Nếu như một chức vụ như vậy để trống sẽ không đáng làm cho Diệp Thừa Dân chạy đến phòng làm việc của mình như thế này, vì thảo luận về nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tuyên truyền thành phố Lâm Hồ chỉ là một lời dẫn mà thôi.
- Bí thư Diệp, cũng có vài nhân tuyển được đề cử, thế nhưng cuối cùng còn cần ngài xem xét. Lời nói dễ nghe không tốn tiền mua, lúc này Vương Tử Quân cũng không keo kiệt những lời như vậy với Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân nở nụ cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, suy xét phương diện nhân tuyển có thể thả lỏng một chút, tôi lần này đến chính là muốn đề cử với anh một nhân tuyển.
Diệp Thừa Dân nói rồi khẽ tiếp tục: - Anh xem Lý Thông Viêm như thế nào? Tuy anh ấy phạm vào sai lầm, thế nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, hơn nữa anh ấy là người có năng lực công tác tốt, sắp xếp đơn vị tốt cũng căn bản là bớt lo.
Hai chữ bớt lo được Diệp Thừa Dân nói ra rất hời hợt, thế nhưng ý nghĩa của nó là gì thì Vương Tử Quân hoàn toàn có thể hiểu được. Hắn biết rõ vì sao Diệp Thừa Dân lại nói như vậy với mình.
Lý Thông Viêm phản ánh với lãnh đạo tuyến trên, Diệp Thừa Dân tất nhiên biết rõ điều này. Lão cho ra một phương án như vậy xem như giải quyết tất cả vấn đề, thế nhưng phương án này lại làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khó chịu.
Từ thành phố Loa Hồ đến thành phố Lâm Hồ chính là một bước tiến nhỏ, từ một vị phó chủ tịch bình thường tiến lên thường ủy thị ủy lại là một tiến bộ lớn.
Tuy Diệp Thừa Dân nói đến chuyện này giống như hạ bậc thang cho Vương Tử Quân, thế nhưng một cán bộ chưa mất chức bao lâu lại được tăng lên nửa cấp, điều này là đả kích không nhỏ.
Nếu như xuất phát từ bản thân thì Vương Tử Quân sẽ có thể thỏa hiệp, dù sao thì một vị trí trưởng phòng tuyên truyền cũng không phải là chuyện gì lớn. Thậm chí giải quyết tâm tư này của Diệp Thừa Dân cũng không phải là chuyện gì xấu.
nhưng sự việc này có lực ảnh hưởng rất lớn, người ta vốn đang hoài nghi về công tác phòng chống dịch bệnh, bây giờ lại càng tạo lên lực lượng đánh vào rất sâu. Giai đoạn trước Vương Tử Quân đã cố gắng rất lớn vì công tác này, hắn không muốn mất sạch chỉ trong thời gian khoảnh khắc.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt nhàn nhạt của Diệp Thừa Dân, hắn trầm giọng nói: - Bí thư, dựa theo quy định thì đồng chí Lý Thông Viêm phải qua một thời gian khảo sát mới có thể được điều động vị trí khác.
Vương Tử Quân từ chối làm cho nụ cười của Diệp Thừa Dân có chút cứng nhắc. Lão dùng ánh mắt đầy ý nghĩa nhìn Vương Tử Quân, sau đó chậm rãi nói: - Nếu đã như vậy thì cứ xử lý theo đúng như lời nói của trưởng phòng Vương.
Tuy sự việc đàm phán không thành nhưng hai người đều giỏi điều tiết tâm tư của mình, những lời nói sau đó không những được hai bên làm cho trở nên sinh động, hơn nữa còn giống như thân thiết và nóng ấm hơn cả vừa rồi.
Tình cảnh như vậy không khỏi làm cho Du Giang Vĩ đứng bên cạnh thầm cảm khái. Nhưng hắn biết rõ đây chỉ là một hiện tượng tạm thời, dù là trưởng phòng Vương hay là bí thư Diệp cũng đã trồng trong lòng đối phương một cây đinh lớn.
