- Chuyện gì xảy ra, chú Lâm làm sao vậy? Vương Tử Quân thầm phỏng đoán ý nghĩ của Lâm Trạch Viễn, ngoài miệng lại thành thật chào hỏi: - Chào bí thư Lâm.
Lâm Trạch Viễn khẽ gật đầu, sau khi cho Vương Tử Quân ngồi xuống thì cũn không nói nhiều về chuyện công tác, chủ yếu tiến hành gõ đầu. Nội dung chủ yếu của Lâm Trạch Viễn với Vương Tử Quân là làm việc không nên quá kiêu ngạo, cố gắng đổi mới công tác.
Lời nói này có ý nghĩ bình thường, cũng giống như có chút gì đó không đúng làm cho Vương Tử Quân có chút buồn bực. Nhưng hắn dù có buồn bực thì vẫn phải rửa tai lắng nghe.
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Lâm Trạch Viễn thì Vương Tử Quân thầm nghĩ, chú Lâm làm sao vậy? Không phải lên quan cao thì tính tình biến đổi đấy chứ?
...
Lỗ Kính Tu ngồi trong phòng làm việc của mình, vẻ mặt cực kỳ âm trầm và lạnh lẽo, gương mặt lạnh lẽo của hắn không khỏi làm cho gian phòng có thêm vài phần lạnh tanh.
Khi đi vào tỉnh Nam Giang thì Lỗ Kính Tu căn bản là thỏa thuê mãn nguyện, tràn đầy tin tưởng. Hắn thấy với trình độ của mình nhất định dễ dàng làm bí thư ủy ban tư pháp, thoải mái công tác. Vì vậy hắn căn bản mất kiên nhẫn với lời dặn dò cố ý làm thân cận mối quan hệ với Vương Tử Quân của anh mình. Hắn cảm thấy mình là người có kiến thức rộng rãi, năng lực mạnh mẽ, lại công tác ở thủ đô nhiều năm, khống chế khối ủy ban tư pháp của tỉnh Nam Giang chắc chắn không có gì đáng nói.
Nhưng Lỗ Kính Tu tuyệt đối không ngờ sau khi đi vào Nam Giang thì hắn đã bị người ta cho một gậy vào đầu. Vốn là một khối công tác làm cho người ta thoải mái điều khiển thế nhưng không ngờ lại khó chơi như vậy. Chưa nói đến phương diện phó bí thư Diêu Trung Tắc chủ quản khối tư pháp có một số việc không ủng hộ mình, ngược lại còn chọc phá, đồng thời các vị lãnh đạo các khối công tác công an - kiểm sát - tòa án - tư pháp ở bên dưới cũng bằng mặt không bằng lòng, làm cho hắn liên tục đau đầu nhức óc.
Đặc biệt là cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi, tuy biểu hiện không có vấn đề thế nhưng nói một đằng làm một nẻo, khốn nổi Lỗ Kính Tu chỉ có tức tối trong lòng nhưng không làm gì hơn được.
Lỗ Kính Tu vì muốn quán triệt quyền uy của mình mà quyết định ra tay với cục công an tỉnh, vì thế khi mở hội nghị liên tịch thì nghiêm khắc phê bình công tác của cục công an tỉnh. Không ngờ Chân Hồng Lỗi căn bản không nhận lời phê bình của hắn, ngược lại còn dùng giọng hào hùng phản kích lại lời nói của hắn. Càng khó chịu chính là các vị lãnh đạo khác tham gia hội nghị liên tịch căn bản không ai đứng ra nói giúp cho một người là bí thư ủy ban tư pháp như hắn.
Tình cảnh như vậy làm cho Lỗ Kính Tu cảm thấy rất khó xử, hắn nổi giận đỏ mặt tía tai, căn bản khó thể xuống đài. Nhưng dù hắn có đầy oán niệm với Chân Hồng Lỗi, dù đối phương không tuân theo quy củ, phóng đãng ngang ngạch, không phục thùng thượng cấp nhưng hắn không thể không thừa nhận mình chẳng làm gì được đối phương. Thậm chí hắn mơ hồ nghe người bên dưới nghị luận, nói là nếu so sánh với vị bí thư ủy ban tư pháp tiền nhiệm, chính mình căn bản là làm mất đi uy tín, chỉ là kẻ phá hoại.
Lỗ Kính Tu căn bản cực kỳ tức giận với những lời nói không chịu trách nhiệm kia, nhưng người ta không nói trước mặt hắn, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lỗ Kính Tu nhìn qua số gọi đến, hắn khẽ nhíu mày. Hắn có chút do dự, sau đó cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ nhiệt tình; - Chào bí thư Lỗ, tôi là Bác Lượng.
