Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1331: Trước mặt cười như phật Di Lặc, sau lưng ngứa răng.

/1843


Trên quảng trường của công ty xe hơi Đông Hồng có một sân khấu rộng hơn nửa héc ta, ánh mặt trời chiếu lên sân khấu kèm theo đám người nhiệt tình đến tham gia ở khắp bốn phía càng làm cho hội nghị ngày hôm nay thêm long trọng rộn rã.

Tuy công nhân có độ tuổi không đồng nhất thế nhưng dựa theo quy định thì chỉ có thể ngồi chung quanh sân khấu, những cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía những biểu ngữ lớn trước mặt.

"Nhiệt liệt chào mừng sự kiện đơn đặt hàng xe Tùng Thử vượt qua con số bảy mươi ngàn!" Những con số kia căn bản làm cho tâm tình của công nhân công ty xe hơi Đông Hồng cực kỳ kích động, điều này có ý nghĩa thế nào? Rõ ràng là sau này bọn họ phải gấp gáp chế tạo ra bảy mươi ngàn chiếc xe hơi Tùng Thử. Xí nghiệp sẽ rời ra khốn cảnh, tiền lương và đãi ngộ của bọn họ sẽ tăng lên. Đã ba năm qua bọn họ căn bản chưa cầm được đủ tiền lương và đúng thời điểm, bọn họ là công nhân, vất vả công tác là vì cái gì? Không phải kiếm tiền về nuôi gia đình sao? Thế cho nên bọn họ mới khổ cực công tác như vậy.

- Tiểu Lý, tiểu tử cậu công tác ở văn phòng công ty, cậu nói xem xe Tùng Thử đã được đặt hàng bảy mươi ngàn chiếc sao? Một công nhân hơn bốn mươi tuổi hỏi một tiểu tử đang cầm tài liệu đi qua bên cạnh.

Tên cán bộ trẻ tuổi tuy đang khá bận rộn nhưng nghe thấy người ta hỏi như vậy thì không kìm được vui mừng nói: - Còn làm giả được sao? Trước đó tôi đi đến phòng nghiệp vụ lấy báo cáo, rõ ràng là tiền được giao trước, chỉ sợ người ta còn không mua được ấy chứ.

Tên cán bộ trẻ lên tiếng làm cho viên công nhân nở nụ cười vui vẻ, thế là liên tục cảm thán: - Đây đều là công lao của giám đốc Thành Lâm.

- Anh Lưu, tôi không có thời gian nói chuyện với anh, tôi phải nhanh chóng đưa bản thảo này đến cho giám đốc Lưu, lát nữa lãnh đạo tỉnh ủy sẽ đến. Tên cán bộ thanh niên nhanh chóng cầm bản thảo chạy về phía sân khấu lớn.

Tiểu Lý rời đi chẳng những làm cho vien công nhân này bớt đi tính tích cực, ngược lại còn thảo luận thêm rộn rã. Mọi người trò chuyện với gương mặt hớn hở, dù bọn họ có khô môi cứng lưỡi, dù mồ hôi nhễ nhại cũng không biết mệt. Nhìn từ phương diện sản xuất và tiêu thụ xe Tùng Thử, căn bản là tiền thưởng năm nay của bọn họ sẽ rất cao.

Khi mọi người đang vui vẻ vì tiền lương thưởng của mình, tiếng nhạc chợt vang lên. Một đoàn người đi lên đài chủ tịch đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

- Nhìn kìa, đó không phải là anh Hùng sao? Ôi, anh ấy mặc tây phục đeo giày da đen, đúng là quá đẹp, bây giờ đã biết chú trọng vẻ bề ngoài rồi, hì hì.

- Giám đốc Lưu kìa, ủa, sao giám đốc gầy như vậy?

- À, tôi nghe nói lần này ngoài lãnh đạo trong công ty, còn có nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đến tham gia. Nhìn mà xem, bây giờ có tiền thì ai cũng vui vẻ, thậm chí là anh chàng kia, căn bản là da sáng mặt bóng. Một nữ công nhân hơn ba mươi tuổi nhìn Vương Tử Quân đi chính giữa rồi chậc chậc cảm thán.

Nhưng cô công nhân này còn chưa nói hết lời thì đã bị một người đấm lên vai: - Thường Lăng Tử, ăn nói phải đường hoàng. Tôi nói cho cô biết, đó cũng không phải là thương nhân, đó là trưởng phòng Vương, là trưởng phòng Vương phòng tổ chức tỉnh ủy. Giám đốc Lưu sở dĩ có thể đưa chúng ta tiến lên đều là nhờ vào ánh mắt biết rõ anh tài của lãnh đạo, xem như chọn ra cho chúng ta một vị tướng mạnh mẽ.

