Trong sự hy vọng chờ đợi của tỉnh Nam Giang, đã xác định được ngày lãnh đạo thứ hai trung ương xuống kiểm tra khảo sát, điều này càng làm cho công tác chuẩn bị ở tỉnh Nam Giang thêm khẩn trương.
Diệp Thừa Dân là người chịu trách nhiệm về Nam Giang, lão và Chử Vận Phong chia nhau đảm nhiệm hai vị trí trưởng và phó tổ trưởng tổ giám sát, tất cả công tác chuẩn bị đều được vận hành nhanh chóng dưới sự sát sao chỉ đạo của tổ giám sát.
Cải cách nhân sự chính là một phương diện cực kỳ quan trọng được lãnh đạo trung ương chú tâm xem xét, điều này cũng đủ cho thấy sự coi trọng của trung ương với công tác nhân sự. Lần này Dương Độ Lục tự mình đi đến, hầu như đây là tin tức đã được xác định.
Trước khi thủ trưởng đi đến thì tỉnh Nam Giang đã vài lần mở hội nghị, căn bản quy trách nhiệm với từng người. Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn được xác định là nhân viên luôn theo sát Dương Độ Lục, sóng vai báo cáo với lãnh đạo về những nhiệm vụ và thành tích mà công tác cải cách nhân sự đã đạt được.
...
Hôm nay thành phố Đông Hồng nắng vàng rực rỡ, dưới sự sắp xếp của các tổ công tác, tất cả hạng mục đều được khẩn trương tiến hành một cách tự động.
Ba giờ chiều Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Đào Nhất Hành, nói là đi theo ra sân bay. Khi hắn đi ra khỏi phòng làm việc của mình, hắn phát hiện bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong cũng không ngồi lên xe riêng, bọn họ cùng nhau leo lên một chiếc xe ba mươi chỗ đặc chế cho công vụ tỉnh ủy.
Trên xe ngoài Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong còn có Diêu Trung Tắc và Đào Nhất Hành. Phía Nam Giang đã cho ra vài phương án để nghênh đón lãnh đạo thứ hai trung ương, xem tình hình bây giờ thì rõ ràng là chọn phương án đơn giản nhất. Vị lãnh đạo thứ hai trung ương kia luôn chú trọng đơn giản, nếu bọn họ gióng trống khua chiêng, huy động nhân sự nghênh đón, tuy khí thế mạnh mẽ nhưng hiểm nguy là rất lớn, căn bản biến hay thành dở.
Diệp Thừa Dân nở nụ cười nhàn nhạt, có vẻ rất bình tĩnh; vẻ mặt Chử Vận Phong thì cũng không khác gì trước kia, gương mặt đen, nhìn qua giống như có ai đang thiếu nợ chưa trả tiền. Khác biệt với vẻ mặt của hai vị lãnh đạo cấp ủy chính quyền tỉnh, Vương Tử Quân cảm thấy vẻ mặt của Diêu Trung Tắc có hơi kém, theo hắn thì bí thư Diêu có vài phần căng thẳng.
Mặc dù Diêu Trung Tắc cố gắng che giấu, thế nhưng thỉnh thoảng lại nhắm mắt suy xét, điều này làm cho người ta thấy rõ tâm tư của hắn không được bình tĩnh.
Vương Tử Quân chào hỏi Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh Diêu Trung Tắc. Lúc này xe chạy và người trên xe không nói lời nào, bầu không khí làm yên ắng làm cho đám nhân viên cảm thấy bị đè nén rất nặng.
- Đã xác định được thời gian chưa? Diệp Thừa Dân chợt ngẩng đầu hỏi Đào Nhất Hành ở phía đối diện.
Tuy Diệp Thừa Dân hỏi rất hàm hồ nhưng Đào Nhất Hành lại nghiêm túc trả lời: - Vâng, đã xác định được thời gian.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão chậm rãi nhắm mắt lại. Dưới sự chỉ bảo của Đào Nhất Hành, xe chạy như bay về phía sân bay. Vương Tử Quân lúc này cũng không học tập phương pháp nhắm mắt dưỡng thần của Diệp Thừa Dân, hắn đang cân nhắc tư chất lý lịch của vị lãnh đạo số hai trung ương kia.
Vương Tử Quân căn bản không tiếp xúc nhiều với vị lãnh đạo này, mặc dù từng có thời gian ở bên cạnh lãnh đạo, thế nhưng chưa từng được tiếp xúc gần. Nhiệm vụ của hắn lần này là đi bên cạnh Dương Độ Lục, thế nhưng cũng khó tránh khỏi liên hệ với lãnh đạo số hai trung ương kia.
