- Tử Quân, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ cho ra ngoài ánh sáng, theo tôi thấy thì bây giờ công ty Đại Dã Quốc Tế đã ném vào chút tiền cho thành phố Lữ Xuyên, nhưng số tiền kia đều là số vốn mà thành phố Lữ Xuyên hùn vào và số tiền cho vay đảm bảo, chỉ sợ số tiền này đã sớm không còn gì nữa rồi. Tôn Khải nói rồi thở dài một hơi: - Chuyện lớn như vậy căn bản không phải chỉ là một người ra tay.
Vương Tử Quân không nói gì, Tôn Khải phán đoán như vậy rõ ràng không phải là thiếu ẩn giấu hay nói mà không che đậy miệng. Tôn Khải có thể kinh doanh đến mức độ như lúc này, căn bản là phát triển khá mạnh, đủ để nói rõ trí thông minh không tầm thường, đã đứng ở hàng ngũ cao cấp. Vương Tử Quân bắt đầu suy tư xem mình nên làm gì, chuyện bây giờ đã sớm xảy ra, sốt ruột cũng là phí công vô dụng. Biện pháp tốt nhấ lúc này chính là hắn nhanh chóng hóa giải tất cả trong vô hình.
- Cốc cốc cốc. Khi Vương Tử Quân đang suy tư xem nên làm sao để tác động cho Vương Tử Hoa chấm dứt hạng mục kia, tiếng gõ cửa chợt vang lên khá dồn dập, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân và Tôn Khải có chút sững sờ. Vương Tử Quân tuy không phải là khách quen nơi này, thế nhưng hắn biết rõ những nơi như thế này căn bản là cực kỳ chú trọng phong cách phục vụ, nhân viên nơi này tuyệt đối không bao giờ gõ cửa ngang ngược như vậy.
Tôn Khải nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, hắn đứng lên đi mở cửa. Tôn Khải vừa mở cửa thì chợt có người nói: - Tôi nói là ai chiếm mái đình này, thì ra là Tôn Khải anh, như vậy thì tốt quá, tôi có vài người khách quý cần tiếp đãi, anh đổi chỗ dùm tôi đi.
Khi âm thanh này vang lên, Vương Tử Quân thấy có vài người đi vào, giám đốc Khâu Duyệt Kiều đang đi ở chính giữa, bộ dạng lo nghĩ bất an.
Tôn Khải cũng căn bản có quen biết đám người đi vào, khi nghe thấy đối phương nói như vậy thì dùng giọng không khách khí phản bác: - Trình Hồng Bác, anh làm gì vậy? Tôi không rảnh phản ứng với anh, anh đi chỗ khác đi.
Tôn Khải căn bản không ưa Trình Hồng Bác, bố của tiểu tử này năm xưa là người trong cùng một ban ngành với bố của Tôn Khải, vì phương diện phân công công tác thé cho nên hai người từng chơi trò cao tay với nhau. Ân áo của trưởng bối xem như cũng lan đến người thế hệ sau, Tôn Khải là thương nhân, mà Trình Hồng Bác cũng là một thương nhân.
Nói ra thì thương trường rộng lớn, tất cả chú trọng con đường của mình là được, nhưng Trình Hồng Bác căn bản chỉ thích phân cao thấp với Tôn Khải. Bình thường chỉ cần Tôn Khải làm gì thì hắn cũng phải làm thứ đó cho bằng được. Cũng may hai người đều có quan hệ, vì bối cảnh của hai bên đều tương đồng, thế cho nên cũng bình an vô sự, hai người căn bản phát triển khá mạnh.
Nhưng sự việc thường phát triển khá bất đắc dĩ, khi mà bố của Tôn Khải về hưu thì bố của Trình Hồng Bác lại tiến lên một bước. Cũng chính vì điều này mà Trình Hồng Bác giống như có được ưu thế lớn hơn Tôn Khải.
Nhiều phương diện vì hai bên cùng chung hạng mục kinh doanh nên cũng sinh ra bất hòa, Trình Hồng Bác căn bản không vui, thường dùng trăm phương ngàn kế làm khó Tôn Khải. Người là như vậy, có tiền thì cần quyền, sau đó dễ dàng bành trướng, cuối cùng bành trướng đến mức căn bản không còn biết mình là ai.
Sau khi nghe Tôn Khải nói không nhường chỗ, ánh mắt Trình Hồng Bác chợt xoay một vòng, sau đó hắn cười nói: - Được đấy, anh Tôn, anh em nói thật lòng với anh, anh còn muốn làm khó sao? Tôi hỏi anh một lần nữa, anh có nhường hay không?
