Sáng sớm hôm nay vợ lục tung quần áo bắt Thành Thông phải thay đổi trang phục, hắn cảm thấy rất không thoải mái, vì dù sao hắn cũng không muốn thấy Lý Bạch Vũ và Lỗ Hiểu Thông làm một cặp đôi đi bên cạnh nhau. Không phải chỉ là một cuộc gặp mặt của những người nữ bạn học sao? Vì sao phải nhọc lòng tôi phải ăn mặt trang trọng như vậy? Đây chỉ là một sự kiện tụ hội ăn uống nghỉ ngơi mà thôi, cô tội gì phải làm khổ tôi như thế? Dù gì tôi cũng là một vị phó đội trưởng đội hình sự trinh sát cục công an thành phố, không phải mạnh mẽ hơn Lý Bạch Vũ sao? Cô chỉ cần nói cho tôi biết buổi tối có một cuộc gặp mặt quan trọng, tôi sẽ tự thu xếp được, cũng không phải tôi là kẻ ngu. Sau khi bị ép thay đổi trang phục thì hắn giống như một món ăn chuẩn bị bưng lên cho người ta thưởng thức.
Nhưng một buổi gặp mặt bình thường như vậy lại xảy ra chuyện.
- Bạch Vũ sao còn chưa quay lại? Thành Thông giống như ngồi đống lửa đứng đống than, hắn cảm thấy rất gấp gáp.
Lúc này người trong phòng cũng không tiếp tục uống rượu, nhân viên phục vụ vừa bưng lên món cá hấp cũng bị vứt trong mâm không ai lấy ra. Đám người có tinh thần khá chán nản, thế nên cũng không mấy quan tâm đến món cá rất ngon trên bàn.
Đám người trong phòng cũng đã quen với phản ứng thế này của Thành Thông, bọn họ cũng không muốn dây dưa vào chuyện này, vì người bên kia căn bản là có địa vị quá lớn, đám tiểu nhân bọn họ động vào không khác nào bị tra tấn.
- Hiểu Đồng, nếu không thì cậu đi xem Bạch Vũ thế nào rồi được không? Vợ của Thành Thông khẽ đụng lên người Lỗ Hiểu Dồng rồi dùng giọng cầu khẩn nói. Nàng cũng rất lo lắng chuyện của chồng, bây giờ lại không biết phải làm sao cho phải.
Lỗ Hiểu Đồng có chút do dự, nàng chuẩn bị đứng lên. Nàng biết Thành Thông không tôn trọng chồng mình, thế nhưng thật lòng cũng cảm kích tình cảm lâu năm của đối phương với mình. Hơn nữa Tiểu Dong là bạn học chung phòng với nàng thời đại học, bây giờ người ta mở lời cầu cạnh, mình không thể không làm gì được.
- Đừng đi, cứ chờ một chút. Thành Thông nghe thấy hai người phụ nữ bàn tán với nhau thì lại giống như lửa đốt trên mong, hắn lên tiếng ngăn cản Lỗ Hiểu Đồng.
Đám người ở trong phòng cảm thấy cực kỳ bị dày vò, nửa giờ qua đi mà Lý Bạch Vũ còn chưa về, điều này không khỏi làm cho Thành Thông mắng mình quá ngu ngốc, nói năng không ra gì. Nếu như hắn an phận một chút thì sao có thể đắc tội với Trương Tề Bảo, thậm chí còn đắc tội với cả bí thư Vương?
Thành Thông nghĩ đến Vương Tử Quân và lại nghĩ đến Lý Bạch Vũ, lúc này Lý Bạch Vũ sang bên kia đã khá lâu, rốt cuộc là vì có chuyện gì? Phải biết rằng bí thư Vương là người có địa vị cực kỳ cao, dù là các vị lãnh đạo cấp sở gặp mặt cũng phải cực kỳ cung kính, chẳng lẽ Lý Bạch Vũ sắp có cơ hội lớn để tiến lên?
Trong đầu Thành Thông lóe lên nhiều ý nghĩ lung tung, đúng lúc này cánh cửa bị đẩy ra, đoàn người từ bên trong phòng đi ra. Thành Thông không khỏi đưa mắt nhìn, đi đầu rõ ràng là vị phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ vừa mới đến nhận chức ở tỉnh Mật Đông.
Thành Thông muốn đi ra ngoài chào hỏi Vương Tử Quân, thế nhưng sau đó cảm thấy mình không nên tùy tiện như vậy. Dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân vẫn bày biện ra đó quá rõ ràng, cho dù là cục trưởng của mình đến cũng không dám đi sang.
