Hoàng Nham Bình vừa nói xong thì làm cho bí thư huyện ủy huyện Hồng Bắc là Tôn Lương Đống cảm thấy xấu hổ, bí thư Hoàng ra lệnh vượt qua mình, rõ ràng là không ủng hộ công tác của huyện ủy chính quyền, cũng coi như gõ lên đầu mình không một tiếng động.
"Con bà nó Tiền Học Bân, đều là chuyện tốt của đám già trẻ các người, nếu như không phải anh và Vương Tử Quân bất hòa với nhau, như vậy bí thư Hoàng sao có thể gây khó khăn cho tôi vào lúc này?"
Tôn Lương Đống thầm mắng Tiền Học Bân, đồng thời lúc này cũng tranh thủ thời gian phụ họa:
- Bí thư Tử Quân, cậu đi lên ký tên đi.
Vương Tử Quân cũng không dám tỏ ra không nghe lời kêu gọi của hai vị bí thư, lúc này mục đích của mình đã đạt được, nếu như tiếp tục nhăn nhó và giả vờ như có ý kiến thì thật sự là quá làm kiêu. Vì thế hắn nhanh chóng bước lên đài, sau đó chào hỏi hai vị bí thư:
- Chào bí thư Hoàng, chào bí thư Tôn.
Hoàng Nham Bình đưa mắt nhìn vị cán bộ trẻ tuổi trước mặt, trong lòng thầm có chút bội phục năng lực của đối phương. Lão là một bí thư thị ủy, tuy lão không nói nhưng lại hiểu rất rõ, tình huống hôm nay nhất định là lãnh đạo huyện Hồng Bắc muốn chia công lao của Vương Tử Quân. Chỉ là giám đốc Triệu lại không phối hợp, lại cùng với người thanh niên này diễn một vở kịch hay, khiến cho đám lãnh đạo cấp huyện không khỏi mất mặt.
Những năm nay các cấp chính quyền từ trên xuống dưới đều coi trọng phát triển kinh tế, kêu gọi được đầu tư thì thăng quan tiến chức, điều này cũng không phải là giả, nhưng tất cả phải lấy mục đích đầu tư làm trung tâm, anh dựa vào cái gì để thay đổi ý nguyện hợp tác của người ta? Bây giờ đứng trước mặt nhiều người, người ta lại không chịu chấp nhận huyện Hồng Bắc, đám lãnh đạo huyện Hồng Bắc tuy nén giận nhưng cũng khó thể tránh được. Vì có kẻ thích ăn sơn hào hải vị nhưng lại có người thích ăn chao, giám đốc Triệu kia không thích thị trấn huyện thành nhưng lại chọn trúng Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, giám đốc Triệu đã bàn điều kiện với cậu, phần hợp đồng kia cũng chỉ có cậu thay mặt cho xã Tây Hà Tử đến ký tên. Nếu giám đốc Triệu đã nói như vậy, vậy thì cậu lên ký vào hợp đồng đi.
Hoàng Nham Bình mỉm cười nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Hồng Kiến Quốc đã lui ra ngoài, hắn nhìn Vương Tử Quân đang đứng trên đài mà trong bụng như đang có hai mươi con chuột đang cào cấu. Vì nghi thức ký kết này mà chính mình phải tự bỏ công sức ra để làm, mất ba ngày làm việc, bỏ ra cả trăm ngàn. Không ngờ vào thời điểm cuối cùng lại xem như làm chăn đệm cho Vương Tử Quân.
Hồng Kiến Quốc cảm thấy rất không cam lòng, nhưng lúc này lãnh đạo hai cấp huyện thị đang có mặt, hắn dù không cam lòng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng.
Hồng Kiến Quốc đi xuống đài mà tỏ ra cực kỳ thất lạc, hàm răng cắn vào nhau khanh khách, một chiêu này của Vương Tử Quân thật sự quá âm hiểm.
