Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1314: Không đi đường dài không biết đường xa, không nhận trọng trách không biết trọng trách nặng nề.
/1843
|
Lúc này bệnh tình của Triệu Hòa Duyệt đã khôi phục rất tốt, bây giờ trên cơ bản đã có thể nói được vài lời. Khi Lưu Thành Lâm đi vào thì Triệu Hòa Duyệt đang được con gái giúp ăn canh. Lưu Thành Lâm nhìn một người đàn ông cao lớn bây giờ chỉ có thể dùng cơm như vậy, thế là không khỏi đồng tình, đồng thời có chút đau lòng.
Lưu Thành Lâm có thể là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng cũng nhờ vào sự giúp đỡ và tán thưởng của Triệu Hòa Duyệt. Hắn thấy nụ cười vui vẻ của lão giám đốc khi gặp mình, thế là tâm tình dần ấm lại, sự việc vốn còn do dự đã được hắn nhanh chóng cho ra quyết đoán.
Cho dù Lưu Thành Lâm có bị mất chức giám đốc, hắn cũng phải phát huy tài trí của mình đến mức tinh tế nhất. Hắn nói vài câu với Triệu Hòa Duyệt, sau đó rời khỏi phòng bệnh, đi về công ty.
Tuy có nhiều tin đồn nhưng bầu không khí trong công ty cũng không loạn, Lưu Thành Lâm đi đến phòng làm việc của mình sắp xếp vài thứ, sau đó gọi chủ nhiệm Hỗ Hải Cường đi vào phòng.
- Hải Cường, anh đi đến xem trưởng phòng Đỗ chuẩn bị thế nào rồi, nếu như đã xong thì trưa nay chúng ta đến Ma Đô.
Hỗ Hải Cường chợt sững sờ, hắn có chút chần chờ, sau đó mới dùng giọng không thể tin nói: - Giám đốc Lưu, anh còn quyết định chính mình dẫn đội ngũ đến Ma Đô sao?
- Không phải đã sớm quyết định sẽ tham gia triển lãm xe hơi Ma Đô sao? Lần này phải đẩy mô hình Tùng Thử ra ngoài, đó là cơ hội tốt nhất cho chúng ta. Lưu Thành Lâm biết rõ vì sao Hỗ Hải Cường lại chần chờ, thế cho nên hắn không thể không ném ra ý nghĩ của mình.
Nhưng Hỗ Hải Cường căn bản không thể nào bằng Lưu Thành Lâm, hắn chần chờ giây lát rồi trầm giọng nói: - Giám đốc Lưu, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta đi Ma Đô là không thích hợp, lúc này việc cấp bách là ngài phải cho ra một lời giải thích thỏa đáng cho ủy ban nhân dân tỉnh...
- Cái gì mà giải thích? Thứ gì đã là giả thì căn bản đều là giả, căn bản quan tâm làm gì? Nếu như bọn họ cảm thấy tôi không thích hợp, hoàn toàn có thể thay người, nhưng bây giờ tôi còn tại vị, dù sao tôi cũng phải thực hiện tốt chức trách công tác của mình. Lưu Thành Lâm nói rồi cũng không chờ Hỗ Hải Cường tiếp tục lên tiếng, hắn khua tay nói: - Được rồi, đừng lãng phí thời gian, anh đi liên lạc với nhóm trưởng phòng Đỗ, để cho bọn họ nhanh chóng đến đây.
Hỗ Hải Cường muốn kêu oan cho lãnh đạo của mình, nhưng hắn cũng không dám tiếp tục khuyên can. Hắn do dự một chút, sau đó đi tìm trưởng phòng Đỗ phòng tiêu thụ. Hắn còn chưa kịp đi ra khỏi phòng thì Lưu Thành Lâm đã nói: - Cậu nên gọi điện thoại cho trưởng phòng Lý, để bọn họ hỏi xem phía Ma Đô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Trưởng phòng Lý là phó phòng tiêu thụ, vài ngày trước người này đã dẫn đội ngũ đi đến thành phố Ma Đô.
Hỗ Hải Cường rời khi một lúc thì Hùng Nghiêu Đống đã gõ cửa đi vào. Hùng Nghiêu Đống mệt mỏi thở hồng hộc, lão đặt mông ngồi xuống ghế sa lông thì cầm một phần văn kiện trong tay dùng giọng tức tối nói: - Thành Lâm, tôi vừa gặp Hỗ Hải Cường, cậu ấy nói anh nhất định phải đến Ma Đô tham gia triển lãm xe hơi sao?
