Khuất Chấn Hưng có ý nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng áp dụng vào hành động, thế nên biểu hiện là cực kỳ tôn trọng thư ký trưởng Đào Nhất Hành.
Khuất Chấn Hưng phải nhìn tình thế trước mặt, phải cho ra những phân tích thật sự nhanh chóng, nếu hắn khống chế được nó, như vậy có thể giải quyết dễ dàng những mâu thuẫn khác, sau này sẽ không có ai làm gì được mình. Một người mà hắn cần phải đối phó như vậy chính là thư ký trưởng Đào Nhất Hành.
Đào Nhất Hành nhìn Khuất Chấn Hưng, sau đó dùng giọng trầm thấp nói: - Có phải là về vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng hay không? Tôi nghe nói phía ủy ban nhân dân đã có được báo cáo rồi.
Khuất Chấn Hưng thấy Đào Nhất Hành nói đến nước này thì cũng không tiếp tục giả vờ hồ đồ, hắn lắc đầu nói: - Một giờ trước có một bản điều tra về công ty xe hơi Đông Hồng từ tay bí thư Diêu dưa đến đây, nhưng bí thư Diệp cũng không tỏ thái độ.
Đào Nhất Hành không nói gì thêm, Khuất Chấn Hưng thì nhanh chóng đi rót cho Đào Nhất Hành một ly trà ngon.
Sau khi uống một ngụm trà thì Đào Nhất Hành đứng lên nói: - Tôi đi vào phòng bí thư ngồi một chút.
Nếu như người khác đi vào phòng của bí thư Diệp Thừa Dân thì Khuất Chấn Hưng không thể nào không vào theo, Đào Nhất Hành thì lại khác. Đào Nhất Hành là thư ký trưởng, hắn có quyền không thông qua thông báo để tiến vào phòng làm việc của bí thư Diệp. Lúc này Đào Nhất Hành muốn đi vào trong phòng của bí thư Diệp, Khuất Chấn Hưng cũng không cần phải vào theo.
Khuất Chấn Hưng lắc đầu, hắn bắt đầu thu thập tài liệu của mình. Đúng lúc này có nhân viên Nhâm Hiểu Hạng của ban thư ký số một cầm tài liệu đi đến. Khuất Chấn Hưng kiêm trưởng ban thư ký số một, thế nên trò chuyện với Nhâm Hiểu Hạng cũng tự nhiên hơn.
- Hiểu Hạng, có chuyện gì không? Khuất Chấn Hưng vừa nhận lấy tài liệu vừa dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Nhâm Hiểu Hạng đặt tư liệu lên bàn làm việc của Khuất Chấn Hưng, hắn báo cáo bằng giọng điệu có vài phần cảm xúc: - Trưởng ban, anh xem nhật báo kinh tế Nam Giang xem, bên trong có biến.
Nhật báo kinh tế tỉnh Nam Giang? Khuất Chấn Hưng có hơi sững sốt, sau đó hắn đưa mắt nhìn, thấy một dòng chữ khá lớn, nói về triển vọng của các dòng xe hơi trong nước.
Bài viết này chỉ có hơn một ngàn chữ, không chiếm diện tích quá lớn trên mặt báo, thế nhưng Khuất Chấn Hưng nhìn vào mà cảm thấy ớn lạnh cả người.
Sở dĩ Khuất Chấn Hưng sinh ra cảm giác này cũng là vì nội dung của bài báo. Hắn là kinh tế của bí thư Diệp, dù hắn làm việc không đứng cao nhìn xa như lãnh đạo, thế nhưng hắn tiếp xúc nhiều, tất nhiên cũng có thể hiểu được nhiều thứ. Hắn là người có thần kinh cực kỳ mẫn cảm, căn bản cảm nhận được sóng gió ngầm đang bùng lên.
Đầu tiên là báo cáo điều tra, sau đó lại là công kích từ các mặt. Khuất Chấn Hưng cảm thấy tất cả không phải là cử chỉ vô tâm, chẳng qua hắn hiểu nhưng không thể bày ra ý kiến gì, tất cả những trò chơi thế này căn bản không bao giờ tiếp nhận một người như hắn chen chân vào.
Khuất Chấn Hưng nhìn gương mặt nịnh nọt của Nhâm Hiểu Hạng, trong đầu hắn lóe lên gương mặt của bí thư Diệp khi mình vào dâng trà, thế là đặt tư liệu lên bàn rồi khen ngợi Nhâm Hiểu Hạng hai câu. Hắn nhìn Nhâm Hiểu Hạng rời khỏi phòng làm việc của mình, sau đó cầm tờ báo đi vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp.
Khi Khuất Chấn Hưng mở cửa ra thì thấy Đào Nhất Hành, gương mặt Đào Nhất Hành không được tốt cho lắm, thậm chí còn có ý cảnh cáo hắn cần phải làm tốt công tác của mình.
