Không biết từ lúc nào Trì Hoa Trục và Du Giang Vĩ thích gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo. Mặc dù xưng hô như vậy căn bản không quá thích hợp ở trường hợp công cộng, thế nhưng hai người và lái xe Tiểu Trần lại thích như thế.
- Tôi và Tiểu Trần còn chưa đi đón lãnh đạo, anh Trì, anh dùng cơm chưa? Nếu chưa thì anh tranh thủ thời gian đi dùng cơm đi.
Trì Hoa Trục chợt cười nói: - Tôi đã ăn rồi, hai người ăn chưa? Không thì tôi mua thức ăn cho.
Cho đến bây giờ khi đến bên cạnh Vương Tử Quân thì Trì Hoa Trục chợt cảm thấy mình có sự cạnh tranh với Du Giang Vĩ, hơn nữa cạnh tranh đó mới bắt đầu. Hai người đã từng giao thủ vài lần, mỗi lần như vậy thì Trì Hoa Trục cảm thấy mình có hơi lạnh.
Chính trị căn bản thường có biểu hiện sóng êm gió lặng, thế nhưng thực tế lại là sóng ngầm mãnh liệt. Trước mặt ích lợi thì tát cả mọi người đều biến đổi quan điểm, không ai có thể cho nó vuột khỏi tay mình một cách dễ dàng. Hơn nữa Vương Tử Quân giống như ý thức được đấu tranh giữa hai người, thế cho nên nhanh chóng tiến hành phân công điều chỉnh.
Vì vậy mà hai người chợt bừng tỉnh, thật ra hai người bọn họ chính là phụ tá đắc lực cho trưởng phòng Vương, hai bên đấu đá lưỡng bại câu thương không bằng cùng nhau tiến lên. Nhưng nếu có cơ hội mà hai bên lại giằng co với nhau, sau đó hai bên đều tiêu hao, chỉ sợ người ngoài sẽ làm ngư ông đắc lợi; nhưng nếu hai người chọn phương án hài hòa, kết quả sẽ khác hẳn, vì vậy hai người cố gắng đưa quan hệ giữa hai bên tiến vào trạng thái tốt đẹp.
Hôm nay là chủ nhật, vốn không có việc gì cả, nhưng Vương Tử Quân lại yêu cầu hai người bọn họ đến đón. Hai người đều sinh ra cảm giác vui mừng với yêu cầu này của Vương Tử Quân. Tuy hai bên đều có quan hệ tốt đẹp với trưởng phòng Vương, đều muốn tăng tiến cảm tình, thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước như vậy thì càng phải có thời gian ở bên cạnh lãnh đạo.
Khi trưởng phòng Vương đáng lý nên nghỉ ngơi thì yêu cầu hai người bọn họ đến đón, chẳng lẽ trưởng phòng Vương muốn cải trang vi hành sao? Lái xe Tiểu Trần đã nói như vậy, hắn đã xem nhiều chuyện lãnh đạo cải trang vi hành, thế nên bây giờ hoàn toàn bị những tiểu thuyết kia làm tiêm nhiễm.
Sau khi chờ mười phút thì một chiếc xe Santana màu đen xuất hiện bên cạnh Trì Hoa Trục. Lúc này Trì Hoa Trục nhìn về phía tay lái phụ và thấy gương mặt tươi cười của Du Giang Vĩ, hắn chợt ngây người. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ trưởng phòng Vương thật sự cải trang vi hành, chuẩn bị ra ngoài một chuyến sao?
Ý nghĩ này xuất hiện nhanh chóng chiếm tất cả đầu óc của Trì Hoa Trục, thế nhưng hắn cảm thấy khó thích ứng. Hắn tuy đang có nhiều suy nghĩ nhưgn cũng không dám làm chậm trễ mà nhanh chóng mở cửa đi lên xe.
Tuy gió ngoài khá lạnh nhưng bên trong xe lại ấm áp như mùa xuân. Khi Trì Hoa Trục lên xe, trong xe không những có Vương Tử Quân, còn có một cậu bé mập mạp. Khi hắn lên xe thì cậu bé đang tựa đầu lên người Vương Tử Quân, dùng cặp mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía hắn.
Trì Hoa Trục cũng không nhận ra cậu bé kia, nhưng hắn nhìn bộ dạng của nó giống như Vương Tử Quân, thế là chợt hiểu thân phận của đối phương: Là con trai bảo bối của trưởng phòng Vương, cũng chính là cậu bé cực kỳ thông minh trong lời nói của Du Giang Vĩ.
