Trên chiếc xe jeep thật sự quá chen chúc, Vương Tử Quân đáng lý ra phải ngồi ra phía trước, chưa nói đến chuyện ngồi một mình, tầm mắt cũng thoáng đạt hơn. Các vị lãnh đạo trong huyện Hồng Bắc đều có một thói quen, đó là thích ngồi ở vị trí tay lái phụ, giống như ngồi như vậy thì tất cả sẽ nằm trong phạm vi khống chế. Nhưng Vương Tử Quân lại không thích ngồi như vậy, hắn thích ngồi phía sau hơn, như vậy sẽ có chút ẩn giấu, có thể yên lặng suy nghĩ, cũng có thể nhắm mắt dưỡng thần.
Vì vậy mà đám cán bộ xã thấy Tiểu Tào chạy xe đến, vì không thấy rõ Vương Tử Quân có ở trong xe hay không, tất cả đều có một động tác vô thức: Nhường đường sang một bên, cung kính chờ xe jeep đi qua. Mỗi lần như vậy thì Tiểu Tào cũng sinh ra cảm giác ngứa ngáy, một cảm giác được tôn trọng bùng lên, dù có vài phần là cáo mượn oai hùm nhưng cũng thật sự rất tốt.
- Ha ha ha, bí thư Vương đại giá quang lâm, thật sự không thể đón tiếp từ xa.
Hồng Kiến Quốc dùng giọng ngoài cười trong không vươn hai tay ra nghênh đón khi Vương Tử Quân bước xuống xe, giọng điệu có vẻ rất nhiệt tình.
Khi thấy Hồng Kiến Quốc vui vẻ đắc ý như vậy thì trong lòng đám cán bộ xã Tây Hà Tử chợt bùng lên cảm giác khó chịu, dù là Triệu Liên Sinh thì vẻ mặ cũng sưng lên. Dù hắn có ý kiến với Vương Tử Quân, nhưng hắn vẫn rất không thoải mái với hành vi cướp chuyện tốt của người khác như đám người thị trấn huyện thành.
Vương Tử Quân duỗi hai tay ra bắt tay Hồng Kiến Quốc, hắn khẽ gật đầu nói:
- Chào chủ tịch Hồng.
Bốn tay bắt chặt, rất có cảm giác bạn bè lâu ngày gặp lại, nhưng lúc này dù là phía xã Tây Hà Tử hay thị trấn huyện thành thì đều giống như không vui khi được gặp lại.
- Bí thư Vương, anh xem chúng tôi đã chuẩn bị thế nào kìa? Hoan nghênh mọi người chỉ điểm.
Hồng Kiến Quốc cười ha ha với Vương Tử Quân, sau đó lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân nhìn tình huống chiêng trống vang trời, người người tấp nập thì trong lòng chỉ có bốn chữ: "Hao tiền tốn của", nhưng vào trường hợp này thì những lời như vậy cũng không thể nói ra, dù là thế nào thì hắn cũng ở trong thể chế, cũng là một bí thư đảng ủy xã, những lời nói không có lợi cho đoàn kết thì cũng biết không nên nói, chút quy củ này hắn hiểu rất rõ. Nhưng nghĩ một đằng làm một nẻo để khích lệ Hồng Kiến Quốc cũng không phải là bản tính của hắn, thế là hắn cân nhắc một chút, sau đó dùng giọng lời ít ý nhiều nói:
- Tốt!
- Tôi cảm thấy rất tốt, nếu huyện đã giao trách nhiệm này cho thị trấn huyện thành chúng tôi, như vậy là tín nhiệm chúng tôi, dù có bề bộn mệt mỏi thì chúng tôi vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này ở trạng thái tốt nhất, không thể nào để cho huyện ủy chính quyền mất mặt được.
Hồng Kiến Quốc nói đến đây thì chợt vô tình cố ý cường điệu:
- Tất nhiên cũng không thể để cho bí thư Vương mất mặt, dù sao anh cũng là người kéo hạng mục này về.
Khoảnh khắc này đã có người hận không thể tiến lên đạp cho tên khốn Hồng Kiến Quốc này vài cái, rõ ràng là tự vạch áo cho người xem lưng, biết rõ có mặt đám cán bộ công nhân viên chức của xã Tây Hà Tử ở đây, thế nhưng vẫn cứ đâm thọc vào nổi đau của bí thư Vương, đây không phải là được tiện nghi còn khoe mẽ, rõ ràng xát muối vào vết thương của người ta sao? Lúc này nhìn vẻ mặt đắc ý vì thắng lợi của Hồng Kiến Quốc, vẻ mặt đám cán bộ xã Tây Hà Tử đều rất khó coi.
Nhưng lúc này trên mặt Vương Tử Quân vẫn là nụ cười nhàn nhạt, giống như sự việc này không có liên quan đến mình.
- Đa tạ chủ tịch Hồng đã suy nghĩ cho tôi, tôi cũng chúc cho thị trấn huyện thành có thể ký kết thành công tốt đẹp.
- Ha ha ha, đa tạ những lời may mắn của bí thư Vương, tôi tin hạng mục này dưới sự chú ý của các cấp lãnh đạo sẽ được ký kết thuận lợi. Đúng rồi, bí thư Vương, đã quên báo cáo với anh, trong huyện đã quyết định do tôi ký kết hạng mục này.
