Trong mắt Diệp Thừa Dân thì Chương Thu Mi là một nữ thường ủy tỉnh ủy duy nhất, người phụ nữ này căn bản là mạnh vì gạo bạo vì tiền, căn bản có quan hệ không tệ với các vị thường ủy tỉnh ủy khác. Trung Quốc là một xã hội chú trọng quan hệ, các mối quan hệ chính là một trong những tư chất trọng yếu, Diệp Thừa Dân không chỉ một lần cảm thán sự khôn khéo của Chương Thu Mi, giống như một con khỉ già thành tinh hóa thành người. Tất nhiên Chương Thu Mi căn bản là một con khỉ cái tiến hóa hơi sớm.
Nhưng hôm nay Chương Thu Mi lại có biểu hiện khó thể tưởng được, lại khó dằn lòng mà nhanh chóng đứng ra nói lời công kích, xem ra hôm nay Vương Tử Quân khó qua cửa ải này.
Diệp Thừa Dân gõ tay lên bàn, lão chuẩn bị lên tiếng. Lão biết lúc này mình nói lời không tín nhiệm Vương Tử Quân thì sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ làm cho Vương Tử Quân bảo toàn thể diện, nếu không thì Vương Tử Quân căn bản không biết đặt mặt mũi ở nơi nào.
Khi Diệp Thừa Dân chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe Chử Vận Phong mở miệng: - Trưởng phòng Chương, có phải chị đã phạm vài căn bệnh chủ quan ước đoán rồi hay không? Chúng ta không nên thảo luận vấn đề này. Mọi người nên nhớ đề tài thảo luận của chúng ta vào lúc hiện tại chính là giải quyết vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng.
Chương Thu Mi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chử Vận Phong, nàng căn bản không ngờ vào thời điểm mấu chốt này mà chủ tịch Chử lại không lưu tình như vậy, nói lời khó nghe như vậy. Đây rõ ràng là một câu nói gõ lên đầu của Chương Thu Mi, có ai nghe mà không hiểu ý của chủ tịch Chử?
Khoảnh khắc này Chương Thu Mi căn bản là chảy cả nước mắt, mình làm như vậy là vì ai? Mình lên tiếng đầu tiên, căn bản là người xếp hàng không một tiếng động, không phải vì anh sao? Anh không nói nửa câu an ủi thì thôi, ngược lại còn nói tôi đang ngầm hại người, việc này ai có thể tiếp nhận được?
Khi Chương Thu Mi đang tỏ ra cực kỳ khó chịu thì Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt cảm kích nhìn Chử Vận Phong, đây mới đúng là tư thái và trí tuệ của một vị cán bộ lãnh đạo tỉnh. Chử Vận Phong nói ra những lời như vậy căn bản có hiệu quả không thua kém gì Diệp Thừa Dân mở miệng, hơn nữa càng có nhiều đường sống. Diệp Thừa Dân là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, lão cũng sợ hội nghị thường ủy ép mình vào góc chết.
Diệp Thừa Dân đặt ly trà lên bàn, sau khi hấp dẫn lực chú ý của mọi người thì mới trầm giọng nói: - Chủ tịch Vận Phong nói đúng, hội nghị thường ủy lần này chủ yếu là nghiên cứu phải làm sao xử lý vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng, còn những vấn đề khác thì sẽ nói sau.
- Chủ tịch Vận Phong, phía ủy ban nhân dân tỉnh các anh có ý kiến gì ở phương diện xử lý vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng hay không?
Diêu Trung Tắc nhìn hai vị lãnh đạo đứng đầu nói chuyện với nhau, hắn cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, đồng thời không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vương Tử Quân. Có thể làm cho cả Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong mở miệng ủng hộ, người này căn bản là quá may mắn, xem ra hôm nay không thể không ném ra tất cả công phu của mình.
Nhưng Diêu Trung Tắc vẫn còn có chút vui mừng, mặc dù Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong vẫn nói thay cho Vương Tử Quân, thế nhưng đó chỉ là chút vấn đề nhỏ nhặt. Lúc này hai người căn bản đều có thái độ rõ ràng về việc Lưu Thành Lâm có thể làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng nữa hay không.
Đây mới thật sự là trọng điểm, dù Vương Tử Quân có được sự bảo vệ của hai vị lãnh đạo ở hội nghị thường ủy, thế nhưng người được Vương Tử Quân đẩy lên chưa được vài tháng đã bị xô ngã, ít nhất cũng làm cho người ta nghi ngờ về năng lực công tác của mình.