Thật ra đối phương không cần giới thiệu thì Lỗ Kính Tu đã biết người gọi điện thoại cho mình là ai, khóe miệng hắn có hơi co giật, hắn khẽ cười nói: - Chào vụ trưởng Lý, lúc này anh gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò không?
- Ha ha ha, bí thư Lỗ, nếu nói cho ra chỉ thị thì tôi không dám, tôi nào dám cho ra chỉ thị với ngài? Tôi chỉ mong ngài hỗ trợ một chút, chuyện cháu tôi cần ngài quan tâm hơn. Nó công tác ở cục công an không ít năm, dù là phương diện năng lực hay lý lịch đều mạnh cả, không có vấn đề gì, chỉ là làm người quá thành thật, mong ngài có thể ra tay giúp đỡ. Nó là cây hạn cần mưa rào, căn bản tràn đầy hy vọng.
Lỗ Kính Tu là người thông minh, vừa nghe được lời nói như vậy trong điện thoại thì gương mặt có hơi đỏ. Lúc này người bạn cũ gọi điện thoại đến, ý nghĩ rõ ràng là muốn hắn lo lắng cho người cháu đang công tác trong tỉnh Nam Giang.
Lỗ Kính Tu căn bản cũng biết người cháu của bạn mình, đối phương căn bản là một người trẻ tuôi công tác chân thành. Khi hắn nghĩ rằng nên cho người này đi về vị trí cao hơn để rèn luyện, cũng cho ra chỉ thị tương ứng, thế nhưng vì ngày sau tất cả vẫn yên ổn, giống như hắn vừa đánh rắm, tất cả chỉ nổ một tiếng rồi lặng yên không tiếng động, kết quả cuối cùng là dậm chân tại chỗ.
Dù danh sách đề bạt của cục công an lần này còn chưa được xác định thế nhưng Lỗ Kính Tu cũng hiểu rõ ràng, có lẽ người bạn mình đã biết kết quả đề bạt lần này. Lúc này đối phương gọi điện thoại cho mình, rõ ràng muốn mình giúp đỡ một chút.
Nói thật thì Lỗ Kính Tu căn bản muốn giúp đỡ người bạn mình, nhưng gương mặt đen nhẻm của Chân Hồng Lỗi làm cho hắn đụng việc và cảm thấy cực kỳ khó khăn. Chỉ cần là chỉ thị của mình thì sẽ không thực hiện, đây chính là một câu nói mà Lỗ Kính Tu đã nghe được. Khi nghe được câu nói này thì Lỗ Kính Tu thiếu chút nữa đập nát bàn làm việc của mình.
Nhưng mình đập nát bàn làm việc thì như thế nào? Người ta căn bản không xem mình ra gì, mình tức giận cũng chỉ không không mà thôi. Hắn cũng đi tìm phó bí thư Diêu Trung Tắc để phản ánh tính cách không chịu nghe lời của Chân Hồng Lỗi, nhưng Diêu Trung Tắc như một ông lão đầy kinh nghiệm, liên tục giảng dạy cho hắn một đống đạo lý quan trường.
Tất nhiên trước tiên Diêu Trung Tắc đã phê bình Chân Hồng Lỗi, lại nói đồng chí này cái gì cũng tốt nhưng phương diện ăn nói căn bản không chú ý, như vậy sao có thể là lãnh đạo? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bí thư Lỗ từ bên trên đi xuống nhận công tác, tất nhiên sẽ có một ý chí bao dung mạnh mẽ, sẽ không thèm tính toán chi li; nhìn từ phương diện khách quan thì thành tích của cục công an tỉnh trong những năm qua là quá rõ ràng, hy vọng bí thư Lỗ có thể nhìn vào đại cục để đẩy mạnh công tác đoàn kết trong đơn vị, làm cho khối tư pháp bền như sắt thép.
Mặc dù Diêu Trung Tắc nói rất hay rất có ý nghĩa thế nhưng suy xét cẩn thận thì thấy mùi vị không hay. Cái gì gọi là chú trọng đại cục, cố gắng đoàn kết ban ngành? Rõ ràng nói anh là ngọn nguồn mất đoàn kết; cái gì là ý chí bao dung mạnh mẽ? Nhất định nói anh tư tưởng quá hẹp, thế cho nên mới dựng thành cục diện bị động hôm nay.
Dù Lỗ Kính Tu có tâm tư muốn cứng miệng với Diêu Trung Tắc, nhưng nụ cười nhàn nhạt của bí thư Diêu làm cho hắn nhanh chóng lui về. Diêu Trung Tắc là lãnh đạo, nếu như mình tranh cãi với người này, chỉ sợ sẽ bị mắng làm việc không đúng nguyên tắc, kẻ cuối cùng bị hảo tổn nhiều nhất chính là mình.
