Mạc Đông Tường nhìn Vương Tử Quân căn bản là cực kỳ bình tĩnh đi pha trà, tuy gương mặt của lão căn bản không chút biến đổi thế nhưng thật lòng rất vui mừng. Nếu so sánh với người thường thì Mạc Đông Tường căn bản chú ý đến bản sắc thái sơn áp đỉnh mà gương mặt không biến đổi, Vương Tử Quân biết rõ có chuyện vẫn cực kỳ bình tĩnh thoải mái, điều này làm cho lão thầm tán thưởng.
sau khi Vương Tử Quân pha trà xong, Mạc Đông Tường mở miệng nói: - Lần này đi xuống nghiên cứu, bố vốn không cần đến, thế nhưng có một số việc cần nói với con, thế nên mới đến Nam Giang.
Vương Tử Quân dùng hai tay đặt ly trà ở bên cạnh Mạc Đông Tường rồi cười nói: - Cám ơn bố.
- Bố đã nghe rõ về sự kiện của nhà con. Mạc Đông Tường cũng không khách khí với Vương Tử Quân, lão trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lời nói của Mạc Đông Tường không vượt quá suy đoán của Vương Tử Quân, chuyện này nhìn từ ngoài vào thì giống như chỉ là chút chuyện của Vương Tử Hoa ở thành phố Lữ Xuyên, thế nhưng thực tế có không biết bao nhiêu người nhìn vào chằm chằm. Nếu như Mạc Đông Tường căn bản không biết chuyện, như vậy không thể nào là đại nhân vật đứng đầu của Mạc gia.
Vương Tử Quân cũng không nói lời nào đối với giọng điệu gọn gàng dứt khoát của Mạc Đông Tường, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, chờ Mạc Đông Tường nói tiếp.
- Có một số chuyện không luận đúng sai. Mạc Đông Tường cũng không trực tiếp cho ra đánh giá, lão dùng giọng trầm thấp nói. Vương Tử Quân căn bản có chút không phục lời nói của Mạc Đông Tường, thế nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Mạc Đông Tường mỉm cười nói tiếp: - Con có biết không? Tuy lúc này thế cục đã bừng sáng, thế nhưng có một số việc chưa đến lúc cuối cùng thì căn bản còn tồn tại nhiều điều xấu, hơn nữa chuyện xấu này căn bản là long trời lở đất.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bố, con biết rõ điều này.
- Con bây giờ đã là người làm chủ một phương, con nên hiểu rõ điều đó. Ví dụ như chuyện của con, khi có phương án điều chỉnh nhân sự, có phải khi mà phương án đã được xác định, cuối cùng cũng có cơ hội lật bàn phải không? Mạc Đông Tường nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân rồi trầm giọng hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, những gì Mạc Đông Tường nói hắn đã từng gặp qua, đặc biệt là khi làm bí thư thị ủy La Nam, hắn càng trải qua nhiều lần như vậy.
- Tuy cục diện bây giờ khác hẳn, thế nhưng ý nghĩa của nó lại khá giống nhau. Mạc Đông Tường nói đến đây thì giọng điệu càng thêm mạnh mẽ có lực: - Những năm nay công tác trị quốc theo nếp đang rất phổ biến, lãnh đạo càng coi trọng sự kiện dùng người không khách quan, căn bản cảm thấy bức thiết đối với một cơ chế cán bộ liêm khiết. Con cảm thấy nếu như có một lãnh đạo phạm vào sai lầm này, lãnh đạo tuyến trên còn tín nhiệm nữa không?
Mạc Đông Tường cũng không nói đến bất kỳ ai, thế nhưng ánh mắt lại nói rõ cho Vương Tử Quân biết là người nào. Vương Tử Quân căn bản biết rõ Mạc Đông Tường nói đến ai, hắn căn bản mở miệng nói trước ánh mắt của Mạc Đông Tường: - Con không biết.
Mạc Đông Tường không nói thêm điều gì, lão cầm một quyển sách bên cạnh bàn lên xem. Động tác nhàn nhã của lão căn bản tạo nên áp lực vô hình cho Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân đã hiểu ý của bố vợ, thế nhưng hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi đó, trong lòng lại có định luận về chuyện này.
Mạc Đông Tường là người có địa vị cao từ nhiều năm qua, bình thường nói chuyện cũng giống như làm báo cáo, căn bản là cực kỳ thấm thía, ân cần dạy bảo. Tình huống chủ động tâm sự với Vương Tử Quân như hôm nay xem như là rất khác lạ.