Hồng Kiến Quốc tuy nói là báo cáo nhưng bộ dạng việc nhân đức không nhường ai nào có chút khiêm tốn? Cũng may Vương Tử Quân đã sớm có tính toán, tất nhiên sẽ không quan tâm đến loại tiểu nhân đắc chí này, nhưng gương mặt của đám cán bộ công nhân viên chức xã Tây Hà Tử ở bên cạnh lại tỏ ra hèn mọn.
- Tuýt, tuýt, tuýt!
Những tiếng kèn xe từ xa truyền đến, sau đó là một hàng xe hơi chạy đến như bay. Hồng Kiến Quốc nhìn hàng xe hơi chạy đến mà tinh thần chợt tỉnh táo, hắn lớn tiếng nói về phía Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bí thư Tôn đến, tôi phải đi ra nghênh đón, chút nữa sẽ tiếp tục chuyện trò với anh.
Hồng Kiến Quốc vừa nói vừa tiến về phía bên kia, Vương Tử Quân nhìn một Hồng Kiến Quốc vui vẻ đắc ý mà khóe miệng lộ ra nụ cười đùa cợt.
- Có quái gì mà ghê vậy?
Tả Vận Xương nãy giờ không mở miệng chợt nói ra một câu như vậy, dù không ai biết lão mắng kẻ nào, nhưng đám cán bộ công nhân viên của xã Tây Hà Tử đều hiểu rõ ràng.
- Bí thư Tả, trưa nay tôi mời anh uống rượu.
Tề Á Bân nhìn vào hai mắt Tả Vận Xương rồi cười ha hả nói.
Lúc này những lãnh đạo của huyện ủy và chính quyền đã xuống xe theo đúng thứ tự, đám cán bộ lãnh đạo thị trấn huyện thành cùng đi với bí thư Thân Lan Long và chủ tịch Hồng Kiến Quốc đang nhiệt tình bắt tay với lãnh đạo, cũng cung kính báo cáo với lãnh đạo về tiến độ công trình, hai bên vừa nói chuyện vừa cười phá lên.
Nhìn đám cán bộ thị trấn huyện thành đang cười nói vui vẻ với lãnh đạo mà đám thành viên ban ngành và cán bộ xã Tây Hà Tử cảm thấy khó chịu, đây vốn là vinh dự của bọn họ, không ngờ lại bị đám khốn người thị trấn huyện thành khốn kiếp cướp mất. Tâm tình thế này rất dễ lây nhiễm, thế là cảm giác bị đè nén nhanh chóng biến thành phẫn nộ không dễ nhịn, rõ ràng là có thể nhịn nhưng không thể nhẫn.
Nhưng dù không thể nhẫn thì bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao trước mặt cũng là lãnh đạo huyện, bọn họ không đắc tội được.
- Chủ tịch Triệu, anh xem bây giờ tôi có nên tiến lên chủ động chào hỏi bí thư Tôn không?
Vương Tử Quân chuyển mắt lên người Triệu Liên Sinh rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Triệu Liên Sinh rõ ràng không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi mình như vậy, thế là hắn có chút trầm ngâm rồi thản nhiên nói:
- Nên.
- Được, vậy tôi đi qua bên kia một chút.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó đi về phía bí thư Tôn Lương Đống.
Tôn Lương Đống đang nói chuyện với bí thư đảng ủy thị trấn huyện thành là Thân Lan Long, nhưng dư quang khóe mắt của lão vẫn quét về phía Vương Tử Quân đang chậm rãi đi đến. Nói thật lòng thì Tôn Lương Đống cũng không tình nguyện gặp Vương Tử Quân vào lúc này, dù sao thì trên sự kiện này, rõ ràng là huyện ủy chính quyền làm không tốt.
Nhưng Tôn Lương Đống là một vị bí thư huyện ủy, lão không thể biểu hiện ra vẻ mặt e ngại trước đám thủ hạ, nếu không thì uy nghiêm của một vị bí thư huyện ủy sẽ không còn gì.
- Bí thư Tôn, chào anh!
Khi thấy Vương Tử Quân lên tiếng chào hỏi thì Tôn Lương Đống có hơi yên tâm hơn, Vương Tử Quân đã từng nổi nóng ở hội nghị kinh tế toàn huyện, bây giờ là thời điểm vui vẻ, lão cũng không muốn thấy tình huống Vương Tử Quân nổi nóng lần nữa.
- Bí thư Tử Quân cũng đến đây đấy à? Tốt, rất tốt.
Tôn Lương Đống ân cần vỗ vai Vương Tử Quân, sau đó lão lớn tiếng nói:
- Bí thư Lan Long, đừng xem thường bí thư Tử Quân còn trẻ, nhưng cậu ấy vào những thời điểm mấu chốt đều cho ra những thành tích kinh người. Huyện ủy rất hài lòng với hai tháng công tác của cậu ấy ở xã Tây Hà Tử, nhưng này bí thư Tử Quân, cậu cũng không nên quá đắc ý, cũng đừng quá kiêu ngạo, cần không ngừng cố gắng, thúc đẩy công tác của xã Tây Hà Tử tiến sang trang mới.
Thân Lan Long đứng yên cười không tiếng động, hắn nhặt được tiện nghi lớn, tất nhiên sẽ không còn gì để nói.
Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Cám ơn bí thư Tôn đã khích lệ, anh nói như vậy cũng làm tôi cảm thấy hổ thẹn. Bí thư Tôn, xã Tây Hà Tử chúng tôi có thể có được thành tích làm anh thỏa mãn, tôi cũng không dám kể công kiêu ngạo, đây chủ yếu là kết quả đồng tâm hiệp lực của tất cả cán bộ xã.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nở nụ cười xấu hổ nói:
- Bí thư Tôn, nên luận công ban thưởng, nếu xã Tây Hà Tử chúng tôi công tác tốt và được huyện ủy hài lòng, như vậy anh xem xã chúng tôi còn thiếu một vị trí phó chủ tịch xã...
Vương Tử Quân nói làm cho Tôn Lương Đống và Thân Lan Long nghe và hiểu, Vương Tử Quân lúc này muốn được tự mình quyết định vị trí phó chủ tịch xã còn thiếu. Nếu là trước kia thì Tôn Lương Đống sẽ có chút lo lắng, nhưng vào trường hợp lúc này, lão hận không thể tiến lên bịt miệng Vương Tử Quân.
Dưới tình huống cấp bách thì Tôn Lương Đống vung tay lên, sau đó dùng giọng cực kỳ dứt khoát nói:
- Đồng chí có công thì huyện ủy chính quyền sẽ không bỏ quên, thế này đi, bí thư Tử Quân, cậu cứ quay về thương lượng một chút, cậu báo lên nhân tuyển cho hội nghị thường ủy chúng tôi thông qua theo đúng trình tự...
Thân Lan Long nhìn những tình huống xảy ra trước mắt mà không khỏi khâm phục tận đáy lòng, vị bí thư trẻ tuổi kia cầm được mà buông cũng được, còn có thể nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích cho mình. Chưa nói đến vấn đề có thể lung lạc được nhânn tâm, hơn nữa còn làm tăng uy tín, thủ đoạn như vậy không thể tính là cao siêu theo kiểu thông thường.
- Bí thư Tôn, anh xem, có lẽ đó là xe của bí thư Hoàng...
Hồng Kiến Quốc rất phản cảm với tình huống Vương Tử Quân tiến lên, lúc này nghe thấy đối phương chỉ nói vài câu đã quyết định được một vị trí phó chủ tịch xã thì càng bức bối. Nhưng hắn tuy bá đạo nhưng cũng không dám nói lời càn quấy với bí thư huyện ủy, đúng lúc tâm thần của hắn không tập trung thì đoàn xe của thị ủy đã phóng đến như bay.
Bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống tất nhiên sẽ không dám chậm trễ với đoàn xe của thị ủy, lão khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó tiên lênh nghênh đón.
Vương Tử Quân nhìn đoàn xe dài mà nở nụ cười càng thêm sáng lạn, hắn thấy kịch hay sắp bắt đầu rồi.
- Bây giờ tôi tuyên bố, nghi thức ký kết hạng mục đầu tư gia công lương thực với tập đoàn Chính Hồng xin chính thức bắt đầu.
Bí thư thị ủy Hoàng Nham Bình đứng trên thảm đỏ ở trên đài chủ tịch, lão dùng ánh mắt uy nghiêm quét qua bốn phía, sau đó lớn tiếng tuyên bố.
Lúc này Hoàng Nham Bình ăn mặc rất chính thức, tây trang đen phối hợp với cà vạt đỏ làm cho con người như trẻ đi cả chục tuổi, gương mặt trước nay luôn nói năng cực kỳ thận trọng cũng đã nở nụ cười rất tươi.
Vào thời đại phát triển kinh tế, không những các quyến cơ sở có áp lực, ngay cả Hoàng Nham Bình là bí thư thị ủy cũng cảm nhận được áp lực như núi lớn đè lên người. Hạng mục hai trăm triệu của tập đoàn Chính Hồng được chứng thực, như vậy sẽ là chiến tích cực lớn với cả huyện Hồng Bắc và thành phố Giang Châu. Dựa vào hạng mục này, sau này Hoàng Nham Bình có đến tỉnh công tác cũng có thể nâng cao đầu và ưỡn ngực.
Hoàng Nham Bình vừa nói xong thì một khúc nhạc được tấu lên dưới đài, đội tấu nhạc này không phải là những nhóm người ở nông thôn, thật sự là một đội nhạc giao hưởng thật sự. Đội nhạc này mặc trang phục trắng, trong lúc tấu nhạc thể hiện tiêu chuẩn rất cao.
Nói ra thì toàn thành phố Giang Châu lúc này cũng không có bao nhiêu đội nhạc giao hưởng, đây thuần túy là công lao của chủ tịch Hồng Kiến Quốc. Vì muốnn làm cho nghi lễ lần này thêm chính thức, Hồng Kiến Quốc tự mình chạy đến thành phố Giang Thị bỏ ra số tiền lớn để mời đội ngũ này về huyện Hồng Bắc.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, Hồng Kiến Quốc lúc này đã thay đổi trang phục giống như nhận được tuyên cáo nghiêm trang của cả thế giới. Bí thư Hoàng nói những lời vừa rồi giống như đặc biệt dành riêng cho hắn, cảm giác một mình độc tôn thật sự quá tuyệt vời, thế là cặp giày da mới tinh trên chân giẫm trên thảm đi về phía trung tâm cũng mạnh mẽ hơn. Lúc này hắn là người được mọi người chú ý, lúc này hắn sẽ là nhân vật gặt hái thành công.
Ánh mắt của bí thư Hoàng, bí thư Tôn, các vị thường ủy đều chuyển lên người Hồng Kiến Quốc, chỉ cần ký kết xong hợp đồng lần này thì các vị lãnh đạo sẽ có ấn tượng sâu sắc với mình.
