Một khi anh giàu có thì sẽ nghĩ biện pháp để có thêm tư bản chính trị, cố gắng đạt đến cảnh giới phú quý tương hòa. Lỗ Đỉnh Thành cũng không ngoại lệ, vì vậy trong số những người kết giao với hắn có rất nhiều người có thân phận, đầu óc hắn giống như có một kho tin tức về cả tỉnh Mật Đông, nếu cần thiết thì có thể lấy từ trong ra những người có tương quan.
Tất nhiên Lỗ Đỉnh Thành có nghiên cứu về Vương Tử Quân, kết quả cuối cùng chính là nếu hắn kết giao với một người như vậy, hai bên vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, dù kéo dài đến chân trời thì cũng không có gì là giao nhau. Nhưng hắn không cam lòng, hắn hy vọng kế hoạch sáng nghiệp của mình có thể được ích lợi lớn nhất, tất nhiên hắn sẽ không chịu bỏ qua, phải thử một lần. Vì vậy hắn lấy ra một bản kế hoạch từ trong cặp đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn qua bản kế hoạch của Lỗ Đỉnh Thành, hai hàng chân mày cau lại. Tuy tập đoàn Đỉnh Duyệt không phải vô duyên vô cớ đầu tư hai mươi tỷ, thế nhưng điều kiện của tập đoàn Đỉnh Duyệt lại làm cho hắn giật mình.
Chưa nói đến những thứ khác tập đoàn Đỉnh Duyệt đòi hai mươi năm quyền sử dụng những hạng mục kia, điều này làm cho Vương Tử Quân cau mày. Nếu ném quyền sử dụng hai mươi năm cho tập đoàn Đỉnh Duyệt, như vậy các hạng mục kia không khác nào là của tập đoàn Đỉnh Duyệt. Hơn nữa Vương Tử Quân còn chú ý đến một điểm, đó là tập đoàn Đỉnh Duyệt nói rất hàm hồ về công dụng của những hạng mục dành riêng cho đại hội thể dục thể thao.
Vương Tử Quân đặt bản kế hoạch của Lỗ Đỉnh Thành xuống rồi cười nói: - Tôi hoan nghênh tập đoàn Đỉnh Duyệt đầu tư vào đại hội thể dục thể thao, mà tỉnh Mật Đông cũng cực kỳ coi trọng việc thành lập diễn đàn đầu tư. Theo tôi thấy đây là phương diện chuyên nghiệp, không bằng tập đoàn Đỉnh Duyệt có thể ngồi xuống trao đổi với diễn đàn đầu tư xem thế nào.
Vẻ mặt Lỗ Đỉnh Thành chợt biến đổi, hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, biết rõ khả năng của sự kiện lần này là không lớn. Vương Tử Quân mặc dù không mở miệng từ chối, thế nhưng thực tế thì thái độ đã quá rõ ràng.
Lỗ Đỉnh Thành có chút phiền muộn, thế nhưng hắn lại cười nói: - Bí thư Vương, tập đoàn Đỉnh Duyệt đầu tư vào các hạng mục của đại hội thể dục thể thao với thành ý lớn nhất, hy vọng bí thư Vương có thể cho ra giúp đỡ lớn nhất với chúng tôi.
- Bất kỳ địa phương nào muốn phát triển nhân tố thì phải có một hệ thống chính quyền có khả năng, thế nhưng đây không phải là nhân tố quyết định, chỉ khi nào chính quyền có khả năng, thương nhân lại khôn khéo, phương tiện hoàn thiện, hoàn cảnh đầu tư rộng rãi, như vậy mới hấp dẫn được đầu tư, làm cho thương nhân cắm rễ dốc sức đẩy đoàn xe phát triển kinh tế. Kết quả cuối cùng là thương nhân có lợi nhuận, chính quyền có hình tượng, quần chúng có được lợi ích thực tế.
- Nhưng có một điều giám đốc Lỗ cứ yên tâm, chỉ cần trong phạm vi cho phép của chính sách, trong tỉnh nhất định sẽ cho ra sự giúp đỡ to lớn với tập đoàn Đỉnh Duyệt. Vương Tử Quân nói rồi nâng ly trà lên, gương mặt cực kỳ bình thản.
Nâng trà tiễn khách, Lỗ Đỉnh Thành hiểu lễ tiết này, hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt của người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng chợt lóe lên cảm giác thất bại.
Lỗ Đỉnh Thành đã lâu chưa được cảm nhận cảm giác thất bại như thế này, những năm qua tập đoàn Đỉnh Duyệt liên tục khuếch trương, sự nghiệp của hắn phát triển rất tốt. Sau khi con trai bị Vương Tử Quân chơi cho một vố đau, hắn cũng không cho đó là gì, dù sao thì sự việc kia không liên quan gì đến hắn.
