Tên đàn ông ngồi trên xe nhìn thấy người đẹp bên dưới đang cầm tay một tên khác, thế là không khỏi cảm thấy bực mình: - Này, làm bẩn xe của tôi, cũng không muốn đền bù mà muốn chạy đi sao?
- Này, nói cho các người biết, xe của tôi hơn hai triệu, không cho ra một câu nói rõ ràng thì khó thể đi được.
Vương Tử Quân không quan tâm đến tên kia, hắn kéo Trương Lộ Giai đi về. Tên đàn ông bên kia thấy hai người Vương Tử Quân đi về phía một chiếc Hummer, thế là không thèm quan tâm mà dùng giọng khiêu khích nói: - À, cũng là người có tiền, như vậy thì bồi thường đi.
Người này có lẽ có chút địa vị, nếu không cũng không chạy xe thể thao xa hoa như vậy, Vương Tử Quân cũng không muốn so đo với đối phương, thế nên nhanh chóng lên xe.
Người đàn ông kia cho rằng Vương Tử Quân định bỏ chạy, thế là nhanh chóng lên xe chặn hai người kia lại. Đúng lúc này hắn thấy thứ gì đó bay đến cửa sổ xe.
- Cầm lấy số tiền này rồi cút đi. Một âm thanh vang lên, một xấp nhân dân tệ rất dày đập lên đầu tên đàn ông chạy xe thể thao, mà chiếc xe Hummer phía bên kia cũng chạy đi như bay.
- Hừ, thằng khốn, đừng để tao bắt được chúng mày, mà chúng mày có chạy đằng trời. Tên đàn ông kia đỏ mặt tía tai rồi gầm lên một tiếng.
Khi tên đàn ông định gọi điện thoại xin trợ giúp, đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên. Hắn nhìn số điện thoại biểu hiện trên màn hình, chợt tỏ ra ỉu xìu, sau đó nghe máy: - Bố, con là Tiểu Long, ngài có chuyện gì không?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bực mình: - Cậu lại chạy đi đâu vậy? Mau chuẩn bị đến đây, chú Triệu đã đến, nếu như lần này không thành công, như vậy thì cậu chuẩn bị sẵn sàng đi.
- Bố, không phải mai mới là ngày mừng thọ ông Hách sao, cần gì phải nhanh chóng như vậy? Tên đàn ông không dám phản bác lời nói của bố mình, thế nhưng không khỏi lầm bầm một câu.
- Cậu quản nhiều như vậy làm gì, mau chạy đến đây. Người ở đầu dây bên kia nói một câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Mặc dù có chút không cam lòng thế nhưng tên đàn ông trẻ tuổi vẫn hổn hển chạy về phía sân bay. Sau khi đi được một đoạn thì cảm thấy tâm ý có chút bực mình, thế là dứt khoát gọi điện thoại: - Cục trưởng Lưu, có một tên khốn ăn xong vứt rác lên xe của tôi, kẻ gây tai họa đã bỏ chạy, anh cần phải giúp tôi hả giận...
- À, là một tên chạy chiếc Hummer, biển số không quá rõ ràng, anh xem rồi xử lý dùm.
Vương Tử Quân lái xe khá nhanh, liên tục vượt qua vài chiếc xe. Trương Lộ Giai ở bên cạnh cười lớn giống như một người phụ nữ hạnh phúc.
- Đàn ông có tiền thì đồi bại, phụ nữ đồi bại vì tiền, xem ra lời nói này cũng không giả. Chị thấy cậu vừa rồi lấy tiền đập lên đầu tên kia, căn bản là rất tiêu sái.
Vương Tử Quân cười cười, vừa rồi hắn có chút hăng hái. Hắn đã làm quan đến vị trí hiện tại, không ngờ mình lại có thể cho ra hành động như vậy.
- Có lẽ tiểu tử kia rất tức giận, chỉ sợ cái xe này sẽ bị bắt mất.
Trương Lộ Giai dùng giọng không cho là đúng cười ha hả nói: - Không có việc gì, xe này của Thiên Tâm, cậu ấy sẽ nghĩ biện pháp để lấy nó về.
Vương Tử Quân mới hiểu vì sao Trương Lộ Giai lại chạy một chiếc xe như vậy. Dưới sự chỉ dẫn của Trương Lộ Giai, chỉ một lát sau Vương Tử Quân đã lái xe đến một khu biệt thự, nơi này có kiến trúc châu Âu, nhìn qua cực kỳ tinh xảo.