Khuất Chấn Hưng tuy không phục ánh mắt trách cứ của Đào Nhất Hành, thế nhưng hắn không dám biểu hiện ra bên ngoài. Hắn đưa tờ báo vào trong tay của Diệp Thừa Dân, sau đó châm thêm trà cho lãnh đạo.
Diệp Thừa Dân nhìn bài báo vài lượt, sau đó đặt mạnh lên mặt bàn: - Thật sự là nắm bắt không tha, đã lập tổ điều tra đến xem xét, bây giờ còn phất cờ hò reo trên mặt báo.
- Bí thư Diệp, tôi thấy có vài người cũng không chú ý đến đại cục, khi thấy lợi ích của mình bị xâm hại thì căn bản không quan tâm đến đại cục. Đào Nhất Hành tiếp nhận tờ báo trong tay của Diệp Thừa Dân, hắn nhìn thoáng qua, sau đó nói tiếp: - Nhưng ruồi bọ không thể không có khe hở, bọn họ đã mở miệng, không cắn được một miếng thịt thì căn bản sẽ không chịu ngậm miệng lại.
Tuy Khuất Chấn Hưng rất muốn ở lại thêm một lúc để nghe xem Đào Nhất Hành và Diệp Thừa Dân sẽ nói những gì, thế nhưng với cấp bậc của hắn thì căn bản không có tư cách nghe những thứ này. Vì vậy hắn thành thật rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi hột cho trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi Vương Tử Quân, thật không biết cao nhân kia có qua được ải này hay không.
Trong phòng, Diệp Thừa Dân đang nhíu mày rất chặt, nếu như có thể lên tiếng, lão tuyệt đối không muốn sự việc xảy ra như vậy. Nhưng bây giờ dù lão có áp chế cũng không được.
Lúc này người bị ảnh hưởng là Lưu Thành Lâm, thế nhưng nhiều người cùng thúc đẩy sự việc, cuối cùng kẻ chịu tội là ai thì Diệp Thừa Dân biết rất rõ ràng. Nhưng rõ ràng thì thế nào, lão bây giờ đang cực kỳ sốt ruột muốn hóa giải chuyện này.
Vương Tử Quân chính là một người có khả năng chuẩn bị thúc đẩy sự kiện cải cách nhân sự ở Nam Giang, Diệp Thừa Dân dù thế nào cũng không muốn người này bị hao tổn. Nhưng bây giờ tình thế ngày càng phát triển, giống như có những bàn tay vô hình đang kéo Vương Tử Quân xuống bùn.
- Chẳng lẽ phải để cho nhóm người kia đạt được mục đích của mình sao? Diệp Thừa Dân nói rất lạnh lùng, Đào Nhất Hành có thể nghe ra ý nghĩ phẫn nộ của Diệp Thừa Dân. Lúc này sự việc đã phát triển đến mức quá cao, quyền chủ động không thuộc về Diệp Thừa Dân, cho dù Đào Nhất Hành có muốn giải quyết ưu sầu cho lãnh đạo cũng vô kế khả thi.
Đào Nhất Hành trầm mặc một lúc lâu, sau đó lên tiếng: - Bí thư Diệp, chuyện này có hai đối sách, một là ngài đi đến tỉnh hàng xóm khảo sát một thời gian, để cho sự việc lắng xuống;
Đào Nhất Hành nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: - Biện pháp còn lại chính là giải quyết dứt khoát, trực tiếp xử lý sự việc này.
Kéo dài thời gian, đây là biện pháp khá ổn thỏa, nhưng nó lại chôn xuống một quả bom hẹn giờ, nếu nổ tung lên thì hậu hoạn vô cùng; giải quyết dứt khoát mặc dù đau nhưng chỉ trong chốc lát, một khi cắt bỏ ung nhọt thì căn bản là giải quyết tận gốc, tất cả sẽ chấm dứt.
Diệp Thừa Dân cũng không nói gì, lão đứng lên khỏi ghé, đi tới đi lui bên cửa sổ. Rõ ràng vị lãnh đạo trước nay luôn suy tính trước mọi thứ đang không thể nào cho ra quyết đoán. Hai phương án kia một nặng một nhẹ, kết quả khác hẳn nhau, lão cần phải suy nghĩ cho thật kỹ càng.
Khi Diệp Thừa Dân đang do dự thì chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn làm việc chợt vang lên. Lão nhìn thoáng qua dãy số, sau đó khoát tay áo với Đào Nhất Hành ở bên cạnh, cuối cùng đưa tay nhận lấy điện thoại: - Tôi là Diệp Thừa Dân.
