Vương Tử Quân có chút sững sốt, tuy vừa rồi hắn nói chuyện với Lý Thừa Uyên thiếu chút cương quyết, thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận Lý Thừa Uyên nói những lời này ngược lại suy xét trên thái độ của mình.
Lý Thừa Uyên nói đúng, bây giờ trước khi tổ chức bầu cử trong hội đồng nhân dân thì người này cần bảo trì sự ổn định của mình, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy không phải như vậy. Lúc này thượng cấp cơ bản đã xác định hướng đi của mình, việc cấp bách hắn cần làm là phải vững vàng trên vị trí hiện tại, chỉ chờ khi chính mình rời khỏi Nam Giang thì thắng lợi sẽ nằm trên tay của hắn.
Nhưng Vương Tử Quân có thể vì ngồi vững mà không làm được sao? Hắn xem xét nặng nhẹ, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Mặc dù hắn rất muốn làm từng bước, thế nhưng lương tâm lại không cho phép hắn làm như vậy.
- Chủ tịch Thừa Uyên, hy vọng sau này tôi có thể thường xuyên đến chỗ ngài uống trà. Vương Tử Quân xoay người lại nhìn thật sâu vào Lý Thừa Uyên, có chút cảm động.
Lý Thừa Uyên đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rời đi, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn lúc này liên tục suy nghĩ là vì sao Vương Tử Quân lại làm như vậy, hắn nghĩ một lúc lâu mà không cho ra được lời giải nào. Hắn quay lại phòng làm việc, cầm báo cáo của Trình Viên Lệ lên chăm chú xem xét, khi đọc lại lần thứ hai thì mất kiên nhẫn vứt tài liệu này sang một bên.
Lý Thừa Uyên hít vào một hơi rồi lẩm bẩm: - Sợ bóng sợ gió, làm sao lại có người không ổn định như vậy?
Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Thành Vân đến báo cáo: - Chủ tịch Lý, giám đốc sở y tế Hào Nhất Vi đến rồi.
- Cậu cho anh ta về đi, tôi tạm thời còn phải tham gia một hội nghị, sau này nếu có thời gian sẽ cho gọi anh ấy đến. Lý Thừa Uyên cảm thấy không cần phải gặp mặt Hào Nhất Vi, thế là hắn khoát tay áo nói.
Triệu Thành Vân cảm thấy không được tự nhiên, chính mình gọi điện thoại mời Hào Nhất Vi dến, bây giờ chủ tịch lại lên tiếng đuổi đi. Nghĩ đến bộ dạng mệt mỏi vã đầy mồ hôi của Hào Nhất Vi khi chạy đến phòng làm việc của mình, Triệu Thành Vân cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng chủ tịch Lý đã nói như vậy, hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
Triệu Thành Vân nghe giọng nói và nhìn gương mặt chủ tịch Lý Thừa Uyên, hắn mẫn cảm ý thức được có chuyện gì lớn đang xảy ra. Còn chuyện lớn đó là gì, hắn căn bản còn chưa hiểu rõ ràng cho lắm. Hắn thấy Lý Thừa Uyên là người cực kỳ tỉnh táo, dù là chuyện gì xảy ra thì cũng có thể che giấu cảm xúc, vừa rồi trưởng phòng Vương đến báo cáo công tác làm cho chủ tịch Lý trở nên nôn nóng, điều này ít nhất cũng nói rõ vì sự việc hiện tại mà lãnh đạo đang cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Lý Thừa Uyên, tảng đá trong lòng rơi xuống hơn phân nửa. Hắn có thể thuyết phục được Lý Thừa Uyên, như vậy xem như dịch chuyển được một phần khối nham thạch. Nhưng sự việc còn chưa thể lạc quan, còn có một ngọn núi lớn khó thể rung chuyển là Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân vẫn còn có chút e sợ ở phương diện tâm lý với Diệp Thừa Dân, tuy hắn cảm thấy đối phương thiếu quyết đoán, thế nhưng người này cực kỳ xứng đáng với chức vụ bí thư tỉnh ủy Nam Giang.
Nhìn vào lực khống chế của Diệp Thừa Dân ở Nam Giang, có thể thấy đây là một cán bộ lãnh đạo có uy phong không nhỏ. Người này ở trên vị trí cao nhất trong quan trường Nam Giang, có thể nhét phần lớn quyền lực vào trong tay mình, đây chính là một thể hiện của phương diện mưu sâu kế cao.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy vừa mới nhận chức là Trịnh Thanh Tuyền đang báo cáo công tác trong phòng. Trịnh Thanh Tuyền là một người được phái đến từ cơ quan trung ương, nghe nói trước kia từng làm việc với bí thư Diệp Thừa Dân.
