Vương Tử Quân tất nhiên không biết được suy nghĩ hiện tại của cô gái đang làm công tác đăng ký khách, hắn đi vào trong linh đường với gương mặt cực kỳ nghiêm túc. Hắn hòa vào dòng người phía trước, ánh mắt nhìn lên tấm ảnh người trẻ tuổi bên trên, sau đó khẽ cúi đầu.
Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm xúc không thể nói gì thêm với một cán bộ trẻ tuổi chỉ gặp mặt một lần đã làm mình sinh ra nhiều cảm xúc này, nhưng hiện tại hắn và đối phương đã ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Vương Tử Quân không do dự khi đến tham gia lễ tang của Khương Tồn Minh. Mặc dù Đoạn Văn Đống không thông báo nhưng hắn vẫn đến một chuyến. Thật lòng thì hắn cảm thấy thẹn với chính mình, nếu như không phải vì điều tra vụ án buôn lậu trong tỉnh, có lẽ con đường tương lai của người cán bộ kia đang rất tươi sáng.
Vương Tử Quân đi trong một đoàn người mặc đồ đen, hắn cũng không quá rõ ràng. Lúc này ở linh đường có hai người bắt mắt nhất, một là chủ nhiệm La của ủy ban tư pháp thị ủy, hai là trưởng ban Hà.
Hai người kia đến căn bản bày ra bộ dạng cực kỳ cảm động, nhưng người thân của Khương gia chủ yếu công tác trong cơ quan nhà nước, khi thấy hai người kia đến thì căn bản cũng hiểu được nó có ý nghĩa gì.
Người đến có cấp bậc thì căn bản đại biểu cho sự coi trọng của đơn vị, ủy ban nhân dân thành phố và ủy ban tư pháp thị ủy căn bản là đơn vị tốt, khốn nổi chỉ có hai người đến, cũng làm cho bọn họ có chút thất vọng.
Những lời nghị luận này làm cho vẻ mặt Niên Chí Tân có chút mất mặt, gương mặt tái nhợt. Nhưng bố của Khương Tồn Minh lại ngăn những lời nghị luận như vậy, ông cụ ho một tiếng, thế là những người đang nghị luận đành phải ngậm miệng lại.
Sự tha thứ độ lượng của bố Khương Tồn Minh làm cho Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân có chút hổ thẹn, hai người đưa mặt nhìn nhau, muốn nói vài lời an ủi với ông cụ, thế nhưng há miệng mà không biết nói sao cho phải.
Khi bọn họ đang trầm mặc thì Niên Chí Tân ngẩng đầu, hắn chợt cảm thấy ngây dại, đó không phải là trưởng phòng Vương sao?
Vương Tử Quân cũng phát hiện ra hai người Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân, hắn khẽ gật đầu với bọn họ. Niên Chí Tân vỗ vỗ vai cục trưởng Đoạn, hắn định tiến lên, nhưng nghĩ lại thì thấy có chút đột ngột, trưởng phòng Vương đến theo kiểu như vậy rõ ràng là không muốn bộc lộ thân phận của mình.
Khi Niên Chí Tân còn đang chần chờ thì Vương Tử Quân vốn đi theo đám người đi ra chợt đột ngột xoay người đi về phía bên trái linh đường. Lúc này trưởng ban Tiểu Hà đang đại biểu cho chủ tịch Đào và thư ký trưởng Triệu để tiến hành an ủi người nhà của Khương Tồn Minh.
Nhưng trưởng ban Hà rõ ràng là lần đầu tiên đi đến những nơi thế này, tất cả hành vi có vẻ cực kỳ không phối hợp, nhìn qua thấy vẻ mặt khá thoải mái vui vẻ, đang bắn tay nói chuyện với bố Khương Tồn Minh như một vị lãnh đạo thật sự.
Vương Tử Quân đột nhiên đến gần làm cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ, mình còn chưa an ủi xong, anh đến đây làm gì?
Khi trưởng ban Hà cảm thấy khó chịu thì Vương Tử Quân đã đi đến trước mặt bố Khương Tồn Minh, hắn khẽ nói: - Bác trai, mong bác bớt đau buồn, Tồn Minh tuy không còn nhưng cháu nghĩ rằng cả thành phố và cả tỉnh sẽ vẫn nhớ đến cậu ấy. Đồng sự của Tồn Minh đều là người thân của ngài, có chuyện gì thì ngài cứ nói.
Tiểu Hà có chút tức giận, lời nói của người này tuy khá giống với nguyên tắc của mình, thế nhưng rõ ràng lại làm cho người nhà Khương gia bên kia cảm động. Dưới sự phụ trợ của đối phương thì lời nói của mình căn bản là thừa, đây không phải làm cho mình xấu mặt sao?