Khi xe đi đến sân bay, phía sân bay đã sớm mở cửa đại sảnh, xe nhanh chóng chạy vào. Diệp Thừa Dân nhìn thoáng qua giám đốc sân bay, hắn trầm giọng hỏi: - Chuẩn bị xong chưa?
- Mong bí thư Diệp yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Viên giám đốc sân bay trả lời rất vang dội, căn bản khéo léo và lão luyện.
Nhưng lúc này dù viên giám đốc có biểu hiện xuất sắc thế nào thì cũng không được Diệp Thừa Dân khích lệ, bây giờ điều mà lão muốn làm chính là làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo. Sau khi đi vào phòng khách quý, lão lặng lẽ ngồi một bên, liên tục nhìn vào bản thảo nho nhỏ trong tay.
Chử Vận Phong cũng cầm theo một quyển sổ, bộ dạng chăm chú chân thành.
Khi mọi người đang cực kỳ lo lắng chờ đợi thì máy bay chậm rãi đáp xuống, một đoàn người từ trên máy bay đi xuống. Khi lãnh đạo số hai trung ương xuống máy bay, Diệp Thừa Dân là người đầu tiên tiến lên nghênh đón.
Lúc này hình tượng của vị lãnh đạo kia vẫn như cũ, vẫn rất ôn hòa, sau khi bắt tay nói hai câu với Diệp Thừa Dân, ánh mắt lão rơi lên người Chử Vận Phong: - Chủ tịch Vận Phong, tỉnh Nam Giang các anh đã hoàn thành rất tốt chỉ tiêu giữa năm, nếu như cuối năm có thể có kết quả vượt qua quy hoạch, như vậy sang năm tôi sẽ đến nữa.
Chử Vận Phong có vẻ kích động với thái độ của lãnh đạo, lão trầm giọng nói: - Thủ trưởng cứ yên tâm, tôi đại biểu cho quần chúng và cán bộ tỉnh Nam Giang đảm bảo với ngài, chúng tôi có lòng tin hoàn thành chỉ thị của lãnh đạo.
Lãnh đạo số hai trung ương nở nụ cười vui vẻ, sau đó bắt tay với Diêu Trung Tắc và Vương Tử Quân, sau đó đi ra theo đường khách quý. Cuối cùng nhóm người cùng nhau leo lên xe rồi chạy về phía trung tâm thành phố Đông Hồng.
Khi lãnh đạo số hai xuống máy bay thì Vương Tử Quân cũng đã thấy Dương Độ Lục đứng bên cạnh lãnh đạo, hắn có không ít cơ hội gặp mặt Dương Độ Lục, lúc này thấy Dương Độ Lục thì càng khách khí bắt tay nói một câu chào mừng trưởng ban Dương.
Thái độ của Dương Độ Lục với Vương Tử Quân căn bản rất bình thản, khi bắt tay thì trên mặt treo nụ cười vui vẻ.
Dựa theo sắp xếp của lãnh đạo số hai trung ương, lần này có một ngày cho Nam Giang, đến trưa hôm sau sẽ đi máy bay về thủ đô. Vì vậy mà hành trình ngày hôm nay được sắp xếp cực kỳ chặt chẽ.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi thì Chử Vận Phong đại biểu cho ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo phương diện phát triển kinh tế nửa năm nay của Nam Giang, bày ra thành tích và hiện trạng tồn đọng, hứa sẽ cố gắng giải quyết vấn đề và tiếp tục chú trọng phát triển. Chử Vận Phong không hỗ là lão chủ tịch tỉnh Nam Giang, căn bản nhớ rất rõ tất cả chỉ tiêu kinh tế của tỉnh. Phải nói là chủ tịch Chử nắm bắt cực kỳ chắc chắn, số liệu tỉ mỉ xác thực, mở miệng có thể nêu ra điển hình, đây cũng không phải là một người chỉ nhìn qua báo cáo tổng kết mà có thể nói ra được.
Vương Tử Quân nhìn Chử Vận Phong báo cáo với lãnh đạo trung ương mà không khỏi cảm thấy bội phục, đồng thời cũng cảm nhận được nhiều áp lực. Một lát nữa hắn sẽ đại biểu cho tỉnh Nam Giang báo cáo kết quả cải cách nhân sự, tuy số liệu đều được hắn nắm bắt kỹ càng, thế nhưng nếu nói hắn có thể bình tĩnh tự tin ứng phó, căn bản là chưa nhất định.