[CHARGE=4]
Trịnh Thanh Tuyền hơn bốn mươi tuổi, nếu nhìn vào vị trí hiện tại thì cũng thấy đây là cán bộ trẻ, nhưng người này trẻ tuổi không thể so sánh được với Vương Tử Quân. Vì Vương Tử Quân căn bản công tác ở khối tổ chức nên không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Trịnh Thanh Tuyền.
- Trưởng phòng Tử Quân đến đấy à, mời anh ngồi. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Diệp Thừa Dân nhanh chóng đi ra khỏi bàn làm việc của mình, sau đó cùng ngồi xuống ghế sa lông với Vương Tử Quân.
Trịnh Thanh Tuyền đứng bên cạnh khẽ gật đầu rồi dùng ánh mắt dò xét nhìn Vương Tử Quân. Mặc dù hắn là người xếp sau Vương Tử Quân trong danh sách thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng dù sao hai bên cũng là thường ủy tỉnh ủy, nhìn vào lại thấy bí thư Diệp quá dung túng với Vương Tử Quân.
Sau khi Trịnh Thanh Tuyền đi vào tỉnh Nam Giang thì không có quá nhiều tiếp xúc với Vương Tử Quân, nhưng hai tai hắn đã được rót đầy những đánh giá về người này: Năng lực công tác cực kỳ mạnh mẽ, mức độ nhạy cảm và lực lĩnh ngộ quá cao vời, không phải là người bình thường có thể so sánh được. Người như vậy nên được thượng cấp phá lệ trọng dụng và đề bạt. Hắn thấy Vương Tử Quân nổi tiếng nhất chính là còn quá trẻ, ngoài ra cũng không có gì xuất sắc hơn người.
Tất nhiên Trịnh Thanh Tuyền căn bản chôn sâu cảm giác khinh thường Vương Tử Quân vào tận đáy lòng, chưa từng biểu hiện cho bất kỳ người nào. Dù sao thì người đã lên đến vị trí hiện tại thì cũng không ai ngu.
- Bí thư Diệp, tôi có vài phần công tác cần báo cáo với ngài. Vương Tử Quân nhận lấy ly trà từ tay của Khuất Chấn Hưng, sau đó hắn nói với Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề làm cho Trịnh Thanh Tuyền như đứng đống lửa ngồi đống than, không có biện pháp tiếp tục ở lại. Vì vậy hắn đứng lên nói với Diệp Thừa Dân: - Bí thư Diệp, tôi còn có chút việc cần đi trước.
Trịnh Thanh Tuyền nói xong thì khẽ gật đầu với Vương Tử Quân.
Sau khi ra khỏi cửa thì Trịnh Thanh Tuyền nói với Khuất Chấn Hưng đang đi phía sau lưng mình: - Chấn Hưng, trưởng phòng Vương này thật sự quá kiêu ngạo rồi.
Khuất Chấn Hưng căn bản cực kỳ nể mặt Trịnh Thanh Tuyền, chỉ cần người kia nói ra lời nào thì hắn cũng cười vui vẻ trả lời, nhưng lúc này Trịnh Thanh Tuyền lại cảm thấy quá bất ngờ, Khuất Chấn Hưng giống như không nghe thấy lời nói của mình, không có chút phản ứng nào, chỉ lầm lũi đi về phía trước.
Biểu hiện của Khuất Chấn Hưng làm cho Trịnh Thanh Tuyền cảm thấy rất không thoải mái, lại có thêm vài phần ghen ghét với một Vương Tử Quân có thể làm cho bí thư Diệp đi ra khỏi bàn làm việc để tiếp đón.
Vương Tử Quân căn bản không thèm chú ý đến chút ý nghĩ này của Trịnh Thanh Tuyền, tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người Diệp Thừa Dân. Dù sao thì Diệp Thừa Dân cũng là người đứng đầu tỉnh Nam Giang, rất nhiều chuyện trong tỉnh cần được bí thư Diệp xử lý.
Diệp Thừa Dân xem xét cẩn thận báo cáo của sở y tế, sau đó khẽ nhíu mày. Lão là một người từng trải qua nhiều cương vị lãnh đạo, lão nhìn qua có thể thấy ý nghĩa của nó là như thế nào.
Vương Tử Quân trầm mặc một lúc rồi mới đứng lên nói: - Tử Quân, có vài người phát bệnh, chúng ta hoàn toàn có thể chọn lựa biện pháp nghiêm khắc nhất để phòng ngừa, nhưng như thế này giống như động can qua, có hơi quá thì phải?
Phản ứng của Diệp Thừa Dân căn bản không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, không chỉ nói Diệp Thừa Dân, chính bản thân hắn nếu như không phải là người sống lại thì cũng khó thể nào cho ra quyết định tùy tiện như vậy. Cho dù có người đưa phần tài liệu này ra trước mắt hắn, tất nhiên hắn cũng thấy đây là xé bé ra to, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nó có liên quan đến tương lai phát triển của tỉnh Nam Giang.