Một tên khốn từ đâu đi đến làm cho Tiểu Hà cảm thấy bực mình, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi lên giọng: - Bác trai, nếu có chuyện gì khó giải quyết có thể đén tìm cục công an thành phố; nếu cục công an thành phố không giải quyết được thì có thể đến tìm cháu, phía ủy ban nhân dân thành phố sẽ tích cực phối hợp.
Trưởng ban Tiểu Hà cũng không định nói những lời như vậy, hắn là một trưởng ban, hắn không có tư cách tỏ thái độ lung tung, thế nhưng người kia xuất hiện làm hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn bị người ta chọc tức, thế cho nên cảm thấy bực mình, có hắn ở đây thì người ta khoe khoang vậy sao? Tôi là người đại biểu cho chủ tịch Đào và thư ký trưởng Triệu, anh nói chuyện cũng không có thứ tự, căn bản là không ra gì.
Còn có thể hoàn thành cho bố Khương Tồn Minh hay không cũng không phải là thứ mà trưởng ban Tiểu Hà có thể suy xét. Hắn thấy chuyện của cục công an thành phố cục công an ôm, cho dù tương lai đối phương thật sự đi tìm mình, cứ khôngn làm hoặc để lâu rồi giải quyết là được.
Khi Tiểu Hà đang nghĩ như vậy thì người kia chợt nói: - Nếu như trong nhà có chuyện gì khó khăn, ngài có thể liên lạc với tôi, tôi nhất định sẽ làm hết sức.
Vương Tử Quân vừa nói ưừa lấy ra một tờ giấy, bên trên có ghi số điện thoại di động của mình.
Tiểu Hà nghe thấy đối phương nói như vậy thì cảm thấy càng thêm bực mình, đối phương ghi số điện thoại ra giấy, đúng là quá quê mùa.
Tiểu Hà tức giận một cách khó hiểu, hắn lấy một hộp danh thiếp trong túi ra, sau đó đưa một tờ cho bố Khương Tồn Minh: - Đây là số điện thoại của cháu, có gì ngài cứ liên lạc với cháu.
Khi Tiểu Hà còn đang đắc ý thì Vương Tử Quân đã đi đến bên cạnh mẹ Khương Tồn Minh nói vài câu an ủi, sau đó đi sang một bên.
Lúc này linh đường chia làm hai bộ phận, một là người đến bái tế cho Khương Tồn Minh, hai là những người thân và người ở lại làm lễ truy điệu.
Trưởng ban Tiểu Hà cũng không có tâm tư ở lại tham gia lễ truy điệu, hắn sở dĩ là người được phái đi thay chủ yếu là vì lãnh đạo không muốn tham gia. Mặc dù chủ tịch Trần không nói gì, thế nhưng mọi người đều biết chuyện này làm cho chủ tịch Trần mất mặt, nếu anh tham gia lễ tang và lễ truy điệu, như vậy mặt mũi chủ tịch Trần sẽ đặt đi nơi nào? Sau khi xác thực ý đồ của thượng cấp thì Tiểu Hà cảm thấy trống đánh xuôi kèn thổi ngược là quá nguy hiểm. Chỉ có một phương pháp duy nhất để tránh khỏi tình huống này, chính là cũng giống như tất cả mọi người phải nhất trí hành động với nhau, ngàn người một mặt.
Phải biết rằng chủ tịch Trần là một người tương đối sĩ diện.
Chủ tịch Đào, đây là người mà thư ký trưởng Triệu thậm chí còn không dám đắc tội, còn Tiểu Hà chỉ là một thủ hạ nho nhỏ, như thế nào dám gây khó cho chủ tịch Trần? Cho dù chủ tịch Trần không nói gì ở sự kiện này, thế nhưng trong ủy ban nhân dân thành phố có nhiều người thuần phục chủ tịch Trần, hơn nữa trong quan trường không là bạn thì là địch, không bao giờ có người có thể sống ôn hòa mãi được. Nếu là địch thì người ta sẽ dùng đủ mọi biện pháp để chơi anh, cho dù chủ tịch Trần sẽ không thèm nói xấu anh, thế nhưng người trong quan trường thành phố Đông Hồng cũng đủ cho anh một bình rượu độc.
Cũng may trình tự đã xong, lúc này Tiểu Hà chuẩn bị rời đi. Đung lúc này hắn thấy chủ nhiệm Hà đi vào bên trong, vẻ mặt cực kỳ phong phú.