Sau khi đưa ra vài yêu cầu cụ thể cho lãnh đạo, Chử Vận Phong kết thúc báo cáo lần này. Diệp Thừa Dân thấy lãnh đạo có chút mệt mỏi, thế là yêu cầu nghỉ ngơi một chút, sau đó hãy tiếp tục báo cáo.
- Bí thư Thừa Dân, tôi biết anh muốn tôi nghỉ ngơi một chút, thế nhưng hôm nay căn bản không thiếu việc để hoàn thành, vì vậy nên nghe các anh báo cáo xong cái đã. Lãnh đạo số hai trung ương nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: - Tôi đã xem qua văn kiện và cảm thấy cải cách nhân sự ở Nam Giang là không tệ, tôi bây giờ muốn nghe qua kinh nghiệm của các anh ở phương diện này.
Vương Tử Quân nghe thấy lãnh đạo số hai trung ương nói như vậy thì bản thảo vốn đã được chuẩn bị sẵn nhanh chóng xoay tròn trong đầu. Khi hắn chờ Diệp Thừa Dân lên tiếng cho mình báo cáo, chợt nghe thấy Dương Độ Lục đứng bên cạnh nói: - Thủ trưởng, đồng chí Diêu Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang lâu năm, căn bản càng quen thuộc công tác nhân sự ở Nam Giang. Hai tháng trước anh ấy về thủ đô đã nói rõ với tôi về phương diện cải cách nhân sự, tôi cảm thấy cực kỳ bị cuốn hút.
Dương Độ Lục nói giống như chỉ là một lời lơ đãng, thế nhưng lại phụ trợ cho lời nói của lãnh đạo số hai vừa rồi. Nhưng lời này vừa được Dương Độ Lục thốt ra thì lại làm cho vẻ mặt Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong chợt biến đổi. Cũng may hai vị lãnh đạo là những nhân vật lâm trận không sợ hãi, bọn họ nhanh chóng làm cho mình bình tâm tĩnh khí, nhanh chóng đưa mắt nhìn Diêu Trung Tắc, cũng không tỏ thái độ.
Diêu Trung Tắc thấy mình được ủng hộ thì cười nói: - Thủ trưởng, lần này tỉnh Nam Giang chúng tôi đẩy mạnh cải cách nhân sự, thật sự không thoát ly khỏi sự trợ giúp mạnh mẽ của trưởng ban Dương, và đây cũng chính là thành tích mà cả tỉnh Nam Giang chúng tôi cùng chung cố gắng. Trước đó tôi nói ra vài sách lược cho trưởng ban Dương, nó đều là kết quả mà hội nghị thường ủy tỉnh Nam Giang chúng tôi nghiên cứu và đúc kết ra.
Diêu Trung Tắc nói ra những lời này giống như đẩy thành tích ra ngoài, thế nhưng sự xảo quyệt căn bản khó nói nên lời. Hắn nói như vậy căn bản chụp mũ Vương Tử Quân, tất cả đều xuất phát từ hội nghị thường ủy, còn làm cho người ta cảm thấy thành tích có được khó thể rời khỏi bàn tay của hắn.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Diêu Trung Tắc, hắn không thể không thừa nhận Diêu Trung Tắc là một người cực kỳ có kinh nghiệm trong đấu tranh chính trị.
Trong khoảng thời gian này Vương Tử Quân cực kỳ chán ghét Diêu Trung Tắc, nhưng hắn không làm gì được đối phương. Hắn cũng không thể ồn ào, không thể gây náo loạn, hơn nữa còn phải cho ra biểu hiện cực kỳ tốt đẹp, khi gặp mặt đối phương còn phải cười ha hả vui sướng.
Vương Tử Quân là người ghét ác như cừu, là người yêu ghét rõ ràng, nếu như một sự việc nào đó làm cho hắn cảm thấy căm hận ngứa răng mà phải vẫn phải bày ra nụ cười của phật Di Lặc, hắn cảm thấy nó là cực kỳ khó khăn. Nhưng hắn cũng biết mình hành tẩu trong quan trường nếu như không thể nào làm tốt công tác trong ngoài không đồng nhất, như vậy thật sự là quá ấu trĩ. Vì thế hắn không ngừng nói với mình, một khi là một nhà chính trị trưởng thành thì tương đồng phải là một cao thủ giỏi che giấu tâm tình.
Nhưng cảm giác phẫn nộ phát ra từ tận đáy lòng căn bản khó thể nào loại trừ được. Khi hắn đang cắn chặt môi thì thấy có ánh mắt sắc bén nhìn mình, hắn biết rõ người đó là Diệp Thừa Dân. Lúc này hắn khẽ cười cười với Diệp Thừa Dân, tỏ vẻ thầm hiểu.