Tuy chỉ có vài chục bước là lên đài nhưng Hồng Kiến Quốc cảm thấy mỗi bước đều nặng như có ngàn quân, cảm thấy mình giống như không phải tiến lên đài cao, chính là đi trên con đường thông thiên.
Đúng vậy, là một con đường thông thiên.
Chỉ cần bước đi trên con đường này thì Hồng Kiến Quốc mình sẽ đầy danh tiếng, thử hỏi xem còn có ai được cảnh tượng như mình hôm nay? Khi nhắc đến cán bộ trẻ tuổi, không đề cập đến mình thì sẽ còn đề cập đến ai nữa? Vô tình hắn thật sự cảm thấy có chút mê say.
Hồng Kiến Quốc giống như nghe được trong lòng vang lên một tiếng sấm kinh thiên động địa, giống như đột nhiên tiến vào một khoảng trời bao la, bốn phía đầy hoa tươi cỏ lạ. Hắn kích động đi đến chính giữa đài chủ tịch, lúc này trên bàn ở giữa đài chủ tịch là hai phần hợp đồng cực kỳ tinh tế, chỉ cần trên bản hợp đồng này có chữ ký của hắn là tất cả sẽ xong. Hắn chậm rãi đứng lại ở giữa đài chủ tịch, hắn đã thấy các phóng viên của đài truyền hình tỉnh, còn có đài truyền hình thành phố, nhật báo Giang Thị...Coi như tất cả đều đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng.
Giám đốc Triệu ở phía bên kia đài chủ tịch cũng tươi cười đi đến, nếu so với Hồng Kiến Quốc thì lão bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn về phía Hồng Kiến Quốc thì nụ cười lại có chút trào phúng.
Hồng Kiến Quốc thấy người ký kết hợp đồng với mình đang tiến đến thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn rất nhiều, dù thế nào thì những năm nay trong túi quần có tiền sẽ là thần tài, đó chính là những người được chào đón hàng đầu. Hồng Kiến Quốc gần đây đều tự nguyện cúi thấp người ba phần trước các loại thần tài, nếu như không phải hắn đang ý thức áp chế cảm xúc mãnh liệt của mình, sợ rằng sẽ muốn tiến lên ôm vị thần tài kia một cái.
Khi Hồng Kiến Quốc vươn tay ra thì Hồng An Trạch đang ngồi trên đài chủ tịch nhưng ở đằng sau cũng nở nụ cười, nếu nói thật lòng thì Hồng An Trạch cảm thấy thủ đoạn tranh thủ cho con được như ngày hôm nay cũng không quá đẹp đẽ, nhưng khi thấy đứa con có thể đứng trong trường hợp thế này để lộ mặt trước mọi người, lão là một người làm cha, tâm tình thoải mái cũng bùng lên chiếm thượng phong.
Hồng An Trạch có yêu cầu rất hà khắc với con trai của mình, nhưng từ trong lòng thì vừa thấy con trai đã bùng lên hào khí của người làm cha, chỉ cần con mình có thể phát triển tốt thì chính lão cũng sẽ luôn kiêu ngạo đứng thẳng, không có gì có thể làm lão cảm thấy uất ức.
"Kiến Quốc ơi là Kiến Quốc, con lớn lên giống bố như đúc, có thể nói là một khuôn với nhau, con có hiểu được nổi khổ tâm của người làm cha không?"
- Anh Hồng, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước, có được một đứa con tốt như vậy thì thật sự làm người ta ngưỡng mộ.
Tiền Học Bân ngồi ở bên cạnh Hồng An Trạch, lão sao không nhìn ra vẻ đắc ý trong mắt đối phương? Thế là lúc này khẽ lên tiếng thì thầm với Hồng An Trạch.
Hồng An Trạch dù trà trộn trong thể chế không ít năm, bản thân cũng tu dưỡng rất cao, nhưng lúc này dù thế nào thì lão cũng không che giấu được vẻ mặt vui mừng của chính mình. Sau khi nghe được những lời khích lệ của Tiền Học Bân, lão cười cởi mở rồi dùng giọng khiêm tốn nói:
- Bí thư Tiền, anh quá khen ngợi Kiến Quốc rồi, nó còn trẻ, cũng còn chưa thật sự chín chắn.
- Ôi, bí thư Hồng, anh nếu nói như vậy thì tôi cũng mất hứng, Kiến Quốc hai năm qua đã rất cầu tiến, đặc biệt là sau khi trở thành chủ tịch thị trấn huyện thành, đã nhanh chóng tiến vào đúng vị trí. Hơn nữa cán bộ trẻ cũng cần có chút bốc đồng, nếu như thật sự bảo thủ như chúng ta thì còn ý gì nữa?
Tiền Học Bân khẽ vẫy tay rồi phản bác.
Dù biết Tiền Học Bân khen ngợi con mình vì muốn mình vui vẻ, nhưng Hồng An Trạch vẫn thật sự đắc ý, khóe mắt chân mày cũng bùng lên nụ cười sáng lạn. Lão cười ha hả nói:
- Bí thư Tiền, cũng phải nói tiếp, Kiến Quốc có được ngày hôm nay cũng không thể thiếu trợ lực từ một người chú như anh, hôm nay anh có rảnh không, trong nhà còn có một thùng rượu Mao Đài, không bằng hai ta cùng vui vẻ một bữa.