Diệp Thừa Dân ngồi thêm hai mươi phút sau đó mới đứng lên chuẩn bị cáo từ. Trước khi đi lão có nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, hai ngày trước tôi đến thủ đô họp có lãnh đạo đã đưa ra ý kiến với công tác của chúng ta ở Nam Giang, nói là chúng ta công tác quá lo trước sợ sau, chú ý quá mức, ảnh hưởng bất lợi cho tiến trình phát triển kinh tế.
Diệp Thừa Dân nói rất hàm hồ nhưng Vương Tử Quân nghe và hiểu rõ ràng. Lý Thông Viêm từ thủ đô quay về, hơn nữa còn có người ở thành phố Loa Hồ tiếp nhận công tác của người này, thế là sự việc giống như trở nên yên tĩnh. Lúc này hiệu quả phòng dịch ở Nam Giang ngày càng tốt, không những không tiếp tục xuất hiện ca bệnh mới, thậm chí những người bị xác định nhễm virus cũng lần lượt được chữa khỏi.
Nếu như tình huống này đặt vào thời điểm kiếp trước, như vậy sẽ là một sự kiện cực kỳ đáng giá, nhưng bây giờ chuyện này càng làm cho Vương Tử Quân phải suy xét. Nói thật hắn có chút khổ sở, biết đâu là do mình làm việc quá mức?
- Chào trưởng phòng Vương, bây giờ tôi thấy những ca nhiễm virus trong tỉnh đang dần giảm bớt, thế cho nên tôi muốn tiến hành phỏng vấn ngài, xin hỏi ngài là lãnh đạo tổ công tác phòng dịch ở tỉnh Nam Giang... Vương Tử Quân vừa ra khỏi một phòng hội nghị thì bị vài phóng viên vây quanh, một phóng viên nói tiếng Trung rất lưu loát nhưng rõ ràng là người nước ngoài nhanh chóng đặt vấn đề với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản cũng không luống cuống vì phỏng vấn đột nhiên như thế này, thế nhưng dựa theo quy định thì hắn vẫn bảo trì sự trầm mặc mà đi về phía chiếc xe của mình.
Vị phóng viên kia lại theo sát không tha, lại càng lớn tiếng nói: - Khi chúng tôi đến đây đã tiến hành thăm hỏi ý kiến chuyên gia trong nước, cho ràng Nam Giang rõ ràng là xé bé ra to, xin hỏi ngài suy xét sự việc này như thế nào?
Vương Tử Quân không nghe rõ vị phóng viên kia tiếp tục nói như thế nào, hắn được đám nhân viên công tác kéo lên xe, sau đó rời khỏi phòng họp.
Du Giang Vĩ cũng có chút luống cuống tay chân với sự kiện bất ngờ này, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt bình thản của Vương Tử Quân , sau đó vội vàng giải thích: - Trưởng phòng Vương, nghe nói những ngày qua phát hiện một người bị sốt ở phi trường, nhân viên công tác nhanh chóng quyết định giữ người này lại tiến hành trị liệu, bây giờ đã được loại ra khỏi danh sách người bệnh. Thế nhưng người kia lại tố cáo chúng ta làm trễ nãi công tác của mình, yêu cầu chúng ta tiến hành bồi thường.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Có thể sự việc như vậy cũng không tính là đã xong, ngày hôm sau Vương Tử Quân đi làm không những thấy một tờ báo nước ngoài được phòng tuyên truyền đưa đến, còn thấy không ít báo chí trong nước đăng lại bản tin này.
Tuy nhiều tờ báo không tỏ thái độ rõ ràng, thế nhưng bọn họ căn bản lại tỏ ra không hiểu nổi sự việc lại được thúc đẩy như vậy, thậm chí có tờ báo dùng từ sợ bóng sợ gió để nói về công tác của tỉnh Nam Giang.