Có đả kích này thì cũng đủ cho Vương Tử Quân uống một bình rượu độc, sau này sẽ cúp đuôi làm người.
Chử Vận Phong thấy Diệp Thừa Dân phối hợp với lời nói của mình thì gật đầu nói: - Chuyện này tôi đã trao đổi qua với chủ tịch Thừa Uyên, khi đó chủ tịch Thừa Uyên cho rằng chúng ta cần phải tiếp thêm sức sống cho công ty xe hơi Đông Hồng, tốt nhất là nên điều một đồng chí từ đơn vị khác đến làm giám đốc công ty.
Lúc này trong lòng Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn cũng không cảm thấy vui sướng, dù hai người bọn họ đều là những kẻ thúc đẩy sự kiện lần này, thế nhưng bây giờ thấy thắng lợi xuất hiện trước mắt nhưng lại bị Chử Vận Phong ngăn cản trong gang tấc.
Nhưng hai người kia tuy cực kỳ tiếc nuối nhưng lại căn bản không dám nói gì khác với Chử Vận Phong. Hai người đi theo Chử Vận Phong lâu năm, có thể nói là cực kỳ bị ảnh hưởng bởi chủ tịch Chử, thế nên bây giờ chủ tịch Chử lên tiếng như vậy thì bọn họ chỉ có thể nghẹn họng ngồi nhìn mà thôi.
Lúc này hai người bọn họ cũng ôm ý nghĩ như Diêu Trung Tắc, nếu không thể thành công thì ít nhất sự việc cũng phát triển theo dự đoán của mình. Tin tưởng sau này Vương Tử Quân sẽ thành thật hơn.
Lý Thừa Uyên nghe Chử Vận Phong nói đến mình thì vội vàng ngẩng đầu lên một chút.
- Chủ tịch có lựa chọn nào thích hợp không? Diệp Thừa Dân căn bản không quá hạn chế Chử Vận Phong ở phương diện kinh tế, bây giờ thấy Chử Vận Phong chú ý đại cục ở sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng, thế cho nên bây giờ muốn để cho Chử Vận Phong tự mình cho ra ý kiến, cũng xem như bánh ít đi bánh quy lại.
Diệp Thừa Dân nói ra những lời này thì nhiều người xem như đại cục đã định, chỉ cần hai vị lãnh đạo đứng đầu đồng ý thay đổi người, như vậy vấn đề này sẽ không tiếp tục bị kéo dài. Mặc dù Vương Tử Quân là người thua cuộc, thế nhưng lại giữ được chút thể diện của mình.
Khi đến tham gia hội nghị thường ủy thì Đậu Minh Đường căn bản là đổ mồ hôi hột dùm Vương Tử Quân, nhưng lúc này thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn nâng ly lên nhàn nhã uống nước, chờ Chử Vận Phong nói ra người được đề cử, như vậy xem như đến lúc tan họp.
Lỗ Kính Tu có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân cũng căn bản có tâm tư như Đậu Minh Đường, dù thế nào thì xử lý cho xong vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này Chử Vận Phong đề cử người lên vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy sự việc sẽ lái sang hướng khác.
Nhưng khi bầu không khí đang cực kỳ hài hòa, đang chờ đợi Chử Vận Phong lên tiếng, đột nhiên có người nói: - Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi căn bản không đồng ý với quyết định di dời vị trí của đồng chí Lưu Thành Lâm.
Giọng nói này không quá lớn nhưng rơi vào trong tai lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như nghe thấy sấm sết. Rất nhiều người tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên, thật sự hoài nghi mình nghe lầm.
Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân lên tiếng, thế là đầu óc chợt rối loạn. Lão căn bản cảm thấy vui mừng vì hội nghị thường ủy kết thúc trong bầu không khí hài hòa, không ngờ Vương Tử Quân này lại không biết chuyện, không chịu làm con lừa, còn nói lời phản đối, không phải quá hồ đồ sao?
Anh đây muốn làm gì? Chẳng lẽ anh không biết rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào, muốn anh làm bia ngắm bắn sao?
- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi biết chúng ta không thể chỉ dựa vào một vài lời nói của chuyên gia để cho rằng quyết định đẩy mạnh tiêu thụ xe gia đình giá rẻ của đồng chí Lưu Thành Lâm là sai lầm, càng không thể vì vậy mà nhận định anh ấy không phù hợp làm giám đốc công ty. Nếu như chúng ta làm như vậy, căn bản là cực kỳ không chịu trách nhiệm với công ty xe hơi Đông Hồng. Khi ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, hắn nói ra từng câu từng chữ khẳng định ý nghĩ của mình.
Nhưng hôm nay Chương Thu Mi lại có biểu hiện khó thể tưởng được, lại khó dằn lòng mà nhanh chóng đứng ra nói lời công kích, xem ra hôm nay Vương Tử Quân khó qua cửa ải này.
Diệp Thừa Dân gõ tay lên bàn, lão chuẩn bị lên tiếng. Lão biết lúc này mình nói lời không tín nhiệm Vương Tử Quân thì sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ làm cho Vương Tử Quân bảo toàn thể diện, nếu không thì Vương Tử Quân căn bản không biết đặt mặt mũi ở nơi nào.
Khi Diệp Thừa Dân chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe Chử Vận Phong mở miệng: - Trưởng phòng Chương, có phải chị đã phạm vài căn bệnh chủ quan ước đoán rồi hay không? Chúng ta không nên thảo luận vấn đề này. Mọi người nên nhớ đề tài thảo luận của chúng ta vào lúc hiện tại chính là giải quyết vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng.
Chương Thu Mi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chử Vận Phong, nàng căn bản không ngờ vào thời điểm mấu chốt này mà chủ tịch Chử lại không lưu tình như vậy, nói lời khó nghe như vậy. Đây rõ ràng là một câu nói gõ lên đầu của Chương Thu Mi, có ai nghe mà không hiểu ý của chủ tịch Chử?
Khoảnh khắc này Chương Thu Mi căn bản là chảy cả nước mắt, mình làm như vậy là vì ai? Mình lên tiếng đầu tiên, căn bản là người xếp hàng không một tiếng động, không phải vì anh sao? Anh không nói nửa câu an ủi thì thôi, ngược lại còn nói tôi đang ngầm hại người, việc này ai có thể tiếp nhận được?
Khi Chương Thu Mi đang tỏ ra cực kỳ khó chịu thì Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt cảm kích nhìn Chử Vận Phong, đây mới đúng là tư thái và trí tuệ của một vị cán bộ lãnh đạo tỉnh. Chử Vận Phong nói ra những lời như vậy căn bản có hiệu quả không thua kém gì Diệp Thừa Dân mở miệng, hơn nữa càng có nhiều đường sống. Diệp Thừa Dân là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, lão cũng sợ hội nghị thường ủy ép mình vào góc chết.
Diệp Thừa Dân đặt ly trà lên bàn, sau khi hấp dẫn lực chú ý của mọi người thì mới trầm giọng nói: - Chủ tịch Vận Phong nói đúng, hội nghị thường ủy lần này chủ yếu là nghiên cứu phải làm sao xử lý vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng, còn những vấn đề khác thì sẽ nói sau.
- Chủ tịch Vận Phong, phía ủy ban nhân dân tỉnh các anh có ý kiến gì ở phương diện xử lý vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng hay không?
Diêu Trung Tắc nhìn hai vị lãnh đạo đứng đầu nói chuyện với nhau, hắn cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, đồng thời không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vương Tử Quân. Có thể làm cho cả Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong mở miệng ủng hộ, người này căn bản là quá may mắn, xem ra hôm nay không thể không ném ra tất cả công phu của mình.
Nhưng Diêu Trung Tắc vẫn còn có chút vui mừng, mặc dù Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong vẫn nói thay cho Vương Tử Quân, thế nhưng đó chỉ là chút vấn đề nhỏ nhặt. Lúc này hai người căn bản đều có thái độ rõ ràng về việc Lưu Thành Lâm có thể làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng nữa hay không.
Đây mới thật sự là trọng điểm, dù Vương Tử Quân có được sự bảo vệ của hai vị lãnh đạo ở hội nghị thường ủy, thế nhưng người được Vương Tử Quân đẩy lên chưa được vài tháng đã bị xô ngã, ít nhất cũng làm cho người ta nghi ngờ về năng lực công tác của mình.
Có đả kích này thì cũng đủ cho Vương Tử Quân uống một bình rượu độc, sau này sẽ cúp đuôi làm người.