Thường Lăng Tử bị đánh và đang định đánh trả, thế nhưng nghe nói người kia là Vương Tử Quân thì nàng ngượng ngùng nói: - Ôi, tôi cũng không ngờ trưởng phòng Vương quyền cao chức trọng lại còn trẻ như vậy.

Khi Hùng Nghiêu Đống đi qua, Lưu Thành Lâm cất bước theo sau, đám người bên dưới vỗ tay nhiệt liệt.

Nếu so với thời gian trước thì Lưu Thành Lâm lúc này căn bản là cực kỳ có tinh thần, nhưng bộ dạng gầy gầy đen đen. Hắn đứng trên đài chủ tịch nhìn công nhân bên dưới, thế là không khỏi cảm thấy hai mắt hơi ướt.

Mặc dù Lưu Thành Lâm mới rời xa công ty được nửa tháng, thế nhưng từ khi tiếp nhận vị trí của giám đốc Triệu Hòa Duyệt thì đã là ba bốn tháng, chẳng qua những gì phát sinh trong thời gian qua lại làm hắn sinh ra cảm giác như vừa qua một thế kỷ.

Cảm giác ngọt bùi cay đắng xông lên đầu Lưu Thành Lâm, hắn muốn nói chuyện, thế nhưng há miệng mà không nói ra được âm thanh nào.

Lưu Thành Lâm nhìn bảo thảo phát biểu trong tay, hắn chợt ưỡn ngực rồi dùng giọng trịnh trọng nói với bên dưới: - Cám ơn, cám ơn mọi người.

Đầu tiên là yên tĩnh không tiếng động, nhưng ngay sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy, kéo dài mãi không thôi. Lưu Thành Lâm đứng trên đài cũng vỗ tay theo, thế là cả hội trường chỉ còn lại tiếng vỗ tay như sấm.

Vương Tử Quân là một người ngoài, hắn đứng trên đài nhìn thấy tất cả tình cảnh bên dưới. Mặc dù hắn không phải là nhân viên của công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được tiếng vỗ tay kia chứa bao nhiêu cảm tình...

Lưu Thành Lâm vung tay áp xuống, không gian chợt yên tĩnh trở lại: - Thưa các đồng chí, xe Tùng Thử đã gặp may mắn ở triển lãm xe hơi Ma Đô, bây giờ đột phá đơn đặt hàng bảy mươi ngàn chiếc, các đồng chí xem như chịu khổ cực rồi.

Mặc dù tin tức này ai cũng đã biết, thế nhưng nó được Lưu Thành Lâm nói ra, căn bản làm cho tiếng vỗ tay tiếp tục như sóng dậy.

Lưu Thành Lâm vất vả lắm mới làm cho bầu không khí yên tĩnh trở lại, hắn trầm giọng nói: - Thành công này là kết quả cùng chung cố gắng của cả công ty, là kết quả của mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, bây giờ căn bản là khổ tận cam lai.

- Vì thiết kế và cho ra đời dòng xe mới này mà có nhiều đồng chí căn bản không được nghỉ tết, làm cho gia đình oán thán, lúc này tôi đứng đây xin cảm tạ mọi người...

Vương Tử Quân đứng trên đài nhìn bóng lưng run rẩy vì kích động của Lưu Thành Lâm, hắn cảm nhận được sự cảm động kia, cũng muốn chia xẻ nó với Lưu Thành Lâm.

- Cảm ơn mọi người đã đồng mưu hợp sức, tôi còn phải cảm ơn các vị lãnh đạo đã cho ra những giúp đỡ to lớn vì sự phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng, đặc biệt là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân. Cũng nhờ có sự giúp đỡ to lớn nhiệt tình của trưởng phòng Vương mà chúng ta mới có được ngày huy hoàng như hôm nay.

- Khi giám đốc bị bệnh thì trưởng phòng Vương là người chèo chống cho tôi, khi chúng tôi gặp khó khăn với dòng xe mới, cũng may trưởng phòng Vương cho ra lời khẳng định với ý nghĩ đổi cũ thành mới của chúng tôi; khi công ty chúng ta đang bấp bênh thì trưởng phòng Vương đã giúp đỡ to lớn để tất cả trở nên ổn định. Lưu Thành Lâm nói càng ngày càng lớn, lúc này cả hội trường chỉ còn vang vọng giọng nói của hắn. Từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, khi mà Lưu Thành Lâm lên tiếng thì những ánh mắt đó tràn đầy kính nể và cảm kích.

Dưới ánh mắt bỏng rát của mọi người, Vương Tử Quân chỉ cảm thấy mình giống như bị hòa tan. Lúc này hắn cảm thấy rất vui, cảm thấy đáng giá vì những gì mình đã làm cho công ty xe hơi Đông Hồng.