Hồng Kiến Quốc cảm thấy khó chịu, Tiền Học Bân càng khó chịu hơn, chuyện này là lão nói ra đầu tiên, bây giờ phát sinh vấn đề, chưa nói đến chuyện bí thư Hoàng có truy cứu hay không, sợ rằng toàn thể lãnh đạo huyện Hồng Bắc phải làm kiểm điểm với thị ủy. Hơn nữa Tôn Lương Đống gần đây cũng không ưa mình, nếu như thật sự làm mạnh tay, nhất định sẽ có kẻ đẩy mình ra.
"Nếu để cho bí thư Hoàng biết được mình là người đi đầu trong sự việc lần này, như vậy bí thư sẽ nhìn mình như thế nào? Dù chỗ dựa của mình ở thành phố không phải là bí thư Hoàng, nhưng muốn tiến bộ cũng khó thể không đi qua bí thư Hoàng!"
Tiền Học Bân cực kỳ ảo não, còn Hồng An Trạch thì đưa mắt nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của con trai mà trong lòng càng cảm thấy thảm thiết. Lão cũng sắp vều hư, cũng không có ý gì khác, nhưng con trai thì khác, nó đã lấy của lão quá nhiều hy vọng. Bây giờ đứa con trượt chân trên đất bằng, nếu như không đứng vững thì sợ rằng trận thế sẽ loạn.
Hồng An Trạch vừa rồi còn cực kỳ cảm kích Tiền Học Bân, bây giờ trong lòng lại sinh ra khúc mắc. Lão thầm nghĩ:
"Nếu như không lão tiểu tử anh cho ra đề nghị, thì con bà nó tôi sẽ phối hợp với anh làm trò vậy sao?"
Nhưng lúc này cũng không quản bọn họ ảo não như thế nào, cũng sẽ không có người chú ý đến bọn họ, lúc này tất cả ánh mắt trên đài dưới đài đều tập trung trên người Vương Tử Quân.
Đám cán bộ xã Tây Hà Tử lúc này đang rất đắc ý, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Tử Quân càng tràn đầy tự hào, lúc này tất cả oán khí trong lòng bọn họ cũng nhanh chóng tiêu tán như trời sáng sau cơn mưa.
Chỉ ký kết với bí thư Vương, chỉ ký kết với xã Tây Hà Tử, hai câu nói này làm cho đám cán bộ xã Tây Hà Tử cảm thấy có chút kiêu ngạo, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Vương Tử Quân, cùng đợi bí thư Vương ký kết với giám đốc Triệu.
Tất cả mọi người thấy chuyện ký kết giữa Vương Tử Quân và giám đốc Triệu xem như ván đã đóng thuyền, tuy trước đó hắn phải chịu uất ức nhưng bây giờ bí thư Hoàng đã mở miệng, đừng nói hắn là một bí thư đảng ủy xã, dù là bí thư huyện ủy cũng chỉ có thể chấp hành.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của hai vị bí thư, hắn trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên nói một câu:
- Bí thư Hoàng, tôi không thể ký vào bản hợp đồng này.
Tuy âm thanh của Vương Tử Quân không lớn nhưng lại giống như sấm sét bùng lên khắp bốn phía, làm cho không khí xung quanh hội trường ký kết chợt bùng nổ. Dù là lãnh đạo thị ủy hay huyện ủy tham gia nghi lễ đều giật mình, vẻ mặt biến đổi, vẻ mặt Tôn Lương Đống là thượng cấp trực tiếp của Vương Tử Quân càng thêm khó coi.
Nếu chỉ là như lúc vừa rồi thì Tôn Lương Đống đã chuẩn bị tất cả để giả thích với bí thư Hoàng, nhưng bây giờ thì tốt, Vương Tử Quân không ký kết, đây không phải là ném mình lên vỉ nướng sao? Một hạng mục quan trọng như vậy, nếu như vì Vương Tử Quân mà không được đưa xuống huyện, chắc chắn một bí thư huyện ủy như Tôn Lương Đống sẽ khó thể thoát khỏi liên quan.