Trì Hoa Trục thật sự cảm thấy hâm mộ vì Du Giang Vĩ được tiếp xúc gần với gia đình lãnh đạo, hắn nhìn Tiểu Bảo Nhi, lại nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương.
- Hoa Trục, trời lạnh như thế này mà kéo anh ra khỏi chăn, thật sự là có hơi ngại. Lúc này Vương Tử Quân căn bản không giống như một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, trên cổ là chiếc khăn hai màu trắng đen, nhìn qua giống như một thầy giáo hào hoa phong nhã.
- Trưởng phòng Vương, ngài cũng đừng nói như vậy, ngài gọi xem như cứu tôi thoát khỏi bể khổ, nếu không hôm nay tôi lại phải xách túi đi ra khu thương mại rồi.
- Chú, đi đến khu thương mại thì khổ vậy sao? Tiểu Bảo Nhi nhìn bộ dạng của Trì Hoa Trục thì không khỏi cảm thấy buồn cười, nó tò mò hỏi.
Trì Hoa Trục căn bản là tùy ý với câu trả lời của người khác, nhưng đây là con trai bảo bối của trưởng phòng Vương, hắn cũng không dám tùy tiện. Hắn thấy rõ Vương Tử Quân rất yêu thương con, thế nên cũng không muốn làm cho Tiểu Bảo Nhi mất hứng.
Trì Hoa Trục xem như là người phản ứng nhanh nhạy, hắn cười hì hì nói: - Đúng vậy, đi đến đó là nơi mà phụ nữ độc quyền, thế cho nên chú cảm thấy nơi đó nên có một dòng chữ viết trước cổng, đó là đàn ông được vào miễn phí.
- Đàn ông được miễn phí? Như vậy thì phụ nữ đi vào sẽ bị thu phí có phải không? Tiểu Bảo Nhi nghiêng đầu chăm chú hỏi, điều này làm cho đám người trong xe không khỏi cảm thấy tức cười.
- Bố, hôm nay chúng ta đi dạo ở khu thương mại căn bản không cần dùng tiền sao? Như vậy con sẽ mua thật nhiều đồ chơi, mọi người công tác mệt mỏi, con sẽ cho mọi người mượn chơi một chút. Tiểu Bảo Nhi lập tức hào hứng đến mức gương mặt đỏ rần.
Trưởng phòng Vương muốn đi đến khu thương mại, đây là có chuyện gì? Trì Hoa Trục chợt cảm thấy ý nghĩ của mình có chút mơ hồ, lãnh đạo kéo mình đi đến khu thương mại là có ý gì?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng Trì Hoa Trục bị con mình đặt câu hỏi mà căn bản không thể giải đáp, hắn chợt cười nói: - Hoa Trục, hôm nay chúng ta đi đến khu thương mại, các anh nói xem, chúc thọ người bảy tám mươi tuổi thì nên mua thứ gì thì hay nhất?
Chúc thọ sao? Chẳng lẽ trưởng phòng Vương muốn bái kiến vị lão lãnh đạo nào đó? Nếu thật sự là như vậy thì phải chọn lựa cho thật tốt. Trì Hoa Trục suy nghĩ giây lát rồi khẽ đề nghị: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy nên chọn thứ gì mà ông cụ thích, tốt nhất là nên biết ông cụ thích thứ gì.
- Nhưng tôi cũng không biết ông cụ thích thứ gì. Vương Tử Quân lắc đầu dùng giọng bất đắc dĩ nói.
Không biết rõ sao? Như vậy sao có thể hốt thuốc đúng bệnh? Tiểu Trần là lái xe có thể không quan tâm, thế nhưng Du Giang Vĩ và Trì Hoa Trục lại căn bản không thể như vậy. Du Giang Vĩ suy tư giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Vương, nếu không thì tặng cho ông cụ một bộ chữ mừng thọ, như vậy vừa vui vẻ vừa trang nhã.
Vương Tử Quân cười cười cũng không cho ra lời bình gì với lời đề nghị của Du Giang Vĩ, điều này cũng nói rõ vấn đề, đó là đối phương căn bản không biểu đạt đúng ý nghĩ của mình.
Trì Hoa Trục cảm thấy Du Giang Vĩ không đoán đúng tâm tư của trưởng phòng, hắn chợt lên tiếng: - Nếu không ta mua cho ông cụ một bộ sản phẩm mát xa chạy bằng điện, thứ này căn bản tốt với sức khỏe người già. Tôi nhớ có một người bạn từng mua thứ này mừng thọ bố, còn có người tặng cho một máy mát xa chân bằng điện, ông cụ rất thích thú.