Sau khi đi vào phòng thì Trương Lộ Giai giống như một tiểu phu nhân, nàng để Vương Tử Quân ngồi ở phòng khách xem tivi, ngay sau đó lại chạy ngay đến nhà bếp để loay hoay đồ ăn, Vương Tử Quân dùng giọng tò mò nói: - Biệt thự này cũng của Thiên Tâm sao?
- À, Thiên Tâm căn bản thích hưởng thụ, biết rõ chị đến thì căn bản đưa chìa khóa biệt thự. Trương Lộ Giai cười ngọt ngào, nàng dùng nụ hôn trả lời hắn.
Vương Tử Quân bị tình cảm của Vương Tử Quân bao vây lấy người, đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thấy đó là một dãy số lạ, thế là có chút do dự. Sau đó hắn nghe máy: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Triệu Thái Sóc, ngài khi nào thì đến Vân Mặc? Tôi muốn đưa ngài đi đón gió tẩy trần. Mặc dù Triệu Thái Sóc có cùng vai vế với Vương Quang Vinh, thế nhưng lại không bày ra tư thế của một người trưởng bối, nói chuyện rất khiêm tốn.
Vương Tử Quân nở nụ cười với sự khách khí của Triệu Thái Sóc: - Chú Triệu, hôm nay tôi có xã giao, ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói sau.
Triệu Thái Sóc bên kia đồng ý hai tiếng, sau đó cúp điện thoại, lúc này trên mặt hắn có vài phần tiếc nuối.
- Bố, người này vẫn không hiểu chuyện, cũng không nể mặt mình, ngài còn quan tâm đến anh ta làm cái quái gì nữa? Đứng bên cạnh Triệu Thái Sóc là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nàng cao hơn mét bảy, nhìn qua có chút kiêu ngạo khinh người.
Triệu Thái Sóc căn bản rất sủng ái cô con gái của mình, hắn dùng giọng oán trách nói: - Bây giờ bố chạy qua lại vì cậu ta, hơn nữa người với thân phận như cậu ta, có lẽ có nhiều người có tâm tư giống như bố, cậu ấy khó thể nào dứt người ra được.
- Hừ, có gì mà đặc biệt hơn người, chẳng lẽ có ba đầu sáu tay sao? Cô gái dùng ánh mắt khinh thường nhìn bố mình rồi hừ lạnh một tiếng nói.
- Được rồi, đừng nói những lời này nữa. Triệu Thái Sóc nhìn thoáng qua bộ dạng cung kính của đám nhân viên phục vụ, sau đó nói: - Chú Lộ của con hẹn bố dùng cơm, chúng ta sang bên đó thôi.
Khi nhóm người Triệu Thái Sóc đi đến cửa phòng thì gặp mặt một người đàn ông trung niên không cao nhưng cực kỳ có khí thế, người này đón chào với gương mặt tràn đầy nụ cười. Người này đưa hai tay bắt chặt tay của Triệu Thái Sóc rồi nói: - Anh Triệu, anh em chúng ta đã vài ngày không tụ tập với nhau, hôm nay phải không say không về mới được.
- Ha ha ha, khó có được cơ hội chủ tịch Lộ hào hứng như vậy, hôm nay xem như tôi liều mình cùng quân tử.
- Ôi, anh nói vậy thì chẳng khác nào xa lạ rồi? Chủ tịch Lộ nói, sau đó nhìn thoáng qua cô gái đứng sau lưng Triệu Thái Sóc, lại dùng giọng thân thiết hỏi: - Đây là Mính Mính có phải không? Lần trước chú đến thì cháu mới học cấp hai, bây giờ mới đó mà đã là cô gái lớn rồi.
Tuy Triệu Mính Mính rất kiêu ngạo, thế nhưng nàng cũng là một người có ánh mắt. Lúc này đối diện với phó chủ tịch thường vụ Lộ, nàng căn bản cung kính nói: - Chào chú Lộ.
Chủ tịch Lộ cười ha hả nói: - Lần này chú đến quá vội vàng, căn bản không chuẩn bị lễ vật cho cháu. Thế này đi, cháu ở thành phố Vân Mặc vừa ý thứ gì thì cứ nói, chú nhất định sẽ làm cháu thỏa mãn.
- Tiểu Long, đến ra mắt chú Triệu, cũng gặp mặt em Mính Mính. Lộ Binh Chương nói rồi quay sang nói với cậu thanh niên đi phía sau.
nếu có mặt Vương Tử Quân ở chỗ này, chắc chắn sẽ không xa lạ với tên thanh niên kia. Nhưng lúc này tên thanh niên cũng không còn có khí chất bạo ngược như vừa rồi, hắn ăn mặc thẳng thớm, ăn nói không tầm thường, căn bản có vài phần khí chất của một người đàn ông đẹp trai phong độ.