Hai người đều không nói lời nào, lúc này trong phòng chỉ còn lại tiếng lật sách. Không biết trải qua vài phút sau thì Mạc Đông Tường mới đặt sách xuống nói: - Quan trường luôn là như vậy, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, căn bản không có bạn bè vĩnh hằng, cũng không có kẻ địch vĩnh hằng, con đã nghĩ được chưa?
Vương Tử Quân chợt co người lại giống như có chỗ nào đó bị phỏng, hắn thầm cảm thấy cơ hội bày ra trước mặt mình.
Vương Tử Quân tin tưởng Mạc Đông Tường sẽ không gạt mình, chỉ cần hắn gật đầu, một con đường phát triển bằng phẳng sẽ xuất hiện trước mặt, sau này sẽ từng bước tiến lên mây xanh. Mạc Đông Tường bôn ba chạy đến tìm mình có lẽ là vì Mạc Tiểu Bắc, nếu không lão sẽ căn bản không chạy đến đây. Vương Tử Quân tuy có chút cảm kích thế nhưng lại không thể đồng ý với Mạc Đông Tường.
Vương Tử Quân rót đầy ly trà cho Mạc Đông Tường, sau đó hắn mới cười nói: - Bố, có một số việc cũng không phải chỉ là vì chính mình.
Gương mặt Mạc Đông Tường chợt trầm xuống, lão không ngờ Vương Tử Quân lại từ chối lời mời của mình. Phải biết rằng Vương Tử Quân căn bản khó có được cơ hội lần này, đồng thời cũng phải giữ lấy thể diện của mình.
- Con phải suy nghĩ cho thật kỹ. Tuy trong lòng đầy tức giận nhưng Mạc Đông Tường vẫn cố gắng áp chế, lão trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- Bố, con đã sớm nghĩ kỹ, con biết rõ ngài là vì tốt cho con, vì quan tâm đến con, thế nhưng có một số việc căn bản khó thể thay đổi được. Vương Tử Quân nói đến đây thì tỏ ra cực kỳ kiên quyết: - Hơn nữa cũng giống như lời nói của ngài, chưa đến cuối cùng thì ai biết được kết quả là gì?
Lúc này bầu trời đêm của thành phố Lữ Xuyên tràn đầy không khí khô nóng khó chịu, nhiều xe cộ qua lại dưới ánh đèn đường, hai bên đường có nhiều hàng quán mở cửa, nhưng nếu đứng ở trung tâm thành phố càng làm cho người ta sinh ra cảm giác vô lực.
Tả Trung Minh đứng trên đường thành phố Lữ Xuyên, trong lòng có một hưng phấn khó thể áp chế được, trong đầu lóe lên bài thơ: Thuyền chìm cạnh bờ ngàn buồm nát, cây bệnh đột nhiên nở ngàn lộc xuân. Những năm này hắn cẩn trọng phá án, chịu nhiều mệt nhọc, cuối cùng hắn đã tu thành chính quả, coi như sắp có một tương lai phát triển tươi sáng.
Vừa rồi hắn đã nói chuyện điện thoại với cấp trên của mình là Triệu Tuấn Sơ, tuy chỉ là thông báo theo thường lệ thế nhưng một câu nói của Triệu Tuấn Sơ căn bản giống như cho hắn một viên thuốc kích thích.
- Sau chuyện này tôi không biết có còn ở lại tỉnh Chiết Giang hay không, thế nên anh phải đề cao trách nhiệm, cần phải chuẩn bị tư tưởng cho vai trò diễn viên chính. Triệu Tuấn Sơ nói không quá lớn thế nhưng lại làm cho tâm tình của Tả Trung Minh thật sự biến đổi. Khi xâm nhập điều tra với công ty Đại Dã Quốc Tế, Tả Trung Minh cảm thấy đắc ý, vì hắn biết chuyện này căn bản là có ý nghĩa gì.
Tả Trung Minh thầm hiểu sự kiện này và trong lòng sinh ra chút sợ hãi, thế nhưng càng nhiều là hưng phấn. Tuy hắn chỉ là một quân cờ nhỏ trong tỉnh Chiết Giang, thế nhưng nếu có thể trở thành một quân cờ toàn cục, hắn cũng sẽ tìm được những lợi ích thuộc về chính mình.
Triệu Tuấn Sơ sẽ được cái gì?
