quyết định áp dụng phương án đấu thầu công khai để chọn nhà đầu tư tốt nhất.
Mặc dù không có ái nói nhiều thế nhưng sự việc này không khỏi biến thành một chủ đề được người ta chú ý, phương diện đấu thấu được bao nhiêu tiền cũng trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người.
Khi những âm thanh nghị luận liên tục vang lên, Lý Bạch Vũ vẫn tiếp tục mở rộng công tác của diễn đàn đầu tư, không những tuyên truyền trên các báo đài có lực ảnh hưởng lớn trong nước, cũng không quên bỏ qua sức mạnh của internet.
Thế cho nên Vương Tử Quân đã phải tiếp nhận nhiều cuộc điện thoại hỏi thăm, hắn cũng không bủn xỉn thông tin với các công ty có thực lực kia, giải thích cực kỳ tường tận.
Vương Tử Quân cảm thấy có chút bất ngờ chính là vì Chung Phó Thần không biết có phải là vì chuyện quảng cáo hay không mà gọi điện thoại đến, hắn tiến hành an ủi Vương Tử Quân. Ý nghĩ của hắn chính là nếu mà Vương Tử Quân trước đó thúc đẩy chuyện của mình, như vây sẽ khó thể nào tránh khỏi phiền toái.
Điều này làm cho Vương Tử Quân mừng rỡ và có chút hỗ thẹn, thầm nghĩ mình có lẽ là đùa giỡn quá trớn. Thế nhưng hắn đã làm và không nói ra, hắn cũng không quên an ủi Chung Phó Thần, thuận tiện cũng cho ra lời mời nếu đến Mật Đông thì cùng dùng cơm.
- Bí thư Vương, đây là con số của các nhà chuyên môn. Lý Bạch Vũ mặc tây trang đứng đối diện với Vương Tử Quân, gương mặt có vài phần không yên.
Vương Tử Quân cầm tư liệu của Lý Bạch Vũ nhìn thoáng qua, hắn biết vì sao gương mặt của Lý Bạch Vũ lại như vậy. Con số trong đó là mười tỷ hai, con số đấu thầu thấp nhất là như vậy, căn bản lớn hơn con số thống kê trước đó.
Lý Bạch Vũ nhìn Vương Tử Quân đặt bản tư liệu nói về số tiền tối thiểu đầu tư vào quảng cáo trong đại hội thể dục thể thao, hắn không khỏi càng có thêm ước mơ về Vương Tử Quân. Hắn không ngờ bí thư Vương có thể bình tĩnh đối diện với những con số kia như vậy, phải biết rằng con số này cao hơn con số trước đó vài tỷ.
- Bí thư Vương, tôi sợ con số này quá cao, sợ nhà đầu tư sẽ bị dọa bỏ chạy, nếu thật sự là như vậy thì... Lý Bạch Vũ do dự giây lát rồi dùng giọng chú ý nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Lý Bạch Vũ, hắn khẽ cười nói: - Điều này anh không cần lo lắng, con số này được cho ra cũng có lý lẽ của nó, chúng ta cứ thực hiện theo đúng kế hoạch là được.
- Nếu...Lỡ may có thất bại, như vậy...Sẽ rất phiền toái. Lý Bạch Vũ dù biết nói những lời này là không được chào đón, thế nhưng hắn không nhịn được phải hỏi Vương Tử Quân.
Lý Bạch Vũ cảm thấy mình nên nhắc nhở bí thư Vương ở sự kiện này, dù sao nếu thất bại thì mình không có vấn đề, chẳng qua nó sẽ là đả kích không nhỏ với bí thư Vương.
Vương Tử Quân hiểu những phiền toái theo lời nói của Lý Bạch Vũ có nghĩa là gì, hắn nhìn về phía Lý Bạch Vũ rồi cười nói: - Nếu như có thất bại, chúng ta chỉ cần điều chỉnh là được.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đưa mắt nhìn Lý Bạch Vũ rồi nói: - Anh không cần phải lo lắng về phương diện này, bây giờ quan trọng nhất chính là quy định rõ ràng quyền lợi và nghĩa vụ của chúng ta ở phương diện đấu thầu, chúng ta nhất định phải mời giới chuyên môn về phương diện pháp luật, không thể làm cho người ta chui vào lỗ hổng được.
- Vâng. Lý Bạch Vũ cũng không quá lo lắng về vấn đề này, khi hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì dùng giọng có chút không yên nói: - Bí thư Vương, đấu thầu sẽ được tiến hành sau một tuần nữa, khi đó ngài có rảnh không?
- Nếu như đã ủy quyền cho anh, như vậy anh làm chủ là được, có gì thì cứ báo cáo, cũng không phải chuyện gì cũng kéo tôi vào. Vương Tử Quân tỏ thái độ rất rõ ràng, tuy hắn tham gia đấu giá cũng không có vấn đề, thế nhưng hắn lại đang muốn rèn luyện Lý Bạch Vũ, chuẩn bị giao quyền cho người này.
Sau khi Lý Bạch Vũ rời đi không lâu thì Trương Tề Bảo đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Trương Tề Bảo bây giờ đã nói là hoàn toàn dung nhập vào hệ thống của Vương Tử Quân, là một thủ hạ trung thành đáng tin cậy.
Sau khi báo cáo cho Vương Tử Quân về vài phương diện công tác, Trương Tề Bảo khẽ nói: - Bí thư Vương, gần đây hội cựu chiến binh có cho ra báo cáo, bọn họ nói muốn xây dựng một tụ điểm hoạt động của các cựu chiến binh, ngài xem thế nào.
Vương Tử Quân là người chủ quản công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hội cựu chiến binh cũng nằm trong tầm quản lý của hắn. Hắn cẩn thận xem xét báo cáo, sau đó nói với Trương Tề Bảo: - Anh có ý kiến gì không?
- Bí thư Vương, số tiền đầu tư cũng không quá lớn, trước kia các vị lãnh đạo phụ trách công tác của cựu chiến binh đều đồng ý với các yêu cầu của bọn họ trên phương diện không trái với nguyên tắc. Trương Tề Bảo khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ ý nghĩa bên trong, người phụ trách công tác của cựu chiến binh căn bản cũng không phải dễ làm. Dễ lên tiếng với hội cựu chiến binh, thế nhưng cần phải cẩn thận ứng phó với các cán bộ lão thành đang ở trong tổ chức này.
Vương Tử Quân suy nghĩ giây lát rồi nói: - Anh liên hệ với hội cựu chiến binh, biến trung tâm hoạt động của bọn họ thành trung tâm tập thể dục thể thao, điều này căn bản phù hợp với phương hướng đẩy mạnh hoạt động toàn dân tập luyện thể dục thể thao của chúng ta, càng làm cho các vị lãnh đạo lão thành có địa điểm luyện tập sức khỏe.
Trương Tề Bảo vội vàng gật đầu, hắn lúc này cực kỳ tán thưởng tác dụng thay đổi vài chữ của bí thư Vương. Như vậy không những làm cho phương diện xây dựng các trung tâm thể thao thêm sung túc, hơn nữa còn có thể dễ dàng làm công tác với cấp ủy chính quyền tỉnh.
Vương Tử Quân tiễn chân Trương Tề Bảo rồi cầm văn kiện mà Lý Bạch Vũ đưa đến đi lên phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Chuyện này tuy hắn có thể quyết định, thế nhưng hắn cần phải thông báo với Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy, hắn không thể hàm hồ được.
Một tuần có thể nói là trôi qua trong nháy mắt, hoạt động đấu thầu chọn công ty nắm công tác quảng cáo trong đại hội thể dục thể thao được Lý Bạch Vũ dẫn dắt sắp được tiến hành, lúc này càng có không ít thương gia tập trung về thành phố Rừng Mật.
Càng có không ít phóng viên từ khắp nơi đi đến, thế là làm cho bầu không khí của buổi đấu thầu càng có thêm vinh quang. Dù sao thì những tình huống cạnh tranh thế này rất hiếm thấy trong nước, tin tức nóng sẽ không thiếu người đến xem.
- Bí thư Vương, sáng ngày mai không có sắp xếp gì, ngài không muốn đến tham gia buổi đấu thầu sao? Triệu Hiểu Bạch giúp đỡ Vương Tử Quân thu dọn bàn công tác, sau đó hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Những ngày gần đây khi mà hai bên tiếp xúc với nhau ngày càng nhiều thì Triệu Hiểu Bạch càng thêm thân mật với Vương Tử Quân, tuy hắn còn nhiều chênh lệch so với Du Giang Vĩ, thế nhưng phương diện trò chuyện cũng tùy tiện hơn trước.
Triệu Hiểu Bạch lớn gan hỏi Vương Tử Quân về vấn đề này cũng không phải vì hắn muốn đi theo. Chủ yếu là vài ngày qua Lý Bạch Vũ hầu như đều gọi điện thoại cho hắn, chỉ có một yêu cầu đó là muốn bí thư Vương đi đến hỗ trợ mình.
Triệu Hiểu Bạch vốn cũng không muốn hỏi, dù sao thì những gì bí thư Vương đã cho ra quyết định khó thể thay đổi được. Thế nhưng hắn có quan hệ không tệ với Lý Bạch Vũ, hơn nữa cũng không muốn người kia cứ quấn lấy mình, thế cho nên mới giúp đỡ đối phương hỏi điều này.
/1843
|