Tiền Học Bân tất nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị như vậy, lão vui vẻ đồng ý với lời mời của Hồng An Trạch. Sau nghi thức ký kết ngày hô nay, lão có thể quét bỏ bao lo lắng những ngày qua, thoải mái hít thở bầu không khí làm cho người ta say mê. Vương Tử Quân chỉ là một dòng suối nhỏ nhìn thấy đáy, sao có thể chơi đùa được với một nhánh sông lớn? Đúng là đáng chê cười.
Vì vậy mà đám cán bộ xã thấy Tiểu Tào chạy xe đến, vì không thấy rõ Vương Tử Quân có ở trong xe hay không, tất cả đều có một động tác vô thức: Nhường đường sang một bên, cung kính chờ xe jeep đi qua. Mỗi lần như vậy thì Tiểu Tào cũng sinh ra cảm giác ngứa ngáy, một cảm giác được tôn trọng bùng lên, dù có vài phần là cáo mượn oai hùm nhưng cũng thật sự rất tốt.
- Ha ha ha, bí thư Vương đại giá quang lâm, thật sự không thể đón tiếp từ xa.
Hồng Kiến Quốc dùng giọng ngoài cười trong không vươn hai tay ra nghênh đón khi Vương Tử Quân bước xuống xe, giọng điệu có vẻ rất nhiệt tình.
Khi thấy Hồng Kiến Quốc vui vẻ đắc ý như vậy thì trong lòng đám cán bộ xã Tây Hà Tử chợt bùng lên cảm giác khó chịu, dù là Triệu Liên Sinh thì vẻ mặ cũng sưng lên. Dù hắn có ý kiến với Vương Tử Quân, nhưng hắn vẫn rất không thoải mái với hành vi cướp chuyện tốt của người khác như đám người thị trấn huyện thành.
Vương Tử Quân duỗi hai tay ra bắt tay Hồng Kiến Quốc, hắn khẽ gật đầu nói:
- Chào chủ tịch Hồng.
Bốn tay bắt chặt, rất có cảm giác bạn bè lâu ngày gặp lại, nhưng lúc này dù là phía xã Tây Hà Tử hay thị trấn huyện thành thì đều giống như không vui khi được gặp lại.
- Bí thư Vương, anh xem chúng tôi đã chuẩn bị thế nào kìa? Hoan nghênh mọi người chỉ điểm.
Hồng Kiến Quốc cười ha ha với Vương Tử Quân, sau đó lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân nhìn tình huống chiêng trống vang trời, người người tấp nập thì trong lòng chỉ có bốn chữ: "Hao tiền tốn của", nhưng vào trường hợp này thì những lời như vậy cũng không thể nói ra, dù là thế nào thì hắn cũng ở trong thể chế, cũng là một bí thư đảng ủy xã, những lời nói không có lợi cho đoàn kết thì cũng biết không nên nói, chút quy củ này hắn hiểu rất rõ. Nhưng nghĩ một đằng làm một nẻo để khích lệ Hồng Kiến Quốc cũng không phải là bản tính của hắn, thế là hắn cân nhắc một chút, sau đó dùng giọng lời ít ý nhiều nói:
- Tốt!
- Tôi cảm thấy rất tốt, nếu huyện đã giao trách nhiệm này cho thị trấn huyện thành chúng tôi, như vậy là tín nhiệm chúng tôi, dù có bề bộn mệt mỏi thì chúng tôi vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này ở trạng thái tốt nhất, không thể nào để cho huyện ủy chính quyền mất mặt được.
Hồng Kiến Quốc nói đến đây thì chợt vô tình cố ý cường điệu:
- Tất nhiên cũng không thể để cho bí thư Vương mất mặt, dù sao anh cũng là người kéo hạng mục này về.
Khoảnh khắc này đã có người hận không thể tiến lên đạp cho tên khốn Hồng Kiến Quốc này vài cái, rõ ràng là tự vạch áo cho người xem lưng, biết rõ có mặt đám cán bộ công nhân viên chức của xã Tây Hà Tử ở đây, thế nhưng vẫn cứ đâm thọc vào nổi đau của bí thư Vương, đây không phải là được tiện nghi còn khoe mẽ, rõ ràng xát muối vào vết thương của người ta sao? Lúc này nhìn vẻ mặt đắc ý vì thắng lợi của Hồng Kiến Quốc, vẻ mặt đám cán bộ xã Tây Hà Tử đều rất khó coi.
Nhưng lúc này trên mặt Vương Tử Quân vẫn là nụ cười nhàn nhạt, giống như sự việc này không có liên quan đến mình.
- Đa tạ chủ tịch Hồng đã suy nghĩ cho tôi, tôi cũng chúc cho thị trấn huyện thành có thể ký kết thành công tốt đẹp.
- Ha ha ha, đa tạ những lời may mắn của bí thư Vương, tôi tin hạng mục này dưới sự chú ý của các cấp lãnh đạo sẽ được ký kết thuận lợi. Đúng rồi, bí thư Vương, đã quên báo cáo với anh, trong huyện đã quyết định do tôi ký kết hạng mục này.
Hồng Kiến Quốc tuy nói là báo cáo nhưng bộ dạng việc nhân đức không nhường ai nào có chút khiêm tốn? Cũng may Vương Tử Quân đã sớm có tính toán, tất nhiên sẽ không quan tâm đến loại tiểu nhân đắc chí này, nhưng gương mặt của đám cán bộ công nhân viên chức xã Tây Hà Tử ở bên cạnh lại tỏ ra hèn mọn.
- Tuýt, tuýt, tuýt!
