Vương Tử Quân nghe lời nói khẳng định của Lưu Thành Lâm, hắn càng cảm thấy đối phương là nhân tài, thế cho nên hắn nhanh chóng đứng lên trầm giọng nói với Lưu Thành Lâm: - Thành Lâm, anh đã có quyết tâm với công ty xe hơi Đông Hồng, lại có lòng tin với tương lai phát triển của nhà máy, thế thì vì sao phải tránh né? Bây giờ là lúc công ty xe hơi Đông Hồng đang cực kỳ bấp bênh, anh nên lấy dũng khí, quyết đoán quyết tâm, đẩy công ty phát triển lên bậc thang mới, còn những thứ khác thì anh không nên suy nghĩ nhiều như vậy.
Vương Tử Quân nói xong thì nhìn Lưu Thành Lâm rồi lại nói tiếp: - Anh yên tâm đi, nếu anh thật sự cảm kích tôi, chúng ta làm ra giao ước, anh đẩy mạnh phát triển công ty xe hơi Đông Hồng, dùng thực tế hành động chứng minh anh là nhân tài, đây không phải là hồi báo tốt nhất với tôi sao?
- Cám ơn trưởng phòng Vương đã tín nhiệm, tôi biết rõ mình nên làm thế nào. Lưu Thành Lâm thật sự đã có một lòng nhiệt huyết, lúc này máu nóng dần sôi trào. Hắn thật sự tràn đầy quyết tâm, đó là nhất định phải đưa công ty xe hơi Đông Hồng tiến lên lấy được thành tích, tuyệt đối không phụ lòng tín nhiệm của bí thư Vương với mình.
V. không ngờ Lưu Thành Lâm đầu tiên lại đi tìm mình, cũng may hắn có thể khuyên can được một người có tính tình bướng bỉnh này, nếu không thật sự là tổn thất không nhỏ.
Sau khi tiễn chân Lưu Thành Lâm, Vương Tử Quân bắt đầu xem xét sự việc của công ty xe hơi Đông Hồng. Mặc dù sự kiện này hắn đã đạt được mục đích của mình, thế nhưng không thể không thừa nhận chuyện lần này hắn đã để lại di chứng cho người ta nắm đuôi mình.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề quan trọng nhất, bây giờ Vương Tử Quân cảm thấy việc quan trọng nhất của mình chính là phải xác định lại các mối quan hệ của mình ở Nam Giang. Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn chợt nghĩ đến Đậu Minh Đường.
Tuy hắn tin tưởng Đậu Minh Đường biết nguyên nhân mình không chọn Mã Vi Hồng, thế nhưng nhìn từ góc độ của Đậu Minh Đường, chính bản thân hắn cũng không nói gì, nhưng càng là như vậy càng phải liên lạc với đối phương, nếu không mối quan hệ giữa hai người sẽ dần lạnh nhạt.
Quan hệ trong quan trường là như vậy, có đôi khi hai bên cần phải gắn kết và liên hệ với nhau dù chỉ có vài chuyện nhỏ xảy ra mà thôi.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cầm điện thoại lên, hắn trực tiếp gọi điện thoại đến phòng làm việc của Đậu Minh Đường. Sau khi bấm số điện thoại thì Vương Tử Quân cười nói với Đậu Minh Đường bên kia: - Bí thư Đậu, ngày mai ngài có rảnh không? Chúng ta khó có được thời gian nghỉ ngơi, tôi muốn đi câu cá với anh, thuận tiện học tập chút kỹ thuật từ anh.
Vương Tử Quân gọi điện thoại làm cho Đậu Minh Đường ở bên kia cảm thấy rất vui, hắn cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi đang nghĩ khi nào nên mời anh đến câu cá ở đập nước Nam Nha, không ngờ anh lại gọi điện thoại trước, xem ra chúng ta rõ ràng là tâm hữu linh tê.
Vương Tử Quân chợt mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên. Trong quan trường mỗi câu mỗi tình cảnh đều giống như diễn trò, cái gì mà tâm hữu linh tê? Thật sự là buồn cười, thế nhưng hắn nghĩ đến mục đích của mình, cũng không quá chú trọng lời nó của Đậu Minh Đường.
Hai người nói cười vài câu rồi định ước thời gian, sau đó nói thêm vài câu không mặn không nhạt, cuối cùng mới cúp điện thoại.
[CHARGE=3]Tuy chỉ là chút chuyện nhỏ nhưng một hành động nho nhỏ lại có ý nghĩa phi phàm, có thể tu sửa bịt kín bóng tối quan hệ giữa hai người. Buổi chiều ngày hôm sau khi Vương Tử Quân đi đến đập nước Nam Nha, Đậu Minh Đường đã mỉm cười chờ sẵn.