Chào Mính Mính, tôi là Lộ Kiếm Long, chúng ta từng gặp mặt khi đi học ở thủ đô. Triệu Mính Mính khẽ gật đầu với Lộ Kiếm Long, nàng nở nụ cười rụt rè, cũng không nói lời nào. Triệu Thái Sóc và Lộ Binh Chương đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thầm hiểu, thế là nở nụ cười thỏa mãn.
- Anh Triệu, đây cũng không phải chỗ nói chuyện, tôi đã sắp xếp xong, chúng ta vào nghỉ ngơi một chút, sau đó mời anh nếm thử đặc sản của thành phố Vân Mặc.
Lộ Binh Chương và Triệu Thái Sóc cùng nhau đi trên đường dành cho khách quý, bên ngoài có hai chiếc xe, một chiếc xe Audi màu đen biển số 4445, một chiếc còn lại là Lamborghini của Lộ Kiếm Long. Khi thấy ánh mắt của Triệu Thái Sóc rơi lên chiếc xe của con mình, Lộ Binh Chương cười nói: - Ông ngoại căn bản là làm hư Long Long, năm trước đã mua nó làm quà sinh nhật cho cháu.
- Ha ha ha, con trai thì nên có một chiếc xe tốt. Triệu Thái Sóc biết rõ bố vợ của Lộ Binh Chương là một ông chủ bất động sản nổi tiếng thành phố Vân Mặc, thế nên một chiếc Lamborghini cũng không tính là gì.
- Mính Mính, con ngồi lên xe của Tiểu Long. Thanh niên đi theo những ông già như chúng tôi cũng không hay gì.
Triệu Mính Mính cũng không muốn bị cha giám thị, lúc này nghe thấy Lộ Binh Chương sắp xếp như vậy, thế là cũng không khách khí mà leo lên chiếc xe của Lộ Kiếm Long.
Khi chuẩn bị mở cửa xe, Triệu Mính Mính thấy vết bẩn trên kính xe, thế là nàng không khỏi giật mình hỏi: - Ai làm bẩn thế này, đúng là khó coi.
Lộ Binh Chương và Triệu Thái Sóc chuẩn bị lên xe, lúc này nghe thấy Triệu Mính Mính nói vậy thì có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía bên này.
Lộ Kiếm Long tất nhiên không chịu nói thật, hắn mở miệng qua loa giải thích: - Vừa rồi đi trên đường có một chiếc xe bị cảnh sát giao thông chặn lại, nhưng người kia muốn bỏ chạy, thế cho nên có hơi va quẹt lên xe của anh.
- Va quẹt lên xe của anh, chỉ sợ cả đời người ta cũng không bồi thường được. Triệu Mính Mính dùng giọng ngạo mạn nói.
- Nhìn hắn ta rất đáng thương, thế cho nên anh cho người ta đi. Lộ Kiếm Long dùng giọng hời hợt nói.
Lộ Binh Chương cảm thấy vui mừng vì sự rộng lượng của con mình, hắn gật đầu thỏa mãn, sau đó cùng Triệu Thái Sóc leo lên xe. Xe trực tiếp thông qua con đường dành cho khách quý chạy về phía nội thành Vân Mặc.
- Anh Triệu, người kia đáng giá để anh phải chạy qua lại vậy sao? Lộ Binh Chương lên xe rồi đi thẳng vào vấn đề.
- Tôi cùng cậu ấy tiếp xúc không quá nhiều, thế nhưng người trẻ tuổi của Vương gia này căn bản không phải vật trong ao. Trước bốn mươi đã bò lên vị trí hiện tại, có thể nói là người bình thường không thể nào làm được. Hơn nữa trước mắt người này rất thân với lãnh đạo trung ương, tương lai căn bản rất rộng. Lúc này trong tỉnh Nam Giang có bao nhiêu người đang hướng về phía cậu ấy? Chúng ta là những người có quan hệ gần, nếu như chúng ta không tranh thủ cơ hội lần này, chỉ sợ sẽ hối hận cả đời.
Lộ Binh Chương cũng tin tưởng những lời này của Triệu Thái Sóc, hắn năm nay đã năm mươi hai tuổi, nếu nói về vị trí thì tương đồng với Vương Tử Quân, thậm chí còn có vẻ không bằng, vì dù sao thì cấp bậc của một tỉnh phát triển kinh tế như Nam Giang là rất cao vời.