Đi sau lưng Vương Tử Quân chính là Trương Tề Bảo, thư ký trưởng Trương giống như đang khẽ cúi người, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt. Thành Thông chợt sinh ra một ý nghĩ, nếu như người đang cúi đầu khom lưng kia là mình thì căn bản sẽ là một chuyện vui vẻ như thế nào.
Thành Thông lướt mắt qua người Trương Tề Bảo, hắn thấy được Triệu Hiểu Bạch. Ấn tượng của hắn về Triệu Hiểu Bạch rõ ràng là một người có chút ngốc nghếch, không lanh trí, nhưng mặc kệ người kia ngu dốt thế nào thì cũng không có liên quan đến hắn.
Thành Thông nghĩ đến ba chữ không lanh trí thì thấy Lý Bạch Vũ đi bên cạnh Triệu Hiểu Bạch, mặc dù cách xa không thấy quá rõ, thế nhưng nhìn biểu hiện của Lý Bạch Vũ thì giống như hai bên trò chuyện rất vui vẻ.
Tên thanh niên vừa rồi có xích mích với Thành Thông đang đi sau cùng, nhìn bộ dạng kia thì hắn xem như hiểu rõ đối phương có thân phận gì.
Tên thanh niên kia là lái xe của bí thư Vương, tuy hai chữ lái xe không đáng là gì, thế nhưng trong quan trường đôi khi lái xe cũng là một người đại biểu cho lãnh đạo. Thậm chí sau này có nhiều lái xe được tín nhiệm hơn cả thư ký.
Mình thiếu chút nữa thì đánh cả lái xe của bí thư Vương, điều này không khỏi làm Thành Thông cau mày, trong lòng liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.
Khi Thành Thông đang trông mong Lý Bạch Vũ giải quyết mâu thuẫn cho mình, hắn chợt thấy Vương Tử Quân đi đầu dừng bước xoay người bắt tay Lý Bạch Vũ, sau đó cất bước xuống lầu.
Lý Bạch Vũ đứng ở đầu bậc cầu thang phất phất tay với nhóm người Vương Tử Quân. Thành Thông tuy thấy nhóm người Vương Tử Quân đã biến mất trên bậc cầu thang thế nhưng mãi một lúc sau mới dám đi về phía Lý Bạch Vũ.
- Bạch Vũ, thế nào rồi?
Lúc này trong đầu Lý Bạch Vũ cực kỳ hưng phấn, những nghiên cứu của Vương Tử Quân ở phương diện kêu gọi đầu tư làm cho hắn cảm thấy thất lạc, đồng thời lại cảm thấy được ủng hộ. Vì lời nói của Vương Tử Quân rất ẩn giấu thế nhưng hắn lại hiểu ý nghĩa của nó, chính là hắn sẽ được điều làm người phụ trách diễn đàn kêu gọi đầu tư kia.
Niềm kiêu ngạo của Lý Bạch Vũ đã bị người ta làm nhục, hằn biết ý nghĩa của mình bây giờ chính là làm theo ý chỉ của bí thư Vương. Thế nhưng điều này mang đến cho hắn bao nhiêu lợi ích? Hắn hiểu rất rõ ràng. Chưa nói đến phương diện khát vọng của mình sẽ được áp dụng thông qua công tác lần này, thậm chí vị trí của hắn cũng nhanh chóng tăng lên.
Vương Tử Quân đã đi rồi thế nhưng tâm tình của Lý Bạch Vũ vẫn rất bay bổng, hắn giống như đang nằm mơ.
- Thế nào là thế nào? Lý Bạch Vũ nhìn Thành Thông rồi chợt nhớ ra: - À, có lẽ là không có chuyện gì, đợi khi nào có thời gian chúng ta nói lời xin lỗi với thư ký trưởng Trương và Tiểu Lý là được.
Thành Thông nhìn gương mặt bay bổng của Lý Bạch Vũ, hắn biết rõ Lý Bạch Vũ nhất định là kiếm được chỗ tốt, tâm tư bao quát người khác của hắn đã nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi. Hắn vỗ vỗ vai của Lý Bạch Vũ, sau đó dùng giọng nóng hổi nói: - Bạch Vũ, đi, chúng ta cùng uống vài ly.