Nhưng lúc này Đậu Minh Đường cũng không đưa theo người nào khác. Tuy gió có hơi lạnh nhưng ngồi trên ghế thả câu cũng làm cho người ta sinh ra những cảm giác hưởng thụ khác biệt.
Hai người tránh không nói về chuyện của Mã Vi Hồng, sau khi trao đổi vài câu liên quan đến kỹ xảo câu cá, Đậu Minh Đường chợt dùng giọng có vài phần khuyên nhủ nói: - Trưởng phòng Tử Quân, bây giờ sự kiện liên quan đến công ty xe hơi Đông Hồng đã lắng xuống, thế nhưng ngài cũng đừng quên cũng có không ít người đang chờ xem cuộc vui. Nếu công ty xe hơi Đông Hồng không thể nào phát triển đi lên, như vậy chiếc mũ không hay sẽ chụp lên đầu ngài.
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, có thể nói là một vị thường ủy tỉnh ủy có vị trí đặc thù. Tuy hắn không được phân công hạng mục công tác trong tỉnh như các vị lãnh đạo khác, thế nhưng cả thành phố Đông Hồng lại nằm dưới sự chỉ đạo của hắn.
Đông Hồng là tỉnh thành của Nam Giang, tất nhiên sẽ có ý nghĩa mà những thành phố khác căn bản là không thể có được. Lúc này Đậu Minh Đường mở miệng nói ra những lời như vậy, tất nhiên không phải chỉ là vì nói chuyện giật gân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đậu Minh Đường, hắn cười cười nói: - Cám ơn bí thư Đậu đã nhắc nhở, nhưng ngài cứ yên tâm, vài ngày sau tôi sẽ cho người ta xem một vở kịch hay.
Lời nói tràn đầy tự tin của Vương Tử Quân làm cho Đậu Minh Đường chợt sinh ra cảm giác sững sờ, nhưng sau đó hắn nhanh chóng có phản ứng. Trong mắt hắn thì Vương Tử Quân căn bản không phải là một người ăn nói mạnh miệng, bây giờ nói như vậy thì rõ ràng là có nắm chắc. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn chợt nói: - Trưởng phòng Tử Quân, anh thật sự có tin tưởng vào công ty xe hơi Đông Hồng vậy sao?
- Anh cảm thấy tôi không nắm chắc mà tùy tiện đặt cược với người ta sao? Vương Tử Quân không trực tiếp trả lời vấn đề của Đậu Minh Đường mà cười ha hả hỏi ngược lại.
Vương Tử Quân trả lời như vậy căn bản còn mạnh hơn trả lời chính diện. Đậu Minh Đường nhìn nụ cười thoải mái của Vương Tử Quân, hắn càng thêm tin tưởng vào đáp án của người này. Đồng thời hắn cũng có chút chờ mong, nếu công ty xe hơi Đông Hồng phát triển mạnh mẽ, như vậy Diêu Trung Tắc sẽ có bộ dạng thế nào?
- Nếu anh đã có lòng tin thì tôi cũng yên lòng. Trưởng phòng Tử Quân, tôi cũng có chút biện pháp ở thành phố Đông Hồng, có gì nếu không tiện ra mặt thì cứ giao cho tôi. Đậu Minh Đường nói những lời này căn bản là thứ mà Vương Tử Quân đang cần. Công ty xe hơi Đông Hồng dù là xí nghiệp nhà nước nhưng dù sao cũng ở trong thành phố Đông Hồng, nếu như muốn phát triển thì tất nhiên phải có được sự ủng hộ của chính quyền địa phương.
Vì vậy Vương Tử Quân cũng không khách khí với Đậu Minh Đường, hắn cười nói: - Bí thư Đậu, chúng ta đã nói rõ rồi đấy nhé, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ đi tìm anh đấy.
- Tốt quá, tôi đảm bảo có tiền sẽ bỏ tiền, có lực sẽ xuất lực, sẽ cho bọn họ đầy đủ ưu đãi chính sách. Khi thấy Vương Tử Quân tiếp nhận nhân tình của mình, Đậu Minh Đường tỏ ra cực kỳ vui vẻ.
Hai giờ thả câu thì Vương Tử Quân thu hoạch không quá nhiều, thế nhưng Đậu Minh Đường lại khác, căn bản là thùng cá sắp đầy. Hai người hào hứng bừng bừng hưởng thụ món canh cá của đập nước, sau đó tận hứng đi về.