- Anh La, có chuyện gì vậy? Bình thường Tiểu Hà cũng có chút quan hệ với chủ nhiệm La, thế là hắn không khỏi dùng giọng nghi ngờ hỏi.
Chủ nhiệm La giữ lấy trưởng ban Tiểu Hà rồi khẽ nói: - Tiểu Hà, mau thông báo điện thoại cho thư ký trưởng Triệu, sự việc có hơi lớn rồi.
- Sao vậy? Anh đừng nghi thần nghi quỷ được không? Có gì mà lớn chuyện chứ? Tiểu Hà dùng giọng bất mãn phàn nàn chủ nhiệm La, thế nhưng anh La cũng nhanh chóng lên tiếng: - Trưởng phòng Vương đến, cậu còn không thông báo cho lãnh đạo, có phải muốn bị mắng không?
Trưởng phòng Vương? Tiểu Hà nghe được ba chữ này mà không khỏi cảm thấy ngây cả người.
Vương Tử Quân đứng ở một bên, hắn lẳng lặng chờ lễ truy điệu được bắt đầu. Lúc này vị trí của hắn là ở trong đám người không chút tiếng tăm gì.
Ngay sau đó Đoạn Văn Đống đã đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, ngài sao lại đến...
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Văn Đống, chỗ này không có người ngoài, cũng đừng chú ý nhiều lễ nghi phiền phức như vậy.
Niên Chí Tân nhìn Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy có chút ê ẩm. Hắn nghĩ đến tình huống khi sáng đi mời lãnh đạo đến tham gia, thế là không khỏi cảm thấy uất ức: - Trưởng phòng Vương, sớm biết ngài như vậy, tôi cũng không đi mời lãnh đạo thị ủy tham gia, vì bọn họ chỉ bày ra điệu bộ đường hoàng mà thôi...
Đoạn Văn Đống trừng mắt nhìn Niên Chí Tân, tỏ ý cho đối phương đừng nói nữa. Vương Tử Quân hiểu tâm tư của hai người Đoạn Văn Đống, hắn thản nhiên nói: - Tôi dùng tư cách cá nhân để đến đưa tiễn Khương Tồn Minh.
Lúc này Du Giang Vĩ đi vào, khi thấy Vương Tử Quân bị nhóm người Đoạn Văn Đống vây vào giữa thì nhanh chóng nói: - Trưởng phòng Vương, còn hai mươi phút nữa là hội nghị bắt đầu...
- Cậu thông báo cho trưởng phòng Long, để anh ấy thay mặt tôi đến tham gia hội nghị, bây giờ tôi đang bận.
Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân, tất nhiên biết rõ sắp xếp lịch trình của Vương Tử Quân, lãnh đạo bỏ một hội nghị quan trọng để tham gia lễ truy điệu, đây là thứ mà Du Giang Vĩ căn bản không nghĩ đến.
Nhưng phục vụ lãnh đạo là nhiệm vụ của thư ký, hắn cũng không nói gì thêm, trực tiếp bấm số điện thoại của Long Điền Hỉ.
Đoạn Văn Đống nghe đoạn đối thoại giữa hai người Vương Tử Quân và Du Giang Vĩ, hắn có chút cảm động. Thật lòng thì hắn rất hy vọng có thể làm cho lễ tang của Khương Tồn Minh cực kỳ cảnh tượng.
- Văn Đống, hôm nay tôi đến, anh có thể làm cho người ta biết vài thông tin hay không? Vương Tử Quân cũng không nhìn Đoạn Văn Đống mà nói.
Khóe miệng Đoạn Văn Đống có hơi co giật, lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân. Trưởng phòng Vương không tham gia hội nghị mà chạy đến đây, chẳng những tỏ lòng tiếc thương Khương Tồn Minh, còn thông báo một tin tức quan trọng trong quan trường Đông Hồng, đó là tôi xem có ai không dám đến.
Vương Tử Quân làm việc căn bản rất an phận, thế nhưng hôm nay lại có chút khác thường, Đoạn Văn Đống căn bản thật sự khiếp sợ.
Đoạn Văn Đống nhìn tấm ảnh giữa linh đường, ánh mắt Khương Tồn Minh có hơi híp lại, nhìn qua giống như đang cười, khá ôn hòa và tinh khiết. Vương Tử Quân ở bên cạnh cũng chú tâm nhìn lên linh đường, hắn có chút đau lòng, vì sau lễ truy điệu này, một người cán bộ trẻ tuổi trước đó còn sống sờ sờ nhưng chỉ còn lại một cái tên trong ký ức của mọi người mà thôi.