Càng nghiêm trọng chính là thương nhân thấy anh bội bạc, như vậy sẽ nổi giận và bỏ đi, bí thư Hoàng sao có thể bỏ qua cho mình? Tôn Lương Đống nghĩ đến gương mặt muốn dạy bảo của bí thư Hoàng thì không tự chủ được phải run lên, trong lòng càng cầu nguyện:
"Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, bí thư Vương, cậu cũng đừng làm ra trò thiêu thân gì nữa, mọi người cũng không dễ dàng gì, trước mắt cậu nên thu tay được rồi!"
Nhưng lúc này Tôn Lương Đống cũng không mở miệng, dù sao thì lãnh đạo cũng còn chưa mở miệng.
Khi Tôn Lương Đống lo sợ bất an thì Hoàng Nham Bình càng thêm tức giận, không những nổi giận với Vương Tử Quân mà còn giận sang cả đám huyện ủy Hồng Bắc. Lão cảm thấy Vương Tử Quân không biết phân biệt tốt xấu, còn huyện ủy Hồng Bắc thì đúng là quá không ra gì.
Ông đây tốn biết bao công sức mới có thể tìm được đầu tư, các người dám coi chuyện đại sự này là trò treo đầu dê bán thịt chó, biến hay thành dở. Con bà nó, bây giơ thì tốt rồi, cũng không biết làm sao cho xong, sau này phải cho các người đẹp mặt.
- Bí thư Vương, sao anh không ký, phải biết rằng đây chính là chuyện lớn có lợi cho nhân dân địa phương, đừng nói là xã Tây Hà Tử, dù là quần chúng của huyện Hồng Bắc cũng sẽ hy vọng không thôi.
Hoàng Nham Bình không hổ danh là bí thư thị ủy, mới đó đã đưa sự việc lên độ cao chính trị, đồng thời cũng khẳng định một việc, đó chính là nếu Vương Tử Quân không chịu ký kết, sẽ là người đắc tội với nhân dân của huyện.
Vương Tử Quân thầm cảm thán năng lực lừa dối của bí thư Hoàng, trong long đã sớm có chuẩn bị, thế là hắn khẽ cười một tiếng:
- Bí thư Hoàng, đầu tiên tôi không phải vì buồn bực mà thân phận của tôi không phù hợp để ký vào hợp đồng này. Bí thư Hoàng cũng biết hợp đồng này phải do khối chính quyền xã Tây Hà Tử ký với tập đoàn Chính Hồng, dù tôi là bí thư cũng không phải đại biểu cho khối chính quyền xã, vì vậy hợp đồng này phải cho chủ tịch Triệu lên ký kết.
Hoàng Nham Bình nghe xong lời của Vương Tử Quân thì mới chợt hiểu ra, gương mặt căng cứng cũng lộ nụ cười. Thì ra tiểu tử này cũng không phải đang buồn bực, mà muốn phân biệt rõ chức trách của đảng ủy và chính quyền.
Khi Hoàng Nham Bình gật đầu thì trái tim của Tôn Lương Đống chợt xiết chặt và đập nhanh hơn, Vương Tử Quân này đã nói qua, hắn không buồn bực, mà bí thư Hoàng cũng đã nở nụ cười. Nhưng hắn không ký tên thì chút cảm giác bực bội của bí thư Hoàng vẫn còn, đợi đến khi sự việc qua đi, bí thư Hoàng sẽ tính sổ thế nào?
Khi bí thư Hoàng lên tiếng thì chủ tịch Triệu Liên Sinh của xã Tây Hà Tử được mời lên đài, Triệu Liên Sinh cũng không ngờ người ký kết hợp đồng chính là mình, nhưng dù là nụ cười của bí thư Hoàng hay của bí thư Tôn cũng làm cho hắn biết được đó là sự thật.
Tuy Triệu Liên Sinh ký tên nhưng trong lòng lại bùng lên đủ hương vị, thật sự khó thể nào vui được. Hắn biết rõ chân tướng sự việc, dù lãnh đạo ra tay và hắn có chút mâu thuẫn, thế nhưng lúc này sự việc đã đến mức khó thể thay đổi, như vậy chỉ có thể tát lên mặt Tiền Học Bân mà thôi.
