Vương Tử Quân không chỉ một lần nói với Mạc Tiểu Bắc rằng Tiểu Bảo Nhi căn bản là quá hiếu động. Đứa bé này mỗi ngày đều vui vẻ, dù mệt mỏi đổ đầy mồ hôi thì cũng không chịu ngừng, căn bản là quá dư thừa tinh lực.
Nhưng hôm nay Tiểu Bảo Nhi lại có thái độ khác thường, ngồi sau xe chủ động buộc dây an toàn, bộ dạng rất biết nghe lời.
- Tiểu Bảo Nhi hôm nay thông minh, lát nữa gặp ông thì không được phép nghịch ngợm, nhất định phải lễ phép, được không?
Tiểu Bảo Nhi căn bản là có chút mất kiên nhẫn với lời dặn dò này, vừa ra khỏi nhà thì đã bị bà nội dặn dò một phen, bây giờ lại bị Vương Tử Quân giáo dục, thế nên tâm lý đối nghịch bùng lên. Nó vừa loay hoay với chiếc xe hơi đồ chơi mà ông nội Vương Quang Vinh vừa đem về cho, vừa ngẩng đầu lên: - Này, bố, mẹ đang lái xe, bố đừng nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến lực chú ý của mẹ.
Mạc Tiểu Bắc đang lái xe ở ghế trước, gần đây nàng rất kiêu ngạo vì độ nhạy bén của con trai, lúc này nàng nhìn con trai đang nói với ông bố đang lải nhải của mình, thế là đột nhiên mỉm cười.
Vương Tử Quân sờ đầu con trai, hắn cười cười, lúc này mới cảm thấy thật sự ấm áp. Vợ có tài, con đáng yêu, còn gì nữa chứ? Mình căn bản là hạnh phúc quá rồi.
Vương Tử Quân thoải mái ngồi ở hàng ghế phía sau, sự việc mà mẹ Triệu Tuyết Hoa nhắc đến lại xuất hiện.
"Dĩnh Nhi nhận con nuôi!" Triệu Tuyết Hoa nói lời này không khỏi làm cho Vương Tử Quân suy nghĩ miên man bất định, mặc dù những ngày qua hắn cố gắng áp chế bản thân, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận hoài nghi này khó thể nào xóa khỏi đầu mình. Tại sao Dĩnh Nhi lại nhận con nuôi?
Sau khi Dĩnh Nhi xuất ngoại du học thì quan hệ giữa hai người căn bản có chút đứt quảng, nhưng vì sao nàng lại không nói đến đứa bé này?
Vương Tử Quân liên tục suy nghĩ, hắn căn bản có chút sợ hãi với vấn đề này, lại mơ hồ có chút chờ mong, tâm lý này căn bản là rất mâu thuẫn.
Xe dừng lại ở nhà Mạc gia, đèn hồng làm cho tòa nhà càng thêm vài phần sắc thái vui tươi. Lúc này bên ngoài nhà dừng nhiều loại xe, có lẽ là của anh chị em Mạc gia từ khắp nơi đổ về.
Khi Vương Tử Quân đưa Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đi vào trong nhà, lúc này giữa đại sảnh đã có nhiều người đang ngồi. Bọn họ đang cười nói vui vẻ với nhau, chuyện trò đủ mọi thứ, bầu không khí vui vẻ.
Tiểu Bảo Nhi nhìn một đứa bé trai đang vung vẫy đèn lồng hình rồng, trong ánh mắt có vài phần mừng rỡ. Nếu không phải Vương Tử Quân đang dắt tay nó, chỉ sợ nó sẽ tiến lên cùng chơi đùa với đứa bé kia.
- Tiểu Bắc và Tử Quân đến đấy à? Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi đến, hắn nhanh chóng nở nụ cười và vươn tay với Vương Tử Quân: - Tử Quân, vốn đã lâu không gặp cậu, lần trước đến Nam Giang cũng muốn đến thăm, thế nhưng khi đó cậu đến thủ đô họp, hôm nay là cơ hội đoàn tụ khó có được, cần phải uống vài ly chung vui.
Vương Tử Quân căn bản không quá quen thuộc người đàn ông trung niên này, nhưng hắn vẫn biết được chức danh và tên tuổi của đối phương. Người đàn ông trung niên này là Mạc Đông Thịnh, cháu của Mạc lão gia tử. Mạc lão gia tử căn bản có ít anh em, cũng chỉ có vài người anh em họ, khi tuổi thọ của ông cụ càng lớn, những người thân thích này bắt đầu đến dùng cơm ở Mạc gia.
Vương Tử Quân căn bản là hiểu bố vợ xuất lực khá nhiều ở phương diện này. Dù sao thì người tuổi cao thường nhớ tình bạn cũ, ông cụ đã chinh chiến cả đời, thế nhưng điều này cũng khó thể nào ngoại lệ.
