Đậu Minh Đường nói không nhiều nhưng ý nghĩa quá phong phú, Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi cùng Đậu Minh Đường rời khỏi phòng trà, Vương Tử Quân chợt nhíu mày thật chặt, nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu. Lúc này hắn đã trổ hết tài năng, thế nhưng thực tế lại là một thế lực yếu nhất đối với hai người Chử Diệp. Lúc này hai vị lãnh đạo kia đã đạt thành nhất trí, nếu như mình vẫn giữ lấy ý kiến ở sự kiện này, chỉ sợ sẽ bị người ta không thèm quan tâm.
Hơn nữa như vậy sẽ đả kích uy tín mà mình dựng lên bao lâu nay, nhưng chuyện này nếu cứ để cho nó bị dìm xuống dòng sông, hắn thật sự khó thể nào tiếp nhận được.
Vạn Dương Hòa bỏ chạy, Thích Phúc Lai chỉ bị cảnh cáo cho qua, nhìn như bắt được một nhóm người phạm tội, thế nhưng thực tế thì bọn họ cũng không phải là người chủ mưu. Nếu như sự việc này không được giải quyết viên mãn, như vậy không những phụ lòng những người mất đi người thân trong vụ hỏa hoạn, còn làm cho dân chúng bất mãn.
Nhưng dựa vào mình có thể xử lý được Thích Phúc Lai sao? Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, trong người giống như có hai giọng nói đang tranh chấp lẫn nhau, một yêu cầu hắn phải kiên trì nguyên tắc của mình, một lại cho rằng hắn nên xuất phát từ tình hình thực tế, không cần làm việc ngu ngốc lấy trứng chọi đá. Dù sao thì hắn cũng là người thế đơn lực bạc, dù có kiên trì cũng căn bản không làm gì ra hồn, vô công mà thôi.
Chính trị là các thế lực cùng nhau thỏa hiệp, Vương Tử Quân căn bản không bài xích những lời thế này, nhưng bây giờ ép hắn phải thỏa hiệp, hắn căn bản không cam lòng.
Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, thế là làm cho hắn căn bản sinh ra cảm giác khó thể lựa chọn. Hắn quay lại phòng làm việc của mình, hắn lật qua lật lại văn kiện trong tay, trong lòng lại nghĩ đến những gì mình bàn bạc với Đậu Minh Đường.
Đậu Minh Đường nói cũng đúng, Thích Phúc Lai căn bản có trách nhiệm trong sự việc, nhưng nó có thể lớn có thể nhỏ. Nếu như mình tôn trọng ý kiến của đại đa số mọi người trong sự kiện này, như vậy sẽ có lợi cho phương diện giữ gìn sự yên ổn và đoàn kết.
Vương Tử Quân dụi tàn thuốc trong tay, hắn tự an ủi mình, nhưng tâm tư của hắn vẫn có chút không thoải mái.
Vụ hỏa hoạn ở thành phố Lâm Hồ được xử lý rất nhanh, không những nhanh chóng tiến hành cảnh cáo và xử phạt những người có trách nhiệm tương quan, còn tích cực hỗ trợ cuộc sống của những người bị hại, tất cả giống như đang được tiến hành cực kỳ bình thường.
- Trưởng phòng, vừa rồi văn phòng thường ủy gọi điện thoại đến, thông báo tuần này sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, đây là đề tài thảo luận của hội nghị. Du Giang Vĩ biết hai ngày qua tâm tình của Vương Tử Quân không được tốt, thế cho nên khi làm việc và nói chuyện đều tỏ ra cực kỳ cẩn thận.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện Du Giang Vĩ đưa đến, sau khi nhìn qua vài lượt thì thấy hội nghị thường ủy lần này ngoài phương diện thảo luận vài đề tài trên cơ bản đã đạt thành mục đích, còn có ý kiến xử lý vụ hỏa hoạn ngày 12/7 ở thành phố Lâm Hồ. Hắn khẽ gật đầu, sau đó đặt văn kiện sang một bên.
Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn có chút do dự, sau đó ngậm miệng lại. Nhưng động tác há miệng của hắn cũng không gạt được Vương Tử Quân. Nếu như là trước kia thì Vương Tử Quân sẽ không hỏi, nhưng lúc này hắn đang phiền muộn, thế là trầm giọng hỏi Du Giang Vĩ: - Có gì cậu cứ nói, khi nào thì cậu học được tính lề mề rồi?
- Trưởng phòng Vương, vừa rồi có một người tên là Lý Kiếm Tú nói muốn gặp ngài. Du Giang Vĩ vội vàng khẽ nói.