Đám người trong phòng đang đợi tin tức thấy Lý Bạch Vũ đi đến thì đều đứng lên. Sau khi Lý Bạch Vũ gia nhập thì mọi người bắt đầu hỏi xem đi đến bàn luận với bí thư Vương về vấn đề gì? Dù sao thì bọn họ cũng cảm thấy bí thư Vương là người thần bí, là một vị lãnh đạo ở trên vị trí quá cách xa so với bọn họ. Lý Bạch Vũ căn bản không đề cập đến nội dung câu chuyện với Vương Tử Quân, hắn chỉ cười nói bí thư Vương mời mình sang uống rượu. Hắn càng làm như vậy càng ép người ta sinh ra nhiều ý nghĩ khác thường, thế là mọi người không khỏi nâng ly với Lý Bạch Vũ, tình cảnh bây giờ như sao sáng quanh trăng.
Nếu không có Lỗ Hiểu Đồng đi theo bên cạnh thì Lý Bạch Vũ lần này không thể không say ngất. Khi đi xuống lầu thì hắn đã say đến mức cơ thể loạng choạng, Lỗ Hiểu Đồng không có bên cạnh hắn, thế nhưng hai bên trái phải lại có anh Lưu và Thành Thông nâng đỡ, hai người giống như hai vị hộ vệ của Lý Bạch Vũ.
- Bà chủ, hết bao nhiêu tiền? Khi đi đến quầy thu ngân thì anh Lưu lớn tiếng nói.
- Tiên sinh, đã có người trả tiền rồi. Bà chủ quán nhìn thoáng qua nhóm người anh Lưu rồi cười tủm tỉm nói.
Vì liên quan đến phương diện chức vụ nên Thành Thông thường gặp những chuyện thế này, hắn giống như tìm lại sự tự tin của mình, thế là không khỏi dùng giọng hớn hở hỏi: - Là ai trả.
- Khách ở phòng ba lẻ năm.
"Phòng ba lẻ năm?" Anh Lưu lúc này căn bản còn chưa kịp phản ứng, hắn nhìn thoáng qua mặt Lý Bạch Vũ mới nhận ra vấn đề. Không ngờ Lý Bạch Vũ lại được bí thư Vương coi trọng như vậy, thế là ánh mắt đám người nhìn về phía Lý Bạch Vũ lại có sự khác biệt.
Tuy nhà Lý Bạch Vũ cách chỗ này chỉ vài bước chân thế nhưng lại không thể từ chối được yêu cầu cực kỳ thịnh tình của Thành Thông, đành phải để cho Thành Thông lái xe đưa về nhà. Lỗ Hiểu Đồng tiễn chân đám người Thành Thông, sau đó mới hỏi Lý Bạch Vũ đang say rượu về cuộc trò chuyện vừa rồi với bí thư Vương.
- Như vậy sau này anh sẽ đi theo công tác bên cạnh bí thư Vương sao? Lỗ Hiểu Đồng nhìn bộ dạng cực kỳ vui vẻ của chồng mình, nàng không nhịn được dùng giọng hưng phấn hỏi.
- Ừ, bí thư Vương xây dựng một diễn đàn kêu gọi đầu tư, anh cảm thấy sắp có những hành động lớn, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, vài ngày nữa anh sẽ là người phụ trách vận hành diễn đàn này.
Sau khi hai người kích động ôm lấy nhau thì Lý Bạch Vũ lại thở dài, Lỗ Hiểu Đồng dùng giọng đau lòng nói: - Anh đã phí vài năm thời gian ở mặt trận tổ quốc tỉnh, anh nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội lần này, cũng không nên cậy tài khinh người, xem thường lãnh đạo. Đặc biệt là bí thư Vương, anh ấy cũng không phải là người mà Miêu Dược Hổ có thể so sánh được.
Lý Bạch Vũ nghe lời quở trách của vợ thì không khỏi cúi đầu, Lỗ Hiểu Đồng thấy mình nhắc đến nổi đau của chồng, thế là không khỏi an ủi: - Chồng, cơ hội tốt không có dễ dàng, anh cũng nên quý trọng nó.
- Ở trước mặt bí thư Vương dù anh có muốn cậy tài khinh người thì cũng phải có vốn liếng của mình. Có vài người vừa sinh ra đã giỏi, có vài người phải học mới giỏi, nói chung anh thua kém người ta quá xa.
Lỗ Hiểu Đồng biết rõ tính tình của chồng mình, không ngờ bây giờ chồng mình lại có thể nói ra những lời như vậy.