Lỗ Kính Tu luôn miệng đảm bảo sẽ xử lý tốt lời nhắn nhủ của bạn hiền, sau đó hắn mới buông điện thoại xuống, nhưng trong đầu lúc này lại cực kỳ u sầu. Hắn đã nói rõ sẽ giúp đỡ, nếu sự việc không thành, thể diện của hắn sẽ ném đi đâu? Chân Hồng Lỗi chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, chẳng lẽ đến cuối cùng không còn cách nào khác, phải điều cháu của bạn mình đến công tác trong văn phòng ủy ban tư pháp sao?
Một khi như vậy thì đối phương sẽ mang lòng cảm kích, nói gì nghe nấy, nhưng cũng vì vậy mà hắn cũng rất mất mặt. Nếu như Chân Hồng Lỗi tiến lên ngáng chân, nói đồng chí này là trọng điểm bồi dưỡng của cục công an tỉnh, không thể ném ra ngoài, chết sống không chịu thả ra thì căn bản muốn điều động cũng không dễ dàng gì.
- Cốc cốc cốc. tiếng gõ cửa truyền vào, Lỗ Kính Tu đang rất bực bội dùng giọng vô lực nói một câu mời vào. Hắn biết rõ bây giờ đến đây chủ yếu là thuộc hạ của mình, hắn không hy vọng thuộc hạ cũng thấy được trạng thái cau mày ủ dột của mình.
Vì vậy khi người bên ngoài tiến vào thì Lỗ Kính Tu nhanh chóng thay đổi gương mặt cực kỳ nghiêm túc và chăm chú. Người đi đầu là thư ký của hắn, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, sau lưng thư ký chính là phó bí thư ủy ban tư pháp Phùng Thường Quốc.
Lúc đầu Lỗ Kính Tu cũng rất hâm mộ phó bí thư Phùng Thường Quốc, nhưng sau khi biết người này là tâm phúc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đối phương như cây gai, thế nên cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Vựa theo ý nghĩ của Lỗ Kính Liên, sau khi đi vào Nam Giang thì hắn nên làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân, nhưng hắn là người tâm cao khí ngạo, sao hắn có thể cúi đầu với một người là vãn bối của mình được?
Sau khi đi vào Nam Giang thì Lỗ Kính Tu căn bản chỉ mọt lần gặp mặt Vương Tử Quân, mời Vương Tử Quân về nhà dùng cơm tối, sau đó cũng không có kết giao gì khác. Hơn nữa trong cơ quan ủy ban tư pháp, hắn luôn bỏ ra tất cả thủ đoạn để loại bỏ tất cả những ảnh hưởng của Vương Tử Quân còn sót lại.
Tuy không phục nhưng Lỗ Kính Tu cũng phải công nhận Vương Tử Quân là nhân vật lớn, đối phương đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp trong nửa năm mà đã để lại dấu ấn sâu sắc của mình.
- Chào bí thư Phùng, mời anh ngồi. Phùng Thường Quốc lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc rồi ném cho Phùng Thường Quốc.
Phùng Thường Quốc không khách khí ngồi xuống ghế sa lông, sau đó hắn khẽ nói: - Bí thư Lỗ, có lẽ ngài cũng biết lần này trưởng phòng Vương tiến lên làm ủy viên dự khuyết trung ương đảng, thật sự đây là tin tức tốt, tôi vừa nghe tin thì chạy ngay đến đây.
Lỗ Kính Tu căn bản còn sớm biết về tin tức này nhanh hơn cả Phùng Thường Quốc, mới sáng sớm thì Lỗ Kính Liên đã gọi điện thoại đến nói tin tức này, yêu cầu Lỗ Kính Tu nhân cơ hội để chúc mừng Vương Tử Quân một phen. Một tin tức như vậy làm cho tất cả tâm tình tốt đẹp buổi sáng của Lỗ Kính Tu nhanh chóng bị đánh tan. Dù Vương Tử Quân phát triển cao độ căn bản là tốt mà không xấu với hắn, thế nhưng hắn phải cúi đầu với một vãn bối, điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Thế cho nên Lỗ Kính Tu mãi luôn do dự, hơn nữa vừa rồi cục trưởng Lý gọi điện thoại đến làm cho hắn bị chi phối, thế nên đã sớm quên tin tức về Vương Tử Quân. Bây giờ không ngờ Phùng Thường Quốc nhận được tin tức đã điên khùng chạy đến báo cáo với mình.