Tả Trung Minh nghĩ đến Triệu Tuấn Sơ mà tâm tình càng thêm cuồng nhiệt, hắn hy vọng có thể tăng tiến tình cảm với lãnh đạo, tâm tư này bây giờ càng thêm mạnh mẽ. Tuy bây giờ hắn có quan hệ khá tốt với Triệu Tuấn Sơ, thế nhưng Tả Trung Minh cảm thấy mình và lãnh đạo vẫn có khoảng cách, vì sao mình không lợi dụng cơ hội lần này để kéo thêm chút quan hệ?
- Ôi! Tả Trung Minh thở dài một hơi, tâm tư lại chuyển lên vụ án lần này. Sự việc đến bây giờ vẫn còn nằm trong dự đoán, vì vậy hắn không cần phí bao nhiêu tinh lực, nhanh chóng xử lý vấn đề, sự việc lúc này căn bản đều đang phát triển theo đúng quỹ tích của nó.
Tả Trung Minh căn bản không có chút không thoải mái với công tác căn bản không có tính khiêu chiến vào lúc này, đối với hắn thì công tác tốt nhất là nên làm từng bước, mà hắn chỉ là một chiếc ốc vít nhỏ trong sự kiện này mà thôi.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tả Trung Minh cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó chợt nở nụ cười: - Mao Mao à, con đang làm gì ở nhà vậy?
Con gái bên kia dùng giọng thần bí nói: - Con đang giả vờ giận mẹ, bố, khi nào thì bố về?
Tả Trung Minh nghe con gái mười tuổi của mình nói như vậy thì chợt nở nụ cười vui vẻ, hắn cười ha hả nói: - Ôi, con gái bảo bối, bố không có ở nhà thì con nên nghe lời mẹ, nhưng nếu mẹ sai thì bố về sẽ phê bình, thế nào, được không?
- Không được, con có nguyên tắc của mình, cô giáo nói chân lý là vô giá, con không thể vì khuất phục mẹ mà bán đi nguyên tắc chính nghĩa, bố, con sẽ không cúi đầu với mẹ.
Tả Trung Minh nghe mà giống như thấy được gương mặt chu cái miệng nhỏ nhắn của con gái, hắn thầm cảm thấy ấm áp, sau đó nói vào trong điện thoại: - Được rồi, tiểu dũng sĩ chính nghĩa, bố sẽ gọi điện thoại cho mẹ, sẽ để mẹ xin lỗi con gái bảo bối được không?
- Như vậy mới được chứ. Con gái đồng ý một tiếng, sau đó bắt đầu nói những chuyện ở trường, những câu chuyện này càng làm cho tâm tình của Tả Trung Minh trở nên rất tốt, chốc chốc còn nói ra vài lời bình luận.
- Cái gì? Con nói trong lớp của mình có người yêu nhau sao? Tả Trung Minh thật sự cảm thấy nhức đầu, hắn không biết nên nói gì với con gái cho phải. Tuy hắn đã trải qua không ít chuyện, thế nhưng hắn căn bản cảm thấy khó khăn khi dạy bảo con cái, lúc này hắn cũng khó thể nói gì hơn được.
Tả Trung Minh gãi gãi đầu, sau đó nói vài câu cho qua, sau đó mới cúp điện thoại.
Nhưng Tả Trung Minh ngay sau khi cúp điện thoại thì nhanh chóng gọi cho vợ mình, nói ra những gì mình vừa nói với con gái, thế nhưng những gì mà hắn nói lại làm cho vợ liên tục cười nhạo.
- Anh đấy, em cảm thấy anh căn bản là người bố không xứng chức, đám con nít có chút hảo cảm với nhau chỉ là bình thường, bọn nó cũng không suy nghĩ phức tạp như anh, có gì mà đáng ngạc nhiên? Những chuyện này không nên làm quá căng, nên nói vài lời là được. Vợ Tả Trung Minh là giáo viên thế cho nên cũng không quên mở miệng giảng cho chồng một khóa học tâm lý trẻ con.
Tả Trung Minh căn bản cảm thấy kết luận của vợ mình là quá nhanh, thế nhưng không thể không thừa nhận nó cũng khá chuyên nghiệp, không phải là một người nghiệp dư như mình có thể so sánh được.
- Khi nào thì anh về? Vợ Tả Trung Minh nói xong chuyện của con gái thì dùng giọng dịu dàng hỏi.
- Vài ngày nữa thôi, vụ này đã được điều tra khá rõ ràng rồi, anh cũng sắp được về nhà. Tả Trung Minh tuy cảm thấy thời gian quay về nhà là rất gần, thế nhưng cụ thể là khi nào thì hắn căn bản còn chưa thể xác định được.
