Vương Tử Quân đi vào trong nhà khách thì dượng Tô Thuận Tân đang từ trên một chiếc Passat đi xuống. Khi thấy Vương Tử Quân thì mỉm cười chào đón: - Tử Quân, đang nói tết năm nay không được gặp cháu, không ngờ bây giờ cháu đã quay lại.
Tuy đã về hưu nhưng Tô Thuận Tân vẫn không có gì thay đổi. Vương Tử Quân nhìn bàn tay duỗi ra của dượng, hắn cũng cười nói: - Cháu đã đến từ sớm, bây giờ chúc cậu năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Tô Thuận Tân thấy Vương Tử Quân quan chức ngày càng cao nhưng vẫn cung kính với mình, thế là trong lòng càng thêm hưởng thụ, nhanh chóng cười lên ha hả. Đúng lúc này cô cô Vương Ái Hoa cũng từ trên một chiếc xe khác đi xuống.
Vương Tử Quân có tình cảm khá tốt với cô cô, khi thấy Vương Ái Hoa dẫn theo một cậu bé mập mạp, biết ngay đó là con trai của em họ Tô Anh. Hắn tiến lên bắt chuyện với Vương Ái Hoa, sau đó đưa tay ôm lấy cậu bé: - Tiểu tử này khá rắn chắc đấy.
Vương Ái Hoa rất cưng cháu ngoại trai của mình, sau khi nghe Vương Tử Quân khích lệ thì dùng giọng hớn hở nói: - Tiểu Lượng, mau chào bác đi.
Đứa bé này có vẻ khá ỷ lại vào bà ngoại, nhìn qua cũng khá khôi hài. Nó ngoan ngoãn hôn Vương Tử Quân một cái, lại dùng giọng ngọt ngào chào bác. Vương Tử Quân vui vẻ nở nụ cười, hắn vô thức muốn móc trong túi áo ra món gì đó, thế nhưng cuối cùng lại phát hiện vài năm qua mình căn bản không có thói quen bỏ món gì vào trong túi.
- Ha ha, bác không mang lễ vật cho Lượng Lượng rồi, lần này xem như thiếu nợ, lần sau sẽ bổ sung cho Lượng Lượng hai món đồ chơi thật lớn, có được không?
Tô Thuận Tân thấy Vương Tử Quân đưa tay vào túi, lão biết rõ Vương Tử Quân căn bản là địa vị cao, những chuyện nhỏ năhtj này bình thường đều là do thư ký chuẩn bị. Lão sợ Vương Tử Quân lúng túng, thế là tranh thủ nói với cháu ngoại: - Tiểu Lượng, lễ vật của bác chính là thứ tốt, còn không mau cám ơn bác?
Tô Thuận Tân là một người đã về hưu, thế nhưng nhiều năm qua vẫn đọng lại thói quen, căn bản thứ này là khó thể nào thay đổi được. Mặc dù Vương Tử Quân căn bản rất cung kính với lão, thế nhưng khi địa vị của Vương Tử Quân ngày càng cao, lão không tự chủ được phải sinh ra cảm giác kính sợ.
Hầu như mọi người từng phát triển trong thể chế thì đều có kinh nghiệm mưa gió, nhìn thấu thế sự, biết rõ đối với vai vế thì chức vụ là uy tín, dù là người thân thì cũng không quá câu gò bó. Vì vậy Vương Tử Quân mặc dù không ủng hộ thói quen của dượng, nhưng hắn cũng không uốn nắn, vì dượng là dượng, nói nhiều sẽ làm cô cô mất vui.
Ông ngoại cho ra yêu cầu, Tiểu Lượng dùng giọng trẻ thơ nói lời cảm ơn với ngân phiếu khống của Vương Tử Quân. Vương Ái Hoa ôm lấy cháu trai rồi cười nói với Vương Tử Quân: - Tử Quân, sao cháu không cho Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi cùng đến chơi?
- Tiểu Bắc đang tiến vào giai đoạn nghiên cứu mấu chốt, hơn nữa khí hậu hai bên khác biệt quá lớn, cháu cũng không dám cho hai mẹ con đến đây. Vương Tử Quân vừa giải thích cho cô cô vừa cất bước đi về phía bậc cầu thang.
Nhà khách của tỉnh Chiết Giang chính là một khách sạn năm sao, xe lui tới nơi này là rất nhiều. Vương Tử Quân nhìn dòng xe đi đến, hắn nói với dượng Tô Thuận Tân: - Nhị thúc đã sắp xếp xong, chúng ta đi đến phòng chờ chú ấy.
Tô Thuận Tân tất nhiên sẽ không phản đối yêu cầu này của Vương Tử Quân, lão nói vài chuyện trong nhà với Vương Tử Quân, sau đó cùng nhau đi về phía đại sảnh.