Vương Tử Quân bắt tay với người đàn ông trung niên sau đó cười nói: - Chú, hôm nay cháu kính ngài hai ly, lần sau ngài đến Nam Giang nhớ nói cho cháu biết, cháu đảm bảo cũng không đi đâu mà ở nhà chờ ngài.
Hai người trò chuyện với nhau, lại có vài người trẻ tuổi tiến lên nghênh đón Vương Tử Quân. Tên thanh niên đi đầu thấy Vương Tử Quân thì cười nói: - Dượng, bố cháu là Mạc Giang Lạc, khi còn bé cháu thường quấn lấy dượng, còn nhớ cháu không?
Con trai của Mạc Giang Lạc? Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên trước mặt, mặc dù có chút không giống nhưng vẫn cười nói: - Tiểu tử cậu đã lớn vậy rồi sao? Bố đâu rồi?
- Bố cháu đang bị mắng trong phòng, hình như có chuyên gì đó làm sai, đang bị ông mắng. Con trai của Mạc Giang Lạc căn bản vui vẻ ra mặt, cũng không có chút sốt ruột vì bố đang bị ông dạy bảo.
Vương Tử Quân cười cười, Mạc Tiểu Bắc khẽ nói: - Hình như anh Giang Lạc có phát sinh chút vấn đề về đầu tư, mặc dù không ảnh hưởng quá lớn nhưng vẫn bị đưa đến tay bố em.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn căn bản khẽ gật đầu với tên thanh niên trẻ tuổi, sau đó đi vào đại sảnh.
Những cậu thanh niên này phần lớn sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, lại được sống ở thủ đô, bọn họ tự tạo thành một phái riêng. Tất nhiên bang phái này của bọn họ thì người ngoài căn bản khó tiến vào. Bọn họ cùng có chút một tập tính: Kiêu ngạo tự phụ, dưới tình huống bình thường thì căn bản không quan tâm đến phương diện đối nhân xử thế, chỉ quen vênh mặt sai khiến mà thôi, nhưng đối với Vương Tử Quân thì bọn họ không dám như vậy.
Đám người này luôn tỏ ra cung kính với một người căn bản không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu là Vương Tử Quân. Dù bọn họ cũng không quá quen thuộc Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ biết hôm nay Vương Tử Quân đã là lãnh đạo lớn, hơn nữa bọn họ từ miệng của cha chú mà sớm biết những chuyện truyền kỳ của Vương Tử Quân. Chưa nói đến những thứ khác, Vương Tử Quân còn trẻ mà đã có cấp phó bộ, căn bản là cả đời bọn họ có cố gắng cũng chỉ được như vậy mà thôi.
- Tiểu Cách, cậu không định nói với dượng về chuyện muốn đến Nam Giang sao? Một cơ hội tốt thế này sao bỏ qua được? Một cô gái hơn hai mươi tuổi chợt nói với tên thanh niên ở bên cạnh mình.
Tên thanh niên Tiểu Cách đầu tiên là có chút sững sốt, sau đó gãi gãi đầu nói: - Chị, vừa rồi em...Thấy dượng vào có chút sợ hãi.
Bộ dạng này của Tiểu Cách làm cho mọi người cười lớn, thế là hắn căm tức hỏi: - Các người đừng cười tôi, chẳng lẽ các người không sợ sao?
Tiểu Cách nói những lời này làm cho đám người chung quanh khẽ gật mình, mà sự thật căn bản là như vậy.
Đặc biệt là những người phát triển không được tốt ở thủ đô, bọn họ tham gia những bữa tiệc của bạn bè, thường dùng Vương Tử Quân để tô son thiếp vàng lên mặt mình. Vương Tử Quân cũng không biết trong mắt đám vãn bối chạy đến chào hỏi, bọn họ đã coi mình là trung tâm phát triển mạnh mẽ về sau.
- Tiểu Bảo Nhi, lại đây ông xem có phải đã mập lên rồi không? Sau khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đi vào đại sảnh, Mạc lão gia tử khẽ vẫy tay với Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh Mạc Tiểu Bắc, còn Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thì lại bị ông cụ bỏ qua.
Mặc dù trước đó ở trên xe Tiểu Bảo Nhi cứ mãi loay hoay với món xe đồ chơi, nhưng bây giờ đối mặt với Mạc lão gia tử, nó căn bản cực kỳ khôn khéo. Nó chạy vài bước đến trước mặt ông cụ, sau đó dùng giọng ngọt ngào chào ông cố, Tiểu Bảo Nhi muốn chơi với ngài. Ông xem, cháu còn mang đến cho ông món đồ chơi cháu thích, những lời này không khỏi làm cho Mạc lão gia tử vui vẻ cười lớn.