- Trưởng phòng Vương, vừa rồi tôi nghe nói chủ tịch Trình bị bí thư Diệp mắng cho một chặp, nói là không làm tốt công tác, để cho tỉnh nhà rơi vào thế bị động. Du Giang Vĩ khẽ đi đến bên cạnh rồi mở miệng báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có thể nghĩ ra được tình hình Diệp Thừa Dân phê bình Trình Viên Lệ, tuy Trình Viên Lệ là một nữ thường ủy duy nhất trong tỉnh, có vài phương diện được quan tâm, thế nhưng cũng không tránh khỏi tình huống bị chỉ trích.
Trình Viên Lệ là phó chủ tịch nắm công tác văn hóa giáo dục y tế kiêm trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy, bây giờ có lẽ đang bị đưa lên đầu sóng ngọn gió. Mặc dù Trình Viên Lệ chưa từng nói với Vương Tử Quân về vấn đề này, thế nhưng hắn có thể thấy được áp lực mà nàng đang gánh chịu.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại cho Trình Viên Lệ. Điện thoại nhanh chóng nối thông, bên trong vang lên tiếng cười vui sướng của Trình Viên Lệ: - Trưởng phòng Tử Quân, lúc này gọi điện thoại có phải muốn mời tôi dùng cơm không?
- Dùng cơm thì không là vấn đề rồi. Vương Tử Quân nghe giọng nói kèm theo nụ cười của Trình Viên Lệ thì trầm mặc giây lát, sau đó lại nói: - Đây chủ yếu là chuyện của tôi, lát nữa tôi sẽ đi giải thích rõ ràng với bí thư Diệp.
- Tử Quân, bí thư Diệp không tìm anh, như vậy anh nói gì cũng không được, tôi đến vị trí hiện tại cũng xem như đã lên đến đỉnh, cho dù bị bí thư Diệp phê bình cũng không có vấn đề. Nhưng anh thì không giống với tôi, anh là người tương lai dệt hoa thêu gấm, anh không đáng vì chuyện này để làm tổn thương hòa khí giữa hai bên. Trình Viên Lệ dùng giọng chân thành nói: - Dù sao thì cũng không có người dám nói gì về anh, anh cứ giả vờ như không nghe thấy là được.
Giả vờ như không nghe thấy? Vương Tử Quân biết mình không thể làm được điều này, hắn nghĩ đến phương diện khống chế dịch bệnh và tình cảnh của Trình Viên Lệ, thế là cảm thấy có chút bi thương. Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy mình làm như vậy là ngẩng đầu không xấu hổ với trời, cúi mặt không hỗ thẹn với đất, thế nhưng dù thế nào thì cũng có vài phần quấn quýt ở phương diện tâm lý.
Sau khi hàn huyên vài câu với Trình Viên Lệ thì Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn hạ quyết tâm chính mình đã kiên trì công tác này, như vậy cũng không nên để cho Trình Viên Lệ phải chịu trách nhiệm.
Khi Vương Tử Quân đang hạ quyết tâm thì điện thoại chợt vang lên, hắn nhìn vào dãy số gọi đến thế là khẽ đóng cửa, sau đó mới cầm điện thoại lên.
- Ngoan nào, gọi ba ba đi. Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Lâm Dĩnh Nhi vang lên từ đầu dây bên kia làm cho người ta sinh ra cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Nhưng Tiểu Thụ Nha lại không chịu nể mặt Lâm Dĩnh Nhi, chẳng những không dùng giọng ngọt ngào gọi ba, ngược lại còn khóc oa oa nói: - Đây không phải là ba ba của con, ba ba của con rất cao, là người lớn, không phải là ống điện thoại.
Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi đều tức cười vì lời nói của Tiểu Thụ Nha. Dưới tình huống này thì tâm tình của Vương Tử Quân căn bản đã chuyển biến tốt hơn một chút.
Sau khi trêu chọc con trong chốc lát thì Lâm Dĩnh Nhi đi vào chính đề: - Tử Quân, lúc này phương diện phòng chống dịch bệnh ở Nam Giang có phải gặp phiền toái gì không? Em nghe không ít người nói làm như vậy là không tốt, căn bản khuếch đại sự việc làm ảnh hưởng đến phương diện phát triển kinh tế của Nam Giang, căn bản là tổn thất không nhỏ.