- Anh, anh về khi nào vậy? Cũng không nói cho em biết một tiếng, em ra đón anh. Khi nhóm người Vương Tử Quân đi đến cửa khách sạn, Vương Tử Hoa đứng trên bậc cầu thang tiến lên dùng giọng thân mật chào đón.
Vị trí của Vương Tử Hoa lúc này đã có tăng tiến, là phó chủ tịch thường vụ thành phố, cũng xem như là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố sau này. Vương Tử Hoa bây giờ căn bản là triệt để chịu phục Vương Tử Quân, mỗi lần gặp mặt đều dùng giọng nóng hổi gọi anh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đã trưởng thành của Vương Tử Hoa, hắn cười cười nói: - Tôi đến thăm ông, cũng không có gì mà phải đón tiếp, đi thôi.
Nhóm người Vương Tử Quân cùng nhau đi đến gian phòng mà Vương Giải Phóng đã sắp xếp sẵn, bọn họ vừa ngồi xuống được một phút thì Vương Giải Phóng đi đến. Khi vừa vào cửa thì Vương Giải Phóng đã nói với Vương Tử Quân: - Tử Quân, mùa đông của thành phố Giang Thị chúng ta có hơi lạnh so với Nam Giang, cháu bây giờ đã thích ứng chưa?
Vương Tử Quân cười cười nói: - Nhị thúc, ngài quên cháu lớn lên ở nơi nào rồi sao? Cháu mới đến Nam Giang được vài ngày thôi, cháu cũng không dám quên đi quê hương, dù có lạnh thì cháu cũng thích ứng được.
Một lát sau hai vợ chồng Tô Anh và người nhà Vương Tử Hoa cũng đến đông đủ, người một nhà trò chuyện vô cùng náo nhiệt. Vương Giải Phóng ngồi ở vị trí trung tâm, lão đặt tất cả tinh lực lên phương diện trò chuyện với Vương Tử Quân.
- Đại ca nói tết năm nay không cần phải đến thăm anh ấy, tôi nói rằng đầu năm sẽ đi, đến lúc đó cả nhà ta đến thủ đô, xem như gia đình đoàn viên. Sau khi uống vài ly thì Vương Giải Phóng dùng giọng tràn đầy hào khí nói.
Vì là tiệc gia đình nên căn bản không có nhiều quy củ, Vương Tử Quân cười cùng cạn vài ly với Vương Giải Phóng, tâm tình cũng thả lỏng. Nhưng trong quá trình dùng cơm thì Vương Tử Quân vẫn phát hiện ra một vấn đề, dù là Vương Tử Hoa hay chồng của Tô Anh ngoài nói chuyện thân mật với mình thì càng có nhiều hơn vài phần kinh sợ.
Vương Tử Quân biết rõ vì sao bọn họ lại như vậy, mặc dù tình huống như vậy làm cho hắn cảm thấy bi ai, thế nhưng cũng khó thể nào thay đổi được.
Vì uống thêm vài ly trà nên Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng, đi về phía nhà vệ sinh. Trên những hành lang trải thảm là vài nhân viên phục vụ đứng rất quy củ, có tiếng nhạc nhẹ vang lên, căn bản rất cách điệu.
Những năm qua tỉnh Chiết Giang biết hóa không nhỏ, khi Vương Tử Quân đang thầm cảm khái thì một người trước mặt làm cho hắn chợt sững sờ. Người kia làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác như đã quen biết, nhưng không nhớ rõ đối phương là ai. Khi hắn nhìn về phía người kia, người kia cũng nhìn hắn, hai bên đối mặt, Vương Tử Quân chợt có chút xúc động.
Chính mình có quen biết người này, suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân cũng đã biết đối phương là ai. Hắn chợt dừng bước lại nói: - Bí thư Tôn, vài năm không gặp, sức khỏe của ngài có vẻ còn rất tốt.
Khi Vương Tử Quân chào hỏi thì cơ thể hơi còng của người kia chợt đứng thẳng lên, lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, chợt nghĩ đến điều gì đó: - Cậu...Cậu là Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử?
Xã Tây Hà Tử căn bản là một địa phương xa xôi với Vương Tử Quân, nhưng khi bí thư Tôn nói đến, lời nói chợt khơi gợi lên bao ký ức trong lòng. Hắn nhớ đến Tây Hà Tử, nhớ đến mẩnh đất khô cằn tràn đầy tinh thần phấn đấu kia.
- Đúng vậy, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân càng có thể xác định người trước mặt là bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống của huyện Hồng Bắc năm xưa. Năm đó Vương Tử Quân nhận chức ở huyện Hồng Bắc, có quan hệ khá bình thường với Tôn Lương Đống. Khi Vương Tử Quân rời đi, Tôn Lương Đống càng đưa tiễn giống như tiễn chân ôn thần.