Vương Tử Quân nhìn bản lĩnh trở mặt của con trai, hắn thầm cảm thấy kỳ quái, Tiểu Bảo Nhi này lấy đâu ra bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện như vậy. Hắn khẽ bắt chuyện với ông cụ, sau đó đi đến bên cạnh Mạc Đông Tường.
Mạc Đông Tường căn bản rất hài lòng với con rể là Vương Tử Quân, lão cũng khẽ đi đến rồi cười nói: - Con định ở lại thủ đô mấy ngày?
- Khi hết kỳ nghỉ thì con sẽ về, nhưng Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi sẽ ở lại chơi vài ngày nữa. Gần đây Vương Tử Quân căn bản có chút cảm giác gò bó với bố vợ, dù bố vợ phần lớn thời gian đều ôn hòa, thế nhưng hắn vẫn biết bên dưới nụ cười vui vẻ của ông là một lực lượng rất mạn. Chính mình dù có chút thành tựu thế nhưng căn bản khó thể so sánh với bố vợ mình.
Mạc Đông Tường giống như lãnh đạo đang nghe báo cáo, lão dùng giọng ân cần thấm thía dạy bảo Vương Tử Quân: - Tử Quân, con đến Nam Giang còn chưa lâu, nên chú tâm quan sát, chưa đến lúc cuối cùng thì đừng nói lung tung, có một câu con phải nhớ kỹ, đó là tính trước làm sau, nhiều thành tích mà ít nguy hiểm.
- Ha ha ha, Đông Viễn, nếu muốn khuyến khích vãn bối thì cũng đừng nói với Tử Quân, nếu không tôi sẽ phản đối. Khi hai người đang trò chuyện với nhau thì một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đi đến bên cạnh Mạc Đông Tường, lên tiếng ngắt lời hai người.
Vương Tử Quân căn bản không xa lạ gì người đàn ông này, hắn đứng dậy nói: - Chào bác Tam.
Người được Vương Tử Quân gọi là bác là anh họ của Mạc Đông Tường, đang đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thành phố. Tuy địa vị của người này không cao, thế nhưng căn bản thường xuyên đến với Mạc lão gia tử, thế nên rất quen thuộc Mạc Đông Tường.
- Tử Quân, chúc năm với vui vẻ hạnh phúc. Bác Tam nói rồi lại cười: - Tết năm nay gặp mặt đám vãn bối, tôi thường nói bọn họ làm rất tốt thì căn bản gây ít phiền toái cho ông, nhưng đối mặt với Tử Quân thì tôi không biết nói sao cho phải. Phải biết rằng nếu tôi gặp mặt trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thì căn bản là cực kỳ nơm nớp lo sợ.
Lời này của Tam bá làm cho người chung quanh cười lớn, sau khi cười xong thì thấ đó là chuyện đương nhiên, dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân cũng là quá rõ ràng.
Cơm tất niên của Mạc gia thường được cử hành khá trễ, Mạc lão gia tử dù sao cũng đã có tuổi, sau khi dùng vài món đơn giản thì ông cụ được Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi cùng dìu vào phòng ngủ. Lúc này đám anh em Mạc Đông Tường bắt đầu uống rượu trò chuyện.
Tuy Vương Tử Quân có vai vế không cao, thế nhưng lại được kéo đến bàn chủ tịch, điều này không khỏi làm cho người ta phải ngước mắt nhìn. Vương Tử Quân không khỏi liên tục cười khổ, hắn chỉ có thể ngồi đó cực kỳ quy củ và nói chuyện với người chung quanh mà thôi.
Có nhiều người đến dùng cơm tất nhiên trong nhà Mạc lão gia tử, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đã kết hôn nhiều năm, đã nhiều lần về nhà Mạc lão gia tử, thế nhưng hắn cũng khó thể nào nhớ hết mọi người. Sau đó hắn quyết định mình không nên cố gắng nhớ làm gì, nên nghe nhiều nói ít. Một hành động như vậy lại làm cho hắn trở nên rạng rỡ: Khó trách Vương Tử Quân căn bản phát triển mạnh mẽ, anh không thấy người ta ăn nói nhỏ nhẹ và biết lắng nghe vậy sao? Có người nào tâm tư lung linh mà căn bản luôn mở miệng huyên náo trước mặt công chúng?
