Thành phố Đông Hồng mùa đông này khá ấm, căn bản chưa từng thấy tình huống tuyết rơi trắng mặt đất. Vương Tử Quân cầm thùng nước trong tay tưới cho một cây hoa bốn mùa xanh tốt bên cửa sổ, ánh mắt nhìn vầng thái dương đang tỏa hào quang bên ngoài. Mặc dù mỗi ngày mặt trời đều lên cao sáng rực thế nhưng khi con người ta có tâm cảnh bất đồng thì căn bản vẫn sinh ra những tâm tình không quá tương đồng.
Vương Tử Quân không còn ở lại thành phố Đông Hồng này quá lâu nữa.
Vương Tử Quân nghĩ đến cuộc điện thoại của Lâm Trạch Viễn trước đó hai ngày mà không khỏi cảm thấy tâm tình cực kỳ cảm khái. Mặc dù hắn biết mình rời khỏi Nam Giang là kết cục đã định, thế nhưng cuối cùng vẫn có chút không muốn.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân buông thùng nước ra nói mời vào, đúng lúc gặp Đoạn Văn Đống mặc một bộ đồng phục đi vào. Đoạn Văn Đống xem như là người đầu tiên hăng hái tiến lên con thuyền của Vương Tử Quân sau khi đi đến Nam Giang, quan hệ giữa hai người tất nhiên không giống bình thường.
- Cục trưởng Văn Đống, anh đến sớm hơn mười phút đấy nhé. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi cười nói với Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống xoa xoa hai tay rồi cười nói: - Tôi đến báo cáo công tác với trưởng phòng, nếu đến chậm thì làm gì đến lượt? Tôi vừa hỏi Giang Vĩ xem có ai trong phòng ngài không, thế là đi vào ngay.
Du Giang Vĩ đi theo Đoạn Văn Đống vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn nghe hai người đối thoại với nhau, hắn tự nhủ rằng trong Nam Giang người có thể tùy ý trò chuyện cùng với trưởng phòng Vương như vậy chỉ có một mà thôi. Có một lần hắn vô tình được thấy tình huống Đoạn Văn Đống báo cáo công tác cho Diệp Thừa Dân, giọng nói của cục trưởng Đoạn thật sự như sấm bên tai.
- Anh ngồi đi. Vương Tử Quân vung tay cho Đoạn Văn Đống ngồi xuống ghế sa lông, sau đó cười nói: - Nghe nói cục trưởng Đoạn tiến lên thì giống như một mồi lửa làm cho bí thư Chu nóng lòng như lửa đốt, có cảm nhận không tốt, có phải không?
Đoạn Văn Đống nhanh chóng nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Trưởng phòng, tôi đây chỉ là chỉnh đốn đội ngũ của cục công an, sửa chữa những người và những việc không đúng, không ngờ lại nổi gió lên đầu bí thư Chu.
- Vậy anh cũng không nên nói những lời đả kích, anh cũng không còn nhỏ nữa, sao lại làm ra những việc xúc động như vậy? Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, nói phải mềm, làm phải cứng, đây mới là tâm cảnh cao.
Đoạn Văn Đống thấy Vương Tử Quân cũng không nổi giận thì dùng giọng chê cười nói: - Trưởng phòng, khi đó tôi có chút hồ đồ, nhưng tiểu tử kia quá kiêu ngạo. Chưa nói đến phương diện say rượu lái xe, còn húc vào người ta, đánh người ta, nếu không cho hắn ta một bài học, tôi làm cục trưởng cục công an sao có thể phù hợp với chức vụ được?
Vương Tử Quân cười cười nói: - À, chuyện này anh làm không sai, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, nên chú ý phương pháp làm việc của mình.
- Vâng, tôi nhớ kỹ rồi. Trước khi Đoạn Văn Đống đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì đã chuẩn bị kỹ những lời tiếp nhận dạy bảo. Lúc này thấy Vương Tử Quân chỉ nói hời hợt vài câu, thế là không khỏi cảm thấy rất sảng khoái.
- Trưởng phòng Vương, anh xem tôi có nên đến nhận kiểm điểm với bí thư Chu không? Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Đoạn Văn Đống, hắn giống như muốn xem đối phương có được bao nhiêu thành ý. Ánh mắt của hắn tuy không quá nghiêm khắc nhưng cũng không khỏi làm cho Đoạn Văn Đống đổ mồ hôi.
- Sau này anh nên xin chỉ thị và báo cáo nhiều hơn với bí thư Chu, như vậy mới có thể tìm được sự giúp đỡ của anh ấy.
Sau khi sự việc phát sinh thì Chu Tín Liên có đến phòng làm việc của Vương Tử Quân một chuyến, tất nhiên cũng không phải tố cáo Đoạn Văn Đống, chỉ là đến kiểm điểm. Chủ yếu là hắn không nghiêm với cấp dưới, để cho không ít người xảy ra chuyện thì lấy hắn làm cờ hiệu, nếu không phải Đoạn Văn Đống chấp pháp nghiêm minh, chỉ sợ hắn cũng không thể nào làm xong việc.
Chu Tín Liên là bí thư ủy ban tư pháp, hắn có biểu hiện như vậy rõ ràng tỏ ra yếu thế hơn Đoạn Văn Đống. Vương Tử Quân biết rõ đạo lý người kính ta một thước ta kính người một trượng, thế nên hắn đặc biệt gọi Đoạn Văn Đống đến, để yêu cầu sau này công tác nên tôn trọng ý kiến của bí thư ủy ban tư pháp Chu Tín Liên.
Đoạn Văn Đống tất nhiên không dám làm chậm trễ yêu cầu của Vương Tử Quân. Hắn cũng biết lúc này sở dĩ mình ngồi yên ổn như núi Thái Sơn trên vị trí cục trưởng cục công an tỉnh cũng là vì có một cây đại thụ cao lớn là Vương Tử Quân bao phủ.
Nếu như không có nguyên nhân này, Đoạn Văn Đống đắc tội với bí thư ủy ban tư pháp mới nhận chức là Chu Tín Liên, với tính cách của Chu Tín Liên, căn bản không bao giờ đến nhận sai lầm với trưởng phòng Vương.
- Mong trưởng phòng yên tâm, sau này tôi sẽ tôn trọng bí thư Chu. Đoạn Văn Đống tỏ thái độ làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn. Hắn thuận tiện hỏi thêm vài hạng mục công tác gần đây của cục công an tỉnh. Đoạn Văn Đống tuy trả lời từng câu hỏi, thế nhưng tâm tư cũng không ở trên phương diện này, thế nên cảm thấy tâm tình như bị mèo cào.
- Trưởng phòng Vương, ngài có phải sẽ rời Nam Giang không? Cuối cùng Đoạn Văn Đống vẫn phải mở miệng hỏi.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt đỏ rực của Đoạn Văn Đống, hắn cười cười nói: - Anh cảm thấy tôi còn được ở lại Nam Giang sao?
Đoạn Văn Đống có chút chần chờ, hắn là cấp dưới đáng tin của Vương Tử Quân, hắn tất nhiên không hy vọng trưởng phòng Vương sẽ rời khỏi Nam Giang. Dù sao thì hắn vẫn còn ở lại Nam Giang, đối với hắn và những người thuộc phe cánh của Vương Tử Quân ở Nam Giang, sự ra đi của trưởng phòng Vương sẽ là một đòn trí mạng.
Mặc dù bây giờ còn chưa có chút manh mối, thế nhưng mỗi triều đại có một triều thần riêng, đây là điều khó thể chối cãi trong quan trường. Trưởng phòng Vương bây giờ là người có uy vọng cao ở Nam Giang, quyền lực cũng cao vời, căn bản được người ta coi là thế lực thứ ba với Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên. Hơn nữa uy danh của Vương Tử Quân còn cao hơn cả Lý Thừa Uyên.
Đoạn Văn Đống tin tưởng sau này cho dù Vương Tử Quân rời đi thì cũng không có người làm khó bọn họ, nhưng đối với bản thân hắn thì mất đi cây đại thụ che chở sauu lưng sẽ căn bản là điều cần phải lo lắng.
Nhưng trưởng phòng Vương có thể ở lại Nam Giang sao? Đoạn Văn Đống nghĩ vậy mà thầm cười khổ, tuy hắn cảm thấy tình hình Nam Giang bây giờ là rất tốt, thế nhưng trong mắt người ngoài hoặc thượng cấp thì tình hình bây giờ không biết còn tồn tại được bao lâu.
Chỉ có một cách để giữ trưởng phòng Vương ở lại Nam Giang, đó là di dời một trong hai người là Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên, để cho Vương Tử Quân tiến lên vị trí của bọn họ.
Vị trí của Diệp Thừa Dân là rất cao, dù là đám người Đoạn Văn Đống có ý nghĩ này thì ít nhất cũng phải tôn trọng sự thật. Lý Thừa Uyên là quyền chủ tịch tỉnh, còn phải được hội nghị của hội đồng nhân dân cho ra biểu quyết, thế nên không cần nghĩ đến chuyện điều động Lý Thừa Uyên.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trầm mặc của Đoạn Văn Đống, hắn nào không hiểu đối phương đang nghĩ gì? Thế là hắn vỗ vai Đoạn Văn Đống rồi cười nói: - Dù là sắt đá cũng bị nước bào mòn, sau khi tôi rời đi thì anh cũng nên chú ý công tác của mình một chút là được. Bí thư Đậu, chủ tịch Lỗ và chủ tịch Trình rất tán thưởng công tác của anh, sẽ không để anh là người bị hại.
- Trưởng phòng Vương, tôi biết các vị lãnh đạo tán thưởng công tác của tôi, nhưng ngài đi làm tôi cảm thấy không nỡ. Đoạn Văn Đống nói lời này cũng không phải là nịnh nọt, căn bản là sự cảm thụ của mình.
Tuy sau khi Vương Tử Quân đi thì phó bí thư Đậu Minh Đường, có cả Lỗ Kính Tu đã tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ, hơn nữa còn có trưởng phòng tuyên truyền kiêm phó chủ tịch tỉnh Trình Viên Lệ là người che chở, là một lực lượng khó thể coi thường, nhưng trong cảm giác của hắn thì không trưởng phòng Vương ở lại Nam Giang sẽ khó thể yên tâm.
Vương Tử Quân chuẩn bị an ủi Đoạn Văn Đống một chút, đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên. Hắn nhìn qua số điện thoại gọi đến, sau đó nghe máy: - Chào trưởng phòng Trình, chị gọi điện thoại có chỉ thị gì không?
- Ôi, cũng không dám có chỉ thị gì, tôi chỉ là muốn hỏi anh một chút, xem tối nay anh có rảnh không. Có vài người thân thích của tôi từ quê lên, có đưa cho tôi một đùi lợn rừng, tôi chuẩn bị trổ tài nấu nướng một chút, như vậy tôi và anh cũng dễ dàng trò chuyện hơn. Trình Viên Lệ cười cười, giọng điệu tràn đầy thân cận.
Quan chức cao thì cảm thấy việc xã giao là chịu tội, điều này Trình Viên Lệ hiểu rõ ràng, nàng không mời Vương Tử Quân đến nơi xa hoa lãng phí, lại sử dụng phương pháp ngược lại, mời Vương Tử Quân đến nhà mình. Nàng muốn dùng biện pháp tự xuống bếp làm cơm để biểu đạt sự mang ơn với Vương Tử Quân, cũng biểu hiện tấm lòng của mình.
- Tốt quá, chủ tịch Trình cũng biết rõ tôi là người tham ăn, bây giờ được ăn thế này thì làm sao tôi bỏ qua được? Nhưng này chị Trình, chị cần phải để người nhà chuẩn bị một bình rượu, có cục trưởng Văn Đống ở đây, có câu người đến sẽ có phần, chúng ta cũng nên giúp cho anh ấy đỡ thèm mới được.
- Cục trưởng Văn Đống đang ở chỗ anh sao? Như vậy thì tốt quá, trưởng phòng đúng là tri kỷ của tôi, tiết kiệm cả tiền điện thoại của tôi, ngài nói một lời với cục trưởng Văn Đống, tôi cũng đỡ phải gọi thêm một cuộc điện thoại. Trình Viên Lệ lên tiếng, biểu hiện khéo đưa đẩy.
- Được, tôi sẽ thông báo với anh ấy. Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn Đoạn Văn Đống rồi nói: - Xem như anh có lộc ăn, hôm nay trưởng phòng Trình tự mình xuống bếp nấu nướng, xem như được ăn món ngon rồi.
- Đến khi đó tôi sẽ uống với trưởng phòng vài ly. Đoạn Văn Đống căn bản rất coi trọng cơ hội lần này, dù sao hắn cũng không có nhiều cơ hội được tiếp xúc một mình với Vương Tử Quân. Khoảng thời gian gần đây có thể nói Vương Tử Quân là người bận rộn nhất trong số các thường ủy Nam Giang, phương diện nhân sự đang được tiến hành đâu vào đấy, cải cách nhân sự cũng đang được đẩy mạnh, hai hạng mục công tác này đều khó thể nào làm một lần là xong.
Đoạn Văn Đống thấy Vương Tử Quân không có sắp xếp gì khác thì nói lời cáo từ bỏ đi. Khi hắn rời đi, một ngày công tác mới lại bắt đầu, có nhiều người đang chờ bên ngoài, bọn họ dựa theo trình tự để đi vào báo cáo công tác với trưởng phòng Vương.
Sau khi xử lý xong những hạng mục công tác của mình, Vương Tử Quân cảm thấy có chút mệt mỏi. Lúc này cải cách nhân sự ở Nam Giang đang đi vào giai đoạn mấu chốt, hắn thật sự không muốn rời đi, thế nhưng lúc này nếu hắn không đi thì có nhiều người không được tự nhiên.
Đèn đường vừa lên thì Vương Tử Quân đi đến nhà Trình Viên Lệ đúng giờ hẹn. Lúc này nhà của Trình Viên Lệ đã có đầy khách quý, chẳng những tiếp nhận Vương Tử Quân và Đoạn Văn Đống còn có phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lỗ Kính Tu và chồng Trình Viên Lệ.
Trình Viên Lệ tuy đã là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy thế nhưng vẫn không dời gia đình vào trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Cũng không phải là nàng không muốn chuyển vào, vì đó là biểu tượng cho thân phận và đãi ngộ, là chuyện mà nàng đã từng thiết tha mơ ước. Nhưng bây giờ trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy không còn chỗ trống, Chương Thu Mi tuy trở thành phó chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh, thế nhưng người này cũng không nhường nhà.
Mặc dù lãnh đạo cục quản lý sự vụ cơ quan tỉnh đã nói lời xin lỗi với Trình Viên Lệ, hơn nữa còn dùng giọng sắt son đảm bảo một thời gian sau sẽ có nhà cho trưởng phòng Trình, cũng nói sẽ cưỡng chế Chương Thu Mi rời đi, thế nhưng Trình Viên Lệ lại từ chối điều này.
Chương Thu Mi là người vừa bị đổi chỗ, trong lòng không quá thoải mái, mọi người còn đang ở trong thể chế, nếu có bất kỳ hành vi gì cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác bị cho ra rìa. Nếu như mình ép quá chặt, như vậy chỉ sợ sinh ra ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa nếu có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ làm cho người ta có đề tài bàn tán say sưa. Chương Thu Mi không đi, chính mình khoan hồng độ lượng sẽ làm cho người ta cảm thấy hai bên không quá đối lập, hơn nữa còn vô tình gia tăng vẻ đẹp về khí độ của mình.
Vương Tử Quân thầm cảm thán vì sự rộng lượng của Trình Viên Lệ, vì Trình Viên Lệ căn bản trưởng thành trong chính trị hơn Chương Thu Mi, hành động lần này nhìn như có vẻ lùi một bước, thế nhưng thật ra lại là lấy lùi làm tiến, xử lý vấn đề cực kỳ đúng chỗ.
Sau đó Vương Tử Quân sẽ rời đi, kết quả này là đương nhiên, khi đó chủ tịch Trình sẽ đưa cả nhà đến biệt thự số bảy. Hắn nói rõ điều này với Trình Viên Lệ, mà Trình Viên Lệ cũng vui vẻ nhận lời, còn nói nhà của trưởng phòng Vương là địa điểm cát tường.
- Trưởng phòng Vương, thịt đã được nấu nướng xong, chỉ chờ ngài đến mở tiệc. Lý Thừa Xướng là chồng của Trình Viên Lệ, hắn hiểu rõ vợ mình sở dĩ được tiến lên cũng là vì sự giúp đỡ to lớn của trưởng phòng Vương.
Vương Tử Quân bắt tay Lý Thừa Xướng rồi nói: - Hôm nay tôi nhận được lời mời của chị Trình, tôi căn bản không còn tâm tư công tác, lúc nào cũng nghĩ đến món thịt nhà anh.
Khi hai người trò chuyện với nhau, Du Giang Vĩ đi theo Vương Tử Quân cẩn thận đặt chai rượu lên bàn.
- Trưởng phòng Vương, bí thư Đậu vốn cũng muốn đến, thế nhưng lại bị bí thư Diệp gọi đi tham gia tiếp đãi một tổ công tác của trung ương. Nếu như có thể kết thúc sớm thì anh ấy sẽ chạy đến. Khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì Lỗ Kính Tu nở nụ cười nói.
Nói về phương diện sắp xếp thì bây giờ Lỗ Kính Tu còn vượt qua cả Vương Tử Quân, nhưng hắn biết rõ vị trí của mình, cũng biết vị trí của Vương Tử Quân ở Nam Giang. Lúc này chỉ là thời kỳ quá độ của Vương Tử Quân, nếu rời khỏi nơi này sẽ là chim ưng cất cánh, lên như diều gặp gió. Vì vậy hắn luôn nắm thái độ cực kỳ cung kính cẩn thận với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Vậy chúng ta ăn nhiều một chút, nếu không bí thư Đậu đến thì mọi người sẽ khó thể nào triển khai chiến đấu được.
Mọi người đều là những nhân vật đỉnh cấp trong Nam Giang, mặc dù về nhà dùng cơm thế nhưng cũng không tự chủ được phải động đến chuyện công tác. Lúc này hai người có vị trí cao nhất trong nhà Trình Viên Lệ chính là Vương Tử Quân và Lỗ Kính Tu, vì vậy chủ đề xoay quanh hai người này.
- Chủ tịch Lỗ, gần đây phía ủy ban tỉnh đang đẩy mạnh nhiều công tác. Tôi đọc báo hôm qua nghe nói thành phố Đông Hồng và Lâm Hồ đang chuẩn bị xây dựng một con đường cao tốc để thuận lợi liên kết kinh tế có phải không? Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi nói với Lỗ Kính Tu.
Lỗ Kính Tu vặn hai bàn tay của mình rồi cười khổ nói: - Trưởng phòng Vương, cũng không gạt được ngài, chủ tịch Lý cực kỳ coi trọng phương diện phát triển kinh tế, chuẩn bị mượn cơ hội cuối năm để đẩy mạnh vài hạng mục, xúc tiến thời đại phát triển kinh tế mới của tỉnh Nam Giang.
- Anh nhìn tôi mà xem, bây giờ bận rộn đến mức không biết đông tây nam bắc. Hôm nay tôi vốn còn có một sắp xếp tiếp đãi, thế nhưng tôi đẩy cho người khác, vì nếu cứ mãi chạy qua chạy lại như vậy thì thật sự không chịu được. Lỗ Kính Tu mặc dù nói có chút khoa trương thế nhưng nhìn vẻ mặt cũng thật sự là mỏi mệt khó chịu đựng nổi. Gần đây Lý Thừa Uyên đặt tất cả lên trọng điểm phát triển kinh tế, Lỗ Kính Tu là phó chủ tịch chủ khảo kinh tế tài chính, tất nhiên càng không có thời gian rảnh.
- Công tác nên kết hợp với nghỉ ngơi, kính mong chủ tịch Kính Tu chú ý một chút, nên nghỉ ngơi thì cũng đừng qua loa đại khái. Vương Tử Quân mở miệng tiến hành an ủi Lỗ Kính Tu, thế nhưng hắn vẫn rất tán thưởng công tác của đối phương trong thời gian qua.
Vương Tử Quân không còn ở lại thành phố Đông Hồng này quá lâu nữa.
Vương Tử Quân nghĩ đến cuộc điện thoại của Lâm Trạch Viễn trước đó hai ngày mà không khỏi cảm thấy tâm tình cực kỳ cảm khái. Mặc dù hắn biết mình rời khỏi Nam Giang là kết cục đã định, thế nhưng cuối cùng vẫn có chút không muốn.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân buông thùng nước ra nói mời vào, đúng lúc gặp Đoạn Văn Đống mặc một bộ đồng phục đi vào. Đoạn Văn Đống xem như là người đầu tiên hăng hái tiến lên con thuyền của Vương Tử Quân sau khi đi đến Nam Giang, quan hệ giữa hai người tất nhiên không giống bình thường.
- Cục trưởng Văn Đống, anh đến sớm hơn mười phút đấy nhé. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi cười nói với Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống xoa xoa hai tay rồi cười nói: - Tôi đến báo cáo công tác với trưởng phòng, nếu đến chậm thì làm gì đến lượt? Tôi vừa hỏi Giang Vĩ xem có ai trong phòng ngài không, thế là đi vào ngay.
Du Giang Vĩ đi theo Đoạn Văn Đống vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn nghe hai người đối thoại với nhau, hắn tự nhủ rằng trong Nam Giang người có thể tùy ý trò chuyện cùng với trưởng phòng Vương như vậy chỉ có một mà thôi. Có một lần hắn vô tình được thấy tình huống Đoạn Văn Đống báo cáo công tác cho Diệp Thừa Dân, giọng nói của cục trưởng Đoạn thật sự như sấm bên tai.
- Anh ngồi đi. Vương Tử Quân vung tay cho Đoạn Văn Đống ngồi xuống ghế sa lông, sau đó cười nói: - Nghe nói cục trưởng Đoạn tiến lên thì giống như một mồi lửa làm cho bí thư Chu nóng lòng như lửa đốt, có cảm nhận không tốt, có phải không?
Đoạn Văn Đống nhanh chóng nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Trưởng phòng, tôi đây chỉ là chỉnh đốn đội ngũ của cục công an, sửa chữa những người và những việc không đúng, không ngờ lại nổi gió lên đầu bí thư Chu.
- Vậy anh cũng không nên nói những lời đả kích, anh cũng không còn nhỏ nữa, sao lại làm ra những việc xúc động như vậy? Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, nói phải mềm, làm phải cứng, đây mới là tâm cảnh cao.
Đoạn Văn Đống thấy Vương Tử Quân cũng không nổi giận thì dùng giọng chê cười nói: - Trưởng phòng, khi đó tôi có chút hồ đồ, nhưng tiểu tử kia quá kiêu ngạo. Chưa nói đến phương diện say rượu lái xe, còn húc vào người ta, đánh người ta, nếu không cho hắn ta một bài học, tôi làm cục trưởng cục công an sao có thể phù hợp với chức vụ được?
Vương Tử Quân cười cười nói: - À, chuyện này anh làm không sai, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, nên chú ý phương pháp làm việc của mình.
- Vâng, tôi nhớ kỹ rồi. Trước khi Đoạn Văn Đống đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì đã chuẩn bị kỹ những lời tiếp nhận dạy bảo. Lúc này thấy Vương Tử Quân chỉ nói hời hợt vài câu, thế là không khỏi cảm thấy rất sảng khoái.
- Trưởng phòng Vương, anh xem tôi có nên đến nhận kiểm điểm với bí thư Chu không? Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Đoạn Văn Đống, hắn giống như muốn xem đối phương có được bao nhiêu thành ý. Ánh mắt của hắn tuy không quá nghiêm khắc nhưng cũng không khỏi làm cho Đoạn Văn Đống đổ mồ hôi.
- Sau này anh nên xin chỉ thị và báo cáo nhiều hơn với bí thư Chu, như vậy mới có thể tìm được sự giúp đỡ của anh ấy.
Sau khi sự việc phát sinh thì Chu Tín Liên có đến phòng làm việc của Vương Tử Quân một chuyến, tất nhiên cũng không phải tố cáo Đoạn Văn Đống, chỉ là đến kiểm điểm. Chủ yếu là hắn không nghiêm với cấp dưới, để cho không ít người xảy ra chuyện thì lấy hắn làm cờ hiệu, nếu không phải Đoạn Văn Đống chấp pháp nghiêm minh, chỉ sợ hắn cũng không thể nào làm xong việc.
Chu Tín Liên là bí thư ủy ban tư pháp, hắn có biểu hiện như vậy rõ ràng tỏ ra yếu thế hơn Đoạn Văn Đống. Vương Tử Quân biết rõ đạo lý người kính ta một thước ta kính người một trượng, thế nên hắn đặc biệt gọi Đoạn Văn Đống đến, để yêu cầu sau này công tác nên tôn trọng ý kiến của bí thư ủy ban tư pháp Chu Tín Liên.
Đoạn Văn Đống tất nhiên không dám làm chậm trễ yêu cầu của Vương Tử Quân. Hắn cũng biết lúc này sở dĩ mình ngồi yên ổn như núi Thái Sơn trên vị trí cục trưởng cục công an tỉnh cũng là vì có một cây đại thụ cao lớn là Vương Tử Quân bao phủ.
Nếu như không có nguyên nhân này, Đoạn Văn Đống đắc tội với bí thư ủy ban tư pháp mới nhận chức là Chu Tín Liên, với tính cách của Chu Tín Liên, căn bản không bao giờ đến nhận sai lầm với trưởng phòng Vương.
- Mong trưởng phòng yên tâm, sau này tôi sẽ tôn trọng bí thư Chu. Đoạn Văn Đống tỏ thái độ làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn. Hắn thuận tiện hỏi thêm vài hạng mục công tác gần đây của cục công an tỉnh. Đoạn Văn Đống tuy trả lời từng câu hỏi, thế nhưng tâm tư cũng không ở trên phương diện này, thế nên cảm thấy tâm tình như bị mèo cào.
- Trưởng phòng Vương, ngài có phải sẽ rời Nam Giang không? Cuối cùng Đoạn Văn Đống vẫn phải mở miệng hỏi.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt đỏ rực của Đoạn Văn Đống, hắn cười cười nói: - Anh cảm thấy tôi còn được ở lại Nam Giang sao?
Đoạn Văn Đống có chút chần chờ, hắn là cấp dưới đáng tin của Vương Tử Quân, hắn tất nhiên không hy vọng trưởng phòng Vương sẽ rời khỏi Nam Giang. Dù sao thì hắn vẫn còn ở lại Nam Giang, đối với hắn và những người thuộc phe cánh của Vương Tử Quân ở Nam Giang, sự ra đi của trưởng phòng Vương sẽ là một đòn trí mạng.
Mặc dù bây giờ còn chưa có chút manh mối, thế nhưng mỗi triều đại có một triều thần riêng, đây là điều khó thể chối cãi trong quan trường. Trưởng phòng Vương bây giờ là người có uy vọng cao ở Nam Giang, quyền lực cũng cao vời, căn bản được người ta coi là thế lực thứ ba với Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên. Hơn nữa uy danh của Vương Tử Quân còn cao hơn cả Lý Thừa Uyên.
Đoạn Văn Đống tin tưởng sau này cho dù Vương Tử Quân rời đi thì cũng không có người làm khó bọn họ, nhưng đối với bản thân hắn thì mất đi cây đại thụ che chở sauu lưng sẽ căn bản là điều cần phải lo lắng.
Nhưng trưởng phòng Vương có thể ở lại Nam Giang sao? Đoạn Văn Đống nghĩ vậy mà thầm cười khổ, tuy hắn cảm thấy tình hình Nam Giang bây giờ là rất tốt, thế nhưng trong mắt người ngoài hoặc thượng cấp thì tình hình bây giờ không biết còn tồn tại được bao lâu.
Chỉ có một cách để giữ trưởng phòng Vương ở lại Nam Giang, đó là di dời một trong hai người là Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên, để cho Vương Tử Quân tiến lên vị trí của bọn họ.
Vị trí của Diệp Thừa Dân là rất cao, dù là đám người Đoạn Văn Đống có ý nghĩ này thì ít nhất cũng phải tôn trọng sự thật. Lý Thừa Uyên là quyền chủ tịch tỉnh, còn phải được hội nghị của hội đồng nhân dân cho ra biểu quyết, thế nên không cần nghĩ đến chuyện điều động Lý Thừa Uyên.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trầm mặc của Đoạn Văn Đống, hắn nào không hiểu đối phương đang nghĩ gì? Thế là hắn vỗ vai Đoạn Văn Đống rồi cười nói: - Dù là sắt đá cũng bị nước bào mòn, sau khi tôi rời đi thì anh cũng nên chú ý công tác của mình một chút là được. Bí thư Đậu, chủ tịch Lỗ và chủ tịch Trình rất tán thưởng công tác của anh, sẽ không để anh là người bị hại.
- Trưởng phòng Vương, tôi biết các vị lãnh đạo tán thưởng công tác của tôi, nhưng ngài đi làm tôi cảm thấy không nỡ. Đoạn Văn Đống nói lời này cũng không phải là nịnh nọt, căn bản là sự cảm thụ của mình.
Tuy sau khi Vương Tử Quân đi thì phó bí thư Đậu Minh Đường, có cả Lỗ Kính Tu đã tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ, hơn nữa còn có trưởng phòng tuyên truyền kiêm phó chủ tịch tỉnh Trình Viên Lệ là người che chở, là một lực lượng khó thể coi thường, nhưng trong cảm giác của hắn thì không trưởng phòng Vương ở lại Nam Giang sẽ khó thể yên tâm.
Vương Tử Quân chuẩn bị an ủi Đoạn Văn Đống một chút, đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên. Hắn nhìn qua số điện thoại gọi đến, sau đó nghe máy: - Chào trưởng phòng Trình, chị gọi điện thoại có chỉ thị gì không?
- Ôi, cũng không dám có chỉ thị gì, tôi chỉ là muốn hỏi anh một chút, xem tối nay anh có rảnh không. Có vài người thân thích của tôi từ quê lên, có đưa cho tôi một đùi lợn rừng, tôi chuẩn bị trổ tài nấu nướng một chút, như vậy tôi và anh cũng dễ dàng trò chuyện hơn. Trình Viên Lệ cười cười, giọng điệu tràn đầy thân cận.
Quan chức cao thì cảm thấy việc xã giao là chịu tội, điều này Trình Viên Lệ hiểu rõ ràng, nàng không mời Vương Tử Quân đến nơi xa hoa lãng phí, lại sử dụng phương pháp ngược lại, mời Vương Tử Quân đến nhà mình. Nàng muốn dùng biện pháp tự xuống bếp làm cơm để biểu đạt sự mang ơn với Vương Tử Quân, cũng biểu hiện tấm lòng của mình.
- Tốt quá, chủ tịch Trình cũng biết rõ tôi là người tham ăn, bây giờ được ăn thế này thì làm sao tôi bỏ qua được? Nhưng này chị Trình, chị cần phải để người nhà chuẩn bị một bình rượu, có cục trưởng Văn Đống ở đây, có câu người đến sẽ có phần, chúng ta cũng nên giúp cho anh ấy đỡ thèm mới được.
- Cục trưởng Văn Đống đang ở chỗ anh sao? Như vậy thì tốt quá, trưởng phòng đúng là tri kỷ của tôi, tiết kiệm cả tiền điện thoại của tôi, ngài nói một lời với cục trưởng Văn Đống, tôi cũng đỡ phải gọi thêm một cuộc điện thoại. Trình Viên Lệ lên tiếng, biểu hiện khéo đưa đẩy.
- Được, tôi sẽ thông báo với anh ấy. Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn Đoạn Văn Đống rồi nói: - Xem như anh có lộc ăn, hôm nay trưởng phòng Trình tự mình xuống bếp nấu nướng, xem như được ăn món ngon rồi.
- Đến khi đó tôi sẽ uống với trưởng phòng vài ly. Đoạn Văn Đống căn bản rất coi trọng cơ hội lần này, dù sao hắn cũng không có nhiều cơ hội được tiếp xúc một mình với Vương Tử Quân. Khoảng thời gian gần đây có thể nói Vương Tử Quân là người bận rộn nhất trong số các thường ủy Nam Giang, phương diện nhân sự đang được tiến hành đâu vào đấy, cải cách nhân sự cũng đang được đẩy mạnh, hai hạng mục công tác này đều khó thể nào làm một lần là xong.
Đoạn Văn Đống thấy Vương Tử Quân không có sắp xếp gì khác thì nói lời cáo từ bỏ đi. Khi hắn rời đi, một ngày công tác mới lại bắt đầu, có nhiều người đang chờ bên ngoài, bọn họ dựa theo trình tự để đi vào báo cáo công tác với trưởng phòng Vương.
Sau khi xử lý xong những hạng mục công tác của mình, Vương Tử Quân cảm thấy có chút mệt mỏi. Lúc này cải cách nhân sự ở Nam Giang đang đi vào giai đoạn mấu chốt, hắn thật sự không muốn rời đi, thế nhưng lúc này nếu hắn không đi thì có nhiều người không được tự nhiên.
Đèn đường vừa lên thì Vương Tử Quân đi đến nhà Trình Viên Lệ đúng giờ hẹn. Lúc này nhà của Trình Viên Lệ đã có đầy khách quý, chẳng những tiếp nhận Vương Tử Quân và Đoạn Văn Đống còn có phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lỗ Kính Tu và chồng Trình Viên Lệ.
Trình Viên Lệ tuy đã là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy thế nhưng vẫn không dời gia đình vào trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Cũng không phải là nàng không muốn chuyển vào, vì đó là biểu tượng cho thân phận và đãi ngộ, là chuyện mà nàng đã từng thiết tha mơ ước. Nhưng bây giờ trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy không còn chỗ trống, Chương Thu Mi tuy trở thành phó chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh, thế nhưng người này cũng không nhường nhà.
Mặc dù lãnh đạo cục quản lý sự vụ cơ quan tỉnh đã nói lời xin lỗi với Trình Viên Lệ, hơn nữa còn dùng giọng sắt son đảm bảo một thời gian sau sẽ có nhà cho trưởng phòng Trình, cũng nói sẽ cưỡng chế Chương Thu Mi rời đi, thế nhưng Trình Viên Lệ lại từ chối điều này.
Chương Thu Mi là người vừa bị đổi chỗ, trong lòng không quá thoải mái, mọi người còn đang ở trong thể chế, nếu có bất kỳ hành vi gì cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác bị cho ra rìa. Nếu như mình ép quá chặt, như vậy chỉ sợ sinh ra ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa nếu có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ làm cho người ta có đề tài bàn tán say sưa. Chương Thu Mi không đi, chính mình khoan hồng độ lượng sẽ làm cho người ta cảm thấy hai bên không quá đối lập, hơn nữa còn vô tình gia tăng vẻ đẹp về khí độ của mình.
Vương Tử Quân thầm cảm thán vì sự rộng lượng của Trình Viên Lệ, vì Trình Viên Lệ căn bản trưởng thành trong chính trị hơn Chương Thu Mi, hành động lần này nhìn như có vẻ lùi một bước, thế nhưng thật ra lại là lấy lùi làm tiến, xử lý vấn đề cực kỳ đúng chỗ.
Sau đó Vương Tử Quân sẽ rời đi, kết quả này là đương nhiên, khi đó chủ tịch Trình sẽ đưa cả nhà đến biệt thự số bảy. Hắn nói rõ điều này với Trình Viên Lệ, mà Trình Viên Lệ cũng vui vẻ nhận lời, còn nói nhà của trưởng phòng Vương là địa điểm cát tường.
- Trưởng phòng Vương, thịt đã được nấu nướng xong, chỉ chờ ngài đến mở tiệc. Lý Thừa Xướng là chồng của Trình Viên Lệ, hắn hiểu rõ vợ mình sở dĩ được tiến lên cũng là vì sự giúp đỡ to lớn của trưởng phòng Vương.
Vương Tử Quân bắt tay Lý Thừa Xướng rồi nói: - Hôm nay tôi nhận được lời mời của chị Trình, tôi căn bản không còn tâm tư công tác, lúc nào cũng nghĩ đến món thịt nhà anh.
Khi hai người trò chuyện với nhau, Du Giang Vĩ đi theo Vương Tử Quân cẩn thận đặt chai rượu lên bàn.
- Trưởng phòng Vương, bí thư Đậu vốn cũng muốn đến, thế nhưng lại bị bí thư Diệp gọi đi tham gia tiếp đãi một tổ công tác của trung ương. Nếu như có thể kết thúc sớm thì anh ấy sẽ chạy đến. Khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì Lỗ Kính Tu nở nụ cười nói.
Nói về phương diện sắp xếp thì bây giờ Lỗ Kính Tu còn vượt qua cả Vương Tử Quân, nhưng hắn biết rõ vị trí của mình, cũng biết vị trí của Vương Tử Quân ở Nam Giang. Lúc này chỉ là thời kỳ quá độ của Vương Tử Quân, nếu rời khỏi nơi này sẽ là chim ưng cất cánh, lên như diều gặp gió. Vì vậy hắn luôn nắm thái độ cực kỳ cung kính cẩn thận với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Vậy chúng ta ăn nhiều một chút, nếu không bí thư Đậu đến thì mọi người sẽ khó thể nào triển khai chiến đấu được.
Mọi người đều là những nhân vật đỉnh cấp trong Nam Giang, mặc dù về nhà dùng cơm thế nhưng cũng không tự chủ được phải động đến chuyện công tác. Lúc này hai người có vị trí cao nhất trong nhà Trình Viên Lệ chính là Vương Tử Quân và Lỗ Kính Tu, vì vậy chủ đề xoay quanh hai người này.
- Chủ tịch Lỗ, gần đây phía ủy ban tỉnh đang đẩy mạnh nhiều công tác. Tôi đọc báo hôm qua nghe nói thành phố Đông Hồng và Lâm Hồ đang chuẩn bị xây dựng một con đường cao tốc để thuận lợi liên kết kinh tế có phải không? Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi nói với Lỗ Kính Tu.
Lỗ Kính Tu vặn hai bàn tay của mình rồi cười khổ nói: - Trưởng phòng Vương, cũng không gạt được ngài, chủ tịch Lý cực kỳ coi trọng phương diện phát triển kinh tế, chuẩn bị mượn cơ hội cuối năm để đẩy mạnh vài hạng mục, xúc tiến thời đại phát triển kinh tế mới của tỉnh Nam Giang.
- Anh nhìn tôi mà xem, bây giờ bận rộn đến mức không biết đông tây nam bắc. Hôm nay tôi vốn còn có một sắp xếp tiếp đãi, thế nhưng tôi đẩy cho người khác, vì nếu cứ mãi chạy qua chạy lại như vậy thì thật sự không chịu được. Lỗ Kính Tu mặc dù nói có chút khoa trương thế nhưng nhìn vẻ mặt cũng thật sự là mỏi mệt khó chịu đựng nổi. Gần đây Lý Thừa Uyên đặt tất cả lên trọng điểm phát triển kinh tế, Lỗ Kính Tu là phó chủ tịch chủ khảo kinh tế tài chính, tất nhiên càng không có thời gian rảnh.
- Công tác nên kết hợp với nghỉ ngơi, kính mong chủ tịch Kính Tu chú ý một chút, nên nghỉ ngơi thì cũng đừng qua loa đại khái. Vương Tử Quân mở miệng tiến hành an ủi Lỗ Kính Tu, thế nhưng hắn vẫn rất tán thưởng công tác của đối phương trong thời gian qua.
/1843
|