Chỉ là bây giờ vật đổi sao dời, người và vật năm xưa đã không còn, chút ma xát năm xưa đã được Vương Tử Quân quên sạch. Hắn nhìn bộ dạng già yếu của Tôn Lương Đống, thế là không khỏi cười tủm tỉm nói: - Lão bí thư, gần đây ngài vẫn khỏe đấy chứ?
Tôn Lương Đống nhìn bộ dạng nhiệt tình của Vương Tử Quân, lão giống như nhớ lại khoảng thời gian mình làm bí thư huyện ủy huyện Hồng Bắc, sau đó tùy ý phất tay nói: - Sức khỏe không tệ, nhưng căn bản không còn được như trước. Đúng là năm tháng không buông tha cho một ai.
Tôn Lương Đống nói rồi nhìn Vương Tử Quân, sau đó hỏi: - Tử Quân, bây giờ cậu thế nào?
- Bình thường, cũng không phát triển quá tốt. Vương Tử Quân đối mặt với lãnh đạo năm xưa của mình, hắn cũng không có ý khoe khoang, chỉ khẽ nói.
Hai năm sau khi Vương Tử Quân rời khỏi huyện Hồng Bắc thì Tôn Lương Đống về hưu, những năm qua chỉ ở nhà năm sóc hoa cỏ, nuôi vài con gà mà thôi, căn bản rời xa thể chế. Khi đó Vương Tử Quân công tác ở tỉnh Sơn Nam, thế nên lão cũng không biết rõ ràng.
- Tử Quân, cậu là một cán bộ tốt, nhưng tính cách quá cứng nhắc, nếu cậu nước chảy bèo trôi một chút, bây giờ càng phát triển cao hơn. Vương Tử Quân nghe Tôn Lương Đống nói tính tình mình khá cứng nhắc, thế là cười cười. Năm xưa mình và Tôn Lương Đống sở dĩ không thể bảo trì sự đồng bộ, cũng không phải mình liên tục đối đầu với Tôn Lương Đống. Trong quan trường chú ý ngàn người một mặt, cần người có thể dung nhập tất cả những người khác vào vòng tay.
Khi hai người trò chuyện với nhau, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo lông màu cà phê từ trong phòng đi ra. Nàng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói với Tôn Lương Đống: - Bố, ngài sao lại ở đây trò chuyện? Chú Triệu đang chờ ngài.
Tôn Lương Đống nghe con gái nói như vậy thì vẻ mặt không được tốt cho lắm, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, lão giải thích với con gái: - Bố gặp một người bạn đồng sự năm xưa, nói vài câu với anh ấy, bây giờ sẽ đi ngay.
Tôn Lương Đống nói rồi xin lỗi Vương Tử Quân: - Tử Quân, tôi bây giờ có chút chuyện, sau này có thời gian sẽ tiếp tục chuyện trò.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn Tôn Lương Đống đi vào một gian phòng cách đó không xa, lúc này mới xoay người đi vào trong nhà vệ sinh. Hắn thầm cảm khái, năm xưa Tôn Lương Đống uy phong thế nào ở huyện Hồng Bắc nhưng bây giờ lại làm cho người ta sinh ra cảm giác anh hùng buổi xế chiều.
Không gặp lâu ngày người bạc đầu, chỉ sợ tình cảnh bây giờ là như vậy. Vương Tử Quân thầm lóe lên vài ý nghĩ, hắn quay về phòng của mình. Hắn nói vài câu với Nhị thúc và dượng, sau đó cầm chai rượu còn chưa mở đi đến gian phòng Tôn Lương Đống.
Vương Tử Quân gõ cửa phòng của Tôn Lương Đống, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thò đầu ra nhìn Vương Tử Quân cầm chai rượu, trên mặt có vài phần ngạo mạn, hắn dùng giọng kỳ quái hỏi: - Xin hỏi ngài tìm ai?
Vương Tử Quân cười cười nói với người đàn ông đối diện: - Xin hỏi bí thư Tôn có phải ở đây không?
Người đàn ông kia đánh giá Vương Tử Quân từ đầu đến chân, sau đó dùng giọng không kiên nhẫn nói: - Đi đi, anh đi nhầm phòng rồi, chỗ chúng tôi không có bí thư Tôn nào cả.
Người đàn ông này nói rồi nhanh chóng đóng ầm cửa lại.
Vương Tử Quân nhìn cửa phòng, sau đó lắc đầu, hắn xác nhận đây chính là phòng mà vừa rồi Tôn Lương Đống đi vào. Mặc dù chút ân oán của hắn và Tôn Lương Đống đã là quá khứ, thế nhưng hắn gặp được lãnh đạo năm xưa, không thể mời lãnh đạo một ly rượu thì nhìn từ góc độ nào cũng thấy không được.
Khi Vương Tử Quân tiếp tục gõ cửa, người đàn ông kia mở cửa ra và nổi nóng: - Anh là có chuyện gì vậy? Không phải đã nói với anh rồi sao, chỗ này không có bí thư Tôn nào cả.