Mọi người mở miệng bàn tán say sưa, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể là người tùy cơ ứng biến, dù người ta bàn chuyện gì thì hắn cũng có thể hiểu vài nói thêm vài lời được. Giống như trong não hắn căn bản là cực kỳ có ý nghĩ, bốn phương thông suốt. Một người thông minh như vậy ngồi cùng nhiều người khác, cho dù bọn họ có nói đến chủ đề gì thì cũng không có chướng ngại về phương diện liên hệ. Đặc biệt là khi Mạc Đông Tường nhớ lại khoảng thời gian năm xưa, Vương Tử Quân cười mà không nói câu nào, thỉnh thoảng chỉ cho ra vài đánh giá, làm cho đám người Mạc Đông Tường liên tục gật đầu khen hay.
- Tử Quân, cũng không còn sớm nữa, con đi nghỉ trước đi. Cuối cùng vẫn là mẹ vợ thương con rể, khi thấy tình cảnh của Vương Tử Quân thì đi đến nói.
Vương Tử Quân cũng hiểu mình ngồi lại căn bản không còn ý nghĩa gì, hắn nhanh chóng nhận đường lúi đến từ mẹ vợ, nhanh chóng rời khởi bàn rượu.
Lúc này đã hơn mười một giờ, Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đang nằm ngủ trong gian phòng năm xưa của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân do dự một chút, hắn quyết định lái xe về nhà.
Lúc này trong nhà của Mạc lão gia tử cũng không còn nhiều người, thanh niên sau khi dùng cơm tất nhiên thì đã đi tìm chuyện vui khác. Vương Tử Quân vừa mở cửa xe định chạy đi, đột nhiên có người đi đến mở cửa xe chui vào: - Hì hì, tìm mãi không được xe, đưa tôi đến Hâm Dương hội sở...
Tên thanh niên vừa đi vào đang định nói thêm vài câu, nhưng dưới ánh đèn thấy được gương mặt của Vương Tử Quân, thế là gương mặt say khướt chợt sợ hãi mà bừng tỉnh, hắn cố gắng trình bày: - Dượng...Cháu không thấy rõ ngài,...Điều này,...Ngài cứ bận rộn đi.
Vương Tử Quân tuy không thể gọi được tên của đối phương, thế nhưng hắn cũng biết đó là vãn bối của Mạc Tiểu Bắc, thế là không khỏi cười nói: - Tôi vừa vặn đi ra ngoài, cậu nói xem Hâm Dương hội sở ở chỗ nào, tôi sẽ đưa cậu đến đó.
Tên thanh niên thấy Vương Tử Quân căn bản bình dị gần gũi như vậy thì lá gan cũng lớn hơn, hơn nữa hắn lúc nào cũng mong muốn được tiếp xúc nhiều hơn với dượng của mình. Đối với hắn thì căn bản khó có được giao tình với dượng, vì hai bên căn bản là chênh lệch nhau quá lớn. Nhưng dù thế nào thì nối liên hệ với cậu cũng là một tài phú lớn của hắn, thế nên hắn nhanh chóng cười nói: - Dượng, vậy làm phiền ngài một chút, ông nội của cháu là Mạc Đông Hộc cháu là Mạc kỳ, mới vừa tốt nghiệp đại học vào năm nay.
Tên thanh niên kia muốn báo danh tên bố mình, thế nhưng chỉ sợ dượng không biết, thế nên trực tiếp báo tên ông nội.
Mạc Đông Hộc là người mà Vương Tử Quân có ấn tượng, vì Mạc Đông Hộc đồng lứa với Mạc Đông Tường, cũng là người lớn tuổi nhất. Tuy bây giờ Mạc Đông Hộc đã về hưu, thế nhưng tinh thần sáng láng, lời nói khá vang dội.
- Mạc Kỳ, sau này cháu định làm gì? Vương Tử Quân vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
Mạc Kỳ có chút căng thẳng, trước kia khi trưởng bối trong nhà hỏi hắn định làm gì, hắn căn bản chỉ là ứng phó cho qua. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân hỏi, hắn cảm thấy có áp lực nói không nên lời. Hắn do dự một lát, sau đó dùng giọng ấp úng nói: - Cháu định đi chơi hai năm, nhưng ông không đồng ý.
Vương Tử Quân cười cười, hắn căn bản khá hiểu ý nghĩ của giới thanh niên vào lúc này. Tuy Mạc Kỳ không phải là con cháu dòng chính của Mạc gia, thế nhưng vì có Mạc lão gia tử, thế nên tương lai tươi sáng không là vấn đề. Ý nghĩ đi chơi hai năm của hắn tất nhiên sẽ không được những người có thân phận trong Mạc gia đồng ý.
- Có thể vừa làm quen với công tác vừa đi chơi. Vương Tử Quân nói làm cho Mạc Kỳ liên tục gật đầu xưng vâng.
Dưới sự chỉ dẫn của Mạc Kỳ, xe của Vương Tử Quân đi vào một ngõ không lớn, đi vào một cánh cửa đầy bụi và khá cổ, lúc này bên trong như biến đổi thành khung trời khác. Một bãi đậu xe hơn vài trăm chiếc, người ngoài không biết còn nghĩ rằng đây là triển lãm xe hơi.