- Bí thư Diệp, tôi là Chử Vận Phong, chỗ này của tôi có một tài liệu báo cáo về công ty xe hơi Đông Hồng, không biết ngài có muốn xem qua không? Tuy không phải đang đứng đối diện nhau mà thông qua điện thoại, thế nhưng Đào Nhất Hành vẫn nghe được giọng nói cực kỳ mạnh mẽ của Chử Vận Phong.
Diệp Thừa Dân gật đầu nói: - Tôi đã xem qua rồi.
- Bí thư Diệp, nhìn vào tình huống điều tra thì sự việc của công ty xe hơi Đông Hồng rất đáng được coi trọng. Tuy những năm qua lợi nhuận của công ty chỉ là bình thường, thế nhưng dù sao cũng là một điểm tăng trưởng kinh tế của tỉnh, chúng ta có nghĩa vụ phải đào sâu tiềm năng của doanh nghiệp, căn bản không có quyền lợi ép doanh nghiệp phải phá sản.
Diệp Thừa Dân căn bản đồng ý với ý nghĩ của Chử Vận Phong. Lão là bí thư tỉnh ủy, lão phải nhìn vào đại cục của Nam Giang. Tuy sự việc này có chút bất công, thế nhưng tất yếu phải giữ gìn sự yên ổn đại cục và tính đoàn kết, không để xảy ra bất kỳ vấn đề nào.
- Chủ tịch Vận Phong nói đúng, vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng là thứ mà chúng ta cần phải nghĩ biện pháp hóa giải, tuyệt đối không để cho nó biến thành xấu. Những ngày tới ủy ban nhân dân tỉnh nên chú ý đến công ty xe hơi Đông Hồng, tuyệt đối không cho phát sinh bất kỳ vấn đề gì. Diệp Thừa Dân là người có thủ đoạn mạnh mẽ, chỉ cần nói một câu đã cài sự việc lên đầu Chử Vận Phong.
Phương diện kinh tế nằm trong phụ trách của ủy ban nhân dân tỉnh, tuy có thể nghe rõ ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, thế nhưng Chử Vận Phong cũng không từ chối, lão dùng giọng biết thời thế nói: - Những ngày qua chủ tịch Kim Hành Thuấn chú ý đến sự việc này, nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt của công ty xe hơi Đông Hồng chính là tuyển ra một người dẫn đầu xứng đáng, tôi thấy chỉ có như vậy mới đảm bảo quỹ tích phát triển của công ty.
- À, chủ tịch Vận Phong nói đúng, những ngày tới ủy ban nhân dân tỉnh nên cho ra phương án cụ thể với công ty xe hơi Đông Hồng, ngày mốt sẽ mở hội nghị thường ủy bàn bạc vấn đề này. Diệp Thừa Dân nói không quá lớn nhưng lại cực kỳ kiên định.
Đào Nhất Hành lúc này thở dài một hơi, tuy hắn cho ra hai ý kiến với Diệp Thừa Dân, thế nhưng hắn lại có khuynh hướng với ý kiến thứ hai. Dù sao thì tráng sĩ đứt tay tuy đau nhưng nhìn từ tổng thể là có lợi nhất với Vương Tử Quân, nếu chuyện này không giải quyết nhanh gọn thì căn bản là cực kỳ khó chịu.
Một khi giải quyết dứt điểm thì sóng gió sẽ không còn, có lẽ sẽ làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, thế nhưng không có hậu hoạn.
Khi Du Giang Vĩ nhận được thông báo mở hội nghị thường ủy trong phòng cũng có mặ Trì Hoa Trục, hắn đặt điện thoại xuống, có chút do dự, sau đó mới nói cho Trì Hoa Trục.
Khi năng lực bản thân đã biểu hiện rõ ràng thì Trì Hoa Trục càng được tán thành ở phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng hắn biết rõ mình có được thành tích như lúc này nguyên nhân là nhận được sự ủng hộ của trưởng phòng Vương Tử Quân. Nếu như không có sự tán thưởng và tán thành của Vương Tử Quân, hắn căn bản khó thể nào vượt qua được đám người trong đơn vị.
Trì Hoa Trục đến phòng làm việc của Du Giang Vĩ chủ yếu là muốn thăm dò chút tin tức về sự kiện điều tra công ty xe hơi Đông Hồng. Hắn là người ở bên cạnh Vương Tử Quân, sự nhạy cảm của hắn không giống như người thường.
Đây không phải là một người xuất lực, Trì Hoa Trục cho ra phán đoán như vậy với sự kiện này. Tuy trên danh nghĩa thì sự việc chủ yếu chĩa vào Lưu Thành Lâm ở công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng thực tế lại ép Vương Tử Quân vào trung tâm cơn bão.
Tuy Trì Hoa Trục có nhiều ý nghĩ thế nhưng khi đối mặt với xu thế mạnh mẽ vào lúc này cũng không thể không lên tiếng: - Giang Vĩ, chuyện này phải nhanh chóng báo cho trưởng phòng Vương, đồng thời tôi cũng muốn bàn với trưởng phòng vài vấn đề, cậu có thể giúp tôi sắp xếp được không?