Triệu Liên Sinh là người tiến lên ký kết hợp đồng, nếu nói mình và sự việc vừa xảy ra không có liên quan gì thì chỉ có quỷ mới tin, nếu không thì Vương Tử Quân cần gì phải ném một cơ hội nở mày nở mặt cho anh? Nếu như anh không xuất lực, Vương Tử Quân sao có thể tặng chiến tích cho anh? Những chuyện này dù anh có nói thế nào cũng không ai tin.
Nhưng nếu nghĩ ngược lại, dù Triệu Liên Sinh là người ký kết thì thế nào? Dù là người trong huyện hay lãnh đạo thị ủy đều ghi tạc công lao này lên đầu Vương Tử Quân. Khoảnh khắc này hắn cũng nhìn thấy gương mặt âm trầm của Hồng Kiến Quốc, đối phương hầu như muốn dùng dao khoét mặt mình.
Triệu Liên Sinh không sợ đắc tội với Hồng Kiến Quốc, nhưng động vào Hồng Kiến Quốc sẽ có liên quan đến Hồng An Trạch, đây mới là vấn đề làm hắn cảm thấy khó chịu.
Tuy Triệu Liên Sinh thầm cảm thấy khổ sở nhưng trên mặt vẫn đầy nụ cười, vì vào ngày vui này thì tất cả lãnh đạo thị ủy và huyện ủy đều đứng lên và nở nụ cười, nếu hắn tỏ ra khổ sở thì có ý gì? Bày ra cho ai xem?
Triệu Liên Sinh nhìn Vương Tử Quân mỉm cười ở trước mặt mà trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo, hai tháng qua giao chiến làm cho hắn không còn dám khinh thường đối phương, khác biệt là hắn càng cẩn thận hơn. Bí thư Vương này không nói một lời nhưng nếu anh không chú ý sẽ khó thể nào chống đỡ được.
Giống như hôm nay, Vương Tử Quân vừa biểu hiện rộng lượng, lại vừa kéo mình ra chịu tội thay, thủ đoạn như vậy thật sự quá khó chịu.
"Con bà nó Tiền Học Bân, đều là chuyện tốt của đám già trẻ các người, nếu như không phải anh và Vương Tử Quân bất hòa với nhau, như vậy bí thư Hoàng sao có thể gây khó khăn cho tôi vào lúc này?"
Tôn Lương Đống thầm mắng Tiền Học Bân, đồng thời lúc này cũng tranh thủ thời gian phụ họa:
- Bí thư Tử Quân, cậu đi lên ký tên đi.
Vương Tử Quân cũng không dám tỏ ra không nghe lời kêu gọi của hai vị bí thư, lúc này mục đích của mình đã đạt được, nếu như tiếp tục nhăn nhó và giả vờ như có ý kiến thì thật sự là quá làm kiêu. Vì thế hắn nhanh chóng bước lên đài, sau đó chào hỏi hai vị bí thư:
- Chào bí thư Hoàng, chào bí thư Tôn.
Hoàng Nham Bình đưa mắt nhìn vị cán bộ trẻ tuổi trước mặt, trong lòng thầm có chút bội phục năng lực của đối phương. Lão là một bí thư thị ủy, tuy lão không nói nhưng lại hiểu rất rõ, tình huống hôm nay nhất định là lãnh đạo huyện Hồng Bắc muốn chia công lao của Vương Tử Quân. Chỉ là giám đốc Triệu lại không phối hợp, lại cùng với người thanh niên này diễn một vở kịch hay, khiến cho đám lãnh đạo cấp huyện không khỏi mất mặt.