Vương Tử Quân vừa nghĩ như vậy vừa trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, phương án này được tôi đề xuất và sở y tế khởi thảo báo cáo, tôi từng nói chuyện với chuyên gia y tế, bây giờ là thời kỳ thích hợp cho sự truyền bá của virus, nếu như không chọn lựa biện pháp quyết đoán, một khi phát dịch sẽ rất khó khống chế.
Diệp Thừa Dân chợt nhíu mày, lão biết Vương Tử Quân nói năng đều rất đúng mực, lời nói của chuyên gia mặc dù rất có lý, thế nhưng anh lại mở miệng rào đón cả chuyên gia vào đây, không phải giống như đã lấy ra một cái kính lúp soi trúng sự kiện dịch bệch kia sao? Anh nếu ồn ào với đám chuyên gia thì căn bản giống như tạo ra một sự kiện giật gân.
Diệp Thừa Dân nghĩ như vậy mà cảm thấy không vui, lão nhìn Vương Tử Quân rồi một lúc lâu sau mới nóiL - Tỉnh ủy chúng ta thông qua chuyện này chỉ là một phương diện; phía thượng cấp còn cần phải liên hệ, có nên xem xét tình thế rồi nói sau không?
Trước tiên quan sát một chút, rõ ràng là một cách làm cực kỳ ổn thỏa. Vương Tử Quân biết rõ lựa chọn bây giờ của Diệp Thừa Dân căn bản là không bao giờ sinh ra sai lầm, nhưng thời gian không chờ đợi con người, nếu chờ đợi thì thời cơ sẽ bay qua, đến khi sự việc có kết quả thì khó thể nào tu bổ được.
Vương Tử Quân thấy Diệp Thừa Dân căn bản không mấy quan tâm thì cũng có chút nôn nóng, hắn tiến thêm một bước để thuyết phục: - Bí thư Diệp, tôi cũng đã tiến hành liên hệ với chủ tịch Lý, chủ tịch Lý đã đồng ý với phương án này, hơn nữa còn đề cử tôi phải phụ trách về chuyện này.
- À. Vẻ mặt Diệp Thừa Dân chợt biến đổi, lão không nói thêm điều gì. Vương Tử Quân nói đến mức độ này thì trên cơ bản đã hạ quyết tâm, mà Vương Tử Quân còn nói Lý Thừa Uyên đề cử chính mình phụ trách sự kiện này, không khỏi làm cho lão sinh ra cảm giác khiếp sợ và có chút thoải mái.
Vương Tử Quân phụ trách sự việc này, đây chính là phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Tuy Diệp Thừa Dân có không ít ý nghĩ đổi mới đối với Vương Tử Quân, thế nhưng lão cũng không muốn đắc tội với người này.
Nếu anh đã muốn nhận lấy cực kh, như vậy đừng nên trách tôi không nhắc nhở anh.
- Nếu sở y tế cho rằng phương án này cực kỳ cần thiết, như vậy tôi sẽ đồng ý với phương án khẩn cấp này. Trưởng phòng Tử Quân, anh đến đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ công tác, phải lập tức bắt tay ngay vào hai chuyện: Thứ nhất là liên hệ với thượng cấp, lập tức đăng báo, nhận được sự ủng hộ và phối hợp của bọn họ, bất cứ lúc nào cũng phải bảo trì sự liên lạc với đơn vị thượng cấp; thứ hai chính là dự phòng virus, nhất định không nên có ý nghĩ ôm đồm may mắn, cần cực kỳ chú ý, nghiêm túc và nghiêm khắc phòng chống.
Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn biết rõ chuyện này rốt cuộc xem như thành công, còn về phía thượng cấp, hắn phải tự mình đi liên hệ, thật sự không nhịn được phải nhờ đến sự giúp đỡ của Lâm Trạch Viễn.
Vương Tử Quân tuy rất thân cận với Lâm Trạch Viễn, thế nhưng hắn cũng rất ít khi nhờ Lâm Trạch Viễn giúp đỡ chuyện của mình. Nhiều chuyện hắn có thể tự mình giải quyết được thì căn bản không muốn làm phiền Lâm Trạch Viễn.
[CHARGE=4]Diệp Thừa Dân nhìn gương mặt thoải mái của Vương Tử Quân mà sinh ra hoài nghi, cuối cùng lão vẫn bấm một số điện thoại. Sau khi vài tiếng chuông vang lên, phía bên kia truyền đến giọng nói bình thản: - Chào bí thư Diệp.