Tôn Khải tất nhiên là không bao giờ nhường, hắn nhìn Trình Hồng Bác rồi cười lạnh nói: - Cút sang một bên, chỗ này có khách của tôi, không dư hơi nói nhiều với anh.
Trình Hồng Bác lúc này không những mất vui còn cười ha hả nói: - Tôn Nhị ca quả nhiên là Tôn Nhị ca, thật sự đủ hào khí, cũng không biết hào khí của anh Tôn còn tồn tại được bao lâu?
Tôn Khải căn bản là người tung hoành thương trường nhiều năm, lúc này nghe được những lời của Trình Hồng Bác thì cảm thấy có chút không đúng. Khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe có người nói: - Hồng Bác, người ta nói thế nào?
Âm thanh này vừa vang lên thì Trình Hồng Bác càng cười thêm rạng rỡ, hắn hì hì nói: - Anh Lý, em xem ra là vô năng, người ta nói mời bạn dùng cơm ở chỗ này, dù là ai đến thì cũng không chịu nhường phòng.
- À, xem như không nể mặt rồi. Người kia chợt lớn tiếng nói, giọng điệu không quá tốt đẹp. Lúc này đám người chợt tách ra hai bên nhường đường cho người đứng bên ngoài đi vào.
Nãy giờ Khâu Duyệt Kiều căn bản là nháy mắt ra hiệu cho Tôn Khải, lúc này nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh Tôn Khải rồi nói: - Giám đốc Tôn, Lý công tử có bạn từ thủ đô đến chơi, tôi thấy hay là chúng ta đến bên kia dùng cơm, không gian bên đó cũng không tồi.
Gương mặt Tôn Khải chợt biến đổi, hắn là người trong tỉnh Chiết Giang, hắn biết rõ Lý công tử là ai. Hắn không ngờ Trình Hồng Bác lại hèn hạ như vậy, kéo một đại thần đến đây nổi nóng với mình, đây không phải là đào hố chờ mình nhảy xuống sao?
Tôn Khải biết rõ Lý công tử là ai, vì vậy dù khi nào cũng cố gắng không đắc tội với đối phương. Nhưng bây giờ Trình Hồng Bác ra tay xảo quyệt, chính mình xem như vô hình đắc tội với người ta.
Chỉ là vừa rồi Tôn Khải đã nói quá rõ ràng, bây giờ nếu phải nhường phòng thì căn bản là không còn chút mặt mũi nào. Nhưng nếu hắn đắc tội với Lý công tử, sau này cực kỳ khó khăn trong tỉnh Chiết Giang.
Khi nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Tôn Khải, lúc này Lý công tử đã đi đến bên cạnh. Lý công tử này nhìn qua có vẻ rất nhã nhặn, trên mặt là cặp kính gọng vàng, nhìn ra rất hòa nhã. Nhưng Tôn Khải biết vẻ bề ngoài của đối phương chỉ là bình phong che giấu mà thôi, đối phương căn bản là người hung ác, người bình thường khó thể so sánh được.
- Giám đốc Tôn, anh không thể nể mặt tôi một chút sao? Lý công tử dùng ánh mắt chăm chú nhìn Tôn Khải từ đầu xuống chân rồi lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Tôn Khải có chút khó coi, hắn cũng muốn nói lời vãn hồi, nhưng lời của mình vừa rồi quá vẹn toàn. Đồng thời hôm nay hắn mời Vương Tử Quân dùng cơm, nếu như còn chưa dùng cơm đã phải chuyển chỗ, như vậy hắn mất mặt, Vương Tử Quân cũng còn thể diện sao?
- Anh Lý, giám đốc Tôn không biết ngài mời khách quý, nếu biết thì anh ấy sao lại không cho? Thế này đi, tôi sẽ cho người nhanh chóng thu dọn, ngài thấy thế nào? Khâu Duyệt Kiều nói rồi nhanh chóng ném ánh mắt trách móc về phía Tôn Khải.
Tôn Khải lúc này có chút do dự, một bữa cơm không có gì là lớn, thế nhưng nó liên quan đến thể diện của hắn. Nếu như hắn không chịu nhường phòng, sau này với lực lượng sau lưng của anh Lý, chỉ sợ tất cả những gì mà hắn đã phấn đấu sẽ biến mất không chút dấu vết.
Khi Tôn Khải đang do dự thì Trình Hồng Bác chợt đổ dầu vào lửa: - Anh Lý, tôi thấy chúng ta nên đổi chỗ thì hơn, Tôn Khải sẽ không chịu nhường.