Khi chia tay thì Vương Tử Quân dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói với Đậu Minh Đường: - Bí thư Đậu, anh Hùng của công ty xe hơi Đông Hồng sắp lui ra, anh ấy là cán bộ công tác lâu năm ở công ty xe hơi Đông Hồng, thị ủy có thể sắp xếp cho đồng chí này sử dụng chút nhiệt lượng còn sót lại không?
Vương Tử Quân nói và Đậu Minh Đường lên xe thì mới hiểu ra. Hắn nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Vương Tử Quân, hắn lấy điện thoại bấm số của Mã Vi Hồng. Tuy hắn không quan tâm lắm đến người bạn học cũ của mình, thế nhưng những chuyện thuận nước đẩy thuyền thế này thì hắn làm không biết mệt.
- Bạn học cũ, cậu có bận rộn gì không? Đậu Minh Đường mỉm cười hỏi Mã Vi Hồng sau khi nối thông điện thoại.
Hai ngày qua Mã Vi Hồng khá thất lạc, hắn nghĩ đến tình huống sau này mình phải đi theo công tác bên cạnh Lưu Thành Lâm, hắn cảm thấy rất khó chịu. Anh nói xem, nếu nói về năng lực thì Mã Vi Hồng hắn có gì là thua kém so với Lưu Thành Lâm? Nhưng những năm gần đây căn bản không chỉ nói như vậy là xong, còn phải nhìn vào sự tán thưởng của lãnh đạo với anh, nếu không ai tình nguyện đẩy anh lên thì căn bản là cực kỳ khó nói.
Mã Vi Hồng vừa phàn nà Vương Tử Quân căn bản là có mắt không tròng vừa oán hận cho cơ hội của mình. Cũng may hai ngày qua Lưu Thành Lâm xem như rất an phận, cũng không dám khoa chân múa tay với ai, nếu không với tính khí của Mã Vi Hồng, chỉ sợ đã sớm nổi nóng từ lâu rồi.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì bây giờ Triệu Hòa Duyệt còn đang nằm trên giường bệnh, hơn nữa Hùng Nghiêu Đống lại ủng hộ Lưu Thành Lâm, cho dù Mã Vi Hồng có tức giận thì cũng không dám thi triển thủ đoạn mà không kiêng nể ai. Lúc này hắn nhận được điện thoại của Đậu Minh Đường, thế là vội vàng điều chỉnh tâm tình, nuốt cục tức vào bụng nói: - Bí thư Minh Đường, tôi đang đọc sách.
- Đọc sách là rất tốt, hèn gì cậu luôn là người học rộng tài cao. Những năm nay số người có thể tĩnh tâm đọc sách cũng không có được nhiều. Đậu Minh Đường nói rồi lại cười: - Cậu Mã, hôm nay tôi đi trò chuyện vài câu với trưởng phòng Vương, anh ấy nói đến Hùng Nghiêu Đống của công ty các anh, người này thế nào?
Cảm xúc của Mã Vi Hồng vừa mới được kiềm chế lại nhanh chóng bị kích thích, thầm hận người này đang vạch áo cho người xem lưng, hai anh nói chuyện mà không nghĩ đến tôi, chẳng lẽ Mã Vi Hồng tôi còn thua kém cả Hùng Nghiêu Đống? Nhưng hắn chỉ dám nghĩ như vậy mà căn bản không dám nói ra, nếu như xét theo đúng tính tình thì hắn nhất định nói vài lời không hay cho Hùng Nghiêu Đống, thế nhưng lúc này hắn lại cười nói: - Bí thư Hùng là người chăm chú phụ trách công tác, lúc còn trẻ là người nổi tiếng liều mạng của công ty.
- Vậy thì tốt, ha ha, trưởng phòng Vương còn nói Hùng Nghiêu Đống đã đến tuổi về hưu, nên để cho anh ấy lui xuống, thật sự có chút đáng tiếc. Tôi đề cử đồng chí Hùng Nghiêu Đống đến công tác và phát huy nhiệt lượng còn sót ở hội đồng nhân dân thành phố hoặc khối mặt trận tổ quốc. Đậu Minh Đường tùy ý nói một câu rồi cúp điện thoại.
Tâm tình của Mã Vi Hồng chợt run rẩy, hắn chậm rãi đặt điện thoại xuống, trong lòng thầm cân nhắc ý nghĩ lời nói của Đậu Minh Đường.