Những năm nay các cấp chính quyền từ trên xuống dưới đều coi trọng phát triển kinh tế, kêu gọi được đầu tư thì thăng quan tiến chức, điều này cũng không phải là giả, nhưng tất cả phải lấy mục đích đầu tư làm trung tâm, anh dựa vào cái gì để thay đổi ý nguyện hợp tác của người ta? Bây giờ đứng trước mặt nhiều người, người ta lại không chịu chấp nhận huyện Hồng Bắc, đám lãnh đạo huyện Hồng Bắc tuy nén giận nhưng cũng khó thể tránh được. Vì có kẻ thích ăn sơn hào hải vị nhưng lại có người thích ăn chao, giám đốc Triệu kia không thích thị trấn huyện thành nhưng lại chọn trúng Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, giám đốc Triệu đã bàn điều kiện với cậu, phần hợp đồng kia cũng chỉ có cậu thay mặt cho xã Tây Hà Tử đến ký tên. Nếu giám đốc Triệu đã nói như vậy, vậy thì cậu lên ký vào hợp đồng đi.
Hoàng Nham Bình mỉm cười nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Hồng Kiến Quốc đã lui ra ngoài, hắn nhìn Vương Tử Quân đang đứng trên đài mà trong bụng như đang có hai mươi con chuột đang cào cấu. Vì nghi thức ký kết này mà chính mình phải tự bỏ công sức ra để làm, mất ba ngày làm việc, bỏ ra cả trăm ngàn. Không ngờ vào thời điểm cuối cùng lại xem như làm chăn đệm cho Vương Tử Quân.
Hồng Kiến Quốc cảm thấy rất không cam lòng, nhưng lúc này lãnh đạo hai cấp huyện thị đang có mặt, hắn dù không cam lòng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng.
Hồng Kiến Quốc đi xuống đài mà tỏ ra cực kỳ thất lạc, hàm răng cắn vào nhau khanh khách, một chiêu này của Vương Tử Quân thật sự quá âm hiểm.
Hồng Kiến Quốc cảm thấy khó chịu, Tiền Học Bân càng khó chịu hơn, chuyện này là lão nói ra đầu tiên, bây giờ phát sinh vấn đề, chưa nói đến chuyện bí thư Hoàng có truy cứu hay không, sợ rằng toàn thể lãnh đạo huyện Hồng Bắc phải làm kiểm điểm với thị ủy. Hơn nữa Tôn Lương Đống gần đây cũng không ưa mình, nếu như thật sự làm mạnh tay, nhất định sẽ có kẻ đẩy mình ra.
"Nếu để cho bí thư Hoàng biết được mình là người đi đầu trong sự việc lần này, như vậy bí thư sẽ nhìn mình như thế nào? Dù chỗ dựa của mình ở thành phố không phải là bí thư Hoàng, nhưng muốn tiến bộ cũng khó thể không đi qua bí thư Hoàng!"
Tiền Học Bân cực kỳ ảo não, còn Hồng An Trạch thì đưa mắt nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của con trai mà trong lòng càng cảm thấy thảm thiết. Lão cũng sắp vều hư, cũng không có ý gì khác, nhưng con trai thì khác, nó đã lấy của lão quá nhiều hy vọng. Bây giờ đứa con trượt chân trên đất bằng, nếu như không đứng vững thì sợ rằng trận thế sẽ loạn.
Hồng An Trạch vừa rồi còn cực kỳ cảm kích Tiền Học Bân, bây giờ trong lòng lại sinh ra khúc mắc. Lão thầm nghĩ:
"Nếu như không lão tiểu tử anh cho ra đề nghị, thì con bà nó tôi sẽ phối hợp với anh làm trò vậy sao?"
Nhưng lúc này cũng không quản bọn họ ảo não như thế nào, cũng sẽ không có người chú ý đến bọn họ, lúc này tất cả ánh mắt trên đài dưới đài đều tập trung trên người Vương Tử Quân.
Đám cán bộ xã Tây Hà Tử lúc này đang rất đắc ý, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Tử Quân càng tràn đầy tự hào, lúc này tất cả oán khí trong lòng bọn họ cũng nhanh chóng tiêu tán như trời sáng sau cơn mưa.