Khi nghe nói Tôn Khải dùng cơm nơi này thì Trình Hồng Bác nhanh chóng nghĩ ra biện pháp dùng anh Lý để ép lên đầu đối phương. Hắn căn bản biết rõ tính cách của Lý công tử, nói là người khác phải làm ngay. Bây giờ có cơ hội tốt, hắn tất nhiên cũng không muốn cho Tôn Khải chịu nhục một cách đơn giản, hắn muốn mượn cơ hội lần này để anh Lý dạy bảo Tôn Khải một bài học, như vậy hắn có thể độc chiếm trong lĩnh vực của mình ở Chiết Giang.
- Không cho, tôi xem ai không dám không nhường? Chúng mày đi qua cho tao, dọn dẹp sạch sẽ cho tao. Anh Dương sắp đến, nếu có thằng nào ngăn cản, ném nó vào trong biển đi. Lý công tử nhìn thoáng qua Trình Hồng Bác rồi dùng giọng hung hăng phân phó.
Lúc này đám người trẻ tuổi đi theo sau lưng nghe xong lời chỉ thị của Lý công tử thì ùa vào phòng như ong vỡ tổ.
- Mày đứng lên. Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi thấy Vương Tử Quân ngồi nhàn nhã uống trà thì hất hàm sai khiến.
Vương Tử Quân sở dĩ không mở miệng là vì Tôn Khải đang can thiệp. Tuy hắn và Tôn Khải có quan hệ không tầm thường, thế nhưng đôi khi cũng phải tôn trọng bạn mình. Nhưng bây giờ xem ra Tôn Khải đã không giải quyết được sự việc.
- Tôi còn có chuyện, các người đi ra ngoài cho tôi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đám thanh niên rồi lạnh giọng nói.
- Ôi trời, lớn lối nhỉ? Anh em có nghe nó nói gì không? Đúng là mắt chó không thể nhìn cao, còn nói chúng ta đi ra ngoài. Tên thanh niên vừa rồi lớn tiếng với Vương Tử Quân chợt có chút kiêu ngạo, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng khinh thường nói: - Anh em đến đây, ném thằng khốn này vào biển làm mồi cho cá đi.
Tôn Khải lúc này nghe thấy đám người kia muốn kéo Vương Tử Quân đi thì chợt tức giận nói: - Các người muốn làm gì?
- Không cần phải nói với bọn họ, Tôn Khải, hôm nay tôi nể mặt anh, thế nhưng anh không biết xấu hổ, sau này đừng trách tôi không khách khí. Lý công tử không chờ Tôn Khải nói xong, hắn quát với những người bên cạnh: - Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau ra tay?
Vương Tử Quân không nói gì, Tôn Khải phán đoán như vậy rõ ràng không phải là thiếu ẩn giấu hay nói mà không che đậy miệng. Tôn Khải có thể kinh doanh đến mức độ như lúc này, căn bản là phát triển khá mạnh, đủ để nói rõ trí thông minh không tầm thường, đã đứng ở hàng ngũ cao cấp. Vương Tử Quân bắt đầu suy tư xem mình nên làm gì, chuyện bây giờ đã sớm xảy ra, sốt ruột cũng là phí công vô dụng. Biện pháp tốt nhấ lúc này chính là hắn nhanh chóng hóa giải tất cả trong vô hình.
- Cốc cốc cốc. Khi Vương Tử Quân đang suy tư xem nên làm sao để tác động cho Vương Tử Hoa chấm dứt hạng mục kia, tiếng gõ cửa chợt vang lên khá dồn dập, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân và Tôn Khải có chút sững sờ. Vương Tử Quân tuy không phải là khách quen nơi này, thế nhưng hắn biết rõ những nơi như thế này căn bản là cực kỳ chú trọng phong cách phục vụ, nhân viên nơi này tuyệt đối không bao giờ gõ cửa ngang ngược như vậy.
Tôn Khải nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, hắn đứng lên đi mở cửa. Tôn Khải vừa mở cửa thì chợt có người nói: - Tôi nói là ai chiếm mái đình này, thì ra là Tôn Khải anh, như vậy thì tốt quá, tôi có vài người khách quý cần tiếp đãi, anh đổi chỗ dùm tôi đi.
Khi âm thanh này vang lên, Vương Tử Quân thấy có vài người đi vào, giám đốc Khâu Duyệt Kiều đang đi ở chính giữa, bộ dạng lo nghĩ bất an.
Tôn Khải cũng căn bản có quen biết đám người đi vào, khi nghe thấy đối phương nói như vậy thì dùng giọng không khách khí phản bác: - Trình Hồng Bác, anh làm gì vậy? Tôi không rảnh phản ứng với anh, anh đi chỗ khác đi.
