Lý Trường Vân là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, năm xưa từng là học sinh của Vương Quang Vinh, khi Vương Tử Quân đến Nam Giang thì từng dùng cơm với người này. Thông qua trò chuyện với nhau, Vương Tử Quân cảm thấy người học trò cũ của bố mình căn bản cực kỳ có lý tưởng.
Trước đó Lý Trường Vân có đưa tin về một vị lãnh đạo trong tỉnh Nam Giang, làm cho vị lãnh đạo này mất mặt, không khỏi chuẩn bị thông qua quan hệ để cho hắn một bài học nhớ đời. Vương Tử Quân xuất hiện hòa giải, thé là vị lãnh đạo kia mới qua loa cho xong.
- Lãnh đạo, hôm nay sao ngài lại nghĩ đến tôi rồi? Sau sự kiện kia thì Lý Trường Vân căn bản gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo, cách xưng hô như vậy không phải là tôn trọng, rõ ràng là trêu chọc mình.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến phương diện này, hắn cười cười nói: - Anh Trường Vân, tôi sao nghe lời nói của anh có vị gì đó chua chua vậy?
Nói thật thì Lý Trường Vân căn bản có chút ghen ghét Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không giống như người khác che giấu trong lòng, hắn thẳng thắn bày tỏ, điều này làm cho Vương Tử Quân cực kỳ sảng khoái.
Lý Trường Vân cười ha hả nói: - Ôi, trưởng phòng Vương, ngài là người ánh mắt sáng như tuyết, con người của tôi thì tư tưởng chật hẹp. Nhớ năm xưa cậu trẻ cứ mãi đi theo sau mông tôi đòi ăn kem bây giờ đã là trưởng phòng tổ chức một tỉnh, tôi còn là kẻ vô tích cực, cậu nói xem tôi không cực kỳ ghen ghét được sao?
Lý Trường Vân vừa cười vừa dùng giọng không chút kiêng nể gì giễu cợt Vương Tử Quân, điều này làm cho Vương Tử Quân có chút xấu hổ. Hắn là người sống hai đời, hắn căn bản không nhớ nổi khi nào thì mình đi theo sau lưng Lý Trường Vân đòi được ăn kem.
Nhưng lời này được Lý Trường Vân nói ra cũng là bình thường, vì khi mà Lý Trường Vân đang học đại học thì hắn chỉ còn là một cậu bé mà thôi.
Vương Tử Quân cười ha hả, hắn cũng không quá dây dưa với Lý Trường Vân ở phương diện này, căn bản nói sang chuyện khác: - Trường Vân, anh bây giờ đang bận rộn gì vậy?
- Còn bận rộn gì nữa, đang đi khắp nơi tìm tin tức. Ôi, những năm nay thứ gì cũng có chỉ tiêu, có người nói phóng viên là đám khốn kiếp chỉ chọc rối chuyện, thực tế thì tôi cũng rât đau đầu, chỉ sợ là nhiệm vụ năm nay sẽ không thành công tốt đẹp. Lý Trường Vân nói lời vui đùa với Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng biết vui đùa không nên quá mức. Dù sao thì người đàn ông trẻ tuổi bên kia căn bản cực kỳ mạnh mẽ và cường thế hơn cả lãnh đạo trực tiếp của hắn.
- Tin tức thì nơi nào mà chẳng có, chỉ là anh có tâm tư hay không mà thôi. Vương Tử Quân đang do dự nên nói thế nào với Lý Trường Vân, lúc này thấy đối phương chủ động mắc câu thì căn bản không giấu diếm: - Lúc này các địa phương đều cho ra những phương án kiến thiết rất lớn, dù là ở phương diện kinh tế hay giao thông cũng đều có được thành tích không tệ, các anh nên đi xuống tuyên dương một chút. Tất nhiên tôi cảm thấy các anh nên thực hiện một cách âm thầm thì hay hơn.
Lý Trường Vân không phải là kẻ ngốc, hắn vừa nghe thấy Vương Tử Quân nói đến phương diện các địa phương thi nhau kiến thiết, thé là biết Vương Tử Quân căn bản không cho mình tin tức đơn giản. Mặc dù hắn cho ra biểu hiện coi công danh như cặn bã, thế nhưng hắn cũng thật sự có nguyện vọng bức thiết của mình. Hắn phải làm sao để đẩy cao địa vị của mình, rõ ràng kết giao với Vương Tử Quân là một lựa chọn tốt nhất.