- Anh Mộ, bây giờ anh đang bận rộn gì vậy? Diệp Thừa Dân thân mật hỏi người ở đầu dây bên kia.
- Còn bận rộn gì nữa? Vẫn là những công tác bình thường mà thôi. Bây giờ mọi người căn bản có yêu cầu ngày càng cao với dược phẩm, tôi đang chuẩn bị liên hệ với vài xí nghiệp dược phẩm, tranh thủ yêu cầu bọn họ giảm giá xuống một chút. Anh Mộ nói đến đây thì dùng giọng có chút nịnh nọt nói: - Những gì tôi đang bận rộn cũng không dám so sánh với bí thư Diệp.
- Ôi, anh Mộ, anh cũng đừng nói lời tâng bốc với tôi, anh đang mang trên người chuyện quốc gia đại sự liên quan đến hàng ngàn vạn hộ dân, giải quyết những chuyện như vậy căn bản là để tiếng thiên thu. Diệp Thừa Dân nói như vậy căn bản tỏ ra thân cận với anh Mộ, hai người lại hàn huyên vài việc vặt, sau đó Diệp Thừa Dân nói vào chính đề: - Anh Mộ, sở y tế của chúng tôi mới đưa lên một văn kiẹn, tôi cần anh giúp đỡ một chút, có lẽ các anh bên kia cũng đã nhận được báo cáo...
Anh Mộ bên kia nghe xong lời giới thiệu tình huống của Diệp Thừa Dân thì trầm mặc một lúc rồi nói: - Chúng tôi thật sự là lần đầu tiên nghe thấy loại virus thế này, có lẽ nên cho ra phương án phòng chống trọng điểm, nhưng có phải các anh lựa chọn biện pháp quá mức rồi không? Có tình huống thế nào thì cứ cho ra biện pháp tương ứng là được, hoàn toàn thực hiện theo đúng thông lệ.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu không nói gì nữa, sau đó cúp điện thoại. Lúc này trong đầu lão chủ yếu nghĩ xem phải làm sao để Vương Tử Quân phải cố gắng huy động nhân vật lực vì chuyện này.
Cuối cùng cũng là cán bộ trẻ, tự cho là làm thành vài chuyện thì lâng lâng cả người, quên hết tất cả, với tình huống hiện tại thì căn bản là không thực tế, nhưng tôi cứ để anh đối địch với nhiều người, không cần quá quan tâm.
- Trưởng phòng Vương, đáng lý ra tôi phải là người làm tổ trưởng tổ lãnh đạo mới đúng, ngài cướp đi như vậy thì tôi cũng không muốn. Trình Viên Lệ ngồi đối diện với Vương Tử Quân, nàng mỉm cười nhưng thái độ lại cực kỳ kiên quyết.
Mọi người phần lớn cho rằng đứng sau lưng đâm dao là cực kỳ đáng sợ, thế nhưng thực tế còn có thứ đáng sợ hơn, chính là cố gắng đề cao người khác, xem đó là thiên tài, không gì không làm được, làm gì cũng xong. Vương Tử Quân được đưa lên làm tổ trưởng, là người phụ trách cụ thể phương án của sở y tế, căn bản là có người muốn đứng bắn sau lưng.
Trình Viên Lệ cố gắng kiên trì, Vương Tử Quân cảm thấy nhất định đang suy xét từ phương diện thiện ý. Phương án như vậy là quá nguy hiểm, cho dù Vương Tử Quân là người sống lại thì cũng không dám bảo đảm sự việc sẽ phát sinh theo đúng với quá khứ.
Sau khi đi vào thế giới này thì có rất nhiều thứ biến đổi, không ít chuyện chạy lệch với quỹ tích cũ, ví dụ như sự kiện đáng lý xảy ra vào năm trước thì bây giờ mới phát sinh, có vài sự việc xảy ra sau đó lại đến sớm hơn.
Lúc này Vương Tử Quân thầm nghĩ sự việc thay đổi quỹ tích có thể tiếp tục nghiêm trọng giống như kiếp trước hay không? Hắn thật sự không nắm chắc, bây giờ hắn sở dĩ mở trận sẵn sàng nghênh đón chỉ vì muốn an tâm hơn mà thôi.
Ngay sau đó Vương Tử Quân gióng trống khua chiêng thực hiện phương án phòng dịch, dù là một quá trình dài hay ngắn thì cũng sẽ ảnh hưởng đến khí thế phát triển hừng hực của Nam Giang vào lúc này. Chủ tịch Lý đang cố gắng đẩy mạnh phát triển kinh tế, kèm theo đó là những phương án và kế hoạch cụ thể, nếu phương án phòng dịch được áp dụng thì sẽ là một cản trở không nhỏ, kết quả sẽ là gì? Chẳng lẽ là một mối họa trong kiếp sống chính trị của Vương Tử Quân? Không ai lường trước được hậu quả của nó.