- À, anh tranh thủ rồi về nhà, hai ngày nữa là đến sinh nhật bảy mươi của bố, chúng ta nên chuẩn bị một chút. Vợ của Tả Trung Minh căn bản là người rất chú ý, thế cho nên luôn nhớ rõ sinh nhật của bố mình.
Tả Trung Minh căn bản rất cảm động, hắn nói vài lời rồi lưu luyến cúp điện thoại.
Tả Trung Minh đi trên đường cái thành phố Lữ Xuyên mà cảm thấy tâm tình bay bổng dần bình tĩnh trở lại. Những ngày này hắn ở thành phố Lữ Xuyên có thể nói là cực kỳ uy thế, cả thành phố Lữ Xuyên căn bản cảm thấy chấn động vì hắn đến điều tra, không ít người bị yêu cầu đi hỗ trợ điều tra, sau khi nghe thấy hắn lên tiếng thì đã tỏ ra sợ hãi.
Dù không phải là tình huống gì quá lớn thế nhưng trên cơ bản đã có định luận, đó là công ty Đại Dã Quốc Tế chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, cũng không có chút giúp đỡ nào về công nghệ cao với thành phố Lữ Xuyên, nhà xưởng quá thấp kém, chỉ là một chút bài trí cho người ta xem mà thôi.
- Sao còn chưa đến nhỉ? Tả Trung Minh nhìn ra đường mà vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, nếu như không phải người mở lời hẹn gặp mặt căn bản làm cho hắn khó thể từ chối, hắn sẽ tuyệt đối không đi ra khách sạn.
Tả Trung Minh lấy điện thoại ra rồi gọi đi, điện thoại nhanh chóng nối thông, hắn trầm giọng nói: - Anh, sao anh còn chưa đi ra? Nếu anh không ra thì tôi về đấy.
- Ha ha, cậu Tả, cậu gấp cái gì, tôi đang ngồi lên xe, hôm nay chúng ta phải uống vài ly, cũng xem như mở tiệc đón gió tẩy trần cho quan khâm sai. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất cởi mở.
Tả Trung Minh đặt điện thoại xuống, hắn có chút chần chừ, sau đó đi về phía một quán ăn đêm ở cách đó không xa. Tuy hàng quán nơi đây có nhiều khuyết điểm, thế nhưng Tả Trung Minh vẫn thích dùng cơm ở nơi này, dù sao thì cảm giác dùng cơm ở nơi đây căn bản là khó kiếm được ở trong các khách sạn lớn.
Đèn xanh đỏ liên tục nhấp nháy, khi thấy trước mặt là đèn đỏ thì Tả Trung Minh khẽ dừng bước. Tuy lúc này hai bên đường không có xe, có thể đi sang bên kia, thế nhưng Tả Trung Minh cũng phải bảo toàn cho chính mình, không dám làm liều.
Chỉ là một phút mà thôi, cần gì phải mạo hiểm tính mạng của mình?
Tả Trung Minh căn bản cảm thấy rất khó chịu với những người không tuân thủ luật giao thông, hắn lại nghĩ đến chuyện mừng thọ bảy mươi của bố mình, cho dù hắn có bận rộn thế nào cũng phải về nhà một chuyến. Lần này nếu như mình không đến, chỉ sợ ông cụ sẽ rất tức giận.
Nhưng nên tặng lễ vật gì? Tuy ông cụ nói không thích gì cả, thế nhưng hắn biết rõ ông cụ rất xem trọng lễ vật của mình, đây chính là một phần tâm tình của con cái.
Tả Trung Minh cảm thấy mình nên mua ghế mát xa tự động, nên mua một cái máy mát xa chân...
Khi Tả Trung Minh đang cảm thấy khó thể nào quyết định thì đèn đỏ biến thành đèn xanh, hắn nhìn đèn đường, sau đó cất bước, đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên.
Tả Trung Minh nhìn qua màn hình điện thoại, thấy đó là người quen, thế là vừa đi vừa nói: - Anh đến đâu rồi? Tôi à, tôi đang đi ở đầu đường Chữ Thập, trước mặt có vài quán ăn, chúng ta vào đó ăn thịt lớn uống rượu cay thể nghiệm cuộc sống, anh thấy thế nào?
Người ở đầu dây bên kia căn bản là không có gì trái ý với Tả Trung Minh, lại dùng giọng cảm khái nói hôm nay phải uống rượu cho thật vui vẻ.