"Lý Kiếm Tú đến đây sao?" Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Anh ta đang ở đâu?
- Ở trong phòng làm việc của tôi. Thấy Vương Tử Quân biết Lý Kiếm Tú, Du Giang Vĩ không khỏi thầm thở dài một hơi.
- Mời anh ấy vào, không, vẫn là tôi đi qua mời anh ấy. Vương Tử Quân nói rồi đứng lên khỏi ghế sa lông, hắn nhanh chóng đi ra cửa. Du Giang Vĩ nhìn động tác của Vương Tử Quân, hắn có chút kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đi theo.
Khi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của Du Giang Vĩ, khi đó có vài người đang ngồi chờ trong phòng, trong đó có cả Lý Kiếm Tú. Nhưng những người này trò chuyện với nhau bằng nhiều biểu hiện khác biệt, chỉ có Lý Kiếm Tú cúi đầu không nói, giống như có chút do dự gì đó.
Tiếng bước chân của Vương Tử Quân làm cho những người trong phòng có chút cảnh giác, khi Vương Tử Quân đi vào thì mọi người hầu như đều đứng lên. Những người cảm thấy mình đủ tư cách thì cung kính chào hỏi: - Chào trưởng phòng Vương.
Lý Kiếm Tú tuy từng uống rượu cùng một chỗ với Vương Tử Quân, bây giờ xem như cũng biết thân phận của Vương Tử Quân, nhưng lúc này thấy uy thế của Vương Tử Quân như vậy thì căn bản là cực kỳ giật mình. Khi hắn cảm thấy mình đến đây có chút liều lĩnh, Vương Tử Quân đã nhanh chóng đi đến bên cạnh nói: - Kiếm Tú anh đến sao không gọi điện thoại cho tôi? Đi thôi, chúng ta cùng nhau tâm sự.
Những người khác đến gặp Vương Tử Quân không phải là trưởng phòng tổ chức các thành phố thì cũng là các nhân vật quan trọng. Lúc này bọn họ mới hiểu Vương Tử Quân tự mình đến đây là vì chào đón người kia. Thế là bọn họ thật sự chú tâm suy đoán thân phận của Lý Kiếm Tú, người kia là ai? Vì sao lại có thể làm cho trưởng phòng Vương phải tự mình đi ra nghênh đón?
Trong mắt người ở Nam Giang thì Vương Tử Quân căn bản là một vị lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ có uy thế, đừng nói là bọn họ, cho dù là những người có địa vị cao cũng chưa hẳn được Vương Tử Quân đi ra nghênh đón. Trong ý thức của bọn họ thì người được chính Vương Tử Quân tự mình nghênh đón trong địa bàn tỉnh Nam Giang cũng không có vài người.
- Tôi...Tôi không quấy rầy công tác của anh đấy chứ? Lý Kiếm Tú căn bản cảm thấy ấm áp với sự đón tiếp nhiệt tình của Vương Tử Quân, nhưng khi nhìn đám người ngồi chung quanh thì cảm thấy có chút ngại ngùng.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Giữa chúng ta có gì cần khách khí chứ? Quá khách khí cũng không xem tôi là người một nhà.
Sau khi cùng Lý Kiếm Tú đi đến phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân tự rót trà cho Lý Kiếm Tú rồi nói: - Ông Lý đi về thủ đô, sao anh không đi theo?
- Đơn vị có chút chuyện, đồng thời em trai của tôi chưa từng đến thủ đô, muốn có chút kiến thức, thế cho nên cho cậu ấy đi. Lý Kiếm Tú nhận ly trà trong tay Vương Tử Quân, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh hơn vài phần.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Anh đi theo thì hay hơn, vì lúc này ông của Tiểu Bắc căn bản rất thích vui vẻ náo nhiệt.
Lý Kiếm Tú chưa từng nghĩ rằng ông Mạc có quan hệ tốt đẹp với ông mình lại có địa vị lớn như vậy, bây giờ sự việc đang được truyền bá rộng rãi, bản thân hắn cũng được lợi trong sự kiện này. Chưa nói đến những thứ gì khác, đám lãnh đạo đơn vị ngày thường mắt cao hơn đầu đã chịu khó trò chuyện với hắn hơn nửa giờ, còn nói những lời cực kỳ có ý nghĩa. Gần đây trong đơn vị có thay đổi nhân sự, những nhân tài như hắn cần phải trổ hết tài năng, nhận thêm trọng trách.