Chỉ ký kết với bí thư Vương, chỉ ký kết với xã Tây Hà Tử, hai câu nói này làm cho đám cán bộ xã Tây Hà Tử cảm thấy có chút kiêu ngạo, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Vương Tử Quân, cùng đợi bí thư Vương ký kết với giám đốc Triệu.
Tất cả mọi người thấy chuyện ký kết giữa Vương Tử Quân và giám đốc Triệu xem như ván đã đóng thuyền, tuy trước đó hắn phải chịu uất ức nhưng bây giờ bí thư Hoàng đã mở miệng, đừng nói hắn là một bí thư đảng ủy xã, dù là bí thư huyện ủy cũng chỉ có thể chấp hành.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của hai vị bí thư, hắn trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên nói một câu:
- Bí thư Hoàng, tôi không thể ký vào bản hợp đồng này.
Tuy âm thanh của Vương Tử Quân không lớn nhưng lại giống như sấm sét bùng lên khắp bốn phía, làm cho không khí xung quanh hội trường ký kết chợt bùng nổ. Dù là lãnh đạo thị ủy hay huyện ủy tham gia nghi lễ đều giật mình, vẻ mặt biến đổi, vẻ mặt Tôn Lương Đống là thượng cấp trực tiếp của Vương Tử Quân càng thêm khó coi.
Nếu chỉ là như lúc vừa rồi thì Tôn Lương Đống đã chuẩn bị tất cả để giả thích với bí thư Hoàng, nhưng bây giờ thì tốt, Vương Tử Quân không ký kết, đây không phải là ném mình lên vỉ nướng sao? Một hạng mục quan trọng như vậy, nếu như vì Vương Tử Quân mà không được đưa xuống huyện, chắc chắn một bí thư huyện ủy như Tôn Lương Đống sẽ khó thể thoát khỏi liên quan.
Càng nghiêm trọng chính là thương nhân thấy anh bội bạc, như vậy sẽ nổi giận và bỏ đi, bí thư Hoàng sao có thể bỏ qua cho mình? Tôn Lương Đống nghĩ đến gương mặt muốn dạy bảo của bí thư Hoàng thì không tự chủ được phải run lên, trong lòng càng cầu nguyện:
"Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, bí thư Vương, cậu cũng đừng làm ra trò thiêu thân gì nữa, mọi người cũng không dễ dàng gì, trước mắt cậu nên thu tay được rồi!"
Nhưng lúc này Tôn Lương Đống cũng không mở miệng, dù sao thì lãnh đạo cũng còn chưa mở miệng.
Khi Tôn Lương Đống lo sợ bất an thì Hoàng Nham Bình càng thêm tức giận, không những nổi giận với Vương Tử Quân mà còn giận sang cả đám huyện ủy Hồng Bắc. Lão cảm thấy Vương Tử Quân không biết phân biệt tốt xấu, còn huyện ủy Hồng Bắc thì đúng là quá không ra gì.
Ông đây tốn biết bao công sức mới có thể tìm được đầu tư, các người dám coi chuyện đại sự này là trò treo đầu dê bán thịt chó, biến hay thành dở. Con bà nó, bây giơ thì tốt rồi, cũng không biết làm sao cho xong, sau này phải cho các người đẹp mặt.
- Bí thư Vương, sao anh không ký, phải biết rằng đây chính là chuyện lớn có lợi cho nhân dân địa phương, đừng nói là xã Tây Hà Tử, dù là quần chúng của huyện Hồng Bắc cũng sẽ hy vọng không thôi.
Hoàng Nham Bình không hổ danh là bí thư thị ủy, mới đó đã đưa sự việc lên độ cao chính trị, đồng thời cũng khẳng định một việc, đó chính là nếu Vương Tử Quân không chịu ký kết, sẽ là người đắc tội với nhân dân của huyện.