- Thường ủy tỉnh ủy, bí thư Đậu của thị ủy Đông Hồng đến. Không biết ai lên tiếng, có không ít người quay đầu lại nhìn. Dưới ánh mắt chú tâm của mọi người, Đậu Minh Đường đi vào bên trong, sau lưng còn có phó bí thư thị ủy và trưởng phòng tổ chức thành phố Đông Hồng, một vòng hoa lớn được đưa lên dựng vào vị trí khá trang trọng.
Bố mẹ của Tiểu Khương như chết lặng, nhưng khi nhìn thấy bí thư thị ủy đi đến, thế là không khỏi rơi nước mắt, bọn họ loạng choạng bắt tay Đậu Minh Đường, căn bản không nói nên lời.
Đậu Minh Đường là người cực kỳ có kinh nghiệm ở những sự kiện như thế này, hắn bắt hai tay của bố Khương Tồn Minh, dùng giọng điệu trầm thấp nói vài lời an ủi. Rằng các đơn vị trong tỉnh cần phải quan tâm làm tốt công tác với bố mẹ của Khương Tồn Minh.
Vì nơi đây là linh đường, Đậu Minh Đường cũng không muốn làm chậm trễ thời gain, thế nên nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân. Hắn có thân phận khá gần với Vương Tử Quân nên lời nói cũng tùy ý hơn người khác: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi đến chậm một chút.
Đậu Minh Đường nói không nhiều nhưng lại có ý nhận sai, Vương Tử Quân căn bản lại không có ý muốn đắc tội với một người là minh hữu của mình như Đậu Minh Đường, hơn nữa lựa chọn trước đó của đối phương cũng không đáng trách.
- Bí thư Đậu, ngài đến căn bản là một an ủi lớn cho người nhà của đồng chí Khương Tồn Minh, hèn gì người ta thường nói ngài là bí thư bình dân.
Đậu Minh Đường khẽ gật đầu, giữa hai người bọn họ thì căn bản không nên nói thêm lời gì sẽ hay hơn. Thực tế Đậu Minh Đường cũng biết đến lễ truy điệu của Khương Tồn Minh, hắn sở dĩ giả vờ hồ đồ cũng là vì không muốn làm cho mối quan hệ giữa mình và Trần Gia Hòa quá căng cứng. Vì nếu không liên quan đến lợi ích bản thân, hắn vì sao không chú trọng phương diện giữ cục diện hài hòa đoàn kết mà cố ý gây khó cho Trần Gia Hòa?
Làm việc lớn cần xem nguyên tắc, việc nhỏ chú trọng đoàn kết, Đậu Minh Đường biết như vậy, nhưng sau khi nghe nói Vương Tử Quân đến tham gia lễ tang của Khương Tồn Minh, hắn nhanh chóng chạy đến nơi này. Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Đậu Minh Đường căn bản còn cách khá xa.
Sau khi Đậu Minh Đường đến dâng vòng hoa, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lỗ Kính Tu cũng đi đến, thế cho nên khách đến tham gia vốn có hơi ít bây giờ đã nhiều hơn. Không những có các vị lãnh đạo thị ủy đến tham dự, còn có không ít lãnh đạo ban ngành tương quan, bọn họ đều là các lãnh đạo có cấp bậc khá quan trọng.
Lúc này người cảm thấy rối nhất chính là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy Đông Hồng, là Lý Hồng Phảng. Sau khi nghe nói Vương Tử Quân đến tham gia lễ truy điệu của Khương Tồn Minh, Lý Hồng Phảng giống như một con sư tử bị giam trong chuồng, hắn ngồi trong phòng làm việc mà như đứng trên đống lửa ngồi đống than. Hắn biết rõ phó bí thư Đặng được mình sắp xếp cũng không đi đến tham dự, nhưng hắn cũng không quan tâm đến chuyện này.
Chẳng qua bí thư Đậu cũng đi đến tham gia, Lý Hồng Phảng hắn sao có thể ngồi yên được? Sao có thể điềm nhiên như không đây? Hắn cảm thấy cực kỳ lo lắng, hắn định gọi điện thoại quở mắng phó bí thư Đặng một trận, thế nhưng nghĩ lại thái độ của mình trước đó, hắn lại thả điện thoại xuống.
Bí thư Đậu đã đi, Trưởng phòng Vương cũng đi đến tham gia lễ truy điệu, nếu như một người là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy như mình không đến tham gia, chẳng phải là người không hiểu chuyện sao? Lý Hồng Phảng thầm nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy sợ hãi vì sẽ mất đi quyền lợi của mình.