Lý Thừa Uyên nói đúng, bây giờ trước khi tổ chức bầu cử trong hội đồng nhân dân thì người này cần bảo trì sự ổn định của mình, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy không phải như vậy. Lúc này thượng cấp cơ bản đã xác định hướng đi của mình, việc cấp bách hắn cần làm là phải vững vàng trên vị trí hiện tại, chỉ chờ khi chính mình rời khỏi Nam Giang thì thắng lợi sẽ nằm trên tay của hắn.
Nhưng Vương Tử Quân có thể vì ngồi vững mà không làm được sao? Hắn xem xét nặng nhẹ, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Mặc dù hắn rất muốn làm từng bước, thế nhưng lương tâm lại không cho phép hắn làm như vậy.
- Chủ tịch Thừa Uyên, hy vọng sau này tôi có thể thường xuyên đến chỗ ngài uống trà. Vương Tử Quân xoay người lại nhìn thật sâu vào Lý Thừa Uyên, có chút cảm động.
Lý Thừa Uyên đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rời đi, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn lúc này liên tục suy nghĩ là vì sao Vương Tử Quân lại làm như vậy, hắn nghĩ một lúc lâu mà không cho ra được lời giải nào. Hắn quay lại phòng làm việc, cầm báo cáo của Trình Viên Lệ lên chăm chú xem xét, khi đọc lại lần thứ hai thì mất kiên nhẫn vứt tài liệu này sang một bên.
Lý Thừa Uyên hít vào một hơi rồi lẩm bẩm: - Sợ bóng sợ gió, làm sao lại có người không ổn định như vậy?
Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Thành Vân đến báo cáo: - Chủ tịch Lý, giám đốc sở y tế Hào Nhất Vi đến rồi.
- Cậu cho anh ta về đi, tôi tạm thời còn phải tham gia một hội nghị, sau này nếu có thời gian sẽ cho gọi anh ấy đến. Lý Thừa Uyên cảm thấy không cần phải gặp mặt Hào Nhất Vi, thế là hắn khoát tay áo nói.
Triệu Thành Vân cảm thấy không được tự nhiên, chính mình gọi điện thoại mời Hào Nhất Vi dến, bây giờ chủ tịch lại lên tiếng đuổi đi. Nghĩ đến bộ dạng mệt mỏi vã đầy mồ hôi của Hào Nhất Vi khi chạy đến phòng làm việc của mình, Triệu Thành Vân cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng chủ tịch Lý đã nói như vậy, hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
Triệu Thành Vân nghe giọng nói và nhìn gương mặt chủ tịch Lý Thừa Uyên, hắn mẫn cảm ý thức được có chuyện gì lớn đang xảy ra. Còn chuyện lớn đó là gì, hắn căn bản còn chưa hiểu rõ ràng cho lắm. Hắn thấy Lý Thừa Uyên là người cực kỳ tỉnh táo, dù là chuyện gì xảy ra thì cũng có thể che giấu cảm xúc, vừa rồi trưởng phòng Vương đến báo cáo công tác làm cho chủ tịch Lý trở nên nôn nóng, điều này ít nhất cũng nói rõ vì sự việc hiện tại mà lãnh đạo đang cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Lý Thừa Uyên, tảng đá trong lòng rơi xuống hơn phân nửa. Hắn có thể thuyết phục được Lý Thừa Uyên, như vậy xem như dịch chuyển được một phần khối nham thạch. Nhưng sự việc còn chưa thể lạc quan, còn có một ngọn núi lớn khó thể rung chuyển là Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân vẫn còn có chút e sợ ở phương diện tâm lý với Diệp Thừa Dân, tuy hắn cảm thấy đối phương thiếu quyết đoán, thế nhưng người này cực kỳ xứng đáng với chức vụ bí thư tỉnh ủy Nam Giang.
Nhìn vào lực khống chế của Diệp Thừa Dân ở Nam Giang, có thể thấy đây là một cán bộ lãnh đạo có uy phong không nhỏ. Người này ở trên vị trí cao nhất trong quan trường Nam Giang, có thể nhét phần lớn quyền lực vào trong tay mình, đây chính là một thể hiện của phương diện mưu sâu kế cao.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy vừa mới nhận chức là Trịnh Thanh Tuyền đang báo cáo công tác trong phòng. Trịnh Thanh Tuyền là một người được phái đến từ cơ quan trung ương, nghe nói trước kia từng làm việc với bí thư Diệp Thừa Dân.
