- Có ý kiến không đồng ý là chuyện tốt, đối với sự việc cũng không có cùng một cách nhìn, điều này là bình thường, có vài vấn đề không nghĩ ra được cũng là chuyện thường. Đồng chí Triệu Địa Siêu, sau này nếu anh có chuyện gì không nghĩ ra thì cứ liên hệ với tôi, nhưng tốt nhất là đến phòng làm việc của tôi, mà không phải làm chậm trễ thời gian hội nghị của mọi người. Vương Tử Quân thấy đã đến đúng thời điểm, thế là nhanh chóng cứu vãn chủ đề.
Lưu Vĩnh Cương lúc này rất muốn đuổi Triệu Địa Siêu ra khỏi phòng họp, nhưng Vương Tử Quân đã mở miệng thì hắn cũng không dám lên tiếng. Ngay sau đó thời gian lại nằm trong tay Vương Tử Quân, vốn trước đó chỉ nghĩ phát biểu hơn mười phút thế nhưng bây giờ không khỏi kéo dài ra hai mươi phút, cuối cùng xem như kết thúc nghi thức nhận chức lần này.
Ngụy Triệu Bác ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn vỗ tay mà trong lòng thầm cân nhắc về sự việc vừa xảy ra. Tuy Vương Tử Quân nhìn có vẻ như thoải mái giải quyết tất cả vấn đề, thế nhưng nguy hiểm bên trong căn bản là quá lớn, chỉ cần có chút sai lầm là có thể làm cho bản thân tổn thất rất lớn. Vương Tử Quân không những nhẹ nhàng giải quyết tất cả, còn chiếm được thế thượng phong, quả nhiên không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Hèn gì người này còn trẻ mà một đường giết giặc tiến lên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy có thực quyền cao vời ở Nam Giang, mình so sánh với người ta thì căn bản vẫn có cách biệt.
- Trưởng phòng Vương, tôi không làm tốt công tác của mình mới để xảy ra chuyện này, tôi xin đảm bảo với ngài, sau này tuyệt đối không tái xuất hiện sự việc tương tự như vậy nữa. Sau khi tan họp thì Lưu Vĩnh Cương theo sát Vương Tử Quân, hắn khẽ giải thích với Vương Tử Quân.
Ngụy Triệu Bác cũng đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn bộ dạng sốt ruột của Lưu Vĩnh Cương, thế là do dự một chút rồi cũng mở miệng giải thích: - Trưởng phòng Vương, sự kiện lần này xuất hiện căn bản là ngoài ý muốn, sau khi tôi nhận chức sẽ nhất định cùng chung tay với chủ tịch Lưu nắm chặt công tác tư tưởng.
Lưu Vĩnh Cương căn bản rất cảm kích lời nói của Ngụy Triệu Bác, dù sao lúc này Ngụy Triệu Bác mở miệng giúp đỡ cũng không dễ dàng chút nào. Hắn dùng ánh mắt cảm kích nhìn thoáng qua Ngụy Triệu Bác, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vương Tử Quân.
- Có ý kiến bất đồng là rất bình thường, nhưng bí thư Triệu Bác và chủ tịch Vĩnh Cương cũng nên ra sức công tác vì trọng trách trên vai hai người là rất nặng. Lúc này công tác của thành phố Lâm Hồ có chút khó khăn, cần hai người sóng vai bắt tay cùng nhau gánh vác, đồng thời cũng không nên làm khó đồng chí Triệu Địa Siêu, anh ấy ngoài vài vấn đề không nghĩ ra được thì cũng không có sai lầm gì. Vương Tử Quân phân phó làm cho hai người Ngụy Triệu Bác và Lưu Vĩnh Cương thở dài một hơi. Lưu Vĩnh Cương và Ngụy Triệu Bác nói vài câu tỏ thái độ, sau đó Lưu Vĩnh Cương cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, bây giờ đã đến giờ cơm, kính mong trưởng phòng Vương cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi một cơ hội, kiểm nghiệm sức chiến đấu của ban ngành chúng tôi dưới sự dẫn dắt của bí thư Ngụy.
Ngụy Triệu Bác căn bản nhanh chóng tiến vào vị trí của mình, lúc này thấy Lưu Vĩnh Cương đặt mình lên vị trí làm chủ thành phố Lâm Hồ, hắn cũng nhanh chóng lên tiếng: - Kính mong trưởng phòng Vương cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi cơ hội này, để chúng tôi thể hiện sự chuyên tâm hợp tác trước mặt lãnh đạo.
...
Xe chạy trên đường cao tốc nối liền thành phố Lâm Hồ và Đông Hồng, Vương Tử Quân ngồi phía sau với vẻ mặt rất nghiêm túc. Hôm nay hắn uống vài ly với Ngụy Triệu Bác, thế nhưng đầu óc hắn lúc này cực kỳ tỉnh táo.
Tình huống đưa Ngụy Triệu Bác đến nhận chức ở thành phố Lâm Hồ liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, nụ cười của nhóm người Lưu Vĩnh Cương liên tục xuất hiện trong đầu hắn. Lúc này thứ hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là gương mặt Triệu Địa Siêu.
Triệu Địa Siêu này dám đứng lên cho ra ý kiến với mình trong hội nghị nhận chức của Ngụy Triệu Bác, đây rốt cuộc là một sự kiện ngẫu nhiên hay là có người nào đó muốn cản trở mình? Ý nghĩ này vừa lóe lên thì liên tục xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân.
Dựa theo tình huống hiện tại thì Triệu Địa Siêu coi như là người ngay thẳng, dám đứng ra phát biểu ý kiến trong hội nghị nhận chức của Ngụy Triệu Bác mà Vương Tử Quân là người chủ trì chính. Đừng nghĩ trước đó Triệu Địa Siêu á khẩu không nói nên lời mà cho rằng đối phương bị làm khó, chỉ sợ đối với Vương Tử Quân cũng không có gì là tốt.
Nhưng sự việc khác thường như vậy lại xảy ra, lại phát sinh trên một vị cán bộ là chủ tịch quận của thành phố Lâm Hồ. Tất nhiên Triệu Địa Siêu tiến lên vị trí chủ tịch quận cũng không phải là hạng người không có đầu óc.
Vì sao Triệu Địa Siêu lại làm như vậy? Sau lưng có người sao? Người đó sẽ là ai? Người ta muốn làm khó mình, rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bị đè nén, cảm giác này liên tục lấn át tất cả. Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật nặng nề. Hắn thầm nghĩ: Binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê, thứ gì nên tới thì cứ tới, mình sẽ chờ.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ trạng thái trầm tư của Vương Tử Quân, hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thấy trên màn hình là ba chữ Liêu An Như. Liêu An Như sao? Vì sao nàng lại gọi điện thoại cho mình? Đã lâu rồi không gặp mặt Liêu An Như, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, cuối cùng cũng nghe máy.
- Alo! Giọng nói trong trẻo dịu dàng truyền đến từ đầu dây bên kia làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác như quay về kiếp trước.
- Trưởng...Trưởng phòng Vương, chào anh, tôi là Liêu An Như. Liêu An Như có chút do dự ở phương diện xưng hô với Vương Tử Quân, cuối cùng nàng chọn phương pháp gọi danh hiệu của Vương Tử Quân.
Tuy được người ta gọi là trưởng phòng Vương rất quen thuộc, thế nhưng Liêu An Như chọn cách thức gọi tên hiệu, điều này làm cho Vương Tử Quân có chút không thoải mái. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chào An Như.
Một tiếng An Như được Vương Tử Quân gọi cực kỳ tự nhiên, nhưng dù tự nhiên như vậy thì hắn vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người là rất xa. Giống như khi mà hắn gọi nàng như vậy, nó đại biểu cho một sự lựa chọn ngăn cách giữa hai người.
Thản nhiên đối mặt đôi khi cần dũng khí hơn so với lẳng lặng che giấu, Vương Tử Quân là người chìm nổi quan trường lâu năm, hắn căn bản đã tôi luyện tâm trí đến mức cao vời. Hắn đã có thói quen quyết đoán, hắn cuối cùng cũng cho ra quyết đoán trên phương diện kéo dài khoảng cách trong quan hệ với Liêu An Như.
Nắm quyền quyết định trong tay cũng là rất tốt, xem như cá về nước quên đi chuyện trên bờ...
Liêu An Như nghe Vương Tử Quân ở bên kia gọi mình như vậy thì có chút vui mừng, nhưng ngay sau đó lại có chút thất lạc. Nàng là người thông minh, nàng nào không cảm ứng được ý nghĩa của nó?
Nhưng Liêu An Như có hiểu thì làm được gì? Trong sự việc này thì nàng luôn ở vào thế yếu. Tuy nàng có một tâm tư không hối hận khi yêu Vương Tử Quân, thế nhưng khi nhìn mối quan hệ giữa hai bên dần xa vời, dần có hố sâu ngăn cách, nàng cũng không khỏi cảm thấy đau lòng.
- Trưởng phòng Vương, em sẽ đến Hongkong quay phim, vừa lúc đi qua thành phố Đông Hồng, chúng ta đã nhiều ngày không gặp, em muốn hỏi xem anh có rảnh không, để cho bạn bè cũ đến thăm hỏi một chút. Liêu An Như nói rất dịu dàng nhưng nghe vào tai lại làm cho Vương Tử Quân sinh ra những cảm nhận khác. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Nếu em đã nói anh là bạn bè cũ, lại còn gọi anh là trưởng phòng Vương, như vậy không phải quá khách khí sao?
Không chờ Liêu An Như bên kia trả lời, Vương Tử Quân đã nói tiếp: - Em đi ngang qua thành phố Đông Hồng, anh thế nào cũng phải làm chủ, bữa cơm này anh mời.
- Cũng không cần ăn cơm, Tử Quân...Tử Quân, năm giờ chiều nay em mời anh đi uống trà. Liêu An Như có chút do dự, sau đó mở miệng nói.
Bây giờ đã là buổi chiều, chỉ cần mất nửa giờ là xe chạy về đến thành phố Đông Hồng, nếu năm giờ uống trà thì căn bản còn nhiều thời gian, thế là Vương Tử Quân không do dự mà nói thẳng: - Vậy năm giờ đi uống trà.
Sau khi giao ước địa điểm thì Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn vốn có chút lo lắng, bây giờ lại càng thêm lo lắng. Hắn căn bản đã cho ra quyết đoán với quan hệ giữa mình và Liêu An Như, mặc dù hắn chưa từng nói qua quyết đoán này với bất kỳ ai, hắn đặt nó trong lòng, xem như là một bí mật lớn nhất của mình, chính bản thân hắn cũng không muốn động vào.
Vương Tử Quân cảm thấy bây giờ mình nên thỏa mãn, hắn có một người vợ trời ban là Mạc Tiểu Bắc, có Tần Hồng Cẩm, có Lâm Dĩnh Nhi, có cả Y Phong, thậm chí còn có một người vừa là chị vừa là tình nhân như Trương Lộ Giai. Những người phụ nữ này vây quanh làm cho hắn có được hạnh phúc mà kiếp trước không có.
Lúc này Vương Tử Quân đã rất hạnh phúc, hắn cần gì phải cảm thấy chưa đủ, kéo cả Liêu An Như vào? Dù Liêu An Như là vợ của mình trong kiếp trước, thế nhưng kiếp này hắn và nàng là hai đường thẳng song song, nên buông tay thì vẫn hay hơn.
Vương Tử Quân thầm an ủi chính mình, hắn cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng hơn một chút.
Khi xe vừa mới vào thành phố Đông Hồng thì điện thoại của Du Giang Vĩ chợt vang lên. Du Giang Vĩ lấy điện thoại ra nhìn qua dãy số gọi đến, sau đó quay đầu lại báo cáo: - Trưởng phòng Vương, là điện thoại của Khuất Chấn Hưng.
Khuất Chấn Hưng là thư ký của Diệp Thừa Dân, hắn gọi điện thoại đến rõ ràng là Diệp Thừa Dân có việc gì đó. Vương Tử Quân nghĩ đến những chuyện hôm nay, thầm nghĩ Diệp Thừa Dân có lẽ đã biết có chuyện gì xảy ra.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Du Giang Vĩ, thế là Du Giang Vĩ nhận điện thoại. Sau khi hàn huyên hai câu thì Du Giang Vĩ nói anh chờ một chút, sau đó đưa điện thoại cho Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Vương, tôi là Chấn Hưng, vừa rồi bí thư nói khi mà anh quay về Đông Hồng thì đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến. Khuất Chấn Hưng nói rất khách khí, thậm chí còn có vài phần cung kính.
Vương Tử Quân biết mục đích Diệp Thừa Dân kêu gọi mình, thế nhưng hắn vẫn hỏi Khuất Chấn Hưng: - Bí thư Diệp có chuyện gì không?
- Trưởng phòng Vương, bí thư cũng không nói gì cả. Khuất Chấn Hưng là người thông minh, những gì không cần thiết thì hắn sẽ không lắm miệng, đây cũng chính là một nguyên nhân mà hắn vẫn là thư ký bên cạnh Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân cũng không muốn làm khó Khuất Chấn Hưng, hắn cúp điện thoại, sau đó nhìn đồng hồ, lúc này đang là bốn giờ, còn một giờ nữa đến thời điểm hẹn uống trà với Liêu An Như.
Một giờ xem như đã đủ gặp mặt Diệp Thừa Dân.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chậm rãi dựa lưng lên hàng ghế sau xe. Mười phút sau hắn xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng, Khuất Chấn Hưng mời hắn ngồi xuống rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi trưởng phòng Lý Chiêu Quýnh phòng tài chính đến báo cáo công tác với bí thư.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tuy có chút vội vàng về phương diện thời gian, thế nhưng vẫn hiểu quy củ cơ bản nhất trong quan trường. Thế là hắn nhanh chóng lên tiếng trò chuyện cùng Khuất Chấn Hưng. Hai người cũng không có vấn đề cụ thể gì, dù sao thì thân phận giữa hai bên vẫn quá khác biệt, hơn nữa mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân ngày càng vi diệu.
Hai mươi phút vô tình trôi qua nhưng Lý Chiêu Quýnh còn chưa rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp. Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn đồng hồ, tiếng mở cửa phòng vang lên.
Lý Chiêu Quýnh đi qua phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng, gương mặt nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, căn bản không có ý chào hỏi Khuất Chấn Hưng. Vì không nhìn vào phòng Khuất Chấn Hưng nên hắn căn bản không thấy Vương Tử Quân đang ngồi chờ bên trong.
- Trưởng phòng Vương, ngài chờ một chút, tôi vào báo cáo với bí thư một tiếng. Khuất Chấn Hưng nhìn Lý Chiêu Quýnh rời đi, hắn vội vàng đứng lên đi vào phòng của Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, hắn có chút do dự, sau đó dùng điện thoại gửi đi một tin nhắn: Tạm thời có chút chuyện, có lẽ đến muộn nửa giờ.
Sau khi gửi tin nhắn đi thì Khuất Chấn Hưng nhanh chóng quay về, hắn đưa Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân.
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân khá tốt, sau khi Vương Tử Quân đi vào thì lão nở nụ cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, nghe nói hôm nay anh gặp phải một tình huống khá mạo hiểm phải không?
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Diệp Thừa Dân vừa cười nói: - Nếu không thể làm tốt công tác tư tưởng với một cán bộ thủ hạ, như vậy tôi không cần phải tiếp tục công tác tư tưởng nữa rồi.
Khuất Chấn Hưng rót nước xong đi ra ngoài, lúc này Diệp Thừa Dân mới nói: - Tử Quân Tử Quân, chuyện này anh xử lý rất tốt, nhưng nó cũng làm cho chúng ta cảm thấy mình nhận thức vấn đề còn chưa đủ, sau này phòng tổ chức nên đặc biệt chú trọng tăng cường phương diện này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, cảm thấy Diệp Thừa Dân gọi mình đến không phải là vì chuyện này. Quả nhiên Diệp Thừa Dân nói: - Lúc này đang có yêu cầu cao ở phương diện trẻ hóa cán bộ, điều này đưa ra yêu cầu mới với công tác của chúng ta. Trưởng phòng Tử Quân, vì tiến thêm một bước tăng cường công tác trẻ hóa cán bộ, tôi thấy chúng ta nên làm ra vài công tác điều chỉnh đối với những cán bộ nhận chức đã đến niên hạn, làm việc căn bản không có tiến triển, không có thành tích nào đáng giá.
Làm cho người ta cảm động chính là một quá trình mà vị bí thư nào cũng phải trải qua, nếu xử lý tốt thì sau này mình nắm quyền thêm rộng, nếu có vấn đề, như vậy sau này mình khó thể nào gượng dậy nổi.
Sau khi Diệp Thừa Dân đi vào Nam Giang thì mỗi bước chân đều rất ổn, căn bản luôn có sự bảo trì đại cục ở phương diện điều động nhân sự. Lúc này lão chợt muốn cho ra điều chỉnh quy mô lớn, xem ra đã có vài phương diện chuẩn bị kỹ càng.
Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩa lời nói của Diệp Thừa Dân, ánh mắt hắn rơi lên đồng hồ, đã là năm giờ rồi.
Lưu Vĩnh Cương lúc này rất muốn đuổi Triệu Địa Siêu ra khỏi phòng họp, nhưng Vương Tử Quân đã mở miệng thì hắn cũng không dám lên tiếng. Ngay sau đó thời gian lại nằm trong tay Vương Tử Quân, vốn trước đó chỉ nghĩ phát biểu hơn mười phút thế nhưng bây giờ không khỏi kéo dài ra hai mươi phút, cuối cùng xem như kết thúc nghi thức nhận chức lần này.
Ngụy Triệu Bác ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn vỗ tay mà trong lòng thầm cân nhắc về sự việc vừa xảy ra. Tuy Vương Tử Quân nhìn có vẻ như thoải mái giải quyết tất cả vấn đề, thế nhưng nguy hiểm bên trong căn bản là quá lớn, chỉ cần có chút sai lầm là có thể làm cho bản thân tổn thất rất lớn. Vương Tử Quân không những nhẹ nhàng giải quyết tất cả, còn chiếm được thế thượng phong, quả nhiên không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Hèn gì người này còn trẻ mà một đường giết giặc tiến lên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy có thực quyền cao vời ở Nam Giang, mình so sánh với người ta thì căn bản vẫn có cách biệt.
- Trưởng phòng Vương, tôi không làm tốt công tác của mình mới để xảy ra chuyện này, tôi xin đảm bảo với ngài, sau này tuyệt đối không tái xuất hiện sự việc tương tự như vậy nữa. Sau khi tan họp thì Lưu Vĩnh Cương theo sát Vương Tử Quân, hắn khẽ giải thích với Vương Tử Quân.
Ngụy Triệu Bác cũng đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn bộ dạng sốt ruột của Lưu Vĩnh Cương, thế là do dự một chút rồi cũng mở miệng giải thích: - Trưởng phòng Vương, sự kiện lần này xuất hiện căn bản là ngoài ý muốn, sau khi tôi nhận chức sẽ nhất định cùng chung tay với chủ tịch Lưu nắm chặt công tác tư tưởng.
Lưu Vĩnh Cương căn bản rất cảm kích lời nói của Ngụy Triệu Bác, dù sao lúc này Ngụy Triệu Bác mở miệng giúp đỡ cũng không dễ dàng chút nào. Hắn dùng ánh mắt cảm kích nhìn thoáng qua Ngụy Triệu Bác, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vương Tử Quân.
- Có ý kiến bất đồng là rất bình thường, nhưng bí thư Triệu Bác và chủ tịch Vĩnh Cương cũng nên ra sức công tác vì trọng trách trên vai hai người là rất nặng. Lúc này công tác của thành phố Lâm Hồ có chút khó khăn, cần hai người sóng vai bắt tay cùng nhau gánh vác, đồng thời cũng không nên làm khó đồng chí Triệu Địa Siêu, anh ấy ngoài vài vấn đề không nghĩ ra được thì cũng không có sai lầm gì. Vương Tử Quân phân phó làm cho hai người Ngụy Triệu Bác và Lưu Vĩnh Cương thở dài một hơi. Lưu Vĩnh Cương và Ngụy Triệu Bác nói vài câu tỏ thái độ, sau đó Lưu Vĩnh Cương cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, bây giờ đã đến giờ cơm, kính mong trưởng phòng Vương cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi một cơ hội, kiểm nghiệm sức chiến đấu của ban ngành chúng tôi dưới sự dẫn dắt của bí thư Ngụy.
Ngụy Triệu Bác căn bản nhanh chóng tiến vào vị trí của mình, lúc này thấy Lưu Vĩnh Cương đặt mình lên vị trí làm chủ thành phố Lâm Hồ, hắn cũng nhanh chóng lên tiếng: - Kính mong trưởng phòng Vương cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi cơ hội này, để chúng tôi thể hiện sự chuyên tâm hợp tác trước mặt lãnh đạo.
...
Xe chạy trên đường cao tốc nối liền thành phố Lâm Hồ và Đông Hồng, Vương Tử Quân ngồi phía sau với vẻ mặt rất nghiêm túc. Hôm nay hắn uống vài ly với Ngụy Triệu Bác, thế nhưng đầu óc hắn lúc này cực kỳ tỉnh táo.
Tình huống đưa Ngụy Triệu Bác đến nhận chức ở thành phố Lâm Hồ liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, nụ cười của nhóm người Lưu Vĩnh Cương liên tục xuất hiện trong đầu hắn. Lúc này thứ hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là gương mặt Triệu Địa Siêu.
Triệu Địa Siêu này dám đứng lên cho ra ý kiến với mình trong hội nghị nhận chức của Ngụy Triệu Bác, đây rốt cuộc là một sự kiện ngẫu nhiên hay là có người nào đó muốn cản trở mình? Ý nghĩ này vừa lóe lên thì liên tục xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân.
Dựa theo tình huống hiện tại thì Triệu Địa Siêu coi như là người ngay thẳng, dám đứng ra phát biểu ý kiến trong hội nghị nhận chức của Ngụy Triệu Bác mà Vương Tử Quân là người chủ trì chính. Đừng nghĩ trước đó Triệu Địa Siêu á khẩu không nói nên lời mà cho rằng đối phương bị làm khó, chỉ sợ đối với Vương Tử Quân cũng không có gì là tốt.
Nhưng sự việc khác thường như vậy lại xảy ra, lại phát sinh trên một vị cán bộ là chủ tịch quận của thành phố Lâm Hồ. Tất nhiên Triệu Địa Siêu tiến lên vị trí chủ tịch quận cũng không phải là hạng người không có đầu óc.
Vì sao Triệu Địa Siêu lại làm như vậy? Sau lưng có người sao? Người đó sẽ là ai? Người ta muốn làm khó mình, rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bị đè nén, cảm giác này liên tục lấn át tất cả. Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật nặng nề. Hắn thầm nghĩ: Binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê, thứ gì nên tới thì cứ tới, mình sẽ chờ.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ trạng thái trầm tư của Vương Tử Quân, hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thấy trên màn hình là ba chữ Liêu An Như. Liêu An Như sao? Vì sao nàng lại gọi điện thoại cho mình? Đã lâu rồi không gặp mặt Liêu An Như, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, cuối cùng cũng nghe máy.
- Alo! Giọng nói trong trẻo dịu dàng truyền đến từ đầu dây bên kia làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác như quay về kiếp trước.
- Trưởng...Trưởng phòng Vương, chào anh, tôi là Liêu An Như. Liêu An Như có chút do dự ở phương diện xưng hô với Vương Tử Quân, cuối cùng nàng chọn phương pháp gọi danh hiệu của Vương Tử Quân.
Tuy được người ta gọi là trưởng phòng Vương rất quen thuộc, thế nhưng Liêu An Như chọn cách thức gọi tên hiệu, điều này làm cho Vương Tử Quân có chút không thoải mái. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chào An Như.
Một tiếng An Như được Vương Tử Quân gọi cực kỳ tự nhiên, nhưng dù tự nhiên như vậy thì hắn vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người là rất xa. Giống như khi mà hắn gọi nàng như vậy, nó đại biểu cho một sự lựa chọn ngăn cách giữa hai người.
Thản nhiên đối mặt đôi khi cần dũng khí hơn so với lẳng lặng che giấu, Vương Tử Quân là người chìm nổi quan trường lâu năm, hắn căn bản đã tôi luyện tâm trí đến mức cao vời. Hắn đã có thói quen quyết đoán, hắn cuối cùng cũng cho ra quyết đoán trên phương diện kéo dài khoảng cách trong quan hệ với Liêu An Như.
Nắm quyền quyết định trong tay cũng là rất tốt, xem như cá về nước quên đi chuyện trên bờ...
Liêu An Như nghe Vương Tử Quân ở bên kia gọi mình như vậy thì có chút vui mừng, nhưng ngay sau đó lại có chút thất lạc. Nàng là người thông minh, nàng nào không cảm ứng được ý nghĩa của nó?
Nhưng Liêu An Như có hiểu thì làm được gì? Trong sự việc này thì nàng luôn ở vào thế yếu. Tuy nàng có một tâm tư không hối hận khi yêu Vương Tử Quân, thế nhưng khi nhìn mối quan hệ giữa hai bên dần xa vời, dần có hố sâu ngăn cách, nàng cũng không khỏi cảm thấy đau lòng.
- Trưởng phòng Vương, em sẽ đến Hongkong quay phim, vừa lúc đi qua thành phố Đông Hồng, chúng ta đã nhiều ngày không gặp, em muốn hỏi xem anh có rảnh không, để cho bạn bè cũ đến thăm hỏi một chút. Liêu An Như nói rất dịu dàng nhưng nghe vào tai lại làm cho Vương Tử Quân sinh ra những cảm nhận khác. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Nếu em đã nói anh là bạn bè cũ, lại còn gọi anh là trưởng phòng Vương, như vậy không phải quá khách khí sao?
Không chờ Liêu An Như bên kia trả lời, Vương Tử Quân đã nói tiếp: - Em đi ngang qua thành phố Đông Hồng, anh thế nào cũng phải làm chủ, bữa cơm này anh mời.
- Cũng không cần ăn cơm, Tử Quân...Tử Quân, năm giờ chiều nay em mời anh đi uống trà. Liêu An Như có chút do dự, sau đó mở miệng nói.
Bây giờ đã là buổi chiều, chỉ cần mất nửa giờ là xe chạy về đến thành phố Đông Hồng, nếu năm giờ uống trà thì căn bản còn nhiều thời gian, thế là Vương Tử Quân không do dự mà nói thẳng: - Vậy năm giờ đi uống trà.
Sau khi giao ước địa điểm thì Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn vốn có chút lo lắng, bây giờ lại càng thêm lo lắng. Hắn căn bản đã cho ra quyết đoán với quan hệ giữa mình và Liêu An Như, mặc dù hắn chưa từng nói qua quyết đoán này với bất kỳ ai, hắn đặt nó trong lòng, xem như là một bí mật lớn nhất của mình, chính bản thân hắn cũng không muốn động vào.
Vương Tử Quân cảm thấy bây giờ mình nên thỏa mãn, hắn có một người vợ trời ban là Mạc Tiểu Bắc, có Tần Hồng Cẩm, có Lâm Dĩnh Nhi, có cả Y Phong, thậm chí còn có một người vừa là chị vừa là tình nhân như Trương Lộ Giai. Những người phụ nữ này vây quanh làm cho hắn có được hạnh phúc mà kiếp trước không có.
Lúc này Vương Tử Quân đã rất hạnh phúc, hắn cần gì phải cảm thấy chưa đủ, kéo cả Liêu An Như vào? Dù Liêu An Như là vợ của mình trong kiếp trước, thế nhưng kiếp này hắn và nàng là hai đường thẳng song song, nên buông tay thì vẫn hay hơn.
Vương Tử Quân thầm an ủi chính mình, hắn cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng hơn một chút.
Khi xe vừa mới vào thành phố Đông Hồng thì điện thoại của Du Giang Vĩ chợt vang lên. Du Giang Vĩ lấy điện thoại ra nhìn qua dãy số gọi đến, sau đó quay đầu lại báo cáo: - Trưởng phòng Vương, là điện thoại của Khuất Chấn Hưng.
Khuất Chấn Hưng là thư ký của Diệp Thừa Dân, hắn gọi điện thoại đến rõ ràng là Diệp Thừa Dân có việc gì đó. Vương Tử Quân nghĩ đến những chuyện hôm nay, thầm nghĩ Diệp Thừa Dân có lẽ đã biết có chuyện gì xảy ra.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Du Giang Vĩ, thế là Du Giang Vĩ nhận điện thoại. Sau khi hàn huyên hai câu thì Du Giang Vĩ nói anh chờ một chút, sau đó đưa điện thoại cho Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Vương, tôi là Chấn Hưng, vừa rồi bí thư nói khi mà anh quay về Đông Hồng thì đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến. Khuất Chấn Hưng nói rất khách khí, thậm chí còn có vài phần cung kính.
Vương Tử Quân biết mục đích Diệp Thừa Dân kêu gọi mình, thế nhưng hắn vẫn hỏi Khuất Chấn Hưng: - Bí thư Diệp có chuyện gì không?
- Trưởng phòng Vương, bí thư cũng không nói gì cả. Khuất Chấn Hưng là người thông minh, những gì không cần thiết thì hắn sẽ không lắm miệng, đây cũng chính là một nguyên nhân mà hắn vẫn là thư ký bên cạnh Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân cũng không muốn làm khó Khuất Chấn Hưng, hắn cúp điện thoại, sau đó nhìn đồng hồ, lúc này đang là bốn giờ, còn một giờ nữa đến thời điểm hẹn uống trà với Liêu An Như.
Một giờ xem như đã đủ gặp mặt Diệp Thừa Dân.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chậm rãi dựa lưng lên hàng ghế sau xe. Mười phút sau hắn xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng, Khuất Chấn Hưng mời hắn ngồi xuống rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi trưởng phòng Lý Chiêu Quýnh phòng tài chính đến báo cáo công tác với bí thư.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tuy có chút vội vàng về phương diện thời gian, thế nhưng vẫn hiểu quy củ cơ bản nhất trong quan trường. Thế là hắn nhanh chóng lên tiếng trò chuyện cùng Khuất Chấn Hưng. Hai người cũng không có vấn đề cụ thể gì, dù sao thì thân phận giữa hai bên vẫn quá khác biệt, hơn nữa mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân ngày càng vi diệu.
Hai mươi phút vô tình trôi qua nhưng Lý Chiêu Quýnh còn chưa rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp. Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn đồng hồ, tiếng mở cửa phòng vang lên.
Lý Chiêu Quýnh đi qua phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng, gương mặt nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, căn bản không có ý chào hỏi Khuất Chấn Hưng. Vì không nhìn vào phòng Khuất Chấn Hưng nên hắn căn bản không thấy Vương Tử Quân đang ngồi chờ bên trong.
- Trưởng phòng Vương, ngài chờ một chút, tôi vào báo cáo với bí thư một tiếng. Khuất Chấn Hưng nhìn Lý Chiêu Quýnh rời đi, hắn vội vàng đứng lên đi vào phòng của Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, hắn có chút do dự, sau đó dùng điện thoại gửi đi một tin nhắn: Tạm thời có chút chuyện, có lẽ đến muộn nửa giờ.
Sau khi gửi tin nhắn đi thì Khuất Chấn Hưng nhanh chóng quay về, hắn đưa Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân.
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân khá tốt, sau khi Vương Tử Quân đi vào thì lão nở nụ cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, nghe nói hôm nay anh gặp phải một tình huống khá mạo hiểm phải không?
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Diệp Thừa Dân vừa cười nói: - Nếu không thể làm tốt công tác tư tưởng với một cán bộ thủ hạ, như vậy tôi không cần phải tiếp tục công tác tư tưởng nữa rồi.
Khuất Chấn Hưng rót nước xong đi ra ngoài, lúc này Diệp Thừa Dân mới nói: - Tử Quân Tử Quân, chuyện này anh xử lý rất tốt, nhưng nó cũng làm cho chúng ta cảm thấy mình nhận thức vấn đề còn chưa đủ, sau này phòng tổ chức nên đặc biệt chú trọng tăng cường phương diện này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, cảm thấy Diệp Thừa Dân gọi mình đến không phải là vì chuyện này. Quả nhiên Diệp Thừa Dân nói: - Lúc này đang có yêu cầu cao ở phương diện trẻ hóa cán bộ, điều này đưa ra yêu cầu mới với công tác của chúng ta. Trưởng phòng Tử Quân, vì tiến thêm một bước tăng cường công tác trẻ hóa cán bộ, tôi thấy chúng ta nên làm ra vài công tác điều chỉnh đối với những cán bộ nhận chức đã đến niên hạn, làm việc căn bản không có tiến triển, không có thành tích nào đáng giá.
Làm cho người ta cảm động chính là một quá trình mà vị bí thư nào cũng phải trải qua, nếu xử lý tốt thì sau này mình nắm quyền thêm rộng, nếu có vấn đề, như vậy sau này mình khó thể nào gượng dậy nổi.
Sau khi Diệp Thừa Dân đi vào Nam Giang thì mỗi bước chân đều rất ổn, căn bản luôn có sự bảo trì đại cục ở phương diện điều động nhân sự. Lúc này lão chợt muốn cho ra điều chỉnh quy mô lớn, xem ra đã có vài phương diện chuẩn bị kỹ càng.
Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩa lời nói của Diệp Thừa Dân, ánh mắt hắn rơi lên đồng hồ, đã là năm giờ rồi.
/1843
|