Tôn Khải căn bản không ưa Trình Hồng Bác, bố của tiểu tử này năm xưa là người trong cùng một ban ngành với bố của Tôn Khải, vì phương diện phân công công tác thé cho nên hai người từng chơi trò cao tay với nhau. Ân áo của trưởng bối xem như cũng lan đến người thế hệ sau, Tôn Khải là thương nhân, mà Trình Hồng Bác cũng là một thương nhân.
Nói ra thì thương trường rộng lớn, tất cả chú trọng con đường của mình là được, nhưng Trình Hồng Bác căn bản chỉ thích phân cao thấp với Tôn Khải. Bình thường chỉ cần Tôn Khải làm gì thì hắn cũng phải làm thứ đó cho bằng được. Cũng may hai người đều có quan hệ, vì bối cảnh của hai bên đều tương đồng, thế cho nên cũng bình an vô sự, hai người căn bản phát triển khá mạnh.
Nhưng sự việc thường phát triển khá bất đắc dĩ, khi mà bố của Tôn Khải về hưu thì bố của Trình Hồng Bác lại tiến lên một bước. Cũng chính vì điều này mà Trình Hồng Bác giống như có được ưu thế lớn hơn Tôn Khải.
Nhiều phương diện vì hai bên cùng chung hạng mục kinh doanh nên cũng sinh ra bất hòa, Trình Hồng Bác căn bản không vui, thường dùng trăm phương ngàn kế làm khó Tôn Khải. Người là như vậy, có tiền thì cần quyền, sau đó dễ dàng bành trướng, cuối cùng bành trướng đến mức căn bản không còn biết mình là ai.
Sau khi nghe Tôn Khải nói không nhường chỗ, ánh mắt Trình Hồng Bác chợt xoay một vòng, sau đó hắn cười nói: - Được đấy, anh Tôn, anh em nói thật lòng với anh, anh còn muốn làm khó sao? Tôi hỏi anh một lần nữa, anh có nhường hay không?
Tôn Khải tất nhiên là không bao giờ nhường, hắn nhìn Trình Hồng Bác rồi cười lạnh nói: - Cút sang một bên, chỗ này có khách của tôi, không dư hơi nói nhiều với anh.
Trình Hồng Bác lúc này không những mất vui còn cười ha hả nói: - Tôn Nhị ca quả nhiên là Tôn Nhị ca, thật sự đủ hào khí, cũng không biết hào khí của anh Tôn còn tồn tại được bao lâu?
Tôn Khải căn bản là người tung hoành thương trường nhiều năm, lúc này nghe được những lời của Trình Hồng Bác thì cảm thấy có chút không đúng. Khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe có người nói: - Hồng Bác, người ta nói thế nào?
Âm thanh này vừa vang lên thì Trình Hồng Bác càng cười thêm rạng rỡ, hắn hì hì nói: - Anh Lý, em xem ra là vô năng, người ta nói mời bạn dùng cơm ở chỗ này, dù là ai đến thì cũng không chịu nhường phòng.
- À, xem như không nể mặt rồi. Người kia chợt lớn tiếng nói, giọng điệu không quá tốt đẹp. Lúc này đám người chợt tách ra hai bên nhường đường cho người đứng bên ngoài đi vào.
Nãy giờ Khâu Duyệt Kiều căn bản là nháy mắt ra hiệu cho Tôn Khải, lúc này nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh Tôn Khải rồi nói: - Giám đốc Tôn, Lý công tử có bạn từ thủ đô đến chơi, tôi thấy hay là chúng ta đến bên kia dùng cơm, không gian bên đó cũng không tồi.
Gương mặt Tôn Khải chợt biến đổi, hắn là người trong tỉnh Chiết Giang, hắn biết rõ Lý công tử là ai. Hắn không ngờ Trình Hồng Bác lại hèn hạ như vậy, kéo một đại thần đến đây nổi nóng với mình, đây không phải là đào hố chờ mình nhảy xuống sao?
Tôn Khải biết rõ Lý công tử là ai, vì vậy dù khi nào cũng cố gắng không đắc tội với đối phương. Nhưng bây giờ Trình Hồng Bác ra tay xảo quyệt, chính mình xem như vô hình đắc tội với người ta.
Chỉ là vừa rồi Tôn Khải đã nói quá rõ ràng, bây giờ nếu phải nhường phòng thì căn bản là không còn chút mặt mũi nào. Nhưng nếu hắn đắc tội với Lý công tử, sau này cực kỳ khó khăn trong tỉnh Chiết Giang.