Xem ra Phùng Thường Quốc căn bản là quá trung thành tận tâm với Vương Tử Quân, căn bản không bao giờ cùng một lòng với mình. Không phải hắn không là người bao dung độ lượng, nhưng anh nghĩ mà xem, một người căn bản nhớ mãi không quên với lãnh đạo cũ, luôn mang ơn với đối phương, như vậy sao toàn tâm toàn ý phục vụ hắn được?
Lỗ Kính Tu thầm cảm thấy thất vọng, hắn căn bản có thêm vài phần phản cảm với Phùng Thường Quốc, nhưng hắn vẫn nở nụ cười vui vẻ nói: - Tôi cũng có nghe qua tin tức này, trưởng phòng Vương có năng lực và thành tích công tác quá rõ ràng, anh ấy được tuyến trên coi trọng thì cũng là mục đích chung, căn bản quá hợp tình hợp lý.
Phùng Thường Quốc nhìn vẻ mặt bất động của Lỗ Kính Tu, hắn thầm lắc đầu. Lúc này hắn thật sự thất vọng với Lỗ Kính Tu, hắn tìm đến đây chủ yếu là muốn giúp đỡ Lỗ Kính Tu làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân, không ngờ lời nói nhiệt tình của mình lại rơi vào hồ nước lạnh băng của đối phương.
Phùng Thường Quốc có chút khinh thường vì tình huống Lỗ Kính Tu tự cho rằng mình thanh cao thế nhưng biểu hiện ra vẫn dùng giọng uyển chuyển nói: - Bí thư Lỗ, ngài mới đến nhận công tác ở tỉnh Nam Giang, chờ thêm chút thời gian nữa ngài nhất định sẽ vượt lên mạnh mẽ như bí thư Vương.
Lỗ Kính Tu nghe lời nói của Phùng Thường Quốc, nói mình cũng giống như Vương Tử Quân, thế là trong mắt chợt lóe lên hàn quang. Thầm nghĩ Phùng Thường Quốc anh không phải nói tôi không bằng Vương Tử Quân sao? Lúc này hắn bị đối phương so sánh với một vãn bối, thế là trong lòng càng không thoải mái.
Cho dù Lỗ Kính Tu lúc này nén giận cũng không thể làm gì được Phùng Thường Quốc, thế nên sau khi hít vào một hơi thật sâu thì căn bản chủ động nói sang chuyện khác: - Bí thư Phùng, anh đến vừa đúng lúc, tôi có chuyên cần thương lượng với anh. Sau khi tôi đến ủy ban tư pháp thì phát hiện có nhiều khiếm khuyết ở phương diện dự trữ nhân tài, tôi cảm thấy nên kịp thời bổ sung lỗ hổng này.
Phùng Thường Quốc căn bản công tác ở đơn vị nhiều năm, cũng hiểu tình hình công tác của đơn vị cấp tỉnh, bây giờ đội ngũ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản là điều phối rất đầy đủ, căn bản khó thể nhét người vào. Nếu như hắn muốn đề bạt, nếu nhân tài bên người quá đông thì cần gì phải lấy người từ ao đắp lên bờ? Thế cho nên hắn mới nói đến điều này, chỉ có thể lấy cớ như vậy mới xong được.
Mặc dù Lỗ Kính Tu căn bản là không thoải mái nhưng dù sao cũng là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, nếu khi công tác mà không chịu bảo trì nhất trí trong hành động với lãnh đạo đứng đầu, căn bản sẽ là một biểu hiện không trưởng thành chính trị. Hơn nữa Lỗ Kính Tu là cây lớn rễ sâu, căn bản có quan hệ mật thiết với nhiều quan viên ở thủ đô, đây là chuyện mà hầu như người nào cũng biết, chính mình cần gì phải gây phiền toái? Vì vậy Phùng Thường Quốc nở nụ cười phụ họa nói: - Bí thư Lỗ, ngài xem cần điều người đến phương diện nào?
- Tôi cũng không thể nóng đầu là cho ra quyết sách được, chúng ta cần phải thương lượng với nhau về việc điều động từ phương diện nào mới được. Lỗ Kính Tu khoát tay áo rồi nói tiếp: - Tôi nghe nói gần đây ban tuyên truyền của cục công an tỉnh căn bản là công tác rất tốt, có một tiểu tử gần đây cho ra nhiều bài viết hay, tôi cảm thấy ý tưởng là rất mới, hơn nữa tư tưởng lại khá sâu sắc.
Lỗ Kính Tu không nói gì thêm nhưng Phùng Thường Quốc xem như đã nghe rõ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ về chuyện khác, đó là vài ngày hôm trước có người quen trong cục công an nói cho hắn biết về điều này, có lẽ nhân vật chính của những bài viết là tiểu tử kia.