Vương Tử Quân có kinh nghiệm lần trước, hắn cũng không chờ đối phương đóng cửa lại mà cười nói: - Tôi tìm chính là bí thư Tôn Lương Đống, vừa rồi tôi thấy anh ấy đi vào phòng này.
Người đàn ông kia nghe thấy cái tên Tôn Lương Đống thì có chút kinh ngạc, gương mặt có vài phần hòa hoãn. Hắn nhìn Vương Tử Quân rồi mới hỏi: - Anh tìm anh ấy có chuyện gì không?
- Tôi là bộ hạ cũ của bí thư Tôn, đặc biệt đến chúc lãnh đạo ly rượu. Vương Tử Quân khẽ cười với người đàn ông đối diện rồi dùng giọng ôn hòa nói.
Người đàn ông kia suy tư giây lát rồi mở cửa ra, hắn vừa đưa Vương Tử Quân đi vào phòng vừa nói: - Bác Tôn, có bộ hạ cũ đến mời rượu.
Trong phòng có bảy tám người, có nam có nữ, độ tuổi lớn nhỏ không đồng đều. Tôn Lương Đống ngồi ở phía bên phải, người phụ nữ trẻ tuổi vừa rồi đi tìm lão ngồi ở bên cạnh, nhìn tư thái thì giống như bữa tiệc gia đình.
Ngồi vị trí trung tâm chính là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi. Người nà có gương mặt hơi mập, cơ thể mập mạp, biểu cảm cứng nhắc làm cho người ta sinh ra cảm giác cao cao tại thượng. Bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên có độ tuổi tương đương, người này có gương mặt hơi gầy, căn bản khá giống với người đàn ông vừa rồi mới ra mở cửa.
Khi Vương Tử Quân đi vào thì mọi ánh mắt nhìn về phía hắn. Tôn Lương Đống vốn đang nâng ly rượu nói chuyện với người đàn ông trung niên, lúc này thấy Vương Tử Quân đi vào thì vội vàng đặt ly xuống.
- Bí thư Tôn, đã lâu rồi không uống rượu với ngài, tôi đến mời ngài một ly. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tôn Lương Đống rồi cười ha hả nói.
Tôn Lương Đống cười cười với Vương Tử Quân, sau đó nói với người đàn ông trung niên ở vị trí trung tâm: - Trưởng phòng Trương, vị này chính là Tiểu Vương, bộ hạ cũ của tôi năm xưa.
Tôn Lương Đống muốn giới thiệu đơn vị công tác của Vương Tử Quân, nhưng nghĩ lại cũng không biết tình hình hiện tại của Vương Tử Quân, thế nên nói: - Tử Quân, vị này là trưởng phòng Trương của phòng dân chính ủy ban nhân dân tỉnh, sau này có chuyện gì thì cậu nên chịu khó thỉnh giáo trưởng phòng Trương. Câu nói mà trưởng phòng Trương đắc ý nhất chính là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước đấy.
Trưởng phòng Trương này căn bản không quan tâm đến Vương Tử Quân, hắn nhìn sang Vương Tử Quân, sau đó lại tiếp tục cười nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
Tôn Lương Đống có chút xấu hổ vì Vương Tử Quân bị lạnh nhạt, dù sao thì Vương Tử Quân cũng đến mời rượu mình, người bên cạnh không có chút lễ phép tối thiểu làm cho lão mất hết mặt mũi.
Nhưng mất mặt thì thế nào, chưa nói đến phương diện bây giờ Tôn Lương Đống đã về hưu, cho dù có còn tại vị cũng không thể ngồi cùng mâm với trưởng phòng Trương. Hơn nữa con gái mình là thủ hạ của người ta, lão càng không muốn đắc tội với đối phương.
Tôn Lương Đống chỉ sợ Vương Tử Quân xấu hổ, thế nên chỉ vào một người đàn ông trung niên khác rồi nói: - Tử Quân, đây chính là chủ nhiệm Lý phòng giám sát ủy ban nhân dân tỉnh, cũng không phải là người ngoài, cậu nên chúc rượu trưởng phòng Trương trước, xem như làm quen.
Vương Tử Quân có thể nhìn ra được hoàn cảnh của Tôn Lương Đống, mặc dù hắn căn bản không thèm quan tâm đến trưởng phòng Trương và chủ nhiệm Ly, thế nhưng đối với hoàn cảnh của lãnh đạo cũ, hắn vẫn phải phối hợp một chút. Hắn cũng phải uống với đối phương một ly, dù thế nào thì cũng xem như nể mặt lãnh đạo cũ.
- Trưởng phòng Trương, tôi mời ngài một ly. Vương Tử Quân nâng ly rượu lên rồi mỉm cười nói.