Lúc này tuy không rõ Vương Tử Quân vì sao lại nói với mình như vậy, thế nhưng ngoài miệng thì Lâm Trạch Viễn vẫn sảng khoái đồng ý: - Nếu trưởng phòng Vương đã có chỉ thị như vậy, tôi sẽ đi một chuyến, nhất định sẽ đào móc ra nhiều điển hình cho lãnh đạo, căn bản làm rạng rỡ và vinh dự công tác của Nam Giang chúng ta.
Lý Trường Vân đồng ý sảng khoái như vậy làm cho Vương Tử Quân thật sự vui vẻ. Tuy hắn gọi điện thoại cũng không nghĩ Lý Trường Vân từ chối mình, thế nhưng thuận lợi hoàn thành cũng làm hắn cảm thấy rất thoải mái. Hắn nói với Lý Trường Vân là vài ngày nữa mình sẽ đi đến thủ đô thăm bố, nếu như Lý Trường Vân có rảnh thì đi cùng cho vui.
Lý Trường Vân biết rõ vị trí hiện tại của Vương Quang Vinh, hắn nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì căn bản là đồng ý không chút nghĩ ngợi. Sau khi đặt điện thoại xuống thì tâm tình của Vương Tử Quân đã bình tĩnh hơn, hắn nhìn mây ngoài cửa sổ, hắn đi đến đẩy cửa sổ ra, mới phát hiện bên ngoài đang mưa!
- Trời mưa rồi.
...
Đậu Minh Đường phe duyệt xong tất cả chỉ thị, sau đó mới thở dài một hơi. Hắn công tác hai giờ liên tục và cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, hắn đứng lên hoạt động gân cốt một chút mới cảm thấy thoải mái hơn.
Người già thì gân cốt cũng kém, Đậu Minh Đường thầm cảm thán, khi hắn đang định uống hớp nước thả lỏng bản thân, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Khi thư ký đi ra mở cửa thì trưởng phòng tổ chức Lưu Giang Đào đi vào. Lưu Giang Đào là trưởng phòng tổ chức thị ủy Đông Hồng, hắn căn bản là người theo sát tiến độ của Đậu Minh Đường, cũng xem như là một người giúp sức chèo chống công tác ở Đông Hồng cho Đậu Minh Đường.
- Bí thư Đậu, hai ngày trước tôi về thăm nhà, có chuẩn bị vài món đặc sản, tôi mang đến cho ngài nếm thử, nguyên liệu làm lạp xưởng là thịt lợn rừng đấy. Lưu Giang Đào nói rồi đưa một túi nhựa màu đen đặt lên bàn rồi ngòi xuống ghế.
Đậu Minh Đường là người sống ở vùng núi, thế nên căn bản có cảm tình với các món thịt khô. Lưu Giang Đào cũng là người cùng quê, thế nên mỗi lần về thăm quê đều đưa theo thịt khô và lạp xưởng cho lãnh đạo của mình.
Mặc dù những thứ này không đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng mỗi lần như vậy thì Đậu Minh Đường đều cảm thấy rất vui. Lúc này hắn tiếp nhận cái túi mở ra xem, mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
Đậu Minh Đường là một người thường ăn thịt khô, hắn căn bản có thể biết được cấp bậc và phẩm chất của nó là như thế nào. Lưu Giang Đào đưa đến cho hắn một phần thịt lợn rừng, căn bản là thứ rất tốt, thế là không khỏi cười hì hì nói: - Như vậy hôm nay về nhà tôi, để chị cậu làm vài món với thịt lợn rừng, hai ta cùng nhau giải quyết.
Lưu Giang Đào tất nhiên là cầu không được đối với chuyện đến nhà Đậu Minh Đường dùng cơm. Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, còn là thường ủy tỉnh ủy, sau này sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng với tương lai phát triển của hắn, tất nhiên hắn sẽ cực kỳ cam tâm tình nguyện để bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với Đậu Minh Đường.
Hai người nói cười vài câu, sau khi thư ký rời khỏi phòng thì Lưu Giang Đào chợt nghiêm mặt nói: - Bí thư Đậu, dựa theo bố trí của tỉnh ủy, thành phố Đông Hồng chúng ta đã tiến hành khảo hạch giữa năm với tất cả cán bộ trong tỉnh, tối qua nhiều quận huyện đã cho ra số liệu khảo hạch đệ trình lên phòng tổ chức.
Đậu Minh Đường nghe nói đến phương diện khảo hạch nửa năm thì gương mặt có vài phần ngưng trọng. Hắn là bí thư thị ủy Đông Hồng, hắn không thể nào không quan tâm đến sự kiện khảo hạch giữa năm trong phương án cải cách nhân sự của tỉnh ủy. Hắn biết rõ những công tác khảo hạch này là quan trọng thế nào với công tác trong tỉnh Nam Giang.
