Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1369: Đại cục không thể loạn, chủ lưu không thể ném

/1843


Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ vì lời nói của Hoắc Quang Lĩnh, dù sao thì người sáng suốt cũng nhìn thấy rõ căn nguyên sự việc nằm ở chỗ mình. Nếu Hoắc Quang Lĩnh muốn sớm làm ra thành tích, như vậy cần phải đi qua cửa ải của mình.

- Giúp đỡ công tác của bí thư Hoắc chính là nhiệm vụ của tôi, bí thư ngài có gì cần thì cứ nói, tôi tuyệt đối không bao giờ giữ lại.

Sau khi Hoắc Quang Lĩnh cúp điện thoại được nửa giờ, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã lập ra tổ chuyên án để xử lý sự kiện cầu đường ở thành phố Lộc Hồ.

Khi một số người ở thành phố Lộc Hồ đang cảm thấy thấp thỏm lo lâu vì tổ chuyên án trên tỉnh ủy, lúc này có một người đi đến cổng ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Người này đi bộ đến, sau khi vào cửa thì bảo vệ đã hỏi ngay: - Đồng chí, anh tìm ai vậy?

- Tôi tìm...Tìm bí thư Hoắc. Người kia vốn có tâm sự nặng nề, lúc này thấy bảo vệ hỏi thì ngẩn người, sau đó trầm giọng nói.

Tên bảo vệ công tác ở ủy ban kỷ luật lâu năm, hắn tất nhiên sẽ luyện ra cặp mắt tinh anh. Hắn nhìn bộ dạng và cách ăn mặc của đối phương, thấy không giống với một người đến kêu oan bình thường. Nhưng mặc kệ thân phận của người này đặc thù thế nào, hắn cũng không cho đối phương tùy ý đi vào bên trong.

- Bí thư Hoắc bận rộn nhiều việc, cũng không nhất định ở trong phòng làm việc. Nếu anh muốn gặp mặt bí thư Hoắc, căn bản là không dễ dàng. Nếu anh có vấn đề gì cần phản ánh, anh có thể đến phòng văn thư, anh đến đó nói rõ tình huống thì căn bản có hiệu quả giống như đến phản ánh vấn đề với bí thư Hoắc.

Người kia nhìn thoáng qua phòng khách của phòng văn thư, hắn lắc đầu nói: - Anh, làm phiền anh thông báo cho phó bí thư chủ trì công tác một tiếng, nói là chủ tịch Lý Thuận Khanh của thành phố Lộc Hồ có vài vấn đề cần phản ánh.

Tên bảo vệ chợt ngây cả người, hắn không ngờ người đến chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Lộc Hồ là Lý Thuận Khanh, đây là một cán bộ cấp bậc phó giáo sư sở. Trước đây những người thế này đến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy thì thường cực kỳ uy phong, căn bản có hẹn trước với lãnh đạo, sao bây giờ đối phương lại đi đến với bộ dạng mất hồn mất vía như vậy?

Mặc dù cực kỳ nghi hoặc nhưng tên bảo vệ cổng cũng không dám coi thường chuyện này, hắn nhanh chóng gọi điện thoại đi. Vài phút sau có vài nhân viên công tác từ trong văn phòng đi ra, đi đầu chính là một vị chủ nhiệm của phòng giám sát số hai. Người kia thấy Lý Thuận Khanh thì chợt kinh ngạc, sau đó nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn: - Chủ tịch Lý, hoan nghênh, hoan nghênh.

Lý Vận Khanh có quen biết vị chủ nhiệm kia, hắn nhìn vài nhân viên công tác đứng bên cạnh, sau đó cười khổ một tiếng nói: - Lãnh đạo, anh cũng không cần phải nói lời hoan nghênh, nếu khong phải không còn đường để đi, tôi cũng không đến chỗ này của ngài.

Vị chủ nhiệm kia cười cười, sau đó trực tiếp đưa Lý Vận Khanh đến phòng làm việc của mình. Lý Vận Khanh đi vào ủy ban kỷ luật tỉnh ủy mà cũng không đi ra, nhưng tin tức này lại được truyền ra quá nhanh, đó là Lý Vận Khanh chủ động đên ủy ban kỷ luật để khai báo về vấn đề của mình.