Những tiếng kèn xe từ xa truyền đến, sau đó là một hàng xe hơi chạy đến như bay. Hồng Kiến Quốc nhìn hàng xe hơi chạy đến mà tinh thần chợt tỉnh táo, hắn lớn tiếng nói về phía Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bí thư Tôn đến, tôi phải đi ra nghênh đón, chút nữa sẽ tiếp tục chuyện trò với anh.
Hồng Kiến Quốc vừa nói vừa tiến về phía bên kia, Vương Tử Quân nhìn một Hồng Kiến Quốc vui vẻ đắc ý mà khóe miệng lộ ra nụ cười đùa cợt.
- Có quái gì mà ghê vậy?
Tả Vận Xương nãy giờ không mở miệng chợt nói ra một câu như vậy, dù không ai biết lão mắng kẻ nào, nhưng đám cán bộ công nhân viên của xã Tây Hà Tử đều hiểu rõ ràng.
- Bí thư Tả, trưa nay tôi mời anh uống rượu.
Tề Á Bân nhìn vào hai mắt Tả Vận Xương rồi cười ha hả nói.
Lúc này những lãnh đạo của huyện ủy và chính quyền đã xuống xe theo đúng thứ tự, đám cán bộ lãnh đạo thị trấn huyện thành cùng đi với bí thư Thân Lan Long và chủ tịch Hồng Kiến Quốc đang nhiệt tình bắt tay với lãnh đạo, cũng cung kính báo cáo với lãnh đạo về tiến độ công trình, hai bên vừa nói chuyện vừa cười phá lên.
Nhìn đám cán bộ thị trấn huyện thành đang cười nói vui vẻ với lãnh đạo mà đám thành viên ban ngành và cán bộ xã Tây Hà Tử cảm thấy khó chịu, đây vốn là vinh dự của bọn họ, không ngờ lại bị đám khốn người thị trấn huyện thành khốn kiếp cướp mất. Tâm tình thế này rất dễ lây nhiễm, thế là cảm giác bị đè nén nhanh chóng biến thành phẫn nộ không dễ nhịn, rõ ràng là có thể nhịn nhưng không thể nhẫn.
Nhưng dù không thể nhẫn thì bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao trước mặt cũng là lãnh đạo huyện, bọn họ không đắc tội được.
- Chủ tịch Triệu, anh xem bây giờ tôi có nên tiến lên chủ động chào hỏi bí thư Tôn không?
Vương Tử Quân chuyển mắt lên người Triệu Liên Sinh rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Triệu Liên Sinh rõ ràng không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi mình như vậy, thế là hắn có chút trầm ngâm rồi thản nhiên nói:
- Nên.
- Được, vậy tôi đi qua bên kia một chút.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó đi về phía bí thư Tôn Lương Đống.
Tôn Lương Đống đang nói chuyện với bí thư đảng ủy thị trấn huyện thành là Thân Lan Long, nhưng dư quang khóe mắt của lão vẫn quét về phía Vương Tử Quân đang chậm rãi đi đến. Nói thật lòng thì Tôn Lương Đống cũng không tình nguyện gặp Vương Tử Quân vào lúc này, dù sao thì trên sự kiện này, rõ ràng là huyện ủy chính quyền làm không tốt.
Nhưng Tôn Lương Đống là một vị bí thư huyện ủy, lão không thể biểu hiện ra vẻ mặt e ngại trước đám thủ hạ, nếu không thì uy nghiêm của một vị bí thư huyện ủy sẽ không còn gì.
- Bí thư Tôn, chào anh!
Khi thấy Vương Tử Quân lên tiếng chào hỏi thì Tôn Lương Đống có hơi yên tâm hơn, Vương Tử Quân đã từng nổi nóng ở hội nghị kinh tế toàn huyện, bây giờ là thời điểm vui vẻ, lão cũng không muốn thấy tình huống Vương Tử Quân nổi nóng lần nữa.
- Bí thư Tử Quân cũng đến đây đấy à? Tốt, rất tốt.
Tôn Lương Đống ân cần vỗ vai Vương Tử Quân, sau đó lão lớn tiếng nói:
- Bí thư Lan Long, đừng xem thường bí thư Tử Quân còn trẻ, nhưng cậu ấy vào những thời điểm mấu chốt đều cho ra những thành tích kinh người. Huyện ủy rất hài lòng với hai tháng công tác của cậu ấy ở xã Tây Hà Tử, nhưng này bí thư Tử Quân, cậu cũng không nên quá đắc ý, cũng đừng quá kiêu ngạo, cần không ngừng cố gắng, thúc đẩy công tác của xã Tây Hà Tử tiến sang trang mới.
Thân Lan Long đứng yên cười không tiếng động, hắn nhặt được tiện nghi lớn, tất nhiên sẽ không còn gì để nói.
Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Cám ơn bí thư Tôn đã khích lệ, anh nói như vậy cũng làm tôi cảm thấy hổ thẹn. Bí thư Tôn, xã Tây Hà Tử chúng tôi có thể có được thành tích làm anh thỏa mãn, tôi cũng không dám kể công kiêu ngạo, đây chủ yếu là kết quả đồng tâm hiệp lực của tất cả cán bộ xã.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nở nụ cười xấu hổ nói:
- Bí thư Tôn, nên luận công ban thưởng, nếu xã Tây Hà Tử chúng tôi công tác tốt và được huyện ủy hài lòng, như vậy anh xem xã chúng tôi còn thiếu một vị trí phó chủ tịch xã...