Đông Hồng là thành phố tỉnh thành, là một địa phương có lực ảnh hưởng ất lớn. Nói thật thì Đậu Minh Đường có thái độ cực kỳ bảo thủ với công tác cải cách nhân sự lần này. Vì hắn là người công tác cơ sở nhiều năm, hắn căn bản biết rõ triển khai mở rộng công tác này sẽ gặp khó khăn lớn như thế nào.
Tuy Đậu Minh Đường có quan hệ khá vững chắc với Vương Tử Quân, thế nhưng hai người dù sao cũng chỉ là minh hữu, hắn sẽ không bao giờ tuyệt đối vì Vương Tử Quân mà ném bỏ tất cả tính mạng chính trị của mình.
- Thế nào rồi? Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát rồi hỏi.
- Chỉ hai mươi lăm phần trăm là vĩ đại, tất cả còn lại đều có năng lực và phù hợp với chức vụ.
Đậu Minh Đường chợt sững sờ, hai mắt nhìn về phía Lưu Giang Đào. Hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì, vì tất cả cán bộ thành phố Đông Hồng không thể nào không có người không hợp cách, nhưng bây giờ có kết luận như vậy. Đậu Minh Đường thầm suy xét một lúc, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.
Lúc này Đậu Minh Đường chỉ có thể cười lạnh để diễn tả bất mãn trong lòng mình. Hắn là một cán bộ từ cơ sở đi lên, hắn biết rõ ràng một số việc như thế này được xử lý ra sao. Hắn cũng không tin tất cả cán bộ trong thành phố Đông Hồng đều tốt đẹp, nhất định là người ta cố ý.
- Quả thật đều hợp cách sao? Đậu Minh Đường đưa mắt nhìn Lưu Giang Đào, hắn dùng giọng có vài phần áp lực hỏi.
Lưu Giang Đào có chút run rẩy dưới ánh mắt soi mói của Đậu Minh Đường. Hắn cộng sự lâu năm với Đậu Minh Đường, hắn căn bản biết rõ tính tình của lãnh đạo, lúc này hắn biết lãnh đạo đang nổi giận.
Nhưng dù Đậu Minh Đường nổi giận thì có những gì nên nói Lưu Giang Đào vẫn phải nói ra. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó nói: - Bí thư Đậu, căn cứ vào kết quả mà các quận huyện báo lên, chúng tôi thống kê lại và cho ra kết quả như vậy.
Khi báo cáo với Đậu Minh Đường thì Lưu Giang Đào nhấn mạnh chữ "các quận huyện", dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý nghĩ của hắn là gì.
Đậu Minh Đường cũng không truy vấn, hắn biết rõ Lưu Giang Đào đang nói ra một sự thật, chính là tất cả quận huyện trong thành phố đều ăn ý với nhau, nếu như hắn là người lên tiếng đề xuất ý kiến, như vậy rõ ràng sẽ là tội nhân.
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, hắn là người đứng đầu cao nhất của thành phố này. Nhưng nếu hắn kết tội tất cả cấp dưới của mình, như vậy cũng không phải là chuyện gì hay.
Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ hỏi: - Thật sự đó là kết quả thống kê của thành phố chúng ta sao?
- Bí thư, thật sự là như vậy. Còn nữa, tôi đã liên lạc với các thành phố khác, kết quả của bọn họ cũng giống hệt như chúng ta. Nếu như lúc này chúng ta thò đầu ra, tôi cảm thấy dễ đắc tội với người. Lưu Giang Đào nói đến đây thì khẽ nói: - Thành phố Đông Hồng chúng ta muốn phát triển được cũng phải nhờ vào sự chèo chống của các thành phố anh em trong tỉnh, nếu như chúng ta đắc tội với quá nhiều người...
Đậu Minh Đường trầm mặc không nói giống như đang nhai nuốt lời nói của Lưu Giang Đào. Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: - Giang Đào, anh biết nghĩ xem kết quả báo cáo khảo hạch giữa năm lần này sẽ như thế nào?
Lưu Giang Đào không phải kẻ ngốc hắn tất nhiên đoán được kết quả là như thế nào. Nhưng hắn không mù quáng tỏ thái độ, vì vậy chỉ cắn chặt môi mà không nói lời nào.
Bầu không khí trong phòng có chú nặng nề, người thường nếu đi vào gian phòng này sẽ sinh ra cảm giác khó hít thở. Không biết đã qua bao lâu, thời gian như ngừng lại trong không khí trầm lắng, khi Lưu Giang Đào chuẩn bị lên tiếng cố gắng thuyết phục thì Đậu Minh Đường chợt khoát tay nói: - Anh cũng đừng mệt mỏi nữa, về nghỉ ngơi trước đi.
