Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1352: Tên lính lạc đàn.

/1843


Ngay ngày hôm sau thì khắp đường lớn ngỏ nhỏ đã ồn ào xôn xao, mọi người đều kháo nhau về thông tin chấn động trên mặt báo, mọi người căn bản đều cảm thấy đau đớn. Vô tình mọi người giống như bị cuốn theo dòng chảy tin tức, ngàn vạn người căn bản có vẻ mặt hoảng hốt, khóc không ra tiếng. Mọi người căn bản là đồng tình, thậm chí còn có nhiều người khóc thương, đây là một người vợ nhân tình như thế nào?

Nhân gian đều có chân tình, vì sao bọn họ lại giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn? Đơn giản là bọn họ có quan hệ vợ chồng, không phải là có người đang muốn làm đảo loạn cuộc sống của bọn họ sao? Nếu như không phải vì sự trong sạch của chồng, những người dân có tâm tính thiện lương kia tin tưởng cô gái xinh đẹp thanh xuân kia sẽ không bao giờ nói ra bí mật mình cất giữ trong lòng nhiều năm qua như vậy.

- Trưởng phòng Vương, anh xem, sự kiện này vẫn được truyền bá ra ngoài... Đoạn Văn Đống ở đầu dây bên kia dùng giọng ngập ngừng nói.

Lúc này Vương Tử Quân tuy cực kỳ cảm khái thế nhưng cũng hiểu đó là bình thường, hắn chợt có chút cảm động: - Vụ án này được nhân dân chú ý trọng điểm, thế cho nên khó thể nào áp chế được tin tức chấn động như vậy.

Đoạn Văn Đống trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: - Thậm chí phóng viên đã đưa tin tức này lên internet.

Nhiều phóng viên sau khi nghe được thông tin thì căn bản khó thể nào chần chờ được, bọn họ cảm thấy đây là tin tức có tính bùng nổ rất mạnh, sao có thể thờ ơ cho được? Thế nên càng phải được bọn họ chú trọng đưa tin mới đúng.

Nhưng Đoạn Văn Đống cũng không đành lòng để cho người phụ nữ nhu nhược lại bị tổn thương tinh thần vì những lời ồn ào của dư luận bên ngoài.

Chỉ là tình thế hiện tại đã thoát ly khỏi tầm khống chế của một người là cục trưởng cục công an thành phố như Đoạn Văn Đống, vừa rồi thấy phóng viên cố gắng tiếp cận Tiểu Mộ thì hắn căn bản còn cực kỳ căm tức, hắn muốn trách mắng đám người chỉ biết gây rối kia một trận theo bản năng: "Các anh làm loạn như vậy, để lộ tin tức của người ta, các anh có thông báo với người ta một tiếng không? Có bắt chuyện với chính quyền hay không? Dù các anh không phải là báo đảng thì cũng phải có lương tri của một nhà báo phóng viên chứ? Sao có thể chọc ra sự kiện như vậy mà không lời phân trần cho được?

Khi lời nói sắp ra khỏi miệng thì cảm xúc của Đoạn Văn Đống cũng không quá tốt, nhưng hắn chợt thấy một phóng viên chen đến với micro trên tay, lại có tiêu chí của báo pháp luật Nam Giang. Hắn nhìn mà hoảng sợ, vì thế tranh thủ nở nụ cười chân thành nói: - Cám ơn các đồng chí đã giám sát dư luận, hoan ngênh các đồng chí đã tiến thêm một bước đưa tin để đẩy mạnh điều tra bắt giữ tội phạm.

Lời nói ngược này của Đoạn Văn Đống căn bản làm cho đám phóng viên càng thêm vui vẻ, càng thêm sống động.

Lúc này sự thật đã quá rõ ràng, nhưng Đoạn Văn Đống vẫn cảm động vì tình yêu của Tiểu Khương và Tiểu Mộ. Hai người này căn bản không có tiếng tăm gì, thế nhưng câu chuyện của bọn họ lại đang làm cho nhiều người cảm động không thôi.