Đậu Minh Đường muốn tìm hiểu tình huống của Hùng Nghiêu Đống, có nhiều cách để tìm kiếm thông tin, cần gì phải gọi điện thoại cho mình. Hơn nữa vì sao Đậu Minh Đường lại nói đến chuyện Hùng Nghiêu Đống sẽ về hưu? Mã Vi Hồng căn bản là suy nghĩ rất nhiều, ngay sau đó chợt hiểu ra vấn đề. Hắn chợt vui mừng dùng tay vỗ lên bàn, sau đó thì thào nói: - Bạn học cũ quả nhiên vẫn hướng về phía mình, tuy mình không thể làm lãnh đạo đứng đầu công ty, thế nhưng làm lãnh đạo đứng hàng thứ hai cũng không tồi.
Không tiếp tục đề cập đến phương diện Mã Vi Hồng sẽ ngoan ngoãn phối hợp công tác với Lưu Thành Lâm. Giữa trưa hôm sau Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Chử Vận Phong, vì trước đó đã gọi điện thoại hẹn sẵn, thế cho nên trong phòng làm việc của chủ tịch Chử cũng không có người nào khác.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì dùng giọng không e dè nói: - Chủ tịch Chử, cảm tạ ngài đã tỏ thái độ ủng hộ tôi trong hội nghị thường ủy vừa rồi.
Lời cảm tạ này của Vương Tử Quân căn bản không không phải là đúng dịp thì chơi, hắn thật sự có ý nghĩ cảm tạ Chử Vận Phong. Vào thế cục của hội nghị thường ủy trước đó, lựa chọn tốt nhất của Chử Vận Phong chính là biết thời biết thế nhanh chóng chụp mũ lên đầu Vương Tử Quân.
Thế nhưng Chử Vận Phong vẫn là Chử Vận Phong, vẫn còn ý chí của một vị chủ tịch tỉnh đầy khí phách. Đây cũng là nguyên nhân mà lúc này Vương Tử Quân đên nói lời cảm tạ Chử Vận Phong. Mặc dù Chử Vận Phong phản đối cũng không làm cho sự việc xoay chiều, thế nhưng ít nhất thì cũng giảm đi phần nào áp lực cho Vương Tử Quân.
Chử Vận Phong nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, biểu hiện có chút kỳ quái. Lão trầm ngâm một lát rồi dùng giọng trầm bổng nói: - Trưởng phòng Tử Quân, khi đó anh quá mạo hiểm ủng hộ đồng chí Lưu Thành Lâm, có phải anh cảm thấy Lưu Thành Lâm nhất định sẽ thu phục được cục diện rối rắm hiện tại của công ty xe hơi Đông Hồng hay không?
Vương Tử Quân đối mặt với vấn đề của Chử Vận Phong, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Chử, tôi cảm thấy đồng chí Lưu Thành Lâm công tác rất tốt, lực chấp hành căn bản không ai so sánh được. Ngài là người làm công tác khối ủy ban nhân dân, ngài cũng biết rõ muốn tìm một đồng chí có lực chấp hành mạnh mẽ là không dễ dàng.
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, sau đó lão cầm bút lên lại đặt xuống: - Chuyện này anh cũng không nên có gánh nặng tâm lý, nếu như khi đó công ty xe hơi Đông Hồng căn bản không thể phát triển lên, tôi sẽ đứng ra lên tiếng bảo vệ cho anh.
Chử Vận Phong tỏ thái độ làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khá bất ngờ. Từ sau khi đi vào Nam Giang thì hắn và Chử Vận Phong luôn ở phía đối lập, dù hai người căn bản không giao chiến quá nhiều, thế nhưng hai bên đều hiểu lẫn nhau, căn bản không ai không cho rằng Vương Tử Quân không là người của Diệp Thừa Dân.
Lúc này một sự việc như vậy phát sinh mà Chử Vận Phong vẫn muốn ra mặt giúp Vương Tử Quân, trí tuệ lãnh đạo như vậy làm cho Vương Tử Quân cảm động và thật sự cảm khái. Hèn gì một người như Diệp Thừa Dân khi đối mặt với Chử Vận Phong cũng không chiếm được ưu thế, mà sự thành công của Chử Vận Phong cũng không phải vô duyên vô cớ mà có được, bên trong có trí tuệ chính trị mạnh mẽ, cũng có sức quyến rũ cực mạnh về nhân cách.
Người ta nói tâm xa thì đi được xa, trí tuệ của Chử Vận Phong được thể hiện đúng vào điểm này.
Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của Chử Vận Phong chủ yếu là muốn bán về chuyện của Triệu Kỳ Tường. Mặc dù hắn không tán thành cho Triệu Kỳ Tường tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng trên cơ bản hắn vẫn tán thưởng Triệu Kỳ Tường.