Lưu Giang Đào đi, tài liệu để lại trên mặt bàn. Đậu Minh Đường nhìn qua con số thống kê của thành phố Đông Hồng, hắn thở dài một hơi. Hắn nhìn điện thoại, trầm ngâm một lát rồi cầm điện thoại lên.
- Trưởng phòng Tử Quân, tôi là Đậu Minh Đường. Sau khi nối thông điện thoại thì Đậu Minh Đường tự báo cáo về mình. Trước kia Đậu Minh Đường luôn cố gắng khách khí vài câu với Vương Tử Quân, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư này. Hắn nhanh chóng báo cáo với Vương Tử Quân về kết quả thống kê khảo hạch giữa năm của thành phố Đông Hồng, sau đó cúp điện thoại.
Trước khi Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Đậu Minh Đường, hắn đã biết được tình huống khảo hạch ở thành phố Ô Phổ, Đậu Minh Đường gọi điện thoại đến báo cáo công tác rõ ràng là cố gắng tỏ thái độ.
Tuy Vương Tử Quân và đậu minh đường căn bản là hợp tác cực kỳ tốt ở nhiều chuyện, trong mắt người ngoài thì quan hệ giữa hai bên căn bản rất hợp, thế nhưng những chuyện lớn xảy ra thì hai người vẫn đứng ở hai lập trường bất đồng. Vương Tử Quân căn bản có chút tiếc nuối vì lựa chọn của Đậu Minh Đường, nhưng hắn cũng hiểu vì sao Đậu Minh Đường lại chọn như vậy.
Đậu Minh Đường dù là bí thư thị ủy Đông Hồng, thế nhưng cũng không phải chỉ là đại biểu cho bản thân, mà ở Đông Hồng còn nhiều người phụ thuộc vào gốc cây như hắn, những người kia căn bản cho ra cống hiến rất lớn với Đậu Minh Đường ở Đông Hồng.
Khi có chuyện liên quan đến lợi ích xuất hiện, Đậu Minh Đường cho dù có tính toán của mình, hắn cũng không thể không quan tâm đến những người của mình.
Lúc này tình huống ở thành phố Ô Phổ đã được xác định, tình huống của thành phố Đông Hồng càng được xác định. Ngày mai sẽ căn bản có tư liệu khảo hạch giữa năm của cán bộ trong tỉnh ở trong tay Vương Tử Quân.
Tuy còn kém một ngày, thế nhưng Vương Tử Quân đã căn bản dự đoán được kết quả, hắn cảm thấy có chút không cam lòng.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Du Giang Vĩ đi vào, hắn dùng ánh mắt chú ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó mới khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, có chuyện gì cần tôi xử lý sao?
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu đã đi theo tổ giám sát mười ngày liên tục, cậu cũng mệt mỏi rồi, chỗ này của tôi cũng không có chuyện gì, lát nữa tan tầm thì về nhà nghỉ ngơi đi.
Du Giang Vĩ từ thành phố Lộc Hồ quay về, tuy hắn rất muốn về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng hắn biết rõ đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, hắn cần phải cực kỳ chú tâm.
Phía thành phố Lộc Hồ căn bản là cực kỳ coi trọng công tác giám sát của tổ giám sát phòng tổ chức tỉnh ủy, khi đoàn người rời khỏi đường cao tốc thì bí thư thị ủy Lộc Hồ là Hậu Đại Hảo đã chờ sẵn, thậm chí cả ngày đi theo bên cạnh tổ giám sát.
Ngày hôm sau thành phố Lộc Hồ càng chuẩn bị cực kỳ đầy đủ với công tác của tổ giám sát, dù là nói về vấn đề nào thì phía thành phố Lộc Hồ cũng cho ra đáp án cực kỳ hợp lý. Hơn nữa khi mà hoàn thành cả quá trình thì Du Giang Vĩ còn sinh ra cảm giác như đang ở nhà. Chưa nói đến một người tổ trưởng như Triệu Kỳ Tường, dù là hắn khi dùng cơm cũng ăn cùng với một vị thường ủy thị ủy Lộc Hồ.
Nhưng càng là như vậy thì Du Giang Vĩ càng cảm thấy không nỡ, từng mục tiêu được thành phố Lộc Hồ chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ, từng hạng mục đều được thành phố Lộc Hồ sắp xếp không chút sai lầm.
Lúc quay về thì phía thành phố Lộc Hồ càng nhiệt tình tiễn chân, căn bản cho ra những đãi ngộ không kém gì khi đi đến. Nhưng càng là đãi ngộ tốt thì Du Giang Vĩ càng cảm thấy không thoải mái, càng lo lắng hơn.