Lâm Trạch Viễn khẽ gật đầu, sau khi cho Vương Tử Quân ngồi xuống thì cũn không nói nhiều về chuyện công tác, chủ yếu tiến hành gõ đầu. Nội dung chủ yếu của Lâm Trạch Viễn với Vương Tử Quân là làm việc không nên quá kiêu ngạo, cố gắng đổi mới công tác.
Lời nói này có ý nghĩ bình thường, cũng giống như có chút gì đó không đúng làm cho Vương Tử Quân có chút buồn bực. Nhưng hắn dù có buồn bực thì vẫn phải rửa tai lắng nghe.
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Lâm Trạch Viễn thì Vương Tử Quân thầm nghĩ, chú Lâm làm sao vậy? Không phải lên quan cao thì tính tình biến đổi đấy chứ?
...
Lỗ Kính Tu ngồi trong phòng làm việc của mình, vẻ mặt cực kỳ âm trầm và lạnh lẽo, gương mặt lạnh lẽo của hắn không khỏi làm cho gian phòng có thêm vài phần lạnh tanh.
Khi đi vào tỉnh Nam Giang thì Lỗ Kính Tu căn bản là thỏa thuê mãn nguyện, tràn đầy tin tưởng. Hắn thấy với trình độ của mình nhất định dễ dàng làm bí thư ủy ban tư pháp, thoải mái công tác. Vì vậy hắn căn bản mất kiên nhẫn với lời dặn dò cố ý làm thân cận mối quan hệ với Vương Tử Quân của anh mình. Hắn cảm thấy mình là người có kiến thức rộng rãi, năng lực mạnh mẽ, lại công tác ở thủ đô nhiều năm, khống chế khối ủy ban tư pháp của tỉnh Nam Giang chắc chắn không có gì đáng nói.
Nhưng Lỗ Kính Tu tuyệt đối không ngờ sau khi đi vào Nam Giang thì hắn đã bị người ta cho một gậy vào đầu. Vốn là một khối công tác làm cho người ta thoải mái điều khiển thế nhưng không ngờ lại khó chơi như vậy. Chưa nói đến phương diện phó bí thư Diêu Trung Tắc chủ quản khối tư pháp có một số việc không ủng hộ mình, ngược lại còn chọc phá, đồng thời các vị lãnh đạo các khối công tác công an - kiểm sát - tòa án - tư pháp ở bên dưới cũng bằng mặt không bằng lòng, làm cho hắn liên tục đau đầu nhức óc.
Đặc biệt là cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi, tuy biểu hiện không có vấn đề thế nhưng nói một đằng làm một nẻo, khốn nổi Lỗ Kính Tu chỉ có tức tối trong lòng nhưng không làm gì hơn được.
Lỗ Kính Tu vì muốn quán triệt quyền uy của mình mà quyết định ra tay với cục công an tỉnh, vì thế khi mở hội nghị liên tịch thì nghiêm khắc phê bình công tác của cục công an tỉnh. Không ngờ Chân Hồng Lỗi căn bản không nhận lời phê bình của hắn, ngược lại còn dùng giọng hào hùng phản kích lại lời nói của hắn. Càng khó chịu chính là các vị lãnh đạo khác tham gia hội nghị liên tịch căn bản không ai đứng ra nói giúp cho một người là bí thư ủy ban tư pháp như hắn.
Tình cảnh như vậy làm cho Lỗ Kính Tu cảm thấy rất khó xử, hắn nổi giận đỏ mặt tía tai, căn bản khó thể xuống đài. Nhưng dù hắn có đầy oán niệm với Chân Hồng Lỗi, dù đối phương không tuân theo quy củ, phóng đãng ngang ngạch, không phục thùng thượng cấp nhưng hắn không thể không thừa nhận mình chẳng làm gì được đối phương. Thậm chí hắn mơ hồ nghe người bên dưới nghị luận, nói là nếu so sánh với vị bí thư ủy ban tư pháp tiền nhiệm, chính mình căn bản là làm mất đi uy tín, chỉ là kẻ phá hoại.
Lỗ Kính Tu căn bản cực kỳ tức giận với những lời nói không chịu trách nhiệm kia, nhưng người ta không nói trước mặt hắn, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lỗ Kính Tu nhìn qua số gọi đến, hắn khẽ nhíu mày. Hắn có chút do dự, sau đó cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ nhiệt tình; - Chào bí thư Lỗ, tôi là Bác Lượng.