[CHARGE=4]
Trịnh Thanh Tuyền hơn bốn mươi tuổi, nếu nhìn vào vị trí hiện tại thì cũng thấy đây là cán bộ trẻ, nhưng người này trẻ tuổi không thể so sánh được với Vương Tử Quân. Vì Vương Tử Quân căn bản công tác ở khối tổ chức nên không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Trịnh Thanh Tuyền.
- Trưởng phòng Tử Quân đến đấy à, mời anh ngồi. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Diệp Thừa Dân nhanh chóng đi ra khỏi bàn làm việc của mình, sau đó cùng ngồi xuống ghế sa lông với Vương Tử Quân.
Trịnh Thanh Tuyền đứng bên cạnh khẽ gật đầu rồi dùng ánh mắt dò xét nhìn Vương Tử Quân. Mặc dù hắn là người xếp sau Vương Tử Quân trong danh sách thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng dù sao hai bên cũng là thường ủy tỉnh ủy, nhìn vào lại thấy bí thư Diệp quá dung túng với Vương Tử Quân.
Sau khi Trịnh Thanh Tuyền đi vào tỉnh Nam Giang thì không có quá nhiều tiếp xúc với Vương Tử Quân, nhưng hai tai hắn đã được rót đầy những đánh giá về người này: Năng lực công tác cực kỳ mạnh mẽ, mức độ nhạy cảm và lực lĩnh ngộ quá cao vời, không phải là người bình thường có thể so sánh được. Người như vậy nên được thượng cấp phá lệ trọng dụng và đề bạt. Hắn thấy Vương Tử Quân nổi tiếng nhất chính là còn quá trẻ, ngoài ra cũng không có gì xuất sắc hơn người.
Tất nhiên Trịnh Thanh Tuyền căn bản chôn sâu cảm giác khinh thường Vương Tử Quân vào tận đáy lòng, chưa từng biểu hiện cho bất kỳ người nào. Dù sao thì người đã lên đến vị trí hiện tại thì cũng không ai ngu.
- Bí thư Diệp, tôi có vài phần công tác cần báo cáo với ngài. Vương Tử Quân nhận lấy ly trà từ tay của Khuất Chấn Hưng, sau đó hắn nói với Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề làm cho Trịnh Thanh Tuyền như đứng đống lửa ngồi đống than, không có biện pháp tiếp tục ở lại. Vì vậy hắn đứng lên nói với Diệp Thừa Dân: - Bí thư Diệp, tôi còn có chút việc cần đi trước.
Trịnh Thanh Tuyền nói xong thì khẽ gật đầu với Vương Tử Quân.
Sau khi ra khỏi cửa thì Trịnh Thanh Tuyền nói với Khuất Chấn Hưng đang đi phía sau lưng mình: - Chấn Hưng, trưởng phòng Vương này thật sự quá kiêu ngạo rồi.
Khuất Chấn Hưng căn bản cực kỳ nể mặt Trịnh Thanh Tuyền, chỉ cần người kia nói ra lời nào thì hắn cũng cười vui vẻ trả lời, nhưng lúc này Trịnh Thanh Tuyền lại cảm thấy quá bất ngờ, Khuất Chấn Hưng giống như không nghe thấy lời nói của mình, không có chút phản ứng nào, chỉ lầm lũi đi về phía trước.
Biểu hiện của Khuất Chấn Hưng làm cho Trịnh Thanh Tuyền cảm thấy rất không thoải mái, lại có thêm vài phần ghen ghét với một Vương Tử Quân có thể làm cho bí thư Diệp đi ra khỏi bàn làm việc để tiếp đón.
Vương Tử Quân căn bản không thèm chú ý đến chút ý nghĩ này của Trịnh Thanh Tuyền, tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người Diệp Thừa Dân. Dù sao thì Diệp Thừa Dân cũng là người đứng đầu tỉnh Nam Giang, rất nhiều chuyện trong tỉnh cần được bí thư Diệp xử lý.
Diệp Thừa Dân xem xét cẩn thận báo cáo của sở y tế, sau đó khẽ nhíu mày. Lão là một người từng trải qua nhiều cương vị lãnh đạo, lão nhìn qua có thể thấy ý nghĩa của nó là như thế nào.
Vương Tử Quân trầm mặc một lúc rồi mới đứng lên nói: - Tử Quân, có vài người phát bệnh, chúng ta hoàn toàn có thể chọn lựa biện pháp nghiêm khắc nhất để phòng ngừa, nhưng như thế này giống như động can qua, có hơi quá thì phải?
Phản ứng của Diệp Thừa Dân căn bản không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, không chỉ nói Diệp Thừa Dân, chính bản thân hắn nếu như không phải là người sống lại thì cũng khó thể nào cho ra quyết định tùy tiện như vậy. Cho dù có người đưa phần tài liệu này ra trước mắt hắn, tất nhiên hắn cũng thấy đây là xé bé ra to, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nó có liên quan đến tương lai phát triển của tỉnh Nam Giang.