- Ý kiến này rất tốt, chúng ta đi xem thử. Vương Tử Quân căn bản rất động tâm với chiếc máy mát xa chân của Trì Hoa Trục, tuy nó không quá đắt nhưng căn bản là khá phù hợp.
Sau khi quyết định thì Tiểu Trần chạy xe đến một trung tâm điện gia dụng mới khai trương trong khu thương mại. Trì Hoa Trục vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ không xuống xe, không ngờ trưởng phòng Vương cũng đi xuống, thế nhưng lãnh đạo lại dùng một chiếc kính che mặt mình.
Tiểu Bảo Nhi nghịch ngợm thấy bố đeo kính râm thì cũng không chịu yếu thế, nó lấy từ trong cặp của mình ra một cái xe đồ chơi, cũng lấy ra một cái kính râm nhỏ, nhìn qua cực kỳ nghịch ngợm đáng yêu.
Người có thể làm cho trưởng phòng Vương phải tự mình đi chọn lễ vật là ai chứ? Trì Hoa Trục bắt đầu lục lọi danh sách các cựu chiến binh trong trí nhớ của mình.
Kỹ thuật lái xe của Tiểu Trần là rất tốt, nhưng đó không phải là nguyên nhân để hắn là lái xe chủ yếu cho trưởng phòng Vương. Sở dĩ hắn là lái xe cho trưởng phòng Vương cũng là vì hắn chạy không quá nhanh.
Lãnh đạo ngồi xe cần cảm giác an toàn, có câu thế này, mười vụ tai nạn thì chín vụ là chạy quá nhanh. Tiểu Trần là người lái xe chú trọng một chữ chậm, đây là phương diện được trưởng phòng Vương tán thưởng.
Chiếc xe Santana dừng lại bên đường, sau mười phút chỉ đi được gần chục kilomet. Trì Hoa Trục nhìn về phía xe chạy, thầm xem xét phía tây có khu nhà nào dành cho lãnh đạo về hưu không.
Nhưng Trì Hoa Trục cảm thấy không có địa phương nào dành cho lãnh đạo nghỉ hưu ở phía tây, điều này làm cho hắn cảm thấy rất nghi hoặc. Chẳng lẽ trong thành phố Đông Hồng còn có vị lãnh đạo nào mà mình còn chưa biết?
- Tôi và Tiểu Trần còn chưa đi đón lãnh đạo, anh Trì, anh dùng cơm chưa? Nếu chưa thì anh tranh thủ thời gian đi dùng cơm đi.
Trì Hoa Trục chợt cười nói: - Tôi đã ăn rồi, hai người ăn chưa? Không thì tôi mua thức ăn cho.
Cho đến bây giờ khi đến bên cạnh Vương Tử Quân thì Trì Hoa Trục chợt cảm thấy mình có sự cạnh tranh với Du Giang Vĩ, hơn nữa cạnh tranh đó mới bắt đầu. Hai người đã từng giao thủ vài lần, mỗi lần như vậy thì Trì Hoa Trục cảm thấy mình có hơi lạnh.
Chính trị căn bản thường có biểu hiện sóng êm gió lặng, thế nhưng thực tế lại là sóng ngầm mãnh liệt. Trước mặt ích lợi thì tát cả mọi người đều biến đổi quan điểm, không ai có thể cho nó vuột khỏi tay mình một cách dễ dàng. Hơn nữa Vương Tử Quân giống như ý thức được đấu tranh giữa hai người, thế cho nên nhanh chóng tiến hành phân công điều chỉnh.
Vì vậy mà hai người chợt bừng tỉnh, thật ra hai người bọn họ chính là phụ tá đắc lực cho trưởng phòng Vương, hai bên đấu đá lưỡng bại câu thương không bằng cùng nhau tiến lên. Nhưng nếu có cơ hội mà hai bên lại giằng co với nhau, sau đó hai bên đều tiêu hao, chỉ sợ người ngoài sẽ làm ngư ông đắc lợi; nhưng nếu hai người chọn phương án hài hòa, kết quả sẽ khác hẳn, vì vậy hai người cố gắng đưa quan hệ giữa hai bên tiến vào trạng thái tốt đẹp.
Hôm nay là chủ nhật, vốn không có việc gì cả, nhưng Vương Tử Quân lại yêu cầu hai người bọn họ đến đón. Hai người đều sinh ra cảm giác vui mừng với yêu cầu này của Vương Tử Quân. Tuy hai bên đều có quan hệ tốt đẹp với trưởng phòng Vương, đều muốn tăng tiến cảm tình, thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước như vậy thì càng phải có thời gian ở bên cạnh lãnh đạo.