Vương Tử Quân ngồi lên máy bay và suy tư về những chuyện mình làm trước khi rời khỏi Mật Đông. Dù là Sầm Vật Cương hay Đường Chấn Huy cũng không ngăn cản Vương Tử Quân về thủ đô thăm Mạc lão gia tử. Với cấp bậc của hai người bọn họ, chỉ sợ cũng thông qua con đường của mình mà biết rõ tình hình sức khởe hiện tại của Mạc lão gia tử là như thế nào.
Hai người Sầm Vật Cương ngoài gửi lời hỏi thăm sức khỏe của Mạc lão gia tử với Vương Tử Quân, đồng thời còn dùng giọng chân thành yêu cầu Vương Tử Quân không nên quá chú tâm đến công tác, cố gắng ở lại thủ đô vài ngày.
Nhưng lần này Vương Tử Quân về thủ đô ngoài việc thăm hỏi sức khỏe của Mạc lão gia tử, Sầm Vật Cương còn giao cho hắn một việc. Tất nhiên theo lời của Sầm Vật Cương thì nếu Vương Tử Quân có thời gian thì hãy xử lý, nếu như không có thời gian cũng đừng quá quan tâm.
Sự việc mà Sầm Vật Cương phải mở miệng dặn dò căn bản là không nhỏ, thế nhưng nó cũng không nằm trong phạm vi trách nhiệm của Vương Tử Quân. Ngày hôm sau phó chủ tịch chủ quản công tác giao thông của tỉnh là Tô Quảng Trí sẽ đến thủ đô, sẽ liên hệ trao đổi với lãnh đạo bộ giao thông vận tải, tranh thủ nhận được sự giúp đỡ của lãnh đạo thượng cấp.
Trước khi đến thủ đô thì Vương Tử Quân đã trao đổi với Sầm Vật Cương về phương diện chuẩn bị mở diễn đàn đầu tư. Mặc dù lúc trao đổi ý kiến thì Sầm Vật Cương tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, cũng ủng hộ mình nên lớn gan công tác. Thế nhưng hắn có thể mẫn cảm thấy nắm bắt được vài vấn đề, đó là Sầm Vật Cương giống như không quá quan tâm đến chuyện này.
Nếu như nói trong tỉnh Mật Đông ai là người quan tâm đến tiến độ của các hạng mục đại hội thể dục thể thao, như vậy ngoài Sầm Vật Cương ra không còn ai khác hơn được. Thiếu tiền chính là một hoàn cảnh khó khăn để xây dựng các hạng mục nhà thi đấu, Sầm Vật Cương là người nghĩ đến tiền mà hai mắt sáng rực nhưng không có hứng thú với diễn đàn đầu tư, nguyên nhân có lẽ là không mấy tin tưởng vào tính khả quan của phương án này.
Nói cách khác thì Sầm Vật Cương căn bản không tin diễn đàn đầu tư này sẽ có được bao nhiêu tác dụng.
Vương Tử Quân biết rõ Sầm Vật Cương là người có ý chí kiên định, mình có nói ba hoa chích chòe như thế nào thì người ta cũng không dễ dàng động tâm. Nếu muốn thuyết phục được Sầm Vật Cương thì ngoài vàng bạc thì cũng chỉ có vàng bạc thực chất mà thôi.
Cũng may là Sầm Vật Cương căn bản không có ý ngăn cản, còn bật đèn xanh cho Vương Tử Quân tiến lên. Đây là một chuyện tốt, trước khi lên máy bay thì Vương Tử Quân đã nói rõ ràng với Trương Tề Bảo, yêu cầu Trương Tề Bảo nhanh chóng lập diễn đàn đầu tư ở thành phố Rừng Mật.
Trương Tề Bảo tuy không có kinh nghiệm gì ở phương diện này, thế nhưng có được sự giúp đỡ của Lý Bạch Vũ, có lẽ không có vấn đề gì. Vương Tử Quân nghĩ đến những gì mà Lý Bạch Vũ nói với mình, hắn căn bản khá tán thưởng năng lực của người này. Tuy mình nói ra nhiều điều ép cho Lý Bạch Vũ không thở nổi, thế nhưng dù sao thì mình cũng lấy kiến thức kiếp trước để áp chế người kiếp này, tình cảnh ức hiếp như thế này cũng không có gì là hay.
Vương Tử Quân suy nghĩ hỗn loạn giây lát thì lại chuyển sang phương diện bệnh tình của Mạc lão gia tử. Sau khi đã trải qua đủ mọi cảm giác của sinh ly tử biệt, bây giờ tâm tình của hắn khá nặng nề, lúc này Mạc lão gia tử lại sinh bệnh nặng, căn bản cũng không đúng lúc.