Nhưng hôm nay Tiểu Bảo Nhi lại có thái độ khác thường, ngồi sau xe chủ động buộc dây an toàn, bộ dạng rất biết nghe lời.
- Tiểu Bảo Nhi hôm nay thông minh, lát nữa gặp ông thì không được phép nghịch ngợm, nhất định phải lễ phép, được không?
Tiểu Bảo Nhi căn bản là có chút mất kiên nhẫn với lời dặn dò này, vừa ra khỏi nhà thì đã bị bà nội dặn dò một phen, bây giờ lại bị Vương Tử Quân giáo dục, thế nên tâm lý đối nghịch bùng lên. Nó vừa loay hoay với chiếc xe hơi đồ chơi mà ông nội Vương Quang Vinh vừa đem về cho, vừa ngẩng đầu lên: - Này, bố, mẹ đang lái xe, bố đừng nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến lực chú ý của mẹ.
Mạc Tiểu Bắc đang lái xe ở ghế trước, gần đây nàng rất kiêu ngạo vì độ nhạy bén của con trai, lúc này nàng nhìn con trai đang nói với ông bố đang lải nhải của mình, thế là đột nhiên mỉm cười.
Vương Tử Quân sờ đầu con trai, hắn cười cười, lúc này mới cảm thấy thật sự ấm áp. Vợ có tài, con đáng yêu, còn gì nữa chứ? Mình căn bản là hạnh phúc quá rồi.
Vương Tử Quân thoải mái ngồi ở hàng ghế phía sau, sự việc mà mẹ Triệu Tuyết Hoa nhắc đến lại xuất hiện.
"Dĩnh Nhi nhận con nuôi!" Triệu Tuyết Hoa nói lời này không khỏi làm cho Vương Tử Quân suy nghĩ miên man bất định, mặc dù những ngày qua hắn cố gắng áp chế bản thân, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận hoài nghi này khó thể nào xóa khỏi đầu mình. Tại sao Dĩnh Nhi lại nhận con nuôi?
Sau khi Dĩnh Nhi xuất ngoại du học thì quan hệ giữa hai người căn bản có chút đứt quảng, nhưng vì sao nàng lại không nói đến đứa bé này?
Vương Tử Quân liên tục suy nghĩ, hắn căn bản có chút sợ hãi với vấn đề này, lại mơ hồ có chút chờ mong, tâm lý này căn bản là rất mâu thuẫn.
Xe dừng lại ở nhà Mạc gia, đèn hồng làm cho tòa nhà càng thêm vài phần sắc thái vui tươi. Lúc này bên ngoài nhà dừng nhiều loại xe, có lẽ là của anh chị em Mạc gia từ khắp nơi đổ về.
Khi Vương Tử Quân đưa Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đi vào trong nhà, lúc này giữa đại sảnh đã có nhiều người đang ngồi. Bọn họ đang cười nói vui vẻ với nhau, chuyện trò đủ mọi thứ, bầu không khí vui vẻ.
Tiểu Bảo Nhi nhìn một đứa bé trai đang vung vẫy đèn lồng hình rồng, trong ánh mắt có vài phần mừng rỡ. Nếu không phải Vương Tử Quân đang dắt tay nó, chỉ sợ nó sẽ tiến lên cùng chơi đùa với đứa bé kia.
- Tiểu Bắc và Tử Quân đến đấy à? Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi đến, hắn nhanh chóng nở nụ cười và vươn tay với Vương Tử Quân: - Tử Quân, vốn đã lâu không gặp cậu, lần trước đến Nam Giang cũng muốn đến thăm, thế nhưng khi đó cậu đến thủ đô họp, hôm nay là cơ hội đoàn tụ khó có được, cần phải uống vài ly chung vui.
Vương Tử Quân căn bản không quá quen thuộc người đàn ông trung niên này, nhưng hắn vẫn biết được chức danh và tên tuổi của đối phương. Người đàn ông trung niên này là Mạc Đông Thịnh, cháu của Mạc lão gia tử. Mạc lão gia tử căn bản có ít anh em, cũng chỉ có vài người anh em họ, khi tuổi thọ của ông cụ càng lớn, những người thân thích này bắt đầu đến dùng cơm ở Mạc gia.
Vương Tử Quân căn bản là hiểu bố vợ xuất lực khá nhiều ở phương diện này. Dù sao thì người tuổi cao thường nhớ tình bạn cũ, ông cụ đã chinh chiến cả đời, thế nhưng điều này cũng khó thể nào ngoại lệ.