- Bí thư Diệp, cũng có vài nhân tuyển được đề cử, thế nhưng cuối cùng còn cần ngài xem xét. Lời nói dễ nghe không tốn tiền mua, lúc này Vương Tử Quân cũng không keo kiệt những lời như vậy với Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân nở nụ cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, suy xét phương diện nhân tuyển có thể thả lỏng một chút, tôi lần này đến chính là muốn đề cử với anh một nhân tuyển.
Diệp Thừa Dân nói rồi khẽ tiếp tục: - Anh xem Lý Thông Viêm như thế nào? Tuy anh ấy phạm vào sai lầm, thế nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, hơn nữa anh ấy là người có năng lực công tác tốt, sắp xếp đơn vị tốt cũng căn bản là bớt lo.
Hai chữ bớt lo được Diệp Thừa Dân nói ra rất hời hợt, thế nhưng ý nghĩa của nó là gì thì Vương Tử Quân hoàn toàn có thể hiểu được. Hắn biết rõ vì sao Diệp Thừa Dân lại nói như vậy với mình.
Lý Thông Viêm phản ánh với lãnh đạo tuyến trên, Diệp Thừa Dân tất nhiên biết rõ điều này. Lão cho ra một phương án như vậy xem như giải quyết tất cả vấn đề, thế nhưng phương án này lại làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khó chịu.
Từ thành phố Loa Hồ đến thành phố Lâm Hồ chính là một bước tiến nhỏ, từ một vị phó chủ tịch bình thường tiến lên thường ủy thị ủy lại là một tiến bộ lớn.
Tuy Diệp Thừa Dân nói đến chuyện này giống như hạ bậc thang cho Vương Tử Quân, thế nhưng một cán bộ chưa mất chức bao lâu lại được tăng lên nửa cấp, điều này là đả kích không nhỏ.
Nếu như xuất phát từ bản thân thì Vương Tử Quân sẽ có thể thỏa hiệp, dù sao thì một vị trí trưởng phòng tuyên truyền cũng không phải là chuyện gì lớn. Thậm chí giải quyết tâm tư này của Diệp Thừa Dân cũng không phải là chuyện gì xấu.
nhưng sự việc này có lực ảnh hưởng rất lớn, người ta vốn đang hoài nghi về công tác phòng chống dịch bệnh, bây giờ lại càng tạo lên lực lượng đánh vào rất sâu. Giai đoạn trước Vương Tử Quân đã cố gắng rất lớn vì công tác này, hắn không muốn mất sạch chỉ trong thời gian khoảnh khắc.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt nhàn nhạt của Diệp Thừa Dân, hắn trầm giọng nói: - Bí thư, dựa theo quy định thì đồng chí Lý Thông Viêm phải qua một thời gian khảo sát mới có thể được điều động vị trí khác.
Vương Tử Quân từ chối làm cho nụ cười của Diệp Thừa Dân có chút cứng nhắc. Lão dùng ánh mắt đầy ý nghĩa nhìn Vương Tử Quân, sau đó chậm rãi nói: - Nếu đã như vậy thì cứ xử lý theo đúng như lời nói của trưởng phòng Vương.
Tuy sự việc đàm phán không thành nhưng hai người đều giỏi điều tiết tâm tư của mình, những lời nói sau đó không những được hai bên làm cho trở nên sinh động, hơn nữa còn giống như thân thiết và nóng ấm hơn cả vừa rồi.
Tình cảnh như vậy không khỏi làm cho Du Giang Vĩ đứng bên cạnh thầm cảm khái. Nhưng hắn biết rõ đây chỉ là một hiện tượng tạm thời, dù là trưởng phòng Vương hay là bí thư Diệp cũng đã trồng trong lòng đối phương một cây đinh lớn.