Vương Tử Quân nói làm cho Tôn Lương Đống và Thân Lan Long nghe và hiểu, Vương Tử Quân lúc này muốn được tự mình quyết định vị trí phó chủ tịch xã còn thiếu. Nếu là trước kia thì Tôn Lương Đống sẽ có chút lo lắng, nhưng vào trường hợp lúc này, lão hận không thể tiến lên bịt miệng Vương Tử Quân.
Dưới tình huống cấp bách thì Tôn Lương Đống vung tay lên, sau đó dùng giọng cực kỳ dứt khoát nói:
- Đồng chí có công thì huyện ủy chính quyền sẽ không bỏ quên, thế này đi, bí thư Tử Quân, cậu cứ quay về thương lượng một chút, cậu báo lên nhân tuyển cho hội nghị thường ủy chúng tôi thông qua theo đúng trình tự...
Thân Lan Long nhìn những tình huống xảy ra trước mắt mà không khỏi khâm phục tận đáy lòng, vị bí thư trẻ tuổi kia cầm được mà buông cũng được, còn có thể nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích cho mình. Chưa nói đến vấn đề có thể lung lạc được nhânn tâm, hơn nữa còn làm tăng uy tín, thủ đoạn như vậy không thể tính là cao siêu theo kiểu thông thường.
- Bí thư Tôn, anh xem, có lẽ đó là xe của bí thư Hoàng...
Hồng Kiến Quốc rất phản cảm với tình huống Vương Tử Quân tiến lên, lúc này nghe thấy đối phương chỉ nói vài câu đã quyết định được một vị trí phó chủ tịch xã thì càng bức bối. Nhưng hắn tuy bá đạo nhưng cũng không dám nói lời càn quấy với bí thư huyện ủy, đúng lúc tâm thần của hắn không tập trung thì đoàn xe của thị ủy đã phóng đến như bay.
Bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống tất nhiên sẽ không dám chậm trễ với đoàn xe của thị ủy, lão khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó tiên lênh nghênh đón.
Vương Tử Quân nhìn đoàn xe dài mà nở nụ cười càng thêm sáng lạn, hắn thấy kịch hay sắp bắt đầu rồi.
- Bây giờ tôi tuyên bố, nghi thức ký kết hạng mục đầu tư gia công lương thực với tập đoàn Chính Hồng xin chính thức bắt đầu.
Bí thư thị ủy Hoàng Nham Bình đứng trên thảm đỏ ở trên đài chủ tịch, lão dùng ánh mắt uy nghiêm quét qua bốn phía, sau đó lớn tiếng tuyên bố.
Lúc này Hoàng Nham Bình ăn mặc rất chính thức, tây trang đen phối hợp với cà vạt đỏ làm cho con người như trẻ đi cả chục tuổi, gương mặt trước nay luôn nói năng cực kỳ thận trọng cũng đã nở nụ cười rất tươi.
Vào thời đại phát triển kinh tế, không những các quyến cơ sở có áp lực, ngay cả Hoàng Nham Bình là bí thư thị ủy cũng cảm nhận được áp lực như núi lớn đè lên người. Hạng mục hai trăm triệu của tập đoàn Chính Hồng được chứng thực, như vậy sẽ là chiến tích cực lớn với cả huyện Hồng Bắc và thành phố Giang Châu. Dựa vào hạng mục này, sau này Hoàng Nham Bình có đến tỉnh công tác cũng có thể nâng cao đầu và ưỡn ngực.
Hoàng Nham Bình vừa nói xong thì một khúc nhạc được tấu lên dưới đài, đội tấu nhạc này không phải là những nhóm người ở nông thôn, thật sự là một đội nhạc giao hưởng thật sự. Đội nhạc này mặc trang phục trắng, trong lúc tấu nhạc thể hiện tiêu chuẩn rất cao.
Nói ra thì toàn thành phố Giang Châu lúc này cũng không có bao nhiêu đội nhạc giao hưởng, đây thuần túy là công lao của chủ tịch Hồng Kiến Quốc. Vì muốnn làm cho nghi lễ lần này thêm chính thức, Hồng Kiến Quốc tự mình chạy đến thành phố Giang Thị bỏ ra số tiền lớn để mời đội ngũ này về huyện Hồng Bắc.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, Hồng Kiến Quốc lúc này đã thay đổi trang phục giống như nhận được tuyên cáo nghiêm trang của cả thế giới. Bí thư Hoàng nói những lời vừa rồi giống như đặc biệt dành riêng cho hắn, cảm giác một mình độc tôn thật sự quá tuyệt vời, thế là cặp giày da mới tinh trên chân giẫm trên thảm đi về phía trung tâm cũng mạnh mẽ hơn. Lúc này hắn là người được mọi người chú ý, lúc này hắn sẽ là nhân vật gặt hái thành công.
Ánh mắt của bí thư Hoàng, bí thư Tôn, các vị thường ủy đều chuyển lên người Hồng Kiến Quốc, chỉ cần ký kết xong hợp đồng lần này thì các vị lãnh đạo sẽ có ấn tượng sâu sắc với mình.
Tuy chỉ có vài chục bước là lên đài nhưng Hồng Kiến Quốc cảm thấy mỗi bước đều nặng như có ngàn quân, cảm thấy mình giống như không phải tiến lên đài cao, chính là đi trên con đường thông thiên.
Đúng vậy, là một con đường thông thiên.