Nhưng lần này Lỗ Đỉnh Thành ném miếng mồi ngon ra ngoài, cho rằng Vương Tử Quân nhất định sẽ không chờ đợi được mà cắn câu, thế nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại có phản ứng quá lãnh đạm về việc đầu tư của tập đoàn Đỉnh Duyệt.
Không, phải nói là vừa lãnh đạm vừa cương quyết, căn bản là thứ gì cũng không nhận. Lỗ Đỉnh Thành biết rõ bản kế hoạch của mình rõ ràng là sư tử há rộng miệng, thế nhưng hắn có điều kiện tiên quyết: Chính là mình bỏ ra hai mươi tỷ để đầu tư. Trừ mình ra có ai dám ném ra một số tiền lớn như vậy để đầu tư vào hạng mục đại hội thể dục thể thao trong tỉnh?
Nếu như chỉ vì nịnh nọt Vương Tử Quân, biết đâu Lỗ Đỉnh Thành sẽ bỏ qua bản kế hoạch này. Nhưng bây giờ chuyện đầu tư này còn liên quan đến phương diện tập đoàn Đỉnh Duyệt có chuyển hình trong tương lai hay không, vì vậy hắn không muốn buông tha, cũng không thể buông tha.
Lỗ Đỉnh Thành hạ quyết tâm và đứng lên nói: - Bí thư Vương, tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi có thành ý với phương diện đầu tư này, tôi cũng mong bí thư Vương có thể lựa chọn tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi.
Lỗ Đỉnh Thành nói rồi xòe tay ra nói: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy kế hoạch của chúng tôi nhất định sẽ nhận được sự giúp đỡ của lãnh đạo.
Buổi sáng chủ nhật Triệu Hiểu Bạch vừa mới ăn sáng xong thì đi đến nhà Kim Chính Thiện. Thực tế nói ở phương diện cá nhân thì hắn không muốn đến sớm như thế, bất đắc dĩ là bố mẹ ép tới, hắn đành phải đến.
Những ngày qua Triệu Hiểu Bạch hầu như là làm việc liên tục, vất vả cả tuần, hắn rất muốn ở nhà ngủ một giấc cho thoải mái. Thế nhưng dì Hai lại gọi điện thoại đến, nói là muốn giới thiệu cho hắn một cô gái, nói là cuối tuần này gặp mặt.
Triệu Hiểu Bạch tất nhiên sẽ tình nguyện tự mình đi tìm bạn gái, thế nhưng dì Hai nói đó là theo ý bố mẹ hắn, thế nên hắn chỉ có thể làm theo mà thôi.
- Ôi, Hiểu Bạch, cháu đến rồi à? Đã ăn gì chưa? Dì Hai làm cho cháu nhé? Dì Hai của Triệu Hiểu Bạch là phó giám đốc thư viện thành phố Rừng Mật, mặc dù cũng có cấp bậc hành chính thế nhưng cuộc sống rất nhàn nhã. Thư viện vốn không phải là đơn vị gì bận rộn, đừng nói đến phương diện vị phó giám đốc này lại là phu nhân của bí thư thị ủy Kim Chính Thiện. Cần có người quan tâm chăm sóc bí thư Kim Chính Thiện, có thứ gì quan trọng hơn phương diện này, thế nên cuộc sống của dì Hai khá nhàn nhã thoải mái.
Triệu Hiểu Bạch bị dì Hai kéo vào phòng bếp, hắn vội vàng xin tha thứ: - Dì Hai, dì muốn cháu ăn nổ bụng chết sao? Cháu vừa ăn xong, ngài cũng không cần nấu nướng gì nữa.
- Này Hiểu Bạch, dì Hai thấy cháu gần đây có hơi gầy, có phải cường độ công tác quá lớn không? Vì con của mình không có ở nhà, thế cho nên lúc này tính mẫu tử của dì Hai được phát huy cao độ với Triệu Hiểu Bạch.
Triệu Hiểu Bạch sờ lên mặt mình rồi lắc đầu nói không có, nhưng dì Hai vẫn tiếp tục lải nhải: - Hiểu Bạch, có phải bí thư Vương của các cháu làm việc rất điên cuồng hay không? Cháu mới nhận công tác được hơn một tháng mà đã gầy như vậy rồi, nếu cháu thấy có áp lực thì nói với dượng, ông ấy đổi chỗ khác cho cháu.
Triệu Hiểu Bạch lắc đầu, sau một tháng làm thư ký thì hắn xem như đã được chứng kiến thủ đoạn của Vương Tử Quân. Bí thư Vương cũng không phải là người làm việc điên cuồng, nếu nói không khoa trương thì bí thư Vương rõ ràng là người biết hưởng thụ cuộc sống.
Dù là công tác đầu tư tiền triệu thì bí thư Vương cũng nhìn thấy rõ nặng nhẹ, trù tính sự việc cực kỳ tốt đẹp. Nếu so sánh với những lãnh đạo bận rộn tối ngày, cứ đến mười giờ sáng hằng ngày thì bí thư Vương đã xử lý xong các công tác thường vụ của mình. Ban số hai của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là đơn vị chuyên trách phục vụ cho bí thư Vương, đám người này công tác cũng dễ dàng hơn. Triệu Hiểu Bạch là phó trưởng ban của ban số hai, hắn chợt bất ngờ phát hiện lượng công tác của bọn họ không phải giảm bớt mà dễ dàng hơn, ngược lại còn tăng thêm.