Nhưng lúc này nếu nói về chuyện của Triệu Kỳ Tường thì Vương Tử Quân cảm thấy giống như có hương vị trao đổi với nhau, vì vậy hắn suy xét một chút, quyết định nói những chuyện gia đình với Chử Vận Phong, sau đó rời đi.
...
Vương Tử Quân nói xong thì nhìn Lưu Thành Lâm rồi lại nói tiếp: - Anh yên tâm đi, nếu anh thật sự cảm kích tôi, chúng ta làm ra giao ước, anh đẩy mạnh phát triển công ty xe hơi Đông Hồng, dùng thực tế hành động chứng minh anh là nhân tài, đây không phải là hồi báo tốt nhất với tôi sao?
- Cám ơn trưởng phòng Vương đã tín nhiệm, tôi biết rõ mình nên làm thế nào. Lưu Thành Lâm thật sự đã có một lòng nhiệt huyết, lúc này máu nóng dần sôi trào. Hắn thật sự tràn đầy quyết tâm, đó là nhất định phải đưa công ty xe hơi Đông Hồng tiến lên lấy được thành tích, tuyệt đối không phụ lòng tín nhiệm của bí thư Vương với mình.
V. không ngờ Lưu Thành Lâm đầu tiên lại đi tìm mình, cũng may hắn có thể khuyên can được một người có tính tình bướng bỉnh này, nếu không thật sự là tổn thất không nhỏ.
Sau khi tiễn chân Lưu Thành Lâm, Vương Tử Quân bắt đầu xem xét sự việc của công ty xe hơi Đông Hồng. Mặc dù sự kiện này hắn đã đạt được mục đích của mình, thế nhưng không thể không thừa nhận chuyện lần này hắn đã để lại di chứng cho người ta nắm đuôi mình.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề quan trọng nhất, bây giờ Vương Tử Quân cảm thấy việc quan trọng nhất của mình chính là phải xác định lại các mối quan hệ của mình ở Nam Giang. Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn chợt nghĩ đến Đậu Minh Đường.
Tuy hắn tin tưởng Đậu Minh Đường biết nguyên nhân mình không chọn Mã Vi Hồng, thế nhưng nhìn từ góc độ của Đậu Minh Đường, chính bản thân hắn cũng không nói gì, nhưng càng là như vậy càng phải liên lạc với đối phương, nếu không mối quan hệ giữa hai người sẽ dần lạnh nhạt.
Quan hệ trong quan trường là như vậy, có đôi khi hai bên cần phải gắn kết và liên hệ với nhau dù chỉ có vài chuyện nhỏ xảy ra mà thôi.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cầm điện thoại lên, hắn trực tiếp gọi điện thoại đến phòng làm việc của Đậu Minh Đường. Sau khi bấm số điện thoại thì Vương Tử Quân cười nói với Đậu Minh Đường bên kia: - Bí thư Đậu, ngày mai ngài có rảnh không? Chúng ta khó có được thời gian nghỉ ngơi, tôi muốn đi câu cá với anh, thuận tiện học tập chút kỹ thuật từ anh.
Vương Tử Quân gọi điện thoại làm cho Đậu Minh Đường ở bên kia cảm thấy rất vui, hắn cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi đang nghĩ khi nào nên mời anh đến câu cá ở đập nước Nam Nha, không ngờ anh lại gọi điện thoại trước, xem ra chúng ta rõ ràng là tâm hữu linh tê.
Vương Tử Quân chợt mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên. Trong quan trường mỗi câu mỗi tình cảnh đều giống như diễn trò, cái gì mà tâm hữu linh tê? Thật sự là buồn cười, thế nhưng hắn nghĩ đến mục đích của mình, cũng không quá chú trọng lời nó của Đậu Minh Đường.
Hai người nói cười vài câu rồi định ước thời gian, sau đó nói thêm vài câu không mặn không nhạt, cuối cùng mới cúp điện thoại.
[CHARGE=3]Tuy chỉ là chút chuyện nhỏ nhưng một hành động nho nhỏ lại có ý nghĩa phi phàm, có thể tu sửa bịt kín bóng tối quan hệ giữa hai người. Buổi chiều ngày hôm sau khi Vương Tử Quân đi đến đập nước Nam Nha, Đậu Minh Đường đã mỉm cười chờ sẵn.
Nhưng lúc này Đậu Minh Đường cũng không đưa theo người nào khác. Tuy gió có hơi lạnh nhưng ngồi trên ghế thả câu cũng làm cho người ta sinh ra những cảm giác hưởng thụ khác biệt.