Diệp Thừa Dân cảnh cáo Vương Tử Quân không nên cho ra những hành động thiếu suy nghĩ, mà Vương Tử Quân cũng hiểu rõ điều này. Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác nhân sự, là thượng cấp trực tiếp của hắn, lại là một thành viên ban ngành của tỉnh ủy Nam Giang, nếu như hắn tranh cướp với Diêu Trung Tắc, như vậy không những phá hủy bầu không khí tốt đẹp khi tiếp đón lãnh đạo, còn làm cho chính mình không nhận được thứ gì tốt đẹp. Trong mắt lãnh đạo số hai trung ương thì dù mình có làm ra thành tích cao cả thế nào, nếu như nóng lòng tranh giành thành tích, như vậy cũng là chưa trưởng thành, lòng dạ hẹp hòi.
Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, nếu bị đánh giá như vậy căn bản là tối kỵ. Thế nên hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Diêu Trung Tắc, sau đó ánh mắt rơi lên gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Dương Độ Lục ngồi bên cạnh lãnh đạo trung ương, hắn không thể không thừa nhận câu nói gừng càng già càng cay. Dương Độ Lục căn bản dùng một câu nói để ép mình xuống đáy bùn, làm cho mình ăn quả đắng mà khó nói nên lời.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân phải nuốt quả đắng xuống bụng, tình cảnh hiện tại hắn căn bản chỉ có thể giấu tài, chỉ chờ đợi thời cơ mà thôi.
Diêu Trung Tắc báo cáo bằng ngữ điệu không quá nhanh nhưng dù là phương diện dùng từ hay đặt vấn đề cũng không kém hơn Chử Vận Phong bao nhiêu. Người bên ngoài đứng nghe cảm thấy Diêu Trung Tắc báo cáo cực kỳ trầm bổng du dương, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
- Tỉnh Nam Giang chúng tôi chuẩn bị lấy cải cách nhân sự lần này làm cơ hội để tiến thêm một bước đẩy mạnh công tác đổi mới nhân sự. Dưới cơ chế tốt đẹp như vậy, Nam Giang có thể hình thành lên một hệ thống nhân sự công khai công bình công chính...Trong quá trình thúc đẩy cải cách nhân sự thì chúng tôi cũng không thiếu những đồng chi trả giá và cho ra nhiều cố gắng. Diêu Trung Tắc nói đến đây thì khẽ chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói: - Thủ trưởng, đồng chí Vương Tử Quân tuy còn trẻ nhưng lại là người thúc đẩy công tác cải cách nhân sự lần này, có thể thuận lợi chấp hành phương án quyết sách của tỉnh ủy, căn bản cho ra những tác dụng khó thể đo lường.
Diêu Trung Tắc khích lệ Vương Tử Quân cũng không phải là hắn yêu mến Vương Tử Quân, ngược lại muốn dùng phương pháp này để tự bào chữa. Dù sao Vương Tử Quân cũng có công lao ở phương diện cải cách nhân sự lần này, căn bản là thứ mà không ai xóa đi được. Cho dù hắn mua danh chuộc tiếng thì cũng khó thể nào nuốt sạch công lao, cũng phải suy nghĩ một chút cho người khác.
Lúc này Diêu Trung Tắc tán dương Vương Tử Quân trước mặt lãnh đạo trung ương, như vậy không những lưu lại hình tượng nhìn xa trông rộng, còn có thể nói là cực kỳ bao dung và nâng đỡ thủ hạ. Có một vị lãnh đạo ái tài như vậy, khi báo cáo cũng không quên nâng đớ thuộc hạ, sao có thể là người ghen ghét hiền tài?
Dù sao thì đến nước này xem như Diêu Trung Tắc cực kỳ thành công, cho dù sau này có người nói đó là công lao của Vương Tử Quân, Diêu Trung Tắc cũng không thiếu công lao của mình.
Khi Diêu Trung Tắc nói về Vương Tử Quân, vẻ mặt lãnh đạo số hai căn bản dễ chịu hơn một chút. Lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân ở phía sau rồi cười nói: - Tôi nghe nói ban ngành Nam Giang cực kỳ đoàn kết, hôm nay nhìn qua quả nhiên không tệ, mọi người xem như đồng lòng vì mục tiêu chung, cực kỳ tốt.