Khi Lý Hồng Phảng đang cảm thấy tâm tình rối loạn, lúc này chủ nhiệm La ở phía bên kia lại gọi điện thoại đến. Chủ nhiệm La lặng lẽ báo cáo với hắn, nói là các vị lãnh đạo của phòng tổ chức, phòng tuyên truyền thị ủy đều đã đến rồi.
Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm xúc không thể nói gì thêm với một cán bộ trẻ tuổi chỉ gặp mặt một lần đã làm mình sinh ra nhiều cảm xúc này, nhưng hiện tại hắn và đối phương đã ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Vương Tử Quân không do dự khi đến tham gia lễ tang của Khương Tồn Minh. Mặc dù Đoạn Văn Đống không thông báo nhưng hắn vẫn đến một chuyến. Thật lòng thì hắn cảm thấy thẹn với chính mình, nếu như không phải vì điều tra vụ án buôn lậu trong tỉnh, có lẽ con đường tương lai của người cán bộ kia đang rất tươi sáng.
Vương Tử Quân đi trong một đoàn người mặc đồ đen, hắn cũng không quá rõ ràng. Lúc này ở linh đường có hai người bắt mắt nhất, một là chủ nhiệm La của ủy ban tư pháp thị ủy, hai là trưởng ban Hà.
Hai người kia đến căn bản bày ra bộ dạng cực kỳ cảm động, nhưng người thân của Khương gia chủ yếu công tác trong cơ quan nhà nước, khi thấy hai người kia đến thì căn bản cũng hiểu được nó có ý nghĩa gì.
Người đến có cấp bậc thì căn bản đại biểu cho sự coi trọng của đơn vị, ủy ban nhân dân thành phố và ủy ban tư pháp thị ủy căn bản là đơn vị tốt, khốn nổi chỉ có hai người đến, cũng làm cho bọn họ có chút thất vọng.
Những lời nghị luận này làm cho vẻ mặt Niên Chí Tân có chút mất mặt, gương mặt tái nhợt. Nhưng bố của Khương Tồn Minh lại ngăn những lời nghị luận như vậy, ông cụ ho một tiếng, thế là những người đang nghị luận đành phải ngậm miệng lại.
Sự tha thứ độ lượng của bố Khương Tồn Minh làm cho Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân có chút hổ thẹn, hai người đưa mặt nhìn nhau, muốn nói vài lời an ủi với ông cụ, thế nhưng há miệng mà không biết nói sao cho phải.
Khi bọn họ đang trầm mặc thì Niên Chí Tân ngẩng đầu, hắn chợt cảm thấy ngây dại, đó không phải là trưởng phòng Vương sao?
Vương Tử Quân cũng phát hiện ra hai người Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân, hắn khẽ gật đầu với bọn họ. Niên Chí Tân vỗ vỗ vai cục trưởng Đoạn, hắn định tiến lên, nhưng nghĩ lại thì thấy có chút đột ngột, trưởng phòng Vương đến theo kiểu như vậy rõ ràng là không muốn bộc lộ thân phận của mình.
Khi Niên Chí Tân còn đang chần chờ thì Vương Tử Quân vốn đi theo đám người đi ra chợt đột ngột xoay người đi về phía bên trái linh đường. Lúc này trưởng ban Tiểu Hà đang đại biểu cho chủ tịch Đào và thư ký trưởng Triệu để tiến hành an ủi người nhà của Khương Tồn Minh.
Nhưng trưởng ban Hà rõ ràng là lần đầu tiên đi đến những nơi thế này, tất cả hành vi có vẻ cực kỳ không phối hợp, nhìn qua thấy vẻ mặt khá thoải mái vui vẻ, đang bắn tay nói chuyện với bố Khương Tồn Minh như một vị lãnh đạo thật sự.
Vương Tử Quân đột nhiên đến gần làm cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ, mình còn chưa an ủi xong, anh đến đây làm gì?
Khi trưởng ban Hà cảm thấy khó chịu thì Vương Tử Quân đã đi đến trước mặt bố Khương Tồn Minh, hắn khẽ nói: - Bác trai, mong bác bớt đau buồn, Tồn Minh tuy không còn nhưng cháu nghĩ rằng cả thành phố và cả tỉnh sẽ vẫn nhớ đến cậu ấy. Đồng sự của Tồn Minh đều là người thân của ngài, có chuyện gì thì ngài cứ nói.
Tiểu Hà có chút tức giận, lời nói của người này tuy khá giống với nguyên tắc của mình, thế nhưng rõ ràng lại làm cho người nhà Khương gia bên kia cảm động. Dưới sự phụ trợ của đối phương thì lời nói của mình căn bản là thừa, đây không phải làm cho mình xấu mặt sao?