Diệp Thừa Dân ngồi thêm hai mươi phút sau đó mới đứng lên chuẩn bị cáo từ. Trước khi đi lão có nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, hai ngày trước tôi đến thủ đô họp có lãnh đạo đã đưa ra ý kiến với công tác của chúng ta ở Nam Giang, nói là chúng ta công tác quá lo trước sợ sau, chú ý quá mức, ảnh hưởng bất lợi cho tiến trình phát triển kinh tế.
Diệp Thừa Dân nói rất hàm hồ nhưng Vương Tử Quân nghe và hiểu rõ ràng. Lý Thông Viêm từ thủ đô quay về, hơn nữa còn có người ở thành phố Loa Hồ tiếp nhận công tác của người này, thế là sự việc giống như trở nên yên tĩnh. Lúc này hiệu quả phòng dịch ở Nam Giang ngày càng tốt, không những không tiếp tục xuất hiện ca bệnh mới, thậm chí những người bị xác định nhễm virus cũng lần lượt được chữa khỏi.
Nếu như tình huống này đặt vào thời điểm kiếp trước, như vậy sẽ là một sự kiện cực kỳ đáng giá, nhưng bây giờ chuyện này càng làm cho Vương Tử Quân phải suy xét. Nói thật hắn có chút khổ sở, biết đâu là do mình làm việc quá mức?
- Chào trưởng phòng Vương, bây giờ tôi thấy những ca nhiễm virus trong tỉnh đang dần giảm bớt, thế cho nên tôi muốn tiến hành phỏng vấn ngài, xin hỏi ngài là lãnh đạo tổ công tác phòng dịch ở tỉnh Nam Giang... Vương Tử Quân vừa ra khỏi một phòng hội nghị thì bị vài phóng viên vây quanh, một phóng viên nói tiếng Trung rất lưu loát nhưng rõ ràng là người nước ngoài nhanh chóng đặt vấn đề với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản cũng không luống cuống vì phỏng vấn đột nhiên như thế này, thế nhưng dựa theo quy định thì hắn vẫn bảo trì sự trầm mặc mà đi về phía chiếc xe của mình.
Vị phóng viên kia lại theo sát không tha, lại càng lớn tiếng nói: - Khi chúng tôi đến đây đã tiến hành thăm hỏi ý kiến chuyên gia trong nước, cho ràng Nam Giang rõ ràng là xé bé ra to, xin hỏi ngài suy xét sự việc này như thế nào?
Vương Tử Quân không nghe rõ vị phóng viên kia tiếp tục nói như thế nào, hắn được đám nhân viên công tác kéo lên xe, sau đó rời khỏi phòng họp.
Du Giang Vĩ cũng có chút luống cuống tay chân với sự kiện bất ngờ này, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt bình thản của Vương Tử Quân , sau đó vội vàng giải thích: - Trưởng phòng Vương, nghe nói những ngày qua phát hiện một người bị sốt ở phi trường, nhân viên công tác nhanh chóng quyết định giữ người này lại tiến hành trị liệu, bây giờ đã được loại ra khỏi danh sách người bệnh. Thế nhưng người kia lại tố cáo chúng ta làm trễ nãi công tác của mình, yêu cầu chúng ta tiến hành bồi thường.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Có thể sự việc như vậy cũng không tính là đã xong, ngày hôm sau Vương Tử Quân đi làm không những thấy một tờ báo nước ngoài được phòng tuyên truyền đưa đến, còn thấy không ít báo chí trong nước đăng lại bản tin này.
Tuy nhiều tờ báo không tỏ thái độ rõ ràng, thế nhưng bọn họ căn bản lại tỏ ra không hiểu nổi sự việc lại được thúc đẩy như vậy, thậm chí có tờ báo dùng từ sợ bóng sợ gió để nói về công tác của tỉnh Nam Giang.
- Trưởng phòng Vương, vừa rồi tôi nghe nói chủ tịch Trình bị bí thư Diệp mắng cho một chặp, nói là không làm tốt công tác, để cho tỉnh nhà rơi vào thế bị động. Du Giang Vĩ khẽ đi đến bên cạnh rồi mở miệng báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có thể nghĩ ra được tình hình Diệp Thừa Dân phê bình Trình Viên Lệ, tuy Trình Viên Lệ là một nữ thường ủy duy nhất trong tỉnh, có vài phương diện được quan tâm, thế nhưng cũng không tránh khỏi tình huống bị chỉ trích.