Khi trưởng phòng Vương đáng lý nên nghỉ ngơi thì yêu cầu hai người bọn họ đến đón, chẳng lẽ trưởng phòng Vương muốn cải trang vi hành sao? Lái xe Tiểu Trần đã nói như vậy, hắn đã xem nhiều chuyện lãnh đạo cải trang vi hành, thế nên bây giờ hoàn toàn bị những tiểu thuyết kia làm tiêm nhiễm.
Sau khi chờ mười phút thì một chiếc xe Santana màu đen xuất hiện bên cạnh Trì Hoa Trục. Lúc này Trì Hoa Trục nhìn về phía tay lái phụ và thấy gương mặt tươi cười của Du Giang Vĩ, hắn chợt ngây người. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ trưởng phòng Vương thật sự cải trang vi hành, chuẩn bị ra ngoài một chuyến sao?
Ý nghĩ này xuất hiện nhanh chóng chiếm tất cả đầu óc của Trì Hoa Trục, thế nhưng hắn cảm thấy khó thích ứng. Hắn tuy đang có nhiều suy nghĩ nhưgn cũng không dám làm chậm trễ mà nhanh chóng mở cửa đi lên xe.
Tuy gió ngoài khá lạnh nhưng bên trong xe lại ấm áp như mùa xuân. Khi Trì Hoa Trục lên xe, trong xe không những có Vương Tử Quân, còn có một cậu bé mập mạp. Khi hắn lên xe thì cậu bé đang tựa đầu lên người Vương Tử Quân, dùng cặp mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía hắn.
Trì Hoa Trục cũng không nhận ra cậu bé kia, nhưng hắn nhìn bộ dạng của nó giống như Vương Tử Quân, thế là chợt hiểu thân phận của đối phương: Là con trai bảo bối của trưởng phòng Vương, cũng chính là cậu bé cực kỳ thông minh trong lời nói của Du Giang Vĩ.
Trì Hoa Trục thật sự cảm thấy hâm mộ vì Du Giang Vĩ được tiếp xúc gần với gia đình lãnh đạo, hắn nhìn Tiểu Bảo Nhi, lại nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương.
- Hoa Trục, trời lạnh như thế này mà kéo anh ra khỏi chăn, thật sự là có hơi ngại. Lúc này Vương Tử Quân căn bản không giống như một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, trên cổ là chiếc khăn hai màu trắng đen, nhìn qua giống như một thầy giáo hào hoa phong nhã.
- Trưởng phòng Vương, ngài cũng đừng nói như vậy, ngài gọi xem như cứu tôi thoát khỏi bể khổ, nếu không hôm nay tôi lại phải xách túi đi ra khu thương mại rồi.
- Chú, đi đến khu thương mại thì khổ vậy sao? Tiểu Bảo Nhi nhìn bộ dạng của Trì Hoa Trục thì không khỏi cảm thấy buồn cười, nó tò mò hỏi.
Trì Hoa Trục căn bản là tùy ý với câu trả lời của người khác, nhưng đây là con trai bảo bối của trưởng phòng Vương, hắn cũng không dám tùy tiện. Hắn thấy rõ Vương Tử Quân rất yêu thương con, thế nên cũng không muốn làm cho Tiểu Bảo Nhi mất hứng.
Trì Hoa Trục xem như là người phản ứng nhanh nhạy, hắn cười hì hì nói: - Đúng vậy, đi đến đó là nơi mà phụ nữ độc quyền, thế cho nên chú cảm thấy nơi đó nên có một dòng chữ viết trước cổng, đó là đàn ông được vào miễn phí.
- Đàn ông được miễn phí? Như vậy thì phụ nữ đi vào sẽ bị thu phí có phải không? Tiểu Bảo Nhi nghiêng đầu chăm chú hỏi, điều này làm cho đám người trong xe không khỏi cảm thấy tức cười.
- Bố, hôm nay chúng ta đi dạo ở khu thương mại căn bản không cần dùng tiền sao? Như vậy con sẽ mua thật nhiều đồ chơi, mọi người công tác mệt mỏi, con sẽ cho mọi người mượn chơi một chút. Tiểu Bảo Nhi lập tức hào hứng đến mức gương mặt đỏ rần.