Vương Tử Quân thầm cảm thán năng lực lừa dối của bí thư Hoàng, trong long đã sớm có chuẩn bị, thế là hắn khẽ cười một tiếng:
- Bí thư Hoàng, đầu tiên tôi không phải vì buồn bực mà thân phận của tôi không phù hợp để ký vào hợp đồng này. Bí thư Hoàng cũng biết hợp đồng này phải do khối chính quyền xã Tây Hà Tử ký với tập đoàn Chính Hồng, dù tôi là bí thư cũng không phải đại biểu cho khối chính quyền xã, vì vậy hợp đồng này phải cho chủ tịch Triệu lên ký kết.
Hoàng Nham Bình nghe xong lời của Vương Tử Quân thì mới chợt hiểu ra, gương mặt căng cứng cũng lộ nụ cười. Thì ra tiểu tử này cũng không phải đang buồn bực, mà muốn phân biệt rõ chức trách của đảng ủy và chính quyền.
Khi Hoàng Nham Bình gật đầu thì trái tim của Tôn Lương Đống chợt xiết chặt và đập nhanh hơn, Vương Tử Quân này đã nói qua, hắn không buồn bực, mà bí thư Hoàng cũng đã nở nụ cười. Nhưng hắn không ký tên thì chút cảm giác bực bội của bí thư Hoàng vẫn còn, đợi đến khi sự việc qua đi, bí thư Hoàng sẽ tính sổ thế nào?
Khi bí thư Hoàng lên tiếng thì chủ tịch Triệu Liên Sinh của xã Tây Hà Tử được mời lên đài, Triệu Liên Sinh cũng không ngờ người ký kết hợp đồng chính là mình, nhưng dù là nụ cười của bí thư Hoàng hay của bí thư Tôn cũng làm cho hắn biết được đó là sự thật.
Tuy Triệu Liên Sinh ký tên nhưng trong lòng lại bùng lên đủ hương vị, thật sự khó thể nào vui được. Hắn biết rõ chân tướng sự việc, dù lãnh đạo ra tay và hắn có chút mâu thuẫn, thế nhưng lúc này sự việc đã đến mức khó thể thay đổi, như vậy chỉ có thể tát lên mặt Tiền Học Bân mà thôi.
Triệu Liên Sinh là người tiến lên ký kết hợp đồng, nếu nói mình và sự việc vừa xảy ra không có liên quan gì thì chỉ có quỷ mới tin, nếu không thì Vương Tử Quân cần gì phải ném một cơ hội nở mày nở mặt cho anh? Nếu như anh không xuất lực, Vương Tử Quân sao có thể tặng chiến tích cho anh? Những chuyện này dù anh có nói thế nào cũng không ai tin.
Nhưng nếu nghĩ ngược lại, dù Triệu Liên Sinh là người ký kết thì thế nào? Dù là người trong huyện hay lãnh đạo thị ủy đều ghi tạc công lao này lên đầu Vương Tử Quân. Khoảnh khắc này hắn cũng nhìn thấy gương mặt âm trầm của Hồng Kiến Quốc, đối phương hầu như muốn dùng dao khoét mặt mình.
Triệu Liên Sinh không sợ đắc tội với Hồng Kiến Quốc, nhưng động vào Hồng Kiến Quốc sẽ có liên quan đến Hồng An Trạch, đây mới là vấn đề làm hắn cảm thấy khó chịu.
Tuy Triệu Liên Sinh thầm cảm thấy khổ sở nhưng trên mặt vẫn đầy nụ cười, vì vào ngày vui này thì tất cả lãnh đạo thị ủy và huyện ủy đều đứng lên và nở nụ cười, nếu hắn tỏ ra khổ sở thì có ý gì? Bày ra cho ai xem?
Triệu Liên Sinh nhìn Vương Tử Quân mỉm cười ở trước mặt mà trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo, hai tháng qua giao chiến làm cho hắn không còn dám khinh thường đối phương, khác biệt là hắn càng cẩn thận hơn. Bí thư Vương này không nói một lời nhưng nếu anh không chú ý sẽ khó thể nào chống đỡ được.
Giống như hôm nay, Vương Tử Quân vừa biểu hiện rộng lượng, lại vừa kéo mình ra chịu tội thay, thủ đoạn như vậy thật sự quá khó chịu.
/1843
|