Trưởng phòng Trương đang trò chuyện vui vẻ với chủ nhiệm Lý, khi Vương Tử Quân nâng ly thì căn bản không thèm quan tâm, tiếp tục trò chuyện như cũ.
Tuy đã về hưu nhưng Tô Thuận Tân vẫn không có gì thay đổi. Vương Tử Quân nhìn bàn tay duỗi ra của dượng, hắn cũng cười nói: - Cháu đã đến từ sớm, bây giờ chúc cậu năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Tô Thuận Tân thấy Vương Tử Quân quan chức ngày càng cao nhưng vẫn cung kính với mình, thế là trong lòng càng thêm hưởng thụ, nhanh chóng cười lên ha hả. Đúng lúc này cô cô Vương Ái Hoa cũng từ trên một chiếc xe khác đi xuống.
Vương Tử Quân có tình cảm khá tốt với cô cô, khi thấy Vương Ái Hoa dẫn theo một cậu bé mập mạp, biết ngay đó là con trai của em họ Tô Anh. Hắn tiến lên bắt chuyện với Vương Ái Hoa, sau đó đưa tay ôm lấy cậu bé: - Tiểu tử này khá rắn chắc đấy.
Vương Ái Hoa rất cưng cháu ngoại trai của mình, sau khi nghe Vương Tử Quân khích lệ thì dùng giọng hớn hở nói: - Tiểu Lượng, mau chào bác đi.
Đứa bé này có vẻ khá ỷ lại vào bà ngoại, nhìn qua cũng khá khôi hài. Nó ngoan ngoãn hôn Vương Tử Quân một cái, lại dùng giọng ngọt ngào chào bác. Vương Tử Quân vui vẻ nở nụ cười, hắn vô thức muốn móc trong túi áo ra món gì đó, thế nhưng cuối cùng lại phát hiện vài năm qua mình căn bản không có thói quen bỏ món gì vào trong túi.
- Ha ha, bác không mang lễ vật cho Lượng Lượng rồi, lần này xem như thiếu nợ, lần sau sẽ bổ sung cho Lượng Lượng hai món đồ chơi thật lớn, có được không?
Tô Thuận Tân thấy Vương Tử Quân đưa tay vào túi, lão biết rõ Vương Tử Quân căn bản là địa vị cao, những chuyện nhỏ năhtj này bình thường đều là do thư ký chuẩn bị. Lão sợ Vương Tử Quân lúng túng, thế là tranh thủ nói với cháu ngoại: - Tiểu Lượng, lễ vật của bác chính là thứ tốt, còn không mau cám ơn bác?
Tô Thuận Tân là một người đã về hưu, thế nhưng nhiều năm qua vẫn đọng lại thói quen, căn bản thứ này là khó thể nào thay đổi được. Mặc dù Vương Tử Quân căn bản rất cung kính với lão, thế nhưng khi địa vị của Vương Tử Quân ngày càng cao, lão không tự chủ được phải sinh ra cảm giác kính sợ.
Hầu như mọi người từng phát triển trong thể chế thì đều có kinh nghiệm mưa gió, nhìn thấu thế sự, biết rõ đối với vai vế thì chức vụ là uy tín, dù là người thân thì cũng không quá câu gò bó. Vì vậy Vương Tử Quân mặc dù không ủng hộ thói quen của dượng, nhưng hắn cũng không uốn nắn, vì dượng là dượng, nói nhiều sẽ làm cô cô mất vui.
Ông ngoại cho ra yêu cầu, Tiểu Lượng dùng giọng trẻ thơ nói lời cảm ơn với ngân phiếu khống của Vương Tử Quân. Vương Ái Hoa ôm lấy cháu trai rồi cười nói với Vương Tử Quân: - Tử Quân, sao cháu không cho Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi cùng đến chơi?
- Tiểu Bắc đang tiến vào giai đoạn nghiên cứu mấu chốt, hơn nữa khí hậu hai bên khác biệt quá lớn, cháu cũng không dám cho hai mẹ con đến đây. Vương Tử Quân vừa giải thích cho cô cô vừa cất bước đi về phía bậc cầu thang.
Nhà khách của tỉnh Chiết Giang chính là một khách sạn năm sao, xe lui tới nơi này là rất nhiều. Vương Tử Quân nhìn dòng xe đi đến, hắn nói với dượng Tô Thuận Tân: - Nhị thúc đã sắp xếp xong, chúng ta đi đến phòng chờ chú ấy.
Tô Thuận Tân tất nhiên sẽ không phản đối yêu cầu này của Vương Tử Quân, lão nói vài chuyện trong nhà với Vương Tử Quân, sau đó cùng nhau đi về phía đại sảnh.
- Anh, anh về khi nào vậy? Cũng không nói cho em biết một tiếng, em ra đón anh. Khi nhóm người Vương Tử Quân đi đến cửa khách sạn, Vương Tử Hoa đứng trên bậc cầu thang tiến lên dùng giọng thân mật chào đón.