Du Giang Vĩ căn bản rất bội phục với học vấn của Trì Hoa Trục, mặc dù bội phục cũng có chút ý nghĩ tranh thủ tình cảm, thế nhưng hắn hiểu bây giờ mình và Trì Hoa Trục là hai người cùng thuyền, thế nên hắn không từ chối lời yêu cầu của đối phương: - Được, lát nữa trưởng phòng Vương có nửa giờ không phải tham gia hoạt động nào.
Trì Hoa Trục khẽ gật đầu, hắn biết trưởng phòng Vương căn bản không thể không biết, thế nhưng lúc này mình nên tận tâm, nên nhắc nhở một chút.
Vài phút sau Du Giang Vĩ đưa Trì Hoa Trục đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi thấy Vương Tử Quân đang ngồi lẳng lặng bên bàn làm việc với gương mặt không chút biểu cảm, Trì Hoa Trục khẽ nói: - Trưởng phòng.
Vương Tử Quân gật đầu nói với Trì Hoa Trục: - Hoa Trục đến đấy à, anh ngồi đi.
Du Giang Vĩ cũng không lập tức bỏ đi, hắn rót trà cho Trì Hoa Trục, sau đó mới đi ra khẽ đóng cửa phòng lại.
Trì Hoa Trục nhìn Vương Tử Quân múa bút phê chỉ thị, hắn căn bản tăng thêm vài phần bội phục lãnh đạo của mình. Lúc này mà lãnh đạo còn giữ được vẻ bình thản, điều này người thường căn bản không thể làm được.
Trì Hoa Trục trầm ngâm giây lát, sau đó mới trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy ngài không thích hợp tham dự vào chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng, dù sao thì đó là phương diện liên quan đến kinh tế, chủ yếu nằm trong tay ủy ban nhân dân tỉnh.
Vương Tử Quân không dừng bút lại, hắn phê chỉ thị xong, sau đó mới nhìn Trì Hoa Trục: - Xí nghiệp có quyền tự làm chủ hướng đi của mình, công ty xe hơi Đông Hồng có hướng đi thế nào thì tôi không can thiệp, nhưng có vài người muốn nắm lấy nó để lên tiếng, mà phương diện bọn họ quan tâm nhất là Lưu Thành Lâm không phải là người dẫn đầu hợp cách.
Trì Hoa Trục nghe lời nói lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn có thể đoán được thái độ của lãnh đạo, thế là cắn răng nói: - Trưởng phòng, có một số việc tôi cảm thấy kiên trì là không hay, nên quyết đoán bỏ qua, có câu nói thế này, có mất mới có được.
Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trì Hoa Trục, hắn hiểu rõ ý nghĩ lời nói của cấp dưới. Mục đích chủ yếu chính là yêu cầu mình không nên tham gia vào sự kiện Lưu Thành Lâm.
Bây giờ đối phương đã đào hố to cho Vương Tử Quân, nếu như hắn không quan tâm, có lẽ chuyện này sẽ nguội đi vài phần.
Nhưng Vương Tử Quân hắn có thể thờ ơ được sao?
Vương Tử Quân lắc đầu nói: - Tôi hiểu tâm ý của anh, nếu như không có việc gì khác, anh cứ bận rộn công tác đi.
Trì Hoa Trục có chút sững sốt, sau đó vẫn không cam lòng khuyên nhủ: - Trưởng phòng Vương, dù ngài có hăng hái chiến đấu hay không quan tâm đến sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng thì thực tế cũng là như vậy mà thôi.
- Tôi biết rồi. Vương Tử Quân khoát tay áo, sau đó nói với Trì Hoa Trục: - Hội nghị thường ủy là nơi có quyền phát biểu ý kiến, tôi đã biết quan điểm của mình là thế nào, nếu giữ lại thì căn bản là không chịu trách nhiệm.
Trì Hoa Trục nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn có chút chần chờ. Hắn đã đi theo Vương Tử Quân được nửa năm, căn bản hiểu khá rõ tính nết của Vương Tử Quân. Tuy hắn biết trưởng phòng Vương là người cực kỳ giữ nguyên tắc, nhưng hắn cũng biết trưởng phòng của mình không phải là người không hiểu thấu đáo vấn đề, lần này làm sao vậy? Chẳng lẽ trưởng phòng coi trọng thành bại của sự việc này như vậy sao?
Trì Hoa Trục rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn xem xét từng câu từng chữ giữa mình và trưởng phòng vào lúc vừa rồi, những lời nói của trưởng phòng làm cho hắn sinh ra cảm giác khác lạ.
Khi Trì Hoa Trục cúi đầu trầm tư, chợt nghe thấy có người nói: - Chủ nhiệm Hoa Trục, anh cúi đầu đi như vậy là không được, vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn đường chứ?