Hai người tránh không nói về chuyện của Mã Vi Hồng, sau khi trao đổi vài câu liên quan đến kỹ xảo câu cá, Đậu Minh Đường chợt dùng giọng có vài phần khuyên nhủ nói: - Trưởng phòng Tử Quân, bây giờ sự kiện liên quan đến công ty xe hơi Đông Hồng đã lắng xuống, thế nhưng ngài cũng đừng quên cũng có không ít người đang chờ xem cuộc vui. Nếu công ty xe hơi Đông Hồng không thể nào phát triển đi lên, như vậy chiếc mũ không hay sẽ chụp lên đầu ngài.
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, có thể nói là một vị thường ủy tỉnh ủy có vị trí đặc thù. Tuy hắn không được phân công hạng mục công tác trong tỉnh như các vị lãnh đạo khác, thế nhưng cả thành phố Đông Hồng lại nằm dưới sự chỉ đạo của hắn.
Đông Hồng là tỉnh thành của Nam Giang, tất nhiên sẽ có ý nghĩa mà những thành phố khác căn bản là không thể có được. Lúc này Đậu Minh Đường mở miệng nói ra những lời như vậy, tất nhiên không phải chỉ là vì nói chuyện giật gân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đậu Minh Đường, hắn cười cười nói: - Cám ơn bí thư Đậu đã nhắc nhở, nhưng ngài cứ yên tâm, vài ngày sau tôi sẽ cho người ta xem một vở kịch hay.
Lời nói tràn đầy tự tin của Vương Tử Quân làm cho Đậu Minh Đường chợt sinh ra cảm giác sững sờ, nhưng sau đó hắn nhanh chóng có phản ứng. Trong mắt hắn thì Vương Tử Quân căn bản không phải là một người ăn nói mạnh miệng, bây giờ nói như vậy thì rõ ràng là có nắm chắc. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn chợt nói: - Trưởng phòng Tử Quân, anh thật sự có tin tưởng vào công ty xe hơi Đông Hồng vậy sao?
- Anh cảm thấy tôi không nắm chắc mà tùy tiện đặt cược với người ta sao? Vương Tử Quân không trực tiếp trả lời vấn đề của Đậu Minh Đường mà cười ha hả hỏi ngược lại.
Vương Tử Quân trả lời như vậy căn bản còn mạnh hơn trả lời chính diện. Đậu Minh Đường nhìn nụ cười thoải mái của Vương Tử Quân, hắn càng thêm tin tưởng vào đáp án của người này. Đồng thời hắn cũng có chút chờ mong, nếu công ty xe hơi Đông Hồng phát triển mạnh mẽ, như vậy Diêu Trung Tắc sẽ có bộ dạng thế nào?
- Nếu anh đã có lòng tin thì tôi cũng yên lòng. Trưởng phòng Tử Quân, tôi cũng có chút biện pháp ở thành phố Đông Hồng, có gì nếu không tiện ra mặt thì cứ giao cho tôi. Đậu Minh Đường nói những lời này căn bản là thứ mà Vương Tử Quân đang cần. Công ty xe hơi Đông Hồng dù là xí nghiệp nhà nước nhưng dù sao cũng ở trong thành phố Đông Hồng, nếu như muốn phát triển thì tất nhiên phải có được sự ủng hộ của chính quyền địa phương.
Vì vậy Vương Tử Quân cũng không khách khí với Đậu Minh Đường, hắn cười nói: - Bí thư Đậu, chúng ta đã nói rõ rồi đấy nhé, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ đi tìm anh đấy.
- Tốt quá, tôi đảm bảo có tiền sẽ bỏ tiền, có lực sẽ xuất lực, sẽ cho bọn họ đầy đủ ưu đãi chính sách. Khi thấy Vương Tử Quân tiếp nhận nhân tình của mình, Đậu Minh Đường tỏ ra cực kỳ vui vẻ.
Hai giờ thả câu thì Vương Tử Quân thu hoạch không quá nhiều, thế nhưng Đậu Minh Đường lại khác, căn bản là thùng cá sắp đầy. Hai người hào hứng bừng bừng hưởng thụ món canh cá của đập nước, sau đó tận hứng đi về.
Khi chia tay thì Vương Tử Quân dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói với Đậu Minh Đường: - Bí thư Đậu, anh Hùng của công ty xe hơi Đông Hồng sắp lui ra, anh ấy là cán bộ công tác lâu năm ở công ty xe hơi Đông Hồng, thị ủy có thể sắp xếp cho đồng chí này sử dụng chút nhiệt lượng còn sót lại không?