Chử Vận Phong thấy Diệp Thừa Dân phối hợp với lời nói của mình thì gật đầu nói: - Chuyện này tôi đã trao đổi qua với chủ tịch Thừa Uyên, khi đó chủ tịch Thừa Uyên cho rằng chúng ta cần phải tiếp thêm sức sống cho công ty xe hơi Đông Hồng, tốt nhất là nên điều một đồng chí từ đơn vị khác đến làm giám đốc công ty.
Lúc này trong lòng Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn cũng không cảm thấy vui sướng, dù hai người bọn họ đều là những kẻ thúc đẩy sự kiện lần này, thế nhưng bây giờ thấy thắng lợi xuất hiện trước mắt nhưng lại bị Chử Vận Phong ngăn cản trong gang tấc.
Nhưng hai người kia tuy cực kỳ tiếc nuối nhưng lại căn bản không dám nói gì khác với Chử Vận Phong. Hai người đi theo Chử Vận Phong lâu năm, có thể nói là cực kỳ bị ảnh hưởng bởi chủ tịch Chử, thế nên bây giờ chủ tịch Chử lên tiếng như vậy thì bọn họ chỉ có thể nghẹn họng ngồi nhìn mà thôi.
Lúc này hai người bọn họ cũng ôm ý nghĩ như Diêu Trung Tắc, nếu không thể thành công thì ít nhất sự việc cũng phát triển theo dự đoán của mình. Tin tưởng sau này Vương Tử Quân sẽ thành thật hơn.
Lý Thừa Uyên nghe Chử Vận Phong nói đến mình thì vội vàng ngẩng đầu lên một chút.
- Chủ tịch có lựa chọn nào thích hợp không? Diệp Thừa Dân căn bản không quá hạn chế Chử Vận Phong ở phương diện kinh tế, bây giờ thấy Chử Vận Phong chú ý đại cục ở sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng, thế cho nên bây giờ muốn để cho Chử Vận Phong tự mình cho ra ý kiến, cũng xem như bánh ít đi bánh quy lại.
Diệp Thừa Dân nói ra những lời này thì nhiều người xem như đại cục đã định, chỉ cần hai vị lãnh đạo đứng đầu đồng ý thay đổi người, như vậy vấn đề này sẽ không tiếp tục bị kéo dài. Mặc dù Vương Tử Quân là người thua cuộc, thế nhưng lại giữ được chút thể diện của mình.
Khi đến tham gia hội nghị thường ủy thì Đậu Minh Đường căn bản là đổ mồ hôi hột dùm Vương Tử Quân, nhưng lúc này thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn nâng ly lên nhàn nhã uống nước, chờ Chử Vận Phong nói ra người được đề cử, như vậy xem như đến lúc tan họp.
Lỗ Kính Tu có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân cũng căn bản có tâm tư như Đậu Minh Đường, dù thế nào thì xử lý cho xong vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này Chử Vận Phong đề cử người lên vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy sự việc sẽ lái sang hướng khác.
Nhưng khi bầu không khí đang cực kỳ hài hòa, đang chờ đợi Chử Vận Phong lên tiếng, đột nhiên có người nói: - Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi căn bản không đồng ý với quyết định di dời vị trí của đồng chí Lưu Thành Lâm.
Giọng nói này không quá lớn nhưng rơi vào trong tai lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như nghe thấy sấm sết. Rất nhiều người tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên, thật sự hoài nghi mình nghe lầm.
Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân lên tiếng, thế là đầu óc chợt rối loạn. Lão căn bản cảm thấy vui mừng vì hội nghị thường ủy kết thúc trong bầu không khí hài hòa, không ngờ Vương Tử Quân này lại không biết chuyện, không chịu làm con lừa, còn nói lời phản đối, không phải quá hồ đồ sao?
Anh đây muốn làm gì? Chẳng lẽ anh không biết rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào, muốn anh làm bia ngắm bắn sao?
- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi biết chúng ta không thể chỉ dựa vào một vài lời nói của chuyên gia để cho rằng quyết định đẩy mạnh tiêu thụ xe gia đình giá rẻ của đồng chí Lưu Thành Lâm là sai lầm, càng không thể vì vậy mà nhận định anh ấy không phù hợp làm giám đốc công ty. Nếu như chúng ta làm như vậy, căn bản là cực kỳ không chịu trách nhiệm với công ty xe hơi Đông Hồng. Khi ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, hắn nói ra từng câu từng chữ khẳng định ý nghĩ của mình.
/1843
|