Diệp Thừa Dân lúc này dùng ánh mắt có chút căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, hắn sợ Vương Tử Quân trẻ tuổi bồng bột, nhìn thấu trò mèo của Diêu Trung Tắc, nhịn không được cảm giác trong lòng, quyết định vạch trần Diêu Trung Tắc. Làm như vậy thì người xấu hổ không chỉ là Diêu Trung Tắc, còn là một người lãnh đạo đứng đầu như Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân là người chịu trách nhiệm về Nam Giang, lão và Chử Vận Phong chia nhau đảm nhiệm hai vị trí trưởng và phó tổ trưởng tổ giám sát, tất cả công tác chuẩn bị đều được vận hành nhanh chóng dưới sự sát sao chỉ đạo của tổ giám sát.
Cải cách nhân sự chính là một phương diện cực kỳ quan trọng được lãnh đạo trung ương chú tâm xem xét, điều này cũng đủ cho thấy sự coi trọng của trung ương với công tác nhân sự. Lần này Dương Độ Lục tự mình đi đến, hầu như đây là tin tức đã được xác định.
Trước khi thủ trưởng đi đến thì tỉnh Nam Giang đã vài lần mở hội nghị, căn bản quy trách nhiệm với từng người. Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn được xác định là nhân viên luôn theo sát Dương Độ Lục, sóng vai báo cáo với lãnh đạo về những nhiệm vụ và thành tích mà công tác cải cách nhân sự đã đạt được.
...
Hôm nay thành phố Đông Hồng nắng vàng rực rỡ, dưới sự sắp xếp của các tổ công tác, tất cả hạng mục đều được khẩn trương tiến hành một cách tự động.
Ba giờ chiều Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Đào Nhất Hành, nói là đi theo ra sân bay. Khi hắn đi ra khỏi phòng làm việc của mình, hắn phát hiện bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong cũng không ngồi lên xe riêng, bọn họ cùng nhau leo lên một chiếc xe ba mươi chỗ đặc chế cho công vụ tỉnh ủy.
Trên xe ngoài Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong còn có Diêu Trung Tắc và Đào Nhất Hành. Phía Nam Giang đã cho ra vài phương án để nghênh đón lãnh đạo thứ hai trung ương, xem tình hình bây giờ thì rõ ràng là chọn phương án đơn giản nhất. Vị lãnh đạo thứ hai trung ương kia luôn chú trọng đơn giản, nếu bọn họ gióng trống khua chiêng, huy động nhân sự nghênh đón, tuy khí thế mạnh mẽ nhưng hiểm nguy là rất lớn, căn bản biến hay thành dở.
Diệp Thừa Dân nở nụ cười nhàn nhạt, có vẻ rất bình tĩnh; vẻ mặt Chử Vận Phong thì cũng không khác gì trước kia, gương mặt đen, nhìn qua giống như có ai đang thiếu nợ chưa trả tiền. Khác biệt với vẻ mặt của hai vị lãnh đạo cấp ủy chính quyền tỉnh, Vương Tử Quân cảm thấy vẻ mặt của Diêu Trung Tắc có hơi kém, theo hắn thì bí thư Diêu có vài phần căng thẳng.
Mặc dù Diêu Trung Tắc cố gắng che giấu, thế nhưng thỉnh thoảng lại nhắm mắt suy xét, điều này làm cho người ta thấy rõ tâm tư của hắn không được bình tĩnh.
Vương Tử Quân chào hỏi Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh Diêu Trung Tắc. Lúc này xe chạy và người trên xe không nói lời nào, bầu không khí làm yên ắng làm cho đám nhân viên cảm thấy bị đè nén rất nặng.
- Đã xác định được thời gian chưa? Diệp Thừa Dân chợt ngẩng đầu hỏi Đào Nhất Hành ở phía đối diện.
Tuy Diệp Thừa Dân hỏi rất hàm hồ nhưng Đào Nhất Hành lại nghiêm túc trả lời: - Vâng, đã xác định được thời gian.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão chậm rãi nhắm mắt lại. Dưới sự chỉ bảo của Đào Nhất Hành, xe chạy như bay về phía sân bay. Vương Tử Quân lúc này cũng không học tập phương pháp nhắm mắt dưỡng thần của Diệp Thừa Dân, hắn đang cân nhắc tư chất lý lịch của vị lãnh đạo số hai trung ương kia.
Vương Tử Quân căn bản không tiếp xúc nhiều với vị lãnh đạo này, mặc dù từng có thời gian ở bên cạnh lãnh đạo, thế nhưng chưa từng được tiếp xúc gần. Nhiệm vụ của hắn lần này là đi bên cạnh Dương Độ Lục, thế nhưng cũng khó tránh khỏi liên hệ với lãnh đạo số hai trung ương kia.
Khi xe đi đến sân bay, phía sân bay đã sớm mở cửa đại sảnh, xe nhanh chóng chạy vào. Diệp Thừa Dân nhìn thoáng qua giám đốc sân bay, hắn trầm giọng hỏi: - Chuẩn bị xong chưa?