Vị trí của Vương Tử Hoa lúc này đã có tăng tiến, là phó chủ tịch thường vụ thành phố, cũng xem như là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố sau này. Vương Tử Hoa bây giờ căn bản là triệt để chịu phục Vương Tử Quân, mỗi lần gặp mặt đều dùng giọng nóng hổi gọi anh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đã trưởng thành của Vương Tử Hoa, hắn cười cười nói: - Tôi đến thăm ông, cũng không có gì mà phải đón tiếp, đi thôi.
Nhóm người Vương Tử Quân cùng nhau đi đến gian phòng mà Vương Giải Phóng đã sắp xếp sẵn, bọn họ vừa ngồi xuống được một phút thì Vương Giải Phóng đi đến. Khi vừa vào cửa thì Vương Giải Phóng đã nói với Vương Tử Quân: - Tử Quân, mùa đông của thành phố Giang Thị chúng ta có hơi lạnh so với Nam Giang, cháu bây giờ đã thích ứng chưa?
Vương Tử Quân cười cười nói: - Nhị thúc, ngài quên cháu lớn lên ở nơi nào rồi sao? Cháu mới đến Nam Giang được vài ngày thôi, cháu cũng không dám quên đi quê hương, dù có lạnh thì cháu cũng thích ứng được.
Một lát sau hai vợ chồng Tô Anh và người nhà Vương Tử Hoa cũng đến đông đủ, người một nhà trò chuyện vô cùng náo nhiệt. Vương Giải Phóng ngồi ở vị trí trung tâm, lão đặt tất cả tinh lực lên phương diện trò chuyện với Vương Tử Quân.
- Đại ca nói tết năm nay không cần phải đến thăm anh ấy, tôi nói rằng đầu năm sẽ đi, đến lúc đó cả nhà ta đến thủ đô, xem như gia đình đoàn viên. Sau khi uống vài ly thì Vương Giải Phóng dùng giọng tràn đầy hào khí nói.
Vì là tiệc gia đình nên căn bản không có nhiều quy củ, Vương Tử Quân cười cùng cạn vài ly với Vương Giải Phóng, tâm tình cũng thả lỏng. Nhưng trong quá trình dùng cơm thì Vương Tử Quân vẫn phát hiện ra một vấn đề, dù là Vương Tử Hoa hay chồng của Tô Anh ngoài nói chuyện thân mật với mình thì càng có nhiều hơn vài phần kinh sợ.
Vương Tử Quân biết rõ vì sao bọn họ lại như vậy, mặc dù tình huống như vậy làm cho hắn cảm thấy bi ai, thế nhưng cũng khó thể nào thay đổi được.
Vì uống thêm vài ly trà nên Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng, đi về phía nhà vệ sinh. Trên những hành lang trải thảm là vài nhân viên phục vụ đứng rất quy củ, có tiếng nhạc nhẹ vang lên, căn bản rất cách điệu.
Những năm qua tỉnh Chiết Giang biết hóa không nhỏ, khi Vương Tử Quân đang thầm cảm khái thì một người trước mặt làm cho hắn chợt sững sờ. Người kia làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác như đã quen biết, nhưng không nhớ rõ đối phương là ai. Khi hắn nhìn về phía người kia, người kia cũng nhìn hắn, hai bên đối mặt, Vương Tử Quân chợt có chút xúc động.
Chính mình có quen biết người này, suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân cũng đã biết đối phương là ai. Hắn chợt dừng bước lại nói: - Bí thư Tôn, vài năm không gặp, sức khỏe của ngài có vẻ còn rất tốt.
Khi Vương Tử Quân chào hỏi thì cơ thể hơi còng của người kia chợt đứng thẳng lên, lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, chợt nghĩ đến điều gì đó: - Cậu...Cậu là Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử?
Xã Tây Hà Tử căn bản là một địa phương xa xôi với Vương Tử Quân, nhưng khi bí thư Tôn nói đến, lời nói chợt khơi gợi lên bao ký ức trong lòng. Hắn nhớ đến Tây Hà Tử, nhớ đến mẩnh đất khô cằn tràn đầy tinh thần phấn đấu kia.
- Đúng vậy, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân càng có thể xác định người trước mặt là bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống của huyện Hồng Bắc năm xưa. Năm đó Vương Tử Quân nhận chức ở huyện Hồng Bắc, có quan hệ khá bình thường với Tôn Lương Đống. Khi Vương Tử Quân rời đi, Tôn Lương Đống càng đưa tiễn giống như tiễn chân ôn thần.
Chỉ là bây giờ vật đổi sao dời, người và vật năm xưa đã không còn, chút ma xát năm xưa đã được Vương Tử Quân quên sạch. Hắn nhìn bộ dạng già yếu của Tôn Lương Đống, thế là không khỏi cười tủm tỉm nói: - Lão bí thư, gần đây ngài vẫn khỏe đấy chứ?