Vương Tử Quân bắt tay với người đàn ông trung niên sau đó cười nói: - Chú, hôm nay cháu kính ngài hai ly, lần sau ngài đến Nam Giang nhớ nói cho cháu biết, cháu đảm bảo cũng không đi đâu mà ở nhà chờ ngài.
Hai người trò chuyện với nhau, lại có vài người trẻ tuổi tiến lên nghênh đón Vương Tử Quân. Tên thanh niên đi đầu thấy Vương Tử Quân thì cười nói: - Dượng, bố cháu là Mạc Giang Lạc, khi còn bé cháu thường quấn lấy dượng, còn nhớ cháu không?
Con trai của Mạc Giang Lạc? Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên trước mặt, mặc dù có chút không giống nhưng vẫn cười nói: - Tiểu tử cậu đã lớn vậy rồi sao? Bố đâu rồi?
- Bố cháu đang bị mắng trong phòng, hình như có chuyên gì đó làm sai, đang bị ông mắng. Con trai của Mạc Giang Lạc căn bản vui vẻ ra mặt, cũng không có chút sốt ruột vì bố đang bị ông dạy bảo.
Vương Tử Quân cười cười, Mạc Tiểu Bắc khẽ nói: - Hình như anh Giang Lạc có phát sinh chút vấn đề về đầu tư, mặc dù không ảnh hưởng quá lớn nhưng vẫn bị đưa đến tay bố em.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn căn bản khẽ gật đầu với tên thanh niên trẻ tuổi, sau đó đi vào đại sảnh.
Những cậu thanh niên này phần lớn sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, lại được sống ở thủ đô, bọn họ tự tạo thành một phái riêng. Tất nhiên bang phái này của bọn họ thì người ngoài căn bản khó tiến vào. Bọn họ cùng có chút một tập tính: Kiêu ngạo tự phụ, dưới tình huống bình thường thì căn bản không quan tâm đến phương diện đối nhân xử thế, chỉ quen vênh mặt sai khiến mà thôi, nhưng đối với Vương Tử Quân thì bọn họ không dám như vậy.
Đám người này luôn tỏ ra cung kính với một người căn bản không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu là Vương Tử Quân. Dù bọn họ cũng không quá quen thuộc Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ biết hôm nay Vương Tử Quân đã là lãnh đạo lớn, hơn nữa bọn họ từ miệng của cha chú mà sớm biết những chuyện truyền kỳ của Vương Tử Quân. Chưa nói đến những thứ khác, Vương Tử Quân còn trẻ mà đã có cấp phó bộ, căn bản là cả đời bọn họ có cố gắng cũng chỉ được như vậy mà thôi.
- Tiểu Cách, cậu không định nói với dượng về chuyện muốn đến Nam Giang sao? Một cơ hội tốt thế này sao bỏ qua được? Một cô gái hơn hai mươi tuổi chợt nói với tên thanh niên ở bên cạnh mình.
Tên thanh niên Tiểu Cách đầu tiên là có chút sững sốt, sau đó gãi gãi đầu nói: - Chị, vừa rồi em...Thấy dượng vào có chút sợ hãi.
Bộ dạng này của Tiểu Cách làm cho mọi người cười lớn, thế là hắn căm tức hỏi: - Các người đừng cười tôi, chẳng lẽ các người không sợ sao?
Tiểu Cách nói những lời này làm cho đám người chung quanh khẽ gật mình, mà sự thật căn bản là như vậy.
Đặc biệt là những người phát triển không được tốt ở thủ đô, bọn họ tham gia những bữa tiệc của bạn bè, thường dùng Vương Tử Quân để tô son thiếp vàng lên mặt mình. Vương Tử Quân cũng không biết trong mắt đám vãn bối chạy đến chào hỏi, bọn họ đã coi mình là trung tâm phát triển mạnh mẽ về sau.
- Tiểu Bảo Nhi, lại đây ông xem có phải đã mập lên rồi không? Sau khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đi vào đại sảnh, Mạc lão gia tử khẽ vẫy tay với Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh Mạc Tiểu Bắc, còn Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thì lại bị ông cụ bỏ qua.
Mặc dù trước đó ở trên xe Tiểu Bảo Nhi cứ mãi loay hoay với món xe đồ chơi, nhưng bây giờ đối mặt với Mạc lão gia tử, nó căn bản cực kỳ khôn khéo. Nó chạy vài bước đến trước mặt ông cụ, sau đó dùng giọng ngọt ngào chào ông cố, Tiểu Bảo Nhi muốn chơi với ngài. Ông xem, cháu còn mang đến cho ông món đồ chơi cháu thích, những lời này không khỏi làm cho Mạc lão gia tử vui vẻ cười lớn.