Phản ứng của người kia căn bản nằm trong dự đoán của Tả Trung Minh, khi hắn cúp điện thoại thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn vô thức quay đầu lại nnhinf, chợt thấy một chiếc xe chở đầy rác đang điên cuồng phóng về phía hắn giống như ngựa thoát cương.
sau khi Vương Tử Quân pha trà xong, Mạc Đông Tường mở miệng nói: - Lần này đi xuống nghiên cứu, bố vốn không cần đến, thế nhưng có một số việc cần nói với con, thế nên mới đến Nam Giang.
Vương Tử Quân dùng hai tay đặt ly trà ở bên cạnh Mạc Đông Tường rồi cười nói: - Cám ơn bố.
- Bố đã nghe rõ về sự kiện của nhà con. Mạc Đông Tường cũng không khách khí với Vương Tử Quân, lão trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lời nói của Mạc Đông Tường không vượt quá suy đoán của Vương Tử Quân, chuyện này nhìn từ ngoài vào thì giống như chỉ là chút chuyện của Vương Tử Hoa ở thành phố Lữ Xuyên, thế nhưng thực tế có không biết bao nhiêu người nhìn vào chằm chằm. Nếu như Mạc Đông Tường căn bản không biết chuyện, như vậy không thể nào là đại nhân vật đứng đầu của Mạc gia.
Vương Tử Quân cũng không nói lời nào đối với giọng điệu gọn gàng dứt khoát của Mạc Đông Tường, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, chờ Mạc Đông Tường nói tiếp.
- Có một số chuyện không luận đúng sai. Mạc Đông Tường cũng không trực tiếp cho ra đánh giá, lão dùng giọng trầm thấp nói. Vương Tử Quân căn bản có chút không phục lời nói của Mạc Đông Tường, thế nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Mạc Đông Tường mỉm cười nói tiếp: - Con có biết không? Tuy lúc này thế cục đã bừng sáng, thế nhưng có một số việc chưa đến lúc cuối cùng thì căn bản còn tồn tại nhiều điều xấu, hơn nữa chuyện xấu này căn bản là long trời lở đất.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bố, con biết rõ điều này.
- Con bây giờ đã là người làm chủ một phương, con nên hiểu rõ điều đó. Ví dụ như chuyện của con, khi có phương án điều chỉnh nhân sự, có phải khi mà phương án đã được xác định, cuối cùng cũng có cơ hội lật bàn phải không? Mạc Đông Tường nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân rồi trầm giọng hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, những gì Mạc Đông Tường nói hắn đã từng gặp qua, đặc biệt là khi làm bí thư thị ủy La Nam, hắn càng trải qua nhiều lần như vậy.
- Tuy cục diện bây giờ khác hẳn, thế nhưng ý nghĩa của nó lại khá giống nhau. Mạc Đông Tường nói đến đây thì giọng điệu càng thêm mạnh mẽ có lực: - Những năm nay công tác trị quốc theo nếp đang rất phổ biến, lãnh đạo càng coi trọng sự kiện dùng người không khách quan, căn bản cảm thấy bức thiết đối với một cơ chế cán bộ liêm khiết. Con cảm thấy nếu như có một lãnh đạo phạm vào sai lầm này, lãnh đạo tuyến trên còn tín nhiệm nữa không?
Mạc Đông Tường cũng không nói đến bất kỳ ai, thế nhưng ánh mắt lại nói rõ cho Vương Tử Quân biết là người nào. Vương Tử Quân căn bản biết rõ Mạc Đông Tường nói đến ai, hắn căn bản mở miệng nói trước ánh mắt của Mạc Đông Tường: - Con không biết.
Mạc Đông Tường không nói thêm điều gì, lão cầm một quyển sách bên cạnh bàn lên xem. Động tác nhàn nhã của lão căn bản tạo nên áp lực vô hình cho Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân đã hiểu ý của bố vợ, thế nhưng hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi đó, trong lòng lại có định luận về chuyện này.
Mạc Đông Tường là người có địa vị cao từ nhiều năm qua, bình thường nói chuyện cũng giống như làm báo cáo, căn bản là cực kỳ thấm thía, ân cần dạy bảo. Tình huống chủ động tâm sự với Vương Tử Quân như hôm nay xem như là rất khác lạ.
Hai người đều không nói lời nào, lúc này trong phòng chỉ còn lại tiếng lật sách. Không biết trải qua vài phút sau thì Mạc Đông Tường mới đặt sách xuống nói: - Quan trường luôn là như vậy, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, căn bản không có bạn bè vĩnh hằng, cũng không có kẻ địch vĩnh hằng, con đã nghĩ được chưa?