Lý Kiếm Tú biết rõ nhận thêm trọng trách có nghĩa là gì, trước kia hắn căn bản chờ đợi quá lâu với những câu nói như vậy. Nhưng lúc này khi mà mộng đẹp trở thành sự thật thì hắn lại cảm thấy có chút hương vị không tốt.
Sau khi hàn huyên vài câu về chuyện nhà, Vương Tử Quân thu xếp chuyện dùng cơm. Lý Kiếm Tú nhìn Vương Tử Quân sắp xếp thư ký chuẩn bị địa điểm dùng cơm, hắn lên tiếng chặn lại: - Trưởng phòng Vương, tôi...Tôi đến chủ yếu là muốn...Muốn thỉnh giáo ngài ôột chút, cũng...Cũng đừng đi dùng cơm.
- Tôi đến nhà và được các anh chiêu đãi món ngon rượu thơm, bây giờ anh đến chỗ tôi, sao tôi có thể để anh đói bụng quay về được? Nếu việc này rơi vào trong tai người ngoài, người ta sẽ nói tôi căn bản là không hiểu lễ. Vương Tử Quân dùng giọng đùa giỡn nói: - Anh yên tâm, tôi tự bỏ tiền cho bữa cơm lần này, anh cứ ăn thoải mái, có chuyện gì anh cứ nói.
- Chúng ta không phải là người ngoài.
Lý Kiếm Tú chà xát hai tay lại với nhau, hắn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói: - Trưởng phòng Vương, ngài đã biết kết quả xử lý sau vụ hỏa hoạn ở thành phố chúng tôi chưa?
Vương Tử Quân nghe Lý Kiếm Tú nói đến vụ hỏa hoạn thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hắn mãi suy nghĩ về việc này, nhưng hắn căn bản do dự khó cho ra quyết đoán.
- Tôi đã nghe qua. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Lý Kiếm Tú.
Lý Kiếm Tú đã nhẫn nại khá lâu, bây giờ nghe Vương Tử Quân nói bằng một câu không mấy quan tâm, thế là có chút sốt ruột, không khỏi dùng giọng căm giận hỏi: - Vậy ngài cảm thấy xử lý như vậy là công chính sao?
Vương Tử Quân căn bản hiểu những gì đã xảy ra, hắn cũng vì chuyện này mà cảm thấy cứ mãi khó chịu trong lòng. Lúc này nghe thấy Lỗ Kính Tu hỏi như vậy, hắn căn bản cảm thấy rất khó trả lời.
"Công chính sao? Dựa theo cách xử lý của thành phố Lâm Hồ, tất cả mọi thứ đều là sấm chớp, người phóng hỏa bị bắt, người bày ra âm mưu phóng hỏa là Vạn Dương Hòa đã bị truy nã. Nhưng Vạn Dương Hòa đã bỏ chạy, muốn đưa người này ra công lý thì căn bản không biết đến lúc nào. Một người như Vạn Dương Hòa thì thật sự chịu hết trách nhiệm của ba nhân mạng sao? Nếu như không phải thành phố Lâm Hồ cố gắng giúp đỡ hạng mục tòa nhà Đế Hanh, không phải Thích Phúc Lai không hề quan tâm đến nguyên tắc mà giao cả hạng mục cho Vạn Dương Hòa, không phải Thích Phúc Lai căn bản bỏ tất cả lệnh cấm và cho ra nhiều ưu đãi với Vạn Dương Hòa, rất có khả năng không xảy ra hậu quả như hôm nay..."
Có thể nói Thích Phúc Lai là người thao túng chủ yếu sự kiện này, điều này mới làm cho Vạn Dương Hòa to gan lớn mật gây ra vụ phóng hỏa. Bây giờ chân tướng đã quá rõ ràng, Thích Phúc Lai chỉ phải gánh chịu một đợt phê bình thôi sao? Chẳng lẽ trách nhiệm của người này chỉ là chuồn chuồn lướt nước thôi sao?
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì Lý Kiếm Tú mở miệng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi muốn tìm một câu trả lời rõ ràng cho sự việc kia là khó khăn vậy sao?
Lý Kiếm Tú rời đi, Vương Tử Quân không cản, trong đầu hắn là câu chất vấn của đối phương, câu chất vấn này liên tục tra tấn lương tâm của hắn.
Dương Tiểu Thiên là giám đốc tòa nhà Cẩm Hồ Viên, hắn đứng trên hành lang ở lầu mười chín, liên tục mở miệng phân phó nhân viên phục vụ đang tới lui bên cạnh. Nhiều nhân viên phục vụ căn bản không có chút sai lầm nào cũng bị hắn nhắc nhở khiển trách.