- Các anh cần phải xử lý thích đáng chuyện này. Vương Tử Quân nói những lời này với Đoạn Văn Đống rồi cúp điện thoại.

Vương Tử Quân tuy không biết tình hình hiện tại là như thế nào, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy sự kiện biến chuyển là cực kỳ tốt cho một người có tinh thần trọng nghĩa như Tiểu Khương. Sở dĩ hắn gây áp lực với Trần Gia Hòa, nói trắng ra chính là bảo vệ vị trí của Niên Chí Tân, nhưng sự việc phát triển ngoài sức dự đoán của hắn.

Những người trước đó đắc ý chắc bây giờ đã ngồi không yên được nữa rồi. Nhưng như vậy cũng không làm cho Vương Tử Quân cảm thấy vui vẻ, hắn thậm chí còn không muốn mở rộng sự kiện này để làm gì.

Tuy lợi dụng chuyện này có thể có được mũi dao sắc bén để hạ gục đối phương, thế nhưng nhìn từ góc độ lương tâm, Vương Tử Quân cảm thấy lợi dụng nó là quá hèn mọn.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến rồi nghe máy.

- Trưởng phòng Vương, tôi là Lỗ Kính Tu, ngài có nghe qua những chuyện đang phát sinh hay không?

Vương Tử Quân biết rõ Lỗ Kính Tu nói chuyện gì, hắn gật đầu nói: - Bí thư Kính Tu, tôi có nghe nói về chuyện này.

Lỗ Kính Tu giống như đã hiểu lời nói không quan tâm của Vương Tử Quân, hắn có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng mở miệng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy rất đau lòng vì những kết luận quá khinh suất của đám người Chân Hồng Lỗi, tôi cảm thấy đây là tác phong công tác có vấn đề. Chuyện của Tiểu Khương căn bản là quá chấn động, thế nhưng bài học của nó là chúng ta không nên cứ cho ra những suy đoán và kết luận quá chủ quan được.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy hắn không muốn nói nhiều đến chuyện này, thế nhưng cũng không thể để cho Tiểu Khương bị tổn thương như vậy được. Vì sao Tiểu Khương đi tìm gái làng chơi, mà tổ điều tra tệ nạn xã hội của cục công an thành phố Lâm Hồ lại đến kịp thời như vậy? Vì sao bây giờ lại luôn miệng một lời nói rằng Tiểu Khương vì vô ý mà rơi xuống lầu? Rốt cuộc là ai sai ở vụ án này, tất cả vấn đề phải được điều tra rõ ràng...

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Kính Tu, tôi cho rằng tính chất của vụ án này là quá ác liệt, nếu như Chân Hồng Lỗi không điều tra rõ rang sự việc, tôi sẽ đề nghị với tỉnh ủy, đổi người có biện pháp điều tra rõ ràng đến làm chủ công tác của cục công an tỉnh.

Lỗ Kính Tu chợt kinh hoảng, hắn liên hệ với Vương Tử Quân với mục đích gì thì không cần nói cũng biết. Nhưng thái độ của Vương Tử Quân là quá kiên quyết, điều này làm hắn cảm thấy rất bất ngờ. Với vị trí và tính cách của Vương Tử Quân, nói đề nghị thay người cũng căn bản là không cho chút dư âm quay về với Chân Hồng Lỗi.

Mặc dù Lỗ Kính Tu là bí thư ủy ban tư pháp, thế nhưng hắn cũng biết rõ mình căn bản không dám nói ra những lời như vậy.

Đây có lẽ là vì mình quá cẩn thận và chặt chẽ, cũng có thể là...

Lỗ Kính Tu căn bản không muốn nghĩ thêm, hắn biết kế tiếp mình nên làm gì, nhưng hắn không muốn thừa nhận sự yếu kém của mình.