Thật ra đối phương không cần giới thiệu thì Lỗ Kính Tu đã biết người gọi điện thoại cho mình là ai, khóe miệng hắn có hơi co giật, hắn khẽ cười nói: - Chào vụ trưởng Lý, lúc này anh gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò không?
- Ha ha ha, bí thư Lỗ, nếu nói cho ra chỉ thị thì tôi không dám, tôi nào dám cho ra chỉ thị với ngài? Tôi chỉ mong ngài hỗ trợ một chút, chuyện cháu tôi cần ngài quan tâm hơn. Nó công tác ở cục công an không ít năm, dù là phương diện năng lực hay lý lịch đều mạnh cả, không có vấn đề gì, chỉ là làm người quá thành thật, mong ngài có thể ra tay giúp đỡ. Nó là cây hạn cần mưa rào, căn bản tràn đầy hy vọng.
Lỗ Kính Tu là người thông minh, vừa nghe được lời nói như vậy trong điện thoại thì gương mặt có hơi đỏ. Lúc này người bạn cũ gọi điện thoại đến, ý nghĩ rõ ràng là muốn hắn lo lắng cho người cháu đang công tác trong tỉnh Nam Giang.
Lỗ Kính Tu căn bản cũng biết người cháu của bạn mình, đối phương căn bản là một người trẻ tuôi công tác chân thành. Khi hắn nghĩ rằng nên cho người này đi về vị trí cao hơn để rèn luyện, cũng cho ra chỉ thị tương ứng, thế nhưng vì ngày sau tất cả vẫn yên ổn, giống như hắn vừa đánh rắm, tất cả chỉ nổ một tiếng rồi lặng yên không tiếng động, kết quả cuối cùng là dậm chân tại chỗ.
Dù danh sách đề bạt của cục công an lần này còn chưa được xác định thế nhưng Lỗ Kính Tu cũng hiểu rõ ràng, có lẽ người bạn mình đã biết kết quả đề bạt lần này. Lúc này đối phương gọi điện thoại cho mình, rõ ràng muốn mình giúp đỡ một chút.
Nói thật thì Lỗ Kính Tu căn bản muốn giúp đỡ người bạn mình, nhưng gương mặt đen nhẻm của Chân Hồng Lỗi làm cho hắn đụng việc và cảm thấy cực kỳ khó khăn. Chỉ cần là chỉ thị của mình thì sẽ không thực hiện, đây chính là một câu nói mà Lỗ Kính Tu đã nghe được. Khi nghe được câu nói này thì Lỗ Kính Tu thiếu chút nữa đập nát bàn làm việc của mình.
Nhưng mình đập nát bàn làm việc thì như thế nào? Người ta căn bản không xem mình ra gì, mình tức giận cũng chỉ không không mà thôi. Hắn cũng đi tìm phó bí thư Diêu Trung Tắc để phản ánh tính cách không chịu nghe lời của Chân Hồng Lỗi, nhưng Diêu Trung Tắc như một ông lão đầy kinh nghiệm, liên tục giảng dạy cho hắn một đống đạo lý quan trường.
Tất nhiên trước tiên Diêu Trung Tắc đã phê bình Chân Hồng Lỗi, lại nói đồng chí này cái gì cũng tốt nhưng phương diện ăn nói căn bản không chú ý, như vậy sao có thể là lãnh đạo? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bí thư Lỗ từ bên trên đi xuống nhận công tác, tất nhiên sẽ có một ý chí bao dung mạnh mẽ, sẽ không thèm tính toán chi li; nhìn từ phương diện khách quan thì thành tích của cục công an tỉnh trong những năm qua là quá rõ ràng, hy vọng bí thư Lỗ có thể nhìn vào đại cục để đẩy mạnh công tác đoàn kết trong đơn vị, làm cho khối tư pháp bền như sắt thép.
Mặc dù Diêu Trung Tắc nói rất hay rất có ý nghĩa thế nhưng suy xét cẩn thận thì thấy mùi vị không hay. Cái gì gọi là chú trọng đại cục, cố gắng đoàn kết ban ngành? Rõ ràng nói anh là ngọn nguồn mất đoàn kết; cái gì là ý chí bao dung mạnh mẽ? Nhất định nói anh tư tưởng quá hẹp, thế cho nên mới dựng thành cục diện bị động hôm nay.
Dù Lỗ Kính Tu có tâm tư muốn cứng miệng với Diêu Trung Tắc, nhưng nụ cười nhàn nhạt của bí thư Diêu làm cho hắn nhanh chóng lui về. Diêu Trung Tắc là lãnh đạo, nếu như mình tranh cãi với người này, chỉ sợ sẽ bị mắng làm việc không đúng nguyên tắc, kẻ cuối cùng bị hảo tổn nhiều nhất chính là mình.