Triệu Hiểu Bạch cảm thấy mệt mỏi không phải là vì công tác quá nhiều, chủ yếu là vì mình luôn cảm thấy không theo kịp hiệu suất công tác của bí thư Vương. Có đôi khi bí thư Vương nói ra một danh từ thì mình phải suy xét kiểm tra thật kỹ, điều này làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn, thế nên thời gian rảnh thường phải bỏ ra để đọc sách nạp thêm kiến thức.
Triệu Hiểu Bạch vốn có chút hiếu kỳ vì vị bí thư vừa mới đến nhận công tác, thế nhưng khi hai bên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, hắn càng sinh ra cảm nhận như đứng bên dưới nhìn lên núi cao. Thậm chí còn sinh ra cảm giác cả đời mình khó thể đuổi kịp bí thư Vương.
- Cháu công tác rất tốt bên cạnh bí thư Vương. Triệu Hiểu Bạch thấy dì Hai nhìn mình thì lên tiếng chặn lại.
Nhưng bộ dạng của Triệu Hiểu Bạch lại làm cho dì Hai không nghĩ đó là thật, bà vừa chỉ huy người giúp việc đặt hoa quả bên cạnh hắn, vừa dùng giọng oán trách nói: - Cháu đúng là, đến nhà dì mà còn muốn lừa gạt nữa sao? Dì biết rõ thư ký công tác thế nào, nếu không thì cháu đừng làm thư ký nữa, để dượng điều chỉnh cháu về một đơn vị nào đó cho thoải mái.
Không ít thời điểm Triệu Hiểu Bạch nghĩ đến câu nói ngồi ăn chờ chết, nếu như trước đó hai tháng dì Hai nói như vậy thì hắn sẽ nở nụ cười, thế nhưng bây giờ hắn lại do dự.
Một tháng kinh nghiệm vừa qua làm cho hắn cảm nhận được những mặt khác biệt của cuộc sống. Tuy hắn cảm thấy mình khó thể vượt qua được cảnh giới của bí thư Vương, thế nhưng dù thế nào cũng mạnh hơn một cuộc sống đần độn vô vị.
- Em đúng là, đừng cho ra những ý nghĩ vớ vẫn với Hiểu Bạch, lúc này nó đi theo bí thư Vương, dù không cầu mong phát triển lên cao thì cũng học tập được nhiều thứ. Kim Chính Thiện vừa đi xuống lầu vừa lên tiếng với vợ.
Có thể nói từ nhỏ Triệu Hiểu Bạch đã e ngại dượng của mình, bây giờ cảm giác như vậy vẫn ăn sâu trong lòng. Khi thấy Kim Chính Thiện thì hắn vội vàng đứng lên cung kính hỏi: - Dượng, ngài phải đi làm sao?
- À, hôm nay phòng công thương có tổ chức tiệc rượu, chú đến tham gia một chút. Thế nào, có muốn đi với chú không? Kim Chính Thiện nhìn mình trong gương, sau đó thay đổi vị trí của cà vạt, lại cười nói lời đề nghị với Triệu Hiểu Bạch.
Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân thế nên đã tham gia không ít bữa tiệc, hắn biết dù vị trí của dượng mình hiện tại không đuổi kịp bí thư Vương, thế nhưng lại là lãnh đạo đứng đầu thành phố Rừng Mật. Chính mình đi theo dượng chắc chắn sẽ có hình tượng người người vây quanh.
Khi Triệu Hiểu Bạch chuẩn bị từ chối thì dì Hai Sử Y Linh đã lớn tiếng nói: - Trong đầu ông lúc nào cũng chỉ là công tác, chính mình đi ra ngoài còn chưa thấy phiền, còn muốn kéo cả Hiểu Bạch đi sao? Ông có biết hôm nay Hiểu Bạch sẽ đi gặp con gái nhà anh Trịnh không?
- Ôi, sao tôi lại quên đi chuyện này nhỉ? Kim Chính Thiện vỗ vỗ đầu nói, sau đó nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, có câu này cháu cũng biết rõ, đó là "thành gia lập nghiệp". Cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã đến tuổi kết hôn, tổ chức hy vọng cháu có thể nắm chặt công tác này, vì một người mãi không trưởng thành thì sao có thể công tác làm cho người ta yên tâm được?
Nếu như không phải Kim Chính Thiện vẫn uy nghiêm như cũ thì Triệu Hiểu Bạch thiếu chút nữa đã mỉm cười.
- Được rồi, đừng nói những lời vô ích, anh tranh thủ đi đi. Sử Y Linh đẩy Kim Chính Thiện rồi nói.