- Bí thư Hùng, triển lãm xe hơi Ma Đô rất quan trọng với công ty chúng ta, thế nên tôi phải tự mình đi bắn phát pháo đầu tiên, cũng phải tự mình theo sát tiến độ. Lưu Thành Lâm tràn đầy tôn trọng Hùng Nghiêu Đống, vì vậy lúc này hắn không chút giấu diếm.
Hùng Nghiêu Đống thở dài một hơi rồi nói: - Tôi cảm thấy nên bỏ qua triển lãm Ma Đô, xem như lần này không có cơ hội, sau này đường còn rất dài, quan trọng nhất lúc này là chúng ta phải làm tốt công tác ứng phó với những gì đang diễn ra.
Hùng Nghiêu Đống nói rồi đưa văn kiện trong tay cho Lưu Thành Lâm: - Thành Lâm, đây là bản trưng cầu ý kiến của vài trăm nhân viên trong công ty, chúng ta đưa cho trưởng phòng Vương, để cho trưởng phòng Vương làm chủ cho anh.
Người ký tên đầu tiên trong bản trưng cầu ý kiến chính là Hùng Nghiêu Đống, Lưu Thành Lâm nhìn cái tên Hùng Nghiêu Đống ở vị trí đầu tiên, hắn cảm thấy tràn đầy cung kính với ông lão bôn ba nhiều năm vì công ty này. Tuy hắn cảm thấy mình rất uất ức, thế nhưng nhìn vào những công nhân đã vì mình mà ký tên, hắn còn uất ức gì để nói ra nữa?
Lưu Thành Lâm đặt phần trưng cầu ý kiến lên bàn, sau đó hắn trầm giọng nói: - Bí thư, tôi xin khắc ghi ý tốt của ngài, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không nên gây thêm phiền toái cho trưởng phòng Vương. Bây giờ anh ấy cũng không dễ dàng gì, có lẽ cũng sẽ bị liên quan vì chuyện của tôi.
- Anh... Hùng Nghiêu Đống vừa định lên tiếng thì Lưu Thành Lâm đã cắt ngang lời: - Tôi cũng không nỡ vứt bỏ vị trí giám đốc của mình, nhưng cánh tay không vặn được đùi, nếu vứt bỏ tinh lực lên sự kiện này, không bằng chăm chú làm việc gì có ích cho công ty.
- Lúc này xe Tùng Thử đã được sản xuất, chúng ta phải lợi dụng cơn gió đông của triển lãm lần này để bày ra những cống hiến xứng đáng cho công ty, vì tôi sợ giám đốc sau này sẽ không thèm quan tâm đến nó nữa. Lưu Thành Lâm nói làm cho Hùng Nghiêu Đống không khỏi có chút run rẩy, lão hiểu Lưu Thành Lâm nói không chỉ là lo lắng, đó có thể là sự thật. Lão là người đã thấy đủ những điều không hay trong công ty, lão biết có vài chuyện căn bản không cần giải thích làm gì cho mệt.
Hùng Nghiêu Đống trầm ngâm giây lát rồi đứng lên, lão đứng bên cạnh Lưu Thành Lâm rồi khẽ nói: - Anh đã quyết định như vậy, căn bản cứ nên làm theo ý mình, nhưng dù thế nào thì tôi cũng giúp đỡ anh.
Hùng Nghiêu Đống rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Thành Lâm, khi còn lại một mình thì biểu hiện kiên cường vừa rồi của hắn chợt tiêu tán. Hắn có chút chán chường, hắn nhìn những cảnh tượng bận rộn bên ngoài, cảm thấy có chút không muốn.
- Ha ha ha. Một tiếng cười vang lên, sau đó là tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó lại có một giọng nói nịnh nọt: - Giám đốc Tần, ngài nhất định phải tham gia hội nghị lần này, nếu như ngài không đi thì chúng tôi căn bản sẽ không quá nhiệt tình.
- Đúng vậy giám đốc Tần, ngài là người có uy tín trong công ty, là người nói số một thì không có số hai, nếu hội nghị thi đua khen thưởng lần này của công ty mà không có ngài tham dự, chỉ sợ sẽ không thể thành công...
Lưu Thành Lâm có thể nghe và biết rõ người vừa nói là ai, nhưng hắn cũng không có hứng thú nghe tiếp. Hăns khẽ kéo mành cửa phòng của mình, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định. Dù các anh kéo tôi rời khỏi vị trí giám đốc công ty, tôi cũng sẽ đẩy mạnh tiêu thụ xe Tùng Thử, một khi tôi làm nổi bật được tâm tư của mình, khi đó tôi sẽ thành công.
Chỉ cần Lưu Thành Lâm làm được điều này, như vậy hắn làm giám đốc cũng không uổng phí. Dù thế nào thì chiếc xe kia được tiêu thụ sẽ làm cho công ty bừng bừng sức sống.