- Giám đốc Dương, anh đến đây một chút. Khi Dương Tiểu Thiên đang làm khó một nhân viên phục vụ nữ vì một vết bẩn chưa được lau đi trên hành lang, phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lâm Hồ là Trần Kiến Dương khua tay nói.
Dương Tiểu Thiên nhanh chóng chạy đến theo lời kêu gọi của Trần Kiến Dương. Tuy Dương Tiểu Thiên có độ tuổi tương đồng với Tần Dũng Khải, thế nhưng khi đi đến trước mặt Trần Kiến Dương thì hắn dùng giọng cung kính nói: - Thư ký trưởng, tôi là lính của ngài, ngài gọi tôi là Kiến Dương, tôi căn bản không dám nhận. Sau này ngài nên gọi tôi bằng tên, hoặc là gọi Tiểu Dương, như vậy tôi cảm thấy tốt hơn.
Dương Tiểu Thiên là người đứng đầu văn phòng khu thường trú thành phố Lâm Hồ ở Đông Hồng, hắn dù sao cũng có cấp bậc thấp hơn Trần Kiến Dương, nhưng lần này bí thư Thích đưa phó thư ký trưởng Trần Kiến Dương đến đây mà không đưa theo thư ký trưởng, điều này làm cho Dương Tiểu Thiên sinh ra có chút vấn đề.
Gió thổi lên sẽ làm rung động cành lá, trong thể chế hầu như mọi người đều cực kỳ chú ý, những người nào làm tốt công tác với những kẻ sắp thăng quan tiến chức, sau này căn bản sẽ dễ dàng nối liền tình cảm hơn.
Trần Kiến Dương căn bản rất thoải mái với chút tâm tư của Dương Tiểu Thiên, hắn vỗ vỗ vai của Dương Tiểu Thiên rồi nói: - Giám đốc Dương quá khách khí rồi, tôi cũng không phải là người ngoài, cũng không cần nói như vậy.
Có cột sẽ có người tình nguyện bò lên, Dương Tiểu Thiên chính là người như vậy, hắn nghe thấy thư ký trưởng Trần Kiến Dương nói như vậy thì cười nói: - Thư ký trưởng, tối nay nếu không có sắp xếp gì, tôi mong có thể được uống vài ly với ngài, chỗ này của tôi vừa vặn có được hai chai rượu lâu năm.
Trần Kiến Dương có rượu ngon, đây là điều mà cả thành phố Lâm Hồ đều biết. Hắn thích rượu cũng không giống với người mê rượu, hắn chỉ thích uống rượu ngon mà thôi, vì vậy sau khi Dương Tiểu Thiên lên tiếng thì Trần Kiến Dương cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc uống rượu, Trần Kiến Dương biết việc quan trọng của mình là gì, hắn nhìn thoáng qua Dương Tiểu Thiên rồi cười nói: - Giám đốc Dương, sau này hãy nói đến chuyện uống rượu, lần này tôi đến, bí thư Phúc Lai muốn tôi chứng thực xem thức ăn chuẩn bị thế nào rồi.
Dương Tiểu Thiên nghe thấy Trần Kiến Dương nói đến Thích Phúc Lai thì vứt bỏ ý nghĩ nhỏ nhặt của mình. Thích Phúc Lai có uy thế rất lớn ở Lâm Hồ, người bình thường chỉ cần nghe nói đến bí thư Thích là cảm thấy có chuyện lớn.
- Thư ký trưởng cứ yên tâm, chúng tôi đều chuẩn bị những món đỉnh cấp của khách sạn để phục vụ cho lãnh đạo.
- À, vậy cũng tốt! Đúng rồi, bí thư Phúc Lai yêu cầu nấu các món ăn thành phố Lâm Hồ, đồng thời cũng không nên qua loa món cá mà chủ tịch Kim thích ăn. Trần Kiến Dương căn bản rất hài lòng với câu trả lời của Dương Tiểu Thiên, hắn cũng không quên nói ra lời căn dặn của bí thư Thích Phúc Lai.
- Mong lãnh đạo cứ yên tâm, lần này tôi mời đến những đầu bếp đỉnh cấp của Hoàng Ngọc Lâu, nhất định sẽ không có chút vấn đề. Dương Tiểu Thiên căn bản không cần người dặn dò ở phương diện này, hắn đã sớm chuẩn bị hoàn thiện.