Khuất Chấn Hưng phải nhìn tình thế trước mặt, phải cho ra những phân tích thật sự nhanh chóng, nếu hắn khống chế được nó, như vậy có thể giải quyết dễ dàng những mâu thuẫn khác, sau này sẽ không có ai làm gì được mình. Một người mà hắn cần phải đối phó như vậy chính là thư ký trưởng Đào Nhất Hành.
Đào Nhất Hành nhìn Khuất Chấn Hưng, sau đó dùng giọng trầm thấp nói: - Có phải là về vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng hay không? Tôi nghe nói phía ủy ban nhân dân đã có được báo cáo rồi.
Khuất Chấn Hưng thấy Đào Nhất Hành nói đến nước này thì cũng không tiếp tục giả vờ hồ đồ, hắn lắc đầu nói: - Một giờ trước có một bản điều tra về công ty xe hơi Đông Hồng từ tay bí thư Diêu dưa đến đây, nhưng bí thư Diệp cũng không tỏ thái độ.
Đào Nhất Hành không nói gì thêm, Khuất Chấn Hưng thì nhanh chóng đi rót cho Đào Nhất Hành một ly trà ngon.
Sau khi uống một ngụm trà thì Đào Nhất Hành đứng lên nói: - Tôi đi vào phòng bí thư ngồi một chút.
Nếu như người khác đi vào phòng của bí thư Diệp Thừa Dân thì Khuất Chấn Hưng không thể nào không vào theo, Đào Nhất Hành thì lại khác. Đào Nhất Hành là thư ký trưởng, hắn có quyền không thông qua thông báo để tiến vào phòng làm việc của bí thư Diệp. Lúc này Đào Nhất Hành muốn đi vào trong phòng của bí thư Diệp, Khuất Chấn Hưng cũng không cần phải vào theo.
Khuất Chấn Hưng lắc đầu, hắn bắt đầu thu thập tài liệu của mình. Đúng lúc này có nhân viên Nhâm Hiểu Hạng của ban thư ký số một cầm tài liệu đi đến. Khuất Chấn Hưng kiêm trưởng ban thư ký số một, thế nên trò chuyện với Nhâm Hiểu Hạng cũng tự nhiên hơn.
- Hiểu Hạng, có chuyện gì không? Khuất Chấn Hưng vừa nhận lấy tài liệu vừa dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Nhâm Hiểu Hạng đặt tư liệu lên bàn làm việc của Khuất Chấn Hưng, hắn báo cáo bằng giọng điệu có vài phần cảm xúc: - Trưởng ban, anh xem nhật báo kinh tế Nam Giang xem, bên trong có biến.
Nhật báo kinh tế tỉnh Nam Giang? Khuất Chấn Hưng có hơi sững sốt, sau đó hắn đưa mắt nhìn, thấy một dòng chữ khá lớn, nói về triển vọng của các dòng xe hơi trong nước.
Bài viết này chỉ có hơn một ngàn chữ, không chiếm diện tích quá lớn trên mặt báo, thế nhưng Khuất Chấn Hưng nhìn vào mà cảm thấy ớn lạnh cả người.
Sở dĩ Khuất Chấn Hưng sinh ra cảm giác này cũng là vì nội dung của bài báo. Hắn là kinh tế của bí thư Diệp, dù hắn làm việc không đứng cao nhìn xa như lãnh đạo, thế nhưng hắn tiếp xúc nhiều, tất nhiên cũng có thể hiểu được nhiều thứ. Hắn là người có thần kinh cực kỳ mẫn cảm, căn bản cảm nhận được sóng gió ngầm đang bùng lên.
Đầu tiên là báo cáo điều tra, sau đó lại là công kích từ các mặt. Khuất Chấn Hưng cảm thấy tất cả không phải là cử chỉ vô tâm, chẳng qua hắn hiểu nhưng không thể bày ra ý kiến gì, tất cả những trò chơi thế này căn bản không bao giờ tiếp nhận một người như hắn chen chân vào.
Khuất Chấn Hưng nhìn gương mặt nịnh nọt của Nhâm Hiểu Hạng, trong đầu hắn lóe lên gương mặt của bí thư Diệp khi mình vào dâng trà, thế là đặt tư liệu lên bàn rồi khen ngợi Nhâm Hiểu Hạng hai câu. Hắn nhìn Nhâm Hiểu Hạng rời khỏi phòng làm việc của mình, sau đó cầm tờ báo đi vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp.
Khi Khuất Chấn Hưng mở cửa ra thì thấy Đào Nhất Hành, gương mặt Đào Nhất Hành không được tốt cho lắm, thậm chí còn có ý cảnh cáo hắn cần phải làm tốt công tác của mình.