Du Giang Vĩ muốn nói ra lo lắng của mình với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại sinh ra cảm giác nói không nên lời.
Trước đó Lý Trường Vân có đưa tin về một vị lãnh đạo trong tỉnh Nam Giang, làm cho vị lãnh đạo này mất mặt, không khỏi chuẩn bị thông qua quan hệ để cho hắn một bài học nhớ đời. Vương Tử Quân xuất hiện hòa giải, thé là vị lãnh đạo kia mới qua loa cho xong.
- Lãnh đạo, hôm nay sao ngài lại nghĩ đến tôi rồi? Sau sự kiện kia thì Lý Trường Vân căn bản gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo, cách xưng hô như vậy không phải là tôn trọng, rõ ràng là trêu chọc mình.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến phương diện này, hắn cười cười nói: - Anh Trường Vân, tôi sao nghe lời nói của anh có vị gì đó chua chua vậy?
Nói thật thì Lý Trường Vân căn bản có chút ghen ghét Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không giống như người khác che giấu trong lòng, hắn thẳng thắn bày tỏ, điều này làm cho Vương Tử Quân cực kỳ sảng khoái.
Lý Trường Vân cười ha hả nói: - Ôi, trưởng phòng Vương, ngài là người ánh mắt sáng như tuyết, con người của tôi thì tư tưởng chật hẹp. Nhớ năm xưa cậu trẻ cứ mãi đi theo sau mông tôi đòi ăn kem bây giờ đã là trưởng phòng tổ chức một tỉnh, tôi còn là kẻ vô tích cực, cậu nói xem tôi không cực kỳ ghen ghét được sao?
Lý Trường Vân vừa cười vừa dùng giọng không chút kiêng nể gì giễu cợt Vương Tử Quân, điều này làm cho Vương Tử Quân có chút xấu hổ. Hắn là người sống hai đời, hắn căn bản không nhớ nổi khi nào thì mình đi theo sau lưng Lý Trường Vân đòi được ăn kem.
Nhưng lời này được Lý Trường Vân nói ra cũng là bình thường, vì khi mà Lý Trường Vân đang học đại học thì hắn chỉ còn là một cậu bé mà thôi.
Vương Tử Quân cười ha hả, hắn cũng không quá dây dưa với Lý Trường Vân ở phương diện này, căn bản nói sang chuyện khác: - Trường Vân, anh bây giờ đang bận rộn gì vậy?
- Còn bận rộn gì nữa, đang đi khắp nơi tìm tin tức. Ôi, những năm nay thứ gì cũng có chỉ tiêu, có người nói phóng viên là đám khốn kiếp chỉ chọc rối chuyện, thực tế thì tôi cũng rât đau đầu, chỉ sợ là nhiệm vụ năm nay sẽ không thành công tốt đẹp. Lý Trường Vân nói lời vui đùa với Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng biết vui đùa không nên quá mức. Dù sao thì người đàn ông trẻ tuổi bên kia căn bản cực kỳ mạnh mẽ và cường thế hơn cả lãnh đạo trực tiếp của hắn.
- Tin tức thì nơi nào mà chẳng có, chỉ là anh có tâm tư hay không mà thôi. Vương Tử Quân đang do dự nên nói thế nào với Lý Trường Vân, lúc này thấy đối phương chủ động mắc câu thì căn bản không giấu diếm: - Lúc này các địa phương đều cho ra những phương án kiến thiết rất lớn, dù là ở phương diện kinh tế hay giao thông cũng đều có được thành tích không tệ, các anh nên đi xuống tuyên dương một chút. Tất nhiên tôi cảm thấy các anh nên thực hiện một cách âm thầm thì hay hơn.
Lý Trường Vân không phải là kẻ ngốc, hắn vừa nghe thấy Vương Tử Quân nói đến phương diện các địa phương thi nhau kiến thiết, thé là biết Vương Tử Quân căn bản không cho mình tin tức đơn giản. Mặc dù hắn cho ra biểu hiện coi công danh như cặn bã, thế nhưng hắn cũng thật sự có nguyện vọng bức thiết của mình. Hắn phải làm sao để đẩy cao địa vị của mình, rõ ràng kết giao với Vương Tử Quân là một lựa chọn tốt nhất.
Lúc này tuy không rõ Vương Tử Quân vì sao lại nói với mình như vậy, thế nhưng ngoài miệng thì Lâm Trạch Viễn vẫn sảng khoái đồng ý: - Nếu trưởng phòng Vương đã có chỉ thị như vậy, tôi sẽ đi một chuyến, nhất định sẽ đào móc ra nhiều điển hình cho lãnh đạo, căn bản làm rạng rỡ và vinh dự công tác của Nam Giang chúng ta.