Tôn Lương Đống nhìn bộ dạng nhiệt tình của Vương Tử Quân, lão giống như nhớ lại khoảng thời gian mình làm bí thư huyện ủy huyện Hồng Bắc, sau đó tùy ý phất tay nói: - Sức khỏe không tệ, nhưng căn bản không còn được như trước. Đúng là năm tháng không buông tha cho một ai.
Tôn Lương Đống nói rồi nhìn Vương Tử Quân, sau đó hỏi: - Tử Quân, bây giờ cậu thế nào?
- Bình thường, cũng không phát triển quá tốt. Vương Tử Quân đối mặt với lãnh đạo năm xưa của mình, hắn cũng không có ý khoe khoang, chỉ khẽ nói.
Hai năm sau khi Vương Tử Quân rời khỏi huyện Hồng Bắc thì Tôn Lương Đống về hưu, những năm qua chỉ ở nhà năm sóc hoa cỏ, nuôi vài con gà mà thôi, căn bản rời xa thể chế. Khi đó Vương Tử Quân công tác ở tỉnh Sơn Nam, thế nên lão cũng không biết rõ ràng.
- Tử Quân, cậu là một cán bộ tốt, nhưng tính cách quá cứng nhắc, nếu cậu nước chảy bèo trôi một chút, bây giờ càng phát triển cao hơn. Vương Tử Quân nghe Tôn Lương Đống nói tính tình mình khá cứng nhắc, thế là cười cười. Năm xưa mình và Tôn Lương Đống sở dĩ không thể bảo trì sự đồng bộ, cũng không phải mình liên tục đối đầu với Tôn Lương Đống. Trong quan trường chú ý ngàn người một mặt, cần người có thể dung nhập tất cả những người khác vào vòng tay.
Khi hai người trò chuyện với nhau, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo lông màu cà phê từ trong phòng đi ra. Nàng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói với Tôn Lương Đống: - Bố, ngài sao lại ở đây trò chuyện? Chú Triệu đang chờ ngài.
Tôn Lương Đống nghe con gái nói như vậy thì vẻ mặt không được tốt cho lắm, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, lão giải thích với con gái: - Bố gặp một người bạn đồng sự năm xưa, nói vài câu với anh ấy, bây giờ sẽ đi ngay.
Tôn Lương Đống nói rồi xin lỗi Vương Tử Quân: - Tử Quân, tôi bây giờ có chút chuyện, sau này có thời gian sẽ tiếp tục chuyện trò.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn Tôn Lương Đống đi vào một gian phòng cách đó không xa, lúc này mới xoay người đi vào trong nhà vệ sinh. Hắn thầm cảm khái, năm xưa Tôn Lương Đống uy phong thế nào ở huyện Hồng Bắc nhưng bây giờ lại làm cho người ta sinh ra cảm giác anh hùng buổi xế chiều.
Không gặp lâu ngày người bạc đầu, chỉ sợ tình cảnh bây giờ là như vậy. Vương Tử Quân thầm lóe lên vài ý nghĩ, hắn quay về phòng của mình. Hắn nói vài câu với Nhị thúc và dượng, sau đó cầm chai rượu còn chưa mở đi đến gian phòng Tôn Lương Đống.
Vương Tử Quân gõ cửa phòng của Tôn Lương Đống, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thò đầu ra nhìn Vương Tử Quân cầm chai rượu, trên mặt có vài phần ngạo mạn, hắn dùng giọng kỳ quái hỏi: - Xin hỏi ngài tìm ai?
Vương Tử Quân cười cười nói với người đàn ông đối diện: - Xin hỏi bí thư Tôn có phải ở đây không?
Người đàn ông kia đánh giá Vương Tử Quân từ đầu đến chân, sau đó dùng giọng không kiên nhẫn nói: - Đi đi, anh đi nhầm phòng rồi, chỗ chúng tôi không có bí thư Tôn nào cả.
Người đàn ông này nói rồi nhanh chóng đóng ầm cửa lại.
Vương Tử Quân nhìn cửa phòng, sau đó lắc đầu, hắn xác nhận đây chính là phòng mà vừa rồi Tôn Lương Đống đi vào. Mặc dù chút ân oán của hắn và Tôn Lương Đống đã là quá khứ, thế nhưng hắn gặp được lãnh đạo năm xưa, không thể mời lãnh đạo một ly rượu thì nhìn từ góc độ nào cũng thấy không được.
Khi Vương Tử Quân tiếp tục gõ cửa, người đàn ông kia mở cửa ra và nổi nóng: - Anh là có chuyện gì vậy? Không phải đã nói với anh rồi sao, chỗ này không có bí thư Tôn nào cả.