Vương Tử Quân nhìn bản lĩnh trở mặt của con trai, hắn thầm cảm thấy kỳ quái, Tiểu Bảo Nhi này lấy đâu ra bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện như vậy. Hắn khẽ bắt chuyện với ông cụ, sau đó đi đến bên cạnh Mạc Đông Tường.
Mạc Đông Tường căn bản rất hài lòng với con rể là Vương Tử Quân, lão cũng khẽ đi đến rồi cười nói: - Con định ở lại thủ đô mấy ngày?
- Khi hết kỳ nghỉ thì con sẽ về, nhưng Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi sẽ ở lại chơi vài ngày nữa. Gần đây Vương Tử Quân căn bản có chút cảm giác gò bó với bố vợ, dù bố vợ phần lớn thời gian đều ôn hòa, thế nhưng hắn vẫn biết bên dưới nụ cười vui vẻ của ông là một lực lượng rất mạn. Chính mình dù có chút thành tựu thế nhưng căn bản khó thể so sánh với bố vợ mình.
Mạc Đông Tường giống như lãnh đạo đang nghe báo cáo, lão dùng giọng ân cần thấm thía dạy bảo Vương Tử Quân: - Tử Quân, con đến Nam Giang còn chưa lâu, nên chú tâm quan sát, chưa đến lúc cuối cùng thì đừng nói lung tung, có một câu con phải nhớ kỹ, đó là tính trước làm sau, nhiều thành tích mà ít nguy hiểm.
- Ha ha ha, Đông Viễn, nếu muốn khuyến khích vãn bối thì cũng đừng nói với Tử Quân, nếu không tôi sẽ phản đối. Khi hai người đang trò chuyện với nhau thì một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đi đến bên cạnh Mạc Đông Tường, lên tiếng ngắt lời hai người.
Vương Tử Quân căn bản không xa lạ gì người đàn ông này, hắn đứng dậy nói: - Chào bác Tam.
Người được Vương Tử Quân gọi là bác là anh họ của Mạc Đông Tường, đang đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thành phố. Tuy địa vị của người này không cao, thế nhưng căn bản thường xuyên đến với Mạc lão gia tử, thế nên rất quen thuộc Mạc Đông Tường.
- Tử Quân, chúc năm với vui vẻ hạnh phúc. Bác Tam nói rồi lại cười: - Tết năm nay gặp mặt đám vãn bối, tôi thường nói bọn họ làm rất tốt thì căn bản gây ít phiền toái cho ông, nhưng đối mặt với Tử Quân thì tôi không biết nói sao cho phải. Phải biết rằng nếu tôi gặp mặt trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thì căn bản là cực kỳ nơm nớp lo sợ.
Lời này của Tam bá làm cho người chung quanh cười lớn, sau khi cười xong thì thấ đó là chuyện đương nhiên, dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân cũng là quá rõ ràng.
Cơm tất niên của Mạc gia thường được cử hành khá trễ, Mạc lão gia tử dù sao cũng đã có tuổi, sau khi dùng vài món đơn giản thì ông cụ được Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi cùng dìu vào phòng ngủ. Lúc này đám anh em Mạc Đông Tường bắt đầu uống rượu trò chuyện.
Tuy Vương Tử Quân có vai vế không cao, thế nhưng lại được kéo đến bàn chủ tịch, điều này không khỏi làm cho người ta phải ngước mắt nhìn. Vương Tử Quân không khỏi liên tục cười khổ, hắn chỉ có thể ngồi đó cực kỳ quy củ và nói chuyện với người chung quanh mà thôi.
Có nhiều người đến dùng cơm tất nhiên trong nhà Mạc lão gia tử, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đã kết hôn nhiều năm, đã nhiều lần về nhà Mạc lão gia tử, thế nhưng hắn cũng khó thể nào nhớ hết mọi người. Sau đó hắn quyết định mình không nên cố gắng nhớ làm gì, nên nghe nhiều nói ít. Một hành động như vậy lại làm cho hắn trở nên rạng rỡ: Khó trách Vương Tử Quân căn bản phát triển mạnh mẽ, anh không thấy người ta ăn nói nhỏ nhẹ và biết lắng nghe vậy sao? Có người nào tâm tư lung linh mà căn bản luôn mở miệng huyên náo trước mặt công chúng?
Mọi người mở miệng bàn tán say sưa, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể là người tùy cơ ứng biến, dù người ta bàn chuyện gì thì hắn cũng có thể hiểu vài nói thêm vài lời được. Giống như trong não hắn căn bản là cực kỳ có ý nghĩ, bốn phương thông suốt. Một người thông minh như vậy ngồi cùng nhiều người khác, cho dù bọn họ có nói đến chủ đề gì thì cũng không có chướng ngại về phương diện liên hệ. Đặc biệt là khi Mạc Đông Tường nhớ lại khoảng thời gian năm xưa, Vương Tử Quân cười mà không nói câu nào, thỉnh thoảng chỉ cho ra vài đánh giá, làm cho đám người Mạc Đông Tường liên tục gật đầu khen hay.