- Giám đốc Lưu, có thể đi được rồi. Không biết bao lâu sau thì Hỗ Hải Cường nhanh chóng đi vào trong phòng báo cáo với Lưu Thành Lâm.
Lưu Thành Lâm có thể là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng cũng nhờ vào sự giúp đỡ và tán thưởng của Triệu Hòa Duyệt. Hắn thấy nụ cười vui vẻ của lão giám đốc khi gặp mình, thế là tâm tình dần ấm lại, sự việc vốn còn do dự đã được hắn nhanh chóng cho ra quyết đoán.
Cho dù Lưu Thành Lâm có bị mất chức giám đốc, hắn cũng phải phát huy tài trí của mình đến mức tinh tế nhất. Hắn nói vài câu với Triệu Hòa Duyệt, sau đó rời khỏi phòng bệnh, đi về công ty.
Tuy có nhiều tin đồn nhưng bầu không khí trong công ty cũng không loạn, Lưu Thành Lâm đi đến phòng làm việc của mình sắp xếp vài thứ, sau đó gọi chủ nhiệm Hỗ Hải Cường đi vào phòng.
- Hải Cường, anh đi đến xem trưởng phòng Đỗ chuẩn bị thế nào rồi, nếu như đã xong thì trưa nay chúng ta đến Ma Đô.
Hỗ Hải Cường chợt sững sờ, hắn có chút chần chờ, sau đó mới dùng giọng không thể tin nói: - Giám đốc Lưu, anh còn quyết định chính mình dẫn đội ngũ đến Ma Đô sao?
- Không phải đã sớm quyết định sẽ tham gia triển lãm xe hơi Ma Đô sao? Lần này phải đẩy mô hình Tùng Thử ra ngoài, đó là cơ hội tốt nhất cho chúng ta. Lưu Thành Lâm biết rõ vì sao Hỗ Hải Cường lại chần chờ, thế cho nên hắn không thể không ném ra ý nghĩ của mình.
Nhưng Hỗ Hải Cường căn bản không thể nào bằng Lưu Thành Lâm, hắn chần chờ giây lát rồi trầm giọng nói: - Giám đốc Lưu, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta đi Ma Đô là không thích hợp, lúc này việc cấp bách là ngài phải cho ra một lời giải thích thỏa đáng cho ủy ban nhân dân tỉnh...
- Cái gì mà giải thích? Thứ gì đã là giả thì căn bản đều là giả, căn bản quan tâm làm gì? Nếu như bọn họ cảm thấy tôi không thích hợp, hoàn toàn có thể thay người, nhưng bây giờ tôi còn tại vị, dù sao tôi cũng phải thực hiện tốt chức trách công tác của mình. Lưu Thành Lâm nói rồi cũng không chờ Hỗ Hải Cường tiếp tục lên tiếng, hắn khua tay nói: - Được rồi, đừng lãng phí thời gian, anh đi liên lạc với nhóm trưởng phòng Đỗ, để cho bọn họ nhanh chóng đến đây.
Hỗ Hải Cường muốn kêu oan cho lãnh đạo của mình, nhưng hắn cũng không dám tiếp tục khuyên can. Hắn do dự một chút, sau đó đi tìm trưởng phòng Đỗ phòng tiêu thụ. Hắn còn chưa kịp đi ra khỏi phòng thì Lưu Thành Lâm đã nói: - Cậu nên gọi điện thoại cho trưởng phòng Lý, để bọn họ hỏi xem phía Ma Đô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Trưởng phòng Lý là phó phòng tiêu thụ, vài ngày trước người này đã dẫn đội ngũ đi đến thành phố Ma Đô.
Hỗ Hải Cường rời khi một lúc thì Hùng Nghiêu Đống đã gõ cửa đi vào. Hùng Nghiêu Đống mệt mỏi thở hồng hộc, lão đặt mông ngồi xuống ghế sa lông thì cầm một phần văn kiện trong tay dùng giọng tức tối nói: - Thành Lâm, tôi vừa gặp Hỗ Hải Cường, cậu ấy nói anh nhất định phải đến Ma Đô tham gia triển lãm xe hơi sao?
- Bí thư Hùng, triển lãm xe hơi Ma Đô rất quan trọng với công ty chúng ta, thế nên tôi phải tự mình đi bắn phát pháo đầu tiên, cũng phải tự mình theo sát tiến độ. Lưu Thành Lâm tràn đầy tôn trọng Hùng Nghiêu Đống, vì vậy lúc này hắn không chút giấu diếm.