- Tôi đồng ý với lời đề nghị của anh, nhưng chuyện này cũng không phải chỉ do hai chúng ta quyết định. Ngày mai có được như ước nguyện hay không thì còn phải nhìn vào ý kiến của những người khác. Lộ Binh Chương nói đến đây thì cười ha hả, giống như không có toan tính: - Con đường đi ra sân bay này là do đồng chí Cảnh Dật xây dựng vào năm xưa, bây giờ anh ấy đã đi, thế nhưng lúc này chúng tôi ở lại căn bản là được hưởng lợi khá nhiều.
Với vị trí hiện tại của Triệu Thái Sóc, căn bản đều hiểu rõ tình huống của các thành phố khắp nơi. Hắn biết Lộ Binh Chương cũng không phải là tùy ý nhắc đến điều này, bên trong mơ hồ ẩn giấu một điều kiện.
Vừa rồi Lộ Binh Chương nói đến đồng chí Cảnh Dật, chính là chủ tịch tỉnh Thải Bắc, nghe nói người này sắp được điều động công tác mới. Lộ Binh Chương nói đến đây thì căn bản có ý nghĩa gì? Không cần nói cũng biết.
Hiểu thì hiểu nhưng Triệu Thái Sóc lại nở nụ cười khổ, mặc dù hắn bây giờ đang thu xếp thay cho Vương Tử Quân, thế nhưng tóm lại hắn không có nhiều liên hệ với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn không thể tự tiện làm chủ, cũng không thể thay mặt Vương Tử Quân đồng ý bất kỳ chuyện gì.
Triệu Thái Sóc cũng không muốn làm cho Lộ Binh Chương mất hứng, hắn chỉ cười cười mà không nói điều gì khác. Lộ Binh Chương thấy thế cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này.
Một đêm mưa gió, không khí mùa xuân càng thêm mạnh, Vương Tử Quân nằm trên giường rộng nhìn Trương Lộ Giai đang trang điểm trên đầu giường, hắn cười nói: - Chỉ tham gia một bữa tiệc mừng thọ mà thôi, chị cũng đừng làm khách lấn chủ, cướp mất tất cả hào quang của người ta.
Trương Lộ Giai không nói lời nào, nàng chỉ cẩn thận trang điểm. Ngày hôm qua như giấc mộng với nàng, nàng thật sự chỉ mong sao giấc mộng đó mãi không tỉnh lại.
- Chị ăn cháo, cậu có muốn ăn trứng gà hay thứ gì khác không? Trương Lộ Giai dùng giọng dịu dàng hỏi.
- Tùy chị, làm thứ gì ăn cũng được.
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai đi vào bếp bận rộn làm việc, hắn cảm thấy cực kỳ áy náy. Mối quan hệ của hai người căn bản là không công bằng với Trương Lộ Giai, dựa theo thân phận và truy cầu của mình, sao có thể cho nàng được một gia đình đây?
- Tử Quân, trước khi đến bố có nói cho chị một chuyện, đó là gần đây Triệu Thái Sóc liên hệ với khá nhiều người cùng vai vế, chuẩn bị cung cấp cho cậu một lực lượng mạnh để chèo chống. Chuyện này bố chị cũng không tỏ thái độ, nhưng bố nhờ chị nói với cậu, đó là nghe ý kiến của cậu.
Vương Tử Quân không ngờ Triệu Thái Sóc lại làm ra chuyện như vậy, hắn chỉ chậm rãi ăn cháo, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Trương Lộ Giai nhìn Vương Tử Quân không có phản ứng, thế là có chút tức giận, không khỏi gõ lên đầu hắn: - Em còn chưa mau tỏ thái độ của mình cho rõ ràng, đúng là hoàng thượng không vội mà thái giám đã nôn nóng chết người.
- Được rồi, em biết rồi. Vương Tử Quân an ủi Trương Lộ Giai một câu, sau đó trong đầu chất đầy sự kiện này.
Vương Tử Quân đến chúc thọ Hách lão gia tử, hắn chỉ xem đây là chuyện bình thường. Nhưng sau khi nghe Trương Lộ Giai nói như vậy, hắn mới biết sự việc không đơn giản. Tuy Triệu Thái Sóc không liên hệ nhiều với hắn, thế nhưng căn bản mình trở thành nhân vật chính trong trạng thái bị động.
Khi vị trí tăng cao thì những gì Vương Tử Quân càng hiểu sâu về tầm quan trọng của lực chèo chống với chính mình là gì. Nếu tuyến trên có người coi trọng mình, tuyến dưới có người chống đỡ, như vậy làm quan sẽ như diều gặp gió. Có đôi khi có người bên dưới chèo chống còn tốt hơn so với có người tán thưởng ở bên trên.
Chử Vận Phong ở Nam Giang vì sao có được lực lượng chơi trò cao tay với Diệp Thừa Dân, không phải vì bên dưới có người chèo chống sao?