Tin tức này giống như một đại dịch nhanh chóng lan tràn trong thời gian rất ngắn, hầu như ngay sau đó thì những người có vị trí và thân phận trong tỉnh Nam Giang đều đã biết tin tức này. Đối mặt với tin tức này thì nhiều người chọn phương án bảo trì trầm mặc, những người này đều hiểu đây mới chỉ là bắt đầu, khi mà tấm màn ở thành phố Lộc Hồ bị xé toạc ra, ngay sau đó chính là những câu hỏi về phương diện cải cách nhân sự của thành phố Lộc Hồ.

Không ai tin Vương Tử Quân sẽ nương tay ở sự kiện này. Lúc này các thành phố tương quan trong tỉnh cũng đang dùng ánh mắt thỏ khóc cáo để chú tâm quan sát, chờ đợi kết quả của sự việc.

Tốt nhất chính là phương án giết gà dọa khỉ, căn bản làm cho biết bao người phải giật mình sợ hãi. bí thư Trịnh Trường Quảng của thành phố Linh Hà cũng có chút cảm khái, lúc này hắn cảm thấy may mắn vì thái độ giữ lại của mình ở phương diện khảo hạch cán bộ cuối năm, nếu không thì người không may vào sự kiện này chính là mình.

Khi Trịnh Trường Quảng đang chú ý đến những tin tức này, thư ký nhanh chóng đi đến, trong tay cầm một phần tư liệu, lại dùng giọng kinh hoảng báo cáo một tin tức.

"Xói mòn tài sản công trong công tác cải tạo nhà máy thép Linh Hà!" Một bài báo đưa tin về tình huống cải tạo nhà máy thép Linh Hà, những gì được viết trong tờ báo căn bản là quá rõ ràng đối với Trịnh Trường Quảng.

Trịnh Trường Quảng nhìn những dòng chữ của bài báo mà không khỏi cảm thấy tay chân lạnh buốt, đầu óc choáng váng. Hắn cảm thấy lúc này nhất định có người đối nghịch với mình, nếu không thì sao vào thời điểm mấu chốt thế này sẽ xuất hiện vấn đề?

Chẳng lẽ Vương Tử Quân cảm thấy giết thành phố Lộc Hồ là chưa đã tay, thế là phải kéo cả Linh Hà của mình vào? Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Trịnh Trường Quảng, thế là trái tim không khỏi chạy lên cuống họng.

Mặc dù Trịnh Trường Quảng cũng không tham dự vào phương diện thay đổi chế độ của công ty thép Linh Hà, thế nhưng cũng giống như sự kiện ở thành phố Lộc Hồ, nếu bộc phát sẽ nhất định mang theo rất nhiều bùn. Khi đó Trịnh Trường Quảng cũng giống như Hậu Đại Hảo, sẽ phải gánh vác trách nhiệm trên vai.

Không chừng vị trí này căn bản không thể nào ngồi được nữa. Tuy bây giờ Vương Tử Quân chưa hẳn là người quyết định đại cục Nam Giang, thế nhưng cải cách nhân sự là một chính sách cực kỳ quan trọng của tỉnh ủy, chính mình có vấn đề, người bảo vệ mình cũng không còn nhiều.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Trịnh Trường Quảng cảm thấy trong lòng đầy oán khí. Khi hắn chuẩn bị ném văn kiện lên bàn, thư ký lại đưa một văn kiện đã được đóng dấu đi đến nói: - Bí thư Trịnh, đây là tình huống về một vài thành phố khác, ngài xem qua một chút.

Trịnh Trường Quảng tiện tay nhận lấy xem xét, sau khi nhìn thoáng qua thì ánh mắt dựng ngược lên. Hắn thấy bên trong có viết "Tự ý mở rộng diện tích xây dựng của khu dân cư thành phố Lâm Hồ!", "Chuyển đổi sai mục đích sử dụng đất ở thành phố Ô Phổ!"...

Trịnh Trường Quảng nhìn những bài viết này mà đầu óc căng cứng trở nên linh hoạt, hắn xem xét kỹ càng một lượt, sau đó tất cả chợt hiện ra trong lòng.

Nếu như nói sự kiện liên quan đến thành phố Lộc Hồ có tám phần ảnh hưởng của Vương Tử Quân, như vậy chuyện này hắn cảm thấy không liên quan đến Vương Tử Quân. Thực tế thì sự việc này diễn ra, hắn không tin không có người đang giật dây ở phía sau.

Trịnh Trường Quảng nghĩ đến những gì đang tồn tại mà không khỏi cảm thấy hai chân lạnh giá. Hắn cảm thấy mình không có tư cách tham gia vào trường đấu tranh này, bây giờ mọi người đều có vấn đề, chủ yếu là phải xem kẻ nào đang giật dây bên trong.