Vương Tử Quân chợt co người lại giống như có chỗ nào đó bị phỏng, hắn thầm cảm thấy cơ hội bày ra trước mặt mình.
Vương Tử Quân tin tưởng Mạc Đông Tường sẽ không gạt mình, chỉ cần hắn gật đầu, một con đường phát triển bằng phẳng sẽ xuất hiện trước mặt, sau này sẽ từng bước tiến lên mây xanh. Mạc Đông Tường bôn ba chạy đến tìm mình có lẽ là vì Mạc Tiểu Bắc, nếu không lão sẽ căn bản không chạy đến đây. Vương Tử Quân tuy có chút cảm kích thế nhưng lại không thể đồng ý với Mạc Đông Tường.
Vương Tử Quân rót đầy ly trà cho Mạc Đông Tường, sau đó hắn mới cười nói: - Bố, có một số việc cũng không phải chỉ là vì chính mình.
Gương mặt Mạc Đông Tường chợt trầm xuống, lão không ngờ Vương Tử Quân lại từ chối lời mời của mình. Phải biết rằng Vương Tử Quân căn bản khó có được cơ hội lần này, đồng thời cũng phải giữ lấy thể diện của mình.
- Con phải suy nghĩ cho thật kỹ. Tuy trong lòng đầy tức giận nhưng Mạc Đông Tường vẫn cố gắng áp chế, lão trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- Bố, con đã sớm nghĩ kỹ, con biết rõ ngài là vì tốt cho con, vì quan tâm đến con, thế nhưng có một số việc căn bản khó thể thay đổi được. Vương Tử Quân nói đến đây thì tỏ ra cực kỳ kiên quyết: - Hơn nữa cũng giống như lời nói của ngài, chưa đến cuối cùng thì ai biết được kết quả là gì?
Lúc này bầu trời đêm của thành phố Lữ Xuyên tràn đầy không khí khô nóng khó chịu, nhiều xe cộ qua lại dưới ánh đèn đường, hai bên đường có nhiều hàng quán mở cửa, nhưng nếu đứng ở trung tâm thành phố càng làm cho người ta sinh ra cảm giác vô lực.
Tả Trung Minh đứng trên đường thành phố Lữ Xuyên, trong lòng có một hưng phấn khó thể áp chế được, trong đầu lóe lên bài thơ: Thuyền chìm cạnh bờ ngàn buồm nát, cây bệnh đột nhiên nở ngàn lộc xuân. Những năm này hắn cẩn trọng phá án, chịu nhiều mệt nhọc, cuối cùng hắn đã tu thành chính quả, coi như sắp có một tương lai phát triển tươi sáng.
Vừa rồi hắn đã nói chuyện điện thoại với cấp trên của mình là Triệu Tuấn Sơ, tuy chỉ là thông báo theo thường lệ thế nhưng một câu nói của Triệu Tuấn Sơ căn bản giống như cho hắn một viên thuốc kích thích.
- Sau chuyện này tôi không biết có còn ở lại tỉnh Chiết Giang hay không, thế nên anh phải đề cao trách nhiệm, cần phải chuẩn bị tư tưởng cho vai trò diễn viên chính. Triệu Tuấn Sơ nói không quá lớn thế nhưng lại làm cho tâm tình của Tả Trung Minh thật sự biến đổi. Khi xâm nhập điều tra với công ty Đại Dã Quốc Tế, Tả Trung Minh cảm thấy đắc ý, vì hắn biết chuyện này căn bản là có ý nghĩa gì.
Tả Trung Minh thầm hiểu sự kiện này và trong lòng sinh ra chút sợ hãi, thế nhưng càng nhiều là hưng phấn. Tuy hắn chỉ là một quân cờ nhỏ trong tỉnh Chiết Giang, thế nhưng nếu có thể trở thành một quân cờ toàn cục, hắn cũng sẽ tìm được những lợi ích thuộc về chính mình.
Triệu Tuấn Sơ sẽ được cái gì?
Tả Trung Minh nghĩ đến Triệu Tuấn Sơ mà tâm tình càng thêm cuồng nhiệt, hắn hy vọng có thể tăng tiến tình cảm với lãnh đạo, tâm tư này bây giờ càng thêm mạnh mẽ. Tuy bây giờ hắn có quan hệ khá tốt với Triệu Tuấn Sơ, thế nhưng Tả Trung Minh cảm thấy mình và lãnh đạo vẫn có khoảng cách, vì sao mình không lợi dụng cơ hội lần này để kéo thêm chút quan hệ?