Tuy người ủng hộ Vương Tử Quân chủ yếu là Lâm Trạch Viễn, thế nhưng cũng có nhiều người nể mặt Mạc lão gia tử. Tuy Mạc lão gia tử đến bây giờ chưa từng nói tốt cho hắn một câu, thế nhưng hắn là cháu rể của Mạc lão gia tử, điều này khó có ai thay đổi được.
Nhưng một buổi gặp mặt bình thường như vậy lại xảy ra chuyện.
- Bạch Vũ sao còn chưa quay lại? Thành Thông giống như ngồi đống lửa đứng đống than, hắn cảm thấy rất gấp gáp.
Lúc này người trong phòng cũng không tiếp tục uống rượu, nhân viên phục vụ vừa bưng lên món cá hấp cũng bị vứt trong mâm không ai lấy ra. Đám người có tinh thần khá chán nản, thế nên cũng không mấy quan tâm đến món cá rất ngon trên bàn.
Đám người trong phòng cũng đã quen với phản ứng thế này của Thành Thông, bọn họ cũng không muốn dây dưa vào chuyện này, vì người bên kia căn bản là có địa vị quá lớn, đám tiểu nhân bọn họ động vào không khác nào bị tra tấn.
- Hiểu Đồng, nếu không thì cậu đi xem Bạch Vũ thế nào rồi được không? Vợ của Thành Thông khẽ đụng lên người Lỗ Hiểu Dồng rồi dùng giọng cầu khẩn nói. Nàng cũng rất lo lắng chuyện của chồng, bây giờ lại không biết phải làm sao cho phải.
Lỗ Hiểu Đồng có chút do dự, nàng chuẩn bị đứng lên. Nàng biết Thành Thông không tôn trọng chồng mình, thế nhưng thật lòng cũng cảm kích tình cảm lâu năm của đối phương với mình. Hơn nữa Tiểu Dong là bạn học chung phòng với nàng thời đại học, bây giờ người ta mở lời cầu cạnh, mình không thể không làm gì được.
- Đừng đi, cứ chờ một chút. Thành Thông nghe thấy hai người phụ nữ bàn tán với nhau thì lại giống như lửa đốt trên mong, hắn lên tiếng ngăn cản Lỗ Hiểu Đồng.
Đám người ở trong phòng cảm thấy cực kỳ bị dày vò, nửa giờ qua đi mà Lý Bạch Vũ còn chưa về, điều này không khỏi làm cho Thành Thông mắng mình quá ngu ngốc, nói năng không ra gì. Nếu như hắn an phận một chút thì sao có thể đắc tội với Trương Tề Bảo, thậm chí còn đắc tội với cả bí thư Vương?
Thành Thông nghĩ đến Vương Tử Quân và lại nghĩ đến Lý Bạch Vũ, lúc này Lý Bạch Vũ sang bên kia đã khá lâu, rốt cuộc là vì có chuyện gì? Phải biết rằng bí thư Vương là người có địa vị cực kỳ cao, dù là các vị lãnh đạo cấp sở gặp mặt cũng phải cực kỳ cung kính, chẳng lẽ Lý Bạch Vũ sắp có cơ hội lớn để tiến lên?
Trong đầu Thành Thông lóe lên nhiều ý nghĩ lung tung, đúng lúc này cánh cửa bị đẩy ra, đoàn người từ bên trong phòng đi ra. Thành Thông không khỏi đưa mắt nhìn, đi đầu rõ ràng là vị phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ vừa mới đến nhận chức ở tỉnh Mật Đông.
Thành Thông muốn đi ra ngoài chào hỏi Vương Tử Quân, thế nhưng sau đó cảm thấy mình không nên tùy tiện như vậy. Dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân vẫn bày biện ra đó quá rõ ràng, cho dù là cục trưởng của mình đến cũng không dám đi sang.
Đi sau lưng Vương Tử Quân chính là Trương Tề Bảo, thư ký trưởng Trương giống như đang khẽ cúi người, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt. Thành Thông chợt sinh ra một ý nghĩ, nếu như người đang cúi đầu khom lưng kia là mình thì căn bản sẽ là một chuyện vui vẻ như thế nào.