Chỉ cần bước đi trên con đường này thì Hồng Kiến Quốc mình sẽ đầy danh tiếng, thử hỏi xem còn có ai được cảnh tượng như mình hôm nay? Khi nhắc đến cán bộ trẻ tuổi, không đề cập đến mình thì sẽ còn đề cập đến ai nữa? Vô tình hắn thật sự cảm thấy có chút mê say.
Hồng Kiến Quốc giống như nghe được trong lòng vang lên một tiếng sấm kinh thiên động địa, giống như đột nhiên tiến vào một khoảng trời bao la, bốn phía đầy hoa tươi cỏ lạ. Hắn kích động đi đến chính giữa đài chủ tịch, lúc này trên bàn ở giữa đài chủ tịch là hai phần hợp đồng cực kỳ tinh tế, chỉ cần trên bản hợp đồng này có chữ ký của hắn là tất cả sẽ xong. Hắn chậm rãi đứng lại ở giữa đài chủ tịch, hắn đã thấy các phóng viên của đài truyền hình tỉnh, còn có đài truyền hình thành phố, nhật báo Giang Thị...Coi như tất cả đều đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng.
Giám đốc Triệu ở phía bên kia đài chủ tịch cũng tươi cười đi đến, nếu so với Hồng Kiến Quốc thì lão bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn về phía Hồng Kiến Quốc thì nụ cười lại có chút trào phúng.
Hồng Kiến Quốc thấy người ký kết hợp đồng với mình đang tiến đến thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn rất nhiều, dù thế nào thì những năm nay trong túi quần có tiền sẽ là thần tài, đó chính là những người được chào đón hàng đầu. Hồng Kiến Quốc gần đây đều tự nguyện cúi thấp người ba phần trước các loại thần tài, nếu như không phải hắn đang ý thức áp chế cảm xúc mãnh liệt của mình, sợ rằng sẽ muốn tiến lên ôm vị thần tài kia một cái.
Khi Hồng Kiến Quốc vươn tay ra thì Hồng An Trạch đang ngồi trên đài chủ tịch nhưng ở đằng sau cũng nở nụ cười, nếu nói thật lòng thì Hồng An Trạch cảm thấy thủ đoạn tranh thủ cho con được như ngày hôm nay cũng không quá đẹp đẽ, nhưng khi thấy đứa con có thể đứng trong trường hợp thế này để lộ mặt trước mọi người, lão là một người làm cha, tâm tình thoải mái cũng bùng lên chiếm thượng phong.
Hồng An Trạch có yêu cầu rất hà khắc với con trai của mình, nhưng từ trong lòng thì vừa thấy con trai đã bùng lên hào khí của người làm cha, chỉ cần con mình có thể phát triển tốt thì chính lão cũng sẽ luôn kiêu ngạo đứng thẳng, không có gì có thể làm lão cảm thấy uất ức.
"Kiến Quốc ơi là Kiến Quốc, con lớn lên giống bố như đúc, có thể nói là một khuôn với nhau, con có hiểu được nổi khổ tâm của người làm cha không?"
- Anh Hồng, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước, có được một đứa con tốt như vậy thì thật sự làm người ta ngưỡng mộ.
Tiền Học Bân ngồi ở bên cạnh Hồng An Trạch, lão sao không nhìn ra vẻ đắc ý trong mắt đối phương? Thế là lúc này khẽ lên tiếng thì thầm với Hồng An Trạch.
Hồng An Trạch dù trà trộn trong thể chế không ít năm, bản thân cũng tu dưỡng rất cao, nhưng lúc này dù thế nào thì lão cũng không che giấu được vẻ mặt vui mừng của chính mình. Sau khi nghe được những lời khích lệ của Tiền Học Bân, lão cười cởi mở rồi dùng giọng khiêm tốn nói:
- Bí thư Tiền, anh quá khen ngợi Kiến Quốc rồi, nó còn trẻ, cũng còn chưa thật sự chín chắn.
- Ôi, bí thư Hồng, anh nếu nói như vậy thì tôi cũng mất hứng, Kiến Quốc hai năm qua đã rất cầu tiến, đặc biệt là sau khi trở thành chủ tịch thị trấn huyện thành, đã nhanh chóng tiến vào đúng vị trí. Hơn nữa cán bộ trẻ cũng cần có chút bốc đồng, nếu như thật sự bảo thủ như chúng ta thì còn ý gì nữa?
Tiền Học Bân khẽ vẫy tay rồi phản bác.
Dù biết Tiền Học Bân khen ngợi con mình vì muốn mình vui vẻ, nhưng Hồng An Trạch vẫn thật sự đắc ý, khóe mắt chân mày cũng bùng lên nụ cười sáng lạn. Lão cười ha hả nói:
- Bí thư Tiền, cũng phải nói tiếp, Kiến Quốc có được ngày hôm nay cũng không thể thiếu trợ lực từ một người chú như anh, hôm nay anh có rảnh không, trong nhà còn có một thùng rượu Mao Đài, không bằng hai ta cùng vui vẻ một bữa.
Tiền Học Bân tất nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị như vậy, lão vui vẻ đồng ý với lời mời của Hồng An Trạch. Sau nghi thức ký kết ngày hô nay, lão có thể quét bỏ bao lo lắng những ngày qua, thoải mái hít thở bầu không khí làm cho người ta say mê. Vương Tử Quân chỉ là một dòng suối nhỏ nhìn thấy đáy, sao có thể chơi đùa được với một nhánh sông lớn? Đúng là đáng chê cười.
/1843
|