- Trưởng phòng Vương, cho đến nay tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn anh, thế nhưng cảm thấy lời nói là quá nhẹ, không đủ để biểu đạt. Lúc này tôi đứng trước mặt toàn thể công nhân viên chức của công ty, tôi đại biểu cho một nhân viên của công ty cúi đầu cảm ơn trưởng phòng Vương. Lưu Thành Lâm cúi người nhìn Vương Tử Quân, giọng nói tràn đầy tình cảm.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt chân tình của Lưu Thành Lâm, hắn sải bước đi về phía trước dùng hai tay giữ lấy vai Lưu Thành Lâm. Mặc dù hắn là người cực kỳ ổn định thế nhưng lúc này cũng có chút kích động.

Hành động của Lưu Thành Lâm giống như một tiếng trống đốt lên nhiệt tình của đám người bên dưới, hơn một ngàn công nhân cùng nhau hô lớn: - Cám ơn trưởng phòng Vương.

Tình huống này làm cho đám người Diêu Trung Tắc tham dự hội nghị phải đưa mắt nhìn nhau, không cho ra bất kỳ âm thanh gì. Diêu Trung Tắc càng nghĩ càng oán hận, con bà nó Lưu Thành Lâm thật sự quá đáng, dù sự kiện này không thiếu thành phần làm cho ra vẻ, thế nhưng lại cực kỳ chấn động nhân tâm.

Diêu Trung Tắc giống như quay về thời điểm tình cảm mãnh liệt khi mới tham gia công tác, đó là một thời đại tràn đầy tình cảm và mộng tưởng, thế nhưng thời đại này chỉ còn lại trong ký ức, căn bản khó thể nào quay về. Nhưng sự thật đang nói cho hắn biết tình cảnh trong ký ức của mình căn bản không biến mất, nhưng người ta nhiệt tình cũng không phải là vì hắn.

Người ta không cười vì mình, không cảm kích mình, thế mình đến đây làm gì? Làm một kẻ ngốc sao?

Diêu Trung Tắc nheo mắt lại, hắn không tự chủ được nhìn về phía Vương Tử Quân ở giữa đài. Hắn thấy Vương Tử Quân đứng giữa ánh mặt trời chói chang, thấy đối phương giống như được bọc trong kim quang, vừa thần thánh vừa tràn đầy sức sống. Hắn chợt cảm thấy đầu óc của mình rối loạn, hoàn toàn không nghe được lời phát biểu của Vương Tử Quân. Bầu không khí này làm cho hắn cảm thấy xấu hổ, nhưng ít nhất nó cũng chỉ nằm trong lòng hắn, thậm chí hắn còn không dám nhìn ra chung quanh.

Diêu Trung Tắc nhìn Vương Tử Quân rồi không khỏi nhìn lại mình, trong lòng càng có chút xúc động. Vương Tử Quân căn bản là một kẻ không biết xấu hổ, anh huy động nhân lực không phải là mở tiệc mừng công, rõ ràng có động cơ không tinh khiết. Tin chắc rằng ngay sau đó phóng viên sẽ rầm rộ cho ra lò nhiều bài báo thể hiện tình cảnh nóng như lửa của Vương Tử Quân vào lúc này.

Vương Tử Quân đã mở miệng, đáng lý ra hắn không định lên tiếng, vì hắn giúp đỡ công ty xe hơi Đông Hồng được mọi người đều biết, hắn không nên nói nhiều tranh công làm gì. Nhưng lúc này tình cảnh quá xúc động, hắn vứt bỏ lo lắng của mình, xem như một lần phô trương.

- Mọi người quá nhiệt tình làm cho tôi cảm thấy mình như bị hòa tan. Lúc này tôi giới thiệu một chút, tôi là Vương Tử Quân, hy vọng sau này sẽ là bạn của mọi người. Vương Tử Quân dù không có bản thảo diễn thuyết, thế nhưng hắn nói những lời như vậy cực kỳ nhẹ nhàng tự nhiên, căn bản cực kỳ rõ ràng rành mạch.

- Vừa rồi giám đốc Lưu đã đánh giá tôi quá cao, điều này làm tôi cảm động, đồng thời có chút hỗ thẹn. Vì tôi căn bản không phải là người đưa công ty đi ra khỏi khốn cảnh, mà chính là các vị, là mọi người đang ngồi đây.

- Tôi tin tưởng vững chắc rằng công ty xe hơi Đông Hồng sẽ đi về phía tốt đẹp hơn, phát triển hơn. Chỉ cần chúng ta có tinh thần đổi mới, chúng ta nhất định sẽ làm cho công ty xe hơi Đông Hồng được đón ngày vinh quang... Vương Tử Quân nói không quá nhiều, chỉ mất ba phút ngắn ngủi, nhưng thời gian này liên tục vang lên tiếng vỗ tay như sấm động, nó là lời khẳng định, là một câu trả lời cho câu nói của hắn.