Thành Thông lướt mắt qua người Trương Tề Bảo, hắn thấy được Triệu Hiểu Bạch. Ấn tượng của hắn về Triệu Hiểu Bạch rõ ràng là một người có chút ngốc nghếch, không lanh trí, nhưng mặc kệ người kia ngu dốt thế nào thì cũng không có liên quan đến hắn.
Thành Thông nghĩ đến ba chữ không lanh trí thì thấy Lý Bạch Vũ đi bên cạnh Triệu Hiểu Bạch, mặc dù cách xa không thấy quá rõ, thế nhưng nhìn biểu hiện của Lý Bạch Vũ thì giống như hai bên trò chuyện rất vui vẻ.
Tên thanh niên vừa rồi có xích mích với Thành Thông đang đi sau cùng, nhìn bộ dạng kia thì hắn xem như hiểu rõ đối phương có thân phận gì.
Tên thanh niên kia là lái xe của bí thư Vương, tuy hai chữ lái xe không đáng là gì, thế nhưng trong quan trường đôi khi lái xe cũng là một người đại biểu cho lãnh đạo. Thậm chí sau này có nhiều lái xe được tín nhiệm hơn cả thư ký.
Mình thiếu chút nữa thì đánh cả lái xe của bí thư Vương, điều này không khỏi làm Thành Thông cau mày, trong lòng liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.
Khi Thành Thông đang trông mong Lý Bạch Vũ giải quyết mâu thuẫn cho mình, hắn chợt thấy Vương Tử Quân đi đầu dừng bước xoay người bắt tay Lý Bạch Vũ, sau đó cất bước xuống lầu.
Lý Bạch Vũ đứng ở đầu bậc cầu thang phất phất tay với nhóm người Vương Tử Quân. Thành Thông tuy thấy nhóm người Vương Tử Quân đã biến mất trên bậc cầu thang thế nhưng mãi một lúc sau mới dám đi về phía Lý Bạch Vũ.
- Bạch Vũ, thế nào rồi?
Lúc này trong đầu Lý Bạch Vũ cực kỳ hưng phấn, những nghiên cứu của Vương Tử Quân ở phương diện kêu gọi đầu tư làm cho hắn cảm thấy thất lạc, đồng thời lại cảm thấy được ủng hộ. Vì lời nói của Vương Tử Quân rất ẩn giấu thế nhưng hắn lại hiểu ý nghĩa của nó, chính là hắn sẽ được điều làm người phụ trách diễn đàn kêu gọi đầu tư kia.
Niềm kiêu ngạo của Lý Bạch Vũ đã bị người ta làm nhục, hằn biết ý nghĩa của mình bây giờ chính là làm theo ý chỉ của bí thư Vương. Thế nhưng điều này mang đến cho hắn bao nhiêu lợi ích? Hắn hiểu rất rõ ràng. Chưa nói đến phương diện khát vọng của mình sẽ được áp dụng thông qua công tác lần này, thậm chí vị trí của hắn cũng nhanh chóng tăng lên.
Vương Tử Quân đã đi rồi thế nhưng tâm tình của Lý Bạch Vũ vẫn rất bay bổng, hắn giống như đang nằm mơ.
- Thế nào là thế nào? Lý Bạch Vũ nhìn Thành Thông rồi chợt nhớ ra: - À, có lẽ là không có chuyện gì, đợi khi nào có thời gian chúng ta nói lời xin lỗi với thư ký trưởng Trương và Tiểu Lý là được.
Thành Thông nhìn gương mặt bay bổng của Lý Bạch Vũ, hắn biết rõ Lý Bạch Vũ nhất định là kiếm được chỗ tốt, tâm tư bao quát người khác của hắn đã nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi. Hắn vỗ vỗ vai của Lý Bạch Vũ, sau đó dùng giọng nóng hổi nói: - Bạch Vũ, đi, chúng ta cùng uống vài ly.
Đám người trong phòng đang đợi tin tức thấy Lý Bạch Vũ đi đến thì đều đứng lên. Sau khi Lý Bạch Vũ gia nhập thì mọi người bắt đầu hỏi xem đi đến bàn luận với bí thư Vương về vấn đề gì? Dù sao thì bọn họ cũng cảm thấy bí thư Vương là người thần bí, là một vị lãnh đạo ở trên vị trí quá cách xa so với bọn họ. Lý Bạch Vũ căn bản không đề cập đến nội dung câu chuyện với Vương Tử Quân, hắn chỉ cười nói bí thư Vương mời mình sang uống rượu. Hắn càng làm như vậy càng ép người ta sinh ra nhiều ý nghĩ khác thường, thế là mọi người không khỏi nâng ly với Lý Bạch Vũ, tình cảnh bây giờ như sao sáng quanh trăng.