Một tên khốn từ đâu đi đến làm cho Tiểu Hà cảm thấy bực mình, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi lên giọng: - Bác trai, nếu có chuyện gì khó giải quyết có thể đén tìm cục công an thành phố; nếu cục công an thành phố không giải quyết được thì có thể đến tìm cháu, phía ủy ban nhân dân thành phố sẽ tích cực phối hợp.
Trưởng ban Tiểu Hà cũng không định nói những lời như vậy, hắn là một trưởng ban, hắn không có tư cách tỏ thái độ lung tung, thế nhưng người kia xuất hiện làm hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn bị người ta chọc tức, thế cho nên cảm thấy bực mình, có hắn ở đây thì người ta khoe khoang vậy sao? Tôi là người đại biểu cho chủ tịch Đào và thư ký trưởng Triệu, anh nói chuyện cũng không có thứ tự, căn bản là không ra gì.
Còn có thể hoàn thành cho bố Khương Tồn Minh hay không cũng không phải là thứ mà trưởng ban Tiểu Hà có thể suy xét. Hắn thấy chuyện của cục công an thành phố cục công an ôm, cho dù tương lai đối phương thật sự đi tìm mình, cứ khôngn làm hoặc để lâu rồi giải quyết là được.
Khi Tiểu Hà đang nghĩ như vậy thì người kia chợt nói: - Nếu như trong nhà có chuyện gì khó khăn, ngài có thể liên lạc với tôi, tôi nhất định sẽ làm hết sức.
Vương Tử Quân vừa nói ưừa lấy ra một tờ giấy, bên trên có ghi số điện thoại di động của mình.
Tiểu Hà nghe thấy đối phương nói như vậy thì cảm thấy càng thêm bực mình, đối phương ghi số điện thoại ra giấy, đúng là quá quê mùa.
Tiểu Hà tức giận một cách khó hiểu, hắn lấy một hộp danh thiếp trong túi ra, sau đó đưa một tờ cho bố Khương Tồn Minh: - Đây là số điện thoại của cháu, có gì ngài cứ liên lạc với cháu.
Khi Tiểu Hà còn đang đắc ý thì Vương Tử Quân đã đi đến bên cạnh mẹ Khương Tồn Minh nói vài câu an ủi, sau đó đi sang một bên.
Lúc này linh đường chia làm hai bộ phận, một là người đến bái tế cho Khương Tồn Minh, hai là những người thân và người ở lại làm lễ truy điệu.
Trưởng ban Tiểu Hà cũng không có tâm tư ở lại tham gia lễ truy điệu, hắn sở dĩ là người được phái đi thay chủ yếu là vì lãnh đạo không muốn tham gia. Mặc dù chủ tịch Trần không nói gì, thế nhưng mọi người đều biết chuyện này làm cho chủ tịch Trần mất mặt, nếu anh tham gia lễ tang và lễ truy điệu, như vậy mặt mũi chủ tịch Trần sẽ đặt đi nơi nào? Sau khi xác thực ý đồ của thượng cấp thì Tiểu Hà cảm thấy trống đánh xuôi kèn thổi ngược là quá nguy hiểm. Chỉ có một phương pháp duy nhất để tránh khỏi tình huống này, chính là cũng giống như tất cả mọi người phải nhất trí hành động với nhau, ngàn người một mặt.
Phải biết rằng chủ tịch Trần là một người tương đối sĩ diện.
Chủ tịch Đào, đây là người mà thư ký trưởng Triệu thậm chí còn không dám đắc tội, còn Tiểu Hà chỉ là một thủ hạ nho nhỏ, như thế nào dám gây khó cho chủ tịch Trần? Cho dù chủ tịch Trần không nói gì ở sự kiện này, thế nhưng trong ủy ban nhân dân thành phố có nhiều người thuần phục chủ tịch Trần, hơn nữa trong quan trường không là bạn thì là địch, không bao giờ có người có thể sống ôn hòa mãi được. Nếu là địch thì người ta sẽ dùng đủ mọi biện pháp để chơi anh, cho dù chủ tịch Trần sẽ không thèm nói xấu anh, thế nhưng người trong quan trường thành phố Đông Hồng cũng đủ cho anh một bình rượu độc.
Cũng may trình tự đã xong, lúc này Tiểu Hà chuẩn bị rời đi. Đung lúc này hắn thấy chủ nhiệm Hà đi vào bên trong, vẻ mặt cực kỳ phong phú.
- Anh La, có chuyện gì vậy? Bình thường Tiểu Hà cũng có chút quan hệ với chủ nhiệm La, thế là hắn không khỏi dùng giọng nghi ngờ hỏi.