Khi Vương Tử Quân lui đến vị trí của mình, Đậu Minh Đường cũng đến tham gia chợt nói: - Trưởng phòng Vương, tôi thật sự hâm mộ anh.

Vương Tử Quân căn bản thầm hiểu ý nghĩa lời nói của Đậu Minh Đường, hắn chỉ cười cười mà không lên tiếng.

Hội nghị vẫn được tiếp tục, Vương Tử Quân nói xong thì người tiếp theo lên phát biểu là Chương Thu Mi. Lúc này Chương Thu Mi cũng nói ra những lời khẳng định với công tác của công ty xe hơi Đông Hồng, cũng cường điệu đề xuất công ty khắc phục khó khăn và đẩy mạnh tinh thần tiến lên, phía phòng tuyên truyền sẽ đẩy mạnh tuyên truyền, sẽ làm cho công ty phóng xạ ra khắp tỉnh Nam Giang, để cho các công ty khác nhìn thấy sự chênh lệch, học tập xu hướng đổi mới phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng.

- Trước kia trưởng phòng Chương phát biểu căn bản là cực kỳ tốt, bây giờ lại có chút lắp bắp. Tử Quân, lần này anh hại trưởng phòng Chương quá thảm rồi. Đậu Minh Đường năm xưa từng có chút ma xát với Chương Thu Mi, lúc này hắn không bận tâm thân phận của mình mà khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không quay đầu mà khẽ cười: - Phát biểu rất hay đấy chứ? Nhưng con người thường phải trả giá lớn về những gì mình đã làm, nguyên tắc của tôi với những người thích chơi trò bỏ đá xuống giếng đó là phải ẩn nhẫn, nhưng khi quyết đoán ra tay thì phải đánh cho đối phương rụng răng, căn bản không cho phép nói lung tung.

Đậu Minh Đường cười cười, thế nhưng lại thầm giật mình, Vương Tử Quân không phải là người nói lung tung, phải là một cao thủ che giấu tâm tình. Lúc này Vương Tử Quân nói như vậy cũng không giống phong cách thường ngày. Đậu Minh Đường là người ghét ác như cừu địch, nếu như hắn căm ghét ai đó mà đứng trước mặt phải tươi cười hớn hở như phật Di Lặc, hắn cảm thấy cực kỳ khó khăn. Trước kia nếu như hắn là một người có thể làm được như vậy, chỉ sợ cũng không huyên náo khó chịu với Chương Thu Mi.

Đậu Minh Đường cảm thấy tiệc mừng công lần này rõ ràng là chuẩn bị cho Vương Tử Quân, lúc này Chương Thu Mi, Kim Hành Thuấn và thậm chí là Diêu Trung Tắc cũng chỉ là những con rối phụ họa mà thôi.

Chương Thu Mi nói xong thì bên dưới rất yên ắng, mãi đến lúc kết thúc cũng không ai vỗ tay. Khi nàng xoay người mới có vài tiếng vỗ tay vang lên yếu ớt, giống như phụ trợ cho tâm tình không vui của nàng.

Đậu Minh Đường ngồi ở vị trí của mình có thể thấy được gương mặt đầy sương lạnh của Chương Thu Mi, rõ ràng không còn lại nụ cười như vừa rồi.

Lúc này chợt nghe Hùng Nghiêu Đống lên tiếng: - Lúc này mời phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn lên phát biểu.

Kim Hành Thuấn bước ra, Đậu Minh Đường cảm thấy đối phương bước đi nhẹ nhàng hơn dĩ vãng rất nhiều.

...

Tháng tư ở Nam Giang đã có nhiệt độ giống như ngày hè, những cô gái xinh đẹp căn bản vứt bỏ đi những trang phục kín mít vào mùa đông, đổi lại là những bộ váy ngắn và áo ngắn. Không biết từ khi nào tất chân đen là mốt ở thành phố Đông Hồng, đi đâu cũng thấy các cô gái đeo tất chân đen.

Ánh nắng rực rỡ chiếu lên mặt đất làm cho không gian bừng sáng rực rỡ, Vương Tử Quân đi ra khỏi khu nhà thường ủy tỉnh ủy, đây là một con đường cách nhà hắn hơn năm trăm mét.

Tuy còn chưa đến giờ làm việc thế nhưng đường lớn ngõ nhỏ đã vang lên đầy âm thanh ồn ào. Vương Tử Quân đến nơi này chủ yếu là vì ngẫu nhiên phát hiện nơi đây có hai cửa hàng bán đậu hũ nóng có hương vị Chiết Giang rất tinh khiết, cực kỳ hợp khẩu vị của hắn.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status