- Mong bí thư Diệp yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Viên giám đốc sân bay trả lời rất vang dội, căn bản khéo léo và lão luyện.
Nhưng lúc này dù viên giám đốc có biểu hiện xuất sắc thế nào thì cũng không được Diệp Thừa Dân khích lệ, bây giờ điều mà lão muốn làm chính là làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo. Sau khi đi vào phòng khách quý, lão lặng lẽ ngồi một bên, liên tục nhìn vào bản thảo nho nhỏ trong tay.
Chử Vận Phong cũng cầm theo một quyển sổ, bộ dạng chăm chú chân thành.
Khi mọi người đang cực kỳ lo lắng chờ đợi thì máy bay chậm rãi đáp xuống, một đoàn người từ trên máy bay đi xuống. Khi lãnh đạo số hai trung ương xuống máy bay, Diệp Thừa Dân là người đầu tiên tiến lên nghênh đón.
Lúc này hình tượng của vị lãnh đạo kia vẫn như cũ, vẫn rất ôn hòa, sau khi bắt tay nói hai câu với Diệp Thừa Dân, ánh mắt lão rơi lên người Chử Vận Phong: - Chủ tịch Vận Phong, tỉnh Nam Giang các anh đã hoàn thành rất tốt chỉ tiêu giữa năm, nếu như cuối năm có thể có kết quả vượt qua quy hoạch, như vậy sang năm tôi sẽ đến nữa.
Chử Vận Phong có vẻ kích động với thái độ của lãnh đạo, lão trầm giọng nói: - Thủ trưởng cứ yên tâm, tôi đại biểu cho quần chúng và cán bộ tỉnh Nam Giang đảm bảo với ngài, chúng tôi có lòng tin hoàn thành chỉ thị của lãnh đạo.
Lãnh đạo số hai trung ương nở nụ cười vui vẻ, sau đó bắt tay với Diêu Trung Tắc và Vương Tử Quân, sau đó đi ra theo đường khách quý. Cuối cùng nhóm người cùng nhau leo lên xe rồi chạy về phía trung tâm thành phố Đông Hồng.
Khi lãnh đạo số hai xuống máy bay thì Vương Tử Quân cũng đã thấy Dương Độ Lục đứng bên cạnh lãnh đạo, hắn có không ít cơ hội gặp mặt Dương Độ Lục, lúc này thấy Dương Độ Lục thì càng khách khí bắt tay nói một câu chào mừng trưởng ban Dương.
Thái độ của Dương Độ Lục với Vương Tử Quân căn bản rất bình thản, khi bắt tay thì trên mặt treo nụ cười vui vẻ.
Dựa theo sắp xếp của lãnh đạo số hai trung ương, lần này có một ngày cho Nam Giang, đến trưa hôm sau sẽ đi máy bay về thủ đô. Vì vậy mà hành trình ngày hôm nay được sắp xếp cực kỳ chặt chẽ.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi thì Chử Vận Phong đại biểu cho ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo phương diện phát triển kinh tế nửa năm nay của Nam Giang, bày ra thành tích và hiện trạng tồn đọng, hứa sẽ cố gắng giải quyết vấn đề và tiếp tục chú trọng phát triển. Chử Vận Phong không hỗ là lão chủ tịch tỉnh Nam Giang, căn bản nhớ rất rõ tất cả chỉ tiêu kinh tế của tỉnh. Phải nói là chủ tịch Chử nắm bắt cực kỳ chắc chắn, số liệu tỉ mỉ xác thực, mở miệng có thể nêu ra điển hình, đây cũng không phải là một người chỉ nhìn qua báo cáo tổng kết mà có thể nói ra được.
Vương Tử Quân nhìn Chử Vận Phong báo cáo với lãnh đạo trung ương mà không khỏi cảm thấy bội phục, đồng thời cũng cảm nhận được nhiều áp lực. Một lát nữa hắn sẽ đại biểu cho tỉnh Nam Giang báo cáo kết quả cải cách nhân sự, tuy số liệu đều được hắn nắm bắt kỹ càng, thế nhưng nếu nói hắn có thể bình tĩnh tự tin ứng phó, căn bản là chưa nhất định.
Sau khi đưa ra vài yêu cầu cụ thể cho lãnh đạo, Chử Vận Phong kết thúc báo cáo lần này. Diệp Thừa Dân thấy lãnh đạo có chút mệt mỏi, thế là yêu cầu nghỉ ngơi một chút, sau đó hãy tiếp tục báo cáo.