Lúc này Triệu Thái Sóc làm ra chuyện này, nếu như có thể thành công, như vậy mình sẽ có một lực chèo chống cực đại.
- Này, nói cho các người biết, xe của tôi hơn hai triệu, không cho ra một câu nói rõ ràng thì khó thể đi được.
Vương Tử Quân không quan tâm đến tên kia, hắn kéo Trương Lộ Giai đi về. Tên đàn ông bên kia thấy hai người Vương Tử Quân đi về phía một chiếc Hummer, thế là không thèm quan tâm mà dùng giọng khiêu khích nói: - À, cũng là người có tiền, như vậy thì bồi thường đi.
Người này có lẽ có chút địa vị, nếu không cũng không chạy xe thể thao xa hoa như vậy, Vương Tử Quân cũng không muốn so đo với đối phương, thế nên nhanh chóng lên xe.
Người đàn ông kia cho rằng Vương Tử Quân định bỏ chạy, thế là nhanh chóng lên xe chặn hai người kia lại. Đúng lúc này hắn thấy thứ gì đó bay đến cửa sổ xe.
- Cầm lấy số tiền này rồi cút đi. Một âm thanh vang lên, một xấp nhân dân tệ rất dày đập lên đầu tên đàn ông chạy xe thể thao, mà chiếc xe Hummer phía bên kia cũng chạy đi như bay.
- Hừ, thằng khốn, đừng để tao bắt được chúng mày, mà chúng mày có chạy đằng trời. Tên đàn ông kia đỏ mặt tía tai rồi gầm lên một tiếng.
Khi tên đàn ông định gọi điện thoại xin trợ giúp, đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên. Hắn nhìn số điện thoại biểu hiện trên màn hình, chợt tỏ ra ỉu xìu, sau đó nghe máy: - Bố, con là Tiểu Long, ngài có chuyện gì không?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bực mình: - Cậu lại chạy đi đâu vậy? Mau chuẩn bị đến đây, chú Triệu đã đến, nếu như lần này không thành công, như vậy thì cậu chuẩn bị sẵn sàng đi.
- Bố, không phải mai mới là ngày mừng thọ ông Hách sao, cần gì phải nhanh chóng như vậy? Tên đàn ông không dám phản bác lời nói của bố mình, thế nhưng không khỏi lầm bầm một câu.
- Cậu quản nhiều như vậy làm gì, mau chạy đến đây. Người ở đầu dây bên kia nói một câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Mặc dù có chút không cam lòng thế nhưng tên đàn ông trẻ tuổi vẫn hổn hển chạy về phía sân bay. Sau khi đi được một đoạn thì cảm thấy tâm ý có chút bực mình, thế là dứt khoát gọi điện thoại: - Cục trưởng Lưu, có một tên khốn ăn xong vứt rác lên xe của tôi, kẻ gây tai họa đã bỏ chạy, anh cần phải giúp tôi hả giận...
- À, là một tên chạy chiếc Hummer, biển số không quá rõ ràng, anh xem rồi xử lý dùm.
Vương Tử Quân lái xe khá nhanh, liên tục vượt qua vài chiếc xe. Trương Lộ Giai ở bên cạnh cười lớn giống như một người phụ nữ hạnh phúc.
- Đàn ông có tiền thì đồi bại, phụ nữ đồi bại vì tiền, xem ra lời nói này cũng không giả. Chị thấy cậu vừa rồi lấy tiền đập lên đầu tên kia, căn bản là rất tiêu sái.
Vương Tử Quân cười cười, vừa rồi hắn có chút hăng hái. Hắn đã làm quan đến vị trí hiện tại, không ngờ mình lại có thể cho ra hành động như vậy.
- Có lẽ tiểu tử kia rất tức giận, chỉ sợ cái xe này sẽ bị bắt mất.
Trương Lộ Giai dùng giọng không cho là đúng cười ha hả nói: - Không có việc gì, xe này của Thiên Tâm, cậu ấy sẽ nghĩ biện pháp để lấy nó về.
Vương Tử Quân mới hiểu vì sao Trương Lộ Giai lại chạy một chiếc xe như vậy. Dưới sự chỉ dẫn của Trương Lộ Giai, chỉ một lát sau Vương Tử Quân đã lái xe đến một khu biệt thự, nơi này có kiến trúc châu Âu, nhìn qua cực kỳ tinh xảo.
Sau khi đi vào phòng thì Trương Lộ Giai giống như một tiểu phu nhân, nàng để Vương Tử Quân ngồi ở phòng khách xem tivi, ngay sau đó lại chạy ngay đến nhà bếp để loay hoay đồ ăn, Vương Tử Quân dùng giọng tò mò nói: - Biệt thự này cũng của Thiên Tâm sao?