Lý Trường Vân đồng ý sảng khoái như vậy làm cho Vương Tử Quân thật sự vui vẻ. Tuy hắn gọi điện thoại cũng không nghĩ Lý Trường Vân từ chối mình, thế nhưng thuận lợi hoàn thành cũng làm hắn cảm thấy rất thoải mái. Hắn nói với Lý Trường Vân là vài ngày nữa mình sẽ đi đến thủ đô thăm bố, nếu như Lý Trường Vân có rảnh thì đi cùng cho vui.
Lý Trường Vân biết rõ vị trí hiện tại của Vương Quang Vinh, hắn nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì căn bản là đồng ý không chút nghĩ ngợi. Sau khi đặt điện thoại xuống thì tâm tình của Vương Tử Quân đã bình tĩnh hơn, hắn nhìn mây ngoài cửa sổ, hắn đi đến đẩy cửa sổ ra, mới phát hiện bên ngoài đang mưa!
- Trời mưa rồi.
...
Đậu Minh Đường phe duyệt xong tất cả chỉ thị, sau đó mới thở dài một hơi. Hắn công tác hai giờ liên tục và cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, hắn đứng lên hoạt động gân cốt một chút mới cảm thấy thoải mái hơn.
Người già thì gân cốt cũng kém, Đậu Minh Đường thầm cảm thán, khi hắn đang định uống hớp nước thả lỏng bản thân, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Khi thư ký đi ra mở cửa thì trưởng phòng tổ chức Lưu Giang Đào đi vào. Lưu Giang Đào là trưởng phòng tổ chức thị ủy Đông Hồng, hắn căn bản là người theo sát tiến độ của Đậu Minh Đường, cũng xem như là một người giúp sức chèo chống công tác ở Đông Hồng cho Đậu Minh Đường.
- Bí thư Đậu, hai ngày trước tôi về thăm nhà, có chuẩn bị vài món đặc sản, tôi mang đến cho ngài nếm thử, nguyên liệu làm lạp xưởng là thịt lợn rừng đấy. Lưu Giang Đào nói rồi đưa một túi nhựa màu đen đặt lên bàn rồi ngòi xuống ghế.
Đậu Minh Đường là người sống ở vùng núi, thế nên căn bản có cảm tình với các món thịt khô. Lưu Giang Đào cũng là người cùng quê, thế nên mỗi lần về thăm quê đều đưa theo thịt khô và lạp xưởng cho lãnh đạo của mình.
Mặc dù những thứ này không đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng mỗi lần như vậy thì Đậu Minh Đường đều cảm thấy rất vui. Lúc này hắn tiếp nhận cái túi mở ra xem, mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
Đậu Minh Đường là một người thường ăn thịt khô, hắn căn bản có thể biết được cấp bậc và phẩm chất của nó là như thế nào. Lưu Giang Đào đưa đến cho hắn một phần thịt lợn rừng, căn bản là thứ rất tốt, thế là không khỏi cười hì hì nói: - Như vậy hôm nay về nhà tôi, để chị cậu làm vài món với thịt lợn rừng, hai ta cùng nhau giải quyết.
Lưu Giang Đào tất nhiên là cầu không được đối với chuyện đến nhà Đậu Minh Đường dùng cơm. Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, còn là thường ủy tỉnh ủy, sau này sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng với tương lai phát triển của hắn, tất nhiên hắn sẽ cực kỳ cam tâm tình nguyện để bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với Đậu Minh Đường.
Hai người nói cười vài câu, sau khi thư ký rời khỏi phòng thì Lưu Giang Đào chợt nghiêm mặt nói: - Bí thư Đậu, dựa theo bố trí của tỉnh ủy, thành phố Đông Hồng chúng ta đã tiến hành khảo hạch giữa năm với tất cả cán bộ trong tỉnh, tối qua nhiều quận huyện đã cho ra số liệu khảo hạch đệ trình lên phòng tổ chức.
Đậu Minh Đường nghe nói đến phương diện khảo hạch nửa năm thì gương mặt có vài phần ngưng trọng. Hắn là bí thư thị ủy Đông Hồng, hắn không thể nào không quan tâm đến sự kiện khảo hạch giữa năm trong phương án cải cách nhân sự của tỉnh ủy. Hắn biết rõ những công tác khảo hạch này là quan trọng thế nào với công tác trong tỉnh Nam Giang.