Sau khi cùng Đậu Minh Đường rời khỏi phòng trà, Vương Tử Quân chợt nhíu mày thật chặt, nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu. Lúc này hắn đã trổ hết tài năng, thế nhưng thực tế lại là một thế lực yếu nhất đối với hai người Chử Diệp. Lúc này hai vị lãnh đạo kia đã đạt thành nhất trí, nếu như mình vẫn giữ lấy ý kiến ở sự kiện này, chỉ sợ sẽ bị người ta không thèm quan tâm.
Hơn nữa như vậy sẽ đả kích uy tín mà mình dựng lên bao lâu nay, nhưng chuyện này nếu cứ để cho nó bị dìm xuống dòng sông, hắn thật sự khó thể nào tiếp nhận được.
Vạn Dương Hòa bỏ chạy, Thích Phúc Lai chỉ bị cảnh cáo cho qua, nhìn như bắt được một nhóm người phạm tội, thế nhưng thực tế thì bọn họ cũng không phải là người chủ mưu. Nếu như sự việc này không được giải quyết viên mãn, như vậy không những phụ lòng những người mất đi người thân trong vụ hỏa hoạn, còn làm cho dân chúng bất mãn.
Nhưng dựa vào mình có thể xử lý được Thích Phúc Lai sao? Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, trong người giống như có hai giọng nói đang tranh chấp lẫn nhau, một yêu cầu hắn phải kiên trì nguyên tắc của mình, một lại cho rằng hắn nên xuất phát từ tình hình thực tế, không cần làm việc ngu ngốc lấy trứng chọi đá. Dù sao thì hắn cũng là người thế đơn lực bạc, dù có kiên trì cũng căn bản không làm gì ra hồn, vô công mà thôi.
Chính trị là các thế lực cùng nhau thỏa hiệp, Vương Tử Quân căn bản không bài xích những lời thế này, nhưng bây giờ ép hắn phải thỏa hiệp, hắn căn bản không cam lòng.
Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, thế là làm cho hắn căn bản sinh ra cảm giác khó thể lựa chọn. Hắn quay lại phòng làm việc của mình, hắn lật qua lật lại văn kiện trong tay, trong lòng lại nghĩ đến những gì mình bàn bạc với Đậu Minh Đường.
Đậu Minh Đường nói cũng đúng, Thích Phúc Lai căn bản có trách nhiệm trong sự việc, nhưng nó có thể lớn có thể nhỏ. Nếu như mình tôn trọng ý kiến của đại đa số mọi người trong sự kiện này, như vậy sẽ có lợi cho phương diện giữ gìn sự yên ổn và đoàn kết.
Vương Tử Quân dụi tàn thuốc trong tay, hắn tự an ủi mình, nhưng tâm tư của hắn vẫn có chút không thoải mái.
Vụ hỏa hoạn ở thành phố Lâm Hồ được xử lý rất nhanh, không những nhanh chóng tiến hành cảnh cáo và xử phạt những người có trách nhiệm tương quan, còn tích cực hỗ trợ cuộc sống của những người bị hại, tất cả giống như đang được tiến hành cực kỳ bình thường.
- Trưởng phòng, vừa rồi văn phòng thường ủy gọi điện thoại đến, thông báo tuần này sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, đây là đề tài thảo luận của hội nghị. Du Giang Vĩ biết hai ngày qua tâm tình của Vương Tử Quân không được tốt, thế cho nên khi làm việc và nói chuyện đều tỏ ra cực kỳ cẩn thận.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện Du Giang Vĩ đưa đến, sau khi nhìn qua vài lượt thì thấy hội nghị thường ủy lần này ngoài phương diện thảo luận vài đề tài trên cơ bản đã đạt thành mục đích, còn có ý kiến xử lý vụ hỏa hoạn ngày 12/7 ở thành phố Lâm Hồ. Hắn khẽ gật đầu, sau đó đặt văn kiện sang một bên.
Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn có chút do dự, sau đó ngậm miệng lại. Nhưng động tác há miệng của hắn cũng không gạt được Vương Tử Quân. Nếu như là trước kia thì Vương Tử Quân sẽ không hỏi, nhưng lúc này hắn đang phiền muộn, thế là trầm giọng hỏi Du Giang Vĩ: - Có gì cậu cứ nói, khi nào thì cậu học được tính lề mề rồi?
- Trưởng phòng Vương, vừa rồi có một người tên là Lý Kiếm Tú nói muốn gặp ngài. Du Giang Vĩ vội vàng khẽ nói.