- À, Thiên Tâm căn bản thích hưởng thụ, biết rõ chị đến thì căn bản đưa chìa khóa biệt thự. Trương Lộ Giai cười ngọt ngào, nàng dùng nụ hôn trả lời hắn.
Vương Tử Quân bị tình cảm của Vương Tử Quân bao vây lấy người, đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thấy đó là một dãy số lạ, thế là có chút do dự. Sau đó hắn nghe máy: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Triệu Thái Sóc, ngài khi nào thì đến Vân Mặc? Tôi muốn đưa ngài đi đón gió tẩy trần. Mặc dù Triệu Thái Sóc có cùng vai vế với Vương Quang Vinh, thế nhưng lại không bày ra tư thế của một người trưởng bối, nói chuyện rất khiêm tốn.
Vương Tử Quân nở nụ cười với sự khách khí của Triệu Thái Sóc: - Chú Triệu, hôm nay tôi có xã giao, ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói sau.
Triệu Thái Sóc bên kia đồng ý hai tiếng, sau đó cúp điện thoại, lúc này trên mặt hắn có vài phần tiếc nuối.
- Bố, người này vẫn không hiểu chuyện, cũng không nể mặt mình, ngài còn quan tâm đến anh ta làm cái quái gì nữa? Đứng bên cạnh Triệu Thái Sóc là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nàng cao hơn mét bảy, nhìn qua có chút kiêu ngạo khinh người.
Triệu Thái Sóc căn bản rất sủng ái cô con gái của mình, hắn dùng giọng oán trách nói: - Bây giờ bố chạy qua lại vì cậu ta, hơn nữa người với thân phận như cậu ta, có lẽ có nhiều người có tâm tư giống như bố, cậu ấy khó thể nào dứt người ra được.
- Hừ, có gì mà đặc biệt hơn người, chẳng lẽ có ba đầu sáu tay sao? Cô gái dùng ánh mắt khinh thường nhìn bố mình rồi hừ lạnh một tiếng nói.
- Được rồi, đừng nói những lời này nữa. Triệu Thái Sóc nhìn thoáng qua bộ dạng cung kính của đám nhân viên phục vụ, sau đó nói: - Chú Lộ của con hẹn bố dùng cơm, chúng ta sang bên đó thôi.
Khi nhóm người Triệu Thái Sóc đi đến cửa phòng thì gặp mặt một người đàn ông trung niên không cao nhưng cực kỳ có khí thế, người này đón chào với gương mặt tràn đầy nụ cười. Người này đưa hai tay bắt chặt tay của Triệu Thái Sóc rồi nói: - Anh Triệu, anh em chúng ta đã vài ngày không tụ tập với nhau, hôm nay phải không say không về mới được.
- Ha ha ha, khó có được cơ hội chủ tịch Lộ hào hứng như vậy, hôm nay xem như tôi liều mình cùng quân tử.
- Ôi, anh nói vậy thì chẳng khác nào xa lạ rồi? Chủ tịch Lộ nói, sau đó nhìn thoáng qua cô gái đứng sau lưng Triệu Thái Sóc, lại dùng giọng thân thiết hỏi: - Đây là Mính Mính có phải không? Lần trước chú đến thì cháu mới học cấp hai, bây giờ mới đó mà đã là cô gái lớn rồi.
Tuy Triệu Mính Mính rất kiêu ngạo, thế nhưng nàng cũng là một người có ánh mắt. Lúc này đối diện với phó chủ tịch thường vụ Lộ, nàng căn bản cung kính nói: - Chào chú Lộ.
Chủ tịch Lộ cười ha hả nói: - Lần này chú đến quá vội vàng, căn bản không chuẩn bị lễ vật cho cháu. Thế này đi, cháu ở thành phố Vân Mặc vừa ý thứ gì thì cứ nói, chú nhất định sẽ làm cháu thỏa mãn.
- Tiểu Long, đến ra mắt chú Triệu, cũng gặp mặt em Mính Mính. Lộ Binh Chương nói rồi quay sang nói với cậu thanh niên đi phía sau.
nếu có mặt Vương Tử Quân ở chỗ này, chắc chắn sẽ không xa lạ với tên thanh niên kia. Nhưng lúc này tên thanh niên cũng không còn có khí chất bạo ngược như vừa rồi, hắn ăn mặc thẳng thớm, ăn nói không tầm thường, căn bản có vài phần khí chất của một người đàn ông đẹp trai phong độ.