Đông Hồng là thành phố tỉnh thành, là một địa phương có lực ảnh hưởng ất lớn. Nói thật thì Đậu Minh Đường có thái độ cực kỳ bảo thủ với công tác cải cách nhân sự lần này. Vì hắn là người công tác cơ sở nhiều năm, hắn căn bản biết rõ triển khai mở rộng công tác này sẽ gặp khó khăn lớn như thế nào.
Tuy Đậu Minh Đường có quan hệ khá vững chắc với Vương Tử Quân, thế nhưng hai người dù sao cũng chỉ là minh hữu, hắn sẽ không bao giờ tuyệt đối vì Vương Tử Quân mà ném bỏ tất cả tính mạng chính trị của mình.
- Thế nào rồi? Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát rồi hỏi.
- Chỉ hai mươi lăm phần trăm là vĩ đại, tất cả còn lại đều có năng lực và phù hợp với chức vụ.
Đậu Minh Đường chợt sững sờ, hai mắt nhìn về phía Lưu Giang Đào. Hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì, vì tất cả cán bộ thành phố Đông Hồng không thể nào không có người không hợp cách, nhưng bây giờ có kết luận như vậy. Đậu Minh Đường thầm suy xét một lúc, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.
Lúc này Đậu Minh Đường chỉ có thể cười lạnh để diễn tả bất mãn trong lòng mình. Hắn là một cán bộ từ cơ sở đi lên, hắn biết rõ ràng một số việc như thế này được xử lý ra sao. Hắn cũng không tin tất cả cán bộ trong thành phố Đông Hồng đều tốt đẹp, nhất định là người ta cố ý.
- Quả thật đều hợp cách sao? Đậu Minh Đường đưa mắt nhìn Lưu Giang Đào, hắn dùng giọng có vài phần áp lực hỏi.
Lưu Giang Đào có chút run rẩy dưới ánh mắt soi mói của Đậu Minh Đường. Hắn cộng sự lâu năm với Đậu Minh Đường, hắn căn bản biết rõ tính tình của lãnh đạo, lúc này hắn biết lãnh đạo đang nổi giận.
Nhưng dù Đậu Minh Đường nổi giận thì có những gì nên nói Lưu Giang Đào vẫn phải nói ra. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó nói: - Bí thư Đậu, căn cứ vào kết quả mà các quận huyện báo lên, chúng tôi thống kê lại và cho ra kết quả như vậy.
Khi báo cáo với Đậu Minh Đường thì Lưu Giang Đào nhấn mạnh chữ "các quận huyện", dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý nghĩ của hắn là gì.
Đậu Minh Đường cũng không truy vấn, hắn biết rõ Lưu Giang Đào đang nói ra một sự thật, chính là tất cả quận huyện trong thành phố đều ăn ý với nhau, nếu như hắn là người lên tiếng đề xuất ý kiến, như vậy rõ ràng sẽ là tội nhân.
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, hắn là người đứng đầu cao nhất của thành phố này. Nhưng nếu hắn kết tội tất cả cấp dưới của mình, như vậy cũng không phải là chuyện gì hay.
Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ hỏi: - Thật sự đó là kết quả thống kê của thành phố chúng ta sao?
- Bí thư, thật sự là như vậy. Còn nữa, tôi đã liên lạc với các thành phố khác, kết quả của bọn họ cũng giống hệt như chúng ta. Nếu như lúc này chúng ta thò đầu ra, tôi cảm thấy dễ đắc tội với người. Lưu Giang Đào nói đến đây thì khẽ nói: - Thành phố Đông Hồng chúng ta muốn phát triển được cũng phải nhờ vào sự chèo chống của các thành phố anh em trong tỉnh, nếu như chúng ta đắc tội với quá nhiều người...
Đậu Minh Đường trầm mặc không nói giống như đang nhai nuốt lời nói của Lưu Giang Đào. Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: - Giang Đào, anh biết nghĩ xem kết quả báo cáo khảo hạch giữa năm lần này sẽ như thế nào?
Lưu Giang Đào không phải kẻ ngốc hắn tất nhiên đoán được kết quả là như thế nào. Nhưng hắn không mù quáng tỏ thái độ, vì vậy chỉ cắn chặt môi mà không nói lời nào.
Bầu không khí trong phòng có chú nặng nề, người thường nếu đi vào gian phòng này sẽ sinh ra cảm giác khó hít thở. Không biết đã qua bao lâu, thời gian như ngừng lại trong không khí trầm lắng, khi Lưu Giang Đào chuẩn bị lên tiếng cố gắng thuyết phục thì Đậu Minh Đường chợt khoát tay nói: - Anh cũng đừng mệt mỏi nữa, về nghỉ ngơi trước đi.