Lỗ Kính Tu luôn miệng đảm bảo sẽ xử lý tốt lời nhắn nhủ của bạn hiền, sau đó hắn mới buông điện thoại xuống, nhưng trong đầu lúc này lại cực kỳ u sầu. Hắn đã nói rõ sẽ giúp đỡ, nếu sự việc không thành, thể diện của hắn sẽ ném đi đâu? Chân Hồng Lỗi chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, chẳng lẽ đến cuối cùng không còn cách nào khác, phải điều cháu của bạn mình đến công tác trong văn phòng ủy ban tư pháp sao?
Một khi như vậy thì đối phương sẽ mang lòng cảm kích, nói gì nghe nấy, nhưng cũng vì vậy mà hắn cũng rất mất mặt. Nếu như Chân Hồng Lỗi tiến lên ngáng chân, nói đồng chí này là trọng điểm bồi dưỡng của cục công an tỉnh, không thể ném ra ngoài, chết sống không chịu thả ra thì căn bản muốn điều động cũng không dễ dàng gì.
- Cốc cốc cốc. tiếng gõ cửa truyền vào, Lỗ Kính Tu đang rất bực bội dùng giọng vô lực nói một câu mời vào. Hắn biết rõ bây giờ đến đây chủ yếu là thuộc hạ của mình, hắn không hy vọng thuộc hạ cũng thấy được trạng thái cau mày ủ dột của mình.
Vì vậy khi người bên ngoài tiến vào thì Lỗ Kính Tu nhanh chóng thay đổi gương mặt cực kỳ nghiêm túc và chăm chú. Người đi đầu là thư ký của hắn, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, sau lưng thư ký chính là phó bí thư ủy ban tư pháp Phùng Thường Quốc.
Lúc đầu Lỗ Kính Tu cũng rất hâm mộ phó bí thư Phùng Thường Quốc, nhưng sau khi biết người này là tâm phúc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đối phương như cây gai, thế nên cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Vựa theo ý nghĩ của Lỗ Kính Liên, sau khi đi vào Nam Giang thì hắn nên làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân, nhưng hắn là người tâm cao khí ngạo, sao hắn có thể cúi đầu với một người là vãn bối của mình được?
Sau khi đi vào Nam Giang thì Lỗ Kính Tu căn bản chỉ mọt lần gặp mặt Vương Tử Quân, mời Vương Tử Quân về nhà dùng cơm tối, sau đó cũng không có kết giao gì khác. Hơn nữa trong cơ quan ủy ban tư pháp, hắn luôn bỏ ra tất cả thủ đoạn để loại bỏ tất cả những ảnh hưởng của Vương Tử Quân còn sót lại.
Tuy không phục nhưng Lỗ Kính Tu cũng phải công nhận Vương Tử Quân là nhân vật lớn, đối phương đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp trong nửa năm mà đã để lại dấu ấn sâu sắc của mình.
- Chào bí thư Phùng, mời anh ngồi. Phùng Thường Quốc lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc rồi ném cho Phùng Thường Quốc.
Phùng Thường Quốc không khách khí ngồi xuống ghế sa lông, sau đó hắn khẽ nói: - Bí thư Lỗ, có lẽ ngài cũng biết lần này trưởng phòng Vương tiến lên làm ủy viên dự khuyết trung ương đảng, thật sự đây là tin tức tốt, tôi vừa nghe tin thì chạy ngay đến đây.
Lỗ Kính Tu căn bản còn sớm biết về tin tức này nhanh hơn cả Phùng Thường Quốc, mới sáng sớm thì Lỗ Kính Liên đã gọi điện thoại đến nói tin tức này, yêu cầu Lỗ Kính Tu nhân cơ hội để chúc mừng Vương Tử Quân một phen. Một tin tức như vậy làm cho tất cả tâm tình tốt đẹp buổi sáng của Lỗ Kính Tu nhanh chóng bị đánh tan. Dù Vương Tử Quân phát triển cao độ căn bản là tốt mà không xấu với hắn, thế nhưng hắn phải cúi đầu với một vãn bối, điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Thế cho nên Lỗ Kính Tu mãi luôn do dự, hơn nữa vừa rồi cục trưởng Lý gọi điện thoại đến làm cho hắn bị chi phối, thế nên đã sớm quên tin tức về Vương Tử Quân. Bây giờ không ngờ Phùng Thường Quốc nhận được tin tức đã điên khùng chạy đến báo cáo với mình.