Chào Mính Mính, tôi là Lộ Kiếm Long, chúng ta từng gặp mặt khi đi học ở thủ đô. Triệu Mính Mính khẽ gật đầu với Lộ Kiếm Long, nàng nở nụ cười rụt rè, cũng không nói lời nào. Triệu Thái Sóc và Lộ Binh Chương đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thầm hiểu, thế là nở nụ cười thỏa mãn.
- Anh Triệu, đây cũng không phải chỗ nói chuyện, tôi đã sắp xếp xong, chúng ta vào nghỉ ngơi một chút, sau đó mời anh nếm thử đặc sản của thành phố Vân Mặc.
Lộ Binh Chương và Triệu Thái Sóc cùng nhau đi trên đường dành cho khách quý, bên ngoài có hai chiếc xe, một chiếc xe Audi màu đen biển số 4445, một chiếc còn lại là Lamborghini của Lộ Kiếm Long. Khi thấy ánh mắt của Triệu Thái Sóc rơi lên chiếc xe của con mình, Lộ Binh Chương cười nói: - Ông ngoại căn bản là làm hư Long Long, năm trước đã mua nó làm quà sinh nhật cho cháu.
- Ha ha ha, con trai thì nên có một chiếc xe tốt. Triệu Thái Sóc biết rõ bố vợ của Lộ Binh Chương là một ông chủ bất động sản nổi tiếng thành phố Vân Mặc, thế nên một chiếc Lamborghini cũng không tính là gì.
- Mính Mính, con ngồi lên xe của Tiểu Long. Thanh niên đi theo những ông già như chúng tôi cũng không hay gì.
Triệu Mính Mính cũng không muốn bị cha giám thị, lúc này nghe thấy Lộ Binh Chương sắp xếp như vậy, thế là cũng không khách khí mà leo lên chiếc xe của Lộ Kiếm Long.
Khi chuẩn bị mở cửa xe, Triệu Mính Mính thấy vết bẩn trên kính xe, thế là nàng không khỏi giật mình hỏi: - Ai làm bẩn thế này, đúng là khó coi.
Lộ Binh Chương và Triệu Thái Sóc chuẩn bị lên xe, lúc này nghe thấy Triệu Mính Mính nói vậy thì có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía bên này.
Lộ Kiếm Long tất nhiên không chịu nói thật, hắn mở miệng qua loa giải thích: - Vừa rồi đi trên đường có một chiếc xe bị cảnh sát giao thông chặn lại, nhưng người kia muốn bỏ chạy, thế cho nên có hơi va quẹt lên xe của anh.
- Va quẹt lên xe của anh, chỉ sợ cả đời người ta cũng không bồi thường được. Triệu Mính Mính dùng giọng ngạo mạn nói.
- Nhìn hắn ta rất đáng thương, thế cho nên anh cho người ta đi. Lộ Kiếm Long dùng giọng hời hợt nói.
Lộ Binh Chương cảm thấy vui mừng vì sự rộng lượng của con mình, hắn gật đầu thỏa mãn, sau đó cùng Triệu Thái Sóc leo lên xe. Xe trực tiếp thông qua con đường dành cho khách quý chạy về phía nội thành Vân Mặc.
- Anh Triệu, người kia đáng giá để anh phải chạy qua lại vậy sao? Lộ Binh Chương lên xe rồi đi thẳng vào vấn đề.
- Tôi cùng cậu ấy tiếp xúc không quá nhiều, thế nhưng người trẻ tuổi của Vương gia này căn bản không phải vật trong ao. Trước bốn mươi đã bò lên vị trí hiện tại, có thể nói là người bình thường không thể nào làm được. Hơn nữa trước mắt người này rất thân với lãnh đạo trung ương, tương lai căn bản rất rộng. Lúc này trong tỉnh Nam Giang có bao nhiêu người đang hướng về phía cậu ấy? Chúng ta là những người có quan hệ gần, nếu như chúng ta không tranh thủ cơ hội lần này, chỉ sợ sẽ hối hận cả đời.
Lộ Binh Chương cũng tin tưởng những lời này của Triệu Thái Sóc, hắn năm nay đã năm mươi hai tuổi, nếu nói về vị trí thì tương đồng với Vương Tử Quân, thậm chí còn có vẻ không bằng, vì dù sao thì cấp bậc của một tỉnh phát triển kinh tế như Nam Giang là rất cao vời.
- Tôi đồng ý với lời đề nghị của anh, nhưng chuyện này cũng không phải chỉ do hai chúng ta quyết định. Ngày mai có được như ước nguyện hay không thì còn phải nhìn vào ý kiến của những người khác. Lộ Binh Chương nói đến đây thì cười ha hả, giống như không có toan tính: - Con đường đi ra sân bay này là do đồng chí Cảnh Dật xây dựng vào năm xưa, bây giờ anh ấy đã đi, thế nhưng lúc này chúng tôi ở lại căn bản là được hưởng lợi khá nhiều.