- Trưởng phòng Vương cứ yên tâm, nếu như không điều tra rõ ràng vụ này thì tôi sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Bí thư Lỗ, có cần tôi gọi điện thoại cho Chân Hồng Lỗi, đê anh ấy đến gặp mặt một chuyến không? Vu Trường Long dùng ánh mắt chú ý nhìn Lỗ Kính Tu rồi khẽ xin chỉ thị.

Vu Trường Long luôn là người giỏi luồn cúi, hơn nữa được Vương Tử Quân đề cử nên nhanh chóng là tâm phúc của Lỗ Kính Tu. Khi công tác của Lỗ Kính Tu dần được triển khai mở rộng ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, vị trí của Vu Trường Long càng thêm quan trọng đối với Lỗ Kính Tu.

Lỗ Kính Tu trầm ngâm giây lát, sau đó hắn vỗ tay lên bàn nói: - Lúc này cục trưởng Chân rất bận rộn, chúng ta nên tự mình đến gặp thì hay hơn.

Khi Lỗ Kính Tu đang ngồi lên xe chạy đến cục công an tỉnh, lúc này Chân Hồng Lỗi đang ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt cực kỳ khó coi, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn lên một trang web đang mở ra trên màn hình: là một trang báo giải trí.

Phải nói là là bài viết này cực kỳ kém, sau khi xem xong thì người ta căn bản không khỏi thầm nghĩ, một người có bệnh không tiện nói ra, sao có thể đi tìm gái làng chơi được?

Chân Hồng Lỗi cảm thấy chướng mắt vì tiêu đề của bài viết, gương mặt cũng trở nên đen nhẻm, hắn vô thức cảm thấy tình thế khó khăn đang ùn ùn kéo đến.

Có y học vào cuộc chứng minh, có bác sĩ phụ trách hiện trường cho ra lời phát biểu, những thứ này đủ chứng minh tất cả là thật. Chân Hồng Lỗi sao lại phạm vào sai lầm như vậy? Rõ ràng lướt qua kết luận của cục công an thành phố Đông Hồng. Bây giờ thì tốt lắm, một người bị ép tội mua dâm lại có bệnh không tiện nói ra, tất cả trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ.

Hơn nữa Chân Hồng Lỗi cho ra quyết định xử lý càng đắc tội với người kia. Dựa theo tính cách có thù tất báo của người kia, hắn có thể dự cảm được tương lai không xa mình sẽ nhận lại gấp mười lần những gì cho đi. Hắn thầm nghĩ như vậy mà cảm thấy sau lưng lạnh như băng.

Chỗ dựa lớn của mình có thể đứng ra nói vài lời hòa giải hay không? Chân Hồng Lỗi nghĩ như vậy mà thầm cười khổ. Chủ tịch Chử tự mình cho ra chỉ thị, đã đặt hắn vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi, bây giờ nếu muốn giải vây cho hắn thì quá khó khăn, thậm chí là lực bất tòng tâm. Chẳng lẽ hắn sẽ gặp phải hoàn cảnh cây đại thụ sau lưng ngã lên người? Chân Hồng Lỗi nghĩ như thế và cảm thấy không rét mà run, một khi xuất hiện bại cục thì tình cảnh của hắn là cực kỳ khó khăn, công tác sẽ bị cản tay liên tục. Theo như hắn phán đoán, trong Nam Giang này ngoài chủ tịch Chử thì không còn ai có thể giúp mình, hắn giống như là một binh lính lạc bầy giữa chiến trường sôi động.

Quan trường có nguy hiểm của riêng nó, người người đứng vào hàng đều phải cực kỳ cẩn thận, điều này hầu như là ai trong quan trường cũng hiểu rõ và cố gắng làm cho tốt. Nhưng nếu như anh lúc nào cũng bảo trì trạng thái ung dung, căn bản là trung lập, không quá dựa vào ai, anh cũng có quan hệ không tệ trong quan trường. Chẳng qua bất kỳ phe phái nào cũng không bao giờ chấp nhận những người như vậy quay đầu vào trong hàng ngũ của mình.