Kim Chính Thiện cũng không nhanh chóng rời đi theo ý nghĩ của Sử Y Linh, hắn ngồi xuống ghế sa lông rồi nói: - Mười phút nữa xe mới đến đón, tôi trò chuyện với Hiểu Bạch một chút. Hiểu Bạch, cháu cảm thấy bí thư Vương xây dựng diễn đàn đầu tư thế nào?
- Đã làm rất tốt, hai ngày trước Lý Bạch Vũ đã đến báo cáo với bí thư Vương, nói là chuẩn bị tổ chức lễ khai trương rất lớn. Triệu Hiểu Bạch do dự giây lát, sau đó nói rõ chi tiết với Kim Chính Thiện.
Kim Chính Thiện khẽ gật đầu, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó mới trầm giọng nói: - Bí thư Vương xây dựng diễn đàn đầu tư cực kỳ công tâm, nhưng có một số việc cũng khó làm. Ngày hôm qua tôi đi đến kiểm tra các tập đoàn, giám đốc của bọn họ nói cho tôi biết, có người nói phía chính quyền tỉnh cố ý tổ chức diễn đàn đầu tư là muốn doanh nghiệp bọn họ phải xuất huyết.
Kim Chính Thiện nói không quá lớn thế nhưng vẻ mặt Triệu Hiểu Bạch vẫn rất khó coi. Tuy ngộ tính chính trị của Triệu Hiểu Bạch không quá cao, thế nhưng hắn thật sự hiểu tin tức kia lan truyền ra ngoài sẽ tạo nên ảnh hưởng gì với bí thư Vương. Nếu như khi khai trương mà không có ma nào đi đến, như vậy diễn đàn đầu tư sẽ sập, sẽ có vận mệnh đáng buồn.
- Ai nói như vậy? Những người kia sao có thể mở miệng nói bậy như vậy được?
Kim Chính Thiện thấy Triệu Hiểu Bạch nổi giận đùng đùng thì thở dài một hơi, vì đứa cháu của mình xem ra vẫn quá non. Đồng thời hắn cũng cảm thán phương diện sử dụng thủ hạ của Vương Tử Quân, trong quan trường có nhiều người thủ hạ ngã theo chiều gió, không ngờ Triệu Hiểu Bạch mới đến làm thư ký cho Vương Tử Quân được một tháng mà đã trung thành và tận tâm như vậy rồi.
Kim Chính Thiện khoát tay áo nói: - Hiểu Bạch, chuyện này cháu không cần phải gấp, sốt ruột cũng không có tác dụng. Cháu cứ chờ mà xem, cháu có thể báo cáo những tin đồn này cho bí thư Vương, để cho anh ấy quyết định.
- Mặt khác cháu cũng nên nói với bí thư Vương, nói là tôi hoàn toàn đồng ý anh ấy mở diễn đàn đầu tư. Tôi cũng chú tâm nghiên cứu phương án xúc tiến xây dựng thành phố chú trọng các hạng mục thể thao của anh ấy, điều này không là vấn đề.
- Cám ơn dượng. Triệu Hiểu Bạch nghe dượng mình nói lời giúp đỡ bí thư Vương thì khẽ nở nụ cười.
- Đúng là quá ngốc, dượng cũng không giúp gì được cháu. Kim Chính Thiện nói đến đây thì đứng lên khỏi ghế sa lông, hắn giống như nghĩ ra điều gì đó: - Lúc này Thành Nghiên Tuệ đã được điều đến công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân thành phố rồi.
Triệu Hiểu Bạch chợt sững sờ, Thành Nghiên Tuệ là ai? Hắn nhanh chóng nghĩ đến người bạn học mà bí thư Vương đã nhờ mình đến cho số điện thoại, điều này làm cho khoảnh khắc này hắn không hiểu rõ vì sao dượng mình lại nhăc đến chuyện nhỏ như vậy.
Triệu Hiểu Bạch bày ra bộ dạng kinh ngạc làm cho Kim Chính Thiện thở dài một hơi, đứa bé này vẫn không thích hợp công tác trong cơ quan hành chính. Chính mình dốc sức vì việc này, thế nhưng không biết đứa cháu lại nghĩ đi nơi nào.
Khi Kim Chính Thiện chuẩn bị giảng giải cho Triệu Hiểu Bạch hiểu, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Kim Chính Thiện cũng không đi ra mở cửa, hắn nhìn về phía đồng hồ treo tường, vừa đúng tám giờ, là thời gian mình hẹn với thư ký bên dưới.
Kim Chính Thiện thu dọn vào thứ, sau đó quyết định để cho Triệu Hiểu Bạch tự tìm hiểu, nếu chính mình áp đặt cho người ta, chỉ sợ người ta sẽ không có ấn tượng sâu sắc.