Khuất Chấn Hưng tuy không phục ánh mắt trách cứ của Đào Nhất Hành, thế nhưng hắn không dám biểu hiện ra bên ngoài. Hắn đưa tờ báo vào trong tay của Diệp Thừa Dân, sau đó châm thêm trà cho lãnh đạo.
Diệp Thừa Dân nhìn bài báo vài lượt, sau đó đặt mạnh lên mặt bàn: - Thật sự là nắm bắt không tha, đã lập tổ điều tra đến xem xét, bây giờ còn phất cờ hò reo trên mặt báo.
- Bí thư Diệp, tôi thấy có vài người cũng không chú ý đến đại cục, khi thấy lợi ích của mình bị xâm hại thì căn bản không quan tâm đến đại cục. Đào Nhất Hành tiếp nhận tờ báo trong tay của Diệp Thừa Dân, hắn nhìn thoáng qua, sau đó nói tiếp: - Nhưng ruồi bọ không thể không có khe hở, bọn họ đã mở miệng, không cắn được một miếng thịt thì căn bản sẽ không chịu ngậm miệng lại.
Tuy Khuất Chấn Hưng rất muốn ở lại thêm một lúc để nghe xem Đào Nhất Hành và Diệp Thừa Dân sẽ nói những gì, thế nhưng với cấp bậc của hắn thì căn bản không có tư cách nghe những thứ này. Vì vậy hắn thành thật rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi hột cho trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi Vương Tử Quân, thật không biết cao nhân kia có qua được ải này hay không.
Trong phòng, Diệp Thừa Dân đang nhíu mày rất chặt, nếu như có thể lên tiếng, lão tuyệt đối không muốn sự việc xảy ra như vậy. Nhưng bây giờ dù lão có áp chế cũng không được.
Lúc này người bị ảnh hưởng là Lưu Thành Lâm, thế nhưng nhiều người cùng thúc đẩy sự việc, cuối cùng kẻ chịu tội là ai thì Diệp Thừa Dân biết rất rõ ràng. Nhưng rõ ràng thì thế nào, lão bây giờ đang cực kỳ sốt ruột muốn hóa giải chuyện này.
Vương Tử Quân chính là một người có khả năng chuẩn bị thúc đẩy sự kiện cải cách nhân sự ở Nam Giang, Diệp Thừa Dân dù thế nào cũng không muốn người này bị hao tổn. Nhưng bây giờ tình thế ngày càng phát triển, giống như có những bàn tay vô hình đang kéo Vương Tử Quân xuống bùn.
- Chẳng lẽ phải để cho nhóm người kia đạt được mục đích của mình sao? Diệp Thừa Dân nói rất lạnh lùng, Đào Nhất Hành có thể nghe ra ý nghĩ phẫn nộ của Diệp Thừa Dân. Lúc này sự việc đã phát triển đến mức quá cao, quyền chủ động không thuộc về Diệp Thừa Dân, cho dù Đào Nhất Hành có muốn giải quyết ưu sầu cho lãnh đạo cũng vô kế khả thi.
Đào Nhất Hành trầm mặc một lúc lâu, sau đó lên tiếng: - Bí thư Diệp, chuyện này có hai đối sách, một là ngài đi đến tỉnh hàng xóm khảo sát một thời gian, để cho sự việc lắng xuống;
Đào Nhất Hành nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: - Biện pháp còn lại chính là giải quyết dứt khoát, trực tiếp xử lý sự việc này.
Kéo dài thời gian, đây là biện pháp khá ổn thỏa, nhưng nó lại chôn xuống một quả bom hẹn giờ, nếu nổ tung lên thì hậu hoạn vô cùng; giải quyết dứt khoát mặc dù đau nhưng chỉ trong chốc lát, một khi cắt bỏ ung nhọt thì căn bản là giải quyết tận gốc, tất cả sẽ chấm dứt.
Diệp Thừa Dân cũng không nói gì, lão đứng lên khỏi ghé, đi tới đi lui bên cửa sổ. Rõ ràng vị lãnh đạo trước nay luôn suy tính trước mọi thứ đang không thể nào cho ra quyết đoán. Hai phương án kia một nặng một nhẹ, kết quả khác hẳn nhau, lão cần phải suy nghĩ cho thật kỹ càng.
Khi Diệp Thừa Dân đang do dự thì chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn làm việc chợt vang lên. Lão nhìn thoáng qua dãy số, sau đó khoát tay áo với Đào Nhất Hành ở bên cạnh, cuối cùng đưa tay nhận lấy điện thoại: - Tôi là Diệp Thừa Dân.
- Bí thư Diệp, tôi là Chử Vận Phong, chỗ này của tôi có một tài liệu báo cáo về công ty xe hơi Đông Hồng, không biết ngài có muốn xem qua không? Tuy không phải đang đứng đối diện nhau mà thông qua điện thoại, thế nhưng Đào Nhất Hành vẫn nghe được giọng nói cực kỳ mạnh mẽ của Chử Vận Phong.