- Ôi! Tả Trung Minh thở dài một hơi, tâm tư lại chuyển lên vụ án lần này. Sự việc đến bây giờ vẫn còn nằm trong dự đoán, vì vậy hắn không cần phí bao nhiêu tinh lực, nhanh chóng xử lý vấn đề, sự việc lúc này căn bản đều đang phát triển theo đúng quỹ tích của nó.
Tả Trung Minh căn bản không có chút không thoải mái với công tác căn bản không có tính khiêu chiến vào lúc này, đối với hắn thì công tác tốt nhất là nên làm từng bước, mà hắn chỉ là một chiếc ốc vít nhỏ trong sự kiện này mà thôi.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tả Trung Minh cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó chợt nở nụ cười: - Mao Mao à, con đang làm gì ở nhà vậy?
Con gái bên kia dùng giọng thần bí nói: - Con đang giả vờ giận mẹ, bố, khi nào thì bố về?
Tả Trung Minh nghe con gái mười tuổi của mình nói như vậy thì chợt nở nụ cười vui vẻ, hắn cười ha hả nói: - Ôi, con gái bảo bối, bố không có ở nhà thì con nên nghe lời mẹ, nhưng nếu mẹ sai thì bố về sẽ phê bình, thế nào, được không?
- Không được, con có nguyên tắc của mình, cô giáo nói chân lý là vô giá, con không thể vì khuất phục mẹ mà bán đi nguyên tắc chính nghĩa, bố, con sẽ không cúi đầu với mẹ.
Tả Trung Minh nghe mà giống như thấy được gương mặt chu cái miệng nhỏ nhắn của con gái, hắn thầm cảm thấy ấm áp, sau đó nói vào trong điện thoại: - Được rồi, tiểu dũng sĩ chính nghĩa, bố sẽ gọi điện thoại cho mẹ, sẽ để mẹ xin lỗi con gái bảo bối được không?
- Như vậy mới được chứ. Con gái đồng ý một tiếng, sau đó bắt đầu nói những chuyện ở trường, những câu chuyện này càng làm cho tâm tình của Tả Trung Minh trở nên rất tốt, chốc chốc còn nói ra vài lời bình luận.
- Cái gì? Con nói trong lớp của mình có người yêu nhau sao? Tả Trung Minh thật sự cảm thấy nhức đầu, hắn không biết nên nói gì với con gái cho phải. Tuy hắn đã trải qua không ít chuyện, thế nhưng hắn căn bản cảm thấy khó khăn khi dạy bảo con cái, lúc này hắn cũng khó thể nói gì hơn được.
Tả Trung Minh gãi gãi đầu, sau đó nói vài câu cho qua, sau đó mới cúp điện thoại.
Nhưng Tả Trung Minh ngay sau khi cúp điện thoại thì nhanh chóng gọi cho vợ mình, nói ra những gì mình vừa nói với con gái, thế nhưng những gì mà hắn nói lại làm cho vợ liên tục cười nhạo.
- Anh đấy, em cảm thấy anh căn bản là người bố không xứng chức, đám con nít có chút hảo cảm với nhau chỉ là bình thường, bọn nó cũng không suy nghĩ phức tạp như anh, có gì mà đáng ngạc nhiên? Những chuyện này không nên làm quá căng, nên nói vài lời là được. Vợ Tả Trung Minh là giáo viên thế cho nên cũng không quên mở miệng giảng cho chồng một khóa học tâm lý trẻ con.
Tả Trung Minh căn bản cảm thấy kết luận của vợ mình là quá nhanh, thế nhưng không thể không thừa nhận nó cũng khá chuyên nghiệp, không phải là một người nghiệp dư như mình có thể so sánh được.
- Khi nào thì anh về? Vợ Tả Trung Minh nói xong chuyện của con gái thì dùng giọng dịu dàng hỏi.
- Vài ngày nữa thôi, vụ này đã được điều tra khá rõ ràng rồi, anh cũng sắp được về nhà. Tả Trung Minh tuy cảm thấy thời gian quay về nhà là rất gần, thế nhưng cụ thể là khi nào thì hắn căn bản còn chưa thể xác định được.
- À, anh tranh thủ rồi về nhà, hai ngày nữa là đến sinh nhật bảy mươi của bố, chúng ta nên chuẩn bị một chút. Vợ của Tả Trung Minh căn bản là người rất chú ý, thế cho nên luôn nhớ rõ sinh nhật của bố mình.