Chủ nhiệm La giữ lấy trưởng ban Tiểu Hà rồi khẽ nói: - Tiểu Hà, mau thông báo điện thoại cho thư ký trưởng Triệu, sự việc có hơi lớn rồi.
- Sao vậy? Anh đừng nghi thần nghi quỷ được không? Có gì mà lớn chuyện chứ? Tiểu Hà dùng giọng bất mãn phàn nàn chủ nhiệm La, thế nhưng anh La cũng nhanh chóng lên tiếng: - Trưởng phòng Vương đến, cậu còn không thông báo cho lãnh đạo, có phải muốn bị mắng không?
Trưởng phòng Vương? Tiểu Hà nghe được ba chữ này mà không khỏi cảm thấy ngây cả người.
Vương Tử Quân đứng ở một bên, hắn lẳng lặng chờ lễ truy điệu được bắt đầu. Lúc này vị trí của hắn là ở trong đám người không chút tiếng tăm gì.
Ngay sau đó Đoạn Văn Đống đã đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, ngài sao lại đến...
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Văn Đống, chỗ này không có người ngoài, cũng đừng chú ý nhiều lễ nghi phiền phức như vậy.
Niên Chí Tân nhìn Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy có chút ê ẩm. Hắn nghĩ đến tình huống khi sáng đi mời lãnh đạo đến tham gia, thế là không khỏi cảm thấy uất ức: - Trưởng phòng Vương, sớm biết ngài như vậy, tôi cũng không đi mời lãnh đạo thị ủy tham gia, vì bọn họ chỉ bày ra điệu bộ đường hoàng mà thôi...
Đoạn Văn Đống trừng mắt nhìn Niên Chí Tân, tỏ ý cho đối phương đừng nói nữa. Vương Tử Quân hiểu tâm tư của hai người Đoạn Văn Đống, hắn thản nhiên nói: - Tôi dùng tư cách cá nhân để đến đưa tiễn Khương Tồn Minh.
Lúc này Du Giang Vĩ đi vào, khi thấy Vương Tử Quân bị nhóm người Đoạn Văn Đống vây vào giữa thì nhanh chóng nói: - Trưởng phòng Vương, còn hai mươi phút nữa là hội nghị bắt đầu...
- Cậu thông báo cho trưởng phòng Long, để anh ấy thay mặt tôi đến tham gia hội nghị, bây giờ tôi đang bận.
Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân, tất nhiên biết rõ sắp xếp lịch trình của Vương Tử Quân, lãnh đạo bỏ một hội nghị quan trọng để tham gia lễ truy điệu, đây là thứ mà Du Giang Vĩ căn bản không nghĩ đến.
Nhưng phục vụ lãnh đạo là nhiệm vụ của thư ký, hắn cũng không nói gì thêm, trực tiếp bấm số điện thoại của Long Điền Hỉ.
Đoạn Văn Đống nghe đoạn đối thoại giữa hai người Vương Tử Quân và Du Giang Vĩ, hắn có chút cảm động. Thật lòng thì hắn rất hy vọng có thể làm cho lễ tang của Khương Tồn Minh cực kỳ cảnh tượng.
- Văn Đống, hôm nay tôi đến, anh có thể làm cho người ta biết vài thông tin hay không? Vương Tử Quân cũng không nhìn Đoạn Văn Đống mà nói.
Khóe miệng Đoạn Văn Đống có hơi co giật, lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân. Trưởng phòng Vương không tham gia hội nghị mà chạy đến đây, chẳng những tỏ lòng tiếc thương Khương Tồn Minh, còn thông báo một tin tức quan trọng trong quan trường Đông Hồng, đó là tôi xem có ai không dám đến.
Vương Tử Quân làm việc căn bản rất an phận, thế nhưng hôm nay lại có chút khác thường, Đoạn Văn Đống căn bản thật sự khiếp sợ.
Đoạn Văn Đống nhìn tấm ảnh giữa linh đường, ánh mắt Khương Tồn Minh có hơi híp lại, nhìn qua giống như đang cười, khá ôn hòa và tinh khiết. Vương Tử Quân ở bên cạnh cũng chú tâm nhìn lên linh đường, hắn có chút đau lòng, vì sau lễ truy điệu này, một người cán bộ trẻ tuổi trước đó còn sống sờ sờ nhưng chỉ còn lại một cái tên trong ký ức của mọi người mà thôi.
- Thường ủy tỉnh ủy, bí thư Đậu của thị ủy Đông Hồng đến. Không biết ai lên tiếng, có không ít người quay đầu lại nhìn. Dưới ánh mắt chú tâm của mọi người, Đậu Minh Đường đi vào bên trong, sau lưng còn có phó bí thư thị ủy và trưởng phòng tổ chức thành phố Đông Hồng, một vòng hoa lớn được đưa lên dựng vào vị trí khá trang trọng.