Khi nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Tôn Khải, lúc này Lý công tử đã đi đến bên cạnh. Lý công tử này nhìn qua có vẻ rất nhã nhặn, trên mặt là cặp kính gọng vàng, nhìn ra rất hòa nhã. Nhưng Tôn Khải biết vẻ bề ngoài của đối phương chỉ là bình phong che giấu mà thôi, đối phương căn bản là người hung ác, người bình thường khó thể so sánh được.
- Giám đốc Tôn, anh không thể nể mặt tôi một chút sao? Lý công tử dùng ánh mắt chăm chú nhìn Tôn Khải từ đầu xuống chân rồi lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Tôn Khải có chút khó coi, hắn cũng muốn nói lời vãn hồi, nhưng lời của mình vừa rồi quá vẹn toàn. Đồng thời hôm nay hắn mời Vương Tử Quân dùng cơm, nếu như còn chưa dùng cơm đã phải chuyển chỗ, như vậy hắn mất mặt, Vương Tử Quân cũng còn thể diện sao?
- Anh Lý, giám đốc Tôn không biết ngài mời khách quý, nếu biết thì anh ấy sao lại không cho? Thế này đi, tôi sẽ cho người nhanh chóng thu dọn, ngài thấy thế nào? Khâu Duyệt Kiều nói rồi nhanh chóng ném ánh mắt trách móc về phía Tôn Khải.
Tôn Khải lúc này có chút do dự, một bữa cơm không có gì là lớn, thế nhưng nó liên quan đến thể diện của hắn. Nếu như hắn không chịu nhường phòng, sau này với lực lượng sau lưng của anh Lý, chỉ sợ tất cả những gì mà hắn đã phấn đấu sẽ biến mất không chút dấu vết.
Khi Tôn Khải đang do dự thì Trình Hồng Bác chợt đổ dầu vào lửa: - Anh Lý, tôi thấy chúng ta nên đổi chỗ thì hơn, Tôn Khải sẽ không chịu nhường.
Khi nghe nói Tôn Khải dùng cơm nơi này thì Trình Hồng Bác nhanh chóng nghĩ ra biện pháp dùng anh Lý để ép lên đầu đối phương. Hắn căn bản biết rõ tính cách của Lý công tử, nói là người khác phải làm ngay. Bây giờ có cơ hội tốt, hắn tất nhiên cũng không muốn cho Tôn Khải chịu nhục một cách đơn giản, hắn muốn mượn cơ hội lần này để anh Lý dạy bảo Tôn Khải một bài học, như vậy hắn có thể độc chiếm trong lĩnh vực của mình ở Chiết Giang.
- Không cho, tôi xem ai không dám không nhường? Chúng mày đi qua cho tao, dọn dẹp sạch sẽ cho tao. Anh Dương sắp đến, nếu có thằng nào ngăn cản, ném nó vào trong biển đi. Lý công tử nhìn thoáng qua Trình Hồng Bác rồi dùng giọng hung hăng phân phó.
Lúc này đám người trẻ tuổi đi theo sau lưng nghe xong lời chỉ thị của Lý công tử thì ùa vào phòng như ong vỡ tổ.
- Mày đứng lên. Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi thấy Vương Tử Quân ngồi nhàn nhã uống trà thì hất hàm sai khiến.
Vương Tử Quân sở dĩ không mở miệng là vì Tôn Khải đang can thiệp. Tuy hắn và Tôn Khải có quan hệ không tầm thường, thế nhưng đôi khi cũng phải tôn trọng bạn mình. Nhưng bây giờ xem ra Tôn Khải đã không giải quyết được sự việc.
- Tôi còn có chuyện, các người đi ra ngoài cho tôi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đám thanh niên rồi lạnh giọng nói.
- Ôi trời, lớn lối nhỉ? Anh em có nghe nó nói gì không? Đúng là mắt chó không thể nhìn cao, còn nói chúng ta đi ra ngoài. Tên thanh niên vừa rồi lớn tiếng với Vương Tử Quân chợt có chút kiêu ngạo, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng khinh thường nói: - Anh em đến đây, ném thằng khốn này vào biển làm mồi cho cá đi.
Tôn Khải lúc này nghe thấy đám người kia muốn kéo Vương Tử Quân đi thì chợt tức giận nói: - Các người muốn làm gì?
- Không cần phải nói với bọn họ, Tôn Khải, hôm nay tôi nể mặt anh, thế nhưng anh không biết xấu hổ, sau này đừng trách tôi không khách khí. Lý công tử không chờ Tôn Khải nói xong, hắn quát với những người bên cạnh: - Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau ra tay?
/1843
|