Nếu không có Lỗ Hiểu Đồng đi theo bên cạnh thì Lý Bạch Vũ lần này không thể không say ngất. Khi đi xuống lầu thì hắn đã say đến mức cơ thể loạng choạng, Lỗ Hiểu Đồng không có bên cạnh hắn, thế nhưng hai bên trái phải lại có anh Lưu và Thành Thông nâng đỡ, hai người giống như hai vị hộ vệ của Lý Bạch Vũ.
- Bà chủ, hết bao nhiêu tiền? Khi đi đến quầy thu ngân thì anh Lưu lớn tiếng nói.
- Tiên sinh, đã có người trả tiền rồi. Bà chủ quán nhìn thoáng qua nhóm người anh Lưu rồi cười tủm tỉm nói.
Vì liên quan đến phương diện chức vụ nên Thành Thông thường gặp những chuyện thế này, hắn giống như tìm lại sự tự tin của mình, thế là không khỏi dùng giọng hớn hở hỏi: - Là ai trả.
- Khách ở phòng ba lẻ năm.
"Phòng ba lẻ năm?" Anh Lưu lúc này căn bản còn chưa kịp phản ứng, hắn nhìn thoáng qua mặt Lý Bạch Vũ mới nhận ra vấn đề. Không ngờ Lý Bạch Vũ lại được bí thư Vương coi trọng như vậy, thế là ánh mắt đám người nhìn về phía Lý Bạch Vũ lại có sự khác biệt.
Tuy nhà Lý Bạch Vũ cách chỗ này chỉ vài bước chân thế nhưng lại không thể từ chối được yêu cầu cực kỳ thịnh tình của Thành Thông, đành phải để cho Thành Thông lái xe đưa về nhà. Lỗ Hiểu Đồng tiễn chân đám người Thành Thông, sau đó mới hỏi Lý Bạch Vũ đang say rượu về cuộc trò chuyện vừa rồi với bí thư Vương.
- Như vậy sau này anh sẽ đi theo công tác bên cạnh bí thư Vương sao? Lỗ Hiểu Đồng nhìn bộ dạng cực kỳ vui vẻ của chồng mình, nàng không nhịn được dùng giọng hưng phấn hỏi.
- Ừ, bí thư Vương xây dựng một diễn đàn kêu gọi đầu tư, anh cảm thấy sắp có những hành động lớn, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, vài ngày nữa anh sẽ là người phụ trách vận hành diễn đàn này.
Sau khi hai người kích động ôm lấy nhau thì Lý Bạch Vũ lại thở dài, Lỗ Hiểu Đồng dùng giọng đau lòng nói: - Anh đã phí vài năm thời gian ở mặt trận tổ quốc tỉnh, anh nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội lần này, cũng không nên cậy tài khinh người, xem thường lãnh đạo. Đặc biệt là bí thư Vương, anh ấy cũng không phải là người mà Miêu Dược Hổ có thể so sánh được.
Lý Bạch Vũ nghe lời quở trách của vợ thì không khỏi cúi đầu, Lỗ Hiểu Đồng thấy mình nhắc đến nổi đau của chồng, thế là không khỏi an ủi: - Chồng, cơ hội tốt không có dễ dàng, anh cũng nên quý trọng nó.
- Ở trước mặt bí thư Vương dù anh có muốn cậy tài khinh người thì cũng phải có vốn liếng của mình. Có vài người vừa sinh ra đã giỏi, có vài người phải học mới giỏi, nói chung anh thua kém người ta quá xa.
Lỗ Hiểu Đồng biết rõ tính tình của chồng mình, không ngờ bây giờ chồng mình lại có thể nói ra những lời như vậy.
Vương Tử Quân ngồi lên máy bay và suy tư về những chuyện mình làm trước khi rời khỏi Mật Đông. Dù là Sầm Vật Cương hay Đường Chấn Huy cũng không ngăn cản Vương Tử Quân về thủ đô thăm Mạc lão gia tử. Với cấp bậc của hai người bọn họ, chỉ sợ cũng thông qua con đường của mình mà biết rõ tình hình sức khởe hiện tại của Mạc lão gia tử là như thế nào.