- Bí thư Thừa Dân, tôi biết anh muốn tôi nghỉ ngơi một chút, thế nhưng hôm nay căn bản không thiếu việc để hoàn thành, vì vậy nên nghe các anh báo cáo xong cái đã. Lãnh đạo số hai trung ương nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: - Tôi đã xem qua văn kiện và cảm thấy cải cách nhân sự ở Nam Giang là không tệ, tôi bây giờ muốn nghe qua kinh nghiệm của các anh ở phương diện này.
Vương Tử Quân nghe thấy lãnh đạo số hai trung ương nói như vậy thì bản thảo vốn đã được chuẩn bị sẵn nhanh chóng xoay tròn trong đầu. Khi hắn chờ Diệp Thừa Dân lên tiếng cho mình báo cáo, chợt nghe thấy Dương Độ Lục đứng bên cạnh nói: - Thủ trưởng, đồng chí Diêu Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang lâu năm, căn bản càng quen thuộc công tác nhân sự ở Nam Giang. Hai tháng trước anh ấy về thủ đô đã nói rõ với tôi về phương diện cải cách nhân sự, tôi cảm thấy cực kỳ bị cuốn hút.
Dương Độ Lục nói giống như chỉ là một lời lơ đãng, thế nhưng lại phụ trợ cho lời nói của lãnh đạo số hai vừa rồi. Nhưng lời này vừa được Dương Độ Lục thốt ra thì lại làm cho vẻ mặt Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong chợt biến đổi. Cũng may hai vị lãnh đạo là những nhân vật lâm trận không sợ hãi, bọn họ nhanh chóng làm cho mình bình tâm tĩnh khí, nhanh chóng đưa mắt nhìn Diêu Trung Tắc, cũng không tỏ thái độ.
Diêu Trung Tắc thấy mình được ủng hộ thì cười nói: - Thủ trưởng, lần này tỉnh Nam Giang chúng tôi đẩy mạnh cải cách nhân sự, thật sự không thoát ly khỏi sự trợ giúp mạnh mẽ của trưởng ban Dương, và đây cũng chính là thành tích mà cả tỉnh Nam Giang chúng tôi cùng chung cố gắng. Trước đó tôi nói ra vài sách lược cho trưởng ban Dương, nó đều là kết quả mà hội nghị thường ủy tỉnh Nam Giang chúng tôi nghiên cứu và đúc kết ra.
Diêu Trung Tắc nói ra những lời này giống như đẩy thành tích ra ngoài, thế nhưng sự xảo quyệt căn bản khó nói nên lời. Hắn nói như vậy căn bản chụp mũ Vương Tử Quân, tất cả đều xuất phát từ hội nghị thường ủy, còn làm cho người ta cảm thấy thành tích có được khó thể rời khỏi bàn tay của hắn.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Diêu Trung Tắc, hắn không thể không thừa nhận Diêu Trung Tắc là một người cực kỳ có kinh nghiệm trong đấu tranh chính trị.
Trong khoảng thời gian này Vương Tử Quân cực kỳ chán ghét Diêu Trung Tắc, nhưng hắn không làm gì được đối phương. Hắn cũng không thể ồn ào, không thể gây náo loạn, hơn nữa còn phải cho ra biểu hiện cực kỳ tốt đẹp, khi gặp mặt đối phương còn phải cười ha hả vui sướng.
Vương Tử Quân là người ghét ác như cừu, là người yêu ghét rõ ràng, nếu như một sự việc nào đó làm cho hắn cảm thấy căm hận ngứa răng mà phải vẫn phải bày ra nụ cười của phật Di Lặc, hắn cảm thấy nó là cực kỳ khó khăn. Nhưng hắn cũng biết mình hành tẩu trong quan trường nếu như không thể nào làm tốt công tác trong ngoài không đồng nhất, như vậy thật sự là quá ấu trĩ. Vì thế hắn không ngừng nói với mình, một khi là một nhà chính trị trưởng thành thì tương đồng phải là một cao thủ giỏi che giấu tâm tình.
Nhưng cảm giác phẫn nộ phát ra từ tận đáy lòng căn bản khó thể nào loại trừ được. Khi hắn đang cắn chặt môi thì thấy có ánh mắt sắc bén nhìn mình, hắn biết rõ người đó là Diệp Thừa Dân. Lúc này hắn khẽ cười cười với Diệp Thừa Dân, tỏ vẻ thầm hiểu.