Kim Chính Thiện rời đi, Triệu Hiểu Bạch cũng không nghĩ về chuyện liên quan đến Thành Nghiên Tuệ, hắn chỉ nghĩ đến những lời mà Kim Chính Thiện vừa nói. Chẳng lẽ có người đang ngáng chân bí thư Vương? Nếu thật sự là như vậy thì quá nguy hiểm.
Tất nhiên Lỗ Đỉnh Thành có nghiên cứu về Vương Tử Quân, kết quả cuối cùng chính là nếu hắn kết giao với một người như vậy, hai bên vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, dù kéo dài đến chân trời thì cũng không có gì là giao nhau. Nhưng hắn không cam lòng, hắn hy vọng kế hoạch sáng nghiệp của mình có thể được ích lợi lớn nhất, tất nhiên hắn sẽ không chịu bỏ qua, phải thử một lần. Vì vậy hắn lấy ra một bản kế hoạch từ trong cặp đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn qua bản kế hoạch của Lỗ Đỉnh Thành, hai hàng chân mày cau lại. Tuy tập đoàn Đỉnh Duyệt không phải vô duyên vô cớ đầu tư hai mươi tỷ, thế nhưng điều kiện của tập đoàn Đỉnh Duyệt lại làm cho hắn giật mình.
Chưa nói đến những thứ khác tập đoàn Đỉnh Duyệt đòi hai mươi năm quyền sử dụng những hạng mục kia, điều này làm cho Vương Tử Quân cau mày. Nếu ném quyền sử dụng hai mươi năm cho tập đoàn Đỉnh Duyệt, như vậy các hạng mục kia không khác nào là của tập đoàn Đỉnh Duyệt. Hơn nữa Vương Tử Quân còn chú ý đến một điểm, đó là tập đoàn Đỉnh Duyệt nói rất hàm hồ về công dụng của những hạng mục dành riêng cho đại hội thể dục thể thao.
Vương Tử Quân đặt bản kế hoạch của Lỗ Đỉnh Thành xuống rồi cười nói: - Tôi hoan nghênh tập đoàn Đỉnh Duyệt đầu tư vào đại hội thể dục thể thao, mà tỉnh Mật Đông cũng cực kỳ coi trọng việc thành lập diễn đàn đầu tư. Theo tôi thấy đây là phương diện chuyên nghiệp, không bằng tập đoàn Đỉnh Duyệt có thể ngồi xuống trao đổi với diễn đàn đầu tư xem thế nào.
Vẻ mặt Lỗ Đỉnh Thành chợt biến đổi, hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, biết rõ khả năng của sự kiện lần này là không lớn. Vương Tử Quân mặc dù không mở miệng từ chối, thế nhưng thực tế thì thái độ đã quá rõ ràng.
Lỗ Đỉnh Thành có chút phiền muộn, thế nhưng hắn lại cười nói: - Bí thư Vương, tập đoàn Đỉnh Duyệt đầu tư vào các hạng mục của đại hội thể dục thể thao với thành ý lớn nhất, hy vọng bí thư Vương có thể cho ra giúp đỡ lớn nhất với chúng tôi.
- Bất kỳ địa phương nào muốn phát triển nhân tố thì phải có một hệ thống chính quyền có khả năng, thế nhưng đây không phải là nhân tố quyết định, chỉ khi nào chính quyền có khả năng, thương nhân lại khôn khéo, phương tiện hoàn thiện, hoàn cảnh đầu tư rộng rãi, như vậy mới hấp dẫn được đầu tư, làm cho thương nhân cắm rễ dốc sức đẩy đoàn xe phát triển kinh tế. Kết quả cuối cùng là thương nhân có lợi nhuận, chính quyền có hình tượng, quần chúng có được lợi ích thực tế.
- Nhưng có một điều giám đốc Lỗ cứ yên tâm, chỉ cần trong phạm vi cho phép của chính sách, trong tỉnh nhất định sẽ cho ra sự giúp đỡ to lớn với tập đoàn Đỉnh Duyệt. Vương Tử Quân nói rồi nâng ly trà lên, gương mặt cực kỳ bình thản.
Nâng trà tiễn khách, Lỗ Đỉnh Thành hiểu lễ tiết này, hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt của người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng chợt lóe lên cảm giác thất bại.
Lỗ Đỉnh Thành đã lâu chưa được cảm nhận cảm giác thất bại như thế này, những năm qua tập đoàn Đỉnh Duyệt liên tục khuếch trương, sự nghiệp của hắn phát triển rất tốt. Sau khi con trai bị Vương Tử Quân chơi cho một vố đau, hắn cũng không cho đó là gì, dù sao thì sự việc kia không liên quan gì đến hắn.
Nhưng lần này Lỗ Đỉnh Thành ném miếng mồi ngon ra ngoài, cho rằng Vương Tử Quân nhất định sẽ không chờ đợi được mà cắn câu, thế nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại có phản ứng quá lãnh đạm về việc đầu tư của tập đoàn Đỉnh Duyệt.