Trình Viên Lệ là phó chủ tịch nắm công tác văn hóa giáo dục y tế kiêm trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy, bây giờ có lẽ đang bị đưa lên đầu sóng ngọn gió. Mặc dù Trình Viên Lệ chưa từng nói với Vương Tử Quân về vấn đề này, thế nhưng hắn có thể thấy được áp lực mà nàng đang gánh chịu.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại cho Trình Viên Lệ. Điện thoại nhanh chóng nối thông, bên trong vang lên tiếng cười vui sướng của Trình Viên Lệ: - Trưởng phòng Tử Quân, lúc này gọi điện thoại có phải muốn mời tôi dùng cơm không?
- Dùng cơm thì không là vấn đề rồi. Vương Tử Quân nghe giọng nói kèm theo nụ cười của Trình Viên Lệ thì trầm mặc giây lát, sau đó lại nói: - Đây chủ yếu là chuyện của tôi, lát nữa tôi sẽ đi giải thích rõ ràng với bí thư Diệp.
- Tử Quân, bí thư Diệp không tìm anh, như vậy anh nói gì cũng không được, tôi đến vị trí hiện tại cũng xem như đã lên đến đỉnh, cho dù bị bí thư Diệp phê bình cũng không có vấn đề. Nhưng anh thì không giống với tôi, anh là người tương lai dệt hoa thêu gấm, anh không đáng vì chuyện này để làm tổn thương hòa khí giữa hai bên. Trình Viên Lệ dùng giọng chân thành nói: - Dù sao thì cũng không có người dám nói gì về anh, anh cứ giả vờ như không nghe thấy là được.
Giả vờ như không nghe thấy? Vương Tử Quân biết mình không thể làm được điều này, hắn nghĩ đến phương diện khống chế dịch bệnh và tình cảnh của Trình Viên Lệ, thế là cảm thấy có chút bi thương. Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy mình làm như vậy là ngẩng đầu không xấu hổ với trời, cúi mặt không hỗ thẹn với đất, thế nhưng dù thế nào thì cũng có vài phần quấn quýt ở phương diện tâm lý.
Sau khi hàn huyên vài câu với Trình Viên Lệ thì Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn hạ quyết tâm chính mình đã kiên trì công tác này, như vậy cũng không nên để cho Trình Viên Lệ phải chịu trách nhiệm.
Khi Vương Tử Quân đang hạ quyết tâm thì điện thoại chợt vang lên, hắn nhìn vào dãy số gọi đến thế là khẽ đóng cửa, sau đó mới cầm điện thoại lên.
- Ngoan nào, gọi ba ba đi. Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Lâm Dĩnh Nhi vang lên từ đầu dây bên kia làm cho người ta sinh ra cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Nhưng Tiểu Thụ Nha lại không chịu nể mặt Lâm Dĩnh Nhi, chẳng những không dùng giọng ngọt ngào gọi ba, ngược lại còn khóc oa oa nói: - Đây không phải là ba ba của con, ba ba của con rất cao, là người lớn, không phải là ống điện thoại.
Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi đều tức cười vì lời nói của Tiểu Thụ Nha. Dưới tình huống này thì tâm tình của Vương Tử Quân căn bản đã chuyển biến tốt hơn một chút.
Sau khi trêu chọc con trong chốc lát thì Lâm Dĩnh Nhi đi vào chính đề: - Tử Quân, lúc này phương diện phòng chống dịch bệnh ở Nam Giang có phải gặp phiền toái gì không? Em nghe không ít người nói làm như vậy là không tốt, căn bản khuếch đại sự việc làm ảnh hưởng đến phương diện phát triển kinh tế của Nam Giang, căn bản là tổn thất không nhỏ.
/1843
|