Hùng Nghiêu Đống thở dài một hơi rồi nói: - Tôi cảm thấy nên bỏ qua triển lãm Ma Đô, xem như lần này không có cơ hội, sau này đường còn rất dài, quan trọng nhất lúc này là chúng ta phải làm tốt công tác ứng phó với những gì đang diễn ra.
Hùng Nghiêu Đống nói rồi đưa văn kiện trong tay cho Lưu Thành Lâm: - Thành Lâm, đây là bản trưng cầu ý kiến của vài trăm nhân viên trong công ty, chúng ta đưa cho trưởng phòng Vương, để cho trưởng phòng Vương làm chủ cho anh.
Người ký tên đầu tiên trong bản trưng cầu ý kiến chính là Hùng Nghiêu Đống, Lưu Thành Lâm nhìn cái tên Hùng Nghiêu Đống ở vị trí đầu tiên, hắn cảm thấy tràn đầy cung kính với ông lão bôn ba nhiều năm vì công ty này. Tuy hắn cảm thấy mình rất uất ức, thế nhưng nhìn vào những công nhân đã vì mình mà ký tên, hắn còn uất ức gì để nói ra nữa?
Lưu Thành Lâm đặt phần trưng cầu ý kiến lên bàn, sau đó hắn trầm giọng nói: - Bí thư, tôi xin khắc ghi ý tốt của ngài, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không nên gây thêm phiền toái cho trưởng phòng Vương. Bây giờ anh ấy cũng không dễ dàng gì, có lẽ cũng sẽ bị liên quan vì chuyện của tôi.
- Anh... Hùng Nghiêu Đống vừa định lên tiếng thì Lưu Thành Lâm đã cắt ngang lời: - Tôi cũng không nỡ vứt bỏ vị trí giám đốc của mình, nhưng cánh tay không vặn được đùi, nếu vứt bỏ tinh lực lên sự kiện này, không bằng chăm chú làm việc gì có ích cho công ty.
- Lúc này xe Tùng Thử đã được sản xuất, chúng ta phải lợi dụng cơn gió đông của triển lãm lần này để bày ra những cống hiến xứng đáng cho công ty, vì tôi sợ giám đốc sau này sẽ không thèm quan tâm đến nó nữa. Lưu Thành Lâm nói làm cho Hùng Nghiêu Đống không khỏi có chút run rẩy, lão hiểu Lưu Thành Lâm nói không chỉ là lo lắng, đó có thể là sự thật. Lão là người đã thấy đủ những điều không hay trong công ty, lão biết có vài chuyện căn bản không cần giải thích làm gì cho mệt.
Hùng Nghiêu Đống trầm ngâm giây lát rồi đứng lên, lão đứng bên cạnh Lưu Thành Lâm rồi khẽ nói: - Anh đã quyết định như vậy, căn bản cứ nên làm theo ý mình, nhưng dù thế nào thì tôi cũng giúp đỡ anh.
Hùng Nghiêu Đống rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Thành Lâm, khi còn lại một mình thì biểu hiện kiên cường vừa rồi của hắn chợt tiêu tán. Hắn có chút chán chường, hắn nhìn những cảnh tượng bận rộn bên ngoài, cảm thấy có chút không muốn.
- Ha ha ha. Một tiếng cười vang lên, sau đó là tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó lại có một giọng nói nịnh nọt: - Giám đốc Tần, ngài nhất định phải tham gia hội nghị lần này, nếu như ngài không đi thì chúng tôi căn bản sẽ không quá nhiệt tình.
- Đúng vậy giám đốc Tần, ngài là người có uy tín trong công ty, là người nói số một thì không có số hai, nếu hội nghị thi đua khen thưởng lần này của công ty mà không có ngài tham dự, chỉ sợ sẽ không thể thành công...
Lưu Thành Lâm có thể nghe và biết rõ người vừa nói là ai, nhưng hắn cũng không có hứng thú nghe tiếp. Hăns khẽ kéo mành cửa phòng của mình, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định. Dù các anh kéo tôi rời khỏi vị trí giám đốc công ty, tôi cũng sẽ đẩy mạnh tiêu thụ xe Tùng Thử, một khi tôi làm nổi bật được tâm tư của mình, khi đó tôi sẽ thành công.
Chỉ cần Lưu Thành Lâm làm được điều này, như vậy hắn làm giám đốc cũng không uổng phí. Dù thế nào thì chiếc xe kia được tiêu thụ sẽ làm cho công ty bừng bừng sức sống.
- Giám đốc Lưu, có thể đi được rồi. Không biết bao lâu sau thì Hỗ Hải Cường nhanh chóng đi vào trong phòng báo cáo với Lưu Thành Lâm.
/1843
|