Với vị trí hiện tại của Triệu Thái Sóc, căn bản đều hiểu rõ tình huống của các thành phố khắp nơi. Hắn biết Lộ Binh Chương cũng không phải là tùy ý nhắc đến điều này, bên trong mơ hồ ẩn giấu một điều kiện.
Vừa rồi Lộ Binh Chương nói đến đồng chí Cảnh Dật, chính là chủ tịch tỉnh Thải Bắc, nghe nói người này sắp được điều động công tác mới. Lộ Binh Chương nói đến đây thì căn bản có ý nghĩa gì? Không cần nói cũng biết.
Hiểu thì hiểu nhưng Triệu Thái Sóc lại nở nụ cười khổ, mặc dù hắn bây giờ đang thu xếp thay cho Vương Tử Quân, thế nhưng tóm lại hắn không có nhiều liên hệ với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn không thể tự tiện làm chủ, cũng không thể thay mặt Vương Tử Quân đồng ý bất kỳ chuyện gì.
Triệu Thái Sóc cũng không muốn làm cho Lộ Binh Chương mất hứng, hắn chỉ cười cười mà không nói điều gì khác. Lộ Binh Chương thấy thế cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này.
Một đêm mưa gió, không khí mùa xuân càng thêm mạnh, Vương Tử Quân nằm trên giường rộng nhìn Trương Lộ Giai đang trang điểm trên đầu giường, hắn cười nói: - Chỉ tham gia một bữa tiệc mừng thọ mà thôi, chị cũng đừng làm khách lấn chủ, cướp mất tất cả hào quang của người ta.
Trương Lộ Giai không nói lời nào, nàng chỉ cẩn thận trang điểm. Ngày hôm qua như giấc mộng với nàng, nàng thật sự chỉ mong sao giấc mộng đó mãi không tỉnh lại.
- Chị ăn cháo, cậu có muốn ăn trứng gà hay thứ gì khác không? Trương Lộ Giai dùng giọng dịu dàng hỏi.
- Tùy chị, làm thứ gì ăn cũng được.
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai đi vào bếp bận rộn làm việc, hắn cảm thấy cực kỳ áy náy. Mối quan hệ của hai người căn bản là không công bằng với Trương Lộ Giai, dựa theo thân phận và truy cầu của mình, sao có thể cho nàng được một gia đình đây?
- Tử Quân, trước khi đến bố có nói cho chị một chuyện, đó là gần đây Triệu Thái Sóc liên hệ với khá nhiều người cùng vai vế, chuẩn bị cung cấp cho cậu một lực lượng mạnh để chèo chống. Chuyện này bố chị cũng không tỏ thái độ, nhưng bố nhờ chị nói với cậu, đó là nghe ý kiến của cậu.
Vương Tử Quân không ngờ Triệu Thái Sóc lại làm ra chuyện như vậy, hắn chỉ chậm rãi ăn cháo, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Trương Lộ Giai nhìn Vương Tử Quân không có phản ứng, thế là có chút tức giận, không khỏi gõ lên đầu hắn: - Em còn chưa mau tỏ thái độ của mình cho rõ ràng, đúng là hoàng thượng không vội mà thái giám đã nôn nóng chết người.
- Được rồi, em biết rồi. Vương Tử Quân an ủi Trương Lộ Giai một câu, sau đó trong đầu chất đầy sự kiện này.
Vương Tử Quân đến chúc thọ Hách lão gia tử, hắn chỉ xem đây là chuyện bình thường. Nhưng sau khi nghe Trương Lộ Giai nói như vậy, hắn mới biết sự việc không đơn giản. Tuy Triệu Thái Sóc không liên hệ nhiều với hắn, thế nhưng căn bản mình trở thành nhân vật chính trong trạng thái bị động.
Khi vị trí tăng cao thì những gì Vương Tử Quân càng hiểu sâu về tầm quan trọng của lực chèo chống với chính mình là gì. Nếu tuyến trên có người coi trọng mình, tuyến dưới có người chống đỡ, như vậy làm quan sẽ như diều gặp gió. Có đôi khi có người bên dưới chèo chống còn tốt hơn so với có người tán thưởng ở bên trên.
Chử Vận Phong ở Nam Giang vì sao có được lực lượng chơi trò cao tay với Diệp Thừa Dân, không phải vì bên dưới có người chèo chống sao?
Lúc này Triệu Thái Sóc làm ra chuyện này, nếu như có thể thành công, như vậy mình sẽ có một lực chèo chống cực đại.
/1843
|