Thật sự có không ít người có tâm tư giống như Trịnh Trường Quảng, tâm tính này càng làm cho các thành phố trong tỉnh Nam Giang được bao phủ trong tâm tư táo bạo, bọn họ đều là người lão luyện trong quan trường, bọn họ đều hiểu lúc này động không bằng tĩnh.

Đám lãnh đạo chư hầu một phương trong tỉnh Nam Giang có thể lấy tĩnh khắc động, thế nhưng một người là bí thư tỉnh ủy như Diệp Thừa Dân thì căn bản không thể nào an tĩnh được. Lúc này lão có thể nói nhìn rõ tất cả, Vương Tử Quân vốn cho ra một hành vi giết gà dọa khỉ, thế nhưng cục diện lúc này là mọi người cùng ra tay xử lý lẫn nhau, căn bản là quá rối.

Tuy nhìn qua thì thấy đây là sự kiện mà Vương Tử Quân cung cấp điểm dừng cơ sở, thế nhưng chỉ cần là người không ngốc thì biết cái gì gọi là khó thể nào làm cho nhiều người tức giận. Nếu truy cứu tất cả trách nhiệm của tất cả sự việc đang diễn ra, như vậy kết quả cuối cùng là cực kỳ đáng sợ, dù là Diệp Thừa Dân cũng không thể gánh chịu được.

Sau khi suy xét lợi hại thì Diệp Thừa Dân càng phải chú tâm xem xét, sau đó lão gọi Vương Tử Quân vào trong phòng làm việc của mình. Dù sao thì xử lý chuyện này cũng liên quan trực tiếp đến ý kiến của Vương Tử Quân.

- Trưởng phòng Tử Quân, cậu đã xem qua những thông tin trên mặt báo thời gian gần đây chưa? Diệp Thừa Dân không thèm khách sáo với Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng thì lão trực tiếp nói rõ vấn đề.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bí thư Diệp, tôi đã xem qua.

Diệp Thừa Dân nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng càng thêm tán thưởng. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết có bao nhiêu nguy hiểm sau lưng, Vương Tử Quân rốt cuộc ở vào trạng thái như thế nào, nếu anh không có vị trí nhất định thì căn bản không thể nào biết được. Sự kiện lúc này là quá lớn, có thắng lợi nhưng sẽ có rối loạn, nếu thật sự là như vậy thì càng không ra gì.

- Cậu cảm thấy nên làm gì bây giờ? Diệp Thừa Dân nói ra tám chữ này thì không khỏi nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, hai mắt giống như nhìn thấu tâm tư của Vương Tử Quân.

- Bí thư Diệp, bây giờ xuất hiện quá nhiều tình huống, điều này nói rõ tỉnh Nam Giang chúng ta phát triển kinh tế và vẫn tồn tại không ít lỗ hổng. Mặc dù khuyết điểm không che hết ưu điểm, thế nhưng nếu không xử lý những vấn đề này sẽ liên quan đến cục diện ổn định phát triển kinh tế của tỉnh. Thành tích không chạy đi mất, nhưng không điều tra vấn đề gthif sẽ không thể nào làm cho đồng chí của mình được trong sạch, đồng thời cũng không thể nương tay với những hành vi làm rối loạn trật tự kỷ cương. Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi dùng ánh mắt nhàn nhạt đối diện với Diệp Thừa Dân. Lúc này Diệp Thừa Dân cũng không tiếp lời Vương Tử Quân, lão lấy ra hai điếu thuốc, ném cho Vương Tử Quân một điếu, sau đó châm cho mình một điếu.

- Trưởng phòng Tử Quân, trước đó rất lâu có một người tặng tôi một câu thế này: Trị nước lớn như nấu cá nhỏ. Diệp Thừa Dân nói rất mơ hồ, thế nhưng ý nghĩa lời nói lại khá rõ ràng. Đó chính là không nên làm loạn đại cục, không nên ném bỏ chủ lưu, tất nhiên đại cục của sự kiện này chính là kết quả khảo hạch cán bộ giữa năm của tỉnh Nam Giang.

Kết quả khảo hạch cán bộ rất tốt, không có vấn đề, nhưng bây giờ mới sau vài ngày thì các thành phố trong tỉnh đều có đủ mọi vấn đề lớn nhỏ. Tuy nó không liên quan trực tiếp đến lãnh đạo đứng đầu thành phố, thế nhưng dù thế nào cũng làm ảnh hưởng thanh danh của các địa phương.