Diệp Thừa Dân gật đầu nói: - Tôi đã xem qua rồi.
- Bí thư Diệp, nhìn vào tình huống điều tra thì sự việc của công ty xe hơi Đông Hồng rất đáng được coi trọng. Tuy những năm qua lợi nhuận của công ty chỉ là bình thường, thế nhưng dù sao cũng là một điểm tăng trưởng kinh tế của tỉnh, chúng ta có nghĩa vụ phải đào sâu tiềm năng của doanh nghiệp, căn bản không có quyền lợi ép doanh nghiệp phải phá sản.
Diệp Thừa Dân căn bản đồng ý với ý nghĩ của Chử Vận Phong. Lão là bí thư tỉnh ủy, lão phải nhìn vào đại cục của Nam Giang. Tuy sự việc này có chút bất công, thế nhưng tất yếu phải giữ gìn sự yên ổn đại cục và tính đoàn kết, không để xảy ra bất kỳ vấn đề nào.
- Chủ tịch Vận Phong nói đúng, vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng là thứ mà chúng ta cần phải nghĩ biện pháp hóa giải, tuyệt đối không để cho nó biến thành xấu. Những ngày tới ủy ban nhân dân tỉnh nên chú ý đến công ty xe hơi Đông Hồng, tuyệt đối không cho phát sinh bất kỳ vấn đề gì. Diệp Thừa Dân là người có thủ đoạn mạnh mẽ, chỉ cần nói một câu đã cài sự việc lên đầu Chử Vận Phong.
Phương diện kinh tế nằm trong phụ trách của ủy ban nhân dân tỉnh, tuy có thể nghe rõ ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, thế nhưng Chử Vận Phong cũng không từ chối, lão dùng giọng biết thời thế nói: - Những ngày qua chủ tịch Kim Hành Thuấn chú ý đến sự việc này, nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt của công ty xe hơi Đông Hồng chính là tuyển ra một người dẫn đầu xứng đáng, tôi thấy chỉ có như vậy mới đảm bảo quỹ tích phát triển của công ty.
- À, chủ tịch Vận Phong nói đúng, những ngày tới ủy ban nhân dân tỉnh nên cho ra phương án cụ thể với công ty xe hơi Đông Hồng, ngày mốt sẽ mở hội nghị thường ủy bàn bạc vấn đề này. Diệp Thừa Dân nói không quá lớn nhưng lại cực kỳ kiên định.
Đào Nhất Hành lúc này thở dài một hơi, tuy hắn cho ra hai ý kiến với Diệp Thừa Dân, thế nhưng hắn lại có khuynh hướng với ý kiến thứ hai. Dù sao thì tráng sĩ đứt tay tuy đau nhưng nhìn từ tổng thể là có lợi nhất với Vương Tử Quân, nếu chuyện này không giải quyết nhanh gọn thì căn bản là cực kỳ khó chịu.
Một khi giải quyết dứt điểm thì sóng gió sẽ không còn, có lẽ sẽ làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, thế nhưng không có hậu hoạn.
Khi Du Giang Vĩ nhận được thông báo mở hội nghị thường ủy trong phòng cũng có mặ Trì Hoa Trục, hắn đặt điện thoại xuống, có chút do dự, sau đó mới nói cho Trì Hoa Trục.
Khi năng lực bản thân đã biểu hiện rõ ràng thì Trì Hoa Trục càng được tán thành ở phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng hắn biết rõ mình có được thành tích như lúc này nguyên nhân là nhận được sự ủng hộ của trưởng phòng Vương Tử Quân. Nếu như không có sự tán thưởng và tán thành của Vương Tử Quân, hắn căn bản khó thể nào vượt qua được đám người trong đơn vị.
Trì Hoa Trục đến phòng làm việc của Du Giang Vĩ chủ yếu là muốn thăm dò chút tin tức về sự kiện điều tra công ty xe hơi Đông Hồng. Hắn là người ở bên cạnh Vương Tử Quân, sự nhạy cảm của hắn không giống như người thường.
Đây không phải là một người xuất lực, Trì Hoa Trục cho ra phán đoán như vậy với sự kiện này. Tuy trên danh nghĩa thì sự việc chủ yếu chĩa vào Lưu Thành Lâm ở công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng thực tế lại ép Vương Tử Quân vào trung tâm cơn bão.
Tuy Trì Hoa Trục có nhiều ý nghĩ thế nhưng khi đối mặt với xu thế mạnh mẽ vào lúc này cũng không thể không lên tiếng: - Giang Vĩ, chuyện này phải nhanh chóng báo cho trưởng phòng Vương, đồng thời tôi cũng muốn bàn với trưởng phòng vài vấn đề, cậu có thể giúp tôi sắp xếp được không?