Nửa giờ trước Chân Hồng Lỗi vẫn còn đang cực kỳ sảng khoái, nhưng bây giờ sau khi xem thông tin thì căn bản cảm thấy khốn khổ, dòng tiêu đề liên tục nhấp nháy của tờ báo mạng càng giống như đang cười nhạo hắn.

Chân Hồng Lỗi vốn cho rằng mình chiếm hết tất cả thượng phong trong sự kiện này, cũng xem như quét rác trên uy tín của người kia, thế nhưng không ngờ bây giờ sự việc quay đầu, vị trí của mình căn bản đang lung lay sắp đổ.

Chuông điện thoại vang lên, Chân Hồng Lỗi nhìn qua số điện thoại gọi đến, vẻ mặt hắn chợt có chút hy vọng. Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới nhấc điện thoại lên nói: - Chào anh, tôi là Chân Hồng Lỗi.

- Cục trưởng Chân, chủ tịch nói tôi hỏi anh một câu, có phải sự thật là như vậy không? Giọng nói của Xà Tiểu Cường từ bên kia truyền đến, tuy giọng nói không nóng không lạnh thế nhưng cũng không phải là tươi cười hớn hở như ngày thường.

Chân Hồng Lỗi trầm ngâm giây lát rồi báo cáo chi tiết: - Tuy trước mắt còn chưa nhận được báo cáo chính xác của cục công an thành phố Đông Hồng, thế nhưng độ tin cậy của sự việc này là rất cao.

- Chủ tịch Chử nói nếu như chuyện này là thật, anh ấy cảm thấy rất vui mừng. Dù sao thì sự kiện này cũng chứng minh hàng ngũ công an căn bản là chống lại khảo nghiệm, không làm tổn hại đến hình tượng đối với nhân dân. Chủ tịch yêu cầu ngài nhất định phải điều tra chân tướng vụ việc này cho rõ ràng, cho ra một câu trả lời thuyết phục với nhân nhân của đồng chí Tiểu Khương.

Lời nói của Xà Tiểu Cường làm cho Chân Hồng Lỗi có chút choáng váng, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu ý nghĩa, đó chính là hắn nên chủ động điều tra cho rõ, chiếm thế chủ động cuối cùng trong sự kiện này.

- Mong lãnh đạo cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng xử lý vụ này, tuyệt đối không làm cho anh hùng phải đổ lệ. Chân Hồng Lỗi dùng giọng điệu chuẩn xác để đảm bảo với Xà Tiểu Cường, sau đó hắn nghe thấy bên kia cúp điện thoại.

Chân Hồng Lỗi chuẩn bị tranh thủ điều tra sự việc, nhưng bàn tay của hắn lại đặt lên điện thoại. Khi hắn chuẩn bị gọi đi, một dãy số lạ chợt xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Tuy đó là một dãy số lạ, thế nhưng khi mà Chân Hồng Lỗi nhìn vào những con số cuối thì tâm tình chợt biến đổi. Hắn nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ của mình, sau đó hạ thấp âm thanh nói: - Alo, có chuyện gì không?

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười ha hả, sau đó chợt nghe thấy có người nói: - Sự việc có biến, có phải thật sự là vậy không?

Chân Hồng Lỗi rất muốn nói những thứ này là vô căn cứ, thế nhưng hắn tin tưởng đối phương cũng có tin tức xác thực. Sở dĩ đối phương gọi điện thoại cho mình cũng là vì muốn xem thái độ của mình là thế nào, nếu như hắn nói ngược, không phải là tự làm khó mình sao?