Trưởng phòng Vương muốn đi đến khu thương mại, đây là có chuyện gì? Trì Hoa Trục chợt cảm thấy ý nghĩ của mình có chút mơ hồ, lãnh đạo kéo mình đi đến khu thương mại là có ý gì?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng Trì Hoa Trục bị con mình đặt câu hỏi mà căn bản không thể giải đáp, hắn chợt cười nói: - Hoa Trục, hôm nay chúng ta đi đến khu thương mại, các anh nói xem, chúc thọ người bảy tám mươi tuổi thì nên mua thứ gì thì hay nhất?
Chúc thọ sao? Chẳng lẽ trưởng phòng Vương muốn bái kiến vị lão lãnh đạo nào đó? Nếu thật sự là như vậy thì phải chọn lựa cho thật tốt. Trì Hoa Trục suy nghĩ giây lát rồi khẽ đề nghị: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy nên chọn thứ gì mà ông cụ thích, tốt nhất là nên biết ông cụ thích thứ gì.
- Nhưng tôi cũng không biết ông cụ thích thứ gì. Vương Tử Quân lắc đầu dùng giọng bất đắc dĩ nói.
Không biết rõ sao? Như vậy sao có thể hốt thuốc đúng bệnh? Tiểu Trần là lái xe có thể không quan tâm, thế nhưng Du Giang Vĩ và Trì Hoa Trục lại căn bản không thể như vậy. Du Giang Vĩ suy tư giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Vương, nếu không thì tặng cho ông cụ một bộ chữ mừng thọ, như vậy vừa vui vẻ vừa trang nhã.
Vương Tử Quân cười cười cũng không cho ra lời bình gì với lời đề nghị của Du Giang Vĩ, điều này cũng nói rõ vấn đề, đó là đối phương căn bản không biểu đạt đúng ý nghĩ của mình.
Trì Hoa Trục cảm thấy Du Giang Vĩ không đoán đúng tâm tư của trưởng phòng, hắn chợt lên tiếng: - Nếu không ta mua cho ông cụ một bộ sản phẩm mát xa chạy bằng điện, thứ này căn bản tốt với sức khỏe người già. Tôi nhớ có một người bạn từng mua thứ này mừng thọ bố, còn có người tặng cho một máy mát xa chân bằng điện, ông cụ rất thích thú.
- Ý kiến này rất tốt, chúng ta đi xem thử. Vương Tử Quân căn bản rất động tâm với chiếc máy mát xa chân của Trì Hoa Trục, tuy nó không quá đắt nhưng căn bản là khá phù hợp.
Sau khi quyết định thì Tiểu Trần chạy xe đến một trung tâm điện gia dụng mới khai trương trong khu thương mại. Trì Hoa Trục vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ không xuống xe, không ngờ trưởng phòng Vương cũng đi xuống, thế nhưng lãnh đạo lại dùng một chiếc kính che mặt mình.
Tiểu Bảo Nhi nghịch ngợm thấy bố đeo kính râm thì cũng không chịu yếu thế, nó lấy từ trong cặp của mình ra một cái xe đồ chơi, cũng lấy ra một cái kính râm nhỏ, nhìn qua cực kỳ nghịch ngợm đáng yêu.
Người có thể làm cho trưởng phòng Vương phải tự mình đi chọn lễ vật là ai chứ? Trì Hoa Trục bắt đầu lục lọi danh sách các cựu chiến binh trong trí nhớ của mình.
Kỹ thuật lái xe của Tiểu Trần là rất tốt, nhưng đó không phải là nguyên nhân để hắn là lái xe chủ yếu cho trưởng phòng Vương. Sở dĩ hắn là lái xe cho trưởng phòng Vương cũng là vì hắn chạy không quá nhanh.
Lãnh đạo ngồi xe cần cảm giác an toàn, có câu thế này, mười vụ tai nạn thì chín vụ là chạy quá nhanh. Tiểu Trần là người lái xe chú trọng một chữ chậm, đây là phương diện được trưởng phòng Vương tán thưởng.
Chiếc xe Santana dừng lại bên đường, sau mười phút chỉ đi được gần chục kilomet. Trì Hoa Trục nhìn về phía xe chạy, thầm xem xét phía tây có khu nhà nào dành cho lãnh đạo về hưu không.
Nhưng Trì Hoa Trục cảm thấy không có địa phương nào dành cho lãnh đạo nghỉ hưu ở phía tây, điều này làm cho hắn cảm thấy rất nghi hoặc. Chẳng lẽ trong thành phố Đông Hồng còn có vị lãnh đạo nào mà mình còn chưa biết?
/1843
|