"Lý Kiếm Tú đến đây sao?" Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Anh ta đang ở đâu?
- Ở trong phòng làm việc của tôi. Thấy Vương Tử Quân biết Lý Kiếm Tú, Du Giang Vĩ không khỏi thầm thở dài một hơi.
- Mời anh ấy vào, không, vẫn là tôi đi qua mời anh ấy. Vương Tử Quân nói rồi đứng lên khỏi ghế sa lông, hắn nhanh chóng đi ra cửa. Du Giang Vĩ nhìn động tác của Vương Tử Quân, hắn có chút kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đi theo.
Khi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của Du Giang Vĩ, khi đó có vài người đang ngồi chờ trong phòng, trong đó có cả Lý Kiếm Tú. Nhưng những người này trò chuyện với nhau bằng nhiều biểu hiện khác biệt, chỉ có Lý Kiếm Tú cúi đầu không nói, giống như có chút do dự gì đó.
Tiếng bước chân của Vương Tử Quân làm cho những người trong phòng có chút cảnh giác, khi Vương Tử Quân đi vào thì mọi người hầu như đều đứng lên. Những người cảm thấy mình đủ tư cách thì cung kính chào hỏi: - Chào trưởng phòng Vương.
Lý Kiếm Tú tuy từng uống rượu cùng một chỗ với Vương Tử Quân, bây giờ xem như cũng biết thân phận của Vương Tử Quân, nhưng lúc này thấy uy thế của Vương Tử Quân như vậy thì căn bản là cực kỳ giật mình. Khi hắn cảm thấy mình đến đây có chút liều lĩnh, Vương Tử Quân đã nhanh chóng đi đến bên cạnh nói: - Kiếm Tú anh đến sao không gọi điện thoại cho tôi? Đi thôi, chúng ta cùng nhau tâm sự.
Những người khác đến gặp Vương Tử Quân không phải là trưởng phòng tổ chức các thành phố thì cũng là các nhân vật quan trọng. Lúc này bọn họ mới hiểu Vương Tử Quân tự mình đến đây là vì chào đón người kia. Thế là bọn họ thật sự chú tâm suy đoán thân phận của Lý Kiếm Tú, người kia là ai? Vì sao lại có thể làm cho trưởng phòng Vương phải tự mình đi ra nghênh đón?
Trong mắt người ở Nam Giang thì Vương Tử Quân căn bản là một vị lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ có uy thế, đừng nói là bọn họ, cho dù là những người có địa vị cao cũng chưa hẳn được Vương Tử Quân đi ra nghênh đón. Trong ý thức của bọn họ thì người được chính Vương Tử Quân tự mình nghênh đón trong địa bàn tỉnh Nam Giang cũng không có vài người.
- Tôi...Tôi không quấy rầy công tác của anh đấy chứ? Lý Kiếm Tú căn bản cảm thấy ấm áp với sự đón tiếp nhiệt tình của Vương Tử Quân, nhưng khi nhìn đám người ngồi chung quanh thì cảm thấy có chút ngại ngùng.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Giữa chúng ta có gì cần khách khí chứ? Quá khách khí cũng không xem tôi là người một nhà.
Sau khi cùng Lý Kiếm Tú đi đến phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân tự rót trà cho Lý Kiếm Tú rồi nói: - Ông Lý đi về thủ đô, sao anh không đi theo?
- Đơn vị có chút chuyện, đồng thời em trai của tôi chưa từng đến thủ đô, muốn có chút kiến thức, thế cho nên cho cậu ấy đi. Lý Kiếm Tú nhận ly trà trong tay Vương Tử Quân, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh hơn vài phần.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Anh đi theo thì hay hơn, vì lúc này ông của Tiểu Bắc căn bản rất thích vui vẻ náo nhiệt.
Lý Kiếm Tú chưa từng nghĩ rằng ông Mạc có quan hệ tốt đẹp với ông mình lại có địa vị lớn như vậy, bây giờ sự việc đang được truyền bá rộng rãi, bản thân hắn cũng được lợi trong sự kiện này. Chưa nói đến những thứ gì khác, đám lãnh đạo đơn vị ngày thường mắt cao hơn đầu đã chịu khó trò chuyện với hắn hơn nửa giờ, còn nói những lời cực kỳ có ý nghĩa. Gần đây trong đơn vị có thay đổi nhân sự, những nhân tài như hắn cần phải trổ hết tài năng, nhận thêm trọng trách.