Chân Hồng Lỗi trầm mặc rõ ràng là chứng minh lời nói của đối phương là sự thật, người bên kia cũng hiểu điều này. Bầu không khí có chút tẻ ngắt, một lúc sau người bên kia chợt nói: - Anh đốc xúc xử lý nhanh một chút, tối sẽ nhanh chóng xử lý gọn gàng những gì còn sót lại.

"Xử lý những gì còn sót lại!" Chân Hồng Lỗi không khỏi cảm thấy trái tim mình run lên, hắn biết rõ ý nghĩa của câu nói kia là gì, hắn cũng không muốn bày tỏ ý kiến của mình. Hắn căn bản chỉ có thể giả vờ như không biết, căn bản có thể cố gắng lấy cớ để giữ tư thái đường hoàng cho mình.

...

Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, mỗi ngày đều có lịch trình dày đặc. Sau khi tiến kiến một tổ nghiên cứu học hỏi kinh tế của tỉnh hàng xóm, bí thư Diệp mệt mỏi ngồi trên ghế rồi duỗi lưng một cái.

- Giữa trưa có nhiệm vụ tiếp đãi gì không? Diệp Thừa Dân thấy Khuất Chấn Hưng đi đến thì khẽ hỏi.

Khuất Chấn Hưng biết rõ tâm tư lãnh đạo của mình, hắn nhanh chóng xem qua sổ lịch trình rồi cười nói: - Hôm nay có một vị lãnh đạo bộ tuyên truyền đến kiểm tra công tác của tỉnh Nam Giang, trưởng phòng Chương hy vọng ngài có thể ra mặt một chút vào buổi cơm trưa.

Diệp Thừa Dân khoát tay áo nói: - Cậu gọi điện thoại cho trưởng phòng Thu Mi, nói là cô ấy nên làm tốt công tác tiếp đãi, tôi còn có chuyện bận, không qua được.

Khuất Chấn Hưng đồng ý một tiếng rồi không nói gì thêm, đúng lúc này thư ký trưởng Đào Nhất Hành gõ cửa đi vào. Đào Nhất Hành là thư ký trưởng của Diệp Thừa Dân, hắn có quyền lợi tùy ý gõ cửa đi vào trong. Sau khi ngồi xuống đối diện với Diệp Thừa Dân, hắn nhanh chóng đưa một tư liệu cho Diệp Thừa Dân: - Bí thư Diệp, đây là một bài viết trên báo mạng, mong ngài xem qua một chút.

Diệp Thừa Dân nhìn thoáng qua bài báo, hai hàng chân mày nhíu lại. Lão cũng chú ý đến sự kiện của Khương Tồn Minh ở thành phố Lâm Hồ, nhưng chú ý là một chuyện còn tỏ ý kiến là chuyện khác.

Lúc bắt đầu thì Diệp Thừa Dân tỏ ra căm tức, chuyện này căn bản làm tổn hại đến hình tượng của tỉnh Nam Giang. Nhưng khi Vương Tử Quân xuất hiện ở hội nghị của thành phố Đông Hồng để áp chế mạnh tay Trần Gia Hòa, lão chợt bừng tỉnh, chợt ý thức được sự việc không đơn giản như vậy.

Chử Vận Phong cho ra chỉ thị xử lý sự việc, cục công an tỉnh căn bản hành động quá nhanh, điều này càng rõ ràng trong mắt Diệp Thừa Dân. Nhìn từ phản ứng của Vương Tử Quân và phía cục công an tỉnh, Diệp Thừa Dân cơ bản đã xác định được mục đích của Vương Tử Quân.

Dùng thể diện của mình để giữ lại vị trí của một người, đây rõ ràng là một hành vi không hay của Vương Tử Quân, thật sự có chút không đáng. Nhưng sự việc đã phát triển như vậy, Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, là một chính khách lão luyện, lão cần phải có phong thái của người cầm lái một tỉnh. Thế nên lão không nói lời nào, chỉ lặng lẽ theo dõi kỳ biến mà thôi.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status