Bố mẹ của Tiểu Khương như chết lặng, nhưng khi nhìn thấy bí thư thị ủy đi đến, thế là không khỏi rơi nước mắt, bọn họ loạng choạng bắt tay Đậu Minh Đường, căn bản không nói nên lời.
Đậu Minh Đường là người cực kỳ có kinh nghiệm ở những sự kiện như thế này, hắn bắt hai tay của bố Khương Tồn Minh, dùng giọng điệu trầm thấp nói vài lời an ủi. Rằng các đơn vị trong tỉnh cần phải quan tâm làm tốt công tác với bố mẹ của Khương Tồn Minh.
Vì nơi đây là linh đường, Đậu Minh Đường cũng không muốn làm chậm trễ thời gain, thế nên nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân. Hắn có thân phận khá gần với Vương Tử Quân nên lời nói cũng tùy ý hơn người khác: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi đến chậm một chút.
Đậu Minh Đường nói không nhiều nhưng lại có ý nhận sai, Vương Tử Quân căn bản lại không có ý muốn đắc tội với một người là minh hữu của mình như Đậu Minh Đường, hơn nữa lựa chọn trước đó của đối phương cũng không đáng trách.
- Bí thư Đậu, ngài đến căn bản là một an ủi lớn cho người nhà của đồng chí Khương Tồn Minh, hèn gì người ta thường nói ngài là bí thư bình dân.
Đậu Minh Đường khẽ gật đầu, giữa hai người bọn họ thì căn bản không nên nói thêm lời gì sẽ hay hơn. Thực tế Đậu Minh Đường cũng biết đến lễ truy điệu của Khương Tồn Minh, hắn sở dĩ giả vờ hồ đồ cũng là vì không muốn làm cho mối quan hệ giữa mình và Trần Gia Hòa quá căng cứng. Vì nếu không liên quan đến lợi ích bản thân, hắn vì sao không chú trọng phương diện giữ cục diện hài hòa đoàn kết mà cố ý gây khó cho Trần Gia Hòa?
Làm việc lớn cần xem nguyên tắc, việc nhỏ chú trọng đoàn kết, Đậu Minh Đường biết như vậy, nhưng sau khi nghe nói Vương Tử Quân đến tham gia lễ tang của Khương Tồn Minh, hắn nhanh chóng chạy đến nơi này. Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Đậu Minh Đường căn bản còn cách khá xa.
Sau khi Đậu Minh Đường đến dâng vòng hoa, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lỗ Kính Tu cũng đi đến, thế cho nên khách đến tham gia vốn có hơi ít bây giờ đã nhiều hơn. Không những có các vị lãnh đạo thị ủy đến tham dự, còn có không ít lãnh đạo ban ngành tương quan, bọn họ đều là các lãnh đạo có cấp bậc khá quan trọng.
Lúc này người cảm thấy rối nhất chính là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy Đông Hồng, là Lý Hồng Phảng. Sau khi nghe nói Vương Tử Quân đến tham gia lễ truy điệu của Khương Tồn Minh, Lý Hồng Phảng giống như một con sư tử bị giam trong chuồng, hắn ngồi trong phòng làm việc mà như đứng trên đống lửa ngồi đống than. Hắn biết rõ phó bí thư Đặng được mình sắp xếp cũng không đi đến tham dự, nhưng hắn cũng không quan tâm đến chuyện này.
Chẳng qua bí thư Đậu cũng đi đến tham gia, Lý Hồng Phảng hắn sao có thể ngồi yên được? Sao có thể điềm nhiên như không đây? Hắn cảm thấy cực kỳ lo lắng, hắn định gọi điện thoại quở mắng phó bí thư Đặng một trận, thế nhưng nghĩ lại thái độ của mình trước đó, hắn lại thả điện thoại xuống.
Bí thư Đậu đã đi, Trưởng phòng Vương cũng đi đến tham gia lễ truy điệu, nếu như một người là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy như mình không đến tham gia, chẳng phải là người không hiểu chuyện sao? Lý Hồng Phảng thầm nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy sợ hãi vì sẽ mất đi quyền lợi của mình.
Khi Lý Hồng Phảng đang cảm thấy tâm tình rối loạn, lúc này chủ nhiệm La ở phía bên kia lại gọi điện thoại đến. Chủ nhiệm La lặng lẽ báo cáo với hắn, nói là các vị lãnh đạo của phòng tổ chức, phòng tuyên truyền thị ủy đều đã đến rồi.
/1843
|