Xem ra Phùng Thường Quốc căn bản là quá trung thành tận tâm với Vương Tử Quân, căn bản không bao giờ cùng một lòng với mình. Không phải hắn không là người bao dung độ lượng, nhưng anh nghĩ mà xem, một người căn bản nhớ mãi không quên với lãnh đạo cũ, luôn mang ơn với đối phương, như vậy sao toàn tâm toàn ý phục vụ hắn được?
Lỗ Kính Tu thầm cảm thấy thất vọng, hắn căn bản có thêm vài phần phản cảm với Phùng Thường Quốc, nhưng hắn vẫn nở nụ cười vui vẻ nói: - Tôi cũng có nghe qua tin tức này, trưởng phòng Vương có năng lực và thành tích công tác quá rõ ràng, anh ấy được tuyến trên coi trọng thì cũng là mục đích chung, căn bản quá hợp tình hợp lý.
Phùng Thường Quốc nhìn vẻ mặt bất động của Lỗ Kính Tu, hắn thầm lắc đầu. Lúc này hắn thật sự thất vọng với Lỗ Kính Tu, hắn tìm đến đây chủ yếu là muốn giúp đỡ Lỗ Kính Tu làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân, không ngờ lời nói nhiệt tình của mình lại rơi vào hồ nước lạnh băng của đối phương.
Phùng Thường Quốc có chút khinh thường vì tình huống Lỗ Kính Tu tự cho rằng mình thanh cao thế nhưng biểu hiện ra vẫn dùng giọng uyển chuyển nói: - Bí thư Lỗ, ngài mới đến nhận công tác ở tỉnh Nam Giang, chờ thêm chút thời gian nữa ngài nhất định sẽ vượt lên mạnh mẽ như bí thư Vương.
Lỗ Kính Tu nghe lời nói của Phùng Thường Quốc, nói mình cũng giống như Vương Tử Quân, thế là trong mắt chợt lóe lên hàn quang. Thầm nghĩ Phùng Thường Quốc anh không phải nói tôi không bằng Vương Tử Quân sao? Lúc này hắn bị đối phương so sánh với một vãn bối, thế là trong lòng càng không thoải mái.
Cho dù Lỗ Kính Tu lúc này nén giận cũng không thể làm gì được Phùng Thường Quốc, thế nên sau khi hít vào một hơi thật sâu thì căn bản chủ động nói sang chuyện khác: - Bí thư Phùng, anh đến vừa đúng lúc, tôi có chuyên cần thương lượng với anh. Sau khi tôi đến ủy ban tư pháp thì phát hiện có nhiều khiếm khuyết ở phương diện dự trữ nhân tài, tôi cảm thấy nên kịp thời bổ sung lỗ hổng này.
Phùng Thường Quốc căn bản công tác ở đơn vị nhiều năm, cũng hiểu tình hình công tác của đơn vị cấp tỉnh, bây giờ đội ngũ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản là điều phối rất đầy đủ, căn bản khó thể nhét người vào. Nếu như hắn muốn đề bạt, nếu nhân tài bên người quá đông thì cần gì phải lấy người từ ao đắp lên bờ? Thế cho nên hắn mới nói đến điều này, chỉ có thể lấy cớ như vậy mới xong được.
Mặc dù Lỗ Kính Tu căn bản là không thoải mái nhưng dù sao cũng là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, nếu khi công tác mà không chịu bảo trì nhất trí trong hành động với lãnh đạo đứng đầu, căn bản sẽ là một biểu hiện không trưởng thành chính trị. Hơn nữa Lỗ Kính Tu là cây lớn rễ sâu, căn bản có quan hệ mật thiết với nhiều quan viên ở thủ đô, đây là chuyện mà hầu như người nào cũng biết, chính mình cần gì phải gây phiền toái? Vì vậy Phùng Thường Quốc nở nụ cười phụ họa nói: - Bí thư Lỗ, ngài xem cần điều người đến phương diện nào?
- Tôi cũng không thể nóng đầu là cho ra quyết sách được, chúng ta cần phải thương lượng với nhau về việc điều động từ phương diện nào mới được. Lỗ Kính Tu khoát tay áo rồi nói tiếp: - Tôi nghe nói gần đây ban tuyên truyền của cục công an tỉnh căn bản là công tác rất tốt, có một tiểu tử gần đây cho ra nhiều bài viết hay, tôi cảm thấy ý tưởng là rất mới, hơn nữa tư tưởng lại khá sâu sắc.
Lỗ Kính Tu không nói gì thêm nhưng Phùng Thường Quốc xem như đã nghe rõ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ về chuyện khác, đó là vài ngày hôm trước có người quen trong cục công an nói cho hắn biết về điều này, có lẽ nhân vật chính của những bài viết là tiểu tử kia.
/1843
|