Du Giang Vĩ căn bản rất bội phục với học vấn của Trì Hoa Trục, mặc dù bội phục cũng có chút ý nghĩ tranh thủ tình cảm, thế nhưng hắn hiểu bây giờ mình và Trì Hoa Trục là hai người cùng thuyền, thế nên hắn không từ chối lời yêu cầu của đối phương: - Được, lát nữa trưởng phòng Vương có nửa giờ không phải tham gia hoạt động nào.
Trì Hoa Trục khẽ gật đầu, hắn biết trưởng phòng Vương căn bản không thể không biết, thế nhưng lúc này mình nên tận tâm, nên nhắc nhở một chút.
Vài phút sau Du Giang Vĩ đưa Trì Hoa Trục đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi thấy Vương Tử Quân đang ngồi lẳng lặng bên bàn làm việc với gương mặt không chút biểu cảm, Trì Hoa Trục khẽ nói: - Trưởng phòng.
Vương Tử Quân gật đầu nói với Trì Hoa Trục: - Hoa Trục đến đấy à, anh ngồi đi.
Du Giang Vĩ cũng không lập tức bỏ đi, hắn rót trà cho Trì Hoa Trục, sau đó mới đi ra khẽ đóng cửa phòng lại.
Trì Hoa Trục nhìn Vương Tử Quân múa bút phê chỉ thị, hắn căn bản tăng thêm vài phần bội phục lãnh đạo của mình. Lúc này mà lãnh đạo còn giữ được vẻ bình thản, điều này người thường căn bản không thể làm được.
Trì Hoa Trục trầm ngâm giây lát, sau đó mới trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy ngài không thích hợp tham dự vào chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng, dù sao thì đó là phương diện liên quan đến kinh tế, chủ yếu nằm trong tay ủy ban nhân dân tỉnh.
Vương Tử Quân không dừng bút lại, hắn phê chỉ thị xong, sau đó mới nhìn Trì Hoa Trục: - Xí nghiệp có quyền tự làm chủ hướng đi của mình, công ty xe hơi Đông Hồng có hướng đi thế nào thì tôi không can thiệp, nhưng có vài người muốn nắm lấy nó để lên tiếng, mà phương diện bọn họ quan tâm nhất là Lưu Thành Lâm không phải là người dẫn đầu hợp cách.
Trì Hoa Trục nghe lời nói lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn có thể đoán được thái độ của lãnh đạo, thế là cắn răng nói: - Trưởng phòng, có một số việc tôi cảm thấy kiên trì là không hay, nên quyết đoán bỏ qua, có câu nói thế này, có mất mới có được.
Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trì Hoa Trục, hắn hiểu rõ ý nghĩ lời nói của cấp dưới. Mục đích chủ yếu chính là yêu cầu mình không nên tham gia vào sự kiện Lưu Thành Lâm.
Bây giờ đối phương đã đào hố to cho Vương Tử Quân, nếu như hắn không quan tâm, có lẽ chuyện này sẽ nguội đi vài phần.
Nhưng Vương Tử Quân hắn có thể thờ ơ được sao?
Vương Tử Quân lắc đầu nói: - Tôi hiểu tâm ý của anh, nếu như không có việc gì khác, anh cứ bận rộn công tác đi.
Trì Hoa Trục có chút sững sốt, sau đó vẫn không cam lòng khuyên nhủ: - Trưởng phòng Vương, dù ngài có hăng hái chiến đấu hay không quan tâm đến sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng thì thực tế cũng là như vậy mà thôi.
- Tôi biết rồi. Vương Tử Quân khoát tay áo, sau đó nói với Trì Hoa Trục: - Hội nghị thường ủy là nơi có quyền phát biểu ý kiến, tôi đã biết quan điểm của mình là thế nào, nếu giữ lại thì căn bản là không chịu trách nhiệm.
Trì Hoa Trục nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn có chút chần chờ. Hắn đã đi theo Vương Tử Quân được nửa năm, căn bản hiểu khá rõ tính nết của Vương Tử Quân. Tuy hắn biết trưởng phòng Vương là người cực kỳ giữ nguyên tắc, nhưng hắn cũng biết trưởng phòng của mình không phải là người không hiểu thấu đáo vấn đề, lần này làm sao vậy? Chẳng lẽ trưởng phòng coi trọng thành bại của sự việc này như vậy sao?
Trì Hoa Trục rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn xem xét từng câu từng chữ giữa mình và trưởng phòng vào lúc vừa rồi, những lời nói của trưởng phòng làm cho hắn sinh ra cảm giác khác lạ.
Khi Trì Hoa Trục cúi đầu trầm tư, chợt nghe thấy có người nói: - Chủ nhiệm Hoa Trục, anh cúi đầu đi như vậy là không được, vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn đường chứ?
/1843
|