Vương Tử Quân nói và Đậu Minh Đường lên xe thì mới hiểu ra. Hắn nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Vương Tử Quân, hắn lấy điện thoại bấm số của Mã Vi Hồng. Tuy hắn không quan tâm lắm đến người bạn học cũ của mình, thế nhưng những chuyện thuận nước đẩy thuyền thế này thì hắn làm không biết mệt.
- Bạn học cũ, cậu có bận rộn gì không? Đậu Minh Đường mỉm cười hỏi Mã Vi Hồng sau khi nối thông điện thoại.
Hai ngày qua Mã Vi Hồng khá thất lạc, hắn nghĩ đến tình huống sau này mình phải đi theo công tác bên cạnh Lưu Thành Lâm, hắn cảm thấy rất khó chịu. Anh nói xem, nếu nói về năng lực thì Mã Vi Hồng hắn có gì là thua kém so với Lưu Thành Lâm? Nhưng những năm gần đây căn bản không chỉ nói như vậy là xong, còn phải nhìn vào sự tán thưởng của lãnh đạo với anh, nếu không ai tình nguyện đẩy anh lên thì căn bản là cực kỳ khó nói.
Mã Vi Hồng vừa phàn nà Vương Tử Quân căn bản là có mắt không tròng vừa oán hận cho cơ hội của mình. Cũng may hai ngày qua Lưu Thành Lâm xem như rất an phận, cũng không dám khoa chân múa tay với ai, nếu không với tính khí của Mã Vi Hồng, chỉ sợ đã sớm nổi nóng từ lâu rồi.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì bây giờ Triệu Hòa Duyệt còn đang nằm trên giường bệnh, hơn nữa Hùng Nghiêu Đống lại ủng hộ Lưu Thành Lâm, cho dù Mã Vi Hồng có tức giận thì cũng không dám thi triển thủ đoạn mà không kiêng nể ai. Lúc này hắn nhận được điện thoại của Đậu Minh Đường, thế là vội vàng điều chỉnh tâm tình, nuốt cục tức vào bụng nói: - Bí thư Minh Đường, tôi đang đọc sách.
- Đọc sách là rất tốt, hèn gì cậu luôn là người học rộng tài cao. Những năm nay số người có thể tĩnh tâm đọc sách cũng không có được nhiều. Đậu Minh Đường nói rồi lại cười: - Cậu Mã, hôm nay tôi đi trò chuyện vài câu với trưởng phòng Vương, anh ấy nói đến Hùng Nghiêu Đống của công ty các anh, người này thế nào?
Cảm xúc của Mã Vi Hồng vừa mới được kiềm chế lại nhanh chóng bị kích thích, thầm hận người này đang vạch áo cho người xem lưng, hai anh nói chuyện mà không nghĩ đến tôi, chẳng lẽ Mã Vi Hồng tôi còn thua kém cả Hùng Nghiêu Đống? Nhưng hắn chỉ dám nghĩ như vậy mà căn bản không dám nói ra, nếu như xét theo đúng tính tình thì hắn nhất định nói vài lời không hay cho Hùng Nghiêu Đống, thế nhưng lúc này hắn lại cười nói: - Bí thư Hùng là người chăm chú phụ trách công tác, lúc còn trẻ là người nổi tiếng liều mạng của công ty.
- Vậy thì tốt, ha ha, trưởng phòng Vương còn nói Hùng Nghiêu Đống đã đến tuổi về hưu, nên để cho anh ấy lui xuống, thật sự có chút đáng tiếc. Tôi đề cử đồng chí Hùng Nghiêu Đống đến công tác và phát huy nhiệt lượng còn sót ở hội đồng nhân dân thành phố hoặc khối mặt trận tổ quốc. Đậu Minh Đường tùy ý nói một câu rồi cúp điện thoại.
Tâm tình của Mã Vi Hồng chợt run rẩy, hắn chậm rãi đặt điện thoại xuống, trong lòng thầm cân nhắc ý nghĩ lời nói của Đậu Minh Đường.
Đậu Minh Đường muốn tìm hiểu tình huống của Hùng Nghiêu Đống, có nhiều cách để tìm kiếm thông tin, cần gì phải gọi điện thoại cho mình. Hơn nữa vì sao Đậu Minh Đường lại nói đến chuyện Hùng Nghiêu Đống sẽ về hưu? Mã Vi Hồng căn bản là suy nghĩ rất nhiều, ngay sau đó chợt hiểu ra vấn đề. Hắn chợt vui mừng dùng tay vỗ lên bàn, sau đó thì thào nói: - Bạn học cũ quả nhiên vẫn hướng về phía mình, tuy mình không thể làm lãnh đạo đứng đầu công ty, thế nhưng làm lãnh đạo đứng hàng thứ hai cũng không tồi.