Vương Tử Quân vừa nghĩ như vậy vừa trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, phương án này được tôi đề xuất và sở y tế khởi thảo báo cáo, tôi từng nói chuyện với chuyên gia y tế, bây giờ là thời kỳ thích hợp cho sự truyền bá của virus, nếu như không chọn lựa biện pháp quyết đoán, một khi phát dịch sẽ rất khó khống chế.
Diệp Thừa Dân chợt nhíu mày, lão biết Vương Tử Quân nói năng đều rất đúng mực, lời nói của chuyên gia mặc dù rất có lý, thế nhưng anh lại mở miệng rào đón cả chuyên gia vào đây, không phải giống như đã lấy ra một cái kính lúp soi trúng sự kiện dịch bệch kia sao? Anh nếu ồn ào với đám chuyên gia thì căn bản giống như tạo ra một sự kiện giật gân.
Diệp Thừa Dân nghĩ như vậy mà cảm thấy không vui, lão nhìn Vương Tử Quân rồi một lúc lâu sau mới nóiL - Tỉnh ủy chúng ta thông qua chuyện này chỉ là một phương diện; phía thượng cấp còn cần phải liên hệ, có nên xem xét tình thế rồi nói sau không?
Trước tiên quan sát một chút, rõ ràng là một cách làm cực kỳ ổn thỏa. Vương Tử Quân biết rõ lựa chọn bây giờ của Diệp Thừa Dân căn bản là không bao giờ sinh ra sai lầm, nhưng thời gian không chờ đợi con người, nếu chờ đợi thì thời cơ sẽ bay qua, đến khi sự việc có kết quả thì khó thể nào tu bổ được.
Vương Tử Quân thấy Diệp Thừa Dân căn bản không mấy quan tâm thì cũng có chút nôn nóng, hắn tiến thêm một bước để thuyết phục: - Bí thư Diệp, tôi cũng đã tiến hành liên hệ với chủ tịch Lý, chủ tịch Lý đã đồng ý với phương án này, hơn nữa còn đề cử tôi phải phụ trách về chuyện này.
- À. Vẻ mặt Diệp Thừa Dân chợt biến đổi, lão không nói thêm điều gì. Vương Tử Quân nói đến mức độ này thì trên cơ bản đã hạ quyết tâm, mà Vương Tử Quân còn nói Lý Thừa Uyên đề cử chính mình phụ trách sự kiện này, không khỏi làm cho lão sinh ra cảm giác khiếp sợ và có chút thoải mái.
Vương Tử Quân phụ trách sự việc này, đây chính là phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Tuy Diệp Thừa Dân có không ít ý nghĩ đổi mới đối với Vương Tử Quân, thế nhưng lão cũng không muốn đắc tội với người này.
Nếu anh đã muốn nhận lấy cực kh, như vậy đừng nên trách tôi không nhắc nhở anh.
- Nếu sở y tế cho rằng phương án này cực kỳ cần thiết, như vậy tôi sẽ đồng ý với phương án khẩn cấp này. Trưởng phòng Tử Quân, anh đến đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ công tác, phải lập tức bắt tay ngay vào hai chuyện: Thứ nhất là liên hệ với thượng cấp, lập tức đăng báo, nhận được sự ủng hộ và phối hợp của bọn họ, bất cứ lúc nào cũng phải bảo trì sự liên lạc với đơn vị thượng cấp; thứ hai chính là dự phòng virus, nhất định không nên có ý nghĩ ôm đồm may mắn, cần cực kỳ chú ý, nghiêm túc và nghiêm khắc phòng chống.
Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn biết rõ chuyện này rốt cuộc xem như thành công, còn về phía thượng cấp, hắn phải tự mình đi liên hệ, thật sự không nhịn được phải nhờ đến sự giúp đỡ của Lâm Trạch Viễn.
Vương Tử Quân tuy rất thân cận với Lâm Trạch Viễn, thế nhưng hắn cũng rất ít khi nhờ Lâm Trạch Viễn giúp đỡ chuyện của mình. Nhiều chuyện hắn có thể tự mình giải quyết được thì căn bản không muốn làm phiền Lâm Trạch Viễn.
[CHARGE=4]Diệp Thừa Dân nhìn gương mặt thoải mái của Vương Tử Quân mà sinh ra hoài nghi, cuối cùng lão vẫn bấm một số điện thoại. Sau khi vài tiếng chuông vang lên, phía bên kia truyền đến giọng nói bình thản: - Chào bí thư Diệp.
- Anh Mộ, bây giờ anh đang bận rộn gì vậy? Diệp Thừa Dân thân mật hỏi người ở đầu dây bên kia.
- Còn bận rộn gì nữa? Vẫn là những công tác bình thường mà thôi. Bây giờ mọi người căn bản có yêu cầu ngày càng cao với dược phẩm, tôi đang chuẩn bị liên hệ với vài xí nghiệp dược phẩm, tranh thủ yêu cầu bọn họ giảm giá xuống một chút. Anh Mộ nói đến đây thì dùng giọng có chút nịnh nọt nói: - Những gì tôi đang bận rộn cũng không dám so sánh với bí thư Diệp.
- Ôi, anh Mộ, anh cũng đừng nói lời tâng bốc với tôi, anh đang mang trên người chuyện quốc gia đại sự liên quan đến hàng ngàn vạn hộ dân, giải quyết những chuyện như vậy căn bản là để tiếng thiên thu. Diệp Thừa Dân nói như vậy căn bản tỏ ra thân cận với anh Mộ, hai người lại hàn huyên vài việc vặt, sau đó Diệp Thừa Dân nói vào chính đề: - Anh Mộ, sở y tế của chúng tôi mới đưa lên một văn kiẹn, tôi cần anh giúp đỡ một chút, có lẽ các anh bên kia cũng đã nhận được báo cáo...
Anh Mộ bên kia nghe xong lời giới thiệu tình huống của Diệp Thừa Dân thì trầm mặc một lúc rồi nói: - Chúng tôi thật sự là lần đầu tiên nghe thấy loại virus thế này, có lẽ nên cho ra phương án phòng chống trọng điểm, nhưng có phải các anh lựa chọn biện pháp quá mức rồi không? Có tình huống thế nào thì cứ cho ra biện pháp tương ứng là được, hoàn toàn thực hiện theo đúng thông lệ.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu không nói gì nữa, sau đó cúp điện thoại. Lúc này trong đầu lão chủ yếu nghĩ xem phải làm sao để Vương Tử Quân phải cố gắng huy động nhân vật lực vì chuyện này.
Cuối cùng cũng là cán bộ trẻ, tự cho là làm thành vài chuyện thì lâng lâng cả người, quên hết tất cả, với tình huống hiện tại thì căn bản là không thực tế, nhưng tôi cứ để anh đối địch với nhiều người, không cần quá quan tâm.
- Trưởng phòng Vương, đáng lý ra tôi phải là người làm tổ trưởng tổ lãnh đạo mới đúng, ngài cướp đi như vậy thì tôi cũng không muốn. Trình Viên Lệ ngồi đối diện với Vương Tử Quân, nàng mỉm cười nhưng thái độ lại cực kỳ kiên quyết.
Mọi người phần lớn cho rằng đứng sau lưng đâm dao là cực kỳ đáng sợ, thế nhưng thực tế còn có thứ đáng sợ hơn, chính là cố gắng đề cao người khác, xem đó là thiên tài, không gì không làm được, làm gì cũng xong. Vương Tử Quân được đưa lên làm tổ trưởng, là người phụ trách cụ thể phương án của sở y tế, căn bản là có người muốn đứng bắn sau lưng.
Trình Viên Lệ cố gắng kiên trì, Vương Tử Quân cảm thấy nhất định đang suy xét từ phương diện thiện ý. Phương án như vậy là quá nguy hiểm, cho dù Vương Tử Quân là người sống lại thì cũng không dám bảo đảm sự việc sẽ phát sinh theo đúng với quá khứ.
Sau khi đi vào thế giới này thì có rất nhiều thứ biến đổi, không ít chuyện chạy lệch với quỹ tích cũ, ví dụ như sự kiện đáng lý xảy ra vào năm trước thì bây giờ mới phát sinh, có vài sự việc xảy ra sau đó lại đến sớm hơn.
Lúc này Vương Tử Quân thầm nghĩ sự việc thay đổi quỹ tích có thể tiếp tục nghiêm trọng giống như kiếp trước hay không? Hắn thật sự không nắm chắc, bây giờ hắn sở dĩ mở trận sẵn sàng nghênh đón chỉ vì muốn an tâm hơn mà thôi.
Ngay sau đó Vương Tử Quân gióng trống khua chiêng thực hiện phương án phòng dịch, dù là một quá trình dài hay ngắn thì cũng sẽ ảnh hưởng đến khí thế phát triển hừng hực của Nam Giang vào lúc này. Chủ tịch Lý đang cố gắng đẩy mạnh phát triển kinh tế, kèm theo đó là những phương án và kế hoạch cụ thể, nếu phương án phòng dịch được áp dụng thì sẽ là một cản trở không nhỏ, kết quả sẽ là gì? Chẳng lẽ là một mối họa trong kiếp sống chính trị của Vương Tử Quân? Không ai lường trước được hậu quả của nó.
/1843
|