Lưu Giang Đào đi, tài liệu để lại trên mặt bàn. Đậu Minh Đường nhìn qua con số thống kê của thành phố Đông Hồng, hắn thở dài một hơi. Hắn nhìn điện thoại, trầm ngâm một lát rồi cầm điện thoại lên.
- Trưởng phòng Tử Quân, tôi là Đậu Minh Đường. Sau khi nối thông điện thoại thì Đậu Minh Đường tự báo cáo về mình. Trước kia Đậu Minh Đường luôn cố gắng khách khí vài câu với Vương Tử Quân, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư này. Hắn nhanh chóng báo cáo với Vương Tử Quân về kết quả thống kê khảo hạch giữa năm của thành phố Đông Hồng, sau đó cúp điện thoại.
Trước khi Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Đậu Minh Đường, hắn đã biết được tình huống khảo hạch ở thành phố Ô Phổ, Đậu Minh Đường gọi điện thoại đến báo cáo công tác rõ ràng là cố gắng tỏ thái độ.
Tuy Vương Tử Quân và đậu minh đường căn bản là hợp tác cực kỳ tốt ở nhiều chuyện, trong mắt người ngoài thì quan hệ giữa hai bên căn bản rất hợp, thế nhưng những chuyện lớn xảy ra thì hai người vẫn đứng ở hai lập trường bất đồng. Vương Tử Quân căn bản có chút tiếc nuối vì lựa chọn của Đậu Minh Đường, nhưng hắn cũng hiểu vì sao Đậu Minh Đường lại chọn như vậy.
Đậu Minh Đường dù là bí thư thị ủy Đông Hồng, thế nhưng cũng không phải chỉ là đại biểu cho bản thân, mà ở Đông Hồng còn nhiều người phụ thuộc vào gốc cây như hắn, những người kia căn bản cho ra cống hiến rất lớn với Đậu Minh Đường ở Đông Hồng.
Khi có chuyện liên quan đến lợi ích xuất hiện, Đậu Minh Đường cho dù có tính toán của mình, hắn cũng không thể không quan tâm đến những người của mình.
Lúc này tình huống ở thành phố Ô Phổ đã được xác định, tình huống của thành phố Đông Hồng càng được xác định. Ngày mai sẽ căn bản có tư liệu khảo hạch giữa năm của cán bộ trong tỉnh ở trong tay Vương Tử Quân.
Tuy còn kém một ngày, thế nhưng Vương Tử Quân đã căn bản dự đoán được kết quả, hắn cảm thấy có chút không cam lòng.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Du Giang Vĩ đi vào, hắn dùng ánh mắt chú ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó mới khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, có chuyện gì cần tôi xử lý sao?
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu đã đi theo tổ giám sát mười ngày liên tục, cậu cũng mệt mỏi rồi, chỗ này của tôi cũng không có chuyện gì, lát nữa tan tầm thì về nhà nghỉ ngơi đi.
Du Giang Vĩ từ thành phố Lộc Hồ quay về, tuy hắn rất muốn về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng hắn biết rõ đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, hắn cần phải cực kỳ chú tâm.
Phía thành phố Lộc Hồ căn bản là cực kỳ coi trọng công tác giám sát của tổ giám sát phòng tổ chức tỉnh ủy, khi đoàn người rời khỏi đường cao tốc thì bí thư thị ủy Lộc Hồ là Hậu Đại Hảo đã chờ sẵn, thậm chí cả ngày đi theo bên cạnh tổ giám sát.
Ngày hôm sau thành phố Lộc Hồ càng chuẩn bị cực kỳ đầy đủ với công tác của tổ giám sát, dù là nói về vấn đề nào thì phía thành phố Lộc Hồ cũng cho ra đáp án cực kỳ hợp lý. Hơn nữa khi mà hoàn thành cả quá trình thì Du Giang Vĩ còn sinh ra cảm giác như đang ở nhà. Chưa nói đến một người tổ trưởng như Triệu Kỳ Tường, dù là hắn khi dùng cơm cũng ăn cùng với một vị thường ủy thị ủy Lộc Hồ.
Nhưng càng là như vậy thì Du Giang Vĩ càng cảm thấy không nỡ, từng mục tiêu được thành phố Lộc Hồ chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ, từng hạng mục đều được thành phố Lộc Hồ sắp xếp không chút sai lầm.
Lúc quay về thì phía thành phố Lộc Hồ càng nhiệt tình tiễn chân, căn bản cho ra những đãi ngộ không kém gì khi đi đến. Nhưng càng là đãi ngộ tốt thì Du Giang Vĩ càng cảm thấy không thoải mái, càng lo lắng hơn.
Du Giang Vĩ muốn nói ra lo lắng của mình với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại sinh ra cảm giác nói không nên lời.
/1843
|