Không tiếp tục đề cập đến phương diện Mã Vi Hồng sẽ ngoan ngoãn phối hợp công tác với Lưu Thành Lâm. Giữa trưa hôm sau Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Chử Vận Phong, vì trước đó đã gọi điện thoại hẹn sẵn, thế cho nên trong phòng làm việc của chủ tịch Chử cũng không có người nào khác.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì dùng giọng không e dè nói: - Chủ tịch Chử, cảm tạ ngài đã tỏ thái độ ủng hộ tôi trong hội nghị thường ủy vừa rồi.
Lời cảm tạ này của Vương Tử Quân căn bản không không phải là đúng dịp thì chơi, hắn thật sự có ý nghĩ cảm tạ Chử Vận Phong. Vào thế cục của hội nghị thường ủy trước đó, lựa chọn tốt nhất của Chử Vận Phong chính là biết thời biết thế nhanh chóng chụp mũ lên đầu Vương Tử Quân.
Thế nhưng Chử Vận Phong vẫn là Chử Vận Phong, vẫn còn ý chí của một vị chủ tịch tỉnh đầy khí phách. Đây cũng là nguyên nhân mà lúc này Vương Tử Quân đên nói lời cảm tạ Chử Vận Phong. Mặc dù Chử Vận Phong phản đối cũng không làm cho sự việc xoay chiều, thế nhưng ít nhất thì cũng giảm đi phần nào áp lực cho Vương Tử Quân.
Chử Vận Phong nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, biểu hiện có chút kỳ quái. Lão trầm ngâm một lát rồi dùng giọng trầm bổng nói: - Trưởng phòng Tử Quân, khi đó anh quá mạo hiểm ủng hộ đồng chí Lưu Thành Lâm, có phải anh cảm thấy Lưu Thành Lâm nhất định sẽ thu phục được cục diện rối rắm hiện tại của công ty xe hơi Đông Hồng hay không?
Vương Tử Quân đối mặt với vấn đề của Chử Vận Phong, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Chử, tôi cảm thấy đồng chí Lưu Thành Lâm công tác rất tốt, lực chấp hành căn bản không ai so sánh được. Ngài là người làm công tác khối ủy ban nhân dân, ngài cũng biết rõ muốn tìm một đồng chí có lực chấp hành mạnh mẽ là không dễ dàng.
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, sau đó lão cầm bút lên lại đặt xuống: - Chuyện này anh cũng không nên có gánh nặng tâm lý, nếu như khi đó công ty xe hơi Đông Hồng căn bản không thể phát triển lên, tôi sẽ đứng ra lên tiếng bảo vệ cho anh.
Chử Vận Phong tỏ thái độ làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khá bất ngờ. Từ sau khi đi vào Nam Giang thì hắn và Chử Vận Phong luôn ở phía đối lập, dù hai người căn bản không giao chiến quá nhiều, thế nhưng hai bên đều hiểu lẫn nhau, căn bản không ai không cho rằng Vương Tử Quân không là người của Diệp Thừa Dân.
Lúc này một sự việc như vậy phát sinh mà Chử Vận Phong vẫn muốn ra mặt giúp Vương Tử Quân, trí tuệ lãnh đạo như vậy làm cho Vương Tử Quân cảm động và thật sự cảm khái. Hèn gì một người như Diệp Thừa Dân khi đối mặt với Chử Vận Phong cũng không chiếm được ưu thế, mà sự thành công của Chử Vận Phong cũng không phải vô duyên vô cớ mà có được, bên trong có trí tuệ chính trị mạnh mẽ, cũng có sức quyến rũ cực mạnh về nhân cách.
Người ta nói tâm xa thì đi được xa, trí tuệ của Chử Vận Phong được thể hiện đúng vào điểm này.
Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của Chử Vận Phong chủ yếu là muốn bán về chuyện của Triệu Kỳ Tường. Mặc dù hắn không tán thành cho Triệu Kỳ Tường tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng trên cơ bản hắn vẫn tán thưởng Triệu Kỳ Tường.
Nhưng lúc này nếu nói về chuyện của Triệu Kỳ Tường thì Vương Tử Quân cảm thấy giống như có hương vị trao đổi với nhau, vì vậy hắn suy xét một chút, quyết định nói những chuyện gia đình với Chử Vận Phong, sau đó rời đi.
...
/1843
|