Hai người Sầm Vật Cương ngoài gửi lời hỏi thăm sức khỏe của Mạc lão gia tử với Vương Tử Quân, đồng thời còn dùng giọng chân thành yêu cầu Vương Tử Quân không nên quá chú tâm đến công tác, cố gắng ở lại thủ đô vài ngày.
Nhưng lần này Vương Tử Quân về thủ đô ngoài việc thăm hỏi sức khỏe của Mạc lão gia tử, Sầm Vật Cương còn giao cho hắn một việc. Tất nhiên theo lời của Sầm Vật Cương thì nếu Vương Tử Quân có thời gian thì hãy xử lý, nếu như không có thời gian cũng đừng quá quan tâm.
Sự việc mà Sầm Vật Cương phải mở miệng dặn dò căn bản là không nhỏ, thế nhưng nó cũng không nằm trong phạm vi trách nhiệm của Vương Tử Quân. Ngày hôm sau phó chủ tịch chủ quản công tác giao thông của tỉnh là Tô Quảng Trí sẽ đến thủ đô, sẽ liên hệ trao đổi với lãnh đạo bộ giao thông vận tải, tranh thủ nhận được sự giúp đỡ của lãnh đạo thượng cấp.
Trước khi đến thủ đô thì Vương Tử Quân đã trao đổi với Sầm Vật Cương về phương diện chuẩn bị mở diễn đàn đầu tư. Mặc dù lúc trao đổi ý kiến thì Sầm Vật Cương tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, cũng ủng hộ mình nên lớn gan công tác. Thế nhưng hắn có thể mẫn cảm thấy nắm bắt được vài vấn đề, đó là Sầm Vật Cương giống như không quá quan tâm đến chuyện này.
Nếu như nói trong tỉnh Mật Đông ai là người quan tâm đến tiến độ của các hạng mục đại hội thể dục thể thao, như vậy ngoài Sầm Vật Cương ra không còn ai khác hơn được. Thiếu tiền chính là một hoàn cảnh khó khăn để xây dựng các hạng mục nhà thi đấu, Sầm Vật Cương là người nghĩ đến tiền mà hai mắt sáng rực nhưng không có hứng thú với diễn đàn đầu tư, nguyên nhân có lẽ là không mấy tin tưởng vào tính khả quan của phương án này.
Nói cách khác thì Sầm Vật Cương căn bản không tin diễn đàn đầu tư này sẽ có được bao nhiêu tác dụng.
Vương Tử Quân biết rõ Sầm Vật Cương là người có ý chí kiên định, mình có nói ba hoa chích chòe như thế nào thì người ta cũng không dễ dàng động tâm. Nếu muốn thuyết phục được Sầm Vật Cương thì ngoài vàng bạc thì cũng chỉ có vàng bạc thực chất mà thôi.
Cũng may là Sầm Vật Cương căn bản không có ý ngăn cản, còn bật đèn xanh cho Vương Tử Quân tiến lên. Đây là một chuyện tốt, trước khi lên máy bay thì Vương Tử Quân đã nói rõ ràng với Trương Tề Bảo, yêu cầu Trương Tề Bảo nhanh chóng lập diễn đàn đầu tư ở thành phố Rừng Mật.
Trương Tề Bảo tuy không có kinh nghiệm gì ở phương diện này, thế nhưng có được sự giúp đỡ của Lý Bạch Vũ, có lẽ không có vấn đề gì. Vương Tử Quân nghĩ đến những gì mà Lý Bạch Vũ nói với mình, hắn căn bản khá tán thưởng năng lực của người này. Tuy mình nói ra nhiều điều ép cho Lý Bạch Vũ không thở nổi, thế nhưng dù sao thì mình cũng lấy kiến thức kiếp trước để áp chế người kiếp này, tình cảnh ức hiếp như thế này cũng không có gì là hay.
Vương Tử Quân suy nghĩ hỗn loạn giây lát thì lại chuyển sang phương diện bệnh tình của Mạc lão gia tử. Sau khi đã trải qua đủ mọi cảm giác của sinh ly tử biệt, bây giờ tâm tình của hắn khá nặng nề, lúc này Mạc lão gia tử lại sinh bệnh nặng, căn bản cũng không đúng lúc.
Tuy người ủng hộ Vương Tử Quân chủ yếu là Lâm Trạch Viễn, thế nhưng cũng có nhiều người nể mặt Mạc lão gia tử. Tuy Mạc lão gia tử đến bây giờ chưa từng nói tốt cho hắn một câu, thế nhưng hắn là cháu rể của Mạc lão gia tử, điều này khó có ai thay đổi được.
/1843
|