- Tử Quân, cũng không còn sớm nữa, con đi nghỉ trước đi. Cuối cùng vẫn là mẹ vợ thương con rể, khi thấy tình cảnh của Vương Tử Quân thì đi đến nói.
Vương Tử Quân cũng hiểu mình ngồi lại căn bản không còn ý nghĩa gì, hắn nhanh chóng nhận đường lúi đến từ mẹ vợ, nhanh chóng rời khởi bàn rượu.
Lúc này đã hơn mười một giờ, Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đang nằm ngủ trong gian phòng năm xưa của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân do dự một chút, hắn quyết định lái xe về nhà.
Lúc này trong nhà của Mạc lão gia tử cũng không còn nhiều người, thanh niên sau khi dùng cơm tất nhiên thì đã đi tìm chuyện vui khác. Vương Tử Quân vừa mở cửa xe định chạy đi, đột nhiên có người đi đến mở cửa xe chui vào: - Hì hì, tìm mãi không được xe, đưa tôi đến Hâm Dương hội sở...
Tên thanh niên vừa đi vào đang định nói thêm vài câu, nhưng dưới ánh đèn thấy được gương mặt của Vương Tử Quân, thế là gương mặt say khướt chợt sợ hãi mà bừng tỉnh, hắn cố gắng trình bày: - Dượng...Cháu không thấy rõ ngài,...Điều này,...Ngài cứ bận rộn đi.
Vương Tử Quân tuy không thể gọi được tên của đối phương, thế nhưng hắn cũng biết đó là vãn bối của Mạc Tiểu Bắc, thế là không khỏi cười nói: - Tôi vừa vặn đi ra ngoài, cậu nói xem Hâm Dương hội sở ở chỗ nào, tôi sẽ đưa cậu đến đó.
Tên thanh niên thấy Vương Tử Quân căn bản bình dị gần gũi như vậy thì lá gan cũng lớn hơn, hơn nữa hắn lúc nào cũng mong muốn được tiếp xúc nhiều hơn với dượng của mình. Đối với hắn thì căn bản khó có được giao tình với dượng, vì hai bên căn bản là chênh lệch nhau quá lớn. Nhưng dù thế nào thì nối liên hệ với cậu cũng là một tài phú lớn của hắn, thế nên hắn nhanh chóng cười nói: - Dượng, vậy làm phiền ngài một chút, ông nội của cháu là Mạc Đông Hộc cháu là Mạc kỳ, mới vừa tốt nghiệp đại học vào năm nay.
Tên thanh niên kia muốn báo danh tên bố mình, thế nhưng chỉ sợ dượng không biết, thế nên trực tiếp báo tên ông nội.
Mạc Đông Hộc là người mà Vương Tử Quân có ấn tượng, vì Mạc Đông Hộc đồng lứa với Mạc Đông Tường, cũng là người lớn tuổi nhất. Tuy bây giờ Mạc Đông Hộc đã về hưu, thế nhưng tinh thần sáng láng, lời nói khá vang dội.
- Mạc Kỳ, sau này cháu định làm gì? Vương Tử Quân vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
Mạc Kỳ có chút căng thẳng, trước kia khi trưởng bối trong nhà hỏi hắn định làm gì, hắn căn bản chỉ là ứng phó cho qua. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân hỏi, hắn cảm thấy có áp lực nói không nên lời. Hắn do dự một lát, sau đó dùng giọng ấp úng nói: - Cháu định đi chơi hai năm, nhưng ông không đồng ý.
Vương Tử Quân cười cười, hắn căn bản khá hiểu ý nghĩ của giới thanh niên vào lúc này. Tuy Mạc Kỳ không phải là con cháu dòng chính của Mạc gia, thế nhưng vì có Mạc lão gia tử, thế nên tương lai tươi sáng không là vấn đề. Ý nghĩ đi chơi hai năm của hắn tất nhiên sẽ không được những người có thân phận trong Mạc gia đồng ý.
- Có thể vừa làm quen với công tác vừa đi chơi. Vương Tử Quân nói làm cho Mạc Kỳ liên tục gật đầu xưng vâng.
Dưới sự chỉ dẫn của Mạc Kỳ, xe của Vương Tử Quân đi vào một ngõ không lớn, đi vào một cánh cửa đầy bụi và khá cổ, lúc này bên trong như biến đổi thành khung trời khác. Một bãi đậu xe hơn vài trăm chiếc, người ngoài không biết còn nghĩ rằng đây là triển lãm xe hơi.
/1843
|