Tả Trung Minh căn bản rất cảm động, hắn nói vài lời rồi lưu luyến cúp điện thoại.
Tả Trung Minh đi trên đường cái thành phố Lữ Xuyên mà cảm thấy tâm tình bay bổng dần bình tĩnh trở lại. Những ngày này hắn ở thành phố Lữ Xuyên có thể nói là cực kỳ uy thế, cả thành phố Lữ Xuyên căn bản cảm thấy chấn động vì hắn đến điều tra, không ít người bị yêu cầu đi hỗ trợ điều tra, sau khi nghe thấy hắn lên tiếng thì đã tỏ ra sợ hãi.
Dù không phải là tình huống gì quá lớn thế nhưng trên cơ bản đã có định luận, đó là công ty Đại Dã Quốc Tế chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, cũng không có chút giúp đỡ nào về công nghệ cao với thành phố Lữ Xuyên, nhà xưởng quá thấp kém, chỉ là một chút bài trí cho người ta xem mà thôi.
- Sao còn chưa đến nhỉ? Tả Trung Minh nhìn ra đường mà vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, nếu như không phải người mở lời hẹn gặp mặt căn bản làm cho hắn khó thể từ chối, hắn sẽ tuyệt đối không đi ra khách sạn.
Tả Trung Minh lấy điện thoại ra rồi gọi đi, điện thoại nhanh chóng nối thông, hắn trầm giọng nói: - Anh, sao anh còn chưa đi ra? Nếu anh không ra thì tôi về đấy.
- Ha ha, cậu Tả, cậu gấp cái gì, tôi đang ngồi lên xe, hôm nay chúng ta phải uống vài ly, cũng xem như mở tiệc đón gió tẩy trần cho quan khâm sai. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất cởi mở.
Tả Trung Minh đặt điện thoại xuống, hắn có chút chần chừ, sau đó đi về phía một quán ăn đêm ở cách đó không xa. Tuy hàng quán nơi đây có nhiều khuyết điểm, thế nhưng Tả Trung Minh vẫn thích dùng cơm ở nơi này, dù sao thì cảm giác dùng cơm ở nơi đây căn bản là khó kiếm được ở trong các khách sạn lớn.
Đèn xanh đỏ liên tục nhấp nháy, khi thấy trước mặt là đèn đỏ thì Tả Trung Minh khẽ dừng bước. Tuy lúc này hai bên đường không có xe, có thể đi sang bên kia, thế nhưng Tả Trung Minh cũng phải bảo toàn cho chính mình, không dám làm liều.
Chỉ là một phút mà thôi, cần gì phải mạo hiểm tính mạng của mình?
Tả Trung Minh căn bản cảm thấy rất khó chịu với những người không tuân thủ luật giao thông, hắn lại nghĩ đến chuyện mừng thọ bảy mươi của bố mình, cho dù hắn có bận rộn thế nào cũng phải về nhà một chuyến. Lần này nếu như mình không đến, chỉ sợ ông cụ sẽ rất tức giận.
Nhưng nên tặng lễ vật gì? Tuy ông cụ nói không thích gì cả, thế nhưng hắn biết rõ ông cụ rất xem trọng lễ vật của mình, đây chính là một phần tâm tình của con cái.
Tả Trung Minh cảm thấy mình nên mua ghế mát xa tự động, nên mua một cái máy mát xa chân...
Khi Tả Trung Minh đang cảm thấy khó thể nào quyết định thì đèn đỏ biến thành đèn xanh, hắn nhìn đèn đường, sau đó cất bước, đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên.
Tả Trung Minh nhìn qua màn hình điện thoại, thấy đó là người quen, thế là vừa đi vừa nói: - Anh đến đâu rồi? Tôi à, tôi đang đi ở đầu đường Chữ Thập, trước mặt có vài quán ăn, chúng ta vào đó ăn thịt lớn uống rượu cay thể nghiệm cuộc sống, anh thấy thế nào?
Người ở đầu dây bên kia căn bản là không có gì trái ý với Tả Trung Minh, lại dùng giọng cảm khái nói hôm nay phải uống rượu cho thật vui vẻ.
Phản ứng của người kia căn bản nằm trong dự đoán của Tả Trung Minh, khi hắn cúp điện thoại thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn vô thức quay đầu lại nnhinf, chợt thấy một chiếc xe chở đầy rác đang điên cuồng phóng về phía hắn giống như ngựa thoát cương.
/1843
|