Vương Tử Quân có kinh nghiệm lần trước, hắn cũng không chờ đối phương đóng cửa lại mà cười nói: - Tôi tìm chính là bí thư Tôn Lương Đống, vừa rồi tôi thấy anh ấy đi vào phòng này.
Người đàn ông kia nghe thấy cái tên Tôn Lương Đống thì có chút kinh ngạc, gương mặt có vài phần hòa hoãn. Hắn nhìn Vương Tử Quân rồi mới hỏi: - Anh tìm anh ấy có chuyện gì không?
- Tôi là bộ hạ cũ của bí thư Tôn, đặc biệt đến chúc lãnh đạo ly rượu. Vương Tử Quân khẽ cười với người đàn ông đối diện rồi dùng giọng ôn hòa nói.
Người đàn ông kia suy tư giây lát rồi mở cửa ra, hắn vừa đưa Vương Tử Quân đi vào phòng vừa nói: - Bác Tôn, có bộ hạ cũ đến mời rượu.
Trong phòng có bảy tám người, có nam có nữ, độ tuổi lớn nhỏ không đồng đều. Tôn Lương Đống ngồi ở phía bên phải, người phụ nữ trẻ tuổi vừa rồi đi tìm lão ngồi ở bên cạnh, nhìn tư thái thì giống như bữa tiệc gia đình.
Ngồi vị trí trung tâm chính là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi. Người nà có gương mặt hơi mập, cơ thể mập mạp, biểu cảm cứng nhắc làm cho người ta sinh ra cảm giác cao cao tại thượng. Bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên có độ tuổi tương đương, người này có gương mặt hơi gầy, căn bản khá giống với người đàn ông vừa rồi mới ra mở cửa.
Khi Vương Tử Quân đi vào thì mọi ánh mắt nhìn về phía hắn. Tôn Lương Đống vốn đang nâng ly rượu nói chuyện với người đàn ông trung niên, lúc này thấy Vương Tử Quân đi vào thì vội vàng đặt ly xuống.
- Bí thư Tôn, đã lâu rồi không uống rượu với ngài, tôi đến mời ngài một ly. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tôn Lương Đống rồi cười ha hả nói.
Tôn Lương Đống cười cười với Vương Tử Quân, sau đó nói với người đàn ông trung niên ở vị trí trung tâm: - Trưởng phòng Trương, vị này chính là Tiểu Vương, bộ hạ cũ của tôi năm xưa.
Tôn Lương Đống muốn giới thiệu đơn vị công tác của Vương Tử Quân, nhưng nghĩ lại cũng không biết tình hình hiện tại của Vương Tử Quân, thế nên nói: - Tử Quân, vị này là trưởng phòng Trương của phòng dân chính ủy ban nhân dân tỉnh, sau này có chuyện gì thì cậu nên chịu khó thỉnh giáo trưởng phòng Trương. Câu nói mà trưởng phòng Trương đắc ý nhất chính là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước đấy.
Trưởng phòng Trương này căn bản không quan tâm đến Vương Tử Quân, hắn nhìn sang Vương Tử Quân, sau đó lại tiếp tục cười nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
Tôn Lương Đống có chút xấu hổ vì Vương Tử Quân bị lạnh nhạt, dù sao thì Vương Tử Quân cũng đến mời rượu mình, người bên cạnh không có chút lễ phép tối thiểu làm cho lão mất hết mặt mũi.
Nhưng mất mặt thì thế nào, chưa nói đến phương diện bây giờ Tôn Lương Đống đã về hưu, cho dù có còn tại vị cũng không thể ngồi cùng mâm với trưởng phòng Trương. Hơn nữa con gái mình là thủ hạ của người ta, lão càng không muốn đắc tội với đối phương.
Tôn Lương Đống chỉ sợ Vương Tử Quân xấu hổ, thế nên chỉ vào một người đàn ông trung niên khác rồi nói: - Tử Quân, đây chính là chủ nhiệm Lý phòng giám sát ủy ban nhân dân tỉnh, cũng không phải là người ngoài, cậu nên chúc rượu trưởng phòng Trương trước, xem như làm quen.
Vương Tử Quân có thể nhìn ra được hoàn cảnh của Tôn Lương Đống, mặc dù hắn căn bản không thèm quan tâm đến trưởng phòng Trương và chủ nhiệm Ly, thế nhưng đối với hoàn cảnh của lãnh đạo cũ, hắn vẫn phải phối hợp một chút. Hắn cũng phải uống với đối phương một ly, dù thế nào thì cũng xem như nể mặt lãnh đạo cũ.
- Trưởng phòng Trương, tôi mời ngài một ly. Vương Tử Quân nâng ly rượu lên rồi mỉm cười nói.
Trưởng phòng Trương đang trò chuyện vui vẻ với chủ nhiệm Lý, khi Vương Tử Quân nâng ly thì căn bản không thèm quan tâm, tiếp tục trò chuyện như cũ.
/1843
|