Không, phải nói là vừa lãnh đạm vừa cương quyết, căn bản là thứ gì cũng không nhận. Lỗ Đỉnh Thành biết rõ bản kế hoạch của mình rõ ràng là sư tử há rộng miệng, thế nhưng hắn có điều kiện tiên quyết: Chính là mình bỏ ra hai mươi tỷ để đầu tư. Trừ mình ra có ai dám ném ra một số tiền lớn như vậy để đầu tư vào hạng mục đại hội thể dục thể thao trong tỉnh?
Nếu như chỉ vì nịnh nọt Vương Tử Quân, biết đâu Lỗ Đỉnh Thành sẽ bỏ qua bản kế hoạch này. Nhưng bây giờ chuyện đầu tư này còn liên quan đến phương diện tập đoàn Đỉnh Duyệt có chuyển hình trong tương lai hay không, vì vậy hắn không muốn buông tha, cũng không thể buông tha.
Lỗ Đỉnh Thành hạ quyết tâm và đứng lên nói: - Bí thư Vương, tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi có thành ý với phương diện đầu tư này, tôi cũng mong bí thư Vương có thể lựa chọn tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi.
Lỗ Đỉnh Thành nói rồi xòe tay ra nói: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy kế hoạch của chúng tôi nhất định sẽ nhận được sự giúp đỡ của lãnh đạo.
Buổi sáng chủ nhật Triệu Hiểu Bạch vừa mới ăn sáng xong thì đi đến nhà Kim Chính Thiện. Thực tế nói ở phương diện cá nhân thì hắn không muốn đến sớm như thế, bất đắc dĩ là bố mẹ ép tới, hắn đành phải đến.
Những ngày qua Triệu Hiểu Bạch hầu như là làm việc liên tục, vất vả cả tuần, hắn rất muốn ở nhà ngủ một giấc cho thoải mái. Thế nhưng dì Hai lại gọi điện thoại đến, nói là muốn giới thiệu cho hắn một cô gái, nói là cuối tuần này gặp mặt.
Triệu Hiểu Bạch tất nhiên sẽ tình nguyện tự mình đi tìm bạn gái, thế nhưng dì Hai nói đó là theo ý bố mẹ hắn, thế nên hắn chỉ có thể làm theo mà thôi.
- Ôi, Hiểu Bạch, cháu đến rồi à? Đã ăn gì chưa? Dì Hai làm cho cháu nhé? Dì Hai của Triệu Hiểu Bạch là phó giám đốc thư viện thành phố Rừng Mật, mặc dù cũng có cấp bậc hành chính thế nhưng cuộc sống rất nhàn nhã. Thư viện vốn không phải là đơn vị gì bận rộn, đừng nói đến phương diện vị phó giám đốc này lại là phu nhân của bí thư thị ủy Kim Chính Thiện. Cần có người quan tâm chăm sóc bí thư Kim Chính Thiện, có thứ gì quan trọng hơn phương diện này, thế nên cuộc sống của dì Hai khá nhàn nhã thoải mái.
Triệu Hiểu Bạch bị dì Hai kéo vào phòng bếp, hắn vội vàng xin tha thứ: - Dì Hai, dì muốn cháu ăn nổ bụng chết sao? Cháu vừa ăn xong, ngài cũng không cần nấu nướng gì nữa.
- Này Hiểu Bạch, dì Hai thấy cháu gần đây có hơi gầy, có phải cường độ công tác quá lớn không? Vì con của mình không có ở nhà, thế cho nên lúc này tính mẫu tử của dì Hai được phát huy cao độ với Triệu Hiểu Bạch.
Triệu Hiểu Bạch sờ lên mặt mình rồi lắc đầu nói không có, nhưng dì Hai vẫn tiếp tục lải nhải: - Hiểu Bạch, có phải bí thư Vương của các cháu làm việc rất điên cuồng hay không? Cháu mới nhận công tác được hơn một tháng mà đã gầy như vậy rồi, nếu cháu thấy có áp lực thì nói với dượng, ông ấy đổi chỗ khác cho cháu.
Triệu Hiểu Bạch lắc đầu, sau một tháng làm thư ký thì hắn xem như đã được chứng kiến thủ đoạn của Vương Tử Quân. Bí thư Vương cũng không phải là người làm việc điên cuồng, nếu nói không khoa trương thì bí thư Vương rõ ràng là người biết hưởng thụ cuộc sống.
Dù là công tác đầu tư tiền triệu thì bí thư Vương cũng nhìn thấy rõ nặng nhẹ, trù tính sự việc cực kỳ tốt đẹp. Nếu so sánh với những lãnh đạo bận rộn tối ngày, cứ đến mười giờ sáng hằng ngày thì bí thư Vương đã xử lý xong các công tác thường vụ của mình. Ban số hai của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là đơn vị chuyên trách phục vụ cho bí thư Vương, đám người này công tác cũng dễ dàng hơn. Triệu Hiểu Bạch là phó trưởng ban của ban số hai, hắn chợt bất ngờ phát hiện lượng công tác của bọn họ không phải giảm bớt mà dễ dàng hơn, ngược lại còn tăng thêm.