Nhưng nếu tỉnh ủy tiến hành xử phạt tất cả các thành phố, như vậy chỉ sợ sẽ xuất hiện tình huống bắn ngược. Diệp Thừa Dân nói ra điều này cũng chính là hậu quả mà Vương Tử Quân có thể thấy được.

Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc, một lúc lâu sau mới nói: - Bí thư Diệp, tôi căn bản không làm tốt công tác khảo hạch cán bộ giữa năm, tôi đã tỏ ra quá lạc quan khi phỏng đoán thế cục của tỉnh nhà.

Diệp Thừa Dân đưa điếu thuốc lên hít vào một hơi. Lần này lão gọi Vương Tử Quân đến phòng của mình, không phải muốn Vương Tử Quân tự phê bình, vì Vương Tử Quân nhận trách nhiệm cũng không giải quyết được gì, cũng không phải là thứ mà lão tình nguyện tiếp nhận.

Khi Diệp Thừa Dân định mở miệng ngăn căn Vương Tử Quân lên tiếng, chợt nghe Vương Tử Quân khẽ nói: - Vì vậy tôi cảm thấy phải tự phê bình chính mình ở kết quả khảo hạch giữa năm lần này, càng phải rút ra bài học về phương diện tổ chức không chặt chẽ, phải làm ra chuẩn bị để đẩy mạnh công tác cải cách nhân sự.

Vương Tử Quân nói đến đây thì dừng lại một chút: - Bí thư, tôi cảm thấy sở dĩ xuất hiện tình huống này chính là vì các vị trưởng phòng tổ chức công tác trên địa phương của mình quá lâu. Con người không phải thánh hiền, ai mà không có đủ mọi chuyện tương quan? Vì tiến thêm một bước đẩy mạnh công tác, cũng vì muốn bảo vệ đồng chí của mình, tôi đề nghị tỉnh ủy tiến hành điều động các vị trưởng phòng tổ chức đến nhận nhiệm vụ của nhau, tránh tình huống bọn họ xuất hiện nhiều sai lầm.

Điều động nhận nhiệm vụ của nhau, những chữ này rơi vào trong tai làm cho Diệp Thừa Dân thiếu chút nữa thì khạc điếu thuốc ra, thế là một luồng khói cay không khỏi làm cho lão ho khan vài tiếng.

Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, ánh mắt của lão không phải là người thường có thể so sánh được, có thể nói là cực kỳ cao xa. Vương Tử Quân tuy chỉ cho ra một phương án đơn giản, thế nhưng ý nghĩa của nó là gì thì ai cũng biết.

Trong phương diện nhân sự thì người có quyền lực nhất chính là bí thư, sau đó mới là phó bí thư và trưởng phòng tổ chức. Lúc này yêu cầu để cho các vị trưởng phòng tổ chức của các thành phố trong tỉnh nhận nhiệm vụ của nhau, như vậy sẽ làm cho đám người kia phải dựa vào phòng tổ chức tỉnh ủy hơn.

Tuy chỉ có vài phần nương tựa, thế nhưng vị trí trưởng phòng tổ chức của Vương Tử Quân sẽ được nâng lên cao, do đó tăng cường cải cách nhân sự. Thậm chí khi đó sẽ xuất hiện khả năng mà đám người trưởng phòng tổ chức tuyến dưới tăng cường liên hệ với phòng tổ chức tuyến trên...

Mặc dù chỉ có vài chữ thế nhưng muốn phổ biến theo đúng lời nói của Vương Tử Quân cũng không dễ dàng. Nhưng lúc này lại khác, đám trưởng phòng tổ chức vì kết quả khảo hạch cán bộ ở thành phố của mình mà phải nhận trách nhiệm nặng nề, bây giờ căn bản không dám cho ra ý kiến gì khác.

Cũng không ai muốn rời khỏi vị trí hiện tại của mình, nhưng cũng không phải là không thể. Bây giờ sự việc phát triển ra ngoài tầm với, đổi lấy vị trí tương tự ở một thành phố khác, như vậy căn bản có thể làm cho đám người kia dễ tiếp nhận hơn.

- Tất cả đều như vậy sao? Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi một câu.

- Nhưng thành phố Lộc Hồ có hành vi không chịu trách nhiệm ở sự kiện này, tôi cảm thấy có thể tiến hành điều chỉnh ban ngành của thành phố Lộc Hồ. Vương Tử Quân nhìn Diệp Thừa Dân rồi dùng giọng cực kỳ kiên định nói.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status