Diệp Thừa Dân cảnh cáo Vương Tử Quân không nên cho ra những hành động thiếu suy nghĩ, mà Vương Tử Quân cũng hiểu rõ điều này. Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác nhân sự, là thượng cấp trực tiếp của hắn, lại là một thành viên ban ngành của tỉnh ủy Nam Giang, nếu như hắn tranh cướp với Diêu Trung Tắc, như vậy không những phá hủy bầu không khí tốt đẹp khi tiếp đón lãnh đạo, còn làm cho chính mình không nhận được thứ gì tốt đẹp. Trong mắt lãnh đạo số hai trung ương thì dù mình có làm ra thành tích cao cả thế nào, nếu như nóng lòng tranh giành thành tích, như vậy cũng là chưa trưởng thành, lòng dạ hẹp hòi.
Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, nếu bị đánh giá như vậy căn bản là tối kỵ. Thế nên hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Diêu Trung Tắc, sau đó ánh mắt rơi lên gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Dương Độ Lục ngồi bên cạnh lãnh đạo trung ương, hắn không thể không thừa nhận câu nói gừng càng già càng cay. Dương Độ Lục căn bản dùng một câu nói để ép mình xuống đáy bùn, làm cho mình ăn quả đắng mà khó nói nên lời.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân phải nuốt quả đắng xuống bụng, tình cảnh hiện tại hắn căn bản chỉ có thể giấu tài, chỉ chờ đợi thời cơ mà thôi.
Diêu Trung Tắc báo cáo bằng ngữ điệu không quá nhanh nhưng dù là phương diện dùng từ hay đặt vấn đề cũng không kém hơn Chử Vận Phong bao nhiêu. Người bên ngoài đứng nghe cảm thấy Diêu Trung Tắc báo cáo cực kỳ trầm bổng du dương, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
- Tỉnh Nam Giang chúng tôi chuẩn bị lấy cải cách nhân sự lần này làm cơ hội để tiến thêm một bước đẩy mạnh công tác đổi mới nhân sự. Dưới cơ chế tốt đẹp như vậy, Nam Giang có thể hình thành lên một hệ thống nhân sự công khai công bình công chính...Trong quá trình thúc đẩy cải cách nhân sự thì chúng tôi cũng không thiếu những đồng chi trả giá và cho ra nhiều cố gắng. Diêu Trung Tắc nói đến đây thì khẽ chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói: - Thủ trưởng, đồng chí Vương Tử Quân tuy còn trẻ nhưng lại là người thúc đẩy công tác cải cách nhân sự lần này, có thể thuận lợi chấp hành phương án quyết sách của tỉnh ủy, căn bản cho ra những tác dụng khó thể đo lường.
Diêu Trung Tắc khích lệ Vương Tử Quân cũng không phải là hắn yêu mến Vương Tử Quân, ngược lại muốn dùng phương pháp này để tự bào chữa. Dù sao Vương Tử Quân cũng có công lao ở phương diện cải cách nhân sự lần này, căn bản là thứ mà không ai xóa đi được. Cho dù hắn mua danh chuộc tiếng thì cũng khó thể nào nuốt sạch công lao, cũng phải suy nghĩ một chút cho người khác.
Lúc này Diêu Trung Tắc tán dương Vương Tử Quân trước mặt lãnh đạo trung ương, như vậy không những lưu lại hình tượng nhìn xa trông rộng, còn có thể nói là cực kỳ bao dung và nâng đỡ thủ hạ. Có một vị lãnh đạo ái tài như vậy, khi báo cáo cũng không quên nâng đớ thuộc hạ, sao có thể là người ghen ghét hiền tài?
Dù sao thì đến nước này xem như Diêu Trung Tắc cực kỳ thành công, cho dù sau này có người nói đó là công lao của Vương Tử Quân, Diêu Trung Tắc cũng không thiếu công lao của mình.
Khi Diêu Trung Tắc nói về Vương Tử Quân, vẻ mặt lãnh đạo số hai căn bản dễ chịu hơn một chút. Lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân ở phía sau rồi cười nói: - Tôi nghe nói ban ngành Nam Giang cực kỳ đoàn kết, hôm nay nhìn qua quả nhiên không tệ, mọi người xem như đồng lòng vì mục tiêu chung, cực kỳ tốt.
Diệp Thừa Dân lúc này dùng ánh mắt có chút căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, hắn sợ Vương Tử Quân trẻ tuổi bồng bột, nhìn thấu trò mèo của Diêu Trung Tắc, nhịn không được cảm giác trong lòng, quyết định vạch trần Diêu Trung Tắc. Làm như vậy thì người xấu hổ không chỉ là Diêu Trung Tắc, còn là một người lãnh đạo đứng đầu như Diệp Thừa Dân.
/1843
|