Triệu Hiểu Bạch cảm thấy mệt mỏi không phải là vì công tác quá nhiều, chủ yếu là vì mình luôn cảm thấy không theo kịp hiệu suất công tác của bí thư Vương. Có đôi khi bí thư Vương nói ra một danh từ thì mình phải suy xét kiểm tra thật kỹ, điều này làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn, thế nên thời gian rảnh thường phải bỏ ra để đọc sách nạp thêm kiến thức.
Triệu Hiểu Bạch vốn có chút hiếu kỳ vì vị bí thư vừa mới đến nhận công tác, thế nhưng khi hai bên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, hắn càng sinh ra cảm nhận như đứng bên dưới nhìn lên núi cao. Thậm chí còn sinh ra cảm giác cả đời mình khó thể đuổi kịp bí thư Vương.
- Cháu công tác rất tốt bên cạnh bí thư Vương. Triệu Hiểu Bạch thấy dì Hai nhìn mình thì lên tiếng chặn lại.
Nhưng bộ dạng của Triệu Hiểu Bạch lại làm cho dì Hai không nghĩ đó là thật, bà vừa chỉ huy người giúp việc đặt hoa quả bên cạnh hắn, vừa dùng giọng oán trách nói: - Cháu đúng là, đến nhà dì mà còn muốn lừa gạt nữa sao? Dì biết rõ thư ký công tác thế nào, nếu không thì cháu đừng làm thư ký nữa, để dượng điều chỉnh cháu về một đơn vị nào đó cho thoải mái.
Không ít thời điểm Triệu Hiểu Bạch nghĩ đến câu nói ngồi ăn chờ chết, nếu như trước đó hai tháng dì Hai nói như vậy thì hắn sẽ nở nụ cười, thế nhưng bây giờ hắn lại do dự.
Một tháng kinh nghiệm vừa qua làm cho hắn cảm nhận được những mặt khác biệt của cuộc sống. Tuy hắn cảm thấy mình khó thể vượt qua được cảnh giới của bí thư Vương, thế nhưng dù thế nào cũng mạnh hơn một cuộc sống đần độn vô vị.
- Em đúng là, đừng cho ra những ý nghĩ vớ vẫn với Hiểu Bạch, lúc này nó đi theo bí thư Vương, dù không cầu mong phát triển lên cao thì cũng học tập được nhiều thứ. Kim Chính Thiện vừa đi xuống lầu vừa lên tiếng với vợ.
Có thể nói từ nhỏ Triệu Hiểu Bạch đã e ngại dượng của mình, bây giờ cảm giác như vậy vẫn ăn sâu trong lòng. Khi thấy Kim Chính Thiện thì hắn vội vàng đứng lên cung kính hỏi: - Dượng, ngài phải đi làm sao?
- À, hôm nay phòng công thương có tổ chức tiệc rượu, chú đến tham gia một chút. Thế nào, có muốn đi với chú không? Kim Chính Thiện nhìn mình trong gương, sau đó thay đổi vị trí của cà vạt, lại cười nói lời đề nghị với Triệu Hiểu Bạch.
Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân thế nên đã tham gia không ít bữa tiệc, hắn biết dù vị trí của dượng mình hiện tại không đuổi kịp bí thư Vương, thế nhưng lại là lãnh đạo đứng đầu thành phố Rừng Mật. Chính mình đi theo dượng chắc chắn sẽ có hình tượng người người vây quanh.
Khi Triệu Hiểu Bạch chuẩn bị từ chối thì dì Hai Sử Y Linh đã lớn tiếng nói: - Trong đầu ông lúc nào cũng chỉ là công tác, chính mình đi ra ngoài còn chưa thấy phiền, còn muốn kéo cả Hiểu Bạch đi sao? Ông có biết hôm nay Hiểu Bạch sẽ đi gặp con gái nhà anh Trịnh không?
- Ôi, sao tôi lại quên đi chuyện này nhỉ? Kim Chính Thiện vỗ vỗ đầu nói, sau đó nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, có câu này cháu cũng biết rõ, đó là "thành gia lập nghiệp". Cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã đến tuổi kết hôn, tổ chức hy vọng cháu có thể nắm chặt công tác này, vì một người mãi không trưởng thành thì sao có thể công tác làm cho người ta yên tâm được?
Nếu như không phải Kim Chính Thiện vẫn uy nghiêm như cũ thì Triệu Hiểu Bạch thiếu chút nữa đã mỉm cười.
- Được rồi, đừng nói những lời vô ích, anh tranh thủ đi đi. Sử Y Linh đẩy Kim Chính Thiện rồi nói.
Kim Chính Thiện cũng không nhanh chóng rời đi theo ý nghĩ của Sử Y Linh, hắn ngồi xuống ghế sa lông rồi nói: - Mười phút nữa xe mới đến đón, tôi trò chuyện với Hiểu Bạch một chút. Hiểu Bạch, cháu cảm thấy bí thư Vương xây dựng diễn đàn đầu tư thế nào?
- Đã làm rất tốt, hai ngày trước Lý Bạch Vũ đã đến báo cáo với bí thư Vương, nói là chuẩn bị tổ chức lễ khai trương rất lớn. Triệu Hiểu Bạch do dự giây lát, sau đó nói rõ chi tiết với Kim Chính Thiện.
Kim Chính Thiện khẽ gật đầu, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó mới trầm giọng nói: - Bí thư Vương xây dựng diễn đàn đầu tư cực kỳ công tâm, nhưng có một số việc cũng khó làm. Ngày hôm qua tôi đi đến kiểm tra các tập đoàn, giám đốc của bọn họ nói cho tôi biết, có người nói phía chính quyền tỉnh cố ý tổ chức diễn đàn đầu tư là muốn doanh nghiệp bọn họ phải xuất huyết.
Kim Chính Thiện nói không quá lớn thế nhưng vẻ mặt Triệu Hiểu Bạch vẫn rất khó coi. Tuy ngộ tính chính trị của Triệu Hiểu Bạch không quá cao, thế nhưng hắn thật sự hiểu tin tức kia lan truyền ra ngoài sẽ tạo nên ảnh hưởng gì với bí thư Vương. Nếu như khi khai trương mà không có ma nào đi đến, như vậy diễn đàn đầu tư sẽ sập, sẽ có vận mệnh đáng buồn.
- Ai nói như vậy? Những người kia sao có thể mở miệng nói bậy như vậy được?
Kim Chính Thiện thấy Triệu Hiểu Bạch nổi giận đùng đùng thì thở dài một hơi, vì đứa cháu của mình xem ra vẫn quá non. Đồng thời hắn cũng cảm thán phương diện sử dụng thủ hạ của Vương Tử Quân, trong quan trường có nhiều người thủ hạ ngã theo chiều gió, không ngờ Triệu Hiểu Bạch mới đến làm thư ký cho Vương Tử Quân được một tháng mà đã trung thành và tận tâm như vậy rồi.
Kim Chính Thiện khoát tay áo nói: - Hiểu Bạch, chuyện này cháu không cần phải gấp, sốt ruột cũng không có tác dụng. Cháu cứ chờ mà xem, cháu có thể báo cáo những tin đồn này cho bí thư Vương, để cho anh ấy quyết định.
- Mặt khác cháu cũng nên nói với bí thư Vương, nói là tôi hoàn toàn đồng ý anh ấy mở diễn đàn đầu tư. Tôi cũng chú tâm nghiên cứu phương án xúc tiến xây dựng thành phố chú trọng các hạng mục thể thao của anh ấy, điều này không là vấn đề.
- Cám ơn dượng. Triệu Hiểu Bạch nghe dượng mình nói lời giúp đỡ bí thư Vương thì khẽ nở nụ cười.
- Đúng là quá ngốc, dượng cũng không giúp gì được cháu. Kim Chính Thiện nói đến đây thì đứng lên khỏi ghế sa lông, hắn giống như nghĩ ra điều gì đó: - Lúc này Thành Nghiên Tuệ đã được điều đến công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân thành phố rồi.
Triệu Hiểu Bạch chợt sững sờ, Thành Nghiên Tuệ là ai? Hắn nhanh chóng nghĩ đến người bạn học mà bí thư Vương đã nhờ mình đến cho số điện thoại, điều này làm cho khoảnh khắc này hắn không hiểu rõ vì sao dượng mình lại nhăc đến chuyện nhỏ như vậy.
Triệu Hiểu Bạch bày ra bộ dạng kinh ngạc làm cho Kim Chính Thiện thở dài một hơi, đứa bé này vẫn không thích hợp công tác trong cơ quan hành chính. Chính mình dốc sức vì việc này, thế nhưng không biết đứa cháu lại nghĩ đi nơi nào.
Khi Kim Chính Thiện chuẩn bị giảng giải cho Triệu Hiểu Bạch hiểu, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Kim Chính Thiện cũng không đi ra mở cửa, hắn nhìn về phía đồng hồ treo tường, vừa đúng tám giờ, là thời gian mình hẹn với thư ký bên dưới.
Kim Chính Thiện thu dọn vào thứ, sau đó quyết định để cho Triệu Hiểu Bạch tự tìm hiểu, nếu chính mình áp đặt cho người ta, chỉ sợ người ta sẽ không có ấn tượng sâu sắc.
Kim Chính Thiện rời đi, Triệu Hiểu Bạch cũng không nghĩ về chuyện liên quan đến Thành Nghiên Tuệ, hắn chỉ nghĩ đến những lời mà Kim Chính Thiện vừa nói. Chẳng lẽ có người đang ngáng chân bí thư Vương? Nếu thật sự là như vậy thì quá nguy hiểm.
/1843
|