Lý Kiếm Tú biết rõ nhận thêm trọng trách có nghĩa là gì, trước kia hắn căn bản chờ đợi quá lâu với những câu nói như vậy. Nhưng lúc này khi mà mộng đẹp trở thành sự thật thì hắn lại cảm thấy có chút hương vị không tốt.
Sau khi hàn huyên vài câu về chuyện nhà, Vương Tử Quân thu xếp chuyện dùng cơm. Lý Kiếm Tú nhìn Vương Tử Quân sắp xếp thư ký chuẩn bị địa điểm dùng cơm, hắn lên tiếng chặn lại: - Trưởng phòng Vương, tôi...Tôi đến chủ yếu là muốn...Muốn thỉnh giáo ngài ôột chút, cũng...Cũng đừng đi dùng cơm.
- Tôi đến nhà và được các anh chiêu đãi món ngon rượu thơm, bây giờ anh đến chỗ tôi, sao tôi có thể để anh đói bụng quay về được? Nếu việc này rơi vào trong tai người ngoài, người ta sẽ nói tôi căn bản là không hiểu lễ. Vương Tử Quân dùng giọng đùa giỡn nói: - Anh yên tâm, tôi tự bỏ tiền cho bữa cơm lần này, anh cứ ăn thoải mái, có chuyện gì anh cứ nói.
- Chúng ta không phải là người ngoài.
Lý Kiếm Tú chà xát hai tay lại với nhau, hắn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói: - Trưởng phòng Vương, ngài đã biết kết quả xử lý sau vụ hỏa hoạn ở thành phố chúng tôi chưa?
Vương Tử Quân nghe Lý Kiếm Tú nói đến vụ hỏa hoạn thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hắn mãi suy nghĩ về việc này, nhưng hắn căn bản do dự khó cho ra quyết đoán.
- Tôi đã nghe qua. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Lý Kiếm Tú.
Lý Kiếm Tú đã nhẫn nại khá lâu, bây giờ nghe Vương Tử Quân nói bằng một câu không mấy quan tâm, thế là có chút sốt ruột, không khỏi dùng giọng căm giận hỏi: - Vậy ngài cảm thấy xử lý như vậy là công chính sao?
Vương Tử Quân căn bản hiểu những gì đã xảy ra, hắn cũng vì chuyện này mà cảm thấy cứ mãi khó chịu trong lòng. Lúc này nghe thấy Lỗ Kính Tu hỏi như vậy, hắn căn bản cảm thấy rất khó trả lời.
"Công chính sao? Dựa theo cách xử lý của thành phố Lâm Hồ, tất cả mọi thứ đều là sấm chớp, người phóng hỏa bị bắt, người bày ra âm mưu phóng hỏa là Vạn Dương Hòa đã bị truy nã. Nhưng Vạn Dương Hòa đã bỏ chạy, muốn đưa người này ra công lý thì căn bản không biết đến lúc nào. Một người như Vạn Dương Hòa thì thật sự chịu hết trách nhiệm của ba nhân mạng sao? Nếu như không phải thành phố Lâm Hồ cố gắng giúp đỡ hạng mục tòa nhà Đế Hanh, không phải Thích Phúc Lai không hề quan tâm đến nguyên tắc mà giao cả hạng mục cho Vạn Dương Hòa, không phải Thích Phúc Lai căn bản bỏ tất cả lệnh cấm và cho ra nhiều ưu đãi với Vạn Dương Hòa, rất có khả năng không xảy ra hậu quả như hôm nay..."
Có thể nói Thích Phúc Lai là người thao túng chủ yếu sự kiện này, điều này mới làm cho Vạn Dương Hòa to gan lớn mật gây ra vụ phóng hỏa. Bây giờ chân tướng đã quá rõ ràng, Thích Phúc Lai chỉ phải gánh chịu một đợt phê bình thôi sao? Chẳng lẽ trách nhiệm của người này chỉ là chuồn chuồn lướt nước thôi sao?
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì Lý Kiếm Tú mở miệng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi muốn tìm một câu trả lời rõ ràng cho sự việc kia là khó khăn vậy sao?
Lý Kiếm Tú rời đi, Vương Tử Quân không cản, trong đầu hắn là câu chất vấn của đối phương, câu chất vấn này liên tục tra tấn lương tâm của hắn.
Dương Tiểu Thiên là giám đốc tòa nhà Cẩm Hồ Viên, hắn đứng trên hành lang ở lầu mười chín, liên tục mở miệng phân phó nhân viên phục vụ đang tới lui bên cạnh. Nhiều nhân viên phục vụ căn bản không có chút sai lầm nào cũng bị hắn nhắc nhở khiển trách.
- Giám đốc Dương, anh đến đây một chút. Khi Dương Tiểu Thiên đang làm khó một nhân viên phục vụ nữ vì một vết bẩn chưa được lau đi trên hành lang, phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lâm Hồ là Trần Kiến Dương khua tay nói.
Dương Tiểu Thiên nhanh chóng chạy đến theo lời kêu gọi của Trần Kiến Dương. Tuy Dương Tiểu Thiên có độ tuổi tương đồng với Tần Dũng Khải, thế nhưng khi đi đến trước mặt Trần Kiến Dương thì hắn dùng giọng cung kính nói: - Thư ký trưởng, tôi là lính của ngài, ngài gọi tôi là Kiến Dương, tôi căn bản không dám nhận. Sau này ngài nên gọi tôi bằng tên, hoặc là gọi Tiểu Dương, như vậy tôi cảm thấy tốt hơn.
Dương Tiểu Thiên là người đứng đầu văn phòng khu thường trú thành phố Lâm Hồ ở Đông Hồng, hắn dù sao cũng có cấp bậc thấp hơn Trần Kiến Dương, nhưng lần này bí thư Thích đưa phó thư ký trưởng Trần Kiến Dương đến đây mà không đưa theo thư ký trưởng, điều này làm cho Dương Tiểu Thiên sinh ra có chút vấn đề.
Gió thổi lên sẽ làm rung động cành lá, trong thể chế hầu như mọi người đều cực kỳ chú ý, những người nào làm tốt công tác với những kẻ sắp thăng quan tiến chức, sau này căn bản sẽ dễ dàng nối liền tình cảm hơn.
Trần Kiến Dương căn bản rất thoải mái với chút tâm tư của Dương Tiểu Thiên, hắn vỗ vỗ vai của Dương Tiểu Thiên rồi nói: - Giám đốc Dương quá khách khí rồi, tôi cũng không phải là người ngoài, cũng không cần nói như vậy.
Có cột sẽ có người tình nguyện bò lên, Dương Tiểu Thiên chính là người như vậy, hắn nghe thấy thư ký trưởng Trần Kiến Dương nói như vậy thì cười nói: - Thư ký trưởng, tối nay nếu không có sắp xếp gì, tôi mong có thể được uống vài ly với ngài, chỗ này của tôi vừa vặn có được hai chai rượu lâu năm.
Trần Kiến Dương có rượu ngon, đây là điều mà cả thành phố Lâm Hồ đều biết. Hắn thích rượu cũng không giống với người mê rượu, hắn chỉ thích uống rượu ngon mà thôi, vì vậy sau khi Dương Tiểu Thiên lên tiếng thì Trần Kiến Dương cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc uống rượu, Trần Kiến Dương biết việc quan trọng của mình là gì, hắn nhìn thoáng qua Dương Tiểu Thiên rồi cười nói: - Giám đốc Dương, sau này hãy nói đến chuyện uống rượu, lần này tôi đến, bí thư Phúc Lai muốn tôi chứng thực xem thức ăn chuẩn bị thế nào rồi.
Dương Tiểu Thiên nghe thấy Trần Kiến Dương nói đến Thích Phúc Lai thì vứt bỏ ý nghĩ nhỏ nhặt của mình. Thích Phúc Lai có uy thế rất lớn ở Lâm Hồ, người bình thường chỉ cần nghe nói đến bí thư Thích là cảm thấy có chuyện lớn.
- Thư ký trưởng cứ yên tâm, chúng tôi đều chuẩn bị những món đỉnh cấp của khách sạn để phục vụ cho lãnh đạo.
- À, vậy cũng tốt! Đúng rồi, bí thư Phúc Lai yêu cầu nấu các món ăn thành phố Lâm Hồ, đồng thời cũng không nên qua loa món cá mà chủ tịch Kim thích ăn. Trần Kiến Dương căn bản rất hài lòng với câu trả lời của Dương Tiểu Thiên, hắn cũng không quên nói ra lời căn dặn của bí thư Thích Phúc Lai.
- Mong lãnh đạo cứ yên tâm, lần này tôi mời đến những đầu bếp đỉnh cấp của Hoàng Ngọc Lâu, nhất định sẽ không có chút vấn đề. Dương Tiểu Thiên căn bản không cần người dặn dò ở phương diện này, hắn